Lương gia đã dời khỏi Đàm Dương huyện, không thể ở lại đây lâu, liền nhờ Lô Trấn Học dâng thư thỉnh cầu mở xét xử trước thời hạn.
Đào Mặc đối với việc lần này rất là chờ mong. Dù sao những ngày gần đây chỉ có một án này, bởi vậy mới qua hai ngày, liền thăng đường.
Đào Mặc ngồi trên cao tại công đường, Khâu gia, Lương gia hai nhóm nhân mã đứng dưới công đường. Sau một hồi hỏi người đứng dưới công đường tên tuổi người phương nào các loại, vụ án liền tiến vào vấn đề chính.
Lô Trấn Học bắt đầu, đem quan hệ tình nghĩa tốt đẹp của Khâu Lương hai nhà kể ra một lần, mọi người nghe đến như say như mê, câu chuyện vừa chuyển, nói rằng Khâu gia vong ân phụ nghĩa, một nữ nhi gả cho hai nhà, mọi người nghe thì bị kích động một phen. Trong đó kích động nhất không ai khác ngoài Khâu lão gia, lão mấy lần muốn mở miệng, đều bị Lô Trấn Học áp lại, cuối cùng chỉ đành hậm hực nhìn Tôn Nặc.
Tôn Nặc lại bình thản, không kinh không hỉ.
Lô Trấn Học một phen dõng dạc hùng hồn phân trần xong, liền lui sang một bên, yên lặng đợi Đào Mặc mở miệng.
Từ kịch liệt đến yên tĩnh, trên công đường một hồi lạnh lẽo.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn Đào Mặc.
Kim sư gia thấy Đào Mặc hồi lâu bất động, không khỏi ho một tiếng.
Đào Mặc lúc này mới hoàn hồn, quay đầu nhìn Lô Trấn Học, thần tình còn lưu lại vài phần run rẩy, “Không ngờ Lô công tử cũng có mặt… kích động như thế này.”
Lô Trấn Học không hiểu được ý trong lời hắn nói, cho là ngầm hại mình, không khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng lần nữa đối với sự lỗ mãng ở yến hội lần trước mà âm thầm hối hận. Bất quá lúc này nơi đây không phải là lúc để hối lỗi, hắn rất nhanh thuận theo nói: “Cũng không phải ta kích động, mà là những việc Khâu gia đối với Lương gia thực sự khiến người khác phẫn nộ!”
Khâu lão gia tức giận đến mức râu thiếu chút nữa dựng đứng. Rõ ràng là đợi kiệu hoa của đối phương quá lâu vẫn không tới, lão mới gả nữ nhi cho nhà khác, làm sao đến trong miệng hắn lại biến thành lão bội tình bạc nghĩa, trở mặt vô tình chứ?
“Lời ấy của Lô huynh là sai rồi.” Tôn Nặc chậm rãi bước ra.
Lô Trấn Học cười cười, “Lẽ nào Tôn huynh nghĩ tín ước hai chữ không đáng nhắc tới?”
Tôn Nặc nói: “Lô huynh sai rồi. Suy nghĩ của ta vừa khéo cũng giống với Lô huynh, tín ước hai chữ thực sự là gốc rễ đối nhân xử thế.”
Lô Trấn Học nói: “Tôn huynh dự định cầm tiền Khâu gia, đến bênh vực thay Lương gia hay sao?”
Tôn Nặc nói: “Lô huynh lại sai rồi. Ta lần này đến đúng thật là để bênh vực, nhưng không phải thay Lương gia, mà là thay Khâu gia.” Hắn nói xong, cũng không để ý Lô Trấn Học có tiếp thu hay không, xoay người hướng Đào Mặc chắp tay nói, “Đại nhân, ta xin hỏi, cái gọi là thủ tín, có phải là chuyện của đôi bên hay không?”
Đào Mặc nói: “Đương nhiên là chuyện của hai bên.”
“Vậy ta xin hỏi Lương lão gia, trước đây Khâu Lương hai nhà định ra hôn ước, nói là trong hai năm sẽ cưới, vì sao lúc này kỳ hạn hai năm sắp hết, kiệu hoa của Lương gia vẫn chậm chạp không thấy bóng dáng.” Tôn Nặc khoan thai đi đến trước, ánh mắt sắc bén.
Lô Trấn Học đưa tay ngăn Lương lão gia đang muốn bước ra, nói: “Kỳ hạn hai năm sắp hết, cũng là chưa hết, nếu đã chưa hết, làm sao biết kiệu hoa của Lương lão gia rốt cuộc có đến hay không chứ?”
