“Cậu ta say rồi.” Thương Trất Phong nhàn nhạt nói.
“Món nợ này tôi sẽ trả lại khi cậu thanh tĩnh.” Đỗ Phong Thần hậm hực nói, kéo cổ áo Lôi Đình, mãnh liệt dao động, muốn bạn tốt thanh tĩnh một chút. “Này, tỉnh lại, tiểu ác ma đã thoát khỏi nguy hiểm, con bé kiên trì muốn gặp cậu, nói là có chuyện muốn nói cho cậu biết. Ông chủ sót con gái nên sốt ruột muốn chúng tôi làm cách nào cũng phải lôi cậu về.”
“Đáng chết, tất cả đều biến đi, đừng đến phiền tôi!” Lôi Đình ngọng nghịu nói anh muốn vươn tay đẩy Đỗ Phong Thần ra.
“Ô ô, ông bạn của tôi ơi, không thể được, ông chủ rất kiên trì, chúng tớ cũng rất kiên trì, cậu không thể tiếp tục như vậy nữa.” Đỗ Phong Thần lắc đầu một cái kéo Lôi Đình ra ngoài.
Chợt, Lôi Đình đột nhiên giáng ra một quyền, Đỗ Phong Thần không có phòng bị, vô duyên vô cớ bị mấy đòn. Anh kêu rên mấy tiếng, miễn cưỡng xoay tay lại nhưng mà đối phương dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, cậu ta lại say rượu nên không nỡ đánh.
“Lôi Đình, đủ rồi, đừng ép tôi!” Mắt trái của anh lại bị đánh một cái, không nhịn được hét một tiếng.
Sau đó, tựa như bị sét đánh, thân hình cao lớn của Lôi Đình đột nhiên cứng ngắc, chậm chạp ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng động khổng lồ.
Chẳng biết lúc nào Thương Trất Phong đã im hơi lặng tiếng đi tới bên cạnh hai người, chẳng qua là nhẹ nhàng nhấn một cái làm cho Lôi Đình té xỉu trên đất. Anh vỗ vỗ tay áo, ý bảo Đỗ Phong Thần khiêng Lôi Đình đi.
“Lâu rồi không thấy cậu thể hiện, bản lĩnh của cậu còn tốt đó.” Đỗ Phong Thần than thở.
“Được rồi.” Thương Trất Phong không chút để ý, núp dưới vẻ bề ngoài ưu nhã là một khuôn mặt khác không ai biết “Đừng nói chuyện phiếm nữa, tiểu ác ma còn đang chờ gặp Lôi Đình !” Bàn giao toàn bộ, anh thoải mái đi ra ngoài.
※※※
Ở trong bệnh viện “tập đoàn Thái vĩ” sáng lập, mấy ngày qua, tất cả bác sĩ khoa não như chuẩn bị chiến tranh.
Con gái duy nhất của Tổng giám đốc Đường Bá Vũ bị trọng thương, bộ não bị chấn động mạnh, mấy ngày qua đều trong trạng thái hôn mê. Đường bá Vũ tức giận hò hét vang vọng trong bệnh viện, mà phu nhân Tổng giám đốc lại mỗi ngày khóc sướt mướt, canh giữ bên giường bệnh không chịu rời đi.
Có lẽ là do lực lượng tác động to lớn của thân nhân cũng có thể là do bản thân Đường Tâm quá may mắn, hoặc giả con bé Đường Tâm này nghịch ngợm đến nổi ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận, tóm lại giai đoạn nguy hiểm đi qua, Đường Tâm bắt đầu hồi phục cho đến sáng sớm hôm qua đã hoàn toàn thanh tĩnh.
Dùng trắc nghiệm kiểm tra não, chứng minh Đường Tâm chỉ bị chấn động nhỏ, não bộ không có bất kì tổn thương nào.
Đường Tâm vừa không chịu kiểm tra đi kiểm tra lại não bộ vừa thúc giục Đường Bá Vũ mau chóng tìm Lôi Đình đến. Đêm đó cô bị ném đến bất tỉnh, căn bản không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Cô mơ hồ nghe được Thương Trất Phong nói Mật Nhi thoát khỏi bàn tay của Trương Vĩ Ngạn nhưng Lôi Đình lại kiên trì đem Mật Nhi đi sau đó không còn nghe gì về tin tức của hai người .
Từ biểu tình của Thương Trất Phong, cùng với câu chuyện cô nghe được lúc núp trộm trong phòng của Mật Nhi, khiến cô dần dần hiểu được tại sao Lôi Đình lại có hành động không hợp lý như vậy. Trùng hợp Thẩm Hồng tìm tới cửa, Đường Tâm dứt khoát nói ra chỗ cô không hiểu, mà Thẩm Hồng cũng nói rõ ràng.
“Đường Tâm, uống thuốc đi.” Phương Tình kiên nhẫn cầm bát thuốc, đứng ở cạnh giường khuyên cô con gái nhỏ uống thuốc.
“Mẹ ——” mặt của Đường Tâm nhăn thành một nắm, thân thể từ từ trượt xuống, ý đồ vùi mình vào trong chăn “Con không cần uống thuốc!” Dù thông minh hơn người, cô cũng vẫn là một đứa trẻ hay ăn vạ.
“Không thương lượng gì hết, ngoan ngoãn uống thuốc.” Đường Bá Vũ giống như thần giữ cửa, nhìn thấy ý đồ kia, liền lôi con gái ngồi thẳng “Con không uống thuốc, thì đừng hòng gặp được Lôi Đình.” Đường Bá Vũ uy hiếp nói.
Những lời này quả nhiên khiến Đường Tâm chui ra khỏi chăn bông, mặt lo lắng oa oa kêu to “Không được a…! Con nhất định phải gặp chú Lôi mới được, chuyện này quan hệ đến một người, à, không, là hạnh phúc cả đời của hai người, ba đừng ngăn con làm chuyện tốt chứ!”
“Tiểu ác ma biết làm chuyện tốt? Đầu óc của con bị đụng hư sao?” Đỗ Phong Thần khiêng Lôi Đình xụi lơ đi vào phòng bệnh, đem thân thể Lôi Đình nặng nề nhét vào trên ghế sa lon. “Mệt chết tôi!” Anh há to miệng thở hổn hển.
