Khi mà Thiệu Huân biết người thuê anh chính là gia đình Bắc Tề tiếng tăm lừng lẫy, trong đầu anh giống như bị bom tạc, thật lâu không thể nhúc nhích. Mặc dù trường huấn luyện cũng đã nói với anh nhiều lần rằng đối phương rất danh tiếng, hơn nữa là gia tộc số một số hai cả nước, nhưng đến lúc chính thức nghe đến Bắc Tề gia, anh vẫn không tránh khỏi bị khiếp sợ.
Bắc Tề gia, không chỉ là một gia tộc giàu có, mà còn là một gia tộc hiển hách, trong lịch sử có quan hệ chặt chẽ với triều đình phong kiến, trong những năm chiến tranh, Bắc Tề gia đã di cư ra nước ngoài tránh chiến tranh. Cho đến những năm bảy mươi, gia tộc này mới trở lại trong nước, lần này trở lại, chính là Áo gấm về làng, vì đi tị nạn ở nước ngoài nhiều thế kỉ, tổ tông của Bắc Tề gia với phẩm đức vĩ đại, cao thượng, và trí thông minh của mình, đã xây dựng một thần thoại trong giới thương nhân. Bọn họ không những chỉ phát triển lợi ích cho riêng gia tộc của mình, mà còn tạo điều kiện cho rất nhiều thương nhân người hoa phát triển ở nước ngoài, tạo được danh tiếng vang dội.
Mọi người đều nói gia tộc này giàu có là chuyện đương nhiên, vì bọn họ giàu có sự cao thượng, giàu có về phẩm chất đạo đức, giàu có về trí tuệ. Gia tộc bắc tề ở nước ngoài phát triển mạnh mẽ như mặt trời giữa trưa. Thế nhưng khi mà đất nước cải cách mở cửa, thời cơ phục hưng, thì bọn họ lại dứt khoát trở về, góp một phần cống hiến vào việc phát triển đất nước.
Thời gian Bắc Tề gia ở nước ngoài đã xây dựng được một cơ sở kinh doanh vững chắc, vì vậy khi trở về nước, họ rất nhanh chiếm được vị trí thứ nhất thứ nhì trong danh sách những công ty kinh doanh lớn trong cả nước.
Đối với một gia tộc hiển hách như vậy, Thiệu Huân mới chỉ nghe nói trên tivi, hoặc đọc thông tin trên báo, anh vẫn cứ nghĩ rằng, bọn họ cao xa như vậy, người như anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tiếp xúc.
Vậy mà bây giờ, anh lại còn có cơ hội làm việc trong nhà của họ..... Chỉ nghĩ đến thôi, cũng đã làm cho người ta giật mình.
Hơn thế nữa, anh còn cảm thấy áp vô cùng áp lực. Với một gia tộc như vậy, thì yêu cầu về quản gia của họ chắc chắn sẽ rất cao. Tuy rằng tiền lương thực sự hấp dẫn, nhưng người nhận lương như anh cũng sẽ phải cố gắng tận tâm hết sức để xứng đáng với số tiền ấy.
Cho nên khi anh biết Bắc Tề gia muốn thuê anh, anh quả thực cảm thấy hơi sợ một chút, nhưng ngay sau đó anh cũng lấy lại dũng khí nhanh chóng. Nguyên nhân, là vì có yêu cầu cao, thì tài năng của một người như anh mới được biểu hiện ra một cách chân chính nhất, hơn nữa cũng có thể tôi luyện thêm cho ý chí. Còn nếu như sợ hãi mà từ bỏ, thì anh đã chính thức trở thành một người thất bại.
Vì thế anh dứt khoát chấp nhận làm việc cho Bắc Tề gia, trường huấn luyện cho anh một phần hợp đồng, anh kí tên, giữ lại một bản, một bản chuyển cho Bắc Tề gia.
Cuối cùng, một ngày sau khi anh chính thức nhận giấy tốt nghiệp từ trường huấn luyện, anh mang theo giấy giới thiệt mà mà trường đưa, đi tới Bắc Tề gia.
Thiệu Huân ngồi xuống trước mặt bắc tề phu nhân, hơn nữa còn cố gắng điều chỉnh tư thế ngồi đoan chính nhất, ánh mắt anh cụp xuống, lẳng lặng nhận lấy ánh mắt xem xét của bà.
"Anh Thiệu." Không biết qua bao lâu, Bắc Tề phu nhân mới nhẹ giọng nói.
"Vâng." Thiệu Huân lập tức ngẩng đầu lên.
Bắc Tề phu nhân đoan trang, ung dung mỉm cười nhìn anh: "Anh không cần phải câu thúc như vậy, trong bản hợp đồng còn chỗ nào không vừa ý, anh có thể đề cập với tôi."
Thiệu Huân suy nghĩ một chút, rồi mới chân thành nói: "Tôi không có ý kiến gì cả. Với lại, mức lương mà bà đưa ra cũng rất cao, nên tôi mới là người phải cố gắng hết sức mới đúng."
Bắc Tề phu nhân gật đầu cười cười, nhìn Thiệu Huân một lúc mới nói: "Tôi thực sự không nhìn nhầm anh, anh Thiệu, con người anh thực sự đáng để người khác tôn trọng."
Thiệu Huân sửng sốt một chút: "Phu nhân, trước kia bà đã từng gặp qua tôi sao?"
Bắc Tề phu nhân chỉ cười mà không trả lời anh, bà nói: "Tôi mời anh đến, không phải vì muốn cho anh làm việc ở chỗ này, mà là làm quản gia cho căn hộ của con trai tôi."
"Con trai của phu nhân?"
"Đúng, con trai duy nhất của tôi, Bắc Tề Lạc." Dừng lại một lát, bà lại nói tiếp " Chắc là anh cũng từng nghe nói đến nó đi."
"Con trai của ngài là một người vô cùng xuất sắc." Thiệu Huân nói ngắn gọn ấn tượng của mình đối với Bắc Tề Lạc.
"Nó quả thực xuất sắc." nói đến đứa con trai, trong mắt của Bắc Tề phu nhân hiện lên sự từ ái. "Nhưng mà, mặc kệ thế nào, trong lòng của tôi, nó cũng chỉ là một đứa nhỏ luôn làm cho cha mẹ lo lắng."
Thiệu Huân cũng đồng ý gật đầu: "Ở trong lòng cha mẹ, đứa nhỏ tóm lại vẫn là đứa nhỏ."
"Tiểu Lạc từ ba năm trước đây đã dọn ra ngoài ở." Tuy rằng không biểu lộ ra ngoài, nhưng khi nói đến đây, biểu tình của Bắc Tề phu nhân trở nên tịch mịch. "Con chim nhỏ, khi trường thành, luôn muốn bay đi. Cho dù tôi muốn giữ nó lại cũng không thể làm được. Nếu như nó có thể tự chăm sóc bản thân thì không nói làm gì, nhưng mà nó lại....."
"Cậu ấy làm sao cơ?"
Bắc Tề phu nhân chần chờ một lúc, cho đến khi nhìn thấy được trong mắt của Thiệu Huân sự chân thành, bà mới cười nhẹ, nói: "Tiểu Lạc, sinh hoạt cá nhân của đứa nhỏ này thật sự.... không thể chấp nhận được."
Nghe đến đây, Thiệu Huân mới giật mình.
Bắc Tề Lạc có một diện mạo xuất sắc, một tài hoa siêu quần. Một danh nhân như hắn, mọi hành động đều bị truyền thông chú ý, chuyện công việc, chuyện cuộc sống, căn bản không còn gì là riêng tư. Tuy rằng Thiệu Huân không hay quan tâm đến những tin tức linh tinh này, nhưng anh lại thích đọc báo, vì vậy ít nhiều cũng đọc được một vài tin tức. Mà tin tức anh đọc được nhiều nhất là về chuyện Bắc Tề Lạc cùng với vị nữ đại minh tinh nào đó đi vào quán ba, hoặc là có người vào đêm khuya nhìn thấy hắn cùng với vị tiểu thư của một tập đoàn nào đó hẹn hò ở khách sạn...
Những chuyện như vậy bị báo đài đưa tin quá nhiều, nên cái biệt hiệu "hoa hoa công tử", "người đàn ông đa tình" đã được gắn cho Bắc Tề Lạc. Với vẻ bề ngoài tinh sảo thu hút, tính cách hơi lạnh lùng kiêu ngạo, Bắc Tề Lạc quả thực là một sát thủ tình trường, cho dù hắn có chơi đùa với bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa, thì vẫn có rất rất nhiều người phụ nữ nữa chủ động thương nhớ hắn, bao gồm cả người đã có bạn trai, và cả phụ nữ đã kết hôn, thậm chí còn có các bà cô... lớn tuổi hơn hắn.....
Mặc dù Thiệu Huân không biết những cái gọi là bảng xếp hạng có gì đáng giá để đi chú ý, nhưng quả thực, trên mạng hoặc là báo chí, Bắc Tề Lạc được xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng nguời đàn ông có mị lực nhất, người đàn ông mà phụ nữ muốn có quan hệ cùng nhất. Nếu so sánh thì Bắc Tề Lạc còn chói mắt hơn, còn bị người quan tâm hơn cả một ngôi sao thực sự.
Bắc Tề phu nhân hơi thở dài, sắc mặt có chút đau buồn: "Tính cách của tiểu Lạc vốn quái gở, hơn nữa nó còn rất ngang bướng, luôn cho rằng mình đúng, không bao giờ chịu nghe lời người khác. Hồi trước, nó làm loạn đủ thứ việc, tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này..... không ngờ, không ngờ nó... lại phát sinh quan hệ cùng đàn ông........"
Nghe được lời nói của bà, Thiệu Huân thật sự cứng họng, không biết phải nói cái gì.
"Quan hệ với đàn ông?" Giật mình nhắc lại, Thiệu Huân mới cảm thấy có điểm kì lạ, báo chí thực sự không có nhắc đến chuyện gì như vậy mà.
Bắc Tề phu nhân lại thở dài, gật gật đầu: "Tôi biết được chuyện này, phải nhờ vào điều tra bí mật, truyền thông chắc chắn không biết. Trước khi tiểu Lạc tiếp tục phạm sai lầm, tôi cùng với cha của nó đã quyết định tìm một người đến giám sát, quản chế nó một chút. Hai chúng tôi lúc đầu định tìm một người lớn tuổi có kinh nghiệm lâu năm một chút. Nhưng bởi vì có một số chuyện trùng hợp, mà tôi nghĩ rằng anh Thiệu đây sẽ là người thích hợp nhất để lựa chọn."
"Tôi?" nghe Bắc Tề phu nhân nói, Thiệu Huân hơi chút bất ngờ.
Anh cứ tưởng rằng công việc cho anh chỉ là làm quản gia, ai ngờ lại còn có thêm ẩn ý như vậy. Tuy rằng anh không kì thị đồng tính luyến ái, nhưng nếu bắt anh sống cùng với một đôi đồng tính, anh vẫn cảm thấy không thoải mái....
"Anh Thiệu, nếu tôi nhớ không nhầm, thì anh có bạn gái rồi đi?" nhìn Thiệu Huân do dự, Bắc Tề phu nhân liền hỏi.
"Phu nhân biết?" Thiệu Huân cả kinh.
Hơi gật đầu một chút, Bắc Tề phu nhân nói với Thiệu Huân: "Anh Thiệu, yêu cầu mà tôi đưa ra cũng không khó, tôi chỉ hy vọng anh có thể ngăn cản con trai tôi, đừng để nó tiếp tục làm sai, nếu có thể, anh hãy dùng tình cảm của anh cảm hoá nó, làm cho nó sống yên ổn giống anh, tìm một người con gái tốt để yêu."
"Thân thế của tiểu Lạc chắc anh cũng biết, nếu như chuyện nó có quan hệ đồng tính mà bị công khai, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng. Nó mới có hai mươi bảy tuổi, tôi là mẹ của nó, tôi không thể trơ mắt, nhìn nó sai lầm. Anh có thể hiểu được nỗi lòng của tôi sao, anh Thiệu?"
#8
Thiệu Huân cảm thấy lòng mình thực sự là mềm yếu, tuy rằng biết nó là một tật xấu, nhưng anh vẫn không bỏ được.
Khi đồng ý yêu cầu cảu Bắc Tề phu nhân, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Bắc Tề phu nhân chỉ là một người mẹ bình thường luôn lo lắng cho đứa con của mình, mà anh, không bao giờ có đủ nhẫn tâm để từ chối bà.
Sự đồng ý của anh làm cho Bắc Tề phu nhân rất cảm kích, bà cùi đầu cảm ơn anh, làm cho Thiệu Huân cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Sau đó, Bắc Tề phu nhân cùng Giang quản gia đưa Thiệu Huân đến trước một toà nhà cao cấp hiện đại sa hoa, đứng độc lập ở trung tâm thành phố. Đứng trước cửa, Giang quản gia bấm chuông, rất nhanh, cánh cửa bất ngờ mở ra, nếu không phải Giang quản gia nhanh nhẹn tránh ra đúng lúc, chắc chắn sẽ bị cửa đập vào người.
"Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không cần quản gia! Vậy mà mẹ làm gì vậy, cố tình mang người đến, còn gọi điện thoại đến công ty uy hiếp con phải về đây đợi mẹ nữa!"
Có thể do Bắc Tề Lạc rất tức giận, cho nên khi mở cửa ra, vừa nhìn thấy mẹ mình đã quát ầm lên
Thiệu Huân đứng ở sau lưng Bắc Tề phu nhân, thấy hắn đối xử với mẹ mình như vậy, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
"Tiểu Lạc, đến đây, nhìn xem người quản gia mà mẹ chọn cho con này." sớm đã quen với thái độ của hắn, Bắc Tề phu nhân ôn nhu cười, lùi sang một bên, để cho Thiệu Huân có thể xuất hiện trước mắt Bắc Tề Lạc.
