Sau khi kiểm tra xong, Nhan Ngọc cần phải nhập viện, những vết thương trên mặt bà ta thực sự không dễ chữa trị. Thời Sênh làm xong thủ tục nhập viện cho bà ta, Nhan Ngọc suy yếu nằm trên giường.
“Miên Miên…”
“Dạ?”
Nhan Ngọc đưa tay ra, nắm lấy tay Thời Sênh, bà ta cứ nắm như vậy, không nói gì cả.
“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Thời Sênh quay đầu sang nhìn, qua cửa kính, có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú 360 độ không góc chết đó của Tịch Phi.
“Con ra ngoài một lát.” Thời Sênh quay đầu lại nói với Nhan Ngọc: “Sẽ về ngay thôi.”
“Miên Miên… con đi đâu đấy?” Nhan Ngọc bỗng nhiên hoảng hốt.
“Đi gặp con rể tương lai của mẹ.” Thời Sênh an ủi bà ta vài câu rồi rút một tấm bùa hộ thân từ trong không gian ra, đeo cho bà ta.
“Con rể?” Mắt Nhan Ngọc sáng lên, “Miên Miên có người yêu rồi, tốt quá.”
Thời Sênh mỉm cười, đứng lên ra khỏi phòng bệnh.
Tịch Phi dẫn theo một vài người, sau khi Thời Sênh bước ra, những người đó lập tức đứng bên ngoài phòng bệnh.
“Bảo đảm an toàn cho bác gái.” Tịch Phi sợ Thời Sênh hiểu lầm, giải thích một câu.
Thời Sênh cười không thật chút nào, “Vẫn còn chưa yêu nhau mà anh Tịch đã nghĩ cho tôi rồi?”
Tịch Phi: “…”
Hắn lùi người sang một bên, tỏ ý mời Thời Sênh đi trước.
Thời Sênh và Tịch Phi rời khỏi bệnh viện, lên ngay một chiếc xe đỗ ở bên đường, tài xế rất biết điều lập tức ra khỏi xe.
“Anh muốn nói gì với tôi?” Tịch Phi đột ngột đến tìm cô, chắc chắn là có việc nghiêm túc, không thể nào chỉ đến tỏ tình.
Mặc dù cô rất hy vọng hắn đến để tỏ tình với mình.
“Cha tôi và ông Lãnh có một thỏa thuận…” Tịch Phi để vào tay Thời Sênh. “Khi thiết bị định vị này được khởi động, Tịch gia phải đảm bảo an toàn cho người sở hữu thiết bị định vị này, nhưng đồng thời, cô phải trao thiết bị định vị này cho tôi.”
Thiết bị định vị?
Thời Sênh cúi đầu nhìn vào tay, đó là chiếc vòng mà Nhan Ngọc trao cho cô, thảo nào bà ta nói sẽ có người đến tìm cô.
Thời Sênh: “…” Có điều sao lại lôi Tịch Phi vào đây rồi? Đây là quan hệ rối tung rối bời kiểu gì vậy?
Thời Sênh cởi chiếc vòng định vị ra đưa cho Tịch Phi.
Tịch Phi hơi bất ngờ, một lát sau mới cầm lấy.
“Sao vậy? Không phải anh muốn lấy thứ này sao?” Thời Sênh nhìn hắn một cách kỳ lạ.
“Cô không hỏi thêm gì khác nữa sao?” Cô ta có vẻ không phải người dễ nói chuyện, sao lại bảo đưa là đưa ngay vậy?
“Bởi vì anh muốn, thế nên tôi đưa cho anh.” Thời Sênh đặt chiếc vòng vào tay hắn, ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay anh, kéo dài âm điệu, “Cho dù, anh muốn tôi, tôi cũng có thể cho anh.”
Chiếc vòng vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, trong lòng Tịch Phi chứa đầy các cảm xúc phức tạp, hắn nắm chặt lấy chiếc vòng, “ Tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự anh toàn của cô Nhan.”
Thời Sênh nháy mắt với Tịch Phi, “Chịu trách nhiệm cả đời nhé?”
Lời nói này sao thấy kỳ quặc vậy nhỉ?
