“Ầm!” Một tiếng động giống như tiếng sấm đánh vang vọng giữa đồi núi vang lên. Chẩm Khê cảm thấy cả hội trường bỗng sôi động hẳn lên, lãnh đạo trường ngồi ở hàng ghế trên quay xuống nhắc nhở mấy lần.
Chẩm Khế ngồi thẳng lưng, vẫy vẫy tay, miệng thì gào thét, gần như đã không còn là chính mình nữa rồi. Cô còn thử huýt gió nhưng huýt cả buổi cũng không ra tiếng nào.
Lư Ý và Tiền Dung tóm lấy một tay cô, bắt cổ ngồi im trên ghế.
“Đan Đan, cậu bình tĩnh chút đi”.
“Con bé này sao vậy? Điền rồi à?”
Lúc này, người trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn, hòa theo điệu nhạc, cả người dân bắt đầu nhún nhảy. Đây là tiết mục mà Chẩm Khê luôn rất thích xem - Điệu nhảy jazz.
Chẩm Khê híp mắt nhìn thật kỹ, hỏi: “Đại mỹ nữ trên sân khấu sao nhìn quen quen vậy?”
“Sao lại không quen được? Đó là An Đào Sa”
“Ôi trời đất ơi” Chẩm Khê ban đầu bụm miệng kinh ngạc, sau đó khuôn mặt tràn ngập sự tiếc nuối, “Em thật sự rất hâm mộ Huy Dương”
“Cái gì?” Lý Minh Đình nghĩ là mình nghe nhầm rồi liền xoay người qua hỏi lại có một lần.
“Em rất hâm mộ Huy Dương đó, có một người bạn gái vừa xinh đẹp lại nhảy giỏi như vậy?”
“Đã nói rồi, không phải bạn gái đầu”
“Anh Huy nghe thấy câu này của em chắc sẽ phải bật khóc cho mà xem.”
Chẩm Khê không nghe rõ hai người nói cái gì. Thực sự thì cô gái trên sân khấu quá hấp dẫn ánh nhìn của người khác, có hoàn toàn không còn tâm trí đầu mà quan tâm đến bất cứ ai khác.
Nếu lắng nghe kỹ thì trong những tiếng hò hét ở hội trường thì tiếng thét của cô vô cùng rõ ràng và cao vút.
“Em ấy có bị sao không vậy?” Tiến Dũng dở khóc dở cười nhìn Lư Ý, nghĩ thầm chẳng lẽ có dây thần kinh nào của Chẩm Khê bị chập mất rồi, hay là do đầu óc của trạng nguyên với bọn họ không giống nhau.
“Đan Đan nhà chúng em...” Lư Ý vừa cảm thấy mất mặt vừa có chút khó nói, “Là một đứa rất nông cạn, cậu ấy hình như rất thích những cô gái có ngoại hình vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu”
Lư Ý thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Mẹ em nói với em, nếu không phải vì em nhìn xinh xắn thì lúc em bắt chuyện với cậu ấy, cậu ấy sẽ chẳng đáp lời em đâu”
Lý Minh Đình cảm thấy rất nghi hoặc trước lời của Lư Ý. Trong suy nghĩ của cậu ta, làm gì có cô gái nào không thích những cậu con trai đẹp trai chứ. Nhưng đến khi cậu ta tận mắt thấy sự phân biệt đối xử của Chẩm Khê đối với màn biểu diễn của nam sinh và nữ sinh...
Đa số những màn biểu diễn sau đó đều là của những bạn nam đẹp trai và được nhiều người yêu mến. Nhưng Chẩm Khê lại ngồi im lặng xem, sau đó lại làm bộ đứng đắn bình luận thêm vài câu, giống như giám khảo đang đánh giá thí sinh trực tiếp ở trường quay vậy. Ngược lại, nếu như có nữ sinh xuất hiện, thái độ của Chẩm Khể liên quay ngoắt 180 độ, ngồi thẳng tắp, híp mắt nhìn chằm chằm như muốn thu hết màn biểu diễn của người ta vào trong tầm mắt. Tuy rằng sự điên cuồng khi An Đào Sa lên sân khấu thì không có nữa, nhưng mà cô thật sự đã phấn khích hơn bình thường rất nhiều.
