Mãi cho đến gần mười hai giờ, Chẩm Toàn mới qua hỏi cô: “Con đi xem thử xem được chưa?”
Chẩm Khê bỏ sách xuống quay về phòng, ổ còn tạm được, quà đều đã được bọc lại cho cô, nhưng mà nhìn kiểu gì vẫn khiến cho người ta thấy tức giận.
“Chẩm Hàm, không có lần sau nữa đâu.”
Chẩm Hàm khóc đến sưng hết cả hai mắt, ngón tay vặn vẹo cuộn băng dính, giống như thứ nó đang kéo căng lấy chính là trái tim của Chẩm Khê vậy.
Chẩm Khê làm như không nhìn thấy, vùi đầu vào trong chắn ngủ.
Ngày hôm sau lúc Chẩm Toàn rời giường, Chẩm Khê đã ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách, bên cạnh là Lâm Tụ cũng đang ngồi đọc sách giống cổ.
“Sao con lại ở nhà?” Chẩm Toàn ngạc nhiên, Cẩm Khê chán ghét cái nhà này, đây là chuyện tất cả mọi người đều ngầm hiểu chỉ là không nói ra mà thôi. Bình thường cuối tuần ở nhà, đến cái bóng cô cũng không thấy, hôm nay...
“Không phải là định đi xem mộ với anh họ sao?” Chẩm Khê lật một trang sách, chuyên tâm đọc.
Nghe xong câu này Lâm Tụ đang vùi đầu đọc sách bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
“Con cũng đi sao?” Chẩm Toàn hỏi.
“Cũng phải đi xem chứ, sớm muộn gì cũng có lúc cần đến mà.”
Chẩm Toàn nghe ra ý tứ sâu xa trong câu nói của cô, sáng sớm đã đứng giữa phòng khách mà nổi giận, “Mày có ý gì? Có phải đang mong tạo với mẹ mày chết sớm đúng không?”
“Con đầu có ý này.” Chẩm Khê đau đầu, day huyệt Thái Dương, “Hơn nữa, chắc chắn chuyện của bố với mẹ cũng chẳng cần con phải lo. Có khi bố mẹ cũng sẽ chế con xúi quẩy ấy chứ, dù sao Chẩm Hàm cũng sẽ cố gắng hầu hạ bố mẹ mà.”
Chẩm Toàn híp đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, đi rửa mặt. Chẩm Khê quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Tụ đang nghiêm túc đánh giá cô.
Chẩm Khế ngây ngốc sở lên mặt mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
Đối phương thu hồi ánh mắt, lại tập trung đọc sách. Chẩm Khê ngơ ngác đứng trước gương ngắm đi ngắm lại, trông rất ngu ngốc.
Thành phố Y là một nơi có phong thủy rất tốt, đúng là có mấy cái nghĩa trang khá cao cấp. Nhưng nơi mà Lâm Tuệ giới thiệu cho Lâm Tụ thì lại hoàn toàn không nằm trong số này.
Chẩm Khê vừa nghe mụ ta nói tới vị trí đó liền cau mày, chỗ đã xa thì chớ, có hợp pháp hay không còn là cả một vấn đề.
“Chỗ kia có chính quy không thế? Cẩn thận vừa quay đầu một cái là không hợp với chính sách ban ra là lại phải đi di dời mộ phần đấy.”
“Nói linh tinh cái gì đấy?” Lâm Tuệ trừng có một cái, nhìn Lâm Tụ rồi nói, “Lúc trước dù có đi hỏi thầy rồi, nghĩa trang có phong thuỷ tốt nhất thành phố Y này chính là chỗ mà dì nói với cháu đấy.”
“Bao nhiêu tiền một miếng đất trong nghĩa trang đấy thế mẹ?” Chẩm Khê hỏi.
“Chuyện của mày à? Người lớn nói chuyện mày trẻ con xí xớn vào làm gì?” Chẩm Toàn quát lớn.
“Bao nhiêu tiền ạ?” Câu hỏi này là của Lâm Tụ.
Lâm Tuệ vội vã báo một đống giá, cái đắt nhất cũng không quá mười nghìn tệ.
“Rẻ thế cơ á?” Chẩm Khê thắc mắc.
