Lâm Chinh đã về nhà!
Chẩm Toàn gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, nhờ bảo Chẩm Khê khi nào tan học thì về nhà ngay.
Hơn một tháng không gặp, Lâm Chinh đã không còn dáng vẻ ngây ngô, non nớt của tuổi học sinh nữa. Bây giờ hắn vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trông chẳng khác gì kẻ từng trải đời.
Ngồi ngay trước mặt Chẩm Toàn và Lâm Tuệ mà hắn còn phì phèo thuốc lá, khiến cả phòng đều sặc mùi khói gay mũi.
“Bố bỏ ba nghìn tệ ra trước đi, muốn người ta giúp thì không thể đi tay không được, huống hồ là nhà của Huy Dương, ba nghìn tệ có khi còn chưa đủ ấy.”
“Cần nhiều như vậy cơ à?” Chẩm Toàn tỏ ra khó khăn.
“Sao bố không nói luôn là bố không nỡ bỏ ra tí tiền ấy đi, còn bắt con mất công trở về gấp như vậy làm gì.”
Lâm Tuệ vội vàng kéo Chẩm Toàn sắp sửa nổi giận vào trong nhà, lúc quay ra, trong tay mụ ta cầm một cái phong bi.
“Con để ý việc này nhiều một chút, sang năm con phải học cấp ba, em gái con cũng lên cấp hai, tương lai của các con đều chỉ trông chờ vào công việc này của bố con thôi đấy.”
Lâm Chinh sốt ruột nhét tiền vào túi áo mình rồi nói: “Con có quan hệ rất tốt với Huy Dương, chỉ cần con mở miệng thì cậu ấy không thể không giúp nhà mình được, mẹ cứ yên tâm đi.”
Nói khoác mà không biết ngượng mồm!
“Anh à, khi nào thì anh đi?” Chẩm Hàm từ trong phòng đi ra, nó mặc một cái áo choàng lông xù màu đỏ, khuôn mặt trắng nõn nà được bao bọc trong lớp cổ áo, trông vô cùng xinh đẹp, đáng yêu.
Lâm Chinh đứng dậy: “Đi ngay bây giờ chứ còn gì nữa.”
Chẩm Hàm cười rõ là đáng yêu, kéo lấy tay Lâm Chinh, sau đó quay đầu nhìn về phía Chẩm Khể hỏi: “Chị có đi cùng không?”
“Chị không đi đâu, chị cũng không quen với người ta.”
“Đi đi! Cùng đi luôn đi!” Chẩm Toàn ở sau lưng đẩy cô, “Con với Huy Dương học cùng trường, lúc trước cũng từng gặp nhau, coi như có tí quen biết rồi. Thêm một người đi là thêm một phần cơ hội.”
Chẩm Khê bị Chẩm Toàn đẩy ra cửa, vừa đi xuống nhà, cô liền nói: “Em không đi được đâu, em sẽ mang thêm phiền phức cho mọi người đấy.”
Lâm Chinh nhìn cô cười rất quái đản, “Mày nhất định phải đi! Cái thứ xấu xấu bẩn bẩn như mày mà không đi thì sao có thể tôn lên hết sự xinh đẹp của em gái tạo được.”
Chẩm Hàm cúi đầu, lắc tay của Lâm Chinh. “Anh đừng nói bậy, chị cũng rất xinh đẹp mà.”
“Nó xinh đẹp chỗ nào?” Lâm Chinh cười nắc nẻ, “Em không cảm thấy nó rất giống mẫu vật ở trong phòng thí nghiệm à? Cái bộ xương trắng hếu, phủ thêm lớp da nữa chắc là giống hệt nó bây giờ đấy.”
Chẩm Hàm đi tới kéo tay cô nói: “Chị đi cùng nhé, chưa biết chừng anh Huy Dương vẫn còn nhớ ra chị đấy.”
Lâm Chinh thêm vào: “Mày mà dám không đi, tao sẽ nói với bố là đang đi trên đường thì mày cướp tiền của tao.”
