Chẩm Khê quay đầu, sau lưng có một chiếc xe ô tô đỗ lại, đèn pha chiếu thẳng lên người cô, nhưng vì ngược sáng nên có không nhìn rõ được gì.
Cửa xe mở ra, người lái xe bước xuống, người đó mặc một chiếc áo khoác dày, cổ choàng một chiếc khăn lông mềm mại.
“Chú Nhiêu? Chẩm Khế kêu một tiếng.
“Chú nhìn đã thấy có chút giống cháu mà, sao cháu lại ở đây? Hôm nay không phải ba mươi Tết sao?”
“Dạ” Chẩm Khế chỉ đáp một tiếng, không muốn giải thích nhiều.
“Người này là?”
Ánh mắt của đối phương lướt qua người bà ngoại.
“Bà ngoại cháu”
Đối phương lộ ra biểu cảm giống như bỗng nhiên hiểu ra. Đến Nhiều Lực Quần cũng biết mấy chuyện rồ dại của gia đình cô, vậy người này chắc còn biết rõ hơn.
“Tổi thế này rồi cháu còn đứng đây làm gì vậy?”
“Đợi xe ạ”
“Muốn đi đâu sao?”
“Vào thành phố ạ”
“Đúng lúc nhà chú cũng tới đó, cũng thuận đường, đi cùng đi”
Chẩm Khê đang nghĩ cách từ chối, cô thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Nhiều Lực Quần với mẹ cậu ta.
“Trời rất lạnh, lại đang đón Tết, có lẽ không bắt được xe đầu. Mà cháu không thể để bà ngoại chịu lạnh theo cháu được.”
Chẩm Khê đành thỏa hiệp, dìu bà ngoại lên xe.
Người ngồi ghế phụ đằng trước là mẹ Nhiêu Lực Quần, ánh mắt vô hồn nhìn cô. Nhiều Lực Quần ngồi ghế sau, chỉ liếc nhìn cô một cái.
“Đan Đan, người quen à?” Bà ngoại hỏi.
“Dạ. Đây là bạn cùng lớp cháu” Hiếm khi thấy giọng điệu của Chẩm Khể thoải mái như vậy. Nhiều Lực Quần nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, mỉm cười gọi: “Cháu chào bà ạ.”
Bà ngoại lập tức lôi từ trong túi ra một trăm tệ đưa cho Nhiêu Lực Quần: “Cháu à, bà lì xì cháu, mong cháu học hành giỏi giang, ngày càng tiến bộ”
Nhiều Lực Quần không nhận, mắt không ngừng liếc nhìn Chẩm Khê. Chẩm Khê gật đầu tỏ ý muốn cậu ta nhận lấy.
Bố Nhiêu Lực Quần nói với Vu Lan Bình vài câu gì đó, Vu Lan Bình nhìn có vẻ không hài lòng, gượng ép lấy từ trong túi ra một bao lì xì đưa cho Chẩm Khê: “Cô cũng chúc cháu học tập tốt, ngày càng tiến bộ”
Chẩm Khê ngại ngùng, mỉm cười cảm ơn, Nhiêu Lực Quần cũng nhận lấy lì xì. Lúc này bà ngoại mới thấy vui, theo đó hỏi thăm Nhiêu Lực Quần về tình hình học tập ở trường của Chẩm Khê.
Nhiêu Lực Quần cũng lễ phép trả lời, vẫn không ngừng liếc nhìn Chẩm Khê khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô lấy điện thoại ra gửi cho Nhiêu Lực Quần một tin nhắn: [Niềm nở, thoải mái một chút, nói những lời dễ nghe vào, những chuyện tầm phào thì coi như không biết. Nhờ cậu đấy!]
Nhiêu Lực Quần lặng lẽ lấy điện thoại ra xem tin nhắn, gửi lại cho cô một tin: [Mua điện thoại lúc nào vậy?]
[Nhặt được.]
Chẩm Khể quay lưng về phía bà ngoại, quơ điện thoại ra trước mặt cậu ta, để cậu ta có thể thấy cái màn hình điện thoại bị nứt loang lổ, chia năm xẻ bảy.
[Dựa vào cái gì để mình nói tốt về cậu? Cái đồ xấu xa không có lương tâm kia.]