"Con đã nói con không cần...." Người này hai hàng lông mày nhăn chặt, vừa mới định rống to hơn nữa thì lại vì nhìn thấy được Thiệu Huân mà im bặt, ngây ngẩn cả người.
Thiệu Huân cười một chút, rồi hướng về phía Bắc Tề Lạc, cúi người làm một động tác chào chuẩn xác. "Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Thiệu Huân, là người mà phu nhân tìm đến để đảm nhiệm chức vụ quản gia cho ngài."
Bắc Tề Lạc nhìn Thiệu Huân chăm chú, sau đó bỗng tỉnh táo lại, bàn tay buông ra nắm đấm cửa, khoanh lại trước ngực.
"Mẹ, tên này chính là người quản gia mà mẹ mời đến cho con?"
Giọng nói của Bắc Tề Lạc không có gì khác thường, chỉ cảm thấy có chút lạnh lùng. Bắc Tề phu nhân nghe câu hỏi của hắn mới gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy. Chính là anh ta."
Tầm mắt của Bắc Tề Lạc vẫn nhìn chăm chú vào Thiệu Huân, giống như hắn thực sự nghiêm túc quan sát anh, cũng không biết hắn đưa ra kết quả như thế nào, chỉ thấy hắn đẩy cánh cửa mở rộng hơn nữa, rồi xoay người, nói: "Vào trong nhà đi."
Nụ cười của Bắc Tề phu nhân càng sâu sắc, dẫn đầu đi vào trong nhà. Thái độ của con nàng mềm đi, có thể nói là một mở đầu thuận lợi, nếu nàng cố gắng khuyên bảo thêm một chút, có lẽ con nàng sẽ thực sự chấp nhận Thiệu Huân làm quản gia cho mình.
Thiệu Huân được Giang quản gia nhắc nhở, cũng đi theo Bắc Tề phu nhân vào nhà, Giang quản gia đi cuối cùng để đóng cửa. Trên đường đến đây, Bắc Tề phu nhân cũng đã nói với Thiệu Huân rằng Bắc Tề Lạc sống một mình.
Đi vào bên trong, cảm nhận đầu tiên của Thiệu Huân là nhà rất rộng, phòng khách chứa mấy chục người cũng không vấn đề gì, anh thậm chí còn nghi ngờ, không biết có đúng là Bắc Tề Lạc ở một mình hay không? Nhưng khi nhớ lại về nhà chính của Bắc Tề gia, anh cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
Căn nhà sáng sủa, rộng rãi, mọi đồ dùng đều mang phong cách hiện đại, tuy rằng vách tường, của sổ lựa chọn thuỷ tinh màu xanh lam để trang trí, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại lại mang đến cảm giác thoải mái, có lẽ là do ảnh hưởng của ngọn đèn.
Toàn bộ căn nhà toát ra một loại yên tĩnh, thoải mái, tinh xảo, xa cách kèm thêm một chút lạnh lẽo lỗi giác, Thiệu Huân cảm thấy những điều này rất giống cảm nhận mà Bắc Tề Lạc mang lại cho người khác.
Vào trong nhà, Bắc Tề phu nhân cùng Bắc Tề Lạc nói chuyện một lúc, rất nhanh Bắc Tề Lạc đã đồng ý cho Thiệu Huân ở lại.
Kết quả này làm cho Bắc Tề phu nhân rất vui mừng, cũng làm cho Thiệu Huân cảm thấy không ngờ.
So với sự ngang ngạnh lúc đầu, thái độ của Bắc Tề Lạc rõ ràng có sự thay đổi. Nguyên nhân gì đã làm cho hắn thay đổi quyết định như vậy?
Hiện tại có một chút bất an, đối với tương lai, anh cũng cảm thấy lo lắng....
Bắc Tề phu nhân rất nể trọng anh, bà tin tưởng rằng anh có khả năng cảm hóa được Bắc Tề Lạc. Nhưng trong lòng anh biết, Bắc Tề Lạc giống như một miếng thủy tinh đông cứng lạnh như băng, không có khả năng có thể dễ dàng hòa tan đươc.
Hơn nữa, tận sâu trong đáy lòng, anh cảm thấy Bắc Tề Lạc thực sự là một người nguy hiểm, điều này giống như một loại ý thức, trực giác nói cho anh biết, đứng bên cạnh người này càng lâu thì càng nguy hiểm....
Cuối cùng, anh đành phải kết luận, có lẽ do bản thân anh đã quá đa tâm, suy nghĩ nhiều...
Nếu đã muốn nhận việc, thì việc duy nhất mà anh phải làm tiếp theo, đó là cố gắng.
Có được sự đồng ý của Bắc Tề Lạc, sau khi nói cho anh biết ngày mai anh có thể chính thức làm việc, Bắc Tề Lạc liền bỏ ba người ở lại, đi đến công ty.
"Đừng làm việc quá sức, con phải quan tâm đến sức khỏe bản thân nữa." trước khi hắn rời đi, Bắc Tề phu nhân đau lòng, dặn dò.
"Vâng." Hắn chỉ trả lời một tiếng lấy lệ, rồi nhanh chóng cầm áo khoác, rời khỏi căn hộ.
Ba người chờ cho Bắc Tề Lạc đi hẳn rồi mới đi trở về.
Trên đường đưa anh về, Bắc Tề phu nhân liền yêu cầu Thiệu Huân ngày mai thu thập hành lý đến phòng ở của Bắc Tề Lạc để chờ phục vụ.
"Con của tôi tuy rằng hơi khó tính, nhưng chỉ cần anh Thiệu cố gắng làm việc, tôi nghĩ nó cũng sẽ không làm khó anh."
Thiệu Huân cảm ơn lời khuyên của Bắc Tề phu nhân, anh cũng cam đoan sẽ làm việc thật tốt.
Ngồi trền xe cùng Bắc Tề phu nhân rời đi, Thiệu Huân không nhịn được lại quay lại nhìn đồng phòng ở dần dần cách xa, trong lòng thầm nghĩ, không biết anh sẽ phải ở lại nơi này bao lâu....
Buổi tối, anh muốn được ở chung với em gái và người yêu, vì sau này, thời gian anh có thể gặp họ nhất định sẽ giảm đi rất nhiều.
Trừ phi có sự cho phép của chủ nhân, nếu không anh chắc chắn không thể tự ý bỏ bê công việc, đây cũng là điều bất tiện duy nhất của công việc quản gia.
#9
Theo lời dặn của Bắc Tề phu nhân, sáng sớm hôm sau, Thiệu Huân liền mang theo đồ đạc đến khu nhà ở của Bắc Tề Lạc.
Nhẹ nhàng ấn chuông cửa, trong thời gian chờ đợi, anh hít sâu một hơi, cố làm giảm sự khẩn trương của bản thân.
Người yêu và em gái anh sau khi biết được chủ nhân sắp tới của anh là ai thì đều trợn tròn mắt, kể cả khi nghe thấy tin anh sẽ phục vụ cho nhà Bắc Tề họ cũng không thấy khiếp sợ như vậy.
"Trời ạ, anh thật sự sẽ trở thành quản gia riêng của Bắc Tề Lạc?" Muội muội Giai Huệ không thể tin được, cứng họng một lúc lâu mới nói ra lời.
"Chắc chắn sẽ rất vất vả." Úc Ngôn là nhân viên công ty, chuyện của Bắc Tề Lạc nàng cũng đã từng nghe nói đến, sau giây phút khiếp sợ, nàng cũng bình tĩnh lại phân tích.
"Mặc kệ sẽ như thế nào, bây giờ cứ phải cố gắng lên đã." Thiệu Huân cười cười nói.
"Vâng, chỉ cần cố gắng hết sức thì sẽ không có gì phải hối tiếc." Úc Ngôn cũng cười nói.
"Anh, em tin tưởng anh nhất định sẽ làm được!" Giai Huệ tuổi trẻ, đầy nhiệt huyết giơ nắm tay cổ vũ anh của mình.
Nhìn muội muội, Úc Ngôn và Thiệu Huân không khỏi nhìn nhau cười.
Mặc dù cả em gái và ngừơi yêu đều cổ vũ anh, nhưng Thiệu Huân vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh. Ngày hôm qua, Bắc Tề Lạc từ đầu tới cuối chưa từng nói với anh một câu nào, hơn nữa biểu tình lãnh đạm, không biết hắn đã tiếp nhận anh chưa, hay vẫn là chán ghét.
Nhưng mà, nếu là chán ghét, có lẽ hắn đã không để anh đến đây làm việc.
Aizz, anh cũng không phải Bắc Tề Lạc, làm sao anh có thể biết được hắn nghĩ gì đâu?
Đúng lúc anh đang thở dài thì cánh cửa im lìm trước mặt anh bỗng dưng bật mở. Mặc dù vẫn là mở đột ngột, nhưng mà không mãnh liệt như lần trước, cho nên cánh cửa mới không đập lên kẻ đang ngẩn người trước của là Thiệu Huân.
"Bắc Tề tiên sinh." Vừa nhìn thấy khuôn mặt cứng nhắc không hề thay đổi của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân vội vàng cúi người chào.
Bắc Tề Lạc nhìn liếc anh một cái, rồi nhìn sang đống hành lý của anh.
"Đồ đạc của ngươi chỉ có từng này?"
"Vâng, đúng vậy." Thiệu Huân trả lời cung kính.
Bỏ lại một câu "Vào đi!" Bắc Tề Lạc cũng không nhìn anh nữa, mà đi thẳng vào trong nhà.
"Vâng." Cầm lấy hành lý, Thiệu Huân đi vào trong phòng, cũng không quên đóng của lại.
"Ta mang ngươi lên phòng của ngươi đi."
Bắc Tề Lạc đi trước dẫn đường, Thiệu Huân vừa trả lời vừa đi theo đằng sau. Cũng may phòng ở của Bắc Tề Lạc tuy rộng, nhưng không đến độ thái quá, bọn họ đi đến lầu hai sau, liền dừng lại ở căn phòng thứ hai bên trái cầu thang.
"Chính là nơi này." Bắc Tề Lạc mở cửa, ý bảo chính anh tự đi vào. Cung kính đi qua hắn, Thiệu Huân đi vào căn phòng. Ngay sau đó, anh đã thích luôn căn phòng này.
Căn phòng này rất rộng rãi sáng sủa, đối diện của là một cái ban công lớn, ánh mặt trời theo cánh cửa sát đất ôn nhu chiếu vào trong nhà, làm cho căn phòng thêm một tầng màu sắc nhu hòa vui vẻ.
"Từ giờ trở đi, đây chính là phòng của ngươi. Ngươi có thể tùy ý điều chỉnh mọi thứ trong căn phòng này."
"Cảm ơn Bắc Tề tiên sinh." Thiệu Huân lập tức quay người lại, cúi người nói lời cảm tạ.
"Ta không thích người khác gọi ta là Bắc Tề tiên sinh, cứ gọi Bắc Tề hoặc là Lạc, tùy tiện."
"Nhưng mà....."
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn nghe theo lời phân phó của ta thì tốt hơn đấy." Bắc Tề Lạc sắc mặt rất lạnh, gần như là không có nhân tính.
"Vâng, Bắc... Bắc Tề." Thiệu Huân với Bắc Tề Lạc chỉ có quan hệ chủ tớ phụ thuộc đơn thuần, nếu gọi thân mật như vậy quả thật hơi lạ.
"Ngươi cứ thu dọn đồ đạc đi. Sau khi làm xong hãy xuống đại sảnh tìm ta, ta chờ ngươi."
"Vâng."
Bắc Tề Lạc liếc nhìn Thiệu Huân một cái rồi xoay người rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Thiệu Huân mới thả lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh còn không tự giác lau trán, may mắn là không đổ mồ hôi lạnh, nếu không anh nhất định sẽ bị Bắc Tề Lạc chú ý.
Đối với một người kém mình đến năm tuổi mà sinh ra ý sợ hãi, chính bản thân Thiệu Huân nghĩ đến còn cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà tuy rằng bên ngoài người ta đồn đại rằng Bắc Tề Lạc rất khó ở chung, nhưng qua thời gian ngắn tiếp xúc vừa rồi, trừ bỏ việc hắn rất lạnh lùng, anh nhận thấy hắn cũng không đến mức quá lãnh khốc. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy mình có thể làm việc yên ổn ở nơi này.
Còn về phần yêu cầu của Bắc Tề phu nhân, làm cho anh cảm hóa Bắc Tề Lạc trở lại con đường "chính đạo", vô kế khả thi, anh cũng chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.
#10
Thứ nhất, mỗi ngày đều phải quét tước nhà cửa một lần, tuyệt đối không thể để sót lại chút dấu bụi hay vết bẩn nào, bao gồm cả những góc chết dưới ngăn tủ, hắn nhất định sẽ định kỳ kiểm tra, nếu như chưa vừa ý thì phải làm lại hoàn toàn.
Thứ hai, trừ bỏ phòng ngủ của hắn, trong nhà chỗ nào anh cũng có thể dọn dẹp quét tước, quần áo giặt xong, anh cứ việc đặt trước của phòng hắn, chính hắn sẽ tự mang vào.
Thứ ba, Thiệu Huân chỉ cần hoàn thành công việc của mình là được, tuyệt đối không được phép hỏi đến sự tình của hắn.
Thứ tư, bữa sáng phải được chuẩn bị tốt từ trước bảy giờ ba mươi, giữa trưa Bắc Tề Lạc không ăn cơm ở nhà, bữa tối chưa chắc hắn sẽ về, nếu hắn mà về ăn tối sẽ gọi điện thoại trước. Còn phải nhớ kỹ, hắn không thích ăn đồ ăn cay đắng, hắn cũng không thích ăn đồ ăn nhạt.
Thứ năm, nếu không được sự cho phép của hắn, tuyệt đối không được để người thứ ba bước vào trong căn hộ, nếu dám vi phạm sẽ tự gánh lấy hậu quả!
