Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 42 - Bàn Chuyện Làm Ăn

/100


Sáng sớm hôm sau, thừa dịp cả nhà đều chưa dậy, Chẩm Khê vội vã đi tìm dì Từ.

Dì Từ rất vui mừng, ôm chặt lấy cô, “Lâu lắm không gặp cháu, lại không có cách nào liên lạc được, dì cũng không dám đến trường tìm, sợ làm ảnh hưởng đến việc học của cháu”

“Có chuyện gì không dì?”

“Chuyện lần trước bán mẫu túi kia cháu còn nhớ chứ? Mẫu đó đã được tung ra thị trường cùng các mặt hàng quần áo thời trang mới của họ trong mùa này. Dì đã đến cửa hàng xem qua, việc buôn bán rất tốt, có lúc còn không có hàng để bán, nhưng ông chủ của họ vẫn không chịu thừa nhận”

“À!” Dì Từ VỖ vai cô, “Đúng lúc hôm nay người phụ trách kia muốn mời dì ăn cơm, cháu đi cùng dì, xem xem tình hình như thế nào

“Cháu đi làm gì? Chuyện này có dì đi là được rồi”

“Dì đoán mẫu túi này quá đắt hàng, bọn họ muốn tìm chúng ta để bàn chuyện tiếp tục hợp tác. Cháu cùng đi đi, xem bọn họ muốn đưa ra điều kiện thế nào, chúng ta về rồi lại thương lượng. Dì sẽ giới thiệu cháu là con gái dì, được chứ?”

Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng sang trọng trước mặt, cười nói: “Mời ăn cơm ở đây? Xem ra mẫu túi xách kia thực sự đem lại doanh thu không tồi”

Người phụ trách gọi điện thoại cho dì Từ, nói ông ta sẽ xuống ngay, phiền bọn họ chờ một lát. Dì Từ và Chẩm Khê liền đi dạo một vòng trong tầng một của tòa nhà.

Ở tầng một có một cửa hàng đồ chơi rất lớn, Chẩm Khê vừa đi ngang qua đã không dời nổi bước chân. Trong tủ kính bày rất nhiều thứ, cái nào cũng rất đẹp, rất tinh xảo. Ngay từ kiếp trước cô cũng đã rất thích đồ thủ công, sưu tầm không ít mô hình nhân vật, nhưng mấy món đồ trưng bày trước mặt vẫn khiến cố không thể dời mắt.

“Cháu thích n” Dì Từ cười khanh khách, “Cháu lớn như vậy mà vẫn thích đồ chơi sao. Nhưng đồ ở đây bán đắt quá, chở chúng ta giàu rồi hẵng mua”

“Đây đều là đồ tự lắp ghép. Mỗi mô hình ít nhất cũng có mười mấy linh kiện, nhiều thì đến hàng trăm hàng ngàn cái, cô nghĩ cứ có tiền là mua được sao?”

“Giám đốc Từ!” Tiếng một người đàn ông vang lên từ phía sau, dì Từ quay đầu, cười chào: “Tổng giám đốc Trần!”

Hai người nhiệt tình bắt tay, chào hỏi.

“Đây là?” Người đàn ông ăn mặc rất sang trọng đưa mắt nhìn Chẩm Khê.

“Con gái tôi” Dì Tự giới thiệu.

Tổng giám đốc Trần dẫn bọn họ đến một nhà hàng phong cách Hồng Kông trên tầng thượng. Vừa vào cửa, Chẩm Khê đã âm thầm tính toán số tiền tiêu tốn cho bữa ăn này và cả số tiền có thể kiếm được từ mẫu túi xách kia nữa.

Nguyên liệu đắt tiền, chế biến công phu, hương vị hoàn hảo tuyệt vời, đây đích thực là một bữa ăn vô cùng xa xỉ, nhưng Chẩm Khê lại ăn chẳng mấy ngon miệng. Cô giả bộ tập trung ăn uống, nhưng thực tế vẫn luôn dỏng tại nghe dì Từ bàn chuyện với vị tổng giám đốc kia.

