Biến cố này là việc mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều không hề ngờ tới.
Cô thực sự dám ra tay…
Điên rồi sao?
“Cô… cô…”
Thời Sênh gập người cúi xuống nhặt chai rượu vang dưới nền đất lên, khuôn mặt tỏ một ý cười, ánh mắt ngược lại không hề có một chút động đậy, “Còn muốn giao dịch quy tắc ngầm với tôi nữa không?”
Giọng nói trong veo ẩn chứa nụ cười mỉm nhưng ngược lại vô cớ khiến người khác phải sợ hãi.
Lý Kiệt không hiểu tại sao trong lòng lại hoảng sợ, “Cô muốn làm gì?”
“Dạy anh cách làm người.” Thời Sênh giơ tay lên rồi đập chai rượu vang xuống dưới.
‘Choang’ một tiếng, nghe thấy cả tiếng run rẩy của trái tim những người xung quanh.
Thật sự đã đập xuống sao?
“Lần sau sẽ không phải dạy anh cách làm người đơn giản như vậy đâu, bà đây tiễn anh đi đầu thai.” Thời Sênh ném mảnh vỡ của chai rượu vang xuống đất.
Lý Kiệt bị đánh một trận tả tơi, đầu óc choáng váng. Hắn ta đưa tay lên sờ sờ bộ ngực đang ngứa ran, chất dịch sền sệt ấm nóng.
Máu…
Hai mắt Lý Kiệt quay một vòng rồi cứ thế ngất lịm.
“Rác rưởi.”
Thời Sênh đưa mắt lướt nhìn một lượt những người trong phòng. Đa số đều chưa lấy lại bình tĩnh sau trận biến cố bất ngờ vừa xảy ra.
Nữ thần dịu dàng đoan trang đâu?
Cái con người bạo lực điên cuồng này từ đâu ra vậy?
Sau khi Thời Sênh rời khỏi căn phòng, đám người này mới chạy toán loạn gọi điện thoại cho 110.
Cố Trì đứng ở tầng ba, nhìn Thời Sênh từ đại sảnh đi ra.
Đứng bên cạnh cậu ta là một người phụ nữ dáng vẻ như giám đốc, cung kính cẩn thận nhìn Cố Trì.
Mãi một lúc lâu sau, cậu ta quay đầu nhìn vào căn phòng đang náo loạn ầm ầm, “Xử lý đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Người phụ nữ lập tức đi về hướng căn phòng.
…
Thời Sênh cứ nghĩ rằng, sẽ có loạt bài báo nói ảnh hậu đánh người để cô được lên trang nhất.
Nhưng ngược lại không hề có chuyện gì xảy ra.
Bị đánh thành thiểu năng, đến báo chí đều không biết phát ra ngoài sao?
Trần Nguyên có lẽ đã nghe được thông tin từ đâu đó, chạy ngay đến nhà cô.
“Thâm Thâm, tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đánh Lý Kiệt sao?” Trần Nguyên vừa bước vào cửa liền đi thẳng vào vấn đề.
Tối hôm qua chị còn có việc nên về trước. Bận cả một buổi tối vẫn còn chưa kịp nghỉ ngơi, kết quả vừa mới sáng sớm đã nghe thấy tin tức động trời như thế này.
Cái giới này, nói nhỏ không phải là nhỏ, nói to cũng không hẳn là to, một chút chuyện cỏn con xảy ra rất nhanh sau đó sẽ lan tràn trong cả giới.
“Đúng vậy, em còn đang thắc mắc tại sao giờ này vẫn chưa có tin tức trên báo? Chị Trần chị trấn áp tin tức rồi sao?”
Trần Nguyên: “…”
Nghệ sĩ nhà chị điên rồi sao???
Đến lúc này rồi vẫn còn còn muốn tin tức trên báo.
Lý Kiệt là người như thế nào? Có thù ắt sẽ trả bằng được. Ttin tức này sao chị có thể trấn áp được chứ. Bây giờ chưa đưa tin, chị còn không biết được vấn đề đang nằm ở đâu.
“Đầu em đang nghĩ cái gì vậy, đến Lý Kiệt em còn dám đánh.” Trần Nguyên cảm thấy bản thân sắp tức điên.
