Gã ngừng lời, thở hắt ra: "Hôm nay Bạch Chỉ Vi nói với ta thích một người là luôn muốn ở cạnh người đó, còn Quân Nam Phù thì không. Lúc đó không hiểu sao trong lòng ta như có một con hổ muốn lao ra, phi thường hi vọng xác định gì đó, rõ ràng đã đồng ý tại Thục Sơn sẽ không nói chuyện với Quân Nam Phù trước mặt người khác, nhưng ta không thể khống chế được mình."
"Rồi thế nào?"
"Rồi muội ấy cự tuyệt, nói là không quen ta." Trương Úy lại nghe thấy Bạch Chỉ Vi hừ lạnh.
"Ngươi không vui, đúng không?"
"Còn tệ hơn không vui nhiều." Trương Úy trừng mắt nhìn tàng lá như mây, thử giải thích tâm tình: "Không vui nhưng lại lo lắng sẽ khiến Nam Phù giận, cảm giác cứ trống trải thế nào ấy. Ngươi cũng biết muội ấy xinh đẹp, tính nết ôn hòa, đối với ta rất tốt. Vốn ta cho rằng muội ấy đói xử với ta thế cũng là tốt lắm rồi, nhưng lúc đó đột nhiên muốn được thêm. Ngươi hiểu không, không chỉ hi vọng người đó đối tốt với mình mà muốn nhiều hơn."
Đến lượt Đường Mật thở dài: "Biết chứ, có người như thế, dù người đó đối tốt với ta, ta cũng vẫn muốn được thêm gì đó.."
"Đúng là cảm giác đó, càng được đối tốt thì ngươi lại càng không thỏa mãn, muốn nhận được thêm nhưng không thể nói rõ là thêm cái gì." Bạch Chỉ Vi vẫn im lặng chợt lên tiếng, ngữ khí khe khẽ, tựa hồ không muốn dự phần đàm thoại, mà tự nói lên tâm tình.
Ba thiếu niên đều bị tâm sự tràn lấp, không tài nào mở miệng được nữa.
Nửa đêm, Đường Mật tỉnh dậy, định xoay người cho dễ nằm, vô tình phát hiện quầng sáng trung tâm Trầm Địch lấp lóe. Nó biết là dấu hiệu Trầm Địch bị công kích, bèn nhảy vật lên nhìn quanh.
Chung quanh tối om, không hề có dã thú hay gì đó đang đến gần, nó lấy làm nghi hoặc, nhìn sáng Trầm Địch, viên ngọc lại sáng ổn định, không hề có dấu hiệu lấp lóe.
Nó dụi mắt, thầm nhủ phải chẳng mình mới ngủ dậy hoa mắt? Quan sát Trầm Địch thật kỹ rồi nó mới đứng dậy đi ra.
Đường Mật không dám đi xa quá, cũng may gốc si nó nghỉ chân rất lớn, nó vòng ra phía sau, vén áo định cởi thắt lưng thì chợt thấy không tự tại, hình như đang bị nhìn lén, vội dừng tay nhìn quanh mà không phát hiện được gì.
Nó biết cảm giác của mình sắc bén hơn người thường, đoán rằng có gì đó đang lén quan sát mình, tuy không hiểu ý đồ thế nào nhưng khẳng định sẽ nhân lúc nó bất phòng mà đến gần. Lẽ nào con khỉ đó quay lại? Nó ngồi luôn xuống đất, tựa vào gốc cây, giả bộ ngủ say.
Môt lúc sau vẫn không có động tĩnh, nó nheo mắt, hoài nghi mình ảo giác, chợt cảm giác rễ cây si đang động đậy, liếc nhìn thì hai cọng rễ gần mình nhất đang lặng lẽ vương tới. Một cọng lén thò vào vạt áo, bám lấy chân nó từ từ lần xuống, cọng còn lại thò lên ngực, lách qua áo định chọc vào trong.
"A, dâm thụ!" Nó chụp lấy một cọng rễ, nhảy lên kêu to.
Hai cọng rễ bị Đường Mật chế trụ liền uốn cong như thân rắn, tiếp đó mười cọng khác từ bốn phương tám hướng lao tới. Đường Mật vội buông ra, dựa vào thân pháp linh hoạt Ma La vũ tránh né.