“Sao không giống lần con bé xem anh với Huy Dương chơi bóng rổ vậy?” Lý Minh Đình vẫn cảm thấy không cam tâm mà hỏi.
“Mấy anh nghĩ mình là ai?” Tiến Dũng đáp lại. Cô cảm thấy thái độ của Chẩm Khể như vậy cũng rất thú vị, ai nói là những các cô gái xinh đẹp nhất định phải đấu đá lẫn nhau, đơn giản là thưởng thức vẻ đẹp của một cô gái với thưởng thức một bức tranh có gì khác nhau đâu.
“Đến màn biểu diễn chính rồi, đến màn biểu diễn chính rồi” Lý Minh Đình đột nhiên trở nên phấn khích, xoa tay với một khuôn mặt đầy mong đợi.
Lư Ý chọc khuôn mặt ủ rũ của Chẩm Khê mấy cái, chắc là tiết mục múa của cô gái trước đã rút đi toàn bộ sức lực của cô rồi. Cô cũng không làm sao có hứng thú nổi với tiết mục biểu diễn sau đó của mấy nam sinh.
“Ồ, ông mù A Bính, À không! Ngôi sao nổi tiếng A Huy sắp xuất hiện rồi” Chẩm Khê miễn cưỡng vỗ tay một cái.
“Em mà còn như thế nữa là anh Huy của anh sẽ đánh em đó”
Lý Minh Đình lấy từ trong ba lô ra thứ gì đó đưa cho bọn họ. Chẩm Khê ban đầu còn cảm thấy kỳ lạ, Lý Minh Đình đi xem biểu diễn sao lại khoác cái ba lô to thế kia để làm gì.
Bây giờ mở ba lô ra mới thật sự khiến Chẩm Khê chói cả mắt.
Lightstick, bảng tên gắn đèn led, khăn tay, băng rôn, toàn bộ đều in tên Huy Dương, anh ta gần như đã chuẩn bị toàn bộ thiết bị cần thiết để cổ vũ cho lần biểu diễn này.
“Anh là đội trưởng đội hậu cần của Huy Dương à?”
Tiến Dũng cũng lôi máy ảnh ra, hướng lên sân khấu chụp thử vài tấm.
“Ha ha, đến master-nim cũng có rồi, mấy người đúng là bạn tốt của nhau nha.”
“Nói gì mà lắm vậy.” Lý Minh Đình đưa cho cô và Lư Ý mỗi người một cây kẹp phát sáng gắn lên đầu, sau đó đưa cho họ một tấm băng rôn thật dài rồi bảo họ giơ nó lên.
“Bộ dạng thế này trông cứ ngu si thế nào ấy” Chẩm Khê nói.
“Em quay lại nhìn xem, làm như có mình em ấy”
Chẩm Khê quay đầu, hàng phía sau có rất nhiều người đều mở đèn flash điện thoại, thắp sáng cả hội trường tối đen, ánh sáng lấp lánh của lightstick cũng giúp tạo nên hiệu ứng. Chẩm Khê nhìn kỹ thì thấy người giữ những tấm giấy A4 viết tên Huy Dương rất nhiều, chỉ có điều không được chuyên nghiệp như bọn cô.
“Nhìn chúng ta giống như được Huy Dương thuế tới vậy.”
“Anh đây có thể dùng tiền thuế được sao?” Lý Minh Đình không mấy hài lòng nói, “Chúng ta phải là những người bạn tốt, luôn đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Nếu như ngày nào đó, em đứng ở trên biểu diễn thì anh cũng sẽ ngồi dưới giơ bảng tên đèn led, đeo băng rôn trên đầu cổ vũ cho em”
Nhưng Lý Minh Đình cũng đâu ngờ một ngày nào đó trong tương lai, cậu ta lại ngồi dưới khán đài, giơ bảng tên đèn led cổ vũ cho Chẩm Khê thật.
Chẩm Khê thực sự ngậm miệng lại, cổ cẩm khăn tay vẫy cao lên, trông rất tự hào khi được làm dân cổ vũ thuê.
Màn biểu diễn của Huy Dương không quá hoành tráng, không có ánh sáng mờ ảo cũng không có phông nền trang trí bằng những tấm ruy băng màu sắc. Anh bước ra trong tiếng reo hò tràn ngập khắp hội trường. Trong tiếng trống bất chợt vang lên, trong tay anh ta cầm một chiếc chong chóng gió cực kỳ tinh xảo.