“Hắn ta lấy một quyển kịch bản nát đòi giao dịch quy tắc ngầm với em, lại còn uy hϊếp em. Em không đánh hắn thì đánh ai?” Thời Sênh trừng mắt.
Loại người ngày không phải đến tìm đánh sao?
Trần Nguyên hít một hơi thật sâu, “Thâm Thâm, từ lần trước em bị người ta cướp mất vai chính đến giờ em cứ có gì đó không bình thường, rốt cuộc là em bị làm sao?”
“……Chịu đả kích rồi.” Thời Sênh thuận miệng nói bừa.
“Làm trong ngành này, có áp lực trong lòng cũng là điều rất bình thường. Chị sẽ giúp em liên hệ với một bác sĩ tâm lý.” Trần Nguyên cũng lo lắng tâm lý tinh thần nghệ sĩ nhà mình xảy ra vấn đề.
Làm nghề nghệ sĩ, mãi mãi không hề giống với vẻ vinh quang mà những người ngoài thường nhìn thấy.
Nhập vai quá sâu không thoát được ra ngoài, gặp chứng sầu muộn, mệt mỏi quá mức, chế độ làm việc nghỉ ngơi bị rối loạn…
Thời Sênh nhìn thấy Trần Nguyên thật sự lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, trực tiếp tiến đến đó cướp điện thoại từ trong tay Trần Nguyên, “Chị Trần, em không bị bệnh.”
“Chị không nói là em bị bệnh, chỉ là gặp bác sĩ tâm lý nói chuyện thôi, giải tỏa một chút áp lực của em.” Trần Nguyên tuy ngoài miệng giải thích như vậy nhưng ngược lại trong lòng lại ngày càng cảm thấy nghệ sĩ nhà mình thật sự có bệnh.
Bình thường những người có bệnh vẫn luôn nói bản thân mình không hề có bệnh.
Thời Sênh nói hết lý do này đến lý do khác Trần Nguyên mới bỏ đi cái ý nghĩ đưa cô đến bệnh viện, “Về vấn đề tin tức trên báo chí phía chị tạm thời chưa có thông tin gì, trở về chị sẽ tìm hiểu xem ai là người đã trấn áp tin đó xuống… Em nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày hôm nay đừng ra ngoài.”
“Chị Trần đi cẩn thận. À đúng rồi chị Trần, lần sau những loại bữa tiệc như tối ngày hôm qua nhất định đừng gọi em đi, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Trần Nguyên: “…”
Có biết buổi tối hôm qua có bao nhiêu nhà đầu tư ở đó không?
Trần Nguyên hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn cô tỏ vẻ thất vọng, “Em nghĩ rằng sau này em còn có thể đi à?”
Đã đánh Lý Kiệt rồi, cho dù có trấn áp được tin tức, thì Lý Kiệt có dễ đẩy đi chỗ khác lắm sao?
Chính là biết rõ gây sự với hắn ta.
Cuối cùng cũng coi như là tiễn đi một pho tượng Phật lớn.
Thế nhưng một người vừa đi thì lại nhận được điện thoại của cuồng vương chiều em gái Lam Thanh.
“Bảo bối, em không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Cô đánh người ta rồi, cô có thể có làm sao được chứ.
Lam Thanh ở đầu dây bên kia thở phảo một hơi, “Không sao là tốt, cái gã Lý Kiệt đó là như thế nào?”
“À, lấy một quyển kịch bản nát đòi muốn giao dịch quy tắc ngầm với em.” Thời Sênh nói đúng sự thật.
“Cái gì!”
Thời Sênh nghe thấy đầu dây bên kia có âm thanh của đồ vật gì đó bị đánh đổ, ngay sau đó chính là giọng nói gầm ghè cố kiềm chế cơn thịnh nộ, “Lý Kiệt đúng là gan to bằng trời, dám lấy quy tắc ngầm giao dịch với em gái của Lam Thanh ta đây à. Bảo bối em yên tâm, anh trai sẽ không để em phải chịu uất ức vô ích đâu.”
Thời Sênh: “…”
Uất ức cái gì chứ, bổn cô nương đã đánh hắn ngay tại chỗ rồi mới về đấy có được không?
“Đúng rồi bảo bối, em có quen biết với người nhà Cố gia à?” Lam Thanh mắng Lý Kiệt xong, đột nhiên thốt lên một câu.
