Nó thấy bên dưới cái chăn bông rách trên giường còn một lớp đệm cỏ dày, thầm nhủ Sử Thụy ngủ ở ngoài, thôi thì cho y cái đệm này rải xuống đất, bèn kéo luôn xuống. Ai ngờ lại thấy một tờ giấy ố vàng, cầm lên xem kĩ, thì ra là hình vẽ của trẻ con.
Trang đầu vẽ mấy con gà chó, mèo vịt đều còn non, cả hai tiểu đồng mặt mũi giống nhau chơi đùa. Tuy hình vẽ non nớt nhưng nó thấy thật thú vị, tiếp tục lật xem.
Trang thứ hai vẽ hai đứa trẻ tỷ kiếm, còn ghi thêm một hàng chữ xiêu vẹo, nhìn kỹ thì là "ta muốn trở thành nhất đại kiếm hiệp". Trang thứ ba xuất hiện một đám ngươi đuổi đánh hai đứa trẻ, tuy là tranh trẻ con vẽ nhưng vẫn toát lên cảm giác bạo lực. Mỗi trang sau đó đều là cảnh hai đứa bị bắt nạt thế nào, như bị thả chó ra cắn, bị ném đá, nét vẽ chứa đầy phẫn nộ ấm ức. Đường Mật nhìn thấy hàng chữ ở một trang đề "Phải nhớ toàn bộ, không tha cho bất kỳ cừu nhân nào, Hiển."
Chữ Hiển đập vào mắt Đường Mật, nó cảm giác mí mắt trái giần giật, lòng chìm hẳn xuống, theo ý thức lật qua trang khác, trang cuối cùng hóa ra còn vẽ cảnh tanh máu hơn nữa – một trong hai cậu bé mặt mũi giống hệt nhau cầm kiếm đâm vào ngực đứa kia, máu theo thanh kiếm chảy xuống đất. Cậu bé cầm kiếm cười lãnh khốc, bên cạnh ghi hàng chữ: "Hoảng mà không tồn tại thì càng hay."
Đường Mật nhìn bức tranh chằm chằm, trong óc hiện lên cảnh một thằng bé mặt mũi nhợt nhạt phục trên giường, vẻ mặt lạnh lùng, liều mạng vẽ ra bức tranh. Khung cảnh chân thật rõ ràng như thế khiến người ta lạnh ngắt từ tận đáy lòng. Cùng lúc, gió tối lùa qua song cửa, tờ giấy chực bay đi, nó vội đưa tay giữ lại, không ngờ dùng sức quá độ, tờ giấy qua mấy chục năm đã mủm nát, bị nó chụp trúng liền nát thành vô số mảnh, tản đi theo gió, cũng như hoa tuyết lạnh giữa mùa đông phơi phới bay.
"Đường cô nương, Bạch cô nương, cơm chín rồi." Gian ngoài vang lên giọng Sử Thụy.
Đường Mật vội thu dọn căn nhà, ra ngoài thấy trên bàn bày ba bát cháo và đĩa rau, trong hoàn cảnh này mà nấu được như thế là không tệ nhưng nó không quên trêu Sử Thụy: "Tiểu tam nhi, sau này phải chú ý nấu ăn, nên biết thời cổ có vị đại hiệp nói rằng đường đến trái tim một nữ nhân thông qua dạ dày nàng ta."
Sử Thụy cho rằng những lời này có chứa huyền cơ, bất giác thêm kính trọng Đường Mật mấy phần.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng lục lạc ngựa, Đường Mật nhìn qua bức tường đổ nát, tám võ sĩ áo đen ngựa ô phi đến cửa.
Tám người này đều diện mạo anh vũ, tuấn mã đang cưỡi lông đen nhánh như bôi dầu. Phía sau họ là một nam tử vận áo tím, cưỡi ngựa trắng, dáng vẻ còn cao lớn, khí thế bất phàm hơn. Đường Mật chưa kịp nhận ra gì thì Bạch Chỉ Vi kêu to: "Di phụ." Rồi buông đũa chạy ra.