Nó vừa tránh vừa gọi to: "Đầu to, Chỉ Vi, dậy mau, đánh chết gốc dâm thụ này."
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi vùng dậy, bên ngoài quầng sáng của Trầm Địch, mấy chục cọng rễ đang lắc lư nhe nanh múa vuốt, giọng Đường Mật từ phía sau gốc cây vọng ra.
Cả hai không hiểu "dâm thụ" là gì nhưng biết là gặp phải thụ yêu. Trương Úy cầm Trầm Địch, xách kiếm cùng Bạch Chỉ Vi lao ra sau gốc cây. Đường Mật đang chật vật ứng phó với hơn mười cọng rễ công kích, thấy một cọng nhân lúc nó không tránh kịp quấn lấy chân phải, Bạch Chỉ Vi liền động tâm niệm, Vụ Ẩn vút khỏi tay xạ vào cọng rễ, cắt làm đôi.
Bạch Chỉ Vi không ngờ trong lúc nguy cấp lại phát huy Ngự kiếm thuật đến mức đó, thuận theo cảm giác lúc trước, ngưng khí vào lòng tay vung lên, Vụ Ẩn ở cách đó sáu, bảy thước vút lên uốn lượn trên không, cắt đứt mấy cọng rễ nữa.
Thấy cọng rễ bị cắt đứt, Đường Mật nhân cơ hội nhảy ào vòng sáng của Trầm Địch. Mớ rễ đang ập tới sợ Trầm Địch, không dám phát động công kích, chỉ thò tới thăm dò, chạm vào vầng sáng là rụt lại ngay.
Nó đứng vào quầng sáng thở hồng hộc, nhìn thấy trên thân cây có hai vết sứt như hai con mắt liền tức giận chỉ vào mắng to: "Đồ dâm thụ, chán sống rồi hả."
Đoạn nó giục Trương Úy và Bạch Chỉ Vi: "Mau lên, giết yêu vật mau." Nói đoạn mặt nó thoáng nét thống khổ.
Trương Úy lo lắng: "Đường Mật, có thụ thương không?"
Đường Mật gập người xuống, cố lắc đầu: "Không sao, chúng ta mau hạ yêu vật này. Mau, mau lên."
Trương Úy thấy Đường Mật đau đớn, hỏi với giọng quan tâm hơn: "Thật không sao chứ? Đau bụng hả?"
Đường Mật ngẩng lên nghiên răng đáp: "Xử lý yêu vật đi, mau lên."
Trương Úy chưa bao giờ thấy nó hung hãn thế, tuốt kiếm ra, cầm Trầm Địch bảo: "Được, ngươi cố chịu một chút, xử lý yêu vật xong sẽ giúp ngươi trị thương."
Bạch Chỉ Vi cũng thu lại Vụ Ẩn, nói với Đường Mật: "Ẩn nhẫn chút đi, yêu vật này lợi hại lắm."
Đường Mật nhìn theo hướng Bạch Chỉ Vi nói. Hóa ra mấy cọng rễ bị chặt đứt đã mọc ra rễ mới, múa tít trên không như râu bạch tuộc.
"Thế này không được, khi nó quyết định tấn công Trầm Địch thì chúng ta sẽ bị động." Đường Mật nhẫn nại: "Chỉ Vi, ngươi cùng đầu to tấn công thân cây."
Cbv nhìn mấy chụng nhánh rễ đang múa tít bên ngoài vầng sáng, thoáng cân nhắc rồi bảo Trương Úy: "Đầu to, ra khỏi vòng bảo vệ của Trầm Địch, chúng ta lại phải đối phó với mớ rễ, chi bằng cứ ở đây tấn công thân cây."
Trương Úy ngượng ngùng: "Nhưng pháp thuật và Ngự kiếm thuật của ta đều kém."
"Không sao, để ta." Bạch Chỉ Vi được sức mạnh từ lần phát động Ngự kiếm thuật cổ vũ, lòng đầy tự tin, ngưng tụ tâm lực, vận khí lên lòng tay, Vụ Ẩn lại xẹt ra.
Vụ Ẩn khí thế như cầu vồng xuyên qua mớ rễ, lao vào thân cây. Sát na sau, mọi cọng rễ từ bốn phương tám hướng như nước triều tràn về ngăn Vụ Ẩn, hòng chặn lại thế công. Nhưng không hiểu thanh kiếm lấy đâu ra sức mạnh, chặt đứt tất cả, cắm vào thân cây.