Điều kiện mà Bắc Tề Lạc đưa ra có vẻ rất đơn giản, nhưng đến lúc thực hiện thì lại vô cùng vất vả khó khăn.
Điều kiện thứ nhất ___ mỗi ngày quét dọn toàn bộ căn nhà một lần...
Thiệu Huân nhìn căn nhà rộng rãi sáng ngời, trang trí đầy chất nghệ thuật trước mắt, trong đầu anh chỉ cảm thấy khó khăn vô cùng.
Aizz, quản gia, quản gia... anh bây giờ có đúng là làm quản gia không vậy? Căn nhà to như vậy, mà chỉ có một mình anh xử lý?
Vậy trước khi anh đến, ai là người làm những việc này?
Anh khẳng định chắc chắn là không phải Bắc Tề Lạc, hắn không có thừa hơi mà làm những việc này, hơn nữa một quý công tử sống an nhàn sung sướng như hắn cũng chẳng có lý do gì để đi dọn dẹp nhà cửa.
Chắc là lao công theo giờ linh tinh gì đó...
Bắc Tề Lạc dẫn anh đi vòng quanh căn hộ, đem tất cả những việc cần lưu ý nói cho anh, sau đó không ăn bữa sáng đi thẳng đến công ty. Trước khi đi, hắn còn kịp yêu cầu Thiệu Huân dọn dẹp nhà cửa, đến buổi chiều trở về hắn sẽ kiểm tra.
Đưa Bắc Tề Lạc xuất môn sau, Thiệu Huân xem lại căn nhà một lần nữa, trừ phòng ngủ của Bắc Tề Lạc, rồi sau đó anh bắt tay vào dọn dẹp.
Đầu tiên là mái nhà tầng thượng cao nhất, sau đó đến ban công tầng hai và phòng khách, cuối cùng là đại sảnh, phòng bếp ở tầng một....
A, nếu chỉ dọn dẹp như thế thì có vẻ rất đơn giản, nhưng mà Bắc Tề Lạc còn yêu cầu ngay cả góc chết, ngăn tủ, gầm tủ cũng sẽ không buông tha.
Tầng thượng có nhà ấm, bể cá, sân cỏ, tiểu lầu các. Anh phải vào trong nhà ấm, mang những cây cảnh quý cẩn thận xới đất bón phân tưới nước, nước không được nhiều quá, phân bón cũng vậy. Bể cá lớn, Bắc Tề Lạc vừa mới yêu cầu phải rửa một lần, đem rong rêu trên mặt đá cọ rửa sạch sẽ, nhưng phải cẩn thận chăm sóc cá trong bể, con nào trong bể cũng đều trị giá mấy vạn nguyên, nếu làm bị chết, anh sẽ phải bồi thường theo giá gốc! Sân cỏ cũng phải được tưới nước, hơn nữa phải định kỳ cắt tỉa. Sau đó là đến tiểu lầu các, so với những thứ đã dọn dẹp trước đó, nơi này chỉ cần lau cửa sổ quét tro bụi, Thiệu Huân cảm thấy hoàn thành tương đối thoải mái nhất.
Xử lý xong tầng thượng, Thiệu Huân đi đến phòng khách và ban công tầng hai, đến phòng khách tầng một, phòng bếp, lầu thang, cửa sổ......
Đến lúc Thiệu Huân hoàn thành xong công việc, ngay cả khăn lau cũng được giặt sạch sẽ phơi lên, anh trực tiếp ngã xuống bãi cỏ ngoài nhà, chỉ cử động một chút thôi cũng cảm thấy gian nan vô cùng.
Nhìn về mặt trời ở phía tây, bụng của Thiệu Huân thầm thì kêu.
Bây giờ là lúc nào rồi?
Khó khăn ngồi dậy từ lớp có êm ái, Thiệu Huân kéo thân hình mỏi mệt vào nhà, nhìn đồng hồ.
"Mười sáu giờ bốn mươi?"
Nhìn đồng hồ sau, Thiệu Huân lại cảm giác thấy vô lực, đổ gục vào tường.
"Tám giờ hơn đưa Bắc Tề Lạc xuất môn, sau đó bắt đầu quét tược dọn dẹp, tính từ chín giờ cũng được, thời gian mà mình quét dọn tầm khoảng tám tiếng...."
"...... Bảo sao mà mình lại mệt như thế này." rốt cuộc không thể đứng được nữa, Thiệu Huân ngã ngồi trên mặt đất.
"Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải tốn nhiều thời gian như vậy để dọn nhà? Đây đâu phải là việc mà người có thể làm được a... mỗi ngày đều như vậy, không chết sớm mới là lạ." Thiệu Huân ỉu xìu, anh đang vì tiền đồ của mình mà lo lắng. Nhưng rất nhanh chóng, dường như nhớ ra điều gì đấy mà anh ngẩng đầu.
"Từ từ, cái này... có phải là bác tề Lạc cố ý làm khó mình không nhỉ? Đúng rồi, hắn ngay từ đầu còn không cho phép ta đến làm, sau đó lại đột nhiên đồng ý......"
Nhớ đến lời Bắc Tề phu nhân từng nói Bắc Tề Lạc rất khó hầu hạ, có phải là nàng cố ý nhắc nhở ám chỉ cho anh rằng Bắc Tề Lạc nhất định sẽ làm khó dễ anh, bảo anh chủ động rời đi?
Vậy nếu anh biết khó mà lui, không phải thể hiện một điều rằng anh chỉ là một kẻ hèn nhát?
Nghĩ đến đấy, Thiệu Huân lại lấy lại tinh thần, đứng lên.
Hừ, Bắc Tề Lạc càng muốn anh bỏ cuộc, thì anh càng muốn ở lại.
Thiệu Huân căm giận bất bình nghĩ, lại kiên định muốn giáo huấn "kẻ bị làm hư" Bắc Tề Lạc này __ Không, phải nói là cảm hóa hắn thành người tốt!
Uhm, đúng rồi, hiện giờ phải đi mua thức ăn nấu bữa tối!
Nhưng mà, Bắc Tề Lạc không gọi điện thoại báo cơm____
__ kệ, trước tiên phải kiểm tra tủ lạnh xem còn gì ăn không, từ sáng giờ anh chưa được có chút gì vào bụng cả. Quả thực là đói...
Rõ ràng là đang bước một cách hùng dũng đến bên cạnh tủ lạnh, nhưng chỉ đi được vài bước, Thiệu Huân lại suy sụp, cong lại phần thắt lưng.
Chỉ thấy anh tay vịn trên thắt lưng, khuôn mặt khó chịu nhăn lại, cắn răng nói: "Ôi, chẳng lẽ ta thực sự đã già rồi? Mới làm việc một chút mà thắt lưng đã tê như vậy__ ôi~__" [ *cười* ]
#11
Bắc Tề Lạc là lãnh đạo cao cấp của công ty, vì vậy sau giờ làm hắn đều phải đi uống rượu bia xã giao, nhưng hôm nay hắn lại từ chối tất cả các cuộc hẹn. Trước năm giờ rưỡi tan sở, hắn chần chờ, không biết có nên gọi điện thoại về nhà hay không. Cuối cùng, hắn không gọi.
Nhưng mà, sau khi tan sở hắn vẫn quyết định về nhà.
"Ngài về nhà luôn ạ?" nữ thư kí xinh đẹp thấy hắn sau giờ làm đi hẳn về nhà, sửng sốt vài giây.
Hắn không những về nhà ngay sau giờ làm, lại còn từ chối tất cả các cuộc hẹn để trở về.
Bắc Tề Lạc không trả lời, chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi quay người đi thẳng.
Quả thực, hắn cùng nàng đã từng có quan hệ xác thịt, nhưng giữa hai người cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó thôi, nàng có vẻ đã vượt quá bổn phận của mình.
Bắc Tề Lạc suy nghĩ không biết có nên sa thải nàng hay không, vì hắn không muốn cùng bất kì kẻ nào có quan hệ lằng nhằng phức tạp. Nhưng cô thư kí này năng lực cũng không sai, nếu cứ như vậy mà sa thải thì quả thật hơi đáng tiếc.
"Quản lí!" Cô nàng thư kí ở đằng sau gọi hắn, nhưng không nhận được câu trả lời. Hắn là người như vậy, rõ ràng rất đa tình, thực chất lại cũng rất vô tình, vì vậy những người yêu hắn rất dễ dàng bị làm cho thương tích đầy mình.
Hắn giống như một loại cây thuốc phiện vừa xinh đẹp lại vừa có hại. Người ta biết rõ trên người hắn có độc, lại vẫn không thể tự kiểm soát, trở nên u mê vì hắn.
_____
Bắc Tề Lạc lái xe về nhà.
Nhà, trong ấn tượng của hắn chỉ là một khu phòng ở lạnh như băng làm hắn không muốn trở về.
Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.
Hắn chưa từng cho phép bất kì ai được xâm nhập vào không gian này của mình. Nhưng hôm nay bắt đầu xuất hiện một người ngoại lệ.
Nguyên nhân mà Bắc Tề Lạc đồng ý với mẹ cho phép tên kia ở lại, chính bản thân hắn cũng không nghĩ ra. Chỉ là, sáng nay khi người kia xuất hiện ở trước cửa nhà hắn, hắn lại cho phép người kia bước vào, thậm chí còn cảm thấy quyết định này của mình cũng không tồi.
Xuống xe, Bắc Tề Lạc đi về phía cửa chính, tìm chìa khoá mở cửa. Cửa mới mở ra, hắn đã nhìn thấy người kia, ở ngay sau cánh cửa.
"Hoan nghênh ngài đã trở về." Thiệu Huân cung kính cúi chào hắn.
Bắc Tề Lạc đứng ở ngay cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, sau một lúc mới mở miệng hỏi: "Bữa tối đâu?"
"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngài về là có thể dùng bữa bất cứ lúc nào."
"...... ta quên gọi điện thoại về."
"Tôi biết."
Có ý gì? Bắc Tề Lạc nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía con người kia.
Nói như vậy, có phải con người này muốn ám chỉ rằng anh biết hắn cố tình không gọi điện về để gây khó dễ?
"Tôi giúp ngài cầm cặp." Thiệu Huân đưa tay, muốn giúp hắn cầm cặp tài liệu, đây cũng là một phần công việc quản gia của anh.
"Không cần!" Hắn vung tay, dùng giọng lạnh lùng cự tuyệt anh.
Vừa kéo cà vạt ra khỏi cổ, hắn vừa đi vào trong nhà. "Vậy bữa tối làm những món gì?"
"Tôi làm cơm Trung Quốc, là mấy món sở trường cửa tôi, và tất nhiên, tất cả các món ăn đều không cho gia vị cay."
"Hừ!" Bắc Tề Lạc hừ lạnh, ánh mắt đảo quanh căn phòng rộng rãi sáng sủa. "Đã dọn dẹp phòng ở rồi sao?"
"Vâng."
"Ta thay quần áo xong sẽ xuống kiểm tra."
"Vâng." Thiệu Huân vẫn bình tĩnh trả lời.
"Ngươi......" bộ dáng thản nhiên trả lời của Thiệu Huân làm Bắc Tề Lạc cảm thấy rất khó chịu, một cơn tức giận ập đến.
"Ngài có việc gì phân phó?" Thiệu Huân lại cúi người chín mươi độ cung kính hỏi.
Không thèm để ý đến anh nữa, Bắc Tề Lạc quay người bước lên tầng. Tiếng bước chân huỵch huỵch thể hiện cảm xúc của hắn bây giờ.
Đợi đến khi Bắc Tề Lạc lên đến tầng hai, Thiệu Huân mới đứng tại chỗ, âm thầm giơ hai ngón tay thành hình chữ V, thắng lợi.
Hiệp một, anh thắng hắn.
Hừ, anh biết ngay là Bắc Tề Lạc sẽ không gọi điện về mà. May mà anh cẩn thận, khi đi ra ngoài kiếm đồ ăn cho bản thân, anh cũng tiện tay mua thức ăn gia vị cho bữa tối.
Ah, đúng rồi, còn phải tố khổ một chút, rõ ràng Bắc Tề Lạc là một kẻ giàu có, mà tủ lạnh nhà hắn lại chỉ có mỗi bia. Làm hại anh phải ôm cái bụng lép kẹp đi ra ngoài mua đồ ăn. Haizz.
May mắn, khu nhà của Bắc Tề Lạc nằm ngay trung tâm thành phố, chứ nếu nó giống như nhà chính của Bắc Tề gia, đi xe ô tô nửa tiếng mới đến thì chắc anh cũng đã chết đói ở ven đường rồi.
Nhưng mà, nếu là nhà chính của Bắc Tề gia, làm sao lại có chuyện thiếu thức ăn như ở đây được?...
#12
Công việc quản gia mà Bắc Tề Lạc yêu cầu, Thiệu Huân quả thực làm rất tốt. Vì vậy nếu Bắc Tề Lạc còn cố ý tìm xương cốt trong trứng chim, thì chỉ nói lên một điều rằng, hắn chính là một kẻ không biết phân biệt phải trái.
Chính vì vậy sau khi thật cẩn thận xem xét qua từng ngóc ngách trong căn nhà, Bắc Tề Lạc không thể phàn nàn câu gì, chỉ dùng ánh mắt âm trầm liếc nhìn Thiệu Huân một cái, một chữ cũng không phát ra.
Cuối cùng, hắn vẫn là người mở miệng trước. "Ta đói bụng."
"Ngài muốn ăn ở trong nhà ăn, hay là ăn ở nơi khác?" Thiệu Huân vẫn cố gắng giữ biểu tình thật nho nhã lễ độ và cung kính, khi nói chuyện còn cúi người.
Dừng lại một chút, Bắc Tề Lạc nói. "Nhà ăn."