Tôn Nặc nói: “Hôn nhân đại sự, sao có thể hành sự qua loa? Kỳ hạn ước định còn lại không quá nửa tháng, Lương gia vẫn còn chưa nạp chinh, thỉnh kỳ, người muốn Khâu gia làm thế nào để tin người có thủ tín hôn ước hay không? Không lẽ Lương gia thực sự cho rằng tùy ý chọn ngày, đưa kiệu hoa đến trước cửa Khâu gia, Khâu nhị tiểu thư sẽ ngoan ngoãn lên kiệu sao?”
Sắc mặt Lương lão gia ảm đạm, muốn nói lại thôi.
Lô Trấn Học nói: “Dù chỉ còn nửa tháng, nhưng kỳ hạn ước định chưa hết là chưa hết! Khâu gia hà tất gấp rút như vậy? Chẳng lẽ, có lý do gì không thể đợi được hay sao?”
Khâu lão gia biến sắc. Lời này của hắn mơ hồ ám chỉ đến thanh danh của Khâu nhị tiểu thư!
Tôn Nặc lãnh đạm nói: “Lô huynh, ta gọi ngươi một tiếng Lô huynh, cũng vì Lô huynh ở trong lòng ta chính là nhã sĩ phẩm hạnh cao khiết, không ngờ lại có lúc không biết lựa lời mà nói!”
Lô Trấn Học mặt không đổi sắc nói: “Nếu không thì làm thế nào giải thích vì sao Khâu lão gia biết rõ kỳ hạn còn nửa tháng, lại thà rằng hủy ước cũng phải làm chuyện một nữ nhi gả hai nhà thế này?”
Tôn Nặc nói: “Lô huynh luôn miệng một nữ nhi gả hai nhà, nhưng thử hỏi, Lô huynh từ đâu biết được Khâu lão gia muốn hứa gả Khâu nhị tiểu thư cho Đông lão gia chứ?”
Lô Trấn Học bỗng nhiên cười gian xảo, “Đương nhiên là từ miệng Tôn huynh mới biết được.”
Tôn Nặc vừa bình tĩnh, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
“Nếu không phải Tôn huynh nhắc nhở, ta còn không biết hóa ra Khâu lão gia là muốn gả Khâu nhị tiểu thư cho Đông lão gia nha.” Lúc này trên mặt Lô Trấn Học khó nén vẻ đắc ý cùng ung dung rằng đã tính trước kỹ càng.
Tôn Nặc không lập tức đáp lại, nhìn thần tình hắn, cũng không vì lời nói lỡ của mình vừa mới mà ảo não, mà là nghĩ làm sao để vãn hồi.
Lô Trấn Học cạn tàu ráo máng hỏi: “Không biết Đông lão gia mà Tôn huynh nói đồng ý cho Khâu gia cái gì tốt?”
Tôn Nặc giật giật khóe miệng, đang muốn mở miệng, lại nghe bên ngoài có tiếng gọi to: “Đại nhân, tiểu nhân có một cách, có thể giải quyết yên ổn án này.”
Đào Mặc cảm thấy thanh âm này rất quen tai, định thần nhìn lại, không phải Cố Tiểu Giáp thì là ai? Chỉ thấy hắn đang đoan đoan chính chính quỳ bên ngoài công đường, đôi mắt lanh lợi nhìn hắn.
Kim sư gia nói: “Trên công đường, há lại để ngươi tùy tiện làm ồn ào? ! Người đâu…”
“Đợi đã.” Đào Mặc vội ngăn lão lại.
Kim sư gia nhíu mày, thấp giọng nói: “Đại nhân, gào thét trên công đường, phải chịu mười đại bản.”
Đào Mặc nhỏ giọng nói: “Nhưng hắn nói có biện pháp giải quyết yên ổn án này.”
Kim sư gia nghiêm sắc mặt, “Đông gia, ngươi mới là Huyện lệnh, sao có thể trước mặt mọi người nghe lời một tiểu đồng áo vải.”
Đào Mặc do dự.
Mộc Xuân mỉm cười nói: “E là tiểu đồng áo vải này chỉ là người truyền lời.”
Mắt Đào Mặc lập tức sáng lên. Đúng rồi, với cá tính của Cố Tiểu Giáp chắc chắn sẽ không lên công đường quản việc không quan hệ với mình này, chắc chắn là Cố Xạ sai hắn đến.