“Cố gia sao?” Cố Trì? “Cố gia nào cơ?”
Lam Thanh vẫn luôn sắp xếp người trong các tòa soạn, tin tức của cô lẽ ra đã phải phát rồi. Lam Thanh còn chưa ra tay đã bị người khác chặn đường trước rồi.
Người chặn được chính là người của Cố gia.
“Còn có Cố gia nào nữa, tập đoàn Hoàn Vũ. Em quen người nào của Cố gia?”
“Em cũng không chắc chắn…” Cố Trì là người của Cố gia sao?
Dựa vào suy luận thì hơn một nửa là như vậy.
Lam Thanh hình như rất căng thẳng, bảo cô đừng có quan hệ gì với người của Cố gia.
Thời Sênh miễn cưỡng qua quýt vài câu lấy lệ rồi vội vàng cúp điện thoại.
Thời Sênh cào cào tóc, có đôi chút thẫn thờ, đây là tình huống gì vậy.
Cô đi đến phòng 606 tìm Cố Trì, gõ cửa rất lâu cũng không có người lên tiếng.
Mấy ngày sau đó Cố Trì đều một mạch không về nhà còn Thời Sênh thì phải tham gia đoàn phim “Hoàng phi đầu tiên.”
Địa điểm quay phim chính là tại khu vực quay phim của thành phố này. Đạo diễn là người trước đây quay phim nhựa nghệ thuật văn học, chưa từng quay qua thể loại phim ăn nhanh, bộ phim này là tác phẩn đánh dấu bước chuyển loại hình của ông.
Những đạo diễn quay phim nhựa nghệ thuật văn học thông thường đều rất vô vị, Thời Sênh vừa tham gia vào đoàn làm phim đã bị đạo diễn yêu cầu xem các loại tài liệu về lịch sử.
Từ lời nói cử chỉ cho đến cách ăn mặc đi đứng.
Thời Sênh bị một tập tài liệu dầy bịch dọa đến sững sờ đứng nguyên một chỗ.
Thế này là đến quay phim hay là đến học môn lịch sử đây?
“Chị Lam, ông đạo diễn này có phải là cố ý không?” Tiểu Phó và Tiểu Bảo cả hai đều một vẻ mặt không nói được lời nào, cũng đâu phải là chính kịch lịch sử, đến nỗi phải nghiêm khắc như vậy sao?
“Đều là do tôi quá ngầu.” Thời Sênh sờ sờ mặt tự mình yêu mình, “Chắc chắn là ghen ăn tức ở với tôi.”
Thời Sênh không tự mình yêu mình đến vậy.
Đạo diễn vô vị nhiều đến thế nào, Thời Sênh chỉ dùng một câu để giải thích.
Cô muốn lập tức húy bỏ hợp đồng.
Trang phục không đúng, ông ta mắng người.
Động tác không đúng, ông ta mắng người.
Dùng từ không đúng, ông ta mắng người.
Cài trâm không đúng, ông ta cũng mắng người.
Nếu đây đúng là chính kịch lịch sử, cô không nói làm gì, nhưng cho dù coi trọng lịch sử thì bộ phim này cũng đặc biệt vô căn cứ!!!
Bối cảnh chỉ là rập khuôn.
“Trước đây tôi đã nói với các người rồi, ở thời đại đó những cô gái chưa xuất giá thì không được cài trâm màu vàng. Các người coi lời nói của tôi thành gió thổi bên tai à…”
“Đạo diễn.” Thời Sênh cắt ngang mấy lời lảm nhảm mãi không dừng của đạo diễn.
Đạo diễn đang hăng say nói, đột nhiên nghe thấy tiếng của Thời Sênh gọi ông ta, hai mày cau có rồi dừng lại.
“Ông không nên chuyển sang quay thể loại phim tranh chấp trong hậu cung thời cổ đại mà nên đi dạy lịch sử.”
Đạo diễn: “???”
Thời Sênh gỡ mấy thứ đồ vật đang cài lung tung trên đầu cô xuống, “Bông hoa của Tổ quốc cần ông. Bông hoa đã nở như tôi đây không thể hầu hạ nổi ông. Tiền vi phạm hợp đồng trợ lý của tôi sẽ nói chuyện với ông, tạm biệt và không bao giờ gặp lại.”