Nhát kiếm này quả thật thấy thần giết thần, thấy phật giết phật.
Đường Mật vốn định lớn tiếng khen hay, chợt thấy gương mặt Bạch Chỉ Vi tràn ngập hưng phấn, chợt lòng nó thoáng lo lắng. sức mạnh như thế, kiếm đồng ở tuổi này có được ư? Không hiểu nó có lo hão không.
Bạch Chỉ Vi đắc thủ, cổ tay lại vặn, định điều khiển Vụ Ẩn khoét một lỗ lớn, tạo thành vết thương trí mạng với thụ yêu.
Ngay khi tâm lực và nội lực đồng thời phát động, Bạch Chỉ Vi chợt có cảm giác khác lạ, tựa hồ ngưng trệ trong sát na, sức mạnh không thể tiếp tục dâng lên. Rồi cô mơ hồ cảm giác được một làn ngoại lực từ lòng tay khống chế Vụ Ẩn tràn vào thân thể, bổ sung sức mạnh khiến cô tiếp tục phát động công kích.
Sức mạnh của kiếm hồn truyền vào chăng? Ý nghĩa thoáng lướt qua óc cô.
Không để cô kịp nghĩ ngợi, Vụ Ẩn bị hơn mười sợi rễ quấn lấy thật chặt, thụ yêu cố rút kiếm ra. Bạch Chỉ Vi biết nhát kiếm lúc trước chưa tạo thành vết thương trí mạng, tất nhân lúc kiếm còn cắm trên thân cây mà làm loang vết thương, thành thử không còn lấn cấn sức mạnh từ đâu mà có nữa, thuận theo làn đại lực, khẽ phất tay trái, thao túng Vụ Ẩn chém mạnh xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Nhát kiếm này ngập xuống đất, chém vào bộ rễ của thụ yêu, thụ yêu rống lên chói tai, dịch thể màu lục sẫm phun ra.
Từng bị dính phải chất nhầy của Xích phong tứ dực xà phun ra, Đường Mật biết nhược điểm của Trầm Địch là không chống được dịch thể, nhìn dịch thể phun ra như suối, ý nghĩ đầu tiên dấy lên là không để dính vào mình, vội kêu to: "Cẩn thận, tránh mau."
Nhưng đã muộn, dịch thể màu lục dính lên kiếm, lên mặt ba đứa như mưa, Đường Mật định đưa tay lên lau, song không tài nào nhấc tay lên được, dịch thể kỳ quái đó khiến tay nó cứng đờ.
Bạch Chỉ Vi đứng đầu tiên nên toàn thân ướt đẫm, không thể động đậy. Cô thấy thụ yêu chưa chết hẳn, liền quát Trương Úy: "Đầu to, còn động đậy được không, được thì chích ta một kiếm, cơn tê cứng trên mình ta sẽ tan."
Trương Úy đứng sau lưng nó, không bị phun trúng nhiều, chật vật giơ tay phải cầm kiếm lên: "Được, để ta thử."
Tay gã từ từ lần đến mũi Trầm Phong, lưỡi kiếm cắt sắt như bùn khẽ vạch lên da, cơn đau từ tay lan lên ngực, cảm giác thân thể cứng đỡ tan đi nhanh chóng như nước triều rút.
Cảm giác cứng đờ tan đi, gã cầm kiếm xông ra khỏi quầng sáng bảo vệ của Trầm Địch, nghênh đón mớ rễ đang múa loạn trên không. Kiếm pháp của gã xưa nay trầm ổn, lại không biết cách dùng tâm lực ngự kiếm, lúc đối địch thường chịu thiệt thòi nhưng vì Ngân Hồ Tạ Thượng dạy gã mấy tiểu xảo cổ tay khiến kiếm pháp linh hoạt hẳn, lâu này gã cần mẫn luyện tập, giờ đối diện với mớ rễ cũng không đến nỗi cật lực. Chỉ là gã chém đứt bao nhiêu cọng rễ thì lại có cọng mới lao tới, gần như vô cùng vô tận.