Kim sư gia nói: “Nếu là Cố Xạ, vậy càng không ổn! Cố Xạ và Tôn Nặc là đồng môn sư huynh đệ, đại nhân nếu nghe phương pháp của hắn, khó tránh bị người khác nói ra nói vào, nghi ngờ có bao che.”
Đào Mặc nói: “Sư gia nói vậy là sai rồi. Nếu biện pháp này thật có thể giải quyết việc này viên mãn, vô luận nó miệng người nào nói ra, đều là biện pháp tốt. Đã là biện pháp tốt, thì sao lại có người nói ra nói vào?”
Kim sư gia thấy khuyên hắn không được, Mộc Xuân lại có vẻ phó mặc, không khỏi phát lửa giận, buông tay không quản nữa.
Đào Mặc nói với Cố Tiểu Giáp: “Ngươi tiến vào đây.”
Cố Tiểu Giáp chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Lô Trấn Học, lại quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Đại nhân. Nếu Lương gia lưu tâm kỳ hạn còn nửa tháng, mà Khâu gia lưu tâm Lương gia có hạ sính hay không, vậy đại nhân sao không dứt khoát đợt nửa tháng?”
Lương lão gia mặt biến sắc nói: “Không thể!”
Lô Trấn Học khẽ nhíu mày.
Đào Mặc hỏi: “Vì sao không thể?”
Lương lão gia nói: “Hôm nay ta và Khâu gia đã không còn nể mặt nhau, chịu thẩm vấn nơi công đường, chỉ sợ ông ta ghi hận trong lòng, cố tình kéo dài, bỏ lỡ kỳ hạn nửa tháng.”
Đào Mặc gục gặt nói: “Có lý.”
Tôn Nặc từ phía sau Cố Tiểu Giáp tiến lên, trên mặt đã khôi phục sự sáng sủa, nói: “Lương lão gia nói thật không có đạo lý. Kỳ hạn hai năm ông kéo dài đến nay vẫn chậm chạp không đến cửa, hôm nay lại trở ngược quở trách Khâu gia không thỏa thuận ngày kết hôn trong vòng nửa tháng còn lại, thử hỏi đây là đạo lý gì?”
Lương lão gia mặt tối sầm không đáp lại, chỉ nhìn Đào Mặc nói: “Xin đại nhân phân xử.”
Đào Mặc trầm ngâm.
Người dưới công đường đều chăm chú nhìn hắn.
Kỳ thực cũng không phải việc gì khó xử lý, trong đầu Kim sư gia đã có hai ba biện pháp, nhưng lão một cái cũng không dám nói. Hắn cảm thấy Đào Mặc, cao thâm khó lường còn có chút âm tình bất định, thoạt nhìn thì có vẻ là một người vô cùng giản đơn, nhưng sau khi làm việc chung với nhau những việc nhỏ không đáng kể nếu tinh tế ngẫm lại, thường kinh hãi đến toàn thân lão toát mồ hôi lạnh. Bởi vậy, lão cũng không chắc lúc này Đào Mặc trầm ngâm là có phải cố làm ra vẻ hay không.
“Không thì vậy đi.” Đào Mặc rốt cuộc cũng mở miệng, “Bản quan ra hạn Lương gia trong vòng nửa tháng này nhất định phải đăng môn thương nghị hôn sự, Khâu gia không được làm khó, về phần ngày kết hôn cũng không cần quá gấp.”
Khâu lão gia đột nhiên nói: “Nếu Lương gia trong vòng nửa tháng vẫn không đăng môn thì sao?”
Đào Mặc nói: “Vậy hôn thư lúc đó sẽ hủy bỏ!” Hắn cầm lấy kinh đường mộc đang muốn nói “Bãi đường”, chợt nghe Lương lão gia hô một tiếng, “Đại nhân!”
Khâu lão gia vừa nghĩ tới sính lễ của Đông gia ở trong tay lại sắp vuột đi, trong lòng vô cùng hận, hừ lạnh nói: “Lương lão gia còn có chuyện gì?”
Lương lão gia nói: “Đại nhân, không phải hai chữ làm khó rất dễ nghĩ tới nghĩa khác sao, không bằng thỉnh đại nhân làm chủ, vì ta mà cùng Khâu nhị tiểu thư định ra ngày thành thân đi.”
Đào Mặc sửng sốt.
Ngoại trừ Lương gia những người khác cũng ngẩn ra.