Cô thực sự dám ra tay…
Điên rồi sao?
“Cô… cô…”
Thời Sênh gập người cúi xuống nhặt chai rượu vang dưới nền đất lên, khuôn mặt tỏ một ý cười, ánh mắt ngược lại không hề có một chút động đậy, “Còn muốn giao dịch quy tắc ngầm với tôi nữa không?”
Giọng nói trong veo ẩn chứa nụ cười mỉm nhưng ngược lại vô cớ khiến người khác phải sợ hãi.
Lý Kiệt không hiểu tại sao trong lòng lại hoảng sợ, “Cô muốn làm gì?”
“Dạy anh cách làm người.” Thời Sênh giơ tay lên rồi đập chai rượu vang xuống dưới.
‘Choang’ một tiếng, nghe thấy cả tiếng run rẩy của trái tim những người xung quanh.
Thật sự đã đập xuống sao?
“Lần sau sẽ không phải dạy anh cách làm người đơn giản như vậy đâu, bà đây tiễn anh đi đầu thai.” Thời Sênh ném mảnh vỡ của chai rượu vang xuống đất.
Lý Kiệt bị đánh một trận tả tơi, đầu óc choáng váng. Hắn ta đưa tay lên sờ sờ bộ ngực đang ngứa ran, chất dịch sền sệt ấm nóng.
Máu…
Hai mắt Lý Kiệt quay một vòng rồi cứ thế ngất lịm.
“Rác rưởi.”
Thời Sênh đưa mắt lướt nhìn một lượt những người trong phòng. Đa số đều chưa lấy lại bình tĩnh sau trận biến cố bất ngờ vừa xảy ra.
Nữ thần dịu dàng đoan trang đâu?
Cái con người bạo lực điên cuồng này từ đâu ra vậy?
Sau khi Thời Sênh rời khỏi căn phòng, đám người này mới chạy toán loạn gọi điện thoại cho 110.
Cố Trì đứng ở tầng ba, nhìn Thời Sênh từ đại sảnh đi ra.
Đứng bên cạnh cậu ta là một người phụ nữ dáng vẻ như giám đốc, cung kính cẩn thận nhìn Cố Trì.
Mãi một lúc lâu sau, cậu ta quay đầu nhìn vào căn phòng đang náo loạn ầm ầm, “Xử lý đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Người phụ nữ lập tức đi về hướng căn phòng.
…
Thời Sênh cứ nghĩ rằng, sẽ có loạt bài báo nói ảnh hậu đánh người để cô được lên trang nhất.
Nhưng ngược lại không hề có chuyện gì xảy ra.
Bị đánh thành thiểu năng, đến báo chí đều không biết phát ra ngoài sao?
Trần Nguyên có lẽ đã nghe được thông tin từ đâu đó, chạy ngay đến nhà cô.
“Thâm Thâm, tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đánh Lý Kiệt sao?” Trần Nguyên vừa bước vào cửa liền đi thẳng vào vấn đề.
Tối hôm qua chị còn có việc nên về trước. Bận cả một buổi tối vẫn còn chưa kịp nghỉ ngơi, kết quả vừa mới sáng sớm đã nghe thấy tin tức động trời như thế này.
Cái giới này, nói nhỏ không phải là nhỏ, nói to cũng không hẳn là to, một chút chuyện cỏn con xảy ra rất nhanh sau đó sẽ lan tràn trong cả giới.
“Đúng vậy, em còn đang thắc mắc tại sao giờ này vẫn chưa có tin tức trên báo? Chị Trần chị trấn áp tin tức rồi sao?”
Trần Nguyên: “…”
Nghệ sĩ nhà chị điên rồi sao???
Đến lúc này rồi vẫn còn còn muốn tin tức trên báo.
Lý Kiệt là người như thế nào? Có thù ắt sẽ trả bằng được. Ttin tức này sao chị có thể trấn áp được chứ. Bây giờ chưa đưa tin, chị còn không biết được vấn đề đang nằm ở đâu.
“Đầu em đang nghĩ cái gì vậy, đến Lý Kiệt em còn dám đánh.” Trần Nguyên cảm thấy bản thân sắp tức điên.