[Sẽ trả ơn cậu.]
[Trả ơn như thế nào?]
Chẩm Khề nghiến chặt răng, ngón tay lướt trên bàn phím thật nhanh, gõ từng chữ từng chữ một.
[Tùy cậu.] Nhiêu Lực Quần mỉm cười rất tươi, sau đó cất điện thoại đi, bắt đầu làm ra vẻ nghiêm túc nhưng thực ra lại nói hươu nói vượn với bà ngoại cố.
Chẩm Khê chỉ có thể cười gượng, cô vừa ngại vừa phải tỏ ra lịch sự, sau cùng thì cô cũng không thể cười được nữa.
Nhiều Lực Quần khoác lác đến nỗi cô cũng không nghe lọt tại được nữa. Vu Lan Bình ngồi đằng trước cũng phải quay đầu lại nhìn, giám đốc Nhiêu lâu lâu lại phá lên cười. Nói bốc phét thế cũng chỉ có bà ngoại mới tin thôi.
Đến thành phố, Chẩm Khê dìu bà xuống xe, nhưng bà lại không nỡ buông tay Nhiêu Lực Quần ra, miệng cứ nhắc đi nhắc lại với cậu ta là khi nào rảnh thì về quê chơi.
Chẩm Khê lạnh lùng tách tay hai người ra, nói cảm ơn họ xong liền dìu bà đi.
“Chẩm Khê.” Nhiều Lực Quần gọi cô.
Chẩm Khế quay đầu lại, không trả lời, chỉ im lặng nhìn cậu ta.
Lúc này Nhiêu Lực Quần mới phát hiện Chẩm Khê đã cắt tóc rồi, ngắn đến tận gáy, có cảm tưởng chỉ cần một làn gió nhẹ thổi là tóc có thể bay bay trước mặt cô. Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy, con người Chẩm Khê rất trong sáng, từ trong ra ngoài, thậm chí là trong sự trong sáng đó còn có chút ngây thơ mà trước giờ cậu ta chưa bao giờ thấy.
Giống như một cô gái vậy.
Không đúng, cậu ấy vốn dĩ đã là con gái mà, “Chẩm Khê.”
Nhiều Lực Quần lại la lên. Cậu ta chưa bao giờ có cảm giác vừa ngốc nghếch vừa vui vẻ đến vậy, có chút khó xử, nhưng lại vừa thân thiết làm người ta cảm thấy hạnh phúc. Chẩm Khê rất ít khi hoặc có thể nói là từ trước đến nay cô chưa từng nhìn cậu ta một cách bình thản như vậy, vừa yên lặng lại rất dịu dàng. Cậu ta bỗng cảm thấy có chút lâng lâng, giống như việc gọi tên của người đó thực ra vốn rất dễ dàng vậy.
Nó vốn dĩ là một chuyện rất dễ dàng mà.
“Sao vậy?” Chẩm Khẽ cố gắng kiềm chế không nhíu mày. Nếu là bình thường thì cổ nhất định sẽ không quay đầu mà cứ thế đi thẳng. Nhưng lúc này đang có bà ngoại ở đây.
“Nhớ lời câu nói đấy nhé.”
Chẩm Khẽ gật đầu, cuối cùng cũng đi thẳng một mạch mà không quay đầu lại.
Chẩm Khể tìm một khách sạn vừa ấm áp vừa sạch sẽ, cùng bà ngoại ở lại thành phố vài ngày, đi dạo công viên, đi trung tâm mua sắm, sau đó mới đưa bà về nhà.
Trước lúc đi, cô đưa năm trăm tệ cho bà góa cạnh nhà, để bà ấy thường xuyên qua chăm sóc bà, định kỳ đưa bà đi đo huyết áp, nhắc nhở bà mỗi ngày phải uống thuốc. Cô để lại cho người đó số điện thoại và dặn dò cứ đến cuối tháng thì gọi điện thoại cho cổ để báo cáo tình hình của bà. Nếu làm như lời hứa, chỉ cần bà ngoại khỏe mạnh, mỗi tháng cô đều sẽ đưa cho bà ấy năm trăm tệ.
Bà ấy vui vẻ nhận lời ngay, số tiền này không phải là tiền từ trên trời rơi xuống, hơn nữa không phạm pháp ai mà lại từ chối.
