Chỉnh lý một lúc lâu, nó phát hiện cái tên thường xuất hiện trong sổ mượn, hơn nữa đọc rất nhiều quyển không ai rờ tới. Nó nổi tính hiếu kỳ, bắt đầu lưu ý danh sách tên sách người đó mượn, hóa ra người đó thích đọc sách liên quan đến yêu thú và ma vật.
Nó đặt sổ mượn cuốn Võng lượng kinh xuống, thần sắc bất giác ngưng trọng hẳn lên, trong óc nó nổi lên hình ảnh hơn bốn mươi năm trước, một thiếu niên đơn độc chìm trong thế giới của yêu thú cùng ma vật, gương mặt nghiêm túc đó chỉ khi nhìn vào sách, ánh mắt mới chảy lên ngọn lửa.
Nó thoáng nhớ lời Lục Triệt từng nói: "Nếu trên đời có người từng đọc hết sách trong Tàng thư các, khẳng định là Mục điện phán."
Có lẽ không phải tất cả nhưng có lẽ mọi cuốn sách liên quan đến yêu thú và Ma vương. Đường Mật nghĩ vậy, không hiểu sao dấy lên nỗi bất an khôn tả.
Mãi đến khi tiếng chuông đóng cửa buổi tối của Ngự Kiếm đường vang lên, Đường Mật mới biết muộn lắm rồi, nhìn thành quả không tệ của mình, nó gọi với vào khung cửa: "Sư phụ, con phải về, nếu muộn sẽ bị Tần ma ma của Ti viện xách tai."
"Con đi đi, nhớ tối mai lại đến, Tiểu Đường Mật." Bên trọng vọng ra giọng Chúc Ninh đầy thấp thỏm.
Đường Mật không vui vẻ gì, tụ khí vào mũi chân đá vào cánh cửa. Giờ công phu của nó không kém, cửa gỗ thông thường chắc vỡ hoác một lỗ, thậm chí gãy cả trục đổ sập xuống cũng không lạ, ai ngờ cánh cửa này chỉ lay lay rồi im lìm.
Bên trọng vang lên tiếng Âu Dương Vũ đầy quan tâm: "Sư muội cẩn thận không đau chân, cửa đóng bằng gỗ thiết hoàng đàn cứng nhất, trục có gắn vạn niên vẫn thiết, võ công chưa đạt mức như Mục điện giám thì đừng động đến."
Thiên địch, hai người này đúng là thiên địch của ta, Đường Mật nghiến răng nghĩ thế, rời Tàng thư các với cảm giác thất bại.
Nó theo tiếng chuông về Mai uyển, vòng qua cái bóng to lớn của Tần ma ma ở cửa viện, về phòng riêng. Lúc lên giường, nó cảm giác đói ngấu, liền bảo Bạch Chỉ Vi: "Tối nay ta ăn ít, hiện tại đói quá, phải đi tìm cái gì dằn bụng, ngươi ngủ trước đi."
Ra khỏi nhà, nó nhảy qua tường, đi về gian bếp trong thực đường. Bất ngờ là cửa bếp không khóa, đẩy cửa vào trong chỉ thấy cả gian bếp mênh mông tối om không một bóng người. Nó đưa tay lần tìm đường đi, dựa vào ánh trăng mờ mờ chiếu qua cửa sổ, nhận diện vị trí chạn đựng thức ăn. Thất vọng là khi nó mở năm cái âu trên bàn thì cái nào cũng sạch trơn, nửa hạt cơm cũng không còn, mở từng hàng ngăn kéo chạn thì cái nào cũng trống rỗng như thế.
Nó đâm nghi hoặc, nhà bếp sạch sẽ thế nhỉ, nửa cọng hành cũng không còn là thế nào?
Đột nhiên nó nghe thấy tiếng bước chân cực khẽ đến gần gian bếp, định trốn nhưng không kịp, đành nín hơi ẩn mình vào sát chạn. Cửa bếp kêu kẹt một tiếng mở ra, một bóng đen đứng ở cửa, tựa hồ đang quan sát.