“Hắn ta lấy một quyển kịch bản nát đòi giao dịch quy tắc ngầm với em, lại còn uy hϊếp em. Em không đánh hắn thì đánh ai?” Thời Sênh trừng mắt.
Loại người ngày không phải đến tìm đánh sao?
Trần Nguyên hít một hơi thật sâu, “Thâm Thâm, từ lần trước em bị người ta cướp mất vai chính đến giờ em cứ có gì đó không bình thường, rốt cuộc là em bị làm sao?”
“……Chịu đả kích rồi.” Thời Sênh thuận miệng nói bừa.
“Làm trong ngành này, có áp lực trong lòng cũng là điều rất bình thường. Chị sẽ giúp em liên hệ với một bác sĩ tâm lý.” Trần Nguyên cũng lo lắng tâm lý tinh thần nghệ sĩ nhà mình xảy ra vấn đề.
Làm nghề nghệ sĩ, mãi mãi không hề giống với vẻ vinh quang mà những người ngoài thường nhìn thấy.
Nhập vai quá sâu không thoát được ra ngoài, gặp chứng sầu muộn, mệt mỏi quá mức, chế độ làm việc nghỉ ngơi bị rối loạn…
Thời Sênh nhìn thấy Trần Nguyên thật sự lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, trực tiếp tiến đến đó cướp điện thoại từ trong tay Trần Nguyên, “Chị Trần, em không bị bệnh.”
“Chị không nói là em bị bệnh, chỉ là gặp bác sĩ tâm lý nói chuyện thôi, giải tỏa một chút áp lực của em.” Trần Nguyên tuy ngoài miệng giải thích như vậy nhưng ngược lại trong lòng lại ngày càng cảm thấy nghệ sĩ nhà mình thật sự có bệnh.
Bình thường những người có bệnh vẫn luôn nói bản thân mình không hề có bệnh.
Thời Sênh nói hết lý do này đến lý do khác Trần Nguyên mới bỏ đi cái ý nghĩ đưa cô đến bệnh viện, “Về vấn đề tin tức trên báo chí phía chị tạm thời chưa có thông tin gì, trở về chị sẽ tìm hiểu xem ai là người đã trấn áp tin đó xuống… Em nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày hôm nay đừng ra ngoài.”
“Chị Trần đi cẩn thận. À đúng rồi chị Trần, lần sau những loại bữa tiệc như tối ngày hôm qua nhất định đừng gọi em đi, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Trần Nguyên: “…”
Có biết buổi tối hôm qua có bao nhiêu nhà đầu tư ở đó không?
Trần Nguyên hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn cô tỏ vẻ thất vọng, “Em nghĩ rằng sau này em còn có thể đi à?”
Đã đánh Lý Kiệt rồi, cho dù có trấn áp được tin tức, thì Lý Kiệt có dễ đẩy đi chỗ khác lắm sao?
Chính là biết rõ gây sự với hắn ta.
Cuối cùng cũng coi như là tiễn đi một pho tượng Phật lớn.
Thế nhưng một người vừa đi thì lại nhận được điện thoại của cuồng vương chiều em gái Lam Thanh.
“Bảo bối, em không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Cô đánh người ta rồi, cô có thể có làm sao được chứ.
Lam Thanh ở đầu dây bên kia thở phảo một hơi, “Không sao là tốt, cái gã Lý Kiệt đó là như thế nào?”
“À, lấy một quyển kịch bản nát đòi muốn giao dịch quy tắc ngầm với em.” Thời Sênh nói đúng sự thật.
“Cái gì!”
Thời Sênh nghe thấy đầu dây bên kia có âm thanh của đồ vật gì đó bị đánh đổ, ngay sau đó chính là giọng nói gầm ghè cố kiềm chế cơn thịnh nộ, “Lý Kiệt đúng là gan to bằng trời, dám lấy quy tắc ngầm giao dịch với em gái của Lam Thanh ta đây à. Bảo bối em yên tâm, anh trai sẽ không để em phải chịu uất ức vô ích đâu.”
Thời Sênh: “…”
Uất ức cái gì chứ, bổn cô nương đã đánh hắn ngay tại chỗ rồi mới về đấy có được không?
“Đúng rồi bảo bối, em có quen biết với người nhà Cố gia à?” Lam Thanh mắng Lý Kiệt xong, đột nhiên thốt lên một câu.