“Oh my God, mùi gì vậy? Các chú phát hiện chú ấy ở đâu? Thùng nấu rượu sao?” Đường Tâm cau mày, cô quan sát một lát, phát hiện Lôi Đình hôn mê bất tỉnh như cũ. Cô phất tay ra hiệu quản gia “Quản gia, cho chú ấy một ly giải rượu, chính là cái loại thuốc mà lần trước cháu say ông cho cháu uống ấy….”
Quản gia Mạc gật đầu một cái, nhanh chóng hướng đến phòng ăn trong phòng bệnh.
“Lần trước uống say? Con uống rượu say khi nào hả?” Đường Bá Vũ nguy hiểm nheo mắt lại.
Đường Tâm cũng nheo mắt, xem sắc mặt âm trầm của ba, lại nhìn mẹ, đột nhiên ôm lấy đầu, lắc lắc, phát ra tiếng rên nửa chết nửa sống “A! Đừng hỏi con, đầu con đau quá, con không nhớ gì hết.”
“Đường Tâm!” Phương Tình vội vàng ôm lấy Đường Tâm, đau lòng trấn an con bé, trách cứ chồng “Anh đừng ép con bé nữa, nó mới tỉnh lại mà.”
Đường Bá Vũ không nói lời nào, nhìn thấy Đường Tâm lộ ra nụ cười chiến thắng trong ngực Tình Nhi thì anh giận đến cắn răng nghiến lợi. Ở thương trường tung hoành không có kẻ địch, thế mà dễ dàng thua dưới kế của cô con gái nhỏ này!
Cửa phòng bệnh lần nữa bị mở ra, quản gia Mạc bưng một ly chất lỏng đi vào, thẳng tắp đi đến trước mặt của Lôi Đình. Đầu tiên là nắm lấy lỗ anh, chờ đối phương há mồm ra thì ông đem chất lỏng đổ vào.
Sau đó, ông lấy tốc độ nhanh nhất tránh ra xa.
Hiệu quả lập tức, vốn Lôi Đình hôn mê đột nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng lên, cặp mắt trợn thật lớn, trong miệng phát ra tiếng gào thét đáng sợ, đôi tay bóp thật chặt cổ giống như muốn ngăn thứ chất lỏng kia tiếp tục chảy vào trong cơ thể. Anh gào thét tại chỗ, ôm lấy đầu đập mạnh, thống khổ không chịu nổi.
“Rốt cuộc ba cho cậu ấy uống cái gì?” Đỗ Phong Thần âm thầm huýt sáo.
Quản gia Mạc cười khan “Con không biết thì tốt hơn.”
Mấy phút sau, Lôi Đình mới thở lại bình thường, anh ngồi thở trên ghế sa lon, cặp mắt mặc dù đỏ bừng nhưng rõ ràng đã thanh tỉnh rất nhiều. Tầm mắt của anh rơi vào trên người Đường Tâm, cẩn thận mà tìm hiểu, xác định con bé không bị gì, cặp mắt sắc bén lại hơi có vẻ mỏi mệt dời đi.
“Chị Mật Nhi đâu?” Đường Tâm hỏi, toàn thân Lôi Đình chợt cứng ngắc.
“Đi rồi.” Lôi Đình thô lỗ nói, nhắm chặt mắt. Anh không muốn nhắc đến cô ấy, mấy ngày qua chìm đắm trong men rượu, vô luận anh thanh tĩnh hoặc là say không biết gì bóng dáng của cô luôn luôn xuất hiện trong đầu anh. Anh không thể quên được cô!
“Đi đâu? Người cuối cùng tiếp xúc với chị ấy là chú, chú phải biết chị ấy đi đâu chứ?” Đường Tâm hỏi, gương mặt nóng nảy.
“Chú làm sao biết cô ta đi đâu? Cô ta cầm tiền liền đi, chẳng qua cô ta muốn tiền, có tiền rồi thì lập tức rời đi chứ sao.” Lôi Đình không nhịn được nguyền rủa, không muốn nói chuyện có liên quan đến Mật Nhi.
“Chị Mật Nhi không phải là người tham tiền, chú Lôi, bất kể lúc trước chú hiểu lầm chị Mật Nhi thế nào nhưng hãy nghe cháu nói. Tất cả là cháu nghe lén họ nói chuyện, họ không biết cháu trốn ở bên trong, cho nên những chuyện này có độ tin cậy rất cao.” Đường Tâm hít sâu một hơi.
“Nếu như cháu chỉ muốn nói chuyện thay Lãnh Mật Nhi, vậy thì miễn đi.” Lôi Đình phất tay một cái, chán ghét nhắm mắt lại.
“Cháu có thể dùng tóc của ba cháu thề, cháu nói đều là thật, chú tin cháu một lần đi!” Đường Tâm chưa từ bỏ ý định nói. Tình huống khẩn cấp trước mắt, cô bất kể sắc mặt của ba có bao nhiêu khó coi, vì hạnh phúc của chị Mật Nhi hoàn toàn dựa vào cô rồi! “Chị Mật Nhi vô tội, ban đầu chị ấy cũng không biết gì, bị quản lý Trần bỏ thuốc, sau đó đưa đến trước mặt chú. Đây là chuyện quản lý Trần nói với Trương Vĩ Ngạn.”
Thân thể Lôi Đình cứng ngắc, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn Đường Tâm, trong mắt thoáng qua một vệt sáng. “Tiếp tục.”
“Chị ấy nhận số tiền kia trong quán rượu, lấy chi phiếu bốn trăm vạn của chú là bởi vì em gái chị ấy bị người phụ trách của ngân hàng ngầm bắt cóc, chị ấy cần số tiền ấy để chuộc em gái mình.” Đường Tâm giải thích, cẩn thận quan sát biểu tình của Lôi Đình.
Lôi Đình lập tức nín thở, nghe những lời Đường Tâm nói, nghe từng câu từng chữ chứng minh Mật Nhi vô tội.
Anh muốn giết chết mình, trừng phạt mình dám tàn nhẫn đối với cô như vậy, lại muốn nhảy lên ôm Đường Tâm hoan hô, Đường Tâm giải thích tất cả, anh không còn có lý do gì để đẩy cô ra xa lòng mình.