Đường Mật lúc đó mới biết người đến là Hàn Giang thành chủ Lục Triệt nghe danh đã lâu, chính y đưa Bạch Chỉ Vi lên Thục Sơn học nghệ. Nó nghe Bạch Chỉ Vi kể nhiều về vị di phụ này, biết di mẫu của cô bé, Phong Hoa công chúa vì lấy nam tử đó mà từ bỏ danh hiệu công chúa, dùng thân phận bình dân để sống với Lục Triệt, trở thành giai thoại tình ái nổi danh dân gian một thời.
Kỳ thật không phải là công chúa thì không thể lấy thành chủ. Ngược lại, thành chủ là quân phiệt một cõi tương đối có thực lực, luôn giải quyết rốt ráo nhưng vấn đề liên quan đến cai trị, dân tộc mà phép tắc của vương quyền trung ương không thể thực thi ở đó. Thành ra vương thất thường giao cho các gia tộc lớn ở địa phương cai trị thay, trao cho họ quyền tự trị rất lớn. Từ đây cũng thấy vương thất thường hi vọng liên kết được với thành chủ để tăng cường quan hệ.
Tiếc rằng một công chúa nước Sở yêu một thành chủ nước Triệu thì lại là sự kiện chính trị mẫn cảm. Lúc biết việc này Đường Mật đã nghĩ: Bỏ xưng hiệu công chúa thì trong mình vẫn mang dòng máu vương thất nước Sở cơ mà. Đôi vợ chồng như thế phải chịu áp lực nặng nề là đương nhiên.
Lục Triệt bước vào, mỉm cười ôn hòa với Đường Mật hỏi: "Tiểu cô nương là hảo bằng hữu Đường Mật mà Chỉ Vi nhắc đến trong thư hả?"
Lục Triệt trên dưới ba mươi, diện mạo anh tuấn, khí chất cao quý, cộng với hào khí khó tả bằng lời khiến Đường Mật thoáng xiêu lòng, đáp: "Vâng, Đường Mật xin chào thành chủ."
"Chỉ Vi ít có bằng hữu, chắc tiểu cô nương cũng là hài tử đặc biệt." Lục Triệt nhìn mấy mon đơn giản trên bàn, níu mày hỏi: "Chỉ Vi, sao lại ăn thứ này?"
"Dọc đường không có nơi nghỉ, cháu không ngờ phải tự nấu, đây là mấy thứ mua của thôn dân, lấp đầy bụng là được mà." Bạch Chỉ Vi giải thích.
Lục Triệt khẽ ngoái lại, nói với một thiếu niên tuấn mỹ cao ráo, mi tâm có nốt ruồi đỏ: "Lam, ngươi dẫn bảy người đi săn vật gì quanh đây về."
Thiếu niên tên Lam nhận lệnh, Bạch Chỉ Vi nhìn theo bóng y hỏi: "Đó là cậu bé năm xưa di phụ cứu hả, lớn quá rồi."
"Đúng, còn lớn hơn cháu đấy, đừng gọi người ta là trẻ con."
"Di phụ, Hàn Giang thập lục kỵ sao chỉ có tám người tới."
"Còn tám người ở lại khách sạn bảo vệ di mẫu của cháu và Húc Dĩnh, dọc đường bọn ta phát hiện ký hiệu liên lạc của người Ma cung, đuổi tới tận đây, định nghỉ chân ở chỗ hoang vu này, vừa hay gặp các cháu." Lục Triệt đáp.
Lục tiệt nhắc đến vợ, ánh mắt mềm hẳn, bất giác Đường Mật đâm ra hâm mộ. Nó càng mẫn cảm hơn với hai chữ Ma cung, liền hỏi: "Lục thúc thúc, Ma cung là gì?"
"Ma cung kỳ thật là Xích Ngọc cung, võ công của chúng liên quan đến Ma vương nên bị gọi là Ma cung." Lục Triệt giải thích qua qua.