Ba ngày trước khi bắt đầu học kỳ mới, Chẩm Khê trở về nhà.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng của Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đã đến giai đoạn cuối cùng là bài trí. Ông bà nội đã bán căn nhà ở lúc trước, đưa tiền cho bọn họ thuê tiệm và sắm một số đồ đạc để chuẩn bị mở cửa.
Như vậy cũng tốt, không có tiền trong tay, bọn họ sẽ không mua nhà gần trường để bắt Chẩm Khể chuyển đến ở cùng.
Hai ông bà chuyển vào ở trong phòng của Lâm Chinh, Lâm Chinh chỉ có thể hằng ngày ngủ ở ghế sô pha. Cuối cùng không chịu nổi, nửa tháng trước khi vào học thì gã đã đăng ký ở lại trường.
Chẩm Hàm thì trở nên hay cáu kỉnh thất thường. Nó phản đối kịch liệt vụ Lâm Tuệ và Chẩm Toàn mở tiệm bán đồ ăn sáng. Nó cảm thấy đó là một chuyện rất mất mặt, sẽ làm nó không dám ngẩng đầu lên nhìn bạn bè được nữa. “Con nhỏ nhà bán đồ ăn sáng”, nó không thích người khác gọi nó như thế. Vì thế, nó đã khóc ầm lên mấy ngày. Cuối cùng, Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đành mở tiệm ở xa nhà, đi sớm về muộn, cả ngày không thấy bóng dáng, đến hai ông bà già cũng phải phụ bưng bể.
Chắc lúc trước bọn họ cũng đã từng nghĩ tới sự cực khổ của nghề bán hàng, nhưng lại không nghĩ là nó sẽ vất vả đến mức này. Mới cách nửa tháng khi Chẩm Khê gặp lại Chẩm Toàn và Lâm Tuệ, hai người này trông như già đi cả mười tuổi. Vốn dĩ khuôn mặt Lâm Tuệ trắng trẻo hồng hào, nay lại xuất hiện nám và tàn nhang. Bàn tay vì cả ngày phải ngâm trong nước nên đã trở nên vừa thổ vừa sưng phù, còn bị nứt nẻ. Chẩm Toàn cũng vậy, tóc mai bạc hết, lưng cũng đã hơi công xuống, kẽ móng tay lúc nào cũng bẩn thỉu, bước lại gần còn có thể ngửi được mùi nước rửa chén trên người ông ta.
Chẩm Hàm đột nhiên như trưởng thành hơn. Nó không còn muốn bố ôm hay đòi công nữa. Từ một con bé hay mè nheo, nay bỗng dưng nói nam nữ khác biệt này nọ.
Chẩm Khê nhìn bọn họ, cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười, đã như vậy rồi mà Chẩm Hàm tuần nào cũng vẫn đi học thêm lớp năng khiếu.
Vào học kỳ mới được một tháng, trường của Chẩm Hàm làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nó có tiết mục đánh đàn piano, nhà trường mời phụ huynh đến xem.
Chẩm Toàn và Lâm Tuệ bàn nhau có nên đóng cửa hàng một ngày hay không thì Chẩm Hàm nói: “Để chị con đi xem đi ạ, vừa đúng hôm đó là thứ Bảy, con cũng đã nói với anh Lực Quần một tiếng rồi, đến lúc đó hai người cùng đi nhé.”
“Không...”
“Chị con đi cũng được!” Chẩm Toàn vừa chà tay lên tạp dề vừa cười nịnh, “Chị con học giỏi, Lực Quần cũng là đứa sáng sủa, đi rối nhất định sẽ làm con nở mày nở mặt với bạn bè.”
Chẩm Khê nhìn bộ dạng bất lực của Chẩm Toàn, đến lời từ chối cũng không nói ra được.
Ngày kỷ niệm thành lập trường hôm đó cô có đến, tất nhiên là đến cùng với Nhiêu Lực Quần.
Từ đêm giao thừa đến giờ, cô và Nhiêu Lực Quần mỗi lúc gặp mặt đều có chút gì đó ngại ngùng. Nhiều Lực Quần dường như đã quên hết chuyện cãi nhau nảy lửa giữa hai người hôm Giáng Sinh. Một học kỳ mới bắt đầu, cậu ta vẫn đối xử với Chẩm Khê y như lúc trước.