“Rẻ là rẻ thế nào? Mày trẻ con đúng là không kiếm ra tiền nên không biết chi phí sinh hoạt đắt đỏ như thế nào.”
“Mẹ con được chôn ở núi X, mười năm trước giá đã là hơn hai mươi ngàn tệ rồi, mẹ tìm đầu ra được miếng đất rẻ the?”
“Mộ của mẹ mày mà tốn hơn hai mươi ngàn tệ cơ à?” Lâm Tuệ liếc xéo Chẩm Toàn.
“Nghe nói là ông bà ngoại phải bán mất mấy miếng đất trong nhà mới đủ đó.” Chẩm Khế mặt không biểu cảm. Mụ ta chẳng lẽ nghĩ tiền đó là do Chẩm Toàn bỏ ra chắc? Thôi xin người, chuyện hậu sự của mẹ cô nếu như giao cho Chẩm Toàn đi lo liệu, chắc gã sẽ tìm bừa một xó xỉnh nào đó mà chôn quách đi cho xong ấy chứ.
“Núi X đó mấy năm gần đây bị đội giá lên chứ thật ra phong thuỷ cũng chẳng tốt mấy. Dù đã hỏi thầy rồi, thầy nói chỗ kia có sao Văn Khúc phù hộ, bảo đảm sau này cháu sẽ học hành càng ngày càng giỏi.”
Chẩm Khê thật sự là ghê tởm Lâm Tuệ từ tận đáy lòng. Mẹ người ta vừa mới mất, mụ đã định nuốt trọn tiền bồi thường của người ta, lại còn kiệt sĩ không bỏ ra được chút tiền tìm một chỗ tốt an táng cho người ta.
Mụ ăn nhiều bánh bao rưới máu người như thế mà cũng không sợ ngày nào đó bị nghẹn chết à.
“Đi xem đi.” Lâm Tụ đột nhiên mở miệng.
“Được, dì dẫn cháu đi xem liền. Để dì kể cho cháu phong thuỷ chỗ kia tốt thế nào.”
“Không phải.” Lâm Tụ ngẩng đầu lên nhìn mụ ta, “Cháu nói là núi X, nơi chôn cất mẹ Chẩm Khê ấy.”
“Tiểu Tụ à, dì nói cháu nghe, chỗ kia thật sự...”
“Cháu muốn đi xem.” Lâm Tụ ngắt lời.
Lâm Tuệ cau mày, trùng Chẩm Khê, không cam lòng nói: “Vậy đi xem đi, dì đã nói với cháu là không tốt rồi.”
Sự thật là, núi X vốn chính là nghĩa trang tốt nhất, bất kể là so sánh về cái gì, nó đều là tốt nhất, ngoại trừ giá cả.
“Cái cơ bản nhất cũng phải bốn mươi ngàn á? Các anh cắt cổ người ta đấy à?” Lâm Tuệ quát.
“Trên thực tế, loại cơ bản nhất này nếu như chị muốn mua cũng chưa chắc đã đến lượt.” Nhân viên nhẫn nại giải thích.
Lâm Tuệ lập tức nhảy dựng lên, nói: “Tiểu Tụ, cháu xem chuyện này...”
“Cháu đi nhà vệ sinh một lát.” Bỏ lại những lời này, Lâm Tụ đi thẳng ra ngoài.
Chẩm Khi nghe Lâm Tuệ và Chẩm Toàn tán dóc một lúc lâu, buồn bực nói: “Con đi rửa tay đã, vừa nãy sở phải mộ người ta.”
Vừa ra cửa phòng chờ dành cho khách, cô đã thấy Lâm Tụ đứng ở hành lang nhìn cô.
Chẩm Khê đáng lẽ phải vòng qua anh ta mà đi, kết quả đi ra vài bước lại vòng trở lại, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nếu như kiểu mộ cơ bản này khó mua, chi bằng anh xem thử những loại trên dưới bảy mươi, tám mươi ngàn ấy, chắc chắn không cần phải xếp hàng.”
“Em thấy dì sẽ đồng ý à?”
Ngay lúc Chẩm Khê định rời đi, Lâm Tụ đột nhiên mở miệng.
“Chắc chắn là không.” Chẩm Khê ăn ngay nói thật.
“Vậy em đề nghị thể là vì...”