Đường Mật gật đầu, định hỏi thêm chợt phát hiện Bạch Chỉ Vi đang nhìn y với ánh mắt điềm đạm nhu hòa, khóe môi thoáng ba phần cười, toàn thân tỏa sáng tựa ôn ngọc.
Hóa ra đấy là mẫu nam tử cô bé thích, Đường Mật nghĩ vậy, trong lòng thoáng qua chút lo âu.
Sử Thụy xuôi tay đứng cạnh đó, nhận ra Bạch Chỉ Vi khác thường, nhưng thiếu niên chưa trải sự đời như y, không hiểu rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ thấy từ đáy lòng dấy lên bất an, nóng ruột khiến bản thân khó chịu vô vàn.
Lục Triệt lúc đó mới chú ý đến Sử Thụy: "Vị này là…?"
Đường Mật không hiểu vì nguyên nhân gì, đáp trước: "Là một vị bằng hữu bọn tiểu điệt mới kết giao, thấy xa phu đột nhiên không đánh xe nữa mới giúp bọn tiểu điệt."
Lục Triệt gật đầu với Sử Thụy, tỏ vẻ cao hứng: "Mấy năm nay Chỉ Vi kết giao được không ít bằng hữu, xem ra lên Sử Thụy là đúng, khiến ta nhớ lại những năm tháng ở Thục Sơn, đúng là những ngày vui nhất đơi."
Bạch Chỉ Vi không hiểu sao Đường Mật lại nói thế nhưng không lật tẩy mà nhìn nó nghi hoặc, lựa lời Lục Triệt: "Đúng, cháu rất thích ở Thục Sơn. Di phu, có lẽ cháu lại cần di phu giúp, năm mới di phu sẽ đến Dĩnh Thành chăng?"
"Có, kỳ thật ta đang cùng di mẫu của cháu đến Dĩnh Thành, hơn nữa định ở lại một thời gian." Lục Triệt đáp.
Bạch Chỉ Vi bật cười: "Tốt quá, vì sao vậy?"
"Nước Sở sắp thi võ, ta muốn ở lại xem, nhiều năm rồi chưa xem những việc như thế."
Đường Mật sợ lộ thân phân, cố nén lòng hiếu kỳ không hỏi về việc thi võ, lại nghe Bạch Chỉ Vi hỏi: "Di phu, cháu sợ mẹ không cho cháu về Thục Sơn, lúc đó cần di phu giúp."
Lục Triệt thấy cô nói khéo, nhưng không hiểu vì sao mẹ cô lại không cho cô về Thục Sơn, bèn nói: "Không thể nào, lúc trước đã đồng ý cho cháu đến Thục Sơn, mẹ cháu sẽ không nuốt lời đâu. Hôn sự có thể cân nhắc, cứ chọn một nhà ưng ý, học nghệ ở Thục Sơn xong mới tính chưa muộn."
Bạch Chỉ Vi chưa kịp phản ứng gì thì nghe xoảng một tiếng, hóa ra Sử Thụy bất cẩn làm đổ một bát cháo.
Bạch Chỉ Vi liếc nhìn y: "Cháu không đồng ý, cháu thấy ai cũng kém cỏi như nhau."
Lục Triệt cho rằng cô bé vẫn là trẻ con chưa hiểu biết việc đó, liền mỉm cười: "Sẽ không thế nữa đâu."
Lúc đó, tám Hàn Giang thiết kỵ mang thú săn được về, thiếu niên tên Lam hiển nhiên là đầu lĩnh, nhanh chóng phân phù những người khác làm thịt, đốt lửa nướng lên, không lâu sau trong tiểu viện thơm nức mùi thịt.
Ngay lúc Lục Triệt gọi mọi người vào ăn thịt nướng, không hiểu Bạch Chỉ Vi nghĩ gì, chợt quay lại mỉm cười gọi: "Sử Thụy, mau đi ăn."