Nhưng thật sự cũng không hoàn toàn giống, trước đây hai người vừa mở miệng đã cãi nhau ầm lên. Bây giờ cậu ta như biến thành một cậu học sinh ba tốt vậy. Hễ Chẩm Khê có dấu hiệu tức giận là cậu ta liền lập tức rút lui có trật tự, làm cho Cẩm Khê đã vài lần muốn mượn cớ xửng cổ rồi trở mặt với cậu ta mà cũng không thành công.
Hơn nữa nhờ màn chém gió nhiệt tình thái quá của cậu ta lần trước nên Chẩm Khê cũng cảm thấy hơi khó nuốt, điều này khiến cô làm thế nào cũng không thân với được Nhiêu Lực Quần.
Thì cứ giống bạn bè bình thường đi, nhưng mà bọn họ là kẻ thù không đội trời chung với nhau đấy. Còn nếu coi là kẻ thù thì Chẩm Khê lại không trở mặt nổi với cậu ta. Mà Nhiêu Lực Quần lại là người rất thích làm phiền người khác, cứ khiến cho Chẩm Khê luôn trong vòng luẩn quẩn: tức giận - làm lành - tức giận - làm lành...
Nói cho cùng, Chẩm Khê cũng chỉ có thể lực chính mình thôi.
“Lát nữa nếu có người hỏi thì cậu nói cậu là chị của Chẩm Hàm, thế mình phải nói thế nào?”
“Sẽ không có ai hỏi đâu.” Chẩm Khê nói tiếp, “Nếu có ai hỏi thật thì cậu cứ nói cậu đến cho vui thôi hoặc cứ nói thẳng là hàng xóm được rồi.”
“Cha mẹ của mấy đứa nhỏ có nghĩ mình là bạn trai của cậu không đấy?”
Chẩm Khê đang cúi đầu tìm chỗ ngồi, nghe thấy vậy liền thấy khó chịu. Dạo gần đây, cái kiểu thăm dò, đưa đẩy của Nhiêu Lực Quần thật sự không ít, lúc đầu Chẩm Khê còn có thể giữ vững tinh thần ứng đối, nhưng càng về sau, cô cứ xem như Nhiều Lực Quần đang mê sảng nói bừa vậy.
“Không có ai bị mù đầu, cậu yên tâm.”
Tiết mục của Chẩm Hàm được xếp ở phần sau, cái kiểu hội diễn của con nít như thế này chỉ có các vị phụ huynh là tràn đầy phấn khởi và nhiệt tình reo hò thôi, những người khác thì thật sự không hứng thú nổi.
“Hình như Chẩm Hàm rất có năng khiếu phải không? Đánh đàn, nhảy múa, hội họa? Mình từng nghe em ấy nói vậy.”
“Ừm. Học thì nhiều nhưng không giỏi, trình độ của nó cũng làng nhàng thôi.”
“Sao cậu nói em gái cậu như vậy? Cậu thì lấy đâu ra năng khiếu nào chứ?”
“Tôi học giỏi là được rồi, cần tài năng làm gì nữa? Nếu tôi mà học thêm môn năng khiếu nào nữa thì người khác làm sao mà sống nổi?”
Ban đầu Nhiều Lực Quần còn muốn lấy Chẩm Hàm để cân bằng tỉ số với Chẩm Khê, thế nhưng đợi đến lúc Chẩm Hàm bắt đầu biểu diễn, cậu ta lại không nói nổi nữa.
Chẩm Hàm đã biểu diễn xong, Nhiêu Lực Quần hỏi: “Em ấy học đánh đàn được bao lâu rồi?”
“Cũng được vài năm rồi.” Chẩm Khê nhìn sắc mặt của cậu ta rồi cười, “Tôi đã nói với cậu rồi mà, trình nó chỉ làng nhàng thôi, cậu làm gì mà bày vẻ mặt thất vọng như vậy?”
“Đánh đàn không hay thì có thể luyện, nhưng phong cách quá tù tùng thì...”