“Không vì gì hết.”
Chẩm Khê cất bước đi thẳng, kết quả đi được vài bước lại quay trở về. Cô thở dài, dài như gió trong một ngày mùa đông vậy.
“Đây là lần đầu tiên bà ta thăm dò anh. Nếu như anh nhượng bộ, sau này cái gì cũng không thể tranh về tay được nữa. Nếu ngay cả đất mộ của mẹ anh mà anh cũng có thể thỏa hiệp, thì bà ta sẽ cho rằng chuyện gì anh cũng có thể thỏa hiệp được hết.”
“Cho nên?” Đối phương lại hỏi cô.
Tôi là Bách khoa toàn thư, cái gì cũng biết chắc? Lớn đùng rồi, có cái đầu đẹp thế này mà còn không biết tự suy ra à?
“Liên quan quái gì đến em.” Thổ lỗ nói mấy câu này xong, Chẩm Khê liền rời đi, lần này là đi thật. Cô vào trong nhà vệ sinh, nghiêm túc rửa tay sạch sẽ. Nhưng lúc trở lại, Lâm Tụ vẫn còn đứng ở chỗ đó, nhìn thấy Chẩm Khê, liền nở nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Tụ là một người khi cười rộ lên thì trông đẹp trai cực kỳ. Chỉ là lúc này anh ta mang một nụ cười yếu ớt, giống là đã biết trước vận mệnh bị thảm và không thể trốn tránh của chính mình.
“Chẩm Khê, anh không hề làm vậy!”
Chẩm Khê lắc đầu, xóa bỏ ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong óc, cô cúi đầu đi tới trước mặt anh ta.
“Anh đã từng nghĩ thử chưa, nếu như bản thân anh cầm món tiền bồi thường hậu hĩnh kia cố gắng mà sống tiếp, anh đã có thể không cần phải đến thành phố này.”
Nếu không đến thành phố này, những chuyện rối tinh rối mù sau này...
“Sao em biết đó là một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh?”
“Xem thái độ của Lâm Tuệ đối với anh là biết. Nếu như em là anh...”
“Chẩm Khê.” Đối phương ngắt lời cô nói, “Anh không giống với em, trên đời này anh không còn người thân nào nữa.”
Lâm Tụ nói vẫn cần phải suy nghĩ thêm, chuyện nghĩa trang trước tiên cũng không cần sốt ruột. Lâm Tuệ mừng rỡ vì tưởng anh ta chướng mắt với chỗ nghĩa trang có giá trên trời này, vội vàng dỗ dành để Lâm Tụ trở về.
Trên đường về, Chẩm Khê đều rất im lặng, những suy nghĩ phức tạp trong đầu có như một cuộn len bị rối càng lăn càng to, mãi mà không tìm thấy đầu dây.
Cô không biết tại sao cuối cùng, sau khi Lâm Tụ nói ra câu nói kia, cô lại như bị ma đưa lối, quỷ dẫn đường đáp lại đối phương một câu: “Lâm Tuệ sẽ bỏ tiền ra mua cho mẹ anh một mảnh đất an nghỉ thật tốt.”
Ngày hôm sau Lâm Tụ rời khỏi thành phố Y, Chẩm Khê cũng trở về trường chuẩn bị đi học.
Lâm Tuệ và Chẩm Toàn đã đem bán lại cửa hàng đồ ăn sáng. Cửa hàng mới mở còn chưa đầy nửa năm, nghe nói đã bắt đầu lỗ vốn. Khoản tiền bồi thường của mẹ Lâm Tụ, đối với hai người này mà nói, không khác gì khoản tiền từ trên trời rơi xuống.
Hai ông bà già thuê một căn ở dưới lầu, dọn khỏi phòng Lâm Chinh để sau này cho Lâm Tụ đến ở.
Kỳ thi cuối kỳ hai của lớp 7 kết thúc bằng việc Chẩm Khê lại thi đứng nhất khối.
Buổi họp phụ huynh ngày ấy, Chẩm Toàn, Lâm Tuệ, ông bà nội, thêm cả Chẩm Hàm cũng tới, một nhà chỉnh chỉnh tề tế ngồi trong phòng học. Chẩm Khê hoàn toàn đoán không đoán ra ý đồ của bọn họ.