Thì ra từ đầu tới cuối, anh mới là kẻ sai. Thói quen lạnh lùng, sợ hãi người khác đến gần nên khi cô dịu dàng gần sát thì anh biến thành con nhím bén nhọn, gai nhọn trên người làm thương tổn Mật Nhi thật sâu. Tại sao anh lại thái quá như vậy?
“Như vậy chuyện Mật Nhi cùng Trương Vĩ Ngạn đến khách sạn, thật sự là vì lấy trộm chứng cứ sao?” Đỗ Phong Thần nhếch mày rậm, không thể tưởng tượng nổi nói. Anh nghĩ Lãnh Mật Nhi kia chỉ là một cô gái yếu đuối thì lý do nào khiến cô có dũng cảm mạo hiểm đi trộm chứng cứ?
“Cháu núp trong xe thức ăn, nghe chị Mật Nhi nhờ phục vụ gửi một túi xách ra ngoài. Cháu nghĩ 80% chính là thứ mà chị Mật Nhi lấy được từ trong tay Trương Vĩ Ngạn!” Đường Tâm suy đoán.
Quản gia Mạc giống như đột nhiên nhớ cái gì đó, đi tới một gian khác trong phòng khách, cầm một túi giấy nặng nề trở lại.
“Nói đến đồ, tôi mới nhớ, ngày hôm trước người đưa thư có đưa đến bưu phẩm, phía trên chỉ ghi muốn giao cho Lôi tiên sinh.” Nói xong, quản gia Mạc đem bưu phẩm lấy ra.
Thấy trên phong thư có dòng chữ xinh đẹp, thân thể Lôi Đình đột nhiên cứng ngắc. Anh nhìn chằm chằm chữ viết phía trên hồi lâu, sau đó mới xé bưu phẩm. Mấy quyển sổ sách rơi xuống mặt đất, có rất nhiều biên lai cùng với biên lai gửi tiền của ngân hàng.
Thương Trất Phong luôn luôn trầm mặc đi lên trước, lật xem mấy quyển sổ sách, sau đó gật đầu với Đường Bá Vũ một cái “Không sai, đây chính là tất cả chứng cứ phạm tội vì tội hối lộ của quản lý Trần mấy năm qua, có những chứng cớ này, chúng ta thoải mái ngồi chơi rồi.” Nhìn thấy trong sổ sách có một tờ giấy không giống biên lai, anh lễ phép giao cho Lôi Đình.
Đôi tay Lôi Đình run rẩy mở ra, sau khi Mật Nhi rời đi, trong lòng anh lúc nào cũng trống rỗng, vào thời khắc này lại đau đớn bội phần, tờ giấy kia chính là tờ chi phiếu trắng mà anh ném vào người Mật Nhi.
Trên tờ chi phiếu chỉ có ba chữ đơn giản:
Em yêu anh
Lôi Đình vẫn nhìn chằm chằm ba chữ kia cho đến khi tầm mắt mơ hồ. Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc anh kiên định chậm rãi đi ra ngoài.
Trong tim anh tràn đầy hối hận, muốn bóp chết mình. Nhưng, tất cả mọi chuyện anh không để tâm, bây giờ anh chỉ muốn. . . . . .
Anh nhất định phải tìm được Mật Nhi, cho dù dùng hết cuộc đời anh, anh cũng nhất định phải tìm được cô!
Lôi Đình hít sâu một hơi “Anh tới tìm em. Mật Nhi, anh biết tất cả rồi.” Anh khó khăn thừa nhận, lần đầu hạ thấp chính mình. Nhưng mà đối với Mật Nhi, là cô gái anh yêu mến nhất, vì lấy được sự tha thứ của cô, ngay cả tự ái anh cũng không cần.
Mật Nhi còn không kịp mở miệng, cửa lần nữa mở ra, Ngạc Mhi bưng chén canh đến “Chị, canh sắp lạnh rồi chị tới đây uống đi.” Nhìn thấy Lôi Đình thì Ngạc Nhi khiếp sợ buông tay ra, chén canh vỡ nát trên mặt đất “Anh là người đàn ông kia!” Cô lên án, trong mắt tràn đầy tức giận.
Ngạc Nhi không nghĩ tới lại thấy chị và Lôi Đình ôm nhau ngoài cửa “Gã đàn ông này lại dám tìm tới cửa? Chẳng lẽ mấy tháng trước tổn thương chị tôi chưa đủ, bây giờ còn muốn trở lại làm hại chị ấy tiếp? Anh có biết, ba tháng trước chị ấy bị anh tổn thương, cả người như chết đi một nửa, tôi vất vả lắm mới làm chị ấy thoát khỏi bàn tay tử thần, tuyệt đối sẽ không cho phép anh tổn thương chị tôi nữa!” Ngạc Nhi hung ác nói, kéo Mật Nhi vào trong nhà, gọn gàng khóa trái cửa.
“Ngạc nhi, đừng như vậy, Lôi Đình anh ấy. . . . . .” Mật Nhi lo lắng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng trước cửa như cũ, không chịu rời đi.
“Chị, chị đừng thay anh ta nói chuyện, chị nhanh chóng quên anh ta tổn thương chị thế nào sao?” Ngạc nhi đi vòng vèo trong phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm “Khó trách em vừa phát hiện khóa cửa sau bị phá hỏng, hóa ra người này cố ý muốn xông vào trong nhà chúng ta.”
“Lôi Đình không phải người như thế.” Mật Nhi lắc đầu một cái.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Lôi Đình nhìn thấy tầm mắt của cô, anh chậm chạp vươn tay, bàn tay ngăm đen đặt trên kính thủy tinh, tầm mắt của anh chuyên chú nhìn cô, trong mắt quyến luyến.
Mật Nhi chớp chớp mắt, cô lại muốn khóc rồi. Cô đưa tay run rẩy cẩn thận ấn theo năm ngón tay anh, bàn tay hai người cách một lớp thủy tinh.