Trong giây lát, tiếng hét gần như muốn chọc thủng nóc nhà, Chẩm Khể bắt đầu thấy tại mình ù đi. Cuối cùng cô cũng hiểu ra kiếp trước tiếng gào thét có nghe thấy khi đứng ở ngoài sân vận động là như thế nào rồi.
“Anh Huy!” Lý Minh Đình hét lên, dáng vẻ điên cuồng so với mấy cô gái ngồi sau cũng không khác biệt là mấy.
Chẩm Khế chịu thua rồi. Những tiếng hò hét vang lên liên tục từ lúc Huy Dương xuất hiện cho đến bây giờ mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, có lẽ lúc họ reo hò đã phải dùng toàn bộ sức lực để hô hấp.
Chẩm Khê cũng reo hò theo vài lần, thực sự lúc Huy Dương nhảy cả người anh ta đều như đang tỏa sáng, khiến cho người xem không thể dời mắt. Cô nghĩ, cô sai rồi, con trai cao ráo nhảy breaking mới đẹp, tay dài chân dài, mỗi một động tác lại giống như một chiếc thước đo góc rồi lại giống một chiếc compa, mỗi hình ảnh đều là một bức tranh nghệ thuật.
Màn nhảy hơn 3 phút nhưng Chẩm Khê lại cảm thấy thời gian thực tế như chỉ có 30 giây, có lẽ bởi vì quá hay. Ở, sao nhạc lại dùng rồi?
Những khán giả trong hội trường đều có cảm nhận giống cô, không biết ai bắt đầu hét lên: “Diễn nữa đi!” Tức khắc cả hội trường đều không ngừng vang lên, “Diễn nữa đi.”
Những ngôi sao quả thực là ngôi sao, chỉ vẫy tay một cái rồi xuống sân khấu luôn, mặc cho lãnh đạo trường với ban tổ chức vẫn luôn cố duy trì trật tự mà cũng không thèm ló mặt ra thêm một cái nào nữa.
Buổi diễn văn nghệ của ngày đầu đã kết thúc, nói là màn quan trọng của lễ kỉ niệm thành lập trường nhưng thật ra cũng chỉ chủ yếu ở vài phút cuối cùng. Cho dù Chẩm Khê có thích chị gái An Đào Sa đi chăng nữa, nhưng khi xem xong màn biểu diễn kia rồi thì trong đầu cố nhớ đều là hình ảnh Huy Dương đang nhảy trên sân khấu.
Buổi biểu diễn kết thúc, nhưng những học sinh trường khác vẫn chưa rời đi. Mấy cô nàng vẫn lượn lờ trong sân trường số 7, có lẽ là đang mong chờ một màn gặp gỡ vô cùng lãng mạn nào đó.
Nhưng mà nam chính trong bộ phim thần tượng này còn đang ngồi trên sân thượng nhai đậu phộng, bộ dạng lôi thôi bây giờ so với lúc ở trên sân khấu thật sự khiến người ta không liên tưởng được là cùng một người. Trong lòng Chẩm Khê, từng bước nhảy của anh lúc ở trên sân khấu trong nháy mắt đã bay sạch.
“Anh muốn làm ngôi sao không?”
Những khát vọng và cảm giác nảy lửa mà anh biểu diễn ở trên sân khấu đều quá quen thuộc. Cô gái từng đứng cùng hơn một trăm cô gái xinh đẹp khác trên sân khấu cuộc tổng bình chọn, trong mắt ai cũng bùng cháy khát vọng này, tất nhiên cả cô cũng vậy.
Ngón tay của Huy Dương lệch một cái, làm hạt đậu phộng rơi xuống đất. Chẩm Khê nhặt chúng để trong lòng bàn tay vẫn về, viên đậu phộng lại rơi xuống.
“Anh muốn làm diễn viên, ca sĩ hay là thần tượng?”
“Thần tượng với hai cái kia có gì khác gì nhau?” “Thần tượng là người giỏi về mọi mặt.” Chẩm Khê ngửa đầu lên suy nghĩ rồi tiếp tục, “Ít nhất thì trong lòng người hâm mộ là như vậy.”