Hắn thận trọng trả lời: “Nhà họ Tịch sẽ chịu trách nhiệm cả đời về sự an toàn của cô Nhan.”
“Nhưng tôi muốn anh chịu trách nhiệm cả đời.”
“Cô Nhan, tôi đã có vợ chưa cưới.”
Thời Sênh: “!!!”
Anh đáng nói đùa!
Phượng Từ nhà tôi sao lại có vợ chưa cưới được?
Tịch Phi gật đầu với Thời Sênh, mở cửa xe bước xuống.
Thời Sênh ngồi ở trong xe, một lúc lâu sâu vẫn chưa hoàn hồn, thế không phải cô phải làm bồ nhí sao? Không đâu!
Bản cô nương không muốn thế!
Chết cùng nhau cho xong!
[…] Ký chủ, đừng xúc động như vậy, hắn lừa cô đấy.
Thật à?
[…] Tài liệu hiển thị, Tịch Phi không có vợ chưa cưới.
Nó cũng không giám sắp đặt thêm vợ chưa cưới cho hắn, Ký chủ mà làm ầm lên thì nó còn sống được chắc.
Thời Sênh đẩy cửa xe bước xuống thì đã không còn thấy Tịch Phi đâu nữa rồi.
Thời Sênh: “…” Chạy nhanh thế làm gì, ông đây có nuốt chửng anh đâu.
A a a a! Còn chưa hỏi hắn phương thức liên lạc!
Thời Sênh xoay xoay đầu, đúng lúc nhìn thấy người tài xế chuẩn bị lên xe, cô lập tức xông đến.
Tài xế giật cả mình, “Cô… cô Nhan…” Làm gì thế! Hắn ta chỉ là một người tài xế.
“Cho tôi phương thức liên hệ của Tịch Tổng nhà các anh.” Thời Sênh xòe tay ra trước mặt tài xế, bộ dạng tức tối hung hăng, cứ như chỉ một giây sau là sẽ xông vào xé xác hắn vậy.
“Cô Nhan, tôi… tôi không có phương thức liên lạc của Tịch tổng!”
“Đánh rắm.” Tài xế mà lại không có phương thức liên hệ của ông chủ, lừa trẻ con chắc?
Nhan Tiểu Thư lịch sự một chút!
Cho dù là đánh rắm nhưng hắn không có thật!
“Bình thường Tịch tổng không đi xe này!” Tài xế muốn khóc không được, cho dù thỉnh thoảng dùng xe cũng là thuộc hạ liên hệ, làm sao hắn ta có được phương thức liên lạc của Tịch tổng chứ!
“Sao anh lại vô tích sự như vậy?” Thời Sênh chán nản nhìn tài xế.
Tài xế: “…” Hắn vô tích sự trách hắn chắc?
…
Tịch Phi ngồi trong một chiếc xe không xa, nhìn theo bóng người đang nói chuyện với tài xế, cho đến khi cô quay người đi vào bệnh viện, anh mới rời mắt.
“Đại ca, cô ta dễ dàng trao thứ đó cho anh vậy hả?”
Điều này không khoa học!
Từ những tài liệu mà bọn họ thu thập được, người phụ nữ này không giống kiểu người dễ nói chuyện.
“Ừ.” Tịch Phi đưa đồ cho người ngồi bên cạnh.
Người đó vui mừng đón lấy, “Chỉ cần thu lại bộ phận thế lực cuối cùng này thì bọn họ phải nhìn sắc mặt anh mà sống rồi.”
“Cũng không biết lão gia nghĩ gì nữa, tùy tiện đưa thứ quan trọng thế này cho người khác.” Người ngồi trước phàn nàn, “Nếu không có trục trặc này thì chúng ta đã hoàn chỉnh từ lâu rồi, sao phải từ xa xôi chạy về nước?”
“Lãnh Diệu Thiên từng cứu ông ấy.” Tịch Phi lạnh lùng nói.
Hai người họ nhìn nhau, biết điều, không nói gì nữa, “Đại ca, bây giờ chúng ta quay về chứ?”
“Các cậu đem đồ về.” Tịch Phi cúi đầu, “Hai người các cậu phụ trách tất cả mọi việc.”
Hai người họ ngạc nhiên: “Đại ca?”