Người đó dừng một chốc rồi đi đến chỗ cái chạn cao. Đầu óc Đường Mật xoay chuyển, thầm nhủ sớm muồn gì cũng bị phát hiện, chi bằng đợi khi người đó đến gần hơn, bất ngờ đánh gục đối phương để thoát thân. Mục đích của người đó rất rõ ràng, đến một cái chạn cách chỗ Đường Mật ẩn thân không xa, mở cửa chạn ra.
Đường Mật thò đầu quan sát. Thủ pháp của người đó rất lão luyện, mở ngăn kéo dưới cùng trong năm cái ngăn kéo, rồi lại mở cái trên cùng, xong xuôi liền đóng lại. Đoàn người đó đổi vị trí ngăn kéo thứ hai và ba, để nguyên ngăn kéo thứ tư. Y hoàn thành một loạt động tác thì cái phía sau chạn kêu lên kèn kẹt khe khẽ, như thể cơ quan đã được mở. Sau tiếng động thì người đó đẩy cái chạn vốn kê sát tường vào trong, Đường Mật nghe tiếng bánh xe nghiến rào rạo, cái chạn lún vào, hóa ra cửa ngầm đã được mở.
Người đó cúi đầu khẽ niệm khẩu quyết, ngón tay rực lên ảo hỏa, mượn ánh lửa nhấc chân nhảy vào khung cửa ngầm.
Đường Mật thầm khen, đợi một chốc thì người đó cầm theo một con gà nướng thơm nức, đóng ngăn kéo lại theo hình dạng ban đầu, nhón chân đi ra.
Đường Mật tỉnh ngộ, hóa ra kẻ đó đã quen đường, thông thuộc mọi ngăn kéo, giá đựng như lòng bàn tay. Nó thầm lấy làm vui mừng, vận của ta đến rồi đây mà. Nên nó bước nhanh tới, làm theo cách của kẻ đó, quả nhiên tiếng cơ quan mở ra vang lên trong bóng tối, nó đẩy ngăn kéo chạn, cửa ngầm từ từ mở ra, mùi thức ăn thơm nức phả vào mũi.
Nó nhảy vào khung cửa ngầm, phát giác bên trong không có ánh trăng, cơ hồ giơ tay không thấy năm ngón, bèn móc cái đánh lửa ra bật lên, dưới ánh lửa lập lòe là đầy nhà đồ ăn ngon.
Hóa ra đây là một gian chứa thức ăn, từng hàng từng hàng bày biện hoa quả, rau cỏ cùng nguyên liệu chế biến món mặn, một chiếc bàn dài khác bày các loại bánh và màn thầu ngon lành cùng gà nướng còn lại từ bữa tối.
Nó lấy mấy miếng bánh đường, xé một cái đùi gà rồi định đi ra thì ngoài cửa vang lên giọng nam hài tử: "Lấy gà phải lấy cả con, thiếu một đùi khác nào tự thú là có người đến trộm đồ ăn?"
Đường Mật quay lại, theo ý thức giấu "tang vật" ra sau lưng: "Ngươi là ai?"
Ngón tay nam hài sáng lên ảo hỏa, dựa vào làn sáng bảy màu, Đường Mật nhận ra gương mặt khá quen thuộc, lại hiền hòa, ngẫm nghĩ một chốc rồi nó lên tiếng: "Vương Động, ngươi là Vương Động cùng điện với ta?"
Tay người đó cầm nửa con gà ăn dở, cười ôn hòa: "Là ta, tối nay ta cũng đói."
Cả hai nhanh chóng thanh lý "hiện trường phạm tội", mang gà nướng và bánh đường đến một chỗ yên tĩnh ở Ngự Kiếm đường, ngồi xuống ăn uống trò chuyện.
"Tự ngươi phá giải hết cơ quan ở đó?" Khẩu khí Đường Mật có phần kính trọng.
"Đúng, vốn định cho người khác biết nhưng quá nhiều kiếm đồng tham ăn, ta sợ nhiều kiếm đồng đến lấy sẽ dễ bị phát hiện, rồi cơ quan sẽ bị thiết kế lại. Nên ta thường lấy thêm chia cho mọi người, nói là lén giữ từ bữa tối." Vương Động đáp, gãi gãi đầu ngượng ngập.
"Thực đường không để ngươi ăn no à mà còn đói? Ta thấy ngươi cũng không béo." Đường Mật hỏi Vương Động, thân hình y chỉ bình bình.