“Cố gia sao?” Cố Trì? “Cố gia nào cơ?”
Lam Thanh vẫn luôn sắp xếp người trong các tòa soạn, tin tức của cô lẽ ra đã phải phát rồi. Lam Thanh còn chưa ra tay đã bị người khác chặn đường trước rồi.
Người chặn được chính là người của Cố gia.
“Còn có Cố gia nào nữa, tập đoàn Hoàn Vũ. Em quen người nào của Cố gia?”
“Em cũng không chắc chắn…” Cố Trì là người của Cố gia sao?
Dựa vào suy luận thì hơn một nửa là như vậy.
Lam Thanh hình như rất căng thẳng, bảo cô đừng có quan hệ gì với người của Cố gia.
Thời Sênh miễn cưỡng qua quýt vài câu lấy lệ rồi vội vàng cúp điện thoại.
Thời Sênh cào cào tóc, có đôi chút thẫn thờ, đây là tình huống gì vậy.
Cô đi đến phòng 606 tìm Cố Trì, gõ cửa rất lâu cũng không có người lên tiếng.
Mấy ngày sau đó Cố Trì đều một mạch không về nhà còn Thời Sênh thì phải tham gia đoàn phim “Hoàng phi đầu tiên.”
Địa điểm quay phim chính là tại khu vực quay phim của thành phố này. Đạo diễn là người trước đây quay phim nhựa nghệ thuật văn học, chưa từng quay qua thể loại phim ăn nhanh, bộ phim này là tác phẩn đánh dấu bước chuyển loại hình của ông.
Những đạo diễn quay phim nhựa nghệ thuật văn học thông thường đều rất vô vị, Thời Sênh vừa tham gia vào đoàn làm phim đã bị đạo diễn yêu cầu xem các loại tài liệu về lịch sử.
Từ lời nói cử chỉ cho đến cách ăn mặc đi đứng.
Thời Sênh bị một tập tài liệu dầy bịch dọa đến sững sờ đứng nguyên một chỗ.
Thế này là đến quay phim hay là đến học môn lịch sử đây?
“Chị Lam, ông đạo diễn này có phải là cố ý không?” Tiểu Phó và Tiểu Bảo cả hai đều một vẻ mặt không nói được lời nào, cũng đâu phải là chính kịch lịch sử, đến nỗi phải nghiêm khắc như vậy sao?
“Đều là do tôi quá ngầu.” Thời Sênh sờ sờ mặt tự mình yêu mình, “Chắc chắn là ghen ăn tức ở với tôi.”
Thời Sênh không tự mình yêu mình đến vậy.
Đạo diễn vô vị nhiều đến thế nào, Thời Sênh chỉ dùng một câu để giải thích.
Cô muốn lập tức húy bỏ hợp đồng.
Trang phục không đúng, ông ta mắng người.
Động tác không đúng, ông ta mắng người.
Dùng từ không đúng, ông ta mắng người.
Cài trâm không đúng, ông ta cũng mắng người.
Nếu đây đúng là chính kịch lịch sử, cô không nói làm gì, nhưng cho dù coi trọng lịch sử thì bộ phim này cũng đặc biệt vô căn cứ!!!
Bối cảnh chỉ là rập khuôn.
“Trước đây tôi đã nói với các người rồi, ở thời đại đó những cô gái chưa xuất giá thì không được cài trâm màu vàng. Các người coi lời nói của tôi thành gió thổi bên tai à…”
“Đạo diễn.” Thời Sênh cắt ngang mấy lời lảm nhảm mãi không dừng của đạo diễn.
Đạo diễn đang hăng say nói, đột nhiên nghe thấy tiếng của Thời Sênh gọi ông ta, hai mày cau có rồi dừng lại.
“Ông không nên chuyển sang quay thể loại phim tranh chấp trong hậu cung thời cổ đại mà nên đi dạy lịch sử.”
Đạo diễn: “???”
Thời Sênh gỡ mấy thứ đồ vật đang cài lung tung trên đầu cô xuống, “Bông hoa của Tổ quốc cần ông. Bông hoa đã nở như tôi đây không thể hầu hạ nổi ông. Tiền vi phạm hợp đồng trợ lý của tôi sẽ nói chuyện với ông, tạm biệt và không bao giờ gặp lại.”
/2038
|