Họp phụ huynh xong, bố của Nhiều Lực Quần đi qua nói với Chẩm Khê: “Ngày nghỉ lễ này, bên nhà máy có tổ chức trại hè cho con em công nhân viên chức đi tham quan danh lam thắng cảnh ở tỉnh khác. Bác đăng ký cho cháu với em gái cháu rồi, cùng đi nhé.”
Chẩm Khể nghĩ mãi mà không hiểu ý của bố Nhiêu Lực Quần. Trại hè cho con em công nhân viên chức thì mắc mớ gì đến cổ? Không phải Chẩm Toàn đã bị cho thôi việc từ lâu rồi sao?
“Chị, cùng đi nhé, nghe nói được đi xem gấu trúc đó.” Chẩm Hàm cười hì hì đi qua giữ chặt lấy tay cô, Nhiêu Lực Quần cũng đứng ở phía sau nhìn cô.
Hai người này đã biết trước rồi?
“Chị không đi được.” Chẩm Khê rút tay ra, giải thích với giám đốc Nhiều: “Cháu phải về thăm bà ngoại. Một năm nay, cháu chưa gặp bà được mấy lần.”
“Chỉ đi một tuần thôi mà.” Nhiêu Lực Quần ở phía sau nói.
“Thời gian tối ở với bà ngoại cũng không được đến mấy tuần. Các cậu cứ đi đi, chơi vui vẻ.” “Chị không đi là tiếc lắm đấy.”
Chẩm Khê nhìn về phía Chẩm Hàm, trong ánh mắt nó lấy đâu ra chút xíu đáng tiếc nào. Khéo lúc này, trong lòng nó hẳn là đang vỗ tay hoan hô vì thấy cô từ chối ấy chứ.
“Em sắp phải thi để chia lớp rồi, đi chơi bây giờ không vấn đề chứ? Kết quả học tập của em cuối kỳ này...”
Chẩm Hàm vội vã che miệng cô lại, nói: “Làm việc và nghỉ ngơi hợp lý nha, em nhất định sẽ ôn bài chăm chỉ.”
Chẩm Khế chỉ cười rồi xoay người ra khỏi phòng học.
“Chẩm Khê!” Nhiêu Lực Quần ở sau lưng gọi giật lại, “Tớ cũng không đi nữa.”
“Sao cậu lại không đi nữa?”
Nhiêu Lực Quần cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, dè dặt mở miệng: “Hình như cậu không thích tớ ở chung với em gái cậu.”
“Không thể nào.” Tôi ghét hai người như chó với mèo, hai người có ở chung với nhau hay không thì liên quan quái gì đến tôi?
“Nói dối, rõ ràng là cậu không thích. Mỗi lần tớ đứng cạnh Chẩm Hàm, sắc mặt của cậu luôn có gì đó sai sai. Nếu như cậu không thích, vậy sau này tớ không để ý tới em ấy nữa là được rồi.”
Nói xong, Nhiều Lực Quần liền giữ chặt lấy tay cô.
“Hửm?” Chẩm Khê cau mày lại, thầm nghĩ Nhiêu Lực Quần đây tự dưng lại phát điện cái gì thế không biết.
“Chẩm Khê.” Phía sau lại có người gọi tên cô.
Chẩm Khê quay đầu lại, đứng ở trước cầu thang đúng là đám người Huy Dương.
“Ôi, em còn đang muốn đi tìm anh đây.”
Chẩm Khê lên tiếng, xoay người muốn rời đi. Nhưng vừa mới quay người lại, cánh tay đã bị kéo tới mức tê rần.
“Cậu kéo tôi làm cái gì?” Chẩm Khê hất tay, muốn Nhiêu Lực Quần phải buông ra.
Nhiêu Lực Quần giữ tay cô rất chặt, ánh mắt lướt qua cô, rồi dừng lại trên người Huy Dương phía đối diện, khí thế không khỏi có hơi giống như đang nhìn từ trên cao xuống. Đăng bởi: admin
Chẩm Khê bỏ sách xuống quay về phòng, ổ còn tạm được, quà đều đã được bọc lại cho cô, nhưng mà nhìn kiểu gì vẫn khiến cho người ta thấy tức giận.