"Xin mời." Thiệu Huân lập tức dẫn đường cho hắn.
Bắc Tề Lạc ngồi ngay ngắn cạnh bàn ăn nhìn Thiệu Huân đang bận rộn xoay xung quanh người hắn. Thiệu Huân tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng đem những món ăn được giữ ấm xếp dần lên mặt bàn, còn xới một bát cơm đầy đặt trước mặt Bắc Tề Lạc, cuối cùng là đặt bên cạnh bát cơm một đôi đũa và một chiếc thìa.
"Là cơm Trung." Bắc Tề Lạc nhìn bốn món ăn mặn một bát canh trước mặt mà lầm bầm.
"Ngài không thích cơm Trung sao?"
"Không phải, chỉ là lâu lâu rồi mới lại ăn." Bắc Tề Lạc bưng bát, thản nhiên trả lời. Sau đó hắn lại nói. "Những món này đều là những món sở trường của ngươi?"
"Đúng vậy."
"Vậy giới thiệu tên món ăn đi. Công việc của ngươi, đừng quên."
Bắc Tề Lạc xoay người, liếc mắt nhìn Thiệu Huân một cái.
"Xin lỗi ngài, đây là thiếu sót của tôi." Thiệu Huân lập tức giải thích, sau đó nghiêm cẩn đứng giới thiệu tên đồ ăn cho Bắc Tề Lạc nghe.
"Đây là canh nấm hương nấu thịt nạc, ngọn su su xào tỏi, thịt gà đinh kho, rau hẹ xào trứng, và cuối cùng là rau trộn mộc nhĩ đen."(*)
Nghe Thiệu Huân giới thiệu xong, Bắc Tề Lạc nhăn mày, hừ lạnh. "Ngươi nấu mấy thứ như vậy cho ta ăn?"
Thiệu Huân gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Tuy chỉ là mấy món điểm tâm thức ăn đơn giản, nhưng mùi vị hay độ dinh dưỡng nhất định cũng không thua kém những món sơn hào hải vị khác."
"Ta không thích ăn chúng!" Bắc Tề Lạc đập mạnh đũa xuống mặt bàn.
"Ta đã đưa đủ tiền cho ngươi rồi, mà ngươi lại dám bày những món ăn như thế này lên mặt bàn cho ta ăn— Thiệu Huân ta cảnh cáo ngươi, nếu trong vòng nửa tiếng nữa ngươi không thể bày ra một bàn đồ ăn cho ra hồn, thì mau cuốn gói khỏi nhà ta!"
Bắc Tề Lạc quát xong liền đứng phắt dậy, mặt âm trầm đi ra khỏi nhà ăn.
"Chủ nhân."
Bắc Tề Lạc nhíu mi, quay người lại nhìn Thiệu Huân "Ngươi vừa gọi ta cái gì?"
Thiệu Huân cung kính trả lời: "Ngài nói không thích người khác gọi ngài là tiên sinh, nhưng cũng không nói không thể gọi là chủ nhân."
"Ngươi....." Bắc Tề Lạc ngực đột nhiên cấp tốc mà phập phồng, hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Huân, dùng giọng lạnh lùng nói: "Vậy ngươi gọi ta có việc gì?"
"Những món ăn kia, nếu ngài không muốn ăn, tôi có thể mang chúng vào phòng bếp để ăn được không?"
"...... Tuỳ ngươi!" nói xong, Bắc Tề Lạc liền xoay người bỏ đi, tiếng bước chân rầm rầm lên cầu thang lại vang lên.
Không đợi hắn có thể đi lên đến tầng hai, Thiệu Huân đã đứng ở dưới chân cầu thang gọi hắn. "Chủ nhân."
"Cái gì?" sắc mặt của Bắc Tề Lạc lúc này đã có thể miêu tả là âm lãnh, câu trả lời của hắn thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng nghiến răng, phẫn nộ gần kề bùng nổ.
"Nửa tiếng sau tôi sẽ gọi ngài xuống dưới dùng bữa tối sao?"
"Tuỳ ngươi!"
Vất lại một câu, Bắc Tề Lạc quay người đi thẳng vào trong phòng mình.
Tuỳ ta sao?
Thiệu Huân nhún vai, lẩm bẩm: "Nếu ngươi đã nói tuỳ ta.... Thì đành tuỳ ta vậy..."
Vì thế Thiệu Huân quay trở lại phòng ăn, đem mấy món ăn kia vào bếp, ngồi xuống ăn ngon lành.
"Thực sự rất ngon mà... Không thể hiểu được vì sao cứ phải ăn mấy món đắt tiền mới được?" Thiệu Huân nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc lắc đầu. "Nói chung chắc đây là suy nghĩ của những kẻ nhà giàu lắm tiền, cứ nghĩ phải đắt tiền thì mới hợp với thân phận của họ.... Chậc chậc, đúng là suy nghĩ buồn cười."
Thiệu Huân chậm rãi ăn, đến lúc xong bữa tối thời gian cũng đã trôi qua được nửa giờ. Thu dọn bát đĩa xong, Thiệu Huân mới gọi điện thoại cho một khách sạn hạng sang, đặt một mâm đồ ăn đắt tiền sa hoa nhất, yêu cầu chuyển phát nhanh đến.
"Nói với quản lí của các ngươi, bàn đồ ăn này là nấu cho Bắc Tề tiên sinh, vì vậy yêu cầu không những ngon, mà còn phải trang trí đẹp mắt. Ah còn nữa, Bắc Tề tiên sinh không ăn cay.... Khi nào thì đưa đến được nhỉ? Ta xem xem, tầm tám giờ đi, nhất định phải đưa đến đúng giờ."
Thiệu Huân cúp máy, nhìn lên đồng hồ, mới có bảy giờ mười phút, còn khá sớm, đi vòng quanh bếp thấy không còn việc gì để làm, anh liền quyết định đi kiểm tra quanh nhà, xem cửa sổ đóng chưa.
Bảy giờ năm mươi phút, Bắc Tề Lạc chạy rầm rầm từ trên tầng xuống, Thiệu Huân lúc này đang kiểm tra vệ sinh đại sảnh. Bắc Tề Lạc nhìn thấy anh liền quát "Bữa tối ta nói ngươi phải hoàn thành ở bảy giờ hơn đâu?!"
Nhìn lên đồng hồ trên vách tường, Thiệu Huân mỉm cười nói: "Đúng tám giờ khách sạn sẽ mang đến ạ. Ngài cố chờ thêm mười phút nữa."
"Khách sạn....?" Bắc Tề Lạc trợn mắt.
"Đúng vậy, tôi tin rằng chỉ có đầu bếp ở những khách sạn lớn mới đủ khả năng làm ra bữa tối vừa ý ngài, cho nên tôi đã gọi điện thoại đặt một bàn. Đúng rồi, ngài cũng nói thời gian gọi ngài xuống ăn cơm là tuỳ tôi quyết định, nên tôi đã quyết định sẽ gọi ngài lúc tám giờ. Chẳng lẽ tôi đã bắt ngài phải đợi lâu rồi sao?"
Thiệu Huân vẫn dùng thái độ cung kính mỉm cười, nhưng nụ cười này, trong mắt Bắc Tề Lạc lại thấy khó chịu vô cùng.
Từ lúc đầu đã có cảm giác như vậy, nhưng đến giờ thì Bắc Tề Lạc đã có thể khẳng định, tên quản gia do mẫu thân hắn giới thiệu này đang đối nghịch với hắn!
#13
Nghĩ như vậy, Bắc Tề Lạc bỗng cảm thấy tỉnh táo lại, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.
Đúng vậy, tuy rằng hắn đã đồng ý cho người này làm quản gia của mình, nhưng bởi vì có người đột ngột tiến vào cuộc sống của hắn mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cơn tức cũng vì vậy mà kéo tới, hơi chút đã tức giận đến gần mất đi lý trí.
Như vậy không giống hắn, đây hoàn toàn không phải là hắn.
Nhìn người nam nhân tươi cười cúi người trước mắt mình, Bắc Tề Lạc cười lạnh trong lòng. Hắn đã hiểu được ý định của người này, nếu còn tiếp tục tức giận không phải chính là trúng kế của y sao?
Lúc đầu, hắn còn tưởng y là loại người vì công việc mà sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, nhưng rõ ràng là không phải.
Y biết lợi dụng những điểm nhỏ nhặt để khoe khoang tiểu thông minh của mình, y biết hắn cố ý làm khó còn không chịu yếu thế, nhân cơ hội chiếm tiện nghi...
Hừ! Nếu còn để người này đắc ý như vậy, hắn sẽ không gọi là Bắc Tề Lạc nữa!
Chỉ thấy Bắc Tề Lạc hừ mạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống bàn ăn, nghênh ngang nhìn Thiệu Huân đi lại gần. Hắn nói: "Còn bảy phút nữa là tám giờ, ta sẽ ngồi đây chờ bữa tối của mình. Nếu đến đúng tám giờ, không quá một phút, mà trên mặt bàn này vẫn không xuất hiện những thứ ta muốn, thì người nên quay lại phòng của mình thu thập hành lý, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của ta!"
Thiệu Huân mặt không chút biến sắc thay đổi, nhưng trong lòng lại đang run rẩy. Đáng giận! Tại sao Bắc Tề Lạc lại đột nhiên tỉnh táo lại vậy? Hơn nữa, tuy rằng khách sạn đã hẹn sẽ đưa thức ăn đến đúng tám giờ, nhưng ai biết được có thể xảy ra tắc đường hay không? Nếu biết sớm hơn, anh đã hẹn người ta lúc tám giờ kém... nhưng mà anh rất ít khi nói dối..... aizz...
Bắc Tề Lạc ngồi cạnh bàn ăn, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên tường vừa liếc nhìn Thiệu Huân.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây một, Thiệu Huân ngày càng khẩn trương, cuối cùng không khỏi nhìn liên tục về phía chiếc đồng hồ treo tường, trong lòng cầu nguyện khách sạn có thể đưa thức ăn đến kịp giờ.
Nhìn thấy Thiệu Huân khẩn trương, miệng Bắc Tề Lạc bất giác hơi cong cong lên...
Bảy giờ năm mươi tám phút, chuông cửa vang lên!
"Tôi đi mở cửa!" Thiệu Huân bối rối cúi đầu một cái, sau đó anh cơ hồ là bay về phía cánh cửa.
Bắc Tề Lạc không nhúc nhích, mắt nhìn đồng hồ, tay bất giác gõ gõ lên mặt bàn.
—
Hắn đang chờ đợi kết quả. Cuối cùng thì ai sẽ là người chiến thắng, còn ai sẽ là kẻ bại trận?
#14
Thiệu Huân mở cửa, liền nhìn thấy được nhân viên đưa cơm của khách sạn.
"Bắc Tề tiên sinh đặt..."
"Đúng vậy đúng vậy, là ngài ấy đặt cơm. Thức ăn đâu?" Thiệu Huân khẩn trương đưa mắt nhìn, thấy xe chở thức ăn chuyên dụng của khách sạn, liền nói tiếp. "Mấy cậu mau đem thức ăn vào bày ra đi, phải làm nhanh chóng trong vòng một phút!"
"Xin lỗi, có thể để Bắc Tề tiên sinh ký tên hoặc trả tiền trước được không ạ?" nhân viên khách sạn ngượng ngùng nói.
"Tôi là quản gia của ngài ấy, tiền do tôi trả. Các cậu cứ đưa thức ăn vào đi, tôi sẽ lập tức trả tiền."
Nói xong, Thiệu Huân xoay người, lấy tốc độ trăm mét trên giây chạy về phòng mình.
Tiền anh để trên tầng, lúc nãy anh đã định lên lấy tiền để trả luôn cho nhân viên khách sạn rồi, nhưng Bắc Tề Lạc đột nhiên xuất hiện, làm mọi việc lộn xộn hết cả. Vì thế bây giờ anh chỉ có thể hoang mang rối loạn mà chạy lên tầng lấy tiền.
Anh biết, thân là một người quản gia, việc không có tiền trong người là tuyệt đối không được cho phép, nhưng hiện tại, anh đã thua. Vì coi thường Bắc Tề Lạc, cũng vì bản thân sơ sẩy đại ý.
Nhưng trước khi kịp chạy lên lầu, anh đột nhiên nhớ ra một điều, liền quay ngược lại chạy đến cạnh cửa, lúc này nhân viên khách sạn đang đưa cơm từ trên xe xuống.
"Không.. không cần dọn cơm... Tôi, để tôi tự làm. Mấy cậu không cần vào."
Bắc Tề Lạc từng nói, trừ anh và hắn ra, không cho phép bất kì một người thứ ba nào được vào trong nhà. Như vậy, anh đành phải tự dọn chỗ thức ăn này một mình.
"Nhưng mà có rất nhiều, ngài có thể tự làm được sao?" Nhân viên đưa cơm hơi hoài nghi.
"Không thành vấn đề! Nhưng mà tiền trả, cậu có thể chờ một chút sao? Tôi dọn thức ăn xong sẽ lấy tiền cho cậu, yên tâm, tôi sẽ không nợ." Thực ra, lựa chọn tốt là chạy vào xin chỉ thị của Bắc Tề Lạc, cho nhân viên khách sạn vào dọn bàn, nhưng hiện tại, thời gian không đủ.
Nhìn thời gian chỉ còn không đến một phút đồng hồ, Thiệu Huân bắt đầu bê từng món thức ăn vào, cẩn thận bày lên trên mặt bàn...
Chỉ còn hai món đồ ăn cuối, khi Thiệu Huân thở hồng hộc bê đồ, thì Bắc Tề Lạc ngồi trên ghế hai tay ôm ngực, bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy, — ba, hai, một."
Đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên mặt bàn ở giây cuối, Thiệu Huân mệt đến mức muốn lăn ra đất.
Hô, cuối cùng cũng quá quan.