“Thần tượng với diễn viên và ca sĩ không thể gộp chung vào nói được đúng không.”
“Ừm. Diễn viên và ca sĩ, tài năng nghệ thuật của họ quá thuần thục, đại diện cho khiếu thẩm mỹ của đại bộ phận quần chúng” Chẩm Khê vẽ gì đó trên mặt đất, “Thần tượng thì không như vậy, người hâm mộ luôn mong muốn gửi gắm lên người họ thứ gì đó, ví dụ như giấc mơ hoặc là lý tưởng. Em cảm thấy là như vậy.”
“Em thấy?” Huy Dương cười, đập vào lưng Chẩm Khê làm cô ngã sấp xuống đất, “Em thì hiểu cái gì?”
Em từng làm thần tượng rồi đấy, anh từng chưa? Chẩm Khê tức giận, phủi bụi trên tay muốn quay ra nói lý với anh, nhưng vừa ngẩng đầu thì cô bắt gặp ánh mắt của anh...
“Người khác đều nói, nó không thực tế
“Sao lại không thực tế?” Chẩm Khê không hiểu nổi, “Anh đẹp trai, nhảy giỏi, nền tảng vốn có của anh đã hơn rất nhiều người rồi”
Nếu ban đầu cổ có những điều kiện như của Huy Dương thì sao có thể để Chẩm Hàm cưỡi lên đầu có như vậy.
“Lý Minh Đình nói, chơi bời vui vẻ là được rồi, lẽ nào lại biến nó thành nghề kiếm tiền?”
“Anh nghe anh ta nói bậy làm gì, anh ta đã bao giờ làm ngôi sao đâu. Với cái kiểu ngu ngốc từ trong ra ngoài như anh ta, có muốn làm cũng chẳng có công ty nào thèm mời”
Huy Dương liếc cô một cái, nói: “Anh sẽ mách với Lý Minh Đình là em nói xấu sau lưng cậu ta”
“Đi đi, anh ta thì làm gì được? Chẳng lẽ tặng cho em hai cú đấm? Bớt hù dọa em đi”
“Chẩm Tiểu Khê”
Huy Dương lại xoa đầu cô, sau khi cô cắt tóc thì người này bỗng rất thích xoa đầu cô, vuốt từ dưới lên, giống như vuốt lông chó lông mèo vậy.
“Em bây giờ giỏi rồi nhỉ, ngay cả Lý Minh Đình cũng không coi ra gì nữa”
“Giỏi cái đầu anh” Chẩm Khê lắc lắc đầu, muốn hất tay anh ra.
“Em sau này muốn làm gì? Hay là giấc mơ của em là gì? Em học giỏi như vậy, chắc sẽ thi vào một trường danh tiếng, sau đó thì sao?”
“Em cũng muốn trở thành người nổi tiếng” Chẩm Khê nhìn anh cười hì hì, “Đứng trên sân khấu, cống hiến hết mình, nghe thấy được tiếng reo hò sục sôi của khán giả”
“Em?”
“Sao? Em thì không được à?” Chẩm Khẽ khẽ nhăn mặt, “Dù sao thì em cũng cảm thấy, con người sống trên thế gian này ấy mà, hãy cứ làm điều mà mình muốn. Không phải là muốn theo con đường thần tượng này sao? Cho dù có bỏ phí năm năm hay mười năm, nếu như em có thể sống đến một trăm tuổi thì em vẫn còn chín mươi năm nữa. Dành một phần mười thời gian của đời người để theo đuổi giấc mơ, xem như vẫn lãi chán, đúng không?”
Cô chính là nghĩ như vậy, vài năm nữa, nếu chương trình đào tạo thần tượng còn tuyển người thì cô sẽ đi đăng ký. Vừa học hành vừa đi làm thần tượng, nếu thật sự không được thì cô sẽ từ bỏ. Cô sẽ đi tìm một công việc ổn định, sống một cuộc sống bình thường, không thể đi vào vết xe đổ của kiếp trước - không biết xấu hổ mà cùng với Nhiều Lực Quần bỏ nhà ra đi, để đến lúc chết mang đầy nỗi ân hận.