Tổng giám đốc Trần nói: “Bản thiết kế túi xách lần trước có cung cấp rất phù hợp với chủ đề trang phục mùa này của chúng tôi. Mùa tiếp theo đây, chúng tôi cũng phải nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị. Nếu như hiện giờ cô có bản thiết kế, hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác”

Nói đến cũng thật kỳ lạ, muốn mẫu thiết kế phù hợp với chủ đề, nhưng ông ta lại không tiết lộ chủ đề mùa này là gì, cũng không cho thông tin về màu sắc phối hợp hay ý tưởng thiết kế. Cho nên Chẩm Khê đoán, cái gọi là phù hợp với chủ đề trang phục, nói đúng hơn thì phải là ngược lại - thiết kế trang phục, trang sức và các phụ kiện khác đi kèm theo mẫu túi xách của cô mới đúng.

Chẩm Khê không vui chút nào. Hóa ra hai nghìn năm trăm tệ mà cô nhận được đầu chỉ nhờ bán bản thiết kế túi xách, mà còn cung cấp cho người ta “idea” chủ đề thiết kế thời trang cả một mùa? Làm gì có chuyện tốt như vậy?

Dì Từ cũng đáp: “Nghe nói túi được bán ra thị trường, tôi nghĩ cũng nên mua một cái giữ lại làm kỷ niệm. Nhưng đến cửa hàng bán lẻ của các vị mấy lần đều không mua được. Ngài nói lượng hàng tiêu thụ cũng bình thường, nên chỉ sản xuất rất ít. Cho nên hiện giờ tôi cũng không dám bán những bản thiết kế còn lại, nếu để ảnh hưởng đến việc kinh doanh của các vị thì sao? Còn mấy mẫu thiết kế kia, tôi đang tính tự mình đi liên hệ nhà xưởng xem sao?

Đối phương nghe xong lập tức cuống quýt, suýt chút còn muốn cầm tay dì Từ giữ lại. Ông ta bắt đầu thuyết giảng, nào là dì Từ tự mình làm khẳng định sẽ bị lỗ vốn hết, rồi lại khoác lác về kế hoạch kinh doanh năm sau của ông ta. Ông ta sắp mở bao nhiêu chi nhánh trên cả nước, mời ngôi sao nổi tiếng nào làm người đại diện phát ngôn, rồi sang năm thương hiệu công ty sẽ đứng thứ mấy thứ mấy trên cả nước.

Dì Từ cũng lắng nghe, cuối cùng tỏ ra khó xử: “Vậy tôi sẽ cân nhắc lại”

Thực ra, Chẩm Khê còn chưa vẽ thêm một bản thiết kế nào, muốn bán cũng không có cách nào bán được.

Đối phương lưu luyến tiễn bọn họ rời đi. Lúc gần đi, ông ta lấy ra hai túi đồ lớn đưa cho Chẩm Khê: “Lần đầu gặp mặt cũng không biết cháu thích gì, thấy món đồ chơi này rất đẹp, hy vọng cháu sẽ thích”

Chờ ông ta đi rồi, Chẩm Khê mở hộp ra xem, được đấy, là một bộ ghép hình, một bộ lego, mỗi bộ đều có giá hơn một nghìn tệ.

“Vừa nãy dì trông thấy ông ta gọi điện thoại cho trợ lý, chắc là lúc đầu nhìn thấy chúng ta đứng trước cửa hàng đồ chơi nên mới quyết định tặng cái này

Quan hệ lợi ích, đôi bên cùng có lợi, tội gì mà không nhận. Đúng lúc, sinh nhật Lư Ý sắp đến, bộ ghép hình công chúa rất thích hợp tặng cô bé, còn bộ lego công viên trò chơi, tự mình giữ lại chơi.