Chẩm Khế hít sâu rồi thở ra một hơi thật dài, cuối cùng đành phải theo sau bọn họ.
Nghe nói nhà của Huy Dương cách nơi này rất xa. Lâm Chinh đạp xe đèo Chẩm Hàm, rồi nói với Chẩm Khê: “Mày chạy theo sau, nhớ chạy nhanh lên đấy. Cậu ấy sắp xong giờ tự học buổi tối rồi, đến muộn người ta đi ngủ mất.”
Lâm Chinh đạp xe rất nhanh, Chẩm Khê ở phía sau ung dung chạy chậm, nếu không nhìn thấy bóng dáng Lâm Chinh là cô đứng lại luôn, cuối cùng Lâm Chinh vẫn phải quay trở lại tìm cô.
Suốt dọc đường cổ bị chửi rủa, mắng nhiếc mãi cho tới tận khi đến nhà của Huy Dương. Lâm Chinh dừng xe trước một cánh cổng sắt và nói: “Đến rồi!”
Chẩm Hàm nhìn qua khe hở của cửa sắt vào bên trong, phấn khích kêu lên: “Đây chính là nhà của anh Huy Dương a? Thật là to.”
Lâm Chinh cũng hưng phấn theo: “Bên trong còn to và rộng hơn cơ, có cả vườn hoa, suối phun và hồ nước. Lần trước anh đến còn thấy trong ao nhà họ nở đầy hoa sen, đẹp vô cùng.
Chẩm Hàm “Oa” lên thành tiếng, “Thế nhà của anh Huy Dương còn lớn hơn cả nhà của anh Lực Quần ạ? Nhà của anh Lực Quần có hai tầng đấy, còn có cả một phòng sách cực lớn nữa.”
“Hai tầng đã là gì, nhà của Huy Dương có ba tầng, trên tầng cao nhất có một cái sân thượng siêu rộng. Đúng rồi, nhà cậu ấy còn có cả một cái bể bơi ngoài trời nữa.”
Chẩm Hàm vỗ tay, cười vô cùng vui vẻ. “Một lát nữa anh có thể bảo anh Huy Dương đưa em đi tham quan không?”
“Chắc chắn là được, đến lúc đó anh sẽ nói với cậu ấy.”
Hai người này càng nói càng hăng, Chẩm Khê lại chẳng nghe lọt tại một chữ nào cả. Chết tiệt, cô thấy mình sắp chết rét rồi.
Lúc ở trường, cả ngày cô chỉ quanh quẩn từ ký túc xá đến phòng học, nên cô cũng không biết ngoài trời lại lạnh như vậy. Đến mùa đông cô không hề có một bộ quần áo rét nào, bình thường có chỉ mặc một cái áo khoác là đủ. Giờ đứng trước cửa nhà Huy Dương, có cảm giác mình như sắp bị chết rét đến nơi rồi.
“Lạnh quá, hay là chúng ta đi vào chờ anh ấy đi, có khi anh ấy sắp về rồi đấy.” Chẩm Hàm cũng lạnh run.
“Cũng đúng!” Lâm Chinh ấn chuông cửa, trong loa lập tức truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Đây là nhà họ Huy, xin chào.”
“Chào chú, cháu đến tìm Huy Dương.” Lâm Chinh ghé sát vào chiếc loa để nói.
“Cậu chủ không dặn là hôm nay sẽ có khách tới thăm.”
“Cháu là bạn học của cậu ấy, đến tìm Huy Dương có việc. Cháu tên là Lâm Chinh, nhờ chú nói giúp với cậu ấy một tiếng.”
“Cậu chủ vẫn chưa về nhà.”
Lâm Chinh hạ tay xuống, “Được, nếu vẫn chưa về thì cháu chờ vậy.”
“Chúng ta không thể vào trong chờ sao?” Chẩm Hàm sốt ruột hỏi.
“Người vừa rồi là quản gia nhà họ, nếu chủ nhân không có lệnh thì ông ấy sẽ không để cho chúng ta vào đâu.”