Trong lòng Sử Thụy nở bừng, niềm tự tin ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái trở lại trong nháy mắt, chạy ngay tới.
Đêm đến, Bạch Chỉ Vi và Đường Mật nằm trên giường, Bạch Chỉ Vi hạ giọng hỏi: "Đường Mật, vì sao ngươi lại bảo Sử Thụy là bằng hữu của chúng ta?"
Đường Mật nhất thời im lặng, vì sao nhỉ, vấn đề này không phải một hai câu mà giải thích được.
Nó không đáp, Bạch Chỉ Vi lại hỏi: "Bất luận nguyên nhân gì, chúng ta cũng là bằng hữu, ta sẽ giúp ngươi tiếp tục, ta biết nhất định ngươi có lý do."
Đường Mật thở dài: "Chỉ Vi, hiện tại ta không biết rõ, chỉ hi vọng giúp ngươi đôi chút mà thôi."
Bạch Chỉ Vi không hiểu: "Liên quan đến ta hả?"
"Ừ, ngươi thích ai chưa? Hoặc hỏi thế này vậy, ngươi thấy nam nhân thế nào là tốt?" Đường Mật hỏi, nghĩ đến việc hai tiểu nha đầu nằm cùng nhau nói về chuyện này, chính nó cũng thấy lạ lùng.
"Như di phu, nhưng người như thế ta chỉ gặp một người." Bạch Chỉ Vi nói ra câu Đường Mật vẫn lo lắng nhất.
"Những người khác thì sao?"
"Ừ, còn có…" Bạch Chỉ Vi ngần ngừ hồi lâu, tìm khắp trí nhớ, đều thấy mọi người khác giới đều như nhau, xưa nay cô chưa bao giờ phí cân não cân nhắc xem ai anh tuấn hơn, tính cách ai khá hơn ai, khác hẳn ra chỉ có Lục Triệt, hoặc là… "Còn cả đầu to, nhưng y là bằng hữu."
"Những người khác đều tệ hại cả?"
Bạch Chỉ Vi bật cười: "Không tệ thế đâu, chỉ là nghĩ đến đều thấy kém hơn."
"Ừ, được rồi." Đường Mật quay người đối diện Bạch Chỉ Vi, hai mắt sáng rực, như thế quyết định việc gì đó trọng đại: "Ta sẽ thay ngươi giải quyết vấn đề."
"Hả?" Bạch Chỉ Vi nhìn gương mặt Đường Mật nửa tối nửa sáng dưới ánh trăng, thật sự cô bé cảm thấy hồ đồ.
Đêm đó Sử Thụy ngủ say sưa, mơ mơ hồ hồ cảm giác có người cấu vào mặt, mở mắt ra thấy ngay Đường Mật đang cười cười ngồi xổm trước mặt.
Đường Mật đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho y im lặng đi theo.
Sử Thụy nhón chân ra đến ngoài sân hỏi: "Đường cô nương, chuyện gì thế?"
"Chúng ta đi xa chút nữa, những người này võ công lợi hịa, sẽ nghe thấy mất." Đường Mật chỉ vào căn phòng.
Sử Thụy gật đầu, theo nó ra rìa thôn mới hỏi: "Việc liên quan đến Bạch cô nương hả?"
Đường Mật thầm nhủ tiểu tử Sử Thụy này không ngốc tí nào, lại thích Chỉ Vi như thế, đúng là nhân tuyển thượng đẳng. Bèn bảo: "Ngươi có biết vì sao ta chấp nhận ngươi làm xa phu không?"
"Vì sao?"
"Nói thật vì thấy thú vị, tính ta luôn chỉ e thiên hạ không loạn." Đường Mật đáp thật thà: "Nhưng hiện tại ta muốn giúp Chỉ Vi, đồng thời có lẽ là giúp ngươi luôn."