Chẩm Khê càng đắc ý: “Cậu cũng cảm thấy màn trình diễn của nó thiếu sự phóng khoáng phải không?” Đăng bởi: admin
Cửa xe mở ra, người lái xe bước xuống, người đó mặc một chiếc áo khoác dày, cổ choàng một chiếc khăn lông mềm mại.
“Chú Nhiêu? Chẩm Khế kêu một tiếng.
“Chú nhìn đã thấy có chút giống cháu mà, sao cháu lại ở đây? Hôm nay không phải ba mươi Tết sao?”
“Dạ” Chẩm Khế chỉ đáp một tiếng, không muốn giải thích nhiều.
“Người này là?”
Ánh mắt của đối phương lướt qua người bà ngoại.
“Bà ngoại cháu”
Đối phương lộ ra biểu cảm giống như bỗng nhiên hiểu ra. Đến Nhiều Lực Quần cũng biết mấy chuyện rồ dại của gia đình cô, vậy người này chắc còn biết rõ hơn.
“Tổi thế này rồi cháu còn đứng đây làm gì vậy?”
“Đợi xe ạ”
“Muốn đi đâu sao?”
“Vào thành phố ạ”
“Đúng lúc nhà chú cũng tới đó, cũng thuận đường, đi cùng đi”
Chẩm Khê đang nghĩ cách từ chối, cô thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Nhiều Lực Quần với mẹ cậu ta.
“Trời rất lạnh, lại đang đón Tết, có lẽ không bắt được xe đầu. Mà cháu không thể để bà ngoại chịu lạnh theo cháu được.”
Chẩm Khê đành thỏa hiệp, dìu bà ngoại lên xe.
Người ngồi ghế phụ đằng trước là mẹ Nhiêu Lực Quần, ánh mắt vô hồn nhìn cô. Nhiều Lực Quần ngồi ghế sau, chỉ liếc nhìn cô một cái.
“Đan Đan, người quen à?” Bà ngoại hỏi.
“Dạ. Đây là bạn cùng lớp cháu” Hiếm khi thấy giọng điệu của Chẩm Khể thoải mái như vậy. Nhiều Lực Quần nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, mỉm cười gọi: “Cháu chào bà ạ.”
Bà ngoại lập tức lôi từ trong túi ra một trăm tệ đưa cho Nhiêu Lực Quần: “Cháu à, bà lì xì cháu, mong cháu học hành giỏi giang, ngày càng tiến bộ”
Nhiều Lực Quần không nhận, mắt không ngừng liếc nhìn Chẩm Khê. Chẩm Khê gật đầu tỏ ý muốn cậu ta nhận lấy.
Bố Nhiêu Lực Quần nói với Vu Lan Bình vài câu gì đó, Vu Lan Bình nhìn có vẻ không hài lòng, gượng ép lấy từ trong túi ra một bao lì xì đưa cho Chẩm Khê: “Cô cũng chúc cháu học tập tốt, ngày càng tiến bộ”
Chẩm Khê ngại ngùng, mỉm cười cảm ơn, Nhiêu Lực Quần cũng nhận lấy lì xì. Lúc này bà ngoại mới thấy vui, theo đó hỏi thăm Nhiêu Lực Quần về tình hình học tập ở trường của Chẩm Khê.
Nhiêu Lực Quần cũng lễ phép trả lời, vẫn không ngừng liếc nhìn Chẩm Khê khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô lấy điện thoại ra gửi cho Nhiêu Lực Quần một tin nhắn: [Niềm nở, thoải mái một chút, nói những lời dễ nghe vào, những chuyện tầm phào thì coi như không biết. Nhờ cậu đấy!]
Nhiêu Lực Quần lặng lẽ lấy điện thoại ra xem tin nhắn, gửi lại cho cô một tin: [Mua điện thoại lúc nào vậy?]
[Nhặt được.]
Chẩm Khể quay lưng về phía bà ngoại, quơ điện thoại ra trước mặt cậu ta, để cậu ta có thể thấy cái màn hình điện thoại bị nứt loang lổ, chia năm xẻ bảy.
[Dựa vào cái gì để mình nói tốt về cậu? Cái đồ xấu xa không có lương tâm kia.]
[Sẽ trả ơn cậu.]
[Trả ơn như thế nào?]