“Sống một trăm tuổi, dành mười năm để theo đuổi giấc mơ, vẫn còn chín mươi năm? Chẩm Tiểu Khê, em bây giờ là đang vừa nằm trong bụng mẹ vừa nói chuyện với anh sao?” Đăng bởi: admin
Chẩm Khế ngồi thẳng lưng, vẫy vẫy tay, miệng thì gào thét, gần như đã không còn là chính mình nữa rồi. Cô còn thử huýt gió nhưng huýt cả buổi cũng không ra tiếng nào.
Lư Ý và Tiền Dung tóm lấy một tay cô, bắt cổ ngồi im trên ghế.
“Đan Đan, cậu bình tĩnh chút đi”.
“Con bé này sao vậy? Điền rồi à?”
Lúc này, người trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn, hòa theo điệu nhạc, cả người dân bắt đầu nhún nhảy. Đây là tiết mục mà Chẩm Khê luôn rất thích xem - Điệu nhảy jazz.
Chẩm Khê híp mắt nhìn thật kỹ, hỏi: “Đại mỹ nữ trên sân khấu sao nhìn quen quen vậy?”
“Sao lại không quen được? Đó là An Đào Sa”
“Ôi trời đất ơi” Chẩm Khê ban đầu bụm miệng kinh ngạc, sau đó khuôn mặt tràn ngập sự tiếc nuối, “Em thật sự rất hâm mộ Huy Dương”
“Cái gì?” Lý Minh Đình nghĩ là mình nghe nhầm rồi liền xoay người qua hỏi lại có một lần.
“Em rất hâm mộ Huy Dương đó, có một người bạn gái vừa xinh đẹp lại nhảy giỏi như vậy?”
“Đã nói rồi, không phải bạn gái đầu”
“Anh Huy nghe thấy câu này của em chắc sẽ phải bật khóc cho mà xem.”
Chẩm Khê không nghe rõ hai người nói cái gì. Thực sự thì cô gái trên sân khấu quá hấp dẫn ánh nhìn của người khác, có hoàn toàn không còn tâm trí đầu mà quan tâm đến bất cứ ai khác.
Nếu lắng nghe kỹ thì trong những tiếng hò hét ở hội trường thì tiếng thét của cô vô cùng rõ ràng và cao vút.
“Em ấy có bị sao không vậy?” Tiến Dũng dở khóc dở cười nhìn Lư Ý, nghĩ thầm chẳng lẽ có dây thần kinh nào của Chẩm Khê bị chập mất rồi, hay là do đầu óc của trạng nguyên với bọn họ không giống nhau.
“Đan Đan nhà chúng em...” Lư Ý vừa cảm thấy mất mặt vừa có chút khó nói, “Là một đứa rất nông cạn, cậu ấy hình như rất thích những cô gái có ngoại hình vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu”
Lư Ý thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Mẹ em nói với em, nếu không phải vì em nhìn xinh xắn thì lúc em bắt chuyện với cậu ấy, cậu ấy sẽ chẳng đáp lời em đâu”
Lý Minh Đình cảm thấy rất nghi hoặc trước lời của Lư Ý. Trong suy nghĩ của cậu ta, làm gì có cô gái nào không thích những cậu con trai đẹp trai chứ. Nhưng đến khi cậu ta tận mắt thấy sự phân biệt đối xử của Chẩm Khê đối với màn biểu diễn của nam sinh và nữ sinh...
Đa số những màn biểu diễn sau đó đều là của những bạn nam đẹp trai và được nhiều người yêu mến. Nhưng Chẩm Khê lại ngồi im lặng xem, sau đó lại làm bộ đứng đắn bình luận thêm vài câu, giống như giám khảo đang đánh giá thí sinh trực tiếp ở trường quay vậy. Ngược lại, nếu như có nữ sinh xuất hiện, thái độ của Chẩm Khể liên quay ngoắt 180 độ, ngồi thẳng tắp, híp mắt nhìn chằm chằm như muốn thu hết màn biểu diễn của người ta vào trong tầm mắt. Tuy rằng sự điên cuồng khi An Đào Sa lên sân khấu thì không có nữa, nhưng mà cô thật sự đã phấn khích hơn bình thường rất nhiều.
“Sao không giống lần con bé xem anh với Huy Dương chơi bóng rổ vậy?” Lý Minh Đình vẫn cảm thấy không cam tâm mà hỏi.