Chỉ cần bọn họ cầm đồ về, là có thể thống nhất thế lực ngầm ở nước ngoài, thực sự trở thành quốc vương của vương quốc ngầm. Bọn họ đã chuẩn bị lâu như vậy, tại sao vào giờ khắc cuối cùng, đại ca lại bất ngờ thay đổi ý định?
…
Khi Thời Sênh quay lại phòng bệnh, bọn họ vẫn đứng ở cửa, Thời Sênh đẩy cửa đi vào, rồi lại đi ra ngay.
“Người anh em?”
Vệ sĩ đứng thẳng tắp người: “…” Người anh em, gọi ai vậy?
“Này” Thời Sênh đi đi lại lại trước mặt môt người trong số họ, “Hỏi anh một chuyện.”
Người anh em, là gọi hắn sao?
Vệ sĩ lập tức cúi lưng: “Cô Nhan, mời cô hỏi, trừ Tịch Tổng ra thì chúng tôi có thể nói tất cả mọi thứ.”
Thời Sênh: “…”
Ông đây lại muốn hỏi về Tịch tổng!
Ông nội nhà anh!
Tịch Phi là gấu trúc quý hiếm hay sao? Sao phải phòng trộm ba vòng trong ba vòng ngoài thế này?
Tức muốn khóc!
Thời Sênh đảo mắt qua đảo mắt lại, hỏi thật nhanh: “Anh tên là gì?”
“Cao Chính.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“32.”
“Có vợ chưa?”
“Chưa.”
“Đã thích ai chưa?”
“Chưa.”
“Số điện thoại của Tịch tổng là bao nhiêu?”
“…”
Thời Sênh trợn mắt nhìn vệ sĩ, sao anh không nói nữa? Nhanh thế mà anh cũng phản ứng kịp sao?
Người vệ sĩ đã qua đào tạo nghiêm mặt nói, “Cô Nhan, trừ Tịch tổng ra thì những thứ khác cô đều có thể hỏi.”
“Nhưng tôi muốn hỏi hắn.” Hỏi những thứ khác làm quái gì!
Vệ sĩ khẽ cúi đầu, “Rất tiếc, cô Nhan, chúng tôi không thể tiết lộ tin tức của Tịch tổng.”
Thời Sênh: “…”
“Miên Miên…”
“Dạ?”
Nhan Ngọc đưa tay ra, nắm lấy tay Thời Sênh, bà ta cứ nắm như vậy, không nói gì cả.
“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Thời Sênh quay đầu sang nhìn, qua cửa kính, có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú 360 độ không góc chết đó của Tịch Phi.
“Con ra ngoài một lát.” Thời Sênh quay đầu lại nói với Nhan Ngọc: “Sẽ về ngay thôi.”
“Miên Miên… con đi đâu đấy?” Nhan Ngọc bỗng nhiên hoảng hốt.
“Đi gặp con rể tương lai của mẹ.” Thời Sênh an ủi bà ta vài câu rồi rút một tấm bùa hộ thân từ trong không gian ra, đeo cho bà ta.
“Con rể?” Mắt Nhan Ngọc sáng lên, “Miên Miên có người yêu rồi, tốt quá.”
Thời Sênh mỉm cười, đứng lên ra khỏi phòng bệnh.
Tịch Phi dẫn theo một vài người, sau khi Thời Sênh bước ra, những người đó lập tức đứng bên ngoài phòng bệnh.
“Bảo đảm an toàn cho bác gái.” Tịch Phi sợ Thời Sênh hiểu lầm, giải thích một câu.
Thời Sênh cười không thật chút nào, “Vẫn còn chưa yêu nhau mà anh Tịch đã nghĩ cho tôi rồi?”
Tịch Phi: “…”
Hắn lùi người sang một bên, tỏ ý mời Thời Sênh đi trước.
Thời Sênh và Tịch Phi rời khỏi bệnh viện, lên ngay một chiếc xe đỗ ở bên đường, tài xế rất biết điều lập tức ra khỏi xe.
“Anh muốn nói gì với tôi?” Tịch Phi đột ngột đến tìm cô, chắc chắn là có việc nghiêm túc, không thể nào chỉ đến tỏ tình.
Mặc dù cô rất hy vọng hắn đến để tỏ tình với mình.