Ngạc Nhi không nghĩ mình lại trở thành kì đà cản mũi. Cô cau mày, muốn lấy dây thép cột lại cửa sau tránh cho Lôi Đình lén tiến đến từ cửa sau. Chẳng qua là vừa mới đi vào phòng bếp, cô đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Một gã đàn ông chật vật lại dơ dáy bẩn thỉu đứng đó, quần áo mặc trên người không biết mấy tháng chưa giặt, cặp mắt tràn đầy tia máu, xem ra đã gần như điên cuồng, tay gã run rẩy cầm một con dao nhọn.
Mật Nhi theo bản năng quay đầu, nhận ra thân phận của người kia thì thân thể kịch liệt run rẩy.
Là quản lý Trần, chẳng qua là bộ dáng này của gã khác hoàn toàn so với trước kia, gã giống như kẻ lang thang ven đường, căn bản không giống một nhân viên quản lí khét tiếng một thời.
“Ha ha, Lãnh Mật Nhi, rốt cuộc tao cũng tìm được mày.” Gã nhìn Mật Nhi, căn bản không đem Ngạc Nhi vào mắt “Tao tìm mày đã lâu, là mày trộm đi những tư liệu kia, khiến Trương Vĩ Ngạn bị bỏ tù, mà nhiều năm kinh doanh của tao, tất cả đều bị mày phá hủy, mày phải trả giá lớn, tao sẽ khiến mày trả giá thật lớn.” gã thì thầm, cầm dao nhọn chậm chạp đến gần.
Ngoài cửa, Lôi Đình nhìn thấy quản lý Trần thì anh không thể tin được. Ba tháng trước, vụ bê bối hối lộ trong “tập đoàn Thái Vĩ” được xử lí, số người dính líu cực nhiều, thậm chí còn tạo ra một tổ chức xuyên quốc gia, mà kẻ duy nhất chạy được chính là quản lý Trần. Đêm mà Đường Tâm bị thương, quản lý Trần liền mất tích, vẫn bị truy nã đến giờ.
Anh lo lắng cho Mật Nhi, xoay người đi đến cửa, chỉ muốn sớm tiến vào bên trong nhà cứu vớt Mật Nhi từ tay quản lý Trần. Anh vừa mới tìm được cô, sao có thể để cô bị thương hoặc chết trước mắt anh?
Quản lý Trần mở to hai mắt, nhìn cửa bị húc rầm rầm, gã mở miệng cười “Thật là tốt! Thì ra tên họ Lôi kia cũng vừa mới tìm được mày. Như vậy cũng tốt, nó quan tâm mày đến vậy, nếu nó tận mắt nhìn thấy mày chết, nhất định sẽ đau lòng cả đời.” gã nói tựa như đang kể về thời tiết hôm nay, gã vừa nói vừa vuốt dao nhọn trong tay.
Ngạc Nhi thuận tay lấy đèn trên bàn giơ lên, ra sức ném vào quản lý Trần, gã lại dễ dàng né tránh. Cô há to mồm, cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, mắt thấy đánh lén không thành, cô chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt trên người của Lôi Đình, mong đợi nhìn về phía cửa, hi vọng Lôi Đình mau chóng đạp tan cửa.
“Con đàn bà thúi, đừng làm phiền tao! Tao chỉ muốn tìm Lãnh Mật Nhi.” lực chú ý của Quản lý Trần chỉ rơi vào trên người Mật Nhi, tầm mắt của gã nhìn xuống, thấy bụng của cô “A, mày mang thai con thằng oắt kia? Đứa nhỏ này là do lần tao bỏ thuốc à? Nếu quả thật như vậy, chúng mày phải cám ơn tao!” Gã nở nụ cười, đột nhiên vung dao về phía Mật Nhi.
Mật Nhi kêu lên một tiếng, vội vàng tránh ra, trốn vòng quanh cái bàn. Cô không thể cản được người điên này, biện pháp duy nhất chính là chờ Lôi Đình vào nhà .
Chẳng qua quản lý Trần không có kiên nhẫn nữa, gã vòng qua bàn, đưa tay muốn bắt Mật Nhi “Vì mày, tao mất sạch mọi thứ, ba tháng đi lang thang đầu đường xó chợ, so với chó cũng không bằng, tất cả đều là do mày ban tặng. Mày chỉ là gái quán rượu, lại dám hủy diệt cuộc sống của tao khiến toàn bộ nửa đời sau của tao vỡ vụn. Tao thề, mày nhất định phải trả giá thật lớn!” gã cầm dao, khoa tay múa chân, điên cuồng cười lớn “Muốn tao phá gương mặt mày trước hay là muốn đào con trong bụng mày, tao phải khiến Lôi Đình trơ mắt nhìn ả đàn bà và con gã chết trong tay tao!”
Mật Nhi hình dung ra hình ảnh mà gã nói nên nôn mửa, run rẩy lui về phía sau “Ông điên rồi, tất cả không phải lỗi của tôi, tất cả đều do chính ông tạo thành. Thậm chí ngay cả tôi đã từng là người hy sinh dưới dã tâm của ông, tất cả sai lầm đều do chính ông tạo thành.” Cô kêu lên, cố ý trì hoãn thời gian.
Nhưng quản lý Trần đã không còn kiên nhẫn, gã mong đợi muốn tận tay giết chết Mật Nhi. Gã đã đợi hơn ba tháng, hôm nay Mật Nhi đã ở trước mắt, gã không cách nào khống chế vui sướng trong lòng.
“Là lỗi của ai cũng được, dù sao hôm nay mày cũng phải chôn theo số tiền mà tao đã mất.” Quản lý Trần đá lăn cái bàn, sắc mặt hết sức hung tàn. Khuôn mặt thường ngày của gã luôn tươi cười chẳng qua là giả dối. Trên thực tế gã là kẻ ích kỷ mà tàn khốc. Cũng có rất ít người nhìn ra bản tính của gã.
Mật Nhi kinh hãi xoay người muốn chạy trốn nhưng bị gã kéo được tóc. Trong khoảnh khắc đó, cô có thể cảm giác được hơi thở lành lạnh của tử thần. Cô nhắm chặt mắt, phát ra tiếng thét hoảng sợ. Vì vậy cô không có nghe thấy cũng không nhìn thấy, khi cô vừa hét thì cửa bị phá vỡ thành nhiều mảnh, bóng dáng Lôi Đình cao lớn chui vào bên trong phòng.