Chẩm Hàm lập tức đổi trọng tâm câu chuyện, kinh ngạc hỏi: “Nhà họ còn có cả quản gia cơ à? Em vẫn luôn cho rằng chỉ trong truyện cổ tích mới có quản gia thôi chứ.”
“Ừm, còn có một cô giúp việc và một thợ làm vườn nữa, tổng cộng ba người.”
“Woa, ở nhà anh Lực Quần mới chỉ có một cô giúp việc thôi đấy.”
“Dẹp đi, Nhiều Lực Quần kia là ai mà có thể so sánh với Huy Dương.”
Ôi trời, sao Huy Dương vẫn còn chưa về nhà? Chẩm Khê chỉ còn thiếu nước chắp tay lên ngực cầu nguyện cho Huy Dương mau chóng trở về làm Lâm Chinh bẽ mặt, để bọn họ còn được về nhà sớm, chứ cứ chờ đợi như thế này thì có chết rét mất thôi.
Một ánh đèn chói mắt xuất hiện, Chẩm Khê đưa tay lên che mắt, ngay sau đó là tiếng động cơ truyền đến.
Rốt cuộc cũng về rồi. Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại cách bọn họ không xa, cửa xe mở ra, người bước xuống đầu tiên là Lý Minh Đình.
Anh ta trông thấy Chẩm Khê, đang định chào hỏi thì thấy cô đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, ngay sau đó, anh ta lại nhìn thấy kẻ khiến mình căm ghét, Lâm Chinh.
Người xuống xe tiếp theo là bạn gái của Lý Minh Đình, đàn chị Tiền Dung, mới gọi được chữ “Tiểu” đã bị Huy Dương ở phía sau đẩy một cái.
Huy Dương lướt qua Chẩm Khê, đi thẳng đến trước mặt Lâm Chinh hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh Dương, lâu quá không gặp rồi.”
Chẩm Hàm cũng chào hỏi: “Em chào anh Huy Dương, em là em gái của anh Lâm Chinh, tên em là Chẩm Hàm.”
Chẩm Khế đứng ở đằng xa nhìn, cô đúng là phải bái phục Chẩm Hàm, trong cảnh tối tăm như thế này mà cũng có thể nở được nụ cười sáng sủa xán lạn như vậy.
“Lâm Chinh, mày còn dám xuất hiện trước mặt tao à, tao còn chưa tìm mày để tính sổ đâu đấy!” Lý Minh Đình chen lên, tóm lấy cổ áo của Lâm Chinh.
“Anh Đình, em thật sự không biết là ai đã nhét tờ giấy đấy cho anh. Anh xem, em cũng đã bị trường đuổi học, còn bị người nhà đưa đến chỗ khỉ ho cò gáy, có muốn mua bao thuốc cũng phải đi mấy cây số, anh bớt giận đi mà. Hôm nay em đến tìm anh Dương đúng là có việc thật.”
Huy Dương vừa ấn lên chuông cửa nhà mình vừa nói: “Chuyện của mày không liên quan gì tới tao, tao cũng không giúp được.”
Cổng sắt được mở ra, Huy Dương liền đi vào trong.
Lâm Chinh cuống cả lên, định đưa tay ra kéo lấy cánh tay của Huy Dương, nhưng Lý Minh Đình đã nhanh tay cản hắn lại, nói với giọng uy hiếp: “Đã nói không giúp được rồi, mà có giúp được thì cũng không giúp, mày nghĩ mày là ai hả? Cút mau đi, sau này đừng có bén mảng đến đây nữa, nếu không tạo sẽ tính hết cả nợ cũ nợ mới luôn đấy.”
Chẩm Khê nhẹ nhàng thở ra, kiểu cậu ấm hung ác này vẫn nên để Lý Minh Đình diễn thì tốt hơn.
“Anh Huy Dương.” Chẩm Hàm đột nhiên lên tiếng, “Chẳng phải lần trước anh đã cứu chị của em sao?”