"Đừng cao hứng quá sớm, nếu mấy món này không hợp khẩu vị của ta, ngươi nhất định phải nấu lại toàn bộ."
Thiệu Huân còn chưa kịp cảm thấy may mắn, thanh âm đầy lãnh ý của Bắc Tề Lạc vang lên.
Bắc Tề gia, không chỉ là một gia tộc giàu có, mà còn là một gia tộc hiển hách, trong lịch sử có quan hệ chặt chẽ với triều đình phong kiến, trong những năm chiến tranh, Bắc Tề gia đã di cư ra nước ngoài tránh chiến tranh. Cho đến những năm bảy mươi, gia tộc này mới trở lại trong nước, lần này trở lại, chính là Áo gấm về làng, vì đi tị nạn ở nước ngoài nhiều thế kỉ, tổ tông của Bắc Tề gia với phẩm đức vĩ đại, cao thượng, và trí thông minh của mình, đã xây dựng một thần thoại trong giới thương nhân. Bọn họ không những chỉ phát triển lợi ích cho riêng gia tộc của mình, mà còn tạo điều kiện cho rất nhiều thương nhân người hoa phát triển ở nước ngoài, tạo được danh tiếng vang dội.
Mọi người đều nói gia tộc này giàu có là chuyện đương nhiên, vì bọn họ giàu có sự cao thượng, giàu có về phẩm chất đạo đức, giàu có về trí tuệ. Gia tộc bắc tề ở nước ngoài phát triển mạnh mẽ như mặt trời giữa trưa. Thế nhưng khi mà đất nước cải cách mở cửa, thời cơ phục hưng, thì bọn họ lại dứt khoát trở về, góp một phần cống hiến vào việc phát triển đất nước.
Thời gian Bắc Tề gia ở nước ngoài đã xây dựng được một cơ sở kinh doanh vững chắc, vì vậy khi trở về nước, họ rất nhanh chiếm được vị trí thứ nhất thứ nhì trong danh sách những công ty kinh doanh lớn trong cả nước.
Đối với một gia tộc hiển hách như vậy, Thiệu Huân mới chỉ nghe nói trên tivi, hoặc đọc thông tin trên báo, anh vẫn cứ nghĩ rằng, bọn họ cao xa như vậy, người như anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tiếp xúc.
Vậy mà bây giờ, anh lại còn có cơ hội làm việc trong nhà của họ..... Chỉ nghĩ đến thôi, cũng đã làm cho người ta giật mình.
Hơn thế nữa, anh còn cảm thấy áp vô cùng áp lực. Với một gia tộc như vậy, thì yêu cầu về quản gia của họ chắc chắn sẽ rất cao. Tuy rằng tiền lương thực sự hấp dẫn, nhưng người nhận lương như anh cũng sẽ phải cố gắng tận tâm hết sức để xứng đáng với số tiền ấy.
Cho nên khi anh biết Bắc Tề gia muốn thuê anh, anh quả thực cảm thấy hơi sợ một chút, nhưng ngay sau đó anh cũng lấy lại dũng khí nhanh chóng. Nguyên nhân, là vì có yêu cầu cao, thì tài năng của một người như anh mới được biểu hiện ra một cách chân chính nhất, hơn nữa cũng có thể tôi luyện thêm cho ý chí. Còn nếu như sợ hãi mà từ bỏ, thì anh đã chính thức trở thành một người thất bại.
Vì thế anh dứt khoát chấp nhận làm việc cho Bắc Tề gia, trường huấn luyện cho anh một phần hợp đồng, anh kí tên, giữ lại một bản, một bản chuyển cho Bắc Tề gia.
Cuối cùng, một ngày sau khi anh chính thức nhận giấy tốt nghiệp từ trường huấn luyện, anh mang theo giấy giới thiệt mà mà trường đưa, đi tới Bắc Tề gia.
Thiệu Huân ngồi xuống trước mặt bắc tề phu nhân, hơn nữa còn cố gắng điều chỉnh tư thế ngồi đoan chính nhất, ánh mắt anh cụp xuống, lẳng lặng nhận lấy ánh mắt xem xét của bà.
"Anh Thiệu." Không biết qua bao lâu, Bắc Tề phu nhân mới nhẹ giọng nói.
"Vâng." Thiệu Huân lập tức ngẩng đầu lên.
Bắc Tề phu nhân đoan trang, ung dung mỉm cười nhìn anh: "Anh không cần phải câu thúc như vậy, trong bản hợp đồng còn chỗ nào không vừa ý, anh có thể đề cập với tôi."
Thiệu Huân suy nghĩ một chút, rồi mới chân thành nói: "Tôi không có ý kiến gì cả. Với lại, mức lương mà bà đưa ra cũng rất cao, nên tôi mới là người phải cố gắng hết sức mới đúng."
Bắc Tề phu nhân gật đầu cười cười, nhìn Thiệu Huân một lúc mới nói: "Tôi thực sự không nhìn nhầm anh, anh Thiệu, con người anh thực sự đáng để người khác tôn trọng."
Thiệu Huân sửng sốt một chút: "Phu nhân, trước kia bà đã từng gặp qua tôi sao?"
Bắc Tề phu nhân chỉ cười mà không trả lời anh, bà nói: "Tôi mời anh đến, không phải vì muốn cho anh làm việc ở chỗ này, mà là làm quản gia cho căn hộ của con trai tôi."
"Con trai của phu nhân?"
"Đúng, con trai duy nhất của tôi, Bắc Tề Lạc." Dừng lại một lát, bà lại nói tiếp " Chắc là anh cũng từng nghe nói đến nó đi."
"Con trai của ngài là một người vô cùng xuất sắc." Thiệu Huân nói ngắn gọn ấn tượng của mình đối với Bắc Tề Lạc.
"Nó quả thực xuất sắc." nói đến đứa con trai, trong mắt của Bắc Tề phu nhân hiện lên sự từ ái. "Nhưng mà, mặc kệ thế nào, trong lòng của tôi, nó cũng chỉ là một đứa nhỏ luôn làm cho cha mẹ lo lắng."
Thiệu Huân cũng đồng ý gật đầu: "Ở trong lòng cha mẹ, đứa nhỏ tóm lại vẫn là đứa nhỏ."
"Tiểu Lạc từ ba năm trước đây đã dọn ra ngoài ở." Tuy rằng không biểu lộ ra ngoài, nhưng khi nói đến đây, biểu tình của Bắc Tề phu nhân trở nên tịch mịch. "Con chim nhỏ, khi trường thành, luôn muốn bay đi. Cho dù tôi muốn giữ nó lại cũng không thể làm được. Nếu như nó có thể tự chăm sóc bản thân thì không nói làm gì, nhưng mà nó lại....."
"Cậu ấy làm sao cơ?"
Bắc Tề phu nhân chần chờ một lúc, cho đến khi nhìn thấy được trong mắt của Thiệu Huân sự chân thành, bà mới cười nhẹ, nói: "Tiểu Lạc, sinh hoạt cá nhân của đứa nhỏ này thật sự.... không thể chấp nhận được."
Nghe đến đây, Thiệu Huân mới giật mình.
Bắc Tề Lạc có một diện mạo xuất sắc, một tài hoa siêu quần. Một danh nhân như hắn, mọi hành động đều bị truyền thông chú ý, chuyện công việc, chuyện cuộc sống, căn bản không còn gì là riêng tư. Tuy rằng Thiệu Huân không hay quan tâm đến những tin tức linh tinh này, nhưng anh lại thích đọc báo, vì vậy ít nhiều cũng đọc được một vài tin tức. Mà tin tức anh đọc được nhiều nhất là về chuyện Bắc Tề Lạc cùng với vị nữ đại minh tinh nào đó đi vào quán ba, hoặc là có người vào đêm khuya nhìn thấy hắn cùng với vị tiểu thư của một tập đoàn nào đó hẹn hò ở khách sạn...
Những chuyện như vậy bị báo đài đưa tin quá nhiều, nên cái biệt hiệu "hoa hoa công tử", "người đàn ông đa tình" đã được gắn cho Bắc Tề Lạc. Với vẻ bề ngoài tinh sảo thu hút, tính cách hơi lạnh lùng kiêu ngạo, Bắc Tề Lạc quả thực là một sát thủ tình trường, cho dù hắn có chơi đùa với bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa, thì vẫn có rất rất nhiều người phụ nữ nữa chủ động thương nhớ hắn, bao gồm cả người đã có bạn trai, và cả phụ nữ đã kết hôn, thậm chí còn có các bà cô... lớn tuổi hơn hắn.....
Mặc dù Thiệu Huân không biết những cái gọi là bảng xếp hạng có gì đáng giá để đi chú ý, nhưng quả thực, trên mạng hoặc là báo chí, Bắc Tề Lạc được xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng nguời đàn ông có mị lực nhất, người đàn ông mà phụ nữ muốn có quan hệ cùng nhất. Nếu so sánh thì Bắc Tề Lạc còn chói mắt hơn, còn bị người quan tâm hơn cả một ngôi sao thực sự.
Bắc Tề phu nhân hơi thở dài, sắc mặt có chút đau buồn: "Tính cách của tiểu Lạc vốn quái gở, hơn nữa nó còn rất ngang bướng, luôn cho rằng mình đúng, không bao giờ chịu nghe lời người khác. Hồi trước, nó làm loạn đủ thứ việc, tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này..... không ngờ, không ngờ nó... lại phát sinh quan hệ cùng đàn ông........"
Nghe được lời nói của bà, Thiệu Huân thật sự cứng họng, không biết phải nói cái gì.
"Quan hệ với đàn ông?" Giật mình nhắc lại, Thiệu Huân mới cảm thấy có điểm kì lạ, báo chí thực sự không có nhắc đến chuyện gì như vậy mà.
Bắc Tề phu nhân lại thở dài, gật gật đầu: "Tôi biết được chuyện này, phải nhờ vào điều tra bí mật, truyền thông chắc chắn không biết. Trước khi tiểu Lạc tiếp tục phạm sai lầm, tôi cùng với cha của nó đã quyết định tìm một người đến giám sát, quản chế nó một chút. Hai chúng tôi lúc đầu định tìm một người lớn tuổi có kinh nghiệm lâu năm một chút. Nhưng bởi vì có một số chuyện trùng hợp, mà tôi nghĩ rằng anh Thiệu đây sẽ là người thích hợp nhất để lựa chọn."
"Tôi?" nghe Bắc Tề phu nhân nói, Thiệu Huân hơi chút bất ngờ.
Anh cứ tưởng rằng công việc cho anh chỉ là làm quản gia, ai ngờ lại còn có thêm ẩn ý như vậy. Tuy rằng anh không kì thị đồng tính luyến ái, nhưng nếu bắt anh sống cùng với một đôi đồng tính, anh vẫn cảm thấy không thoải mái....
"Anh Thiệu, nếu tôi nhớ không nhầm, thì anh có bạn gái rồi đi?" nhìn Thiệu Huân do dự, Bắc Tề phu nhân liền hỏi.
"Phu nhân biết?" Thiệu Huân cả kinh.
Hơi gật đầu một chút, Bắc Tề phu nhân nói với Thiệu Huân: "Anh Thiệu, yêu cầu mà tôi đưa ra cũng không khó, tôi chỉ hy vọng anh có thể ngăn cản con trai tôi, đừng để nó tiếp tục làm sai, nếu có thể, anh hãy dùng tình cảm của anh cảm hoá nó, làm cho nó sống yên ổn giống anh, tìm một người con gái tốt để yêu."
"Thân thế của tiểu Lạc chắc anh cũng biết, nếu như chuyện nó có quan hệ đồng tính mà bị công khai, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng. Nó mới có hai mươi bảy tuổi, tôi là mẹ của nó, tôi không thể trơ mắt, nhìn nó sai lầm. Anh có thể hiểu được nỗi lòng của tôi sao, anh Thiệu?"
#8
Thiệu Huân cảm thấy lòng mình thực sự là mềm yếu, tuy rằng biết nó là một tật xấu, nhưng anh vẫn không bỏ được.
Khi đồng ý yêu cầu cảu Bắc Tề phu nhân, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Bắc Tề phu nhân chỉ là một người mẹ bình thường luôn lo lắng cho đứa con của mình, mà anh, không bao giờ có đủ nhẫn tâm để từ chối bà.
Sự đồng ý của anh làm cho Bắc Tề phu nhân rất cảm kích, bà cùi đầu cảm ơn anh, làm cho Thiệu Huân cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Sau đó, Bắc Tề phu nhân cùng Giang quản gia đưa Thiệu Huân đến trước một toà nhà cao cấp hiện đại sa hoa, đứng độc lập ở trung tâm thành phố. Đứng trước cửa, Giang quản gia bấm chuông, rất nhanh, cánh cửa bất ngờ mở ra, nếu không phải Giang quản gia nhanh nhẹn tránh ra đúng lúc, chắc chắn sẽ bị cửa đập vào người.
"Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không cần quản gia! Vậy mà mẹ làm gì vậy, cố tình mang người đến, còn gọi điện thoại đến công ty uy hiếp con phải về đây đợi mẹ nữa!"
Có thể do Bắc Tề Lạc rất tức giận, cho nên khi mở cửa ra, vừa nhìn thấy mẹ mình đã quát ầm lên
Thiệu Huân đứng ở sau lưng Bắc Tề phu nhân, thấy hắn đối xử với mẹ mình như vậy, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
"Tiểu Lạc, đến đây, nhìn xem người quản gia mà mẹ chọn cho con này." sớm đã quen với thái độ của hắn, Bắc Tề phu nhân ôn nhu cười, lùi sang một bên, để cho Thiệu Huân có thể xuất hiện trước mắt Bắc Tề Lạc.
"Con đã nói con không cần...." Người này hai hàng lông mày nhăn chặt, vừa mới định rống to hơn nữa thì lại vì nhìn thấy được Thiệu Huân mà im bặt, ngây ngẩn cả người.