Mộc Xuân và Lô Trấn Học đều lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Đào Mặc đối với việc lần này rất là chờ mong. Dù sao những ngày gần đây chỉ có một án này, bởi vậy mới qua hai ngày, liền thăng đường.
Đào Mặc ngồi trên cao tại công đường, Khâu gia, Lương gia hai nhóm nhân mã đứng dưới công đường. Sau một hồi hỏi người đứng dưới công đường tên tuổi người phương nào các loại, vụ án liền tiến vào vấn đề chính.
Lô Trấn Học bắt đầu, đem quan hệ tình nghĩa tốt đẹp của Khâu Lương hai nhà kể ra một lần, mọi người nghe đến như say như mê, câu chuyện vừa chuyển, nói rằng Khâu gia vong ân phụ nghĩa, một nữ nhi gả cho hai nhà, mọi người nghe thì bị kích động một phen. Trong đó kích động nhất không ai khác ngoài Khâu lão gia, lão mấy lần muốn mở miệng, đều bị Lô Trấn Học áp lại, cuối cùng chỉ đành hậm hực nhìn Tôn Nặc.
Tôn Nặc lại bình thản, không kinh không hỉ.
Lô Trấn Học một phen dõng dạc hùng hồn phân trần xong, liền lui sang một bên, yên lặng đợi Đào Mặc mở miệng.
Từ kịch liệt đến yên tĩnh, trên công đường một hồi lạnh lẽo.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn Đào Mặc.
Kim sư gia thấy Đào Mặc hồi lâu bất động, không khỏi ho một tiếng.
Đào Mặc lúc này mới hoàn hồn, quay đầu nhìn Lô Trấn Học, thần tình còn lưu lại vài phần run rẩy, “Không ngờ Lô công tử cũng có mặt… kích động như thế này.”
Lô Trấn Học không hiểu được ý trong lời hắn nói, cho là ngầm hại mình, không khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng lần nữa đối với sự lỗ mãng ở yến hội lần trước mà âm thầm hối hận. Bất quá lúc này nơi đây không phải là lúc để hối lỗi, hắn rất nhanh thuận theo nói: “Cũng không phải ta kích động, mà là những việc Khâu gia đối với Lương gia thực sự khiến người khác phẫn nộ!”
Khâu lão gia tức giận đến mức râu thiếu chút nữa dựng đứng. Rõ ràng là đợi kiệu hoa của đối phương quá lâu vẫn không tới, lão mới gả nữ nhi cho nhà khác, làm sao đến trong miệng hắn lại biến thành lão bội tình bạc nghĩa, trở mặt vô tình chứ?
“Lời ấy của Lô huynh là sai rồi.” Tôn Nặc chậm rãi bước ra.
Lô Trấn Học cười cười, “Lẽ nào Tôn huynh nghĩ tín ước hai chữ không đáng nhắc tới?”
Tôn Nặc nói: “Lô huynh sai rồi. Suy nghĩ của ta vừa khéo cũng giống với Lô huynh, tín ước hai chữ thực sự là gốc rễ đối nhân xử thế.”
Lô Trấn Học nói: “Tôn huynh dự định cầm tiền Khâu gia, đến bênh vực thay Lương gia hay sao?”
Tôn Nặc nói: “Lô huynh lại sai rồi. Ta lần này đến đúng thật là để bênh vực, nhưng không phải thay Lương gia, mà là thay Khâu gia.” Hắn nói xong, cũng không để ý Lô Trấn Học có tiếp thu hay không, xoay người hướng Đào Mặc chắp tay nói, “Đại nhân, ta xin hỏi, cái gọi là thủ tín, có phải là chuyện của đôi bên hay không?”
Đào Mặc nói: “Đương nhiên là chuyện của hai bên.”
“Vậy ta xin hỏi Lương lão gia, trước đây Khâu Lương hai nhà định ra hôn ước, nói là trong hai năm sẽ cưới, vì sao lúc này kỳ hạn hai năm sắp hết, kiệu hoa của Lương gia vẫn chậm chạp không thấy bóng dáng.” Tôn Nặc khoan thai đi đến trước, ánh mắt sắc bén.
Lô Trấn Học đưa tay ngăn Lương lão gia đang muốn bước ra, nói: “Kỳ hạn hai năm sắp hết, cũng là chưa hết, nếu đã chưa hết, làm sao biết kiệu hoa của Lương lão gia rốt cuộc có đến hay không chứ?”