Sắp đến sinh nhật Lư Ý, cố vốn đã chuẩn bị mua thú bông, nhưng cảm thấy như thế không có thành ý lắm. Giờ thì tốt rồi, có bộ ghép hình này, cô sẽ dành toàn bộ thời gian sau khi học xong cho nó rồi.

“Làm gì vậy? Lớn rồi còn chơi cái này?”

Huy Dương vừa lên sân thượng thì thấy Chẩm Khê đang khoanh chân ngồi dưới đất, trước mặt bày đầy hộp nhỏ, bên trong là những miếng hình ghép đã được phân loại.

“Quà sinh nhật tặng người khác” Chẩm Khê phất tay, bảo Huy Dương đứng qua một bên đừng cản ánh sáng của CÔ.

“Chủ đề của bộ ghép hình này có phải quá ẻo lả không? Ai sẽ thích chứ?”

Thấy anh ta không động đậy, Chẩm Khê bực bội ngẩng đầu lên, túm chân anh ta kéo qua bên cạnh: “Tặng mô hình công chúa cho con gái thì không hợp chỗ nào? Chẳng lẽ tặng mô hình Transformers?

“Con gái?”

“Lư Ý, ngày kia là sinh nhật cậu ấy, em đang gấp, anh đừng có làm phiền!”

“Về ký túc xá mà làm, em đang chiếm chỗ đấy, anh không có chỗ đọc sách”

Huy Dương làm bộ muốn dọn đồ của cô, Chẩm Khế liền đánh vào cánh tay đang duỗi tới: “Anh muốn đọc sách thì chỗ nào, lúc nào chẳng được. Còn nữa, với chỉ số IQ của anh, đọc sách nhiều cũng vô ích. Em vội lắm, sao anh chẳng chịu hiểu gì vậy?

***

Cố gắng, cố gắng, cuối cùng vào đúng ngày sinh nhật của Lư Ý, Cẩm Khê đã hoàn thành được bộ xếp hình một cách rất hoàn mỹ, Lư Ý vừa mở quà ra đã nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của bạn bè xung quanh.

Cô bé vô cùng vui sướng, vui đến mức chỉ muốn đem cả bộ ghép hình đặt trên bàn học để ngày ngày cho mọi người chiêm ngưỡng, nhưng lại sợ giáo viên nhắc nhở nên không dám.

Vì bữa tiệc sinh nhật của Lư Ý, Chẩm Khê đã xin nghỉ giờ tự học buổi tối. Cô và Lư Ý cùng ôm bộ ghép hình ngẩng đầu ưỡn ngực đi giữa đám bạn.

“Làm bậy đây mà!” Lý Minh Đình dựa người trên lan can hành lang, than vãn, “Nghĩ đến mấy ngày nay chúng ta giúp em ấy bể cái bộ ghép hình, lúc nào cũng phải cẩn thận, nâng như nâng trứng, còn bị Quý Bạch Dương cười vào mặt ròng rã hai ngày. Quá là thảm. Giờ cậu xem, cái bộ dạng đắc chí của em ấy kìa!” Lý Minh Đình chỉ xuống gương mặt hớn hở của Chẩm Khê, “Trông thế kia khéo còn tưởng em ấy đang cầm bằng khen giải nhất toàn quốc chứ nào phải là bộ xếp hình”

“Đại ca!” Lý Minh Đình phát vào lưng Huy Dương, “Nếu đến sinh nhật chúng ta mà em ấy không tặng quà tử tế, tôi sẽ tức giận cho coi. Sinh nhật tối thì còn lâu, nhưng sinh nhật cậu sắp đến rồi, mong chờ đi.”

“Em ấy?” Huy Dương thở dài một tiếng, “Em ấy mà có lương tâm sao? Có thể nhớ được là ngày nào đã coi như tổ tiền tối tích đức để lại rồi”

***

Lư Ý cười hì hì đưa bánh kem cho Chẩm Khê. Chẩm Khê vừa bỏ được quả anh đào phía trên vào miệng thì đã bị Nhiêu Lực Quần lấy mất miếng bánh.