Chẩm Khề nghiến chặt răng, ngón tay lướt trên bàn phím thật nhanh, gõ từng chữ từng chữ một.
[Tùy cậu.] Nhiêu Lực Quần mỉm cười rất tươi, sau đó cất điện thoại đi, bắt đầu làm ra vẻ nghiêm túc nhưng thực ra lại nói hươu nói vượn với bà ngoại cố.
Chẩm Khê chỉ có thể cười gượng, cô vừa ngại vừa phải tỏ ra lịch sự, sau cùng thì cô cũng không thể cười được nữa.
Nhiều Lực Quần khoác lác đến nỗi cô cũng không nghe lọt tại được nữa. Vu Lan Bình ngồi đằng trước cũng phải quay đầu lại nhìn, giám đốc Nhiêu lâu lâu lại phá lên cười. Nói bốc phét thế cũng chỉ có bà ngoại mới tin thôi.
Đến thành phố, Chẩm Khê dìu bà xuống xe, nhưng bà lại không nỡ buông tay Nhiêu Lực Quần ra, miệng cứ nhắc đi nhắc lại với cậu ta là khi nào rảnh thì về quê chơi.
Chẩm Khê lạnh lùng tách tay hai người ra, nói cảm ơn họ xong liền dìu bà đi.
“Chẩm Khê.” Nhiều Lực Quần gọi cô.
Chẩm Khế quay đầu lại, không trả lời, chỉ im lặng nhìn cậu ta.
Lúc này Nhiêu Lực Quần mới phát hiện Chẩm Khê đã cắt tóc rồi, ngắn đến tận gáy, có cảm tưởng chỉ cần một làn gió nhẹ thổi là tóc có thể bay bay trước mặt cô. Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy, con người Chẩm Khê rất trong sáng, từ trong ra ngoài, thậm chí là trong sự trong sáng đó còn có chút ngây thơ mà trước giờ cậu ta chưa bao giờ thấy.
Giống như một cô gái vậy.
Không đúng, cậu ấy vốn dĩ đã là con gái mà, “Chẩm Khê.”
Nhiều Lực Quần lại la lên. Cậu ta chưa bao giờ có cảm giác vừa ngốc nghếch vừa vui vẻ đến vậy, có chút khó xử, nhưng lại vừa thân thiết làm người ta cảm thấy hạnh phúc. Chẩm Khê rất ít khi hoặc có thể nói là từ trước đến nay cô chưa từng nhìn cậu ta một cách bình thản như vậy, vừa yên lặng lại rất dịu dàng. Cậu ta bỗng cảm thấy có chút lâng lâng, giống như việc gọi tên của người đó thực ra vốn rất dễ dàng vậy.
Nó vốn dĩ là một chuyện rất dễ dàng mà.
“Sao vậy?” Chẩm Khẽ cố gắng kiềm chế không nhíu mày. Nếu là bình thường thì cổ nhất định sẽ không quay đầu mà cứ thế đi thẳng. Nhưng lúc này đang có bà ngoại ở đây.
“Nhớ lời câu nói đấy nhé.”
Chẩm Khẽ gật đầu, cuối cùng cũng đi thẳng một mạch mà không quay đầu lại.
Chẩm Khể tìm một khách sạn vừa ấm áp vừa sạch sẽ, cùng bà ngoại ở lại thành phố vài ngày, đi dạo công viên, đi trung tâm mua sắm, sau đó mới đưa bà về nhà.
Trước lúc đi, cô đưa năm trăm tệ cho bà góa cạnh nhà, để bà ấy thường xuyên qua chăm sóc bà, định kỳ đưa bà đi đo huyết áp, nhắc nhở bà mỗi ngày phải uống thuốc. Cô để lại cho người đó số điện thoại và dặn dò cứ đến cuối tháng thì gọi điện thoại cho cổ để báo cáo tình hình của bà. Nếu làm như lời hứa, chỉ cần bà ngoại khỏe mạnh, mỗi tháng cô đều sẽ đưa cho bà ấy năm trăm tệ.
Bà ấy vui vẻ nhận lời ngay, số tiền này không phải là tiền từ trên trời rơi xuống, hơn nữa không phạm pháp ai mà lại từ chối.