Chẩm Hàm chỉ vào Chẩm Khê: “Anh không nhớ chị ấy à?”
Huy Dương dừng bước, quay đầu nhìn sang Chẩm Khế rồi nói: “Có gặp một lần trong lớp tự học buổi tối thì phải, thể tính là quen biết à?”
Nói rồi không buồn quay đầu lại mà đi thẳng vào cổng, Lý Minh Đình bước qua Chẩm Hàm, cúi đầu nhìn nó rồi nói: “Em gái này, không có việc gì thì đừng đi theo anh trai mình làm mấy chuyện vớ vẩn nữa, có thời gian thì về mà đọc thêm nhiều sách đi.”
Chẩm Hàm méo miệng, tỏ vẻ cố nén để không khóc.
Tiến Dũng chạy theo hai người kia vào bên trong, cánh cổng đóng sầm lại ngay trước mắt bọn họ.
Chẩm Khế run rẩy bảo: “Về nhà thôi.”
“Anh!” Chẩm Hàm khóc ầm lên, “Không phải anh nói anh có quan hệ rất tốt với anh Huy Dương sao? Thế tại sao anh ấy lại có thái độ này với em?”
Sắc mặt Lâm Chinh nhăn nhó, khó chịu nói: “Sao anh biết được! Mấy cậu ấm nhà có tiền đều sớm nắng chiều mưa. Lần trước vẫn còn tốt đẹp, sao lần này lại...”
Lâm Chinh trừng mắt rồi đột nhiên phi tới trước mặt Chẩm Khê, nắm lấy cổ áo cổ hét lên: “Có phải lần trước mày đã nói gì với Huy Dương không? Mày đã nói cái quái gì thế hả?”
Chẩm Khê cố sức giằng ra khỏi tay hắn và nói một cách bất lực: “Vừa rồi người ta cũng đã nói là không quen em rồi, em còn có thể nói cái gì, không phải là anh có chứng vọng tưởng bị hại đấy chứ? Ngược lại em còn muốn hỏi anh, rốt cuộc là anh đã gây chuyện gì với Lý Minh Đình vậy?”
Chẩm Hàm cũng hỏi: “Đúng đấy, vì sao cái anh vừa rồi lại ghét anh như vậy?”
Lâm Chinh hơi lúng túng buông lỏng tay ra, lặp lại câu vừa rồi mình nói: “Anh làm sao biết được.”
“Kẹt kẹt...” Tiếng cổng kẽo kẹt vang lên sau lưng bọn họ, cả ba người đồng thời quay đầu lại thì thấy cổng lớn lại được mở ra lần nữa.
Chẩm Hàm vội vàng giả bộ nghịch vạt áo choàng của mình, Lâm Chinh cũng giả vờ như đang VỖ VỖ lên vai Chẩm Khê.
Tiền Dung ló đầu ra, kêu lên: “Chẩm Khế! Mày tới đây cho tao!”
Chẩm Hàm lập tức bắt lấy tay của Chẩm Khê tóm thật chặt: “Chị.”
“Mày làm bài cho tao như thế nào đấy? Sao lại sai be bét thế này? Hôm nay thầy giáo bắt tao chép phạt, mày vào đây chép cho tao, chép không xong thì đừng hòng về nhà!”
“Đàn chị à, em phải về nhà rồi, ngày mai em giúp chị chép được không?”
Chẩm Khê không hiểu vì sao Tiền Dung lại làm ầm ĩ lên như vậy, nhưng cô rất muốn về nhà, thời tiết này đúng là lạnh chết người mà.
“Mày lảm nhảm gì đấy? Ngày mai phải nộp mà mày lại nói là để mai làm? Tao đếm đến ba, mày không lại đây thì chết với tao.”
Chẩm Hàm buông tay Chẩm Khê ra, nó vừa đẩy Chẩm Khê vừa nói: “Chị đi đi, đừng để người ta chờ, đêm nay chắc chị không về nhà được rồi, em sẽ giải thích với bố mẹ cho.” Đăng bởi: admin
Chẩm Toàn gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, nhờ bảo Chẩm Khê khi nào tan học thì về nhà ngay.