Thiệu Huân cười một chút, rồi hướng về phía Bắc Tề Lạc, cúi người làm một động tác chào chuẩn xác. "Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Thiệu Huân, là người mà phu nhân tìm đến để đảm nhiệm chức vụ quản gia cho ngài."
Bắc Tề Lạc nhìn Thiệu Huân chăm chú, sau đó bỗng tỉnh táo lại, bàn tay buông ra nắm đấm cửa, khoanh lại trước ngực.
"Mẹ, tên này chính là người quản gia mà mẹ mời đến cho con?"
Giọng nói của Bắc Tề Lạc không có gì khác thường, chỉ cảm thấy có chút lạnh lùng. Bắc Tề phu nhân nghe câu hỏi của hắn mới gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy. Chính là anh ta."
Tầm mắt của Bắc Tề Lạc vẫn nhìn chăm chú vào Thiệu Huân, giống như hắn thực sự nghiêm túc quan sát anh, cũng không biết hắn đưa ra kết quả như thế nào, chỉ thấy hắn đẩy cánh cửa mở rộng hơn nữa, rồi xoay người, nói: "Vào trong nhà đi."
Nụ cười của Bắc Tề phu nhân càng sâu sắc, dẫn đầu đi vào trong nhà. Thái độ của con nàng mềm đi, có thể nói là một mở đầu thuận lợi, nếu nàng cố gắng khuyên bảo thêm một chút, có lẽ con nàng sẽ thực sự chấp nhận Thiệu Huân làm quản gia cho mình.
Thiệu Huân được Giang quản gia nhắc nhở, cũng đi theo Bắc Tề phu nhân vào nhà, Giang quản gia đi cuối cùng để đóng cửa. Trên đường đến đây, Bắc Tề phu nhân cũng đã nói với Thiệu Huân rằng Bắc Tề Lạc sống một mình.
Đi vào bên trong, cảm nhận đầu tiên của Thiệu Huân là nhà rất rộng, phòng khách chứa mấy chục người cũng không vấn đề gì, anh thậm chí còn nghi ngờ, không biết có đúng là Bắc Tề Lạc ở một mình hay không? Nhưng khi nhớ lại về nhà chính của Bắc Tề gia, anh cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
Căn nhà sáng sủa, rộng rãi, mọi đồ dùng đều mang phong cách hiện đại, tuy rằng vách tường, của sổ lựa chọn thuỷ tinh màu xanh lam để trang trí, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại lại mang đến cảm giác thoải mái, có lẽ là do ảnh hưởng của ngọn đèn.
Toàn bộ căn nhà toát ra một loại yên tĩnh, thoải mái, tinh xảo, xa cách kèm thêm một chút lạnh lẽo lỗi giác, Thiệu Huân cảm thấy những điều này rất giống cảm nhận mà Bắc Tề Lạc mang lại cho người khác.
Vào trong nhà, Bắc Tề phu nhân cùng Bắc Tề Lạc nói chuyện một lúc, rất nhanh Bắc Tề Lạc đã đồng ý cho Thiệu Huân ở lại.
Kết quả này làm cho Bắc Tề phu nhân rất vui mừng, cũng làm cho Thiệu Huân cảm thấy không ngờ.
So với sự ngang ngạnh lúc đầu, thái độ của Bắc Tề Lạc rõ ràng có sự thay đổi. Nguyên nhân gì đã làm cho hắn thay đổi quyết định như vậy?
Hiện tại có một chút bất an, đối với tương lai, anh cũng cảm thấy lo lắng....
Bắc Tề phu nhân rất nể trọng anh, bà tin tưởng rằng anh có khả năng cảm hóa được Bắc Tề Lạc. Nhưng trong lòng anh biết, Bắc Tề Lạc giống như một miếng thủy tinh đông cứng lạnh như băng, không có khả năng có thể dễ dàng hòa tan đươc.
Hơn nữa, tận sâu trong đáy lòng, anh cảm thấy Bắc Tề Lạc thực sự là một người nguy hiểm, điều này giống như một loại ý thức, trực giác nói cho anh biết, đứng bên cạnh người này càng lâu thì càng nguy hiểm....
Cuối cùng, anh đành phải kết luận, có lẽ do bản thân anh đã quá đa tâm, suy nghĩ nhiều...
Nếu đã muốn nhận việc, thì việc duy nhất mà anh phải làm tiếp theo, đó là cố gắng.
Có được sự đồng ý của Bắc Tề Lạc, sau khi nói cho anh biết ngày mai anh có thể chính thức làm việc, Bắc Tề Lạc liền bỏ ba người ở lại, đi đến công ty.
"Đừng làm việc quá sức, con phải quan tâm đến sức khỏe bản thân nữa." trước khi hắn rời đi, Bắc Tề phu nhân đau lòng, dặn dò.
"Vâng." Hắn chỉ trả lời một tiếng lấy lệ, rồi nhanh chóng cầm áo khoác, rời khỏi căn hộ.
Ba người chờ cho Bắc Tề Lạc đi hẳn rồi mới đi trở về.
Trên đường đưa anh về, Bắc Tề phu nhân liền yêu cầu Thiệu Huân ngày mai thu thập hành lý đến phòng ở của Bắc Tề Lạc để chờ phục vụ.
"Con của tôi tuy rằng hơi khó tính, nhưng chỉ cần anh Thiệu cố gắng làm việc, tôi nghĩ nó cũng sẽ không làm khó anh."
Thiệu Huân cảm ơn lời khuyên của Bắc Tề phu nhân, anh cũng cam đoan sẽ làm việc thật tốt.
Ngồi trền xe cùng Bắc Tề phu nhân rời đi, Thiệu Huân không nhịn được lại quay lại nhìn đồng phòng ở dần dần cách xa, trong lòng thầm nghĩ, không biết anh sẽ phải ở lại nơi này bao lâu....
Buổi tối, anh muốn được ở chung với em gái và người yêu, vì sau này, thời gian anh có thể gặp họ nhất định sẽ giảm đi rất nhiều.
Trừ phi có sự cho phép của chủ nhân, nếu không anh chắc chắn không thể tự ý bỏ bê công việc, đây cũng là điều bất tiện duy nhất của công việc quản gia.
#9
Theo lời dặn của Bắc Tề phu nhân, sáng sớm hôm sau, Thiệu Huân liền mang theo đồ đạc đến khu nhà ở của Bắc Tề Lạc.
Nhẹ nhàng ấn chuông cửa, trong thời gian chờ đợi, anh hít sâu một hơi, cố làm giảm sự khẩn trương của bản thân.
Người yêu và em gái anh sau khi biết được chủ nhân sắp tới của anh là ai thì đều trợn tròn mắt, kể cả khi nghe thấy tin anh sẽ phục vụ cho nhà Bắc Tề họ cũng không thấy khiếp sợ như vậy.
"Trời ạ, anh thật sự sẽ trở thành quản gia riêng của Bắc Tề Lạc?" Muội muội Giai Huệ không thể tin được, cứng họng một lúc lâu mới nói ra lời.
"Chắc chắn sẽ rất vất vả." Úc Ngôn là nhân viên công ty, chuyện của Bắc Tề Lạc nàng cũng đã từng nghe nói đến, sau giây phút khiếp sợ, nàng cũng bình tĩnh lại phân tích.
"Mặc kệ sẽ như thế nào, bây giờ cứ phải cố gắng lên đã." Thiệu Huân cười cười nói.
"Vâng, chỉ cần cố gắng hết sức thì sẽ không có gì phải hối tiếc." Úc Ngôn cũng cười nói.
"Anh, em tin tưởng anh nhất định sẽ làm được!" Giai Huệ tuổi trẻ, đầy nhiệt huyết giơ nắm tay cổ vũ anh của mình.
Nhìn muội muội, Úc Ngôn và Thiệu Huân không khỏi nhìn nhau cười.
Mặc dù cả em gái và ngừơi yêu đều cổ vũ anh, nhưng Thiệu Huân vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh. Ngày hôm qua, Bắc Tề Lạc từ đầu tới cuối chưa từng nói với anh một câu nào, hơn nữa biểu tình lãnh đạm, không biết hắn đã tiếp nhận anh chưa, hay vẫn là chán ghét.
Nhưng mà, nếu là chán ghét, có lẽ hắn đã không để anh đến đây làm việc.
Aizz, anh cũng không phải Bắc Tề Lạc, làm sao anh có thể biết được hắn nghĩ gì đâu?
Đúng lúc anh đang thở dài thì cánh cửa im lìm trước mặt anh bỗng dưng bật mở. Mặc dù vẫn là mở đột ngột, nhưng mà không mãnh liệt như lần trước, cho nên cánh cửa mới không đập lên kẻ đang ngẩn người trước của là Thiệu Huân.
"Bắc Tề tiên sinh." Vừa nhìn thấy khuôn mặt cứng nhắc không hề thay đổi của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân vội vàng cúi người chào.
Bắc Tề Lạc nhìn liếc anh một cái, rồi nhìn sang đống hành lý của anh.
"Đồ đạc của ngươi chỉ có từng này?"
"Vâng, đúng vậy." Thiệu Huân trả lời cung kính.
Bỏ lại một câu "Vào đi!" Bắc Tề Lạc cũng không nhìn anh nữa, mà đi thẳng vào trong nhà.
"Vâng." Cầm lấy hành lý, Thiệu Huân đi vào trong phòng, cũng không quên đóng của lại.
"Ta mang ngươi lên phòng của ngươi đi."
Bắc Tề Lạc đi trước dẫn đường, Thiệu Huân vừa trả lời vừa đi theo đằng sau. Cũng may phòng ở của Bắc Tề Lạc tuy rộng, nhưng không đến độ thái quá, bọn họ đi đến lầu hai sau, liền dừng lại ở căn phòng thứ hai bên trái cầu thang.
"Chính là nơi này." Bắc Tề Lạc mở cửa, ý bảo chính anh tự đi vào. Cung kính đi qua hắn, Thiệu Huân đi vào căn phòng. Ngay sau đó, anh đã thích luôn căn phòng này.
Căn phòng này rất rộng rãi sáng sủa, đối diện của là một cái ban công lớn, ánh mặt trời theo cánh cửa sát đất ôn nhu chiếu vào trong nhà, làm cho căn phòng thêm một tầng màu sắc nhu hòa vui vẻ.
"Từ giờ trở đi, đây chính là phòng của ngươi. Ngươi có thể tùy ý điều chỉnh mọi thứ trong căn phòng này."
"Cảm ơn Bắc Tề tiên sinh." Thiệu Huân lập tức quay người lại, cúi người nói lời cảm tạ.
"Ta không thích người khác gọi ta là Bắc Tề tiên sinh, cứ gọi Bắc Tề hoặc là Lạc, tùy tiện."
"Nhưng mà....."
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn nghe theo lời phân phó của ta thì tốt hơn đấy." Bắc Tề Lạc sắc mặt rất lạnh, gần như là không có nhân tính.
"Vâng, Bắc... Bắc Tề." Thiệu Huân với Bắc Tề Lạc chỉ có quan hệ chủ tớ phụ thuộc đơn thuần, nếu gọi thân mật như vậy quả thật hơi lạ.
"Ngươi cứ thu dọn đồ đạc đi. Sau khi làm xong hãy xuống đại sảnh tìm ta, ta chờ ngươi."
"Vâng."
Bắc Tề Lạc liếc nhìn Thiệu Huân một cái rồi xoay người rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Thiệu Huân mới thả lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh còn không tự giác lau trán, may mắn là không đổ mồ hôi lạnh, nếu không anh nhất định sẽ bị Bắc Tề Lạc chú ý.
Đối với một người kém mình đến năm tuổi mà sinh ra ý sợ hãi, chính bản thân Thiệu Huân nghĩ đến còn cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà tuy rằng bên ngoài người ta đồn đại rằng Bắc Tề Lạc rất khó ở chung, nhưng qua thời gian ngắn tiếp xúc vừa rồi, trừ bỏ việc hắn rất lạnh lùng, anh nhận thấy hắn cũng không đến mức quá lãnh khốc. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy mình có thể làm việc yên ổn ở nơi này.
Còn về phần yêu cầu của Bắc Tề phu nhân, làm cho anh cảm hóa Bắc Tề Lạc trở lại con đường "chính đạo", vô kế khả thi, anh cũng chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.
#10
Thứ nhất, mỗi ngày đều phải quét tước nhà cửa một lần, tuyệt đối không thể để sót lại chút dấu bụi hay vết bẩn nào, bao gồm cả những góc chết dưới ngăn tủ, hắn nhất định sẽ định kỳ kiểm tra, nếu như chưa vừa ý thì phải làm lại hoàn toàn.
Thứ hai, trừ bỏ phòng ngủ của hắn, trong nhà chỗ nào anh cũng có thể dọn dẹp quét tước, quần áo giặt xong, anh cứ việc đặt trước của phòng hắn, chính hắn sẽ tự mang vào.
Thứ ba, Thiệu Huân chỉ cần hoàn thành công việc của mình là được, tuyệt đối không được phép hỏi đến sự tình của hắn.
Thứ tư, bữa sáng phải được chuẩn bị tốt từ trước bảy giờ ba mươi, giữa trưa Bắc Tề Lạc không ăn cơm ở nhà, bữa tối chưa chắc hắn sẽ về, nếu hắn mà về ăn tối sẽ gọi điện thoại trước. Còn phải nhớ kỹ, hắn không thích ăn đồ ăn cay đắng, hắn cũng không thích ăn đồ ăn nhạt.
Thứ năm, nếu không được sự cho phép của hắn, tuyệt đối không được để người thứ ba bước vào trong căn hộ, nếu dám vi phạm sẽ tự gánh lấy hậu quả!
Điều kiện mà Bắc Tề Lạc đưa ra có vẻ rất đơn giản, nhưng đến lúc thực hiện thì lại vô cùng vất vả khó khăn.