Tôn Nặc nói: “Hôn nhân đại sự, sao có thể hành sự qua loa? Kỳ hạn ước định còn lại không quá nửa tháng, Lương gia vẫn còn chưa nạp chinh, thỉnh kỳ, người muốn Khâu gia làm thế nào để tin người có thủ tín hôn ước hay không? Không lẽ Lương gia thực sự cho rằng tùy ý chọn ngày, đưa kiệu hoa đến trước cửa Khâu gia, Khâu nhị tiểu thư sẽ ngoan ngoãn lên kiệu sao?”
Sắc mặt Lương lão gia ảm đạm, muốn nói lại thôi.
Lô Trấn Học nói: “Dù chỉ còn nửa tháng, nhưng kỳ hạn ước định chưa hết là chưa hết! Khâu gia hà tất gấp rút như vậy? Chẳng lẽ, có lý do gì không thể đợi được hay sao?”
Khâu lão gia biến sắc. Lời này của hắn mơ hồ ám chỉ đến thanh danh của Khâu nhị tiểu thư!
Tôn Nặc lãnh đạm nói: “Lô huynh, ta gọi ngươi một tiếng Lô huynh, cũng vì Lô huynh ở trong lòng ta chính là nhã sĩ phẩm hạnh cao khiết, không ngờ lại có lúc không biết lựa lời mà nói!”
Lô Trấn Học mặt không đổi sắc nói: “Nếu không thì làm thế nào giải thích vì sao Khâu lão gia biết rõ kỳ hạn còn nửa tháng, lại thà rằng hủy ước cũng phải làm chuyện một nữ nhi gả hai nhà thế này?”
Tôn Nặc nói: “Lô huynh luôn miệng một nữ nhi gả hai nhà, nhưng thử hỏi, Lô huynh từ đâu biết được Khâu lão gia muốn hứa gả Khâu nhị tiểu thư cho Đông lão gia chứ?”
Lô Trấn Học bỗng nhiên cười gian xảo, “Đương nhiên là từ miệng Tôn huynh mới biết được.”
Tôn Nặc vừa bình tĩnh, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
“Nếu không phải Tôn huynh nhắc nhở, ta còn không biết hóa ra Khâu lão gia là muốn gả Khâu nhị tiểu thư cho Đông lão gia nha.” Lúc này trên mặt Lô Trấn Học khó nén vẻ đắc ý cùng ung dung rằng đã tính trước kỹ càng.
Tôn Nặc không lập tức đáp lại, nhìn thần tình hắn, cũng không vì lời nói lỡ của mình vừa mới mà ảo não, mà là nghĩ làm sao để vãn hồi.
Lô Trấn Học cạn tàu ráo máng hỏi: “Không biết Đông lão gia mà Tôn huynh nói đồng ý cho Khâu gia cái gì tốt?”
Tôn Nặc giật giật khóe miệng, đang muốn mở miệng, lại nghe bên ngoài có tiếng gọi to: “Đại nhân, tiểu nhân có một cách, có thể giải quyết yên ổn án này.”
Đào Mặc cảm thấy thanh âm này rất quen tai, định thần nhìn lại, không phải Cố Tiểu Giáp thì là ai? Chỉ thấy hắn đang đoan đoan chính chính quỳ bên ngoài công đường, đôi mắt lanh lợi nhìn hắn.
Kim sư gia nói: “Trên công đường, há lại để ngươi tùy tiện làm ồn ào? ! Người đâu…”
“Đợi đã.” Đào Mặc vội ngăn lão lại.
Kim sư gia nhíu mày, thấp giọng nói: “Đại nhân, gào thét trên công đường, phải chịu mười đại bản.”
Đào Mặc nhỏ giọng nói: “Nhưng hắn nói có biện pháp giải quyết yên ổn án này.”
Kim sư gia nghiêm sắc mặt, “Đông gia, ngươi mới là Huyện lệnh, sao có thể trước mặt mọi người nghe lời một tiểu đồng áo vải.”
Đào Mặc do dự.
Mộc Xuân mỉm cười nói: “E là tiểu đồng áo vải này chỉ là người truyền lời.”
Mắt Đào Mặc lập tức sáng lên. Đúng rồi, với cá tính của Cố Tiểu Giáp chắc chắn sẽ không lên công đường quản việc không quan hệ với mình này, chắc chắn là Cố Xạ sai hắn đến.