Hơn một tháng không gặp, Lâm Chinh đã không còn dáng vẻ ngây ngô, non nớt của tuổi học sinh nữa. Bây giờ hắn vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trông chẳng khác gì kẻ từng trải đời.
Ngồi ngay trước mặt Chẩm Toàn và Lâm Tuệ mà hắn còn phì phèo thuốc lá, khiến cả phòng đều sặc mùi khói gay mũi.
“Bố bỏ ba nghìn tệ ra trước đi, muốn người ta giúp thì không thể đi tay không được, huống hồ là nhà của Huy Dương, ba nghìn tệ có khi còn chưa đủ ấy.”
“Cần nhiều như vậy cơ à?” Chẩm Toàn tỏ ra khó khăn.
“Sao bố không nói luôn là bố không nỡ bỏ ra tí tiền ấy đi, còn bắt con mất công trở về gấp như vậy làm gì.”
Lâm Tuệ vội vàng kéo Chẩm Toàn sắp sửa nổi giận vào trong nhà, lúc quay ra, trong tay mụ ta cầm một cái phong bi.
“Con để ý việc này nhiều một chút, sang năm con phải học cấp ba, em gái con cũng lên cấp hai, tương lai của các con đều chỉ trông chờ vào công việc này của bố con thôi đấy.”
Lâm Chinh sốt ruột nhét tiền vào túi áo mình rồi nói: “Con có quan hệ rất tốt với Huy Dương, chỉ cần con mở miệng thì cậu ấy không thể không giúp nhà mình được, mẹ cứ yên tâm đi.”
Nói khoác mà không biết ngượng mồm!
“Anh à, khi nào thì anh đi?” Chẩm Hàm từ trong phòng đi ra, nó mặc một cái áo choàng lông xù màu đỏ, khuôn mặt trắng nõn nà được bao bọc trong lớp cổ áo, trông vô cùng xinh đẹp, đáng yêu.
Lâm Chinh đứng dậy: “Đi ngay bây giờ chứ còn gì nữa.”
Chẩm Hàm cười rõ là đáng yêu, kéo lấy tay Lâm Chinh, sau đó quay đầu nhìn về phía Chẩm Khể hỏi: “Chị có đi cùng không?”
“Chị không đi đâu, chị cũng không quen với người ta.”
“Đi đi! Cùng đi luôn đi!” Chẩm Toàn ở sau lưng đẩy cô, “Con với Huy Dương học cùng trường, lúc trước cũng từng gặp nhau, coi như có tí quen biết rồi. Thêm một người đi là thêm một phần cơ hội.”
Chẩm Khê bị Chẩm Toàn đẩy ra cửa, vừa đi xuống nhà, cô liền nói: “Em không đi được đâu, em sẽ mang thêm phiền phức cho mọi người đấy.”
Lâm Chinh nhìn cô cười rất quái đản, “Mày nhất định phải đi! Cái thứ xấu xấu bẩn bẩn như mày mà không đi thì sao có thể tôn lên hết sự xinh đẹp của em gái tạo được.”
Chẩm Hàm cúi đầu, lắc tay của Lâm Chinh. “Anh đừng nói bậy, chị cũng rất xinh đẹp mà.”
“Nó xinh đẹp chỗ nào?” Lâm Chinh cười nắc nẻ, “Em không cảm thấy nó rất giống mẫu vật ở trong phòng thí nghiệm à? Cái bộ xương trắng hếu, phủ thêm lớp da nữa chắc là giống hệt nó bây giờ đấy.”
Chẩm Hàm đi tới kéo tay cô nói: “Chị đi cùng nhé, chưa biết chừng anh Huy Dương vẫn còn nhớ ra chị đấy.”
Lâm Chinh thêm vào: “Mày mà dám không đi, tao sẽ nói với bố là đang đi trên đường thì mày cướp tiền của tao.”