Điều kiện thứ nhất ___ mỗi ngày quét dọn toàn bộ căn nhà một lần...
Thiệu Huân nhìn căn nhà rộng rãi sáng ngời, trang trí đầy chất nghệ thuật trước mắt, trong đầu anh chỉ cảm thấy khó khăn vô cùng.
Aizz, quản gia, quản gia... anh bây giờ có đúng là làm quản gia không vậy? Căn nhà to như vậy, mà chỉ có một mình anh xử lý?
Vậy trước khi anh đến, ai là người làm những việc này?
Anh khẳng định chắc chắn là không phải Bắc Tề Lạc, hắn không có thừa hơi mà làm những việc này, hơn nữa một quý công tử sống an nhàn sung sướng như hắn cũng chẳng có lý do gì để đi dọn dẹp nhà cửa.
Chắc là lao công theo giờ linh tinh gì đó...
Bắc Tề Lạc dẫn anh đi vòng quanh căn hộ, đem tất cả những việc cần lưu ý nói cho anh, sau đó không ăn bữa sáng đi thẳng đến công ty. Trước khi đi, hắn còn kịp yêu cầu Thiệu Huân dọn dẹp nhà cửa, đến buổi chiều trở về hắn sẽ kiểm tra.
Đưa Bắc Tề Lạc xuất môn sau, Thiệu Huân xem lại căn nhà một lần nữa, trừ phòng ngủ của Bắc Tề Lạc, rồi sau đó anh bắt tay vào dọn dẹp.
Đầu tiên là mái nhà tầng thượng cao nhất, sau đó đến ban công tầng hai và phòng khách, cuối cùng là đại sảnh, phòng bếp ở tầng một....
A, nếu chỉ dọn dẹp như thế thì có vẻ rất đơn giản, nhưng mà Bắc Tề Lạc còn yêu cầu ngay cả góc chết, ngăn tủ, gầm tủ cũng sẽ không buông tha.
Tầng thượng có nhà ấm, bể cá, sân cỏ, tiểu lầu các. Anh phải vào trong nhà ấm, mang những cây cảnh quý cẩn thận xới đất bón phân tưới nước, nước không được nhiều quá, phân bón cũng vậy. Bể cá lớn, Bắc Tề Lạc vừa mới yêu cầu phải rửa một lần, đem rong rêu trên mặt đá cọ rửa sạch sẽ, nhưng phải cẩn thận chăm sóc cá trong bể, con nào trong bể cũng đều trị giá mấy vạn nguyên, nếu làm bị chết, anh sẽ phải bồi thường theo giá gốc! Sân cỏ cũng phải được tưới nước, hơn nữa phải định kỳ cắt tỉa. Sau đó là đến tiểu lầu các, so với những thứ đã dọn dẹp trước đó, nơi này chỉ cần lau cửa sổ quét tro bụi, Thiệu Huân cảm thấy hoàn thành tương đối thoải mái nhất.
Xử lý xong tầng thượng, Thiệu Huân đi đến phòng khách và ban công tầng hai, đến phòng khách tầng một, phòng bếp, lầu thang, cửa sổ......
Đến lúc Thiệu Huân hoàn thành xong công việc, ngay cả khăn lau cũng được giặt sạch sẽ phơi lên, anh trực tiếp ngã xuống bãi cỏ ngoài nhà, chỉ cử động một chút thôi cũng cảm thấy gian nan vô cùng.
Nhìn về mặt trời ở phía tây, bụng của Thiệu Huân thầm thì kêu.
Bây giờ là lúc nào rồi?
Khó khăn ngồi dậy từ lớp có êm ái, Thiệu Huân kéo thân hình mỏi mệt vào nhà, nhìn đồng hồ.
"Mười sáu giờ bốn mươi?"
Nhìn đồng hồ sau, Thiệu Huân lại cảm giác thấy vô lực, đổ gục vào tường.
"Tám giờ hơn đưa Bắc Tề Lạc xuất môn, sau đó bắt đầu quét tược dọn dẹp, tính từ chín giờ cũng được, thời gian mà mình quét dọn tầm khoảng tám tiếng...."
"...... Bảo sao mà mình lại mệt như thế này." rốt cuộc không thể đứng được nữa, Thiệu Huân ngã ngồi trên mặt đất.
"Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải tốn nhiều thời gian như vậy để dọn nhà? Đây đâu phải là việc mà người có thể làm được a... mỗi ngày đều như vậy, không chết sớm mới là lạ." Thiệu Huân ỉu xìu, anh đang vì tiền đồ của mình mà lo lắng. Nhưng rất nhanh chóng, dường như nhớ ra điều gì đấy mà anh ngẩng đầu.
"Từ từ, cái này... có phải là bác tề Lạc cố ý làm khó mình không nhỉ? Đúng rồi, hắn ngay từ đầu còn không cho phép ta đến làm, sau đó lại đột nhiên đồng ý......"
Nhớ đến lời Bắc Tề phu nhân từng nói Bắc Tề Lạc rất khó hầu hạ, có phải là nàng cố ý nhắc nhở ám chỉ cho anh rằng Bắc Tề Lạc nhất định sẽ làm khó dễ anh, bảo anh chủ động rời đi?
Vậy nếu anh biết khó mà lui, không phải thể hiện một điều rằng anh chỉ là một kẻ hèn nhát?
Nghĩ đến đấy, Thiệu Huân lại lấy lại tinh thần, đứng lên.
Hừ, Bắc Tề Lạc càng muốn anh bỏ cuộc, thì anh càng muốn ở lại.
Thiệu Huân căm giận bất bình nghĩ, lại kiên định muốn giáo huấn "kẻ bị làm hư" Bắc Tề Lạc này __ Không, phải nói là cảm hóa hắn thành người tốt!
Uhm, đúng rồi, hiện giờ phải đi mua thức ăn nấu bữa tối!
Nhưng mà, Bắc Tề Lạc không gọi điện thoại báo cơm____
__ kệ, trước tiên phải kiểm tra tủ lạnh xem còn gì ăn không, từ sáng giờ anh chưa được có chút gì vào bụng cả. Quả thực là đói...
Rõ ràng là đang bước một cách hùng dũng đến bên cạnh tủ lạnh, nhưng chỉ đi được vài bước, Thiệu Huân lại suy sụp, cong lại phần thắt lưng.
Chỉ thấy anh tay vịn trên thắt lưng, khuôn mặt khó chịu nhăn lại, cắn răng nói: "Ôi, chẳng lẽ ta thực sự đã già rồi? Mới làm việc một chút mà thắt lưng đã tê như vậy__ ôi~__" [ *cười* ]
#11
Bắc Tề Lạc là lãnh đạo cao cấp của công ty, vì vậy sau giờ làm hắn đều phải đi uống rượu bia xã giao, nhưng hôm nay hắn lại từ chối tất cả các cuộc hẹn. Trước năm giờ rưỡi tan sở, hắn chần chờ, không biết có nên gọi điện thoại về nhà hay không. Cuối cùng, hắn không gọi.
Nhưng mà, sau khi tan sở hắn vẫn quyết định về nhà.
"Ngài về nhà luôn ạ?" nữ thư kí xinh đẹp thấy hắn sau giờ làm đi hẳn về nhà, sửng sốt vài giây.
Hắn không những về nhà ngay sau giờ làm, lại còn từ chối tất cả các cuộc hẹn để trở về.
Bắc Tề Lạc không trả lời, chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi quay người đi thẳng.
Quả thực, hắn cùng nàng đã từng có quan hệ xác thịt, nhưng giữa hai người cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó thôi, nàng có vẻ đã vượt quá bổn phận của mình.
Bắc Tề Lạc suy nghĩ không biết có nên sa thải nàng hay không, vì hắn không muốn cùng bất kì kẻ nào có quan hệ lằng nhằng phức tạp. Nhưng cô thư kí này năng lực cũng không sai, nếu cứ như vậy mà sa thải thì quả thật hơi đáng tiếc.
"Quản lí!" Cô nàng thư kí ở đằng sau gọi hắn, nhưng không nhận được câu trả lời. Hắn là người như vậy, rõ ràng rất đa tình, thực chất lại cũng rất vô tình, vì vậy những người yêu hắn rất dễ dàng bị làm cho thương tích đầy mình.
Hắn giống như một loại cây thuốc phiện vừa xinh đẹp lại vừa có hại. Người ta biết rõ trên người hắn có độc, lại vẫn không thể tự kiểm soát, trở nên u mê vì hắn.
_____
Bắc Tề Lạc lái xe về nhà.
Nhà, trong ấn tượng của hắn chỉ là một khu phòng ở lạnh như băng làm hắn không muốn trở về.
Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.
Hắn chưa từng cho phép bất kì ai được xâm nhập vào không gian này của mình. Nhưng hôm nay bắt đầu xuất hiện một người ngoại lệ.
Nguyên nhân mà Bắc Tề Lạc đồng ý với mẹ cho phép tên kia ở lại, chính bản thân hắn cũng không nghĩ ra. Chỉ là, sáng nay khi người kia xuất hiện ở trước cửa nhà hắn, hắn lại cho phép người kia bước vào, thậm chí còn cảm thấy quyết định này của mình cũng không tồi.
Xuống xe, Bắc Tề Lạc đi về phía cửa chính, tìm chìa khoá mở cửa. Cửa mới mở ra, hắn đã nhìn thấy người kia, ở ngay sau cánh cửa.
"Hoan nghênh ngài đã trở về." Thiệu Huân cung kính cúi chào hắn.
Bắc Tề Lạc đứng ở ngay cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, sau một lúc mới mở miệng hỏi: "Bữa tối đâu?"
"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngài về là có thể dùng bữa bất cứ lúc nào."
"...... ta quên gọi điện thoại về."
"Tôi biết."
Có ý gì? Bắc Tề Lạc nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía con người kia.
Nói như vậy, có phải con người này muốn ám chỉ rằng anh biết hắn cố tình không gọi điện về để gây khó dễ?
"Tôi giúp ngài cầm cặp." Thiệu Huân đưa tay, muốn giúp hắn cầm cặp tài liệu, đây cũng là một phần công việc quản gia của anh.
"Không cần!" Hắn vung tay, dùng giọng lạnh lùng cự tuyệt anh.
Vừa kéo cà vạt ra khỏi cổ, hắn vừa đi vào trong nhà. "Vậy bữa tối làm những món gì?"
"Tôi làm cơm Trung Quốc, là mấy món sở trường cửa tôi, và tất nhiên, tất cả các món ăn đều không cho gia vị cay."
"Hừ!" Bắc Tề Lạc hừ lạnh, ánh mắt đảo quanh căn phòng rộng rãi sáng sủa. "Đã dọn dẹp phòng ở rồi sao?"
"Vâng."
"Ta thay quần áo xong sẽ xuống kiểm tra."
"Vâng." Thiệu Huân vẫn bình tĩnh trả lời.
"Ngươi......" bộ dáng thản nhiên trả lời của Thiệu Huân làm Bắc Tề Lạc cảm thấy rất khó chịu, một cơn tức giận ập đến.
"Ngài có việc gì phân phó?" Thiệu Huân lại cúi người chín mươi độ cung kính hỏi.
Không thèm để ý đến anh nữa, Bắc Tề Lạc quay người bước lên tầng. Tiếng bước chân huỵch huỵch thể hiện cảm xúc của hắn bây giờ.
Đợi đến khi Bắc Tề Lạc lên đến tầng hai, Thiệu Huân mới đứng tại chỗ, âm thầm giơ hai ngón tay thành hình chữ V, thắng lợi.
Hiệp một, anh thắng hắn.
Hừ, anh biết ngay là Bắc Tề Lạc sẽ không gọi điện về mà. May mà anh cẩn thận, khi đi ra ngoài kiếm đồ ăn cho bản thân, anh cũng tiện tay mua thức ăn gia vị cho bữa tối.
Ah, đúng rồi, còn phải tố khổ một chút, rõ ràng Bắc Tề Lạc là một kẻ giàu có, mà tủ lạnh nhà hắn lại chỉ có mỗi bia. Làm hại anh phải ôm cái bụng lép kẹp đi ra ngoài mua đồ ăn. Haizz.
May mắn, khu nhà của Bắc Tề Lạc nằm ngay trung tâm thành phố, chứ nếu nó giống như nhà chính của Bắc Tề gia, đi xe ô tô nửa tiếng mới đến thì chắc anh cũng đã chết đói ở ven đường rồi.
Nhưng mà, nếu là nhà chính của Bắc Tề gia, làm sao lại có chuyện thiếu thức ăn như ở đây được?...
#12
Công việc quản gia mà Bắc Tề Lạc yêu cầu, Thiệu Huân quả thực làm rất tốt. Vì vậy nếu Bắc Tề Lạc còn cố ý tìm xương cốt trong trứng chim, thì chỉ nói lên một điều rằng, hắn chính là một kẻ không biết phân biệt phải trái.
Chính vì vậy sau khi thật cẩn thận xem xét qua từng ngóc ngách trong căn nhà, Bắc Tề Lạc không thể phàn nàn câu gì, chỉ dùng ánh mắt âm trầm liếc nhìn Thiệu Huân một cái, một chữ cũng không phát ra.
Cuối cùng, hắn vẫn là người mở miệng trước. "Ta đói bụng."
"Ngài muốn ăn ở trong nhà ăn, hay là ăn ở nơi khác?" Thiệu Huân vẫn cố gắng giữ biểu tình thật nho nhã lễ độ và cung kính, khi nói chuyện còn cúi người.
Dừng lại một chút, Bắc Tề Lạc nói. "Nhà ăn."
"Xin mời." Thiệu Huân lập tức dẫn đường cho hắn.
Bắc Tề Lạc ngồi ngay ngắn cạnh bàn ăn nhìn Thiệu Huân đang bận rộn xoay xung quanh người hắn. Thiệu Huân tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng đem những món ăn được giữ ấm xếp dần lên mặt bàn, còn xới một bát cơm đầy đặt trước mặt Bắc Tề Lạc, cuối cùng là đặt bên cạnh bát cơm một đôi đũa và một chiếc thìa.
