Trên tường vang lên tiếng cạch như tiếng ngói vỡ. Cả hai nhìn lên, thấy Trương Úy thần sắc ngưng trọng nhô nửa đầu khỏi bức tường, tay nắm chặt thành quyền đấm xuống mái ngói.
Quân Nam Phù không ngờ gã ở đó, nhất thời không biết nên nói gì, hai bóng đỏ cùng nhảy qua tường, nhẹ nhàng đáp xuống. Chính thị Đường Mật và Bạch Chỉ Vi cùng tổ với Trương Úy.
Đường Mật cười với Quân Nam Phù rồi bảo Trương Úy: "Đầu to, ngươi không nén được gì cả, nhưng đến nước này thì đến đây, tất cả cùng nói cho rõ ràng."
Sắc mặt Trương Úy trầm như nước hồ thu, không rõ đang phẫn hận hay tức giận, đứng lặng hồi lâu trước mặt Quân Nam Phù rồi mới hỏi: "Muội nói thật chứ?"
Quân Nam Phù tuy hổ thẹn nhưng không phải hạng dám làm không dám chịu, biết rõ tình hình liền cố nói cứng: "Thật vậy, xin lỗi."
"Cũng tốt, việc này không cần miễn cưỡng, muội đi đi." Trương Úy nói.
Quân Nam Phù biết lắm lời cũng vô dụng, liếc gã thật lâu rồi cúi đầu đi khỏi chốn thị phi.
Tiết Gia Hòa thấy Quân Nam Phù đi rồi, định đi luôn thì chợt nghe Trương Úy tức giận quát Đường Mật: "Đường Mật, ngươi dùng trò này thật quá lắm."
Giọng nói đó khiến Tiết Gia Hòa hoảng sợ, lùi lại mấy bước nhìn thiếu niên mày rậm. Gã hít sâu một hơi như đang khắc chế nộ khí, rồi mới nói: "Chuyện Quân Nam Phù, các ngươi nói cả trăm lần ta cũng không giận, nhưng vì sao các ngươi lại giở trò? Việc Hoàn Lan là do ngươi sắp đặt, việc hôm nay cũng nằm trong tính toán của ngươi, đúng không? Có phải ngươi cho Tiết Gia Hòa biết ta và Quân Nam Phù định thân rồi? Dù không phải ngươi tất cũng liên can đến ngươi."
Đường Mật không ngờ gã lại phát hỏa với mình, cảm giác hơi oan ức dâng lên, nó không khách khí đốp lại: "Là ta thì sao? Đầu to ngươi đúng là bị sắc đẹp che mờ mắt, lẽ nào Bạch Chỉ Vi chưa từng nói thẳng với ngươi việc này? Ngươi có tin không?"
"Đúng, lúc đó ta không tin nhưng các ngươi có thể nói lại, nói hai trăm lần cũng không sao, tìm Quân Nam Phù đối chất cũng được, vì sao lại bày kế? Thấy người ta bị đùa cợt, các ngươi vui lắm hả?" Trương Úy hỏi.
"Hừ, ngươi tưởng tìm ả tới là ả chịu ngoan ngoãn thừa nhận chắc? Sao Trương Úy ngươi không phân biệt được tốt xấu thế nhỉ?" Bạch Chỉ Vi lướt lên che trước mặt Đường Mật: "Trương Úy, hóa ra ngươi không thông tình lý gì cả, có giỏi cứ bốc hỏa với ta, việc này ta biết từ đầu đến đuôi, Đường Mật chẳng qua không muốn thấy ngươi bị lừa thôi."
Trương Úy lại lách sang nửa bước, mặt mũi xanh lét nói với Đường Mật: "Đường Mật, thứ nhất Quân Nam Phù không có lỗi gì với ngươi để ngươi hạ nhục thế này; thứ hai, ngươi làm thế là cố ý bày kế hại một người, nếu Hoàn Lan không biết việc này thì ngươi lại dính thêm tội lợi dụng lòng tin của một bằng hữu khác."