Giằng co một lúc, gã nóng lòng tăng tốc kiếm chiêu, định thoát khỏi mớ rễ để tấn công thân cây. Đường Mật ở ngoài, thấy kiếm pháp của gã tăng tốc thì không còn được như lúc trước, vội gọi: "Đầu to, đừng nóng, thụ yêu đã trọng thương, chẳng phải ngươi có viên Diêu châu bổ sung khí lực sao, cứ đấu đi, thụ yêu sẽ tiêu hao nhanh hơn ngươi."
Trương Úy liền chậm lại tốc độ xuất kiếm, quay về tiết tấu quen thuộc. Quả nhiên sau hơn trăm chiêu, tốc độ tấn công của mớ rễ chậm lại, gã nhắm thời cơ, chém đứt mấy cọng liền, nhảy bật lên chém mạnh vào thân cây.
Trầm Phong vốn là trọng kiếm, chém xuống cực mạnh, ngập sâu gần nửa thân cây. Lần này vì dịch thể màu lục đã chảy hết, chỉ có vài giọt dính vào thân kiếm, Trương Úy tiếp tục tăng lực, tung ra nhát kiếm trí mệnh.
Gốc cổ thụ chừng mười người ôm rung lên dữ dội, tàng lá rậm rịt nhanh chóng vàng úa, lá khô trút ào ào.
Thoáng sau tất cả lại yên tĩnh, cả toán biết rằng thụ yêu đã xong đời.
Trương Úy ngửi thấy mùi thơm lạ từ vết chém trên rễ cây tỏa lên, phát hiện ra vật gì đó đang phát sáng, thò tay móc được một quả cầu tròn màu trắng lớn cỡ cái màn thầu.
"Hình như là quả gì thì phải." Gã nói, chỉ mới ngửi mùi quả đã hết cảm giác mệt mỏi. Gã hớn hở, biết là lấy được bảo bối, vội đưa cho Đường Mật và Bạch Chỉ Vi ngửi.
Hít xong một hơi, thân thể Đường Mật mềm hẳn, kêu lên vui sướng: "Chà, giải được đau đớn, mau đưa cho Bạch Chỉ Vi."
Bạch Chỉ Vi ngửi nhưng không thấy tác dụng gì, Đường Mật bảo: "Có phải ngươi bị nặng hơn nên không có tác dụng gì? Ăn thử một tí xem sao."
Đường Mật bảo Trương Úy cắt một miếng nhỏ ném ra xa. Một lúc sau mùi thơm dụ được một con hươu non đến. Con hươu ăn xong, Trương Úy bảo Đường Mật đợi thêm một lúc thấy không có hiện tượng gì xảy ra mới cắt một miếng nhỏ nhét vào miệng Bạch Chỉ Vi.
Loại quả này rất ngọt, Bạch Chỉ Vi ăn xong, ngũ tạng lục phủ thư thái thông sướng, tứ chi liền có cảm giác, tiếp đó hơi nóng từ bụng dâng lên, cô vận khí hóa giải, dẫn đạo đi khắp kinh ngạc, thoáng sau đã thần thanh khí sảng, mệt mỏi tan hết.
"Ái chà, thứ này có thể bồi bổ thân thể." Bạch Chỉ Vi cao hứng: "Chúng ta mau xẻ ra ăn."
Đường Mật thấy mặt cô hồng nhuận, đoán được loại quả này có công dụng ích khí, vội chia thành ba phần.
Hai đồng bạn chưa kịp phản ứng gì, nó lao vút vào rừng như mũi tên rời dây cung: "Đầu to, đừng lại gần, chốc nữa ta quay lại."
Bạch Chỉ Vi hiểu ngay, mím môi không nói gì. Trương Úy vò đầu bứt tai, nhìn theo hướng Đường Mật vừa đi: "Đường Mật, ngươi định làm gì, cẩn thận dã thú, ta đi cùng được không?"
oOo
Sáng sớm, Đường Mật bị tiếng kêu chí chóe đánh thức, ngẩng dậy nhìn, hóa ra bên ngoài vầng sáng của Trầm Địch, con khỉ màu lục đang kêu la, chỉ vào Vị Sương.
"Thật ra ngươi định làm gì?" Đường Mật hỏi. Nó có cảm giác con khỉ định nói gì đó với mình.