Ba ngày trước khi bắt đầu học kỳ mới, Chẩm Khê trở về nhà.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng của Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đã đến giai đoạn cuối cùng là bài trí. Ông bà nội đã bán căn nhà ở lúc trước, đưa tiền cho bọn họ thuê tiệm và sắm một số đồ đạc để chuẩn bị mở cửa.
Như vậy cũng tốt, không có tiền trong tay, bọn họ sẽ không mua nhà gần trường để bắt Chẩm Khể chuyển đến ở cùng.
Hai ông bà chuyển vào ở trong phòng của Lâm Chinh, Lâm Chinh chỉ có thể hằng ngày ngủ ở ghế sô pha. Cuối cùng không chịu nổi, nửa tháng trước khi vào học thì gã đã đăng ký ở lại trường.
Chẩm Hàm thì trở nên hay cáu kỉnh thất thường. Nó phản đối kịch liệt vụ Lâm Tuệ và Chẩm Toàn mở tiệm bán đồ ăn sáng. Nó cảm thấy đó là một chuyện rất mất mặt, sẽ làm nó không dám ngẩng đầu lên nhìn bạn bè được nữa. “Con nhỏ nhà bán đồ ăn sáng”, nó không thích người khác gọi nó như thế. Vì thế, nó đã khóc ầm lên mấy ngày. Cuối cùng, Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đành mở tiệm ở xa nhà, đi sớm về muộn, cả ngày không thấy bóng dáng, đến hai ông bà già cũng phải phụ bưng bể.
Chắc lúc trước bọn họ cũng đã từng nghĩ tới sự cực khổ của nghề bán hàng, nhưng lại không nghĩ là nó sẽ vất vả đến mức này. Mới cách nửa tháng khi Chẩm Khê gặp lại Chẩm Toàn và Lâm Tuệ, hai người này trông như già đi cả mười tuổi. Vốn dĩ khuôn mặt Lâm Tuệ trắng trẻo hồng hào, nay lại xuất hiện nám và tàn nhang. Bàn tay vì cả ngày phải ngâm trong nước nên đã trở nên vừa thổ vừa sưng phù, còn bị nứt nẻ. Chẩm Toàn cũng vậy, tóc mai bạc hết, lưng cũng đã hơi công xuống, kẽ móng tay lúc nào cũng bẩn thỉu, bước lại gần còn có thể ngửi được mùi nước rửa chén trên người ông ta.
Chẩm Hàm đột nhiên như trưởng thành hơn. Nó không còn muốn bố ôm hay đòi công nữa. Từ một con bé hay mè nheo, nay bỗng dưng nói nam nữ khác biệt này nọ.
Chẩm Khê nhìn bọn họ, cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười, đã như vậy rồi mà Chẩm Hàm tuần nào cũng vẫn đi học thêm lớp năng khiếu.
Vào học kỳ mới được một tháng, trường của Chẩm Hàm làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nó có tiết mục đánh đàn piano, nhà trường mời phụ huynh đến xem.
Chẩm Toàn và Lâm Tuệ bàn nhau có nên đóng cửa hàng một ngày hay không thì Chẩm Hàm nói: “Để chị con đi xem đi ạ, vừa đúng hôm đó là thứ Bảy, con cũng đã nói với anh Lực Quần một tiếng rồi, đến lúc đó hai người cùng đi nhé.”
“Không...”
“Chị con đi cũng được!” Chẩm Toàn vừa chà tay lên tạp dề vừa cười nịnh, “Chị con học giỏi, Lực Quần cũng là đứa sáng sủa, đi rối nhất định sẽ làm con nở mày nở mặt với bạn bè.”
Chẩm Khê nhìn bộ dạng bất lực của Chẩm Toàn, đến lời từ chối cũng không nói ra được.
Ngày kỷ niệm thành lập trường hôm đó cô có đến, tất nhiên là đến cùng với Nhiêu Lực Quần.
Từ đêm giao thừa đến giờ, cô và Nhiêu Lực Quần mỗi lúc gặp mặt đều có chút gì đó ngại ngùng. Nhiều Lực Quần dường như đã quên hết chuyện cãi nhau nảy lửa giữa hai người hôm Giáng Sinh. Một học kỳ mới bắt đầu, cậu ta vẫn đối xử với Chẩm Khê y như lúc trước.