"Ta hỏi ngươi, việc này là vì ai? Ai cứ chấp mê bất ngộ dù bằng hữu khổ công khuyên can? Ta bày trò, đúng, ta bày trò, nhưng ý đồ của ta là gì? Ngươi, ngươi đúng là tên khốn." Đường Mật giận quá, càng nói càng không khống chế được cường độ, giọng dần trở nên chói tai.
"Ta biết ngươi có ý tốt, cũng thừa nhận ngươi thông minh hơn hầu hết chúng ta, nên xưa nay ngươi luôn nhìn bọn ta như người lớn nhìn trẻ con, tựa hồ chỉ cần hơi động tay là thỏa thích sắp xếp người khác. Nhưng ngươi nên biết trên đời không có ai là con rối để ngươi thích hí lộng thế nào thì hí lộng." Trương Úy nói đoạn, không muốn tranh cãi nữa mà quay người đi thật nhanh, bất luận Bạch Chỉ Vi gọi thế nào cũng không quay lại.
Tiết Gia Hòa thấy Đường Mật xanh lè mặt mũi, định lén bỏ đi thì từ gốc cây cách đó không xa chợt bước ra một người mặc sắc áo đen của Kiếm tông, chính thị Hoàn Lan mà cô gọi đến để hiểu rõ về Quân Nam Phù. Cô gọi khẽ: "Biểu ca nghe hết rồi nhé, Quân…" rồi chợt im bắt, xưa nay chưa bao giờ cô thấy sắc mặt Hoàn Lan âm trầm như thế, phảng phất mây đen trên trời áp hết xuống mặt y, sấm sét sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào, chợt nghĩ: "Lẽ nào Lan ca ca thích Quân Nam Phù như thế?"
"Đường Mật…" Hoàn Lan đến bên nó, từ từ mở miệng.
Đường Mật không ngờ y cũng có mặt, nghĩ ngay ra do Tiết Gia Hòa an bài, chợt cảm thấy buồn cườu, xua xua tay ngăn y lại, cười nhăn nhó: "Hoàn Lan, không sai, Trương Úy đoán đúng đó, xin lỗi nhé, ta chỉ nói được thế thôi." Dứt lời nó ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn ai thêm tí nào, cúi đầu đi nhanh.
Đi thật xa rồi, bên mình nó lại trở nên náo nhiệt, nam nữ kiếm đồng đi theo từng tốp, cầm Thục Sơn nguyệt báo thảo luận về nội dung. Ngoài xa, Hành Trì đang đeo một cái giỏ trúc, ngồi dưới đất như pho tượng nhỏ, lặng lẽ đợi người đi qua trả tiền mua báo. Ta sai ư? Nếu sai thì chỉ hai mươi phần trăm thôi, Trương đầu to, cứ đợi đấy, khi hiểu rõ rồi thì ngươi sẽ hối hận. Nó nghĩ thế, tinh thần liền tươi tỉnh lại, đến ngồi bên Hành Trì, vỗ vỗ đầu tỳ hưu: "Chúng ta kệ y, không có gì đâu."
Nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.
Tình trạng căng thẳng giữa Đường Mật, Bạch Chỉ Vi với Trương Úy kéo dài hai ngày, sau cùng Trương Úy nhíu mày, mặt mũi căng ra, phảng phất mới hạ quyết tâm vô vàn khó khăn đến trước mặt hai cô nói: "Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, việc này tuy ta thấy hai ngươi làm sai nhưng ta hiểu là các ngươi vì ta, nên coi như thôi đi, sau này đừng làm vậy nữa."
Đường Mật vẫn giận vì chuyện này, nghe gã nói vậy liền trừng mắt: "Trương đầu to, ngươi có ý gì hả? Ngươi tha thứ cho ta phải không? Xin lỗi, bản cô nương không thấy mình sai chỗ nào, không cần ngươi tha thứ."
Bạch Chỉ Vi cũng lạnh lùng: "Trương Úy, việc này trừ phi ngươi thừa nhận hoàn toàn sai lầm, không thì miễn nói gì."