“Chẩm Hàm, không có lần sau nữa đâu.”
Chẩm Hàm khóc đến sưng hết cả hai mắt, ngón tay vặn vẹo cuộn băng dính, giống như thứ nó đang kéo căng lấy chính là trái tim của Chẩm Khê vậy.
Chẩm Khê làm như không nhìn thấy, vùi đầu vào trong chắn ngủ.
Ngày hôm sau lúc Chẩm Toàn rời giường, Chẩm Khê đã ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách, bên cạnh là Lâm Tụ cũng đang ngồi đọc sách giống cổ.
“Sao con lại ở nhà?” Chẩm Toàn ngạc nhiên, Cẩm Khê chán ghét cái nhà này, đây là chuyện tất cả mọi người đều ngầm hiểu chỉ là không nói ra mà thôi. Bình thường cuối tuần ở nhà, đến cái bóng cô cũng không thấy, hôm nay...
“Không phải là định đi xem mộ với anh họ sao?” Chẩm Khê lật một trang sách, chuyên tâm đọc.
Nghe xong câu này Lâm Tụ đang vùi đầu đọc sách bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
“Con cũng đi sao?” Chẩm Toàn hỏi.
“Cũng phải đi xem chứ, sớm muộn gì cũng có lúc cần đến mà.”
Chẩm Toàn nghe ra ý tứ sâu xa trong câu nói của cô, sáng sớm đã đứng giữa phòng khách mà nổi giận, “Mày có ý gì? Có phải đang mong tạo với mẹ mày chết sớm đúng không?”
“Con đầu có ý này.” Chẩm Khê đau đầu, day huyệt Thái Dương, “Hơn nữa, chắc chắn chuyện của bố với mẹ cũng chẳng cần con phải lo. Có khi bố mẹ cũng sẽ chế con xúi quẩy ấy chứ, dù sao Chẩm Hàm cũng sẽ cố gắng hầu hạ bố mẹ mà.”
Chẩm Toàn híp đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, đi rửa mặt. Chẩm Khê quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Tụ đang nghiêm túc đánh giá cô.
Chẩm Khế ngây ngốc sở lên mặt mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
Đối phương thu hồi ánh mắt, lại tập trung đọc sách. Chẩm Khê ngơ ngác đứng trước gương ngắm đi ngắm lại, trông rất ngu ngốc.
Thành phố Y là một nơi có phong thủy rất tốt, đúng là có mấy cái nghĩa trang khá cao cấp. Nhưng nơi mà Lâm Tuệ giới thiệu cho Lâm Tụ thì lại hoàn toàn không nằm trong số này.
Chẩm Khê vừa nghe mụ ta nói tới vị trí đó liền cau mày, chỗ đã xa thì chớ, có hợp pháp hay không còn là cả một vấn đề.
“Chỗ kia có chính quy không thế? Cẩn thận vừa quay đầu một cái là không hợp với chính sách ban ra là lại phải đi di dời mộ phần đấy.”
“Nói linh tinh cái gì đấy?” Lâm Tuệ trừng có một cái, nhìn Lâm Tụ rồi nói, “Lúc trước dù có đi hỏi thầy rồi, nghĩa trang có phong thuỷ tốt nhất thành phố Y này chính là chỗ mà dì nói với cháu đấy.”
“Bao nhiêu tiền một miếng đất trong nghĩa trang đấy thế mẹ?” Chẩm Khê hỏi.
“Chuyện của mày à? Người lớn nói chuyện mày trẻ con xí xớn vào làm gì?” Chẩm Toàn quát lớn.
“Bao nhiêu tiền ạ?” Câu hỏi này là của Lâm Tụ.
Lâm Tuệ vội vã báo một đống giá, cái đắt nhất cũng không quá mười nghìn tệ.
“Rẻ thế cơ á?” Chẩm Khê thắc mắc.
“Rẻ là rẻ thế nào? Mày trẻ con đúng là không kiếm ra tiền nên không biết chi phí sinh hoạt đắt đỏ như thế nào.”
“Mẹ con được chôn ở núi X, mười năm trước giá đã là hơn hai mươi ngàn tệ rồi, mẹ tìm đầu ra được miếng đất rẻ the?”