“Món nợ này tôi sẽ trả lại khi cậu thanh tĩnh.” Đỗ Phong Thần hậm hực nói, kéo cổ áo Lôi Đình, mãnh liệt dao động, muốn bạn tốt thanh tĩnh một chút. “Này, tỉnh lại, tiểu ác ma đã thoát khỏi nguy hiểm, con bé kiên trì muốn gặp cậu, nói là có chuyện muốn nói cho cậu biết. Ông chủ sót con gái nên sốt ruột muốn chúng tôi làm cách nào cũng phải lôi cậu về.”
“Đáng chết, tất cả đều biến đi, đừng đến phiền tôi!” Lôi Đình ngọng nghịu nói anh muốn vươn tay đẩy Đỗ Phong Thần ra.
“Ô ô, ông bạn của tôi ơi, không thể được, ông chủ rất kiên trì, chúng tớ cũng rất kiên trì, cậu không thể tiếp tục như vậy nữa.” Đỗ Phong Thần lắc đầu một cái kéo Lôi Đình ra ngoài.
Chợt, Lôi Đình đột nhiên giáng ra một quyền, Đỗ Phong Thần không có phòng bị, vô duyên vô cớ bị mấy đòn. Anh kêu rên mấy tiếng, miễn cưỡng xoay tay lại nhưng mà đối phương dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, cậu ta lại say rượu nên không nỡ đánh.
“Lôi Đình, đủ rồi, đừng ép tôi!” Mắt trái của anh lại bị đánh một cái, không nhịn được hét một tiếng.
Sau đó, tựa như bị sét đánh, thân hình cao lớn của Lôi Đình đột nhiên cứng ngắc, chậm chạp ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng động khổng lồ.
Chẳng biết lúc nào Thương Trất Phong đã im hơi lặng tiếng đi tới bên cạnh hai người, chẳng qua là nhẹ nhàng nhấn một cái làm cho Lôi Đình té xỉu trên đất. Anh vỗ vỗ tay áo, ý bảo Đỗ Phong Thần khiêng Lôi Đình đi.
“Lâu rồi không thấy cậu thể hiện, bản lĩnh của cậu còn tốt đó.” Đỗ Phong Thần than thở.
“Được rồi.” Thương Trất Phong không chút để ý, núp dưới vẻ bề ngoài ưu nhã là một khuôn mặt khác không ai biết “Đừng nói chuyện phiếm nữa, tiểu ác ma còn đang chờ gặp Lôi Đình !” Bàn giao toàn bộ, anh thoải mái đi ra ngoài.
※※※
Ở trong bệnh viện “tập đoàn Thái vĩ” sáng lập, mấy ngày qua, tất cả bác sĩ khoa não như chuẩn bị chiến tranh.
Con gái duy nhất của Tổng giám đốc Đường Bá Vũ bị trọng thương, bộ não bị chấn động mạnh, mấy ngày qua đều trong trạng thái hôn mê. Đường bá Vũ tức giận hò hét vang vọng trong bệnh viện, mà phu nhân Tổng giám đốc lại mỗi ngày khóc sướt mướt, canh giữ bên giường bệnh không chịu rời đi.
Có lẽ là do lực lượng tác động to lớn của thân nhân cũng có thể là do bản thân Đường Tâm quá may mắn, hoặc giả con bé Đường Tâm này nghịch ngợm đến nổi ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận, tóm lại giai đoạn nguy hiểm đi qua, Đường Tâm bắt đầu hồi phục cho đến sáng sớm hôm qua đã hoàn toàn thanh tĩnh.
Dùng trắc nghiệm kiểm tra não, chứng minh Đường Tâm chỉ bị chấn động nhỏ, não bộ không có bất kì tổn thương nào.
Đường Tâm vừa không chịu kiểm tra đi kiểm tra lại não bộ vừa thúc giục Đường Bá Vũ mau chóng tìm Lôi Đình đến. Đêm đó cô bị ném đến bất tỉnh, căn bản không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Cô mơ hồ nghe được Thương Trất Phong nói Mật Nhi thoát khỏi bàn tay của Trương Vĩ Ngạn nhưng Lôi Đình lại kiên trì đem Mật Nhi đi sau đó không còn nghe gì về tin tức của hai người .
Từ biểu tình của Thương Trất Phong, cùng với câu chuyện cô nghe được lúc núp trộm trong phòng của Mật Nhi, khiến cô dần dần hiểu được tại sao Lôi Đình lại có hành động không hợp lý như vậy. Trùng hợp Thẩm Hồng tìm tới cửa, Đường Tâm dứt khoát nói ra chỗ cô không hiểu, mà Thẩm Hồng cũng nói rõ ràng.
“Đường Tâm, uống thuốc đi.” Phương Tình kiên nhẫn cầm bát thuốc, đứng ở cạnh giường khuyên cô con gái nhỏ uống thuốc.
“Mẹ ——” mặt của Đường Tâm nhăn thành một nắm, thân thể từ từ trượt xuống, ý đồ vùi mình vào trong chăn “Con không cần uống thuốc!” Dù thông minh hơn người, cô cũng vẫn là một đứa trẻ hay ăn vạ.
“Không thương lượng gì hết, ngoan ngoãn uống thuốc.” Đường Bá Vũ giống như thần giữ cửa, nhìn thấy ý đồ kia, liền lôi con gái ngồi thẳng “Con không uống thuốc, thì đừng hòng gặp được Lôi Đình.” Đường Bá Vũ uy hiếp nói.
Những lời này quả nhiên khiến Đường Tâm chui ra khỏi chăn bông, mặt lo lắng oa oa kêu to “Không được a…! Con nhất định phải gặp chú Lôi mới được, chuyện này quan hệ đến một người, à, không, là hạnh phúc cả đời của hai người, ba đừng ngăn con làm chuyện tốt chứ!”
“Tiểu ác ma biết làm chuyện tốt? Đầu óc của con bị đụng hư sao?” Đỗ Phong Thần khiêng Lôi Đình xụi lơ đi vào phòng bệnh, đem thân thể Lôi Đình nặng nề nhét vào trên ghế sa lon. “Mệt chết tôi!” Anh há to miệng thở hổn hển.