Trương Úy biết Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đều có cá tính, bình thường gã vẫn nhường hai cô nhưng lần này mình làm thế là cực độ rồi, nghiến răng lắm mới nói ra được những lời nhượng bộ, cầu hòa, không ngờ hai cô không chịu nhún nửa bước. Nếu bảo gã nhận sai thì còn khó hơn lên trời, trầm mặc nhìn hai cô hồi lâu rồi mới nói: "Vậy thì thôi, cứ giữ ý mình vậy, ta cũng có giới hạn không thể vượt qua." Dứt lời gã khẽ thở dài bỏ đi.
Quan hệ giữa Đường Mật và Hoàn Lan cũng xấu đến cực điểm, tuy hôm xảy ra chuyện, Bạch Chỉ Vi có níu y lại giải thích rõ ràng nhưng từ đầu đến cuối, gã không nói câu gì, nghe Bạch Chỉ Vi giải thích xong liền rời Ngự Kiếm đường ngay. Lúc hai cô gặp lại y là ở giờ kiếm thuật tại Kiếm tông nhiều ngày sau, y thấy hai cô lại gần liền quay sang chỗ khác chỉ dẫn võ công cho một nữ kiếm đồng, Đường Mật biết ý kéo Bạch Chỉ Vi lại. Càng nghĩ đến việc này nó càng bực mình, không nói đến việc lòng tốt bị coi là ý xấu mà một kế hoạch dàn dựng kỹ lưỡng như thế, Tiết Gia Hòa lại gọi Hoàn Lan tới khiến nó tự nhiên đắc tội thêm một người, thế thôi là xui xẻo quá mức rồi. Trong lúc tâm tình không thể tệ hơn này thì Lý Liệt lại chắp tay sau lưng, thư thả đến tìm nó.
Trong lúc mẫn cảm này, Đường Mật thấy Lý Liệt giấu tay sau lưng, liền nói ngay: "Nói cho rõ đi. Không cần tặng ta thứ gì, đa tạ."
Lý Liệt cười cười: "Vì sao, tưởng tại hạ tăng cỏ Đồng quản hả? Lúc này có tặng cũng bình thường, cô nương khẩn trương quá mới là lạ."
"Ta không khẩn trương, mấy hôm nay không còn lòng dạ nào toan tính gì tới ngươi." Đường Mật nói thẳng.
"Hóa ra cô nương vẫn toan tính với tại hạ, tại hạ còn tưởng ít nhiều gì cũng lay động được tiểu cô nương, lòng dạ cô nương thâm thật." Lý Liệt xòe cả hai tay, hai bàn tay đều trống trơn.
Khoản khắc đó, Đường Mật thoáng thất vọng. Nữ tử nào cũng có đôi phần thích hư vinh, lễ tặng Đồng quản sắp hết rồi mà người có khả năng tặng nhất như Lý Liệt cũng không tặng, xem ra hơi đả kích đến nó.
"Ngươi bận lắm nhỉ, sao lại rỗi rãi đến Ngự Kiếm đường? Sắp đến lễ thọ rồi, các ngươi phải bận rộn tiếp khách ở trên núi mới đúng chứ." Đường Mật vội đổi chủ đề.
"Không rỗi lắm, năm nay không có đại hội tỷ võ tranh chưởng môn, khách đến ít hơn hẳn." Lý Liệt đáp rồi cảm thán: "Lúc Thục Sơn náo nhiệt thì ta không có mặt, lần tới biết khi nào bốn trong ngũ đại cao thủ mới lại cùng ra tay. Hà huống, một trong số đó đã không còn trên đời nữa."
Đường Mật hơi động lòng: "Ngũ đại cao thủ có ai không tham gia tỷ võ?"
"Điện giám của các vị, thế mà cô nương không biết ư? Điện giám của các vị học vấn quảng bác, tạo nghệ về Kiếm, Khí, Thuật tam tông đều cực cao."
"Vậy điện giám của bọn ta với Mục tông chủ quá cố thì ai có cơ hội thắng cao hơn? Ta nói là đấu sinh tử kia." Đường Mật lại hỏi.