“Mộ của mẹ mày mà tốn hơn hai mươi ngàn tệ cơ à?” Lâm Tuệ liếc xéo Chẩm Toàn.
“Nghe nói là ông bà ngoại phải bán mất mấy miếng đất trong nhà mới đủ đó.” Chẩm Khế mặt không biểu cảm. Mụ ta chẳng lẽ nghĩ tiền đó là do Chẩm Toàn bỏ ra chắc? Thôi xin người, chuyện hậu sự của mẹ cô nếu như giao cho Chẩm Toàn đi lo liệu, chắc gã sẽ tìm bừa một xó xỉnh nào đó mà chôn quách đi cho xong ấy chứ.
“Núi X đó mấy năm gần đây bị đội giá lên chứ thật ra phong thuỷ cũng chẳng tốt mấy. Dù đã hỏi thầy rồi, thầy nói chỗ kia có sao Văn Khúc phù hộ, bảo đảm sau này cháu sẽ học hành càng ngày càng giỏi.”
Chẩm Khê thật sự là ghê tởm Lâm Tuệ từ tận đáy lòng. Mẹ người ta vừa mới mất, mụ đã định nuốt trọn tiền bồi thường của người ta, lại còn kiệt sĩ không bỏ ra được chút tiền tìm một chỗ tốt an táng cho người ta.
Mụ ăn nhiều bánh bao rưới máu người như thế mà cũng không sợ ngày nào đó bị nghẹn chết à.
“Đi xem đi.” Lâm Tụ đột nhiên mở miệng.
“Được, dì dẫn cháu đi xem liền. Để dì kể cho cháu phong thuỷ chỗ kia tốt thế nào.”
“Không phải.” Lâm Tụ ngẩng đầu lên nhìn mụ ta, “Cháu nói là núi X, nơi chôn cất mẹ Chẩm Khê ấy.”
“Tiểu Tụ à, dì nói cháu nghe, chỗ kia thật sự...”
“Cháu muốn đi xem.” Lâm Tụ ngắt lời.
Lâm Tuệ cau mày, trùng Chẩm Khê, không cam lòng nói: “Vậy đi xem đi, dì đã nói với cháu là không tốt rồi.”
Sự thật là, núi X vốn chính là nghĩa trang tốt nhất, bất kể là so sánh về cái gì, nó đều là tốt nhất, ngoại trừ giá cả.
“Cái cơ bản nhất cũng phải bốn mươi ngàn á? Các anh cắt cổ người ta đấy à?” Lâm Tuệ quát.
“Trên thực tế, loại cơ bản nhất này nếu như chị muốn mua cũng chưa chắc đã đến lượt.” Nhân viên nhẫn nại giải thích.
Lâm Tuệ lập tức nhảy dựng lên, nói: “Tiểu Tụ, cháu xem chuyện này...”
“Cháu đi nhà vệ sinh một lát.” Bỏ lại những lời này, Lâm Tụ đi thẳng ra ngoài.
Chẩm Khi nghe Lâm Tuệ và Chẩm Toàn tán dóc một lúc lâu, buồn bực nói: “Con đi rửa tay đã, vừa nãy sở phải mộ người ta.”
Vừa ra cửa phòng chờ dành cho khách, cô đã thấy Lâm Tụ đứng ở hành lang nhìn cô.
Chẩm Khê đáng lẽ phải vòng qua anh ta mà đi, kết quả đi ra vài bước lại vòng trở lại, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nếu như kiểu mộ cơ bản này khó mua, chi bằng anh xem thử những loại trên dưới bảy mươi, tám mươi ngàn ấy, chắc chắn không cần phải xếp hàng.”
“Em thấy dì sẽ đồng ý à?”
Ngay lúc Chẩm Khê định rời đi, Lâm Tụ đột nhiên mở miệng.
“Chắc chắn là không.” Chẩm Khê ăn ngay nói thật.
“Vậy em đề nghị thể là vì...”
“Không vì gì hết.”
Chẩm Khê cất bước đi thẳng, kết quả đi được vài bước lại quay trở về. Cô thở dài, dài như gió trong một ngày mùa đông vậy.
“Đây là lần đầu tiên bà ta thăm dò anh. Nếu như anh nhượng bộ, sau này cái gì cũng không thể tranh về tay được nữa. Nếu ngay cả đất mộ của mẹ anh mà anh cũng có thể thỏa hiệp, thì bà ta sẽ cho rằng chuyện gì anh cũng có thể thỏa hiệp được hết.”