“Cha tôi và ông Lãnh có một thỏa thuận…” Tịch Phi để vào tay Thời Sênh. “Khi thiết bị định vị này được khởi động, Tịch gia phải đảm bảo an toàn cho người sở hữu thiết bị định vị này, nhưng đồng thời, cô phải trao thiết bị định vị này cho tôi.”
Thiết bị định vị?
Thời Sênh cúi đầu nhìn vào tay, đó là chiếc vòng mà Nhan Ngọc trao cho cô, thảo nào bà ta nói sẽ có người đến tìm cô.
Thời Sênh: “…” Có điều sao lại lôi Tịch Phi vào đây rồi? Đây là quan hệ rối tung rối bời kiểu gì vậy?
Thời Sênh cởi chiếc vòng định vị ra đưa cho Tịch Phi.
Tịch Phi hơi bất ngờ, một lát sau mới cầm lấy.
“Sao vậy? Không phải anh muốn lấy thứ này sao?” Thời Sênh nhìn hắn một cách kỳ lạ.
“Cô không hỏi thêm gì khác nữa sao?” Cô ta có vẻ không phải người dễ nói chuyện, sao lại bảo đưa là đưa ngay vậy?
“Bởi vì anh muốn, thế nên tôi đưa cho anh.” Thời Sênh đặt chiếc vòng vào tay hắn, ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay anh, kéo dài âm điệu, “Cho dù, anh muốn tôi, tôi cũng có thể cho anh.”
Chiếc vòng vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, trong lòng Tịch Phi chứa đầy các cảm xúc phức tạp, hắn nắm chặt lấy chiếc vòng, “ Tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự anh toàn của cô Nhan.”
Thời Sênh nháy mắt với Tịch Phi, “Chịu trách nhiệm cả đời nhé?”
Lời nói này sao thấy kỳ quặc vậy nhỉ?
Hắn thận trọng trả lời: “Nhà họ Tịch sẽ chịu trách nhiệm cả đời về sự an toàn của cô Nhan.”
“Nhưng tôi muốn anh chịu trách nhiệm cả đời.”
“Cô Nhan, tôi đã có vợ chưa cưới.”
Thời Sênh: “!!!”
Anh đáng nói đùa!
Phượng Từ nhà tôi sao lại có vợ chưa cưới được?
Tịch Phi gật đầu với Thời Sênh, mở cửa xe bước xuống.
Thời Sênh ngồi ở trong xe, một lúc lâu sâu vẫn chưa hoàn hồn, thế không phải cô phải làm bồ nhí sao? Không đâu!
Bản cô nương không muốn thế!
Chết cùng nhau cho xong!
[…] Ký chủ, đừng xúc động như vậy, hắn lừa cô đấy.
Thật à?
[…] Tài liệu hiển thị, Tịch Phi không có vợ chưa cưới.
Nó cũng không giám sắp đặt thêm vợ chưa cưới cho hắn, Ký chủ mà làm ầm lên thì nó còn sống được chắc.
Thời Sênh đẩy cửa xe bước xuống thì đã không còn thấy Tịch Phi đâu nữa rồi.
Thời Sênh: “…” Chạy nhanh thế làm gì, ông đây có nuốt chửng anh đâu.
A a a a! Còn chưa hỏi hắn phương thức liên lạc!
Thời Sênh xoay xoay đầu, đúng lúc nhìn thấy người tài xế chuẩn bị lên xe, cô lập tức xông đến.
Tài xế giật cả mình, “Cô… cô Nhan…” Làm gì thế! Hắn ta chỉ là một người tài xế.
“Cho tôi phương thức liên hệ của Tịch Tổng nhà các anh.” Thời Sênh xòe tay ra trước mặt tài xế, bộ dạng tức tối hung hăng, cứ như chỉ một giây sau là sẽ xông vào xé xác hắn vậy.
“Cô Nhan, tôi… tôi không có phương thức liên lạc của Tịch tổng!”
“Đánh rắm.” Tài xế mà lại không có phương thức liên hệ của ông chủ, lừa trẻ con chắc?
Nhan Tiểu Thư lịch sự một chút!
Cho dù là đánh rắm nhưng hắn không có thật!