Nhưng thật sự cũng không hoàn toàn giống, trước đây hai người vừa mở miệng đã cãi nhau ầm lên. Bây giờ cậu ta như biến thành một cậu học sinh ba tốt vậy. Hễ Chẩm Khê có dấu hiệu tức giận là cậu ta liền lập tức rút lui có trật tự, làm cho Cẩm Khê đã vài lần muốn mượn cớ xửng cổ rồi trở mặt với cậu ta mà cũng không thành công.
Hơn nữa nhờ màn chém gió nhiệt tình thái quá của cậu ta lần trước nên Chẩm Khê cũng cảm thấy hơi khó nuốt, điều này khiến cô làm thế nào cũng không thân với được Nhiêu Lực Quần.
Thì cứ giống bạn bè bình thường đi, nhưng mà bọn họ là kẻ thù không đội trời chung với nhau đấy. Còn nếu coi là kẻ thù thì Chẩm Khê lại không trở mặt nổi với cậu ta. Mà Nhiêu Lực Quần lại là người rất thích làm phiền người khác, cứ khiến cho Chẩm Khê luôn trong vòng luẩn quẩn: tức giận - làm lành - tức giận - làm lành...
Nói cho cùng, Chẩm Khê cũng chỉ có thể lực chính mình thôi.
“Lát nữa nếu có người hỏi thì cậu nói cậu là chị của Chẩm Hàm, thế mình phải nói thế nào?”
“Sẽ không có ai hỏi đâu.” Chẩm Khê nói tiếp, “Nếu có ai hỏi thật thì cậu cứ nói cậu đến cho vui thôi hoặc cứ nói thẳng là hàng xóm được rồi.”
“Cha mẹ của mấy đứa nhỏ có nghĩ mình là bạn trai của cậu không đấy?”
Chẩm Khê đang cúi đầu tìm chỗ ngồi, nghe thấy vậy liền thấy khó chịu. Dạo gần đây, cái kiểu thăm dò, đưa đẩy của Nhiêu Lực Quần thật sự không ít, lúc đầu Chẩm Khê còn có thể giữ vững tinh thần ứng đối, nhưng càng về sau, cô cứ xem như Nhiều Lực Quần đang mê sảng nói bừa vậy.
“Không có ai bị mù đầu, cậu yên tâm.”
Tiết mục của Chẩm Hàm được xếp ở phần sau, cái kiểu hội diễn của con nít như thế này chỉ có các vị phụ huynh là tràn đầy phấn khởi và nhiệt tình reo hò thôi, những người khác thì thật sự không hứng thú nổi.
“Hình như Chẩm Hàm rất có năng khiếu phải không? Đánh đàn, nhảy múa, hội họa? Mình từng nghe em ấy nói vậy.”
“Ừm. Học thì nhiều nhưng không giỏi, trình độ của nó cũng làng nhàng thôi.”
“Sao cậu nói em gái cậu như vậy? Cậu thì lấy đâu ra năng khiếu nào chứ?”
“Tôi học giỏi là được rồi, cần tài năng làm gì nữa? Nếu tôi mà học thêm môn năng khiếu nào nữa thì người khác làm sao mà sống nổi?”
Ban đầu Nhiều Lực Quần còn muốn lấy Chẩm Hàm để cân bằng tỉ số với Chẩm Khê, thế nhưng đợi đến lúc Chẩm Hàm bắt đầu biểu diễn, cậu ta lại không nói nổi nữa.
Chẩm Hàm đã biểu diễn xong, Nhiêu Lực Quần hỏi: “Em ấy học đánh đàn được bao lâu rồi?”
“Cũng được vài năm rồi.” Chẩm Khê nhìn sắc mặt của cậu ta rồi cười, “Tôi đã nói với cậu rồi mà, trình nó chỉ làng nhàng thôi, cậu làm gì mà bày vẻ mặt thất vọng như vậy?”
“Đánh đàn không hay thì có thể luyện, nhưng phong cách quá tù tùng thì...”
Chẩm Khê càng đắc ý: “Cậu cũng cảm thấy màn trình diễn của nó thiếu sự phóng khoáng phải không?” Đăng bởi: admin
/100
|