“Oh my God, mùi gì vậy? Các chú phát hiện chú ấy ở đâu? Thùng nấu rượu sao?” Đường Tâm cau mày, cô quan sát một lát, phát hiện Lôi Đình hôn mê bất tỉnh như cũ. Cô phất tay ra hiệu quản gia “Quản gia, cho chú ấy một ly giải rượu, chính là cái loại thuốc mà lần trước cháu say ông cho cháu uống ấy….”
Quản gia Mạc gật đầu một cái, nhanh chóng hướng đến phòng ăn trong phòng bệnh.
“Lần trước uống say? Con uống rượu say khi nào hả?” Đường Bá Vũ nguy hiểm nheo mắt lại.
Đường Tâm cũng nheo mắt, xem sắc mặt âm trầm của ba, lại nhìn mẹ, đột nhiên ôm lấy đầu, lắc lắc, phát ra tiếng rên nửa chết nửa sống “A! Đừng hỏi con, đầu con đau quá, con không nhớ gì hết.”
“Đường Tâm!” Phương Tình vội vàng ôm lấy Đường Tâm, đau lòng trấn an con bé, trách cứ chồng “Anh đừng ép con bé nữa, nó mới tỉnh lại mà.”
Đường Bá Vũ không nói lời nào, nhìn thấy Đường Tâm lộ ra nụ cười chiến thắng trong ngực Tình Nhi thì anh giận đến cắn răng nghiến lợi. Ở thương trường tung hoành không có kẻ địch, thế mà dễ dàng thua dưới kế của cô con gái nhỏ này!
Cửa phòng bệnh lần nữa bị mở ra, quản gia Mạc bưng một ly chất lỏng đi vào, thẳng tắp đi đến trước mặt của Lôi Đình. Đầu tiên là nắm lấy lỗ anh, chờ đối phương há mồm ra thì ông đem chất lỏng đổ vào.
Sau đó, ông lấy tốc độ nhanh nhất tránh ra xa.
Hiệu quả lập tức, vốn Lôi Đình hôn mê đột nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng lên, cặp mắt trợn thật lớn, trong miệng phát ra tiếng gào thét đáng sợ, đôi tay bóp thật chặt cổ giống như muốn ngăn thứ chất lỏng kia tiếp tục chảy vào trong cơ thể. Anh gào thét tại chỗ, ôm lấy đầu đập mạnh, thống khổ không chịu nổi.
“Rốt cuộc ba cho cậu ấy uống cái gì?” Đỗ Phong Thần âm thầm huýt sáo.
Quản gia Mạc cười khan “Con không biết thì tốt hơn.”
Mấy phút sau, Lôi Đình mới thở lại bình thường, anh ngồi thở trên ghế sa lon, cặp mắt mặc dù đỏ bừng nhưng rõ ràng đã thanh tỉnh rất nhiều. Tầm mắt của anh rơi vào trên người Đường Tâm, cẩn thận mà tìm hiểu, xác định con bé không bị gì, cặp mắt sắc bén lại hơi có vẻ mỏi mệt dời đi.
“Chị Mật Nhi đâu?” Đường Tâm hỏi, toàn thân Lôi Đình chợt cứng ngắc.
“Đi rồi.” Lôi Đình thô lỗ nói, nhắm chặt mắt. Anh không muốn nhắc đến cô ấy, mấy ngày qua chìm đắm trong men rượu, vô luận anh thanh tĩnh hoặc là say không biết gì bóng dáng của cô luôn luôn xuất hiện trong đầu anh. Anh không thể quên được cô!
“Đi đâu? Người cuối cùng tiếp xúc với chị ấy là chú, chú phải biết chị ấy đi đâu chứ?” Đường Tâm hỏi, gương mặt nóng nảy.
“Chú làm sao biết cô ta đi đâu? Cô ta cầm tiền liền đi, chẳng qua cô ta muốn tiền, có tiền rồi thì lập tức rời đi chứ sao.” Lôi Đình không nhịn được nguyền rủa, không muốn nói chuyện có liên quan đến Mật Nhi.
“Chị Mật Nhi không phải là người tham tiền, chú Lôi, bất kể lúc trước chú hiểu lầm chị Mật Nhi thế nào nhưng hãy nghe cháu nói. Tất cả là cháu nghe lén họ nói chuyện, họ không biết cháu trốn ở bên trong, cho nên những chuyện này có độ tin cậy rất cao.” Đường Tâm hít sâu một hơi.
“Nếu như cháu chỉ muốn nói chuyện thay Lãnh Mật Nhi, vậy thì miễn đi.” Lôi Đình phất tay một cái, chán ghét nhắm mắt lại.
“Cháu có thể dùng tóc của ba cháu thề, cháu nói đều là thật, chú tin cháu một lần đi!” Đường Tâm chưa từ bỏ ý định nói. Tình huống khẩn cấp trước mắt, cô bất kể sắc mặt của ba có bao nhiêu khó coi, vì hạnh phúc của chị Mật Nhi hoàn toàn dựa vào cô rồi! “Chị Mật Nhi vô tội, ban đầu chị ấy cũng không biết gì, bị quản lý Trần bỏ thuốc, sau đó đưa đến trước mặt chú. Đây là chuyện quản lý Trần nói với Trương Vĩ Ngạn.”
Thân thể Lôi Đình cứng ngắc, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn Đường Tâm, trong mắt thoáng qua một vệt sáng. “Tiếp tục.”
“Chị ấy nhận số tiền kia trong quán rượu, lấy chi phiếu bốn trăm vạn của chú là bởi vì em gái chị ấy bị người phụ trách của ngân hàng ngầm bắt cóc, chị ấy cần số tiền ấy để chuộc em gái mình.” Đường Tâm giải thích, cẩn thận quan sát biểu tình của Lôi Đình.
Lôi Đình lập tức nín thở, nghe những lời Đường Tâm nói, nghe từng câu từng chữ chứng minh Mật Nhi vô tội.
Anh muốn giết chết mình, trừng phạt mình dám tàn nhẫn đối với cô như vậy, lại muốn nhảy lên ôm Đường Tâm hoan hô, Đường Tâm giải thích tất cả, anh không còn có lý do gì để đẩy cô ra xa lòng mình.