“Cậu... làm cái trò gì thế?”

“Không phải cậu bị dị ứng kem sao?”

“Cậu mới dị ứng ấy!” Chẩm Khê cướp bánh kem của mình về, xúc một miếng to, nhét vào miệng.

“Vậy lần trước, ô, là cậu không muốn ăn bánh sinh nhật của em gái đúng không?”

“Liên quan gì đến cậu! Ăn của cậu đi, ở đâu ra lắm lời như vậy.”

“Chẩm Khê, cậu nhỏ nhen quá đấy? Chẩm Hàm đã xin lỗi rồi còn gì, chuyện lần trước cũng đâu phải lỗi của em

Chẩm Khê bực bội đặt đĩa bánh kem xuống bàn, Lư Ý kéo cô, ngăn trước mặt cô nói: “Hôm nay là sinh nhật tớ, chúng ta không nói đến người khác”

Chẩm Khẽ thở hắt ra, lại cầm bánh kem lên ăn, chuyển chủ đề khác: “Lư Ý, điều ước sinh nhật của cậu là gì?”

“Không phải là không thể nói ra sao?”

“Nói một cái không sao đâu?

“Hy vọng mấy người chúng ta sẽ mãi là bạn tốt. Tớ và Đan Đan luôn là bạn thân nhất của nhau.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên... Đan Đan, sao cậu lại khóc?”

Chẩm Khế cúi đầu ôm Lư Ý, chôn mặt trên vai cô bé: “Tớ cũng hy vọng như vậy?

Nói ra đúng là mất mặt mà, kiếp trước cô sống ba mươi năm mà đến một người bạn thân cũng không có. Thậm chí sau khi cô chết, chẳng biết có được người nào thật lòng khóc thương cho mình nữa hay không.

Kiếp này tuy sống khá vất vả, nhưng may mắn là, trên mỗi bước đường đời vẫn có mấy người nguyện soi lối cho cô.

Nhiều Lực Quần nhìn Chẩm Khê ôm Lư Ý khóc nghẹn ngào, cảm thấy quá mức kinh ngạc. Cậu ta còn nhớ rõ chỉ cách đây vài ngày, trong buổi tiệc sinh nhật Chẩm Hàm cũng nói điều ước y hệt, nhưng phản ứng của Chẩm Khê lại hoàn toàn trái ngược, cứ như thấy quỷ vậy, sau đó còn kiếm cớ không chịu ăn bánh kem.

Bạn bè có thể thân thiết hơn em gái sao?

Nhiều Lực Quần hoàn toàn không hiểu Cẩm Khê đang nghĩ gì. Dù cậu ta và Chẩm Khê là bạn cùng bàn, mỗi ngày có gần 8 tiếng ở chung một chỗ, nhưng cậu ta vẫn không tài nào hiểu nổi cô nghĩ cái gì.

Khi Chẩm Khê trở về trường, đúng lúc gặp đám Huy Dương vừa rời lớp tự học buổi tối.

“Buổi tiệc sinh nhật rất vui phải không, trên tóc còn dính kem nè” Lý Minh Đình dí ngón tay vào trán Chẩm Khê, “Chủ nhật này nhớ sắp xếp thời gian rảnh nhé, đừng để bọn anh thoắt cái lại tìm không thấy người”

“Có chuyện gì ạ?”

Mắt Lý Minh Đình trợn trừng lên, Huy Dương thì lạnh mặt quát cậu ta: “Còn không đi, cậu muốn chạy bộ về à?”

Lý Minh Đình thở dài, lắc đầu đi theo Huy Dương.

“Con bé vô lương tâm Tiền Dung cũng dí trán Chẩm Khê, “Chủ Nhật là ngày gì em không biết sao?”

“Chủ Nhật?” Chẩm Khê bẻ ngón tay, “Tháng 12... 9... Ngày mùng 10. Ngày 10 tháng 12? A, em nhớ ra rồi” Đăng bởi: admin


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status