"Cô nương hỏi lạ thật? Đang nghĩ gì trong đầu hả?" Lý Liệt nhìn nó, ánh mắt hổ phách chấn nhiếp tâm thần.
Đường Mật cảm thấy hơi hoang mang, không biết nên đáp thế nào, trong lòng dâng lên hình ảnh thiếu niên sắc mặt lạnh lùng cắm kiếm vào một thiếu niên giống hệt mình, nên nói: "Ta chỉ nghĩ con song sinh thì cái gì cũng giống nhau, võ công có như thế không?"
Lý Liệt rủ mắt xuống ngẫm nghĩ một chốc: "Vậy phải xem so sánh từ góc độ này, Mục tông chủ kiếm pháp cao tuyệt, Pháp Giáp trong tay lại là thần khí bá đạo, giao chiến cận thân chắc sẽ nắm phần thắng cao hơn. Trận chiến nổi danh nhất trên giang hồ của Mục tông chủ là với tam đại hộ pháp Xích Ngọc cung, kết quả ba người đó một chết, một tàn phế, một trọng thương."
Nhất thời nó tắc tị, lòng loạn lên, cùng lúc giọng Bạch Chỉ Vi từ sau lưng cất lên: "Hai người lén trốn ở đây tâm sự gì hả?"
Nó quay lại, phía sau Bạch Chỉ Vi còn có một tạp dịch Ngự Kiếm đường, Bạch Chỉ Vi lại trêu: "Lý Liệt giờ mới đến tặng cỏ Đồng quản hả, muộn quá rồi, Đường Mật nhận được một túi rồi."
"Chả trách Đường Mật bảo là không cần cỏ Đồng quản, hóa ra là không còn chỗ chứa nữa, chi bằng tại hạ tặng cô nương một túi nhé." Lý Liệt nói với Đường Mật, thần sắc thoáng nét đùa cợt, không hiểu đang đùa thật hay thăm dò.
"Không cần, bản cô nương đã tung tin là từ rày ai muốn tặng cỏ đồng quả phải tặng cả túi, bằng không sẽ không nhận, giờ ngươi nên về đi, túi thì ta đã có rồi." Đường Mật hùa theo Bạch Chỉ Vi.
Lần này Lý Liệt có vẻ không vui, nhưng y chưa kịp nói gì, Bạch Chỉ Vi lên tiếng trước: "Đường Mật đừng nói khó nghe thế nữa, tạp dịch này tìm ngươi lâu lắm rồi, xem có việc gấp gì nào."
Đường Mật thoáng quan sát viên tạp dịch, thấy lạ mặt, liền hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Tạp dịch móc một chiếc túi gấm màu tím thêu hoa râm bụt ra: "Vật này là Chúc thủ thư nhờ cô nương mau lên Thuật tông giao tận tay Mộ Dung công tử."
Đường Mật biết Mộ Dung Phỉ là một trong những đệ tử Chúc Ninh chọn trợ giúp sửa chữa cơ quan, túi gấm chắc có vật gì đó quan trọng, liền đón lấy: "Được, ta đi ngay."
Đường Mật ra khỏi Ngự Kiếm đường, gặp Mục Hiển đang tiễn hai vị tông chủ Cố Thanh Thành và Tư Đồ Minh. Cả ba nghe thấy sau lưng có tiếng động, đều quay lại nhìn, Mục Hiển nhận ra là Đường Mật chuyên gây họa liền nhíu mày: "Muộn thế này còn ra ngoài, lúc chuông đổ có về kịp không?"
Nó rụt đầu lại: "Thưa điện giám, Mật vì sửa chữa cơ quan ở Thuật tông nên phải lên Trường Minh các một chuyến, nhất định về kịp giờ."
Cố Thanh Thành bảo: "Thế này vậy, Thành sẽ đưa nha đầu lên Trường Minh các, nhất định sẽ về kịp trước giờ khóa cửa."
Mục Hiển sầm mặt xuống, giọng đượm vẻ uy hiếp: "Đường Mật, lúc về không được chạm chân ra khỏi dãy bậc đá, bằng không điểm hạnh kiểm năm nay mất sạch. Mau đa tạ Cố tông chủ."