"Bạch cô nương có khó khăn gì? Tại hạ giúp được sao?" Sử Thụy nghe đến việc giúp Bạch Chỉ Vi, tỏ vẻ không từ nan bất cứ khó khăn nào.
Đường Mật không đáp ngay mà hỏi: "Sử Thụy, ngươi có thấy mỗi cô nương ngươi quen đều khác nhau, tỷ như cô này ôn nhu hơn, cô kia xinh đẹp hơn, nói chung ai cũng có chỗ khả ái nhưng ngươi lại không thích họ."
Sử Thụy dù là du côn số một ở làng Tứ Phương cũng chưa từng nói chuyện này với một cô nương nào, nhất thời không biết nói gì, chỉ thấy sởn gai ốc với ánh mắt nhìn chằm chằm của Đường Mật, ấp úng hồi lâu mới nói: "Đúng, tại hạ thừa nhận đại đa số là thế."
Đường Mật vỗ lên vai y, tỏ vẻ vừa ý: "Đúng thế, thế mới đúng với lứa tuổi của ngươi. Ngươi biết không, đó là mở đầu cho tương lai ngươi yêu ai. Vì khi ngươi thấy được đặc điểm của họ mới chú ý đến họ, đặc điểm nào hấp dẫn ngươi nhất thì ngươi sẽ yêu người đó, đúng không?"
Sử Thụy tự nhân da mặt rất dày không ngờ tiểu cô nương thấp hơn y một cái đầu này còn dày hơn, nói ra vấn đề này mà tim không đập nhanh, mặt không đỏ, cứ như đang nói chuyện thiên kinh địa nghĩa nào đó, y thầm nhủ: "Người Thục Sơn quả nhiên khác thường."
"Nhưng Chỉ Vi coi các ngươi đều giống nhau." Đường Mật tiếp lời, xém chút nói ra nửa câu sau – trừ di phụ của nàng ta.
"Ý cô nương là Bạch cô nương coi nam tử nào cũng tốt hoặc xấu?" Bản năng cho Sử Thụy biết việc đó cực tệ.
"Đúng, yêu bắt đầu từ lòng hiếu kỳ, nhưng Chỉ Vi lại không thế với các ngươi, thế mới khó." Đường Mật tỏ vẻ trịnh trọng, nói đến phần quan trọng: "Nên chúng ta phải giúp Chỉ Vi ý thức được chỗ đặc biệt của nam tử, chí ít là nét đặc biệt của ngươi. Hiểu không? Trước hết ngươi cần để lại trong lòng Chỉ Vi ấn tượng khác thường, dù không thích ngươi cũng phải có cảm giác tim đập thình thịch."
Sử Thụy nửa hiểu nửa hồ đồ, lần đầu tiên nhận ra rằng thích một người hóa ra lại phức tạp như thế. Trong lòng y dấy lên hàng loạt câu hỏi: Tim đập thình thịch còn chưa coi là thích hả? Thế thì thích một người sẽ có cảm giác thế nào? Ngần ấy câu hỏi khiến y hoang mang.
"Vâng, tại hạ không biết, nên làm thế nào?" Y hạ giọng.
"Đừng lo, tỷ tỷ dạy ngươi." Đường Mật vỗ ngực, ra vẻ chuyên nghiệp: "Chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là được, bảo đảm Chỉ Vi sẽ xiêu lòng."
Sử Thụy hình như bị dáng vẻ chắc chắn của Đường Mật cổ vũ, lớn tiếng nói: "Được, xin nghe theo cô nương."
"Đầu tiên, từ giờ chúng ta là bằng hữu, ở Thục Sơn, bằng hữu đều gọi thẳng tên nhau. Ta sẽ cải tạo ngươi, từ lời lẽ cử chỉ, cách ăn mặc nữa. Nhưng những thứ đó không quan trọng, quanh Chỉ Vi thiếu gì công tử phong lưu nhưng Chỉ Vi không chú ý đến ai. Nên thứ quan trọng nhất là ngươi phải đặc biệt, hiểu không, lúc nói phải có sức mạnh khiến người ta xiêu lòng."