Thì ra từ đầu tới cuối, anh mới là kẻ sai. Thói quen lạnh lùng, sợ hãi người khác đến gần nên khi cô dịu dàng gần sát thì anh biến thành con nhím bén nhọn, gai nhọn trên người làm thương tổn Mật Nhi thật sâu. Tại sao anh lại thái quá như vậy?
“Như vậy chuyện Mật Nhi cùng Trương Vĩ Ngạn đến khách sạn, thật sự là vì lấy trộm chứng cứ sao?” Đỗ Phong Thần nhếch mày rậm, không thể tưởng tượng nổi nói. Anh nghĩ Lãnh Mật Nhi kia chỉ là một cô gái yếu đuối thì lý do nào khiến cô có dũng cảm mạo hiểm đi trộm chứng cứ?
“Cháu núp trong xe thức ăn, nghe chị Mật Nhi nhờ phục vụ gửi một túi xách ra ngoài. Cháu nghĩ 80% chính là thứ mà chị Mật Nhi lấy được từ trong tay Trương Vĩ Ngạn!” Đường Tâm suy đoán.
Quản gia Mạc giống như đột nhiên nhớ cái gì đó, đi tới một gian khác trong phòng khách, cầm một túi giấy nặng nề trở lại.
“Nói đến đồ, tôi mới nhớ, ngày hôm trước người đưa thư có đưa đến bưu phẩm, phía trên chỉ ghi muốn giao cho Lôi tiên sinh.” Nói xong, quản gia Mạc đem bưu phẩm lấy ra.
Thấy trên phong thư có dòng chữ xinh đẹp, thân thể Lôi Đình đột nhiên cứng ngắc. Anh nhìn chằm chằm chữ viết phía trên hồi lâu, sau đó mới xé bưu phẩm. Mấy quyển sổ sách rơi xuống mặt đất, có rất nhiều biên lai cùng với biên lai gửi tiền của ngân hàng.
Thương Trất Phong luôn luôn trầm mặc đi lên trước, lật xem mấy quyển sổ sách, sau đó gật đầu với Đường Bá Vũ một cái “Không sai, đây chính là tất cả chứng cứ phạm tội vì tội hối lộ của quản lý Trần mấy năm qua, có những chứng cớ này, chúng ta thoải mái ngồi chơi rồi.” Nhìn thấy trong sổ sách có một tờ giấy không giống biên lai, anh lễ phép giao cho Lôi Đình.
Đôi tay Lôi Đình run rẩy mở ra, sau khi Mật Nhi rời đi, trong lòng anh lúc nào cũng trống rỗng, vào thời khắc này lại đau đớn bội phần, tờ giấy kia chính là tờ chi phiếu trắng mà anh ném vào người Mật Nhi.
Trên tờ chi phiếu chỉ có ba chữ đơn giản:
Em yêu anh
Lôi Đình vẫn nhìn chằm chằm ba chữ kia cho đến khi tầm mắt mơ hồ. Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc anh kiên định chậm rãi đi ra ngoài.
Trong tim anh tràn đầy hối hận, muốn bóp chết mình. Nhưng, tất cả mọi chuyện anh không để tâm, bây giờ anh chỉ muốn. . . . . .
Anh nhất định phải tìm được Mật Nhi, cho dù dùng hết cuộc đời anh, anh cũng nhất định phải tìm được cô!
Lôi Đình hít sâu một hơi “Anh tới tìm em. Mật Nhi, anh biết tất cả rồi.” Anh khó khăn thừa nhận, lần đầu hạ thấp chính mình. Nhưng mà đối với Mật Nhi, là cô gái anh yêu mến nhất, vì lấy được sự tha thứ của cô, ngay cả tự ái anh cũng không cần.
Mật Nhi còn không kịp mở miệng, cửa lần nữa mở ra, Ngạc Mhi bưng chén canh đến “Chị, canh sắp lạnh rồi chị tới đây uống đi.” Nhìn thấy Lôi Đình thì Ngạc Nhi khiếp sợ buông tay ra, chén canh vỡ nát trên mặt đất “Anh là người đàn ông kia!” Cô lên án, trong mắt tràn đầy tức giận.
Ngạc Nhi không nghĩ tới lại thấy chị và Lôi Đình ôm nhau ngoài cửa “Gã đàn ông này lại dám tìm tới cửa? Chẳng lẽ mấy tháng trước tổn thương chị tôi chưa đủ, bây giờ còn muốn trở lại làm hại chị ấy tiếp? Anh có biết, ba tháng trước chị ấy bị anh tổn thương, cả người như chết đi một nửa, tôi vất vả lắm mới làm chị ấy thoát khỏi bàn tay tử thần, tuyệt đối sẽ không cho phép anh tổn thương chị tôi nữa!” Ngạc Nhi hung ác nói, kéo Mật Nhi vào trong nhà, gọn gàng khóa trái cửa.
“Ngạc nhi, đừng như vậy, Lôi Đình anh ấy. . . . . .” Mật Nhi lo lắng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng trước cửa như cũ, không chịu rời đi.
“Chị, chị đừng thay anh ta nói chuyện, chị nhanh chóng quên anh ta tổn thương chị thế nào sao?” Ngạc nhi đi vòng vèo trong phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm “Khó trách em vừa phát hiện khóa cửa sau bị phá hỏng, hóa ra người này cố ý muốn xông vào trong nhà chúng ta.”
“Lôi Đình không phải người như thế.” Mật Nhi lắc đầu một cái.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Lôi Đình nhìn thấy tầm mắt của cô, anh chậm chạp vươn tay, bàn tay ngăm đen đặt trên kính thủy tinh, tầm mắt của anh chuyên chú nhìn cô, trong mắt quyến luyến.
Mật Nhi chớp chớp mắt, cô lại muốn khóc rồi. Cô đưa tay run rẩy cẩn thận ấn theo năm ngón tay anh, bàn tay hai người cách một lớp thủy tinh.