Kim sư gia nói: “Nếu là Cố Xạ, vậy càng không ổn! Cố Xạ và Tôn Nặc là đồng môn sư huynh đệ, đại nhân nếu nghe phương pháp của hắn, khó tránh bị người khác nói ra nói vào, nghi ngờ có bao che.”
Đào Mặc nói: “Sư gia nói vậy là sai rồi. Nếu biện pháp này thật có thể giải quyết việc này viên mãn, vô luận nó miệng người nào nói ra, đều là biện pháp tốt. Đã là biện pháp tốt, thì sao lại có người nói ra nói vào?”
Kim sư gia thấy khuyên hắn không được, Mộc Xuân lại có vẻ phó mặc, không khỏi phát lửa giận, buông tay không quản nữa.
Đào Mặc nói với Cố Tiểu Giáp: “Ngươi tiến vào đây.”
Cố Tiểu Giáp chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Lô Trấn Học, lại quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Đại nhân. Nếu Lương gia lưu tâm kỳ hạn còn nửa tháng, mà Khâu gia lưu tâm Lương gia có hạ sính hay không, vậy đại nhân sao không dứt khoát đợt nửa tháng?”
Lương lão gia mặt biến sắc nói: “Không thể!”
Lô Trấn Học khẽ nhíu mày.
Đào Mặc hỏi: “Vì sao không thể?”
Lương lão gia nói: “Hôm nay ta và Khâu gia đã không còn nể mặt nhau, chịu thẩm vấn nơi công đường, chỉ sợ ông ta ghi hận trong lòng, cố tình kéo dài, bỏ lỡ kỳ hạn nửa tháng.”
Đào Mặc gục gặt nói: “Có lý.”
Tôn Nặc từ phía sau Cố Tiểu Giáp tiến lên, trên mặt đã khôi phục sự sáng sủa, nói: “Lương lão gia nói thật không có đạo lý. Kỳ hạn hai năm ông kéo dài đến nay vẫn chậm chạp không đến cửa, hôm nay lại trở ngược quở trách Khâu gia không thỏa thuận ngày kết hôn trong vòng nửa tháng còn lại, thử hỏi đây là đạo lý gì?”
Lương lão gia mặt tối sầm không đáp lại, chỉ nhìn Đào Mặc nói: “Xin đại nhân phân xử.”
Đào Mặc trầm ngâm.
Người dưới công đường đều chăm chú nhìn hắn.
Kỳ thực cũng không phải việc gì khó xử lý, trong đầu Kim sư gia đã có hai ba biện pháp, nhưng lão một cái cũng không dám nói. Hắn cảm thấy Đào Mặc, cao thâm khó lường còn có chút âm tình bất định, thoạt nhìn thì có vẻ là một người vô cùng giản đơn, nhưng sau khi làm việc chung với nhau những việc nhỏ không đáng kể nếu tinh tế ngẫm lại, thường kinh hãi đến toàn thân lão toát mồ hôi lạnh. Bởi vậy, lão cũng không chắc lúc này Đào Mặc trầm ngâm là có phải cố làm ra vẻ hay không.
“Không thì vậy đi.” Đào Mặc rốt cuộc cũng mở miệng, “Bản quan ra hạn Lương gia trong vòng nửa tháng này nhất định phải đăng môn thương nghị hôn sự, Khâu gia không được làm khó, về phần ngày kết hôn cũng không cần quá gấp.”
Khâu lão gia đột nhiên nói: “Nếu Lương gia trong vòng nửa tháng vẫn không đăng môn thì sao?”
Đào Mặc nói: “Vậy hôn thư lúc đó sẽ hủy bỏ!” Hắn cầm lấy kinh đường mộc đang muốn nói “Bãi đường”, chợt nghe Lương lão gia hô một tiếng, “Đại nhân!”
Khâu lão gia vừa nghĩ tới sính lễ của Đông gia ở trong tay lại sắp vuột đi, trong lòng vô cùng hận, hừ lạnh nói: “Lương lão gia còn có chuyện gì?”
Lương lão gia nói: “Đại nhân, không phải hai chữ làm khó rất dễ nghĩ tới nghĩa khác sao, không bằng thỉnh đại nhân làm chủ, vì ta mà cùng Khâu nhị tiểu thư định ra ngày thành thân đi.”
Đào Mặc sửng sốt.
Ngoại trừ Lương gia những người khác cũng ngẩn ra.
Mộc Xuân và Lô Trấn Học đều lộ ra thần sắc đăm chiêu.
/123
|