Chẩm Khế hít sâu rồi thở ra một hơi thật dài, cuối cùng đành phải theo sau bọn họ.
Nghe nói nhà của Huy Dương cách nơi này rất xa. Lâm Chinh đạp xe đèo Chẩm Hàm, rồi nói với Chẩm Khê: “Mày chạy theo sau, nhớ chạy nhanh lên đấy. Cậu ấy sắp xong giờ tự học buổi tối rồi, đến muộn người ta đi ngủ mất.”
Lâm Chinh đạp xe rất nhanh, Chẩm Khê ở phía sau ung dung chạy chậm, nếu không nhìn thấy bóng dáng Lâm Chinh là cô đứng lại luôn, cuối cùng Lâm Chinh vẫn phải quay trở lại tìm cô.
Suốt dọc đường cổ bị chửi rủa, mắng nhiếc mãi cho tới tận khi đến nhà của Huy Dương. Lâm Chinh dừng xe trước một cánh cổng sắt và nói: “Đến rồi!”
Chẩm Hàm nhìn qua khe hở của cửa sắt vào bên trong, phấn khích kêu lên: “Đây chính là nhà của anh Huy Dương a? Thật là to.”
Lâm Chinh cũng hưng phấn theo: “Bên trong còn to và rộng hơn cơ, có cả vườn hoa, suối phun và hồ nước. Lần trước anh đến còn thấy trong ao nhà họ nở đầy hoa sen, đẹp vô cùng.
Chẩm Hàm “Oa” lên thành tiếng, “Thế nhà của anh Huy Dương còn lớn hơn cả nhà của anh Lực Quần ạ? Nhà của anh Lực Quần có hai tầng đấy, còn có cả một phòng sách cực lớn nữa.”
“Hai tầng đã là gì, nhà của Huy Dương có ba tầng, trên tầng cao nhất có một cái sân thượng siêu rộng. Đúng rồi, nhà cậu ấy còn có cả một cái bể bơi ngoài trời nữa.”
Chẩm Hàm vỗ tay, cười vô cùng vui vẻ. “Một lát nữa anh có thể bảo anh Huy Dương đưa em đi tham quan không?”
“Chắc chắn là được, đến lúc đó anh sẽ nói với cậu ấy.”
Hai người này càng nói càng hăng, Chẩm Khê lại chẳng nghe lọt tại một chữ nào cả. Chết tiệt, cô thấy mình sắp chết rét rồi.
Lúc ở trường, cả ngày cô chỉ quanh quẩn từ ký túc xá đến phòng học, nên cô cũng không biết ngoài trời lại lạnh như vậy. Đến mùa đông cô không hề có một bộ quần áo rét nào, bình thường có chỉ mặc một cái áo khoác là đủ. Giờ đứng trước cửa nhà Huy Dương, có cảm giác mình như sắp bị chết rét đến nơi rồi.
“Lạnh quá, hay là chúng ta đi vào chờ anh ấy đi, có khi anh ấy sắp về rồi đấy.” Chẩm Hàm cũng lạnh run.
“Cũng đúng!” Lâm Chinh ấn chuông cửa, trong loa lập tức truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Đây là nhà họ Huy, xin chào.”
“Chào chú, cháu đến tìm Huy Dương.” Lâm Chinh ghé sát vào chiếc loa để nói.
“Cậu chủ không dặn là hôm nay sẽ có khách tới thăm.”
“Cháu là bạn học của cậu ấy, đến tìm Huy Dương có việc. Cháu tên là Lâm Chinh, nhờ chú nói giúp với cậu ấy một tiếng.”
“Cậu chủ vẫn chưa về nhà.”
Lâm Chinh hạ tay xuống, “Được, nếu vẫn chưa về thì cháu chờ vậy.”
“Chúng ta không thể vào trong chờ sao?” Chẩm Hàm sốt ruột hỏi.
“Người vừa rồi là quản gia nhà họ, nếu chủ nhân không có lệnh thì ông ấy sẽ không để cho chúng ta vào đâu.”