Con khỉ chỉ vào khu rừng sau lưng, lại chỉ chỉ vào Vị Sương, chí chóe vài tiếng. Bạch Chỉ Vi hỏi: "Có phải ngươi muốn vào rừng?"
"Ngươi thấy ta nói đúng thì gật đầu, được không?" Đường Mật nói.
Con khỉ gật đầu.
"Ngươi biết thanh kiếm của ta, đúng không?"
Con khỉ gật đầu.
"Ngươi cướp kiếm vì muốn ta đi theo?"
Con khỉ lại gật đầu.
Đường Mật hỏi Bạch Chỉ Vi và Trương Úy: "Thế nào, có tin nó không? Chi bằng đi theo xem sao?"
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi do ăn quả trong thân thể thụ yêu mà mọi vết thương đều lành lại, mệt mỏi tan biến hết, cũng không còn thấy đói. Trương Úy cân nhắc rồi nói: "Cứ đi thử xem, chưa biết chừng là việc trọng yếu. Lần này chúng ta đã để lại ký hiệu dọc đường, chí ít cũng có thể quay về đây."
Đường Mật muốn lấy lại kiếm, cả ba liền thu dọn sơ qua, theo con khỉ vào sâu trong rừng.
Ba đứa đi rất lâu, thế núi liên tục cao lên. Bạch Chỉ Vi nói: "Có thể chúng ta đã rời khỏi Vô Võng phong."
Đường Mật biết trong mười hai đỉnh núi của Thục Sơn, kiếm đồng chỉ được đến bốn ngọn có tam tông và chưởng môn ở, vốn được bố trí kết giới bảo vệ, rời khỏi dãy bậc đá càng xa, càng không an toàn. Nó đang do dự có nên đi tiếp không, con khỉ chợt chỉ vào một động khâu nhỏ xíu đằng xa kêu lên.
"Ngươi muốn bọn ta đến đó?" Đường Mật hỏi.
Con khỉ gật đầu, tăng tốc.
Ba đứa đến vách đá, con khỉ tìm một sợi dây leo khô, ra hiệu cho cả ba bám vào leo xuống. Ba đứa theo nó đến động khẩu, phát giác chỉ từng người bò vào được, càng vào không gian càng rộng, không lâu sau, cả ba có thể đứng dậy.
Trong động tối om, con khỉ đi trước liên tục ngoái lại nhìn, trong bóng tối mắt nó phát ra lam quang lấp lánh, như hai đốm quỷ hỏa bay trên không.
Đường Mật bất an, nắm chắc tay đồng bạn đi sau, hơi ấm ổn định truyền lên, Trương Úy bảo: "Sợ bóng tối thì đốt lửa lên."
"Đợi một chút, không biết còn đi bao xa, chỉ sợ lửa không cháy được lâu." Đường Mật đáp.
Con khi đi thêm một đoạn, kêu chí chóe hai tiếng rồi đứng im, tiếng đá cọ vào nhau cành cạch vang lên, tia lửa lóe sáng, hóa ra nó đang đánh lửa.
Đĩa đèn dầu được đốt lên, ngọn lửa vàng cam lặng lẽ cháy trong bóng tối. Con khỉ cần đèn chạy nhanh, thoáng sau mấy chục đĩa đèn khảm trên vách động đều được thắp sáng. Ba đứa nhìn rõ chung quanh, té ra đã tới chính giữa một động huyệt lớn.
Động huyệt này lớn ngang với Ngự Kiếm đường, tứ phía là nham thạch đỏ rực bóng loáng. Con khỉ chỉ lên vách động kêu vang, Đường Mật nhìn theo, hóa ra trên đó vẽ đầy hình người nhỏ xíu đang giao đấu.
Ba đứa đến trước bức tường đá, những hình người không phải được vẽ mà được khắc bằng vật sắc. Đường Mật nhìn một lúc, chỉ vào một hình người thốt lên kinh ngạc: "Người này dùng Hồi Phong kiếm pháp của Thục Sơn chúng ta." Đoạn nó chỉ vào người đang giao đấu: "Mỗi chiêu của người này đều để phá giải Hồi Phong kiếm pháp."
Câu nói của nó không lớn nhưng Bạch Chỉ Vi và Trương Úy đều chấn động, nhìn lên vách động, những hình người nhấp nháy quỷ dị mạc trắc trên đó dưới ánh lửa như có sinh mệnh.
/106
|