"Có thể do ta suy nghĩ nhiều quá, nghĩ xong rồi lại đói." Vương Động suy nghĩ rồi đáp.
"Ngươi nghĩ cái gì?"
"Nhiều lắm, ví như vạn sự vạn vật vận hành theo quy luật nào chăng? Quả trên cây vì sao lại rơi xuống đất mà không bay lên trời? Vì sao có vật nổi trên mặt nước mà có vật lại chìm xuống?" Vương Động ngẩng đầu, chỉ tay lên thinh không: "Còn nữa, trăng và sao bắt nguồn từ đâu? Sau ngàn vạn năm nữa sẽ thế nào, hình dạng trăng sao có còn như hiện tại không? Nói chung rất nhiều vấn đề."
Đường Mật nhìn thiếu niên ngồi dưới trời đêm ngẩng nhìn vòm không, gương mặt bình thường đó cơ hồ phát sáng dưới ánh sao, chợt nó thấy cảm động, nó biết thế giới này và cổ đại ở thế giới cũ cũng giống nhau, chú trọng đến lịch sử và truyền thừa, trong thế giới tôn trọng cái cổ, tin tưởng vào luân hồi và chuyển thế lại xuất hiện một thiếu niên hướng tầm mắt đến tương lai xa vời, trời sinh đã hiếu kỳ vô hạn với thế giới để rồi một mình đưa ra nghi vấn, khổ công suy ngẫm.
"Vậy ngươi nghĩ ra không? Kỳ thật nhiều cổ nhân cũng suy nghĩ, như Trang Tử, ngươi nghĩ đáp án của họ thế nào?" Đường Mật hỏi, nó đâm hiếu kỳ với thế giới nội tâm chưa từng có của thiếu niên này.
Vương Động hơi do dự, tựa hồ đó là vấn đề trọng đại, không muốn tùy tiện nói ra.
Đường Mật nhận ra chỗ do dự của y, liền chỉ lên sao trời nói: "Ngươi biết không, ta cho rằng sao cũng như thái dương, đều là hỏa cầu lớn cháy rừng rực, phi thường phi thường nóng bỏng, chúng ta không cảm thụ được hơi nóng của chúng vì cách quá xa. Cũng như chúng ta nhìn thấy đống lửa ngoài xa lắc trong đêm, chỉ thấy ánh sáng chứ không cảm giác được hơi nóng."
Vương Động bị lý luận tân kỳ đó hấp dẫn, ngoảnh nhìn Đường Mật với vẻ kích động: "Hóa, hóa ra ngươi cũng nghĩ đến vấn đề này?"
Đường Mật nhìn vào ánh mắt trong veo lấp lánh ấy, nhớ ra bản thân vướng vào đời sống bình phàm mà quên mất tính hiếu kỳ, đột nhiên thấy ngượng ngập: "Ừ, lúc nhỏ ta nghĩ nhiều lắm." Rồi nó vội đổi chủ đề: "Ngươi còn chưa cho ta biết vấn đề đó giải đáp thế nào?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vương Động suy nghĩ hồi lâu: "Đường Mật, cách nghĩ của ta có phần giống một người, nhưng ta cho rằng ngươi có thể hiểu được."
Linh quang lóe lên trong óc Đường Mật, buột miệng: "Ngươi muốn nói đến Ma vương?"
Mặt Vương Động co lại: "Ta, ta không thích tùy tiện sát nhân để máu chảy thành sông. Ta chỉ không tin một số điều tiền nhân dạy, ta cho rằng phải thuyết phục được ta cơ, còn bằng cớ đó thì…"
Đường Mật nhận ra Vương Động đang khẩn trương, liền cổ vũ: "Ta cũng nghĩ vậy, thật đấy."
Vương Động được cổ vũ, tựa hồ khó khăn lắm mới được người chí đồng đạo hợp, nói luôn: "Ta tự nghĩ ra vấn dề rồi thử đi tìm bằng chứng, ví như có lần ta nghĩ thả hai viên đá một nặng một nhẹ từ cùng độ cao xuống thì viên nào chạm đất trước, kết quả là, ta thử rồi, cùng rơi xuống một lúc, nói chuyện này với ai, họ đều không tin."