Ngạc Nhi không nghĩ mình lại trở thành kì đà cản mũi. Cô cau mày, muốn lấy dây thép cột lại cửa sau tránh cho Lôi Đình lén tiến đến từ cửa sau. Chẳng qua là vừa mới đi vào phòng bếp, cô đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Một gã đàn ông chật vật lại dơ dáy bẩn thỉu đứng đó, quần áo mặc trên người không biết mấy tháng chưa giặt, cặp mắt tràn đầy tia máu, xem ra đã gần như điên cuồng, tay gã run rẩy cầm một con dao nhọn.
Mật Nhi theo bản năng quay đầu, nhận ra thân phận của người kia thì thân thể kịch liệt run rẩy.
Là quản lý Trần, chẳng qua là bộ dáng này của gã khác hoàn toàn so với trước kia, gã giống như kẻ lang thang ven đường, căn bản không giống một nhân viên quản lí khét tiếng một thời.
“Ha ha, Lãnh Mật Nhi, rốt cuộc tao cũng tìm được mày.” Gã nhìn Mật Nhi, căn bản không đem Ngạc Nhi vào mắt “Tao tìm mày đã lâu, là mày trộm đi những tư liệu kia, khiến Trương Vĩ Ngạn bị bỏ tù, mà nhiều năm kinh doanh của tao, tất cả đều bị mày phá hủy, mày phải trả giá lớn, tao sẽ khiến mày trả giá thật lớn.” gã thì thầm, cầm dao nhọn chậm chạp đến gần.
Ngoài cửa, Lôi Đình nhìn thấy quản lý Trần thì anh không thể tin được. Ba tháng trước, vụ bê bối hối lộ trong “tập đoàn Thái Vĩ” được xử lí, số người dính líu cực nhiều, thậm chí còn tạo ra một tổ chức xuyên quốc gia, mà kẻ duy nhất chạy được chính là quản lý Trần. Đêm mà Đường Tâm bị thương, quản lý Trần liền mất tích, vẫn bị truy nã đến giờ.
Anh lo lắng cho Mật Nhi, xoay người đi đến cửa, chỉ muốn sớm tiến vào bên trong nhà cứu vớt Mật Nhi từ tay quản lý Trần. Anh vừa mới tìm được cô, sao có thể để cô bị thương hoặc chết trước mắt anh?
Quản lý Trần mở to hai mắt, nhìn cửa bị húc rầm rầm, gã mở miệng cười “Thật là tốt! Thì ra tên họ Lôi kia cũng vừa mới tìm được mày. Như vậy cũng tốt, nó quan tâm mày đến vậy, nếu nó tận mắt nhìn thấy mày chết, nhất định sẽ đau lòng cả đời.” gã nói tựa như đang kể về thời tiết hôm nay, gã vừa nói vừa vuốt dao nhọn trong tay.
Ngạc Nhi thuận tay lấy đèn trên bàn giơ lên, ra sức ném vào quản lý Trần, gã lại dễ dàng né tránh. Cô há to mồm, cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, mắt thấy đánh lén không thành, cô chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt trên người của Lôi Đình, mong đợi nhìn về phía cửa, hi vọng Lôi Đình mau chóng đạp tan cửa.
“Con đàn bà thúi, đừng làm phiền tao! Tao chỉ muốn tìm Lãnh Mật Nhi.” lực chú ý của Quản lý Trần chỉ rơi vào trên người Mật Nhi, tầm mắt của gã nhìn xuống, thấy bụng của cô “A, mày mang thai con thằng oắt kia? Đứa nhỏ này là do lần tao bỏ thuốc à? Nếu quả thật như vậy, chúng mày phải cám ơn tao!” Gã nở nụ cười, đột nhiên vung dao về phía Mật Nhi.
Mật Nhi kêu lên một tiếng, vội vàng tránh ra, trốn vòng quanh cái bàn. Cô không thể cản được người điên này, biện pháp duy nhất chính là chờ Lôi Đình vào nhà .
Chẳng qua quản lý Trần không có kiên nhẫn nữa, gã vòng qua bàn, đưa tay muốn bắt Mật Nhi “Vì mày, tao mất sạch mọi thứ, ba tháng đi lang thang đầu đường xó chợ, so với chó cũng không bằng, tất cả đều là do mày ban tặng. Mày chỉ là gái quán rượu, lại dám hủy diệt cuộc sống của tao khiến toàn bộ nửa đời sau của tao vỡ vụn. Tao thề, mày nhất định phải trả giá thật lớn!” gã cầm dao, khoa tay múa chân, điên cuồng cười lớn “Muốn tao phá gương mặt mày trước hay là muốn đào con trong bụng mày, tao phải khiến Lôi Đình trơ mắt nhìn ả đàn bà và con gã chết trong tay tao!”
Mật Nhi hình dung ra hình ảnh mà gã nói nên nôn mửa, run rẩy lui về phía sau “Ông điên rồi, tất cả không phải lỗi của tôi, tất cả đều do chính ông tạo thành. Thậm chí ngay cả tôi đã từng là người hy sinh dưới dã tâm của ông, tất cả sai lầm đều do chính ông tạo thành.” Cô kêu lên, cố ý trì hoãn thời gian.
Nhưng quản lý Trần đã không còn kiên nhẫn, gã mong đợi muốn tận tay giết chết Mật Nhi. Gã đã đợi hơn ba tháng, hôm nay Mật Nhi đã ở trước mắt, gã không cách nào khống chế vui sướng trong lòng.
“Là lỗi của ai cũng được, dù sao hôm nay mày cũng phải chôn theo số tiền mà tao đã mất.” Quản lý Trần đá lăn cái bàn, sắc mặt hết sức hung tàn. Khuôn mặt thường ngày của gã luôn tươi cười chẳng qua là giả dối. Trên thực tế gã là kẻ ích kỷ mà tàn khốc. Cũng có rất ít người nhìn ra bản tính của gã.
Mật Nhi kinh hãi xoay người muốn chạy trốn nhưng bị gã kéo được tóc. Trong khoảnh khắc đó, cô có thể cảm giác được hơi thở lành lạnh của tử thần. Cô nhắm chặt mắt, phát ra tiếng thét hoảng sợ. Vì vậy cô không có nghe thấy cũng không nhìn thấy, khi cô vừa hét thì cửa bị phá vỡ thành nhiều mảnh, bóng dáng Lôi Đình cao lớn chui vào bên trong phòng.
/16
|