“Bình thường Tịch tổng không đi xe này!” Tài xế muốn khóc không được, cho dù thỉnh thoảng dùng xe cũng là thuộc hạ liên hệ, làm sao hắn ta có được phương thức liên lạc của Tịch tổng chứ!
“Sao anh lại vô tích sự như vậy?” Thời Sênh chán nản nhìn tài xế.
Tài xế: “…” Hắn vô tích sự trách hắn chắc?
…
Tịch Phi ngồi trong một chiếc xe không xa, nhìn theo bóng người đang nói chuyện với tài xế, cho đến khi cô quay người đi vào bệnh viện, anh mới rời mắt.
“Đại ca, cô ta dễ dàng trao thứ đó cho anh vậy hả?”
Điều này không khoa học!
Từ những tài liệu mà bọn họ thu thập được, người phụ nữ này không giống kiểu người dễ nói chuyện.
“Ừ.” Tịch Phi đưa đồ cho người ngồi bên cạnh.
Người đó vui mừng đón lấy, “Chỉ cần thu lại bộ phận thế lực cuối cùng này thì bọn họ phải nhìn sắc mặt anh mà sống rồi.”
“Cũng không biết lão gia nghĩ gì nữa, tùy tiện đưa thứ quan trọng thế này cho người khác.” Người ngồi trước phàn nàn, “Nếu không có trục trặc này thì chúng ta đã hoàn chỉnh từ lâu rồi, sao phải từ xa xôi chạy về nước?”
“Lãnh Diệu Thiên từng cứu ông ấy.” Tịch Phi lạnh lùng nói.
Hai người họ nhìn nhau, biết điều, không nói gì nữa, “Đại ca, bây giờ chúng ta quay về chứ?”
“Các cậu đem đồ về.” Tịch Phi cúi đầu, “Hai người các cậu phụ trách tất cả mọi việc.”
Hai người họ ngạc nhiên: “Đại ca?”
Chỉ cần bọn họ cầm đồ về, là có thể thống nhất thế lực ngầm ở nước ngoài, thực sự trở thành quốc vương của vương quốc ngầm. Bọn họ đã chuẩn bị lâu như vậy, tại sao vào giờ khắc cuối cùng, đại ca lại bất ngờ thay đổi ý định?
…
Khi Thời Sênh quay lại phòng bệnh, bọn họ vẫn đứng ở cửa, Thời Sênh đẩy cửa đi vào, rồi lại đi ra ngay.
“Người anh em?”
Vệ sĩ đứng thẳng tắp người: “…” Người anh em, gọi ai vậy?
“Này” Thời Sênh đi đi lại lại trước mặt môt người trong số họ, “Hỏi anh một chuyện.”
Người anh em, là gọi hắn sao?
Vệ sĩ lập tức cúi lưng: “Cô Nhan, mời cô hỏi, trừ Tịch Tổng ra thì chúng tôi có thể nói tất cả mọi thứ.”
Thời Sênh: “…”
Ông đây lại muốn hỏi về Tịch tổng!
Ông nội nhà anh!
Tịch Phi là gấu trúc quý hiếm hay sao? Sao phải phòng trộm ba vòng trong ba vòng ngoài thế này?
Tức muốn khóc!
Thời Sênh đảo mắt qua đảo mắt lại, hỏi thật nhanh: “Anh tên là gì?”
“Cao Chính.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“32.”
“Có vợ chưa?”
“Chưa.”
“Đã thích ai chưa?”
“Chưa.”
“Số điện thoại của Tịch tổng là bao nhiêu?”
“…”
Thời Sênh trợn mắt nhìn vệ sĩ, sao anh không nói nữa? Nhanh thế mà anh cũng phản ứng kịp sao?
Người vệ sĩ đã qua đào tạo nghiêm mặt nói, “Cô Nhan, trừ Tịch tổng ra thì những thứ khác cô đều có thể hỏi.”
“Nhưng tôi muốn hỏi hắn.” Hỏi những thứ khác làm quái gì!
Vệ sĩ khẽ cúi đầu, “Rất tiếc, cô Nhan, chúng tôi không thể tiết lộ tin tức của Tịch tổng.”
Thời Sênh: “…”
/2038
|