Chẩm Hàm lập tức đổi trọng tâm câu chuyện, kinh ngạc hỏi: “Nhà họ còn có cả quản gia cơ à? Em vẫn luôn cho rằng chỉ trong truyện cổ tích mới có quản gia thôi chứ.”
“Ừm, còn có một cô giúp việc và một thợ làm vườn nữa, tổng cộng ba người.”
“Woa, ở nhà anh Lực Quần mới chỉ có một cô giúp việc thôi đấy.”
“Dẹp đi, Nhiều Lực Quần kia là ai mà có thể so sánh với Huy Dương.”
Ôi trời, sao Huy Dương vẫn còn chưa về nhà? Chẩm Khê chỉ còn thiếu nước chắp tay lên ngực cầu nguyện cho Huy Dương mau chóng trở về làm Lâm Chinh bẽ mặt, để bọn họ còn được về nhà sớm, chứ cứ chờ đợi như thế này thì có chết rét mất thôi.
Một ánh đèn chói mắt xuất hiện, Chẩm Khê đưa tay lên che mắt, ngay sau đó là tiếng động cơ truyền đến.
Rốt cuộc cũng về rồi. Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại cách bọn họ không xa, cửa xe mở ra, người bước xuống đầu tiên là Lý Minh Đình.
Anh ta trông thấy Chẩm Khê, đang định chào hỏi thì thấy cô đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, ngay sau đó, anh ta lại nhìn thấy kẻ khiến mình căm ghét, Lâm Chinh.
Người xuống xe tiếp theo là bạn gái của Lý Minh Đình, đàn chị Tiền Dung, mới gọi được chữ “Tiểu” đã bị Huy Dương ở phía sau đẩy một cái.
Huy Dương lướt qua Chẩm Khê, đi thẳng đến trước mặt Lâm Chinh hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh Dương, lâu quá không gặp rồi.”
Chẩm Hàm cũng chào hỏi: “Em chào anh Huy Dương, em là em gái của anh Lâm Chinh, tên em là Chẩm Hàm.”
Chẩm Khế đứng ở đằng xa nhìn, cô đúng là phải bái phục Chẩm Hàm, trong cảnh tối tăm như thế này mà cũng có thể nở được nụ cười sáng sủa xán lạn như vậy.
“Lâm Chinh, mày còn dám xuất hiện trước mặt tao à, tao còn chưa tìm mày để tính sổ đâu đấy!” Lý Minh Đình chen lên, tóm lấy cổ áo của Lâm Chinh.
“Anh Đình, em thật sự không biết là ai đã nhét tờ giấy đấy cho anh. Anh xem, em cũng đã bị trường đuổi học, còn bị người nhà đưa đến chỗ khỉ ho cò gáy, có muốn mua bao thuốc cũng phải đi mấy cây số, anh bớt giận đi mà. Hôm nay em đến tìm anh Dương đúng là có việc thật.”
Huy Dương vừa ấn lên chuông cửa nhà mình vừa nói: “Chuyện của mày không liên quan gì tới tao, tao cũng không giúp được.”
Cổng sắt được mở ra, Huy Dương liền đi vào trong.
Lâm Chinh cuống cả lên, định đưa tay ra kéo lấy cánh tay của Huy Dương, nhưng Lý Minh Đình đã nhanh tay cản hắn lại, nói với giọng uy hiếp: “Đã nói không giúp được rồi, mà có giúp được thì cũng không giúp, mày nghĩ mày là ai hả? Cút mau đi, sau này đừng có bén mảng đến đây nữa, nếu không tạo sẽ tính hết cả nợ cũ nợ mới luôn đấy.”
Chẩm Khê nhẹ nhàng thở ra, kiểu cậu ấm hung ác này vẫn nên để Lý Minh Đình diễn thì tốt hơn.
“Anh Huy Dương.” Chẩm Hàm đột nhiên lên tiếng, “Chẳng phải lần trước anh đã cứu chị của em sao?”