Sử Thụy lần thứ hai nghe đến từ "xiêu lòng", không hiểu nên hỏi: "Như thế nào mới khiến lòng người ta xiêu?"
"Chuyện này…" Đường Mật thoáng ngập ngừng, phát hiện mình cách thời đại luyến ái đơn thuần này xa quá, mấy năm nay nó nhìn nam nhân cũng như chọn xe hoặc chọn nhà, biết nói thế nào về loại tình ái đơn thuần nhỉ?
Đường Mật nhíu mày ngẫm nghĩ hồi lâu, sau cùng lên tiếng: "Ngày xưa có một bà cô tên Quỳnh Dao hiểu thấu tình cảm nam nữ. Say này bà ta sáng tạo ra một cách nói, nếu theo phương thức của trường phái này nhất định sẽ khiến lòng người xiêu đi."
"Phương thức nói chuyện đó là thế nào?" Sử Thụy nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm, hỏi đầy cấp thiết.
Đường Mật hắng giọng: "Nghe cho rõ này, hiện tại ta dùng cách nói chuyện đó biểu đạt tình cảm của một người với một người. Nhớ thay đổi cách xưng hô phù hợp."
"Ngươi có biết địa vị của ngươi trong lòng ta cao thế nào, tôn quý thế nào không? Trên đời không có ai khiến ta ngưỡng vọng như thế! Lòng ta ngập niềm ái mộ, thương cảm, đau đớn và ảo tưởng về ngươi, tình cảm ấy khiến ta tan ra, đẩy ra về vực sâu vô tận. Lúc không thấy ngươi, ta chỉ biết nghĩ đến ngươi, nhớ ngươi, nhớ ngươi. Lúc ở cùng ngươi, suy nghĩ của ta chỉ là yêu ngươi như thế nào, đến ngần nào. Nhưng ngươi quá tàn nhẫn, quá tự tư với ta, không đành cho ta dù một chút tình cảm. Đúng thế, chỉ một ánh nhìn của ngươi khiến ta không thoát được, biết là rượu độc vẫn cam tâm uống. Ngươi biết không, hiện tại ta đau đớn lắm, khó chịu lắm, bơ vơ lắm. Nhưng ta không thể khống chế bản thân, đúng, ta điên rồi, chỉ vì ta yêu ngươi. Yêu ngươi nhiều lắm."
Bốn phái tối đen lặng lẽ, không hiểu từ lúc nào vầng trăng lẩn vào mây đen, từ trong thôn vang lên hai tiếng chó sủa kì quái rồi tất cả lại chìm vào tĩnh mịch.
Đường Mật nói xong chữ cuối cùng, vì dâng tràn cảm xúc nên mặt đỏ bừng, mắt sáng như sao. Sử Thụy vì chấn động quá độ, nhất thời không nói thành lời, thầm nhủ: Quả nhiên, không chỉ xiêu lòng mà lỗ chân lông cũng dựng lên. Nói như thế thật uy lực vô cùng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Sáng sớm hôm sau, Đường Mật bị Bạch Chỉ Vi kéo khỏi giường: "Đường Mật, dậy mau, di phụ muốn gặp ngươi." Đường Mật không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng mặc y phục đi gặp, Lục Triệt đang chắp tay xoay lưng lại, đứng trong sân, tám Hàn Giang thiết kỵ đứng chỉnh tề sau lưng y. Còn Sử Thụy cúi đầu đứng bên.
Lục Triệt nghe tiếng Đường Mật bước tới, quay lại hỏi, sắc mặt trầm lặng như nước: "Đường Mật, tối qua có ra ngoài không?"
"Có ra một lần, sao cơ ạ?"
Giọng Lục Triệt hòa hoãn cất lên: "Thôn ở đầu cầu đêm qua bị người ta đồ sát, già trẻ toàn thôn, cả chó mèo cũng không chừa."
/106
|