"Ta tin, thật chứ." Đường Mật gật đầu, khen ngợi chân thành: "Vương Động ngươi đúng là bất phàm, có tiềm chất trở thành khoa học gia vĩ đại."
"Khoa học gia?" Vương Động biết Đường Mật đang khen mình nhưng không hiểu Khoa học gia là nhân vật thế nào?
Đường Mật biết mình nói hớ, liền giải thích hàm hồ: "Là nhân vật rất bất phàm."
Tối đó Đường Mật và Vương Động đều có cảm giác tiếc vì gặp nhau muộn, nói chuyện rất lâu, đến khi cả hai đều mệt, Vương Động mới đưa Đường Mật về Mai uyển. Hai người đang đi trong bóng tối yên tĩnh, nói năng bâng quơ, chợt một bóng đen từ trên không đáp xuống. Cả hai kinh hãi lùi lại, cùng đặt tay lên chuôi kiếm, khẩn trương nhìn đối phương.
Đường Mật nhìn kỹ, lạc giọng gọi: "Lý Liệt, sao lại là ngươi?"
Lý Liệt tựa hồ không vui, lạnh lùng thốt: "Hai người làm gì lúc nửa đêm nửa hôm này?"
"Nói chuyện gẫu vài câu thôi, y đang đưa ta về."
Lý Liệt kéo nó, nói với Vương Động: "Không cần phiền ngươi, ta đưa được rồi."
Vương Động tuy nhiên nhận ra Đường Mật quen nam hài tử kia nhưng vẫn không yên tâm, hỏi nó: "Đường Mật, đi được không, không được thì ta đưa ngươi."
Đường Mật thoáng nhận ra Lý Liệt không vui, cũng không muốn sinh sự nên nó bảo: "Được, đây cũng là bằng hữu tốt của ta, yên tâm đi."
Đợi khi Vương Động đi xa, nó hất tay Lý Liệt, sầm mặt hỏi: "Ngươi với ta có quan hệ gì mà đòi quản ta?"
Hôm nay Lý Liệt có điểm khác thường, Đường Mật nhận ra đôi mắt hổ phách mờ mịt, tựa hồ tình cảm nào đó đang dâng lên, hoặc đang được khắc chế. Chợt nó nghe thất thiếu niên Lý Liệt nói với nó: "Vì ta thích cô nương, sau này đừng thân cận như thế với nam nhân nào."
Sát na, Đường Mật như bị sét đánh, ngẩn ra nghĩ thầm: Ta được thổ lộ nhưng sao lại không có tí tình cảm nào thế này.
Trước đây Bạch Chỉ Vi quen với việc sáng dậy, ra khỏi Mai uyển là thấy dưới gốc đào ngoài cửa có một thiếu niên đầu to đang đứng, nhưng giờ những điều đó đã thay đổi.
Thiếu niên đầu to đó vì thân thể cao lên nhanh chóng nên dáng vẻ đầu nặng chân nhẹ khả ái không còn nữa. Không chỉ thế, hiện giờ dưới gốc đào có hai lam y thiếu niên, một người đầu tóc hơi rối, tựa hồ vĩnh viễn không chỉnh tề.
"Bạch Chỉ Vi, dậy rồi hả, còn Đường Mật đâu?" Trương Úy vẫn chào hỏi như cũ, vẫn tinh thần phơi phới.
Bạch Chỉ Vi liếc Sử Thụy đứng cạnh gã: "Tối qua Đường Mật ngủ muộn, không dậy được, nói là không còn sức lên núi."
"Đường Mật đúng là, sao mỗi năm lên Kiếm tông lần đầu đều không còn sức thế nhỉ, chúng ta đang ở tử vong chi điện, sao lại không giác ngộ tí nào thế." Trương Úy nói đoạn, cất bước vào Mai uyển.
Bạch Chỉ Vi nhìn theo gã, bất giác khóe môi nở nụ cười, hóa ra vẫn chưa thay đổi.
Nụ cười đó lọt vào mắt Sử Thụy lại đẹp đẽ khôn tả, phảng phất ngắm nhìn hồi lâu cũng không chán.
Bạch Chỉ Vi cảm giác được ánh mắt nhìn mình, quay sang nhìn Sử Thụy, giờ cô đã biết y thích mình nên gặp nhau hơi mất tự nhiên, cụp mắt xuống nói: "Ngươi cũng vào Ngự Kiếm đường rồi."