Chẩm Hàm chỉ vào Chẩm Khê: “Anh không nhớ chị ấy à?”
Huy Dương dừng bước, quay đầu nhìn sang Chẩm Khế rồi nói: “Có gặp một lần trong lớp tự học buổi tối thì phải, thể tính là quen biết à?”
Nói rồi không buồn quay đầu lại mà đi thẳng vào cổng, Lý Minh Đình bước qua Chẩm Hàm, cúi đầu nhìn nó rồi nói: “Em gái này, không có việc gì thì đừng đi theo anh trai mình làm mấy chuyện vớ vẩn nữa, có thời gian thì về mà đọc thêm nhiều sách đi.”
Chẩm Hàm méo miệng, tỏ vẻ cố nén để không khóc.
Tiến Dũng chạy theo hai người kia vào bên trong, cánh cổng đóng sầm lại ngay trước mắt bọn họ.
Chẩm Khế run rẩy bảo: “Về nhà thôi.”
“Anh!” Chẩm Hàm khóc ầm lên, “Không phải anh nói anh có quan hệ rất tốt với anh Huy Dương sao? Thế tại sao anh ấy lại có thái độ này với em?”
Sắc mặt Lâm Chinh nhăn nhó, khó chịu nói: “Sao anh biết được! Mấy cậu ấm nhà có tiền đều sớm nắng chiều mưa. Lần trước vẫn còn tốt đẹp, sao lần này lại...”
Lâm Chinh trừng mắt rồi đột nhiên phi tới trước mặt Chẩm Khê, nắm lấy cổ áo cổ hét lên: “Có phải lần trước mày đã nói gì với Huy Dương không? Mày đã nói cái quái gì thế hả?”
Chẩm Khê cố sức giằng ra khỏi tay hắn và nói một cách bất lực: “Vừa rồi người ta cũng đã nói là không quen em rồi, em còn có thể nói cái gì, không phải là anh có chứng vọng tưởng bị hại đấy chứ? Ngược lại em còn muốn hỏi anh, rốt cuộc là anh đã gây chuyện gì với Lý Minh Đình vậy?”
Chẩm Hàm cũng hỏi: “Đúng đấy, vì sao cái anh vừa rồi lại ghét anh như vậy?”
Lâm Chinh hơi lúng túng buông lỏng tay ra, lặp lại câu vừa rồi mình nói: “Anh làm sao biết được.”
“Kẹt kẹt...” Tiếng cổng kẽo kẹt vang lên sau lưng bọn họ, cả ba người đồng thời quay đầu lại thì thấy cổng lớn lại được mở ra lần nữa.
Chẩm Hàm vội vàng giả bộ nghịch vạt áo choàng của mình, Lâm Chinh cũng giả vờ như đang VỖ VỖ lên vai Chẩm Khê.
Tiền Dung ló đầu ra, kêu lên: “Chẩm Khế! Mày tới đây cho tao!”
Chẩm Hàm lập tức bắt lấy tay của Chẩm Khê tóm thật chặt: “Chị.”
“Mày làm bài cho tao như thế nào đấy? Sao lại sai be bét thế này? Hôm nay thầy giáo bắt tao chép phạt, mày vào đây chép cho tao, chép không xong thì đừng hòng về nhà!”
“Đàn chị à, em phải về nhà rồi, ngày mai em giúp chị chép được không?”
Chẩm Khê không hiểu vì sao Tiền Dung lại làm ầm ĩ lên như vậy, nhưng cô rất muốn về nhà, thời tiết này đúng là lạnh chết người mà.
“Mày lảm nhảm gì đấy? Ngày mai phải nộp mà mày lại nói là để mai làm? Tao đếm đến ba, mày không lại đây thì chết với tao.”
Chẩm Hàm buông tay Chẩm Khê ra, nó vừa đẩy Chẩm Khê vừa nói: “Chị đi đi, đừng để người ta chờ, đêm nay chắc chị không về nhà được rồi, em sẽ giải thích với bố mẹ cho.” Đăng bởi: admin
/100
|