"Là cơm Trung." Bắc Tề Lạc nhìn bốn món ăn mặn một bát canh trước mặt mà lầm bầm.
"Ngài không thích cơm Trung sao?"
"Không phải, chỉ là lâu lâu rồi mới lại ăn." Bắc Tề Lạc bưng bát, thản nhiên trả lời. Sau đó hắn lại nói. "Những món này đều là những món sở trường của ngươi?"
"Đúng vậy."
"Vậy giới thiệu tên món ăn đi. Công việc của ngươi, đừng quên."
Bắc Tề Lạc xoay người, liếc mắt nhìn Thiệu Huân một cái.
"Xin lỗi ngài, đây là thiếu sót của tôi." Thiệu Huân lập tức giải thích, sau đó nghiêm cẩn đứng giới thiệu tên đồ ăn cho Bắc Tề Lạc nghe.
"Đây là canh nấm hương nấu thịt nạc, ngọn su su xào tỏi, thịt gà đinh kho, rau hẹ xào trứng, và cuối cùng là rau trộn mộc nhĩ đen."(*)
Nghe Thiệu Huân giới thiệu xong, Bắc Tề Lạc nhăn mày, hừ lạnh. "Ngươi nấu mấy thứ như vậy cho ta ăn?"
Thiệu Huân gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Tuy chỉ là mấy món điểm tâm thức ăn đơn giản, nhưng mùi vị hay độ dinh dưỡng nhất định cũng không thua kém những món sơn hào hải vị khác."
"Ta không thích ăn chúng!" Bắc Tề Lạc đập mạnh đũa xuống mặt bàn.
"Ta đã đưa đủ tiền cho ngươi rồi, mà ngươi lại dám bày những món ăn như thế này lên mặt bàn cho ta ăn— Thiệu Huân ta cảnh cáo ngươi, nếu trong vòng nửa tiếng nữa ngươi không thể bày ra một bàn đồ ăn cho ra hồn, thì mau cuốn gói khỏi nhà ta!"
Bắc Tề Lạc quát xong liền đứng phắt dậy, mặt âm trầm đi ra khỏi nhà ăn.
"Chủ nhân."
Bắc Tề Lạc nhíu mi, quay người lại nhìn Thiệu Huân "Ngươi vừa gọi ta cái gì?"
Thiệu Huân cung kính trả lời: "Ngài nói không thích người khác gọi ngài là tiên sinh, nhưng cũng không nói không thể gọi là chủ nhân."
"Ngươi....." Bắc Tề Lạc ngực đột nhiên cấp tốc mà phập phồng, hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Huân, dùng giọng lạnh lùng nói: "Vậy ngươi gọi ta có việc gì?"
"Những món ăn kia, nếu ngài không muốn ăn, tôi có thể mang chúng vào phòng bếp để ăn được không?"
"...... Tuỳ ngươi!" nói xong, Bắc Tề Lạc liền xoay người bỏ đi, tiếng bước chân rầm rầm lên cầu thang lại vang lên.
Không đợi hắn có thể đi lên đến tầng hai, Thiệu Huân đã đứng ở dưới chân cầu thang gọi hắn. "Chủ nhân."
"Cái gì?" sắc mặt của Bắc Tề Lạc lúc này đã có thể miêu tả là âm lãnh, câu trả lời của hắn thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng nghiến răng, phẫn nộ gần kề bùng nổ.
"Nửa tiếng sau tôi sẽ gọi ngài xuống dưới dùng bữa tối sao?"
"Tuỳ ngươi!"
Vất lại một câu, Bắc Tề Lạc quay người đi thẳng vào trong phòng mình.
Tuỳ ta sao?
Thiệu Huân nhún vai, lẩm bẩm: "Nếu ngươi đã nói tuỳ ta.... Thì đành tuỳ ta vậy..."
Vì thế Thiệu Huân quay trở lại phòng ăn, đem mấy món ăn kia vào bếp, ngồi xuống ăn ngon lành.
"Thực sự rất ngon mà... Không thể hiểu được vì sao cứ phải ăn mấy món đắt tiền mới được?" Thiệu Huân nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc lắc đầu. "Nói chung chắc đây là suy nghĩ của những kẻ nhà giàu lắm tiền, cứ nghĩ phải đắt tiền thì mới hợp với thân phận của họ.... Chậc chậc, đúng là suy nghĩ buồn cười."
Thiệu Huân chậm rãi ăn, đến lúc xong bữa tối thời gian cũng đã trôi qua được nửa giờ. Thu dọn bát đĩa xong, Thiệu Huân mới gọi điện thoại cho một khách sạn hạng sang, đặt một mâm đồ ăn đắt tiền sa hoa nhất, yêu cầu chuyển phát nhanh đến.
"Nói với quản lí của các ngươi, bàn đồ ăn này là nấu cho Bắc Tề tiên sinh, vì vậy yêu cầu không những ngon, mà còn phải trang trí đẹp mắt. Ah còn nữa, Bắc Tề tiên sinh không ăn cay.... Khi nào thì đưa đến được nhỉ? Ta xem xem, tầm tám giờ đi, nhất định phải đưa đến đúng giờ."
Thiệu Huân cúp máy, nhìn lên đồng hồ, mới có bảy giờ mười phút, còn khá sớm, đi vòng quanh bếp thấy không còn việc gì để làm, anh liền quyết định đi kiểm tra quanh nhà, xem cửa sổ đóng chưa.
Bảy giờ năm mươi phút, Bắc Tề Lạc chạy rầm rầm từ trên tầng xuống, Thiệu Huân lúc này đang kiểm tra vệ sinh đại sảnh. Bắc Tề Lạc nhìn thấy anh liền quát "Bữa tối ta nói ngươi phải hoàn thành ở bảy giờ hơn đâu?!"
Nhìn lên đồng hồ trên vách tường, Thiệu Huân mỉm cười nói: "Đúng tám giờ khách sạn sẽ mang đến ạ. Ngài cố chờ thêm mười phút nữa."
"Khách sạn....?" Bắc Tề Lạc trợn mắt.
"Đúng vậy, tôi tin rằng chỉ có đầu bếp ở những khách sạn lớn mới đủ khả năng làm ra bữa tối vừa ý ngài, cho nên tôi đã gọi điện thoại đặt một bàn. Đúng rồi, ngài cũng nói thời gian gọi ngài xuống ăn cơm là tuỳ tôi quyết định, nên tôi đã quyết định sẽ gọi ngài lúc tám giờ. Chẳng lẽ tôi đã bắt ngài phải đợi lâu rồi sao?"
Thiệu Huân vẫn dùng thái độ cung kính mỉm cười, nhưng nụ cười này, trong mắt Bắc Tề Lạc lại thấy khó chịu vô cùng.
Từ lúc đầu đã có cảm giác như vậy, nhưng đến giờ thì Bắc Tề Lạc đã có thể khẳng định, tên quản gia do mẫu thân hắn giới thiệu này đang đối nghịch với hắn!
#13
Nghĩ như vậy, Bắc Tề Lạc bỗng cảm thấy tỉnh táo lại, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.
Đúng vậy, tuy rằng hắn đã đồng ý cho người này làm quản gia của mình, nhưng bởi vì có người đột ngột tiến vào cuộc sống của hắn mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cơn tức cũng vì vậy mà kéo tới, hơi chút đã tức giận đến gần mất đi lý trí.
Như vậy không giống hắn, đây hoàn toàn không phải là hắn.
Nhìn người nam nhân tươi cười cúi người trước mắt mình, Bắc Tề Lạc cười lạnh trong lòng. Hắn đã hiểu được ý định của người này, nếu còn tiếp tục tức giận không phải chính là trúng kế của y sao?
Lúc đầu, hắn còn tưởng y là loại người vì công việc mà sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, nhưng rõ ràng là không phải.
Y biết lợi dụng những điểm nhỏ nhặt để khoe khoang tiểu thông minh của mình, y biết hắn cố ý làm khó còn không chịu yếu thế, nhân cơ hội chiếm tiện nghi...
Hừ! Nếu còn để người này đắc ý như vậy, hắn sẽ không gọi là Bắc Tề Lạc nữa!
Chỉ thấy Bắc Tề Lạc hừ mạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống bàn ăn, nghênh ngang nhìn Thiệu Huân đi lại gần. Hắn nói: "Còn bảy phút nữa là tám giờ, ta sẽ ngồi đây chờ bữa tối của mình. Nếu đến đúng tám giờ, không quá một phút, mà trên mặt bàn này vẫn không xuất hiện những thứ ta muốn, thì người nên quay lại phòng của mình thu thập hành lý, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của ta!"
Thiệu Huân mặt không chút biến sắc thay đổi, nhưng trong lòng lại đang run rẩy. Đáng giận! Tại sao Bắc Tề Lạc lại đột nhiên tỉnh táo lại vậy? Hơn nữa, tuy rằng khách sạn đã hẹn sẽ đưa thức ăn đến đúng tám giờ, nhưng ai biết được có thể xảy ra tắc đường hay không? Nếu biết sớm hơn, anh đã hẹn người ta lúc tám giờ kém... nhưng mà anh rất ít khi nói dối..... aizz...
Bắc Tề Lạc ngồi cạnh bàn ăn, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên tường vừa liếc nhìn Thiệu Huân.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây một, Thiệu Huân ngày càng khẩn trương, cuối cùng không khỏi nhìn liên tục về phía chiếc đồng hồ treo tường, trong lòng cầu nguyện khách sạn có thể đưa thức ăn đến kịp giờ.
Nhìn thấy Thiệu Huân khẩn trương, miệng Bắc Tề Lạc bất giác hơi cong cong lên...
Bảy giờ năm mươi tám phút, chuông cửa vang lên!
"Tôi đi mở cửa!" Thiệu Huân bối rối cúi đầu một cái, sau đó anh cơ hồ là bay về phía cánh cửa.
Bắc Tề Lạc không nhúc nhích, mắt nhìn đồng hồ, tay bất giác gõ gõ lên mặt bàn.
—
Hắn đang chờ đợi kết quả. Cuối cùng thì ai sẽ là người chiến thắng, còn ai sẽ là kẻ bại trận?
#14
Thiệu Huân mở cửa, liền nhìn thấy được nhân viên đưa cơm của khách sạn.
"Bắc Tề tiên sinh đặt..."
"Đúng vậy đúng vậy, là ngài ấy đặt cơm. Thức ăn đâu?" Thiệu Huân khẩn trương đưa mắt nhìn, thấy xe chở thức ăn chuyên dụng của khách sạn, liền nói tiếp. "Mấy cậu mau đem thức ăn vào bày ra đi, phải làm nhanh chóng trong vòng một phút!"
"Xin lỗi, có thể để Bắc Tề tiên sinh ký tên hoặc trả tiền trước được không ạ?" nhân viên khách sạn ngượng ngùng nói.
"Tôi là quản gia của ngài ấy, tiền do tôi trả. Các cậu cứ đưa thức ăn vào đi, tôi sẽ lập tức trả tiền."
Nói xong, Thiệu Huân xoay người, lấy tốc độ trăm mét trên giây chạy về phòng mình.
Tiền anh để trên tầng, lúc nãy anh đã định lên lấy tiền để trả luôn cho nhân viên khách sạn rồi, nhưng Bắc Tề Lạc đột nhiên xuất hiện, làm mọi việc lộn xộn hết cả. Vì thế bây giờ anh chỉ có thể hoang mang rối loạn mà chạy lên tầng lấy tiền.
Anh biết, thân là một người quản gia, việc không có tiền trong người là tuyệt đối không được cho phép, nhưng hiện tại, anh đã thua. Vì coi thường Bắc Tề Lạc, cũng vì bản thân sơ sẩy đại ý.
Nhưng trước khi kịp chạy lên lầu, anh đột nhiên nhớ ra một điều, liền quay ngược lại chạy đến cạnh cửa, lúc này nhân viên khách sạn đang đưa cơm từ trên xe xuống.
"Không.. không cần dọn cơm... Tôi, để tôi tự làm. Mấy cậu không cần vào."
Bắc Tề Lạc từng nói, trừ anh và hắn ra, không cho phép bất kì một người thứ ba nào được vào trong nhà. Như vậy, anh đành phải tự dọn chỗ thức ăn này một mình.
"Nhưng mà có rất nhiều, ngài có thể tự làm được sao?" Nhân viên đưa cơm hơi hoài nghi.
"Không thành vấn đề! Nhưng mà tiền trả, cậu có thể chờ một chút sao? Tôi dọn thức ăn xong sẽ lấy tiền cho cậu, yên tâm, tôi sẽ không nợ." Thực ra, lựa chọn tốt là chạy vào xin chỉ thị của Bắc Tề Lạc, cho nhân viên khách sạn vào dọn bàn, nhưng hiện tại, thời gian không đủ.
Nhìn thời gian chỉ còn không đến một phút đồng hồ, Thiệu Huân bắt đầu bê từng món thức ăn vào, cẩn thận bày lên trên mặt bàn...
Chỉ còn hai món đồ ăn cuối, khi Thiệu Huân thở hồng hộc bê đồ, thì Bắc Tề Lạc ngồi trên ghế hai tay ôm ngực, bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy, — ba, hai, một."
Đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên mặt bàn ở giây cuối, Thiệu Huân mệt đến mức muốn lăn ra đất.
Hô, cuối cùng cũng quá quan.
"Đừng cao hứng quá sớm, nếu mấy món này không hợp khẩu vị của ta, ngươi nhất định phải nấu lại toàn bộ."
Thiệu Huân còn chưa kịp cảm thấy may mắn, thanh âm đầy lãnh ý của Bắc Tề Lạc vang lên.
/12
|