"Đúng vậy, vì gặp được Bạch cô nương nên vận khí mới tốt thế." Sử Thụy đáp, nhận ra mình nói chuyện với Bạch Chỉ Vi mà giọng vẫn hơi run.
"Không liên quan đến ta, không cần thiết phải nhún nhường quá." Bạch Chỉ Vi cố ý khắc bạc, không hiểu vì nguyên cớ gì y lại thích mình. Người như ta chỉ có Đường Mật và đầu to thấy tốt mà thôi, cô nghĩ thế nên ánh mắt nhìn Sử Thụy sáng rực, thấu triệt lòng người.
Sử Thụy quả thật giật mình với lời đáp đó, khẩn trương hơn hẳn: "Ý tại hạ là nếu không gặp Bạch cô nương, tại hạ vốn không bao giờ đến Thục Sơn."
"Gọi ta là Bạch Chỉ Vi, kiếm đồng Ngự Kiếm đường luôn gọi thẳng tên nhau." Bạch Chỉ Vi hơi nhíu mày.
"Được." Sử Thụy đáp, thầm mắng mình kém cỏi, Sử tam thiếu phong lưu hào sảng, anh tuấn tiêu sái sao lại không có khí khái gì như thế? Y dằn lòng, lớn tiếng nói với Bạch Chỉ Vi: "Bạch Chỉ Vi, sau này mỗi ngày tại hạ đều ở đây đợi cô nương."
"Tự nhiên." Bạch Chỉ Vi khẽ hé làn môi đỏ, thốt ra hai chữ, ngoảnh đầu nhìn về phía Mai uyển.
Trương Úy đang cõng Đường Mật đi ra, Đường Mật giãy giụa: "Đầu to, lần này không giống ngươi nghĩ đâu, thật sự tối qua ta ngủ muộn, bỏ ta xuống."
"Vậy ngươi cố chịu một hôm, ngày mai đi ngủ sớm." Trương Úy vẫn cõng nó đi tiếp.
"Buổi tối ta phải đến Tàng thư các, không ngủ sớm được."
"Để ta làm thay."
"Không đi, ngươi không hiểu à, ta không muốn lên Kiếm tông."
"Vì sao?"
"Vì…" Đường Mật ngập ngừng, nổi giận nói: "Ngươi phiền chết đi được, nếu muốn ta đi thì ngươi cõng ta, ta quyết không đi nửa bước."
"Được."
Ba đứa đi không bao xa trên dãy bậc đá, từ phía sau vang lên giọng mấy nữ kiếm đồng. Đường Mật nằm trên lưng Trương Úy ngoái nhìn, hóa ra là Quân Nam Phù cùng hai nữ kiếm đồng lạ mặt đi tới. Nó vội nói với Trương Úy: "Đầu to, phía sau là Quân Nam Phù, mau bỏ ta xuống."
"Nam Phù ở đằng sau thì tại sao ta phải đặt ngươi xuống?" Trương Úy không hiểu.
"Để ả thấy không ổn đâu."
Đang tranh cãi, nhóm Quân Nam Phù đã tới gần. Một nữ kiếm đồng liếc nhìn vạt áo bọn Đường Mật, nhận ra kiếm đồng thấp hơn một điện, liền không hề khách khí: "Này, tránh đường."
"Xin lỗi, "Này" không có ở đây, ngươi muốn nói chuyện với ai?" Bạch Chỉ Vi đáp, không hề có ý tránh đường.
"Thôi đi, Trương Úy, nhường đi, đằng nào chúng ta cũng đi từ từ." Đường Mật không muốn hai bên tranh chấp, vội khuyên can.
Quân Nam Phù đã thấy cả hai, không nói câu gì như thể không quen biết, đi lướt qua. Nữ kiếm đồng có phần kiêu kỳ lại tỏ vẻ kinh ngạc: "Ngươi là Trương Úy hai năm không qua được kỳ điện thí thứ nhất, năm thứ ba lại qua liền hai kỳ?"
"Đúng là y, muốn xin danh thiếp hả?" Đường Mật không thích ánh mắt của nữ kiếm đó nhìn Trương Úy như nhìn gấu mèo, liền tranh quyền trả lời.