Đường Mật đừng lên phi kiếm của Cố Thanh Thành, mùi mộc tê hương thoang thoảng từ sau lưng, nó nhớ điện phán Diêm Giai Chi cũng có mùi này liền hỏi: "Cố tông chủ, có phải người Thuật tông đều thích mộc tê hương?"
"Ta thích, người khác có thích không thì ta không biết." Cố Thanh Thành đáp.
Đường Mật nghĩ cũng đúng, nhất tông chi chủ thích gì tất thuộc hạ sẽ học theo, sao nó lại quên mất thân phận của Cố Thanh Thành nhỉ, bất giác thở dài não nuột.
"Thở dài cái gì, còn nhỏ lại ra vẻ sầu muộn. Lẽ nào năm nay không ai tặng cỏ Đồng quản?" Cố Thanh Thành hỏi với giọng trêu cợt.
"Không hẳn, tông chủ còn trẻ, mỗi nay ngày này tất nhận hết bị này bị khác cỏ Đồng quản, đâu biết được nỗi bi ai của người không được yêu mến như con." Đường Mật đáp với khẩu khí khoa trương.
Cố Thanh Thành bật cười: "Vậy con tặng người khác đi, sau đó đợi người ta tặng lại." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
"Không được tặng lại thì mất mặt lắm, chi bằng không tặng."
"Xem ra con có người để tặng rồi." Cố Thanh Thành hỏi dò.
Có ư? Đường Mật tự hỏi, chợt không muốn nói gì nữa.
Lúc thấy Mộ Dung Phỉ, Đường Mật nhận ra y đang đùa với một con chim nhỏ đậu ở lòng tay, con chim lông vũ đen nhánh, lông bụng trắng toát, đầy khả ái. Nó nhảy lên, ghé sát mặt y hỏi: "Ngươi chơi với loài chim gì thế hả?"
"Dạ oanh, tại hạ không nghịch, tính tình dạ oanh ghê gớm lắm." Y đáp.
"À, vậy hả, tiểu dạ oanh, nào nào nào, hót một khúc cho mọi người nghe." Đường Mật đưa tay trêu dạ oanh.
"Nó không biết hót, chim mái mà." Mộ Dung Phỉ cười đáp, vỗ vỗ lên lưng dạ oanh, ra hiệu nó bay đi. Đường Mật ngẩng nhìn bóng chim nhanh chóng tan biến vào bầu trời đêm, có vẻ thất vọng: "Tiếc thật, chim mái sao lại không biết hói."
"Không biết nhưng rất hợp với hồn chủ, người đó cũng ngũ âm bất toàn." Mộ Dung Phỉ nói.
"Hóa ra là hồn thú, của ai vậy?" Đường Mật hiếu kỳ.
"Đường tỷ của tại hạ, đúng rồi, Đường Mật, cô nương đến tìm tại hạ hả?"
Đường Mật gật đầu móc túi gấm ra: "Cái này của ngươi."
Mộ Dung Phỉ đón lấy, hé miệng túi ngẩn người hồi lâu rồi mới ngẩng lên nhìn nó, lắp bắp: "Đường Mật, tại hạ không ngờ, tại…tại hạ không chuẩn bị túi."
Đường Mật không hiểu ý, chỉ thấy thần quang lưu chuyển trong đôi mắt đang nhìn mình, cũng không hiểu y nghĩ gì, nên đáp: "Túi dễ tìm mà, ta phải xuống núi bây giờ đây, ngươi chuẩn bị mau lên, ta phải về trước lúc đóng cửa."
Mộ Dung Phỉ tỏ vẻ trù trừ, hồ lâu mới hạ quyết tâm: "Đợi một chút, tại hạ quay lại ngay."
Thoáng sau, Mộ Dung Phỉ cầm theo một cái túi quay lại, trịnh trọng đưa cho nó: "Tại hạ không ngờ cô nương tặng mình cỏ Đồng quản, vì tại hạ cho rằng cô nương không có ai trong lòng, bất quá, hiện tại được cô nương tặng, tại hạ vô cùng vui vẻ, đây là cỏ tặng lại."