“Mấy anh nghĩ mình là ai?” Tiến Dũng đáp lại. Cô cảm thấy thái độ của Chẩm Khể như vậy cũng rất thú vị, ai nói là những các cô gái xinh đẹp nhất định phải đấu đá lẫn nhau, đơn giản là thưởng thức vẻ đẹp của một cô gái với thưởng thức một bức tranh có gì khác nhau đâu.
“Đến màn biểu diễn chính rồi, đến màn biểu diễn chính rồi” Lý Minh Đình đột nhiên trở nên phấn khích, xoa tay với một khuôn mặt đầy mong đợi.
Lư Ý chọc khuôn mặt ủ rũ của Chẩm Khê mấy cái, chắc là tiết mục múa của cô gái trước đã rút đi toàn bộ sức lực của cô rồi. Cô cũng không làm sao có hứng thú nổi với tiết mục biểu diễn sau đó của mấy nam sinh.
“Ồ, ông mù A Bính, À không! Ngôi sao nổi tiếng A Huy sắp xuất hiện rồi” Chẩm Khê miễn cưỡng vỗ tay một cái.
“Em mà còn như thế nữa là anh Huy của anh sẽ đánh em đó”
Lý Minh Đình lấy từ trong ba lô ra thứ gì đó đưa cho bọn họ. Chẩm Khê ban đầu còn cảm thấy kỳ lạ, Lý Minh Đình đi xem biểu diễn sao lại khoác cái ba lô to thế kia để làm gì.
Bây giờ mở ba lô ra mới thật sự khiến Chẩm Khê chói cả mắt.
Lightstick, bảng tên gắn đèn led, khăn tay, băng rôn, toàn bộ đều in tên Huy Dương, anh ta gần như đã chuẩn bị toàn bộ thiết bị cần thiết để cổ vũ cho lần biểu diễn này.
“Anh là đội trưởng đội hậu cần của Huy Dương à?”
Tiến Dũng cũng lôi máy ảnh ra, hướng lên sân khấu chụp thử vài tấm.
“Ha ha, đến master-nim cũng có rồi, mấy người đúng là bạn tốt của nhau nha.”
“Nói gì mà lắm vậy.” Lý Minh Đình đưa cho cô và Lư Ý mỗi người một cây kẹp phát sáng gắn lên đầu, sau đó đưa cho họ một tấm băng rôn thật dài rồi bảo họ giơ nó lên.
“Bộ dạng thế này trông cứ ngu si thế nào ấy” Chẩm Khê nói.
“Em quay lại nhìn xem, làm như có mình em ấy”
Chẩm Khê quay đầu, hàng phía sau có rất nhiều người đều mở đèn flash điện thoại, thắp sáng cả hội trường tối đen, ánh sáng lấp lánh của lightstick cũng giúp tạo nên hiệu ứng. Chẩm Khê nhìn kỹ thì thấy người giữ những tấm giấy A4 viết tên Huy Dương rất nhiều, chỉ có điều không được chuyên nghiệp như bọn cô.
“Nhìn chúng ta giống như được Huy Dương thuế tới vậy.”
“Anh đây có thể dùng tiền thuế được sao?” Lý Minh Đình không mấy hài lòng nói, “Chúng ta phải là những người bạn tốt, luôn đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Nếu như ngày nào đó, em đứng ở trên biểu diễn thì anh cũng sẽ ngồi dưới giơ bảng tên đèn led, đeo băng rôn trên đầu cổ vũ cho em”
Nhưng Lý Minh Đình cũng đâu ngờ một ngày nào đó trong tương lai, cậu ta lại ngồi dưới khán đài, giơ bảng tên đèn led cổ vũ cho Chẩm Khê thật.
Chẩm Khê thực sự ngậm miệng lại, cổ cẩm khăn tay vẫy cao lên, trông rất tự hào khi được làm dân cổ vũ thuê.
Màn biểu diễn của Huy Dương không quá hoành tráng, không có ánh sáng mờ ảo cũng không có phông nền trang trí bằng những tấm ruy băng màu sắc. Anh bước ra trong tiếng reo hò tràn ngập khắp hội trường. Trong tiếng trống bất chợt vang lên, trong tay anh ta cầm một chiếc chong chóng gió cực kỳ tinh xảo.