Nữ kiếm đồng đó tuy không nghe rõ nửa câu sau song vẫn đáp: "Không cần." Đoạn mỉm cười với Trương Úy: "Trương Úy, bằng hữu của ngươi kỳ quái lắm." Rồi bước nhanh đi.
"Coi đi, Quân Nam Phù không thèm để ý đến ngươi, sợ sẽ mất mặt." Bạch Chỉ Vi lạnh lùng nói.
"Không phải, trước khi về Ngự Kiếm đường, ta và Nam Phù đã nói rõ rồi, bọn ta còn nhỏ tuổi, cần phải chuyên tâm tu luyện, việc này không tiện cho người ngoài biết." Trương Úy giải thích.
"Tất nhiên ả bày trò đó rồi, ngươi đúng là bị ả dắt mũi." Nhắc đến việc này là Bạch Chỉ Vi lại không nén được giận.
"Chỉ Vi, đừng nhắc đến chuyện này nữa." Đường Mật nháy mắt ra hiệu, quay sang hỏi Trương Úy: "Đầu to, ta đã cho người biết cảm giác khi thích một người, hiện tại ngươi thích Quân Nam Phù như thế chăng?"
Trương Úy trầm mặc hồi lâu, thở dài: "Từ khi ngươi nói, ta đã cố gắng thực hiện. Đường Mật, ngươi biết không, lúc nào ta cũng cố nhớ đến Quân Nam Phù, kết quả hiện tại, trong lòng ta Nam Phù có vị trí rất quan trọng. Nhưng có lúc nhớ nhiều quá lại khó chịu."
"Vì sao lại khó chịu?"
"Vì ta nhớ đến Nam Phù thì lại suy nghĩ rằng liệu Nam Phù có nhớ đến ta như thế không? Chỉ cần nghĩ thế là lòng ta nhói lên." Trương Úy đáp, khẩu khí hiện rõ nỗi buồn.
Đường Mật cũng đâm lo: Xem ra, việc này phải giải quyết cho nhanh.
Cả ba nhất thời không biết nên nói gì, trầm mặc một lúc chợt nghe sau lưng vang lên giọng nam: "Đường Mật, cô nương xuống đi."
Bạch Chỉ Vi và Trương Úy kinh ngạc trước võ công của người đó, đến sát mà cả ba không nhận ra, tiếp đến là vì trong số những người biết Đường Mật, có ai dám nói năng thế với nó.
"Lý Liệt, sao ngươi cũng lên núi?" Đường Mật thoáng kinh ngạc, không phải y đang ở chỗ Kiếm tông sao?
"Tối qua muộn qua, tại hạ ngủ ở Ngự Kiếm đường." Y đáp: "Cô nương xuống mau, tối qua không phải đã nói rõ rồi ư."
Đường Mật nghi hoặc, Ngự Kiếm đường lấy đâu ra chỗ cho ngươi ngủ, lẽ nào lại ngủ cùng giường với kiếm đồng khác? Bất quá nó không muốn nói quá nhiều trước mặt Trương Úy và Bạch Chỉ Vi: "Tối qua ta ngủ muộn, hôm nay không còn sức lên núi."
"Tại hạ cõng cô nương cũng được." Nói đoạn Lý Liệt quả quyết cõng Đường Mật.
Đường Mật hoang mang, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói vào tai Lý Liệt: "Lý Liệt, tuy ngươi rất tốt nhưng ta phải cho ngươi biết, ta không thích ngươi."
"Vậy từ giờ cô nương nên cố gắng thích, việc đó rất quan trọng với tại hạ." Lý Liệt đáp gọn lỏn.
Đường Mật nổi giận đá một cước vào lưng y, trong lòng vẫn quanh quẩn một câu hỏi: Thật ra là nhất kiến chung tình hay còn mưu đồ nào khác?
Càng khó hiểu hơn là thật ra lòng dạ nó thế nào?
Thật sự không thích sao còn động lòng?
Nó thở dài, gió tháng Ba se lạnh phớt qua, tay áo chứa đầy gió lạnh, thân thể nhanh chóng dịu đi, chỉ có tấm lưng rắn rỏi của thiến niên đó là ấm áp.
/106
|