Đường Mật nhìn y với vẻ lạ lẫm, mở túi ra xem, dưới đáy cái túi to là một ngọn cỏ mềm đỏ rực, tâm tư nó chuyển động: "Đưa túi gấm cho ta xem."
Mộ Dung Phỉ đưa cho, bên trong hóa ra đựng cỏ Đồng quản, Đường Mật nhớ lại gương mặt tạp dịch lạ lùng đó, lập tức tỉnh ngộ: "A, là Mộ Dung Trinh Lộ."
Nó nhớ lại tình hình ban nãy, chợt bật cười ha hả, hồi lâu mới ngừng: "Đường tỷ của ngươi đúng là khả ái, một người thông minh lanh lợi như thế sao lại hồ đồ đến vậy, không phải càng quan tâm đến thì càng loạn sao?"
Đế lượt Mộ Dung Phỉ không hiểu gì: "Đường Mật, thật ra cô nương định nói gì?"
Đường Mật thò tay ra: "Mộ Dung Phỉ, ban nãy hồn thú đến đưa tin, có tiện cho ta xem không? Xong rồi ta cho ngươi biết mọi chuyện."
Mộ Dung Phỉ hơi đỏ mặt, cho rằng không tiện cho nó xem lá thư Mộ Dung Trinh Lộ viết, nhưng lại thoáng đoán ra đường tỷ giở trò, hồi lâu mới đưa cho Đường Mật: "Đều là đường tỷ nói loạn xạ, cô nương đừng nghĩ gì nhiều."
Nó mở thư ra xem, quả nhiên trong đó Mộ Dung Trinh Lộ bảo rằng nó nổi tiếng cỡ nào ở Ngự Kiếm đường, đã nhận được hàng tá nhánh cỏ, nhắc nhở y mau hành động, còn nó thì yêu cầu người tặng cỏ phải đựng vào túi.
Đọc xong, nó cười không ngậm miệng lại được, giảng giải kỹ càng cho Mộ Dung Phỉ nghe xong mới bảo: "Chả trách đường tỷ của ngươi đến tuổi này còn chưa tìm được người tâm đầu ý hợp, chả hiểu gì về việc này mà còn thay ngươi dàn xếp loạn xạ."
Mộ Dung Phỉ hiểu duyên do, cảm giác vừa giận vừa buồn cười, nhưng thoáng buồn man mác: "Đường tỷ vốn không thông minh lắm, trừ kiếm pháp và thuật dịch dung ra thì không khai khiếu được chuyện gì cả."
"Đúng rồi, Trinh Lộ tỷ học ở đâu ra thuật dịch dung cao minh như thế?"
"Học với điện giám, học vấn của Mục điện giám rất rộng." Mộ Dung Phỉ đáp, thần sắc nghiêm túc: "Đường Mật, cái túi này cô nương có thể không cần, nhưng cỏ Đồng quản thì tại hạ tặng rồi, không muốn lấy lại." Đường Mật ném cái túi vào ngực Mộ Dung Phỉ, cũng đáp thật: "Ta còn chưa bảo trả cỏ, năm nay lần đầu bản cô nương được tặng cỏ Đồng quản, ngươi muốn thì bản cô nương cũng không trả."
"Vậy tại hạ không trả lại Đường cô nương nhánh cỏ đó có được không?" Mộ Dung Phỉ cười hỏi.
"Đương nhiên, đương nhiên, thừa mông Mộ Dung công tử yêu mến, Mật cầu còn không được nữa là."
Tối đó, đưa Đường Mật hạ sơn, Mộ Dung Phỉ nhìn theo hồng y thiếu nữ đi thật xa rồi còn quay phắt lại vẫy tay với y: "Mộ Dung Phỉ, tâm tình ta khá hơn nhiều rồi, đa tạ."
Y khẽ mỉm cười trong bóng đêm, tuy biết ngọn cỏ trong tay không liên quan gì đến chuyện trăng gió nhưng cũng thấy lòng lâng lâng.
/106
|