Trong giây lát, tiếng hét gần như muốn chọc thủng nóc nhà, Chẩm Khể bắt đầu thấy tại mình ù đi. Cuối cùng cô cũng hiểu ra kiếp trước tiếng gào thét có nghe thấy khi đứng ở ngoài sân vận động là như thế nào rồi.
“Anh Huy!” Lý Minh Đình hét lên, dáng vẻ điên cuồng so với mấy cô gái ngồi sau cũng không khác biệt là mấy.
Chẩm Khế chịu thua rồi. Những tiếng hò hét vang lên liên tục từ lúc Huy Dương xuất hiện cho đến bây giờ mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, có lẽ lúc họ reo hò đã phải dùng toàn bộ sức lực để hô hấp.
Chẩm Khê cũng reo hò theo vài lần, thực sự lúc Huy Dương nhảy cả người anh ta đều như đang tỏa sáng, khiến cho người xem không thể dời mắt. Cô nghĩ, cô sai rồi, con trai cao ráo nhảy breaking mới đẹp, tay dài chân dài, mỗi một động tác lại giống như một chiếc thước đo góc rồi lại giống một chiếc compa, mỗi hình ảnh đều là một bức tranh nghệ thuật.
Màn nhảy hơn 3 phút nhưng Chẩm Khê lại cảm thấy thời gian thực tế như chỉ có 30 giây, có lẽ bởi vì quá hay. Ở, sao nhạc lại dùng rồi?
Những khán giả trong hội trường đều có cảm nhận giống cô, không biết ai bắt đầu hét lên: “Diễn nữa đi!” Tức khắc cả hội trường đều không ngừng vang lên, “Diễn nữa đi.”
Những ngôi sao quả thực là ngôi sao, chỉ vẫy tay một cái rồi xuống sân khấu luôn, mặc cho lãnh đạo trường với ban tổ chức vẫn luôn cố duy trì trật tự mà cũng không thèm ló mặt ra thêm một cái nào nữa.
Buổi diễn văn nghệ của ngày đầu đã kết thúc, nói là màn quan trọng của lễ kỉ niệm thành lập trường nhưng thật ra cũng chỉ chủ yếu ở vài phút cuối cùng. Cho dù Chẩm Khê có thích chị gái An Đào Sa đi chăng nữa, nhưng khi xem xong màn biểu diễn kia rồi thì trong đầu cố nhớ đều là hình ảnh Huy Dương đang nhảy trên sân khấu.
Buổi biểu diễn kết thúc, nhưng những học sinh trường khác vẫn chưa rời đi. Mấy cô nàng vẫn lượn lờ trong sân trường số 7, có lẽ là đang mong chờ một màn gặp gỡ vô cùng lãng mạn nào đó.
Nhưng mà nam chính trong bộ phim thần tượng này còn đang ngồi trên sân thượng nhai đậu phộng, bộ dạng lôi thôi bây giờ so với lúc ở trên sân khấu thật sự khiến người ta không liên tưởng được là cùng một người. Trong lòng Chẩm Khê, từng bước nhảy của anh lúc ở trên sân khấu trong nháy mắt đã bay sạch.
“Anh muốn làm ngôi sao không?”
Những khát vọng và cảm giác nảy lửa mà anh biểu diễn ở trên sân khấu đều quá quen thuộc. Cô gái từng đứng cùng hơn một trăm cô gái xinh đẹp khác trên sân khấu cuộc tổng bình chọn, trong mắt ai cũng bùng cháy khát vọng này, tất nhiên cả cô cũng vậy.
Ngón tay của Huy Dương lệch một cái, làm hạt đậu phộng rơi xuống đất. Chẩm Khê nhặt chúng để trong lòng bàn tay vẫn về, viên đậu phộng lại rơi xuống.
“Anh muốn làm diễn viên, ca sĩ hay là thần tượng?”
“Thần tượng với hai cái kia có gì khác gì nhau?” “Thần tượng là người giỏi về mọi mặt.” Chẩm Khê ngửa đầu lên suy nghĩ rồi tiếp tục, “Ít nhất thì trong lòng người hâm mộ là như vậy.”
“Thần tượng với diễn viên và ca sĩ không thể gộp chung vào nói được đúng không.”
“Ừm. Diễn viên và ca sĩ, tài năng nghệ thuật của họ quá thuần thục, đại diện cho khiếu thẩm mỹ của đại bộ phận quần chúng” Chẩm Khê vẽ gì đó trên mặt đất, “Thần tượng thì không như vậy, người hâm mộ luôn mong muốn gửi gắm lên người họ thứ gì đó, ví dụ như giấc mơ hoặc là lý tưởng. Em cảm thấy là như vậy.”
“Em thấy?” Huy Dương cười, đập vào lưng Chẩm Khê làm cô ngã sấp xuống đất, “Em thì hiểu cái gì?”
Em từng làm thần tượng rồi đấy, anh từng chưa? Chẩm Khê tức giận, phủi bụi trên tay muốn quay ra nói lý với anh, nhưng vừa ngẩng đầu thì cô bắt gặp ánh mắt của anh...
“Người khác đều nói, nó không thực tế
“Sao lại không thực tế?” Chẩm Khê không hiểu nổi, “Anh đẹp trai, nhảy giỏi, nền tảng vốn có của anh đã hơn rất nhiều người rồi”
Nếu ban đầu cổ có những điều kiện như của Huy Dương thì sao có thể để Chẩm Hàm cưỡi lên đầu có như vậy.
“Lý Minh Đình nói, chơi bời vui vẻ là được rồi, lẽ nào lại biến nó thành nghề kiếm tiền?”
“Anh nghe anh ta nói bậy làm gì, anh ta đã bao giờ làm ngôi sao đâu. Với cái kiểu ngu ngốc từ trong ra ngoài như anh ta, có muốn làm cũng chẳng có công ty nào thèm mời”
Huy Dương liếc cô một cái, nói: “Anh sẽ mách với Lý Minh Đình là em nói xấu sau lưng cậu ta”
“Đi đi, anh ta thì làm gì được? Chẳng lẽ tặng cho em hai cú đấm? Bớt hù dọa em đi”
“Chẩm Tiểu Khê”
Huy Dương lại xoa đầu cô, sau khi cô cắt tóc thì người này bỗng rất thích xoa đầu cô, vuốt từ dưới lên, giống như vuốt lông chó lông mèo vậy.
“Em bây giờ giỏi rồi nhỉ, ngay cả Lý Minh Đình cũng không coi ra gì nữa”
“Giỏi cái đầu anh” Chẩm Khê lắc lắc đầu, muốn hất tay anh ra.
“Em sau này muốn làm gì? Hay là giấc mơ của em là gì? Em học giỏi như vậy, chắc sẽ thi vào một trường danh tiếng, sau đó thì sao?”
“Em cũng muốn trở thành người nổi tiếng” Chẩm Khê nhìn anh cười hì hì, “Đứng trên sân khấu, cống hiến hết mình, nghe thấy được tiếng reo hò sục sôi của khán giả”
“Em?”
“Sao? Em thì không được à?” Chẩm Khẽ khẽ nhăn mặt, “Dù sao thì em cũng cảm thấy, con người sống trên thế gian này ấy mà, hãy cứ làm điều mà mình muốn. Không phải là muốn theo con đường thần tượng này sao? Cho dù có bỏ phí năm năm hay mười năm, nếu như em có thể sống đến một trăm tuổi thì em vẫn còn chín mươi năm nữa. Dành một phần mười thời gian của đời người để theo đuổi giấc mơ, xem như vẫn lãi chán, đúng không?”
Cô chính là nghĩ như vậy, vài năm nữa, nếu chương trình đào tạo thần tượng còn tuyển người thì cô sẽ đi đăng ký. Vừa học hành vừa đi làm thần tượng, nếu thật sự không được thì cô sẽ từ bỏ. Cô sẽ đi tìm một công việc ổn định, sống một cuộc sống bình thường, không thể đi vào vết xe đổ của kiếp trước - không biết xấu hổ mà cùng với Nhiều Lực Quần bỏ nhà ra đi, để đến lúc chết mang đầy nỗi ân hận.
“Sống một trăm tuổi, dành mười năm để theo đuổi giấc mơ, vẫn còn chín mươi năm? Chẩm Tiểu Khê, em bây giờ là đang vừa nằm trong bụng mẹ vừa nói chuyện với anh sao?” Đăng bởi: admin
/100
|