“Cho nên?” Đối phương lại hỏi cô.
Tôi là Bách khoa toàn thư, cái gì cũng biết chắc? Lớn đùng rồi, có cái đầu đẹp thế này mà còn không biết tự suy ra à?
“Liên quan quái gì đến em.” Thổ lỗ nói mấy câu này xong, Chẩm Khê liền rời đi, lần này là đi thật. Cô vào trong nhà vệ sinh, nghiêm túc rửa tay sạch sẽ. Nhưng lúc trở lại, Lâm Tụ vẫn còn đứng ở chỗ đó, nhìn thấy Chẩm Khê, liền nở nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Tụ là một người khi cười rộ lên thì trông đẹp trai cực kỳ. Chỉ là lúc này anh ta mang một nụ cười yếu ớt, giống là đã biết trước vận mệnh bị thảm và không thể trốn tránh của chính mình.
“Chẩm Khê, anh không hề làm vậy!”
Chẩm Khê lắc đầu, xóa bỏ ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong óc, cô cúi đầu đi tới trước mặt anh ta.
“Anh đã từng nghĩ thử chưa, nếu như bản thân anh cầm món tiền bồi thường hậu hĩnh kia cố gắng mà sống tiếp, anh đã có thể không cần phải đến thành phố này.”
Nếu không đến thành phố này, những chuyện rối tinh rối mù sau này...
“Sao em biết đó là một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh?”
“Xem thái độ của Lâm Tuệ đối với anh là biết. Nếu như em là anh...”
“Chẩm Khê.” Đối phương ngắt lời cô nói, “Anh không giống với em, trên đời này anh không còn người thân nào nữa.”
Lâm Tụ nói vẫn cần phải suy nghĩ thêm, chuyện nghĩa trang trước tiên cũng không cần sốt ruột. Lâm Tuệ mừng rỡ vì tưởng anh ta chướng mắt với chỗ nghĩa trang có giá trên trời này, vội vàng dỗ dành để Lâm Tụ trở về.
Trên đường về, Chẩm Khê đều rất im lặng, những suy nghĩ phức tạp trong đầu có như một cuộn len bị rối càng lăn càng to, mãi mà không tìm thấy đầu dây.
Cô không biết tại sao cuối cùng, sau khi Lâm Tụ nói ra câu nói kia, cô lại như bị ma đưa lối, quỷ dẫn đường đáp lại đối phương một câu: “Lâm Tuệ sẽ bỏ tiền ra mua cho mẹ anh một mảnh đất an nghỉ thật tốt.”
Ngày hôm sau Lâm Tụ rời khỏi thành phố Y, Chẩm Khê cũng trở về trường chuẩn bị đi học.
Lâm Tuệ và Chẩm Toàn đã đem bán lại cửa hàng đồ ăn sáng. Cửa hàng mới mở còn chưa đầy nửa năm, nghe nói đã bắt đầu lỗ vốn. Khoản tiền bồi thường của mẹ Lâm Tụ, đối với hai người này mà nói, không khác gì khoản tiền từ trên trời rơi xuống.
Hai ông bà già thuê một căn ở dưới lầu, dọn khỏi phòng Lâm Chinh để sau này cho Lâm Tụ đến ở.
Kỳ thi cuối kỳ hai của lớp 7 kết thúc bằng việc Chẩm Khê lại thi đứng nhất khối.
Buổi họp phụ huynh ngày ấy, Chẩm Toàn, Lâm Tuệ, ông bà nội, thêm cả Chẩm Hàm cũng tới, một nhà chỉnh chỉnh tề tế ngồi trong phòng học. Chẩm Khê hoàn toàn đoán không đoán ra ý đồ của bọn họ.
Họp phụ huynh xong, bố của Nhiều Lực Quần đi qua nói với Chẩm Khê: “Ngày nghỉ lễ này, bên nhà máy có tổ chức trại hè cho con em công nhân viên chức đi tham quan danh lam thắng cảnh ở tỉnh khác. Bác đăng ký cho cháu với em gái cháu rồi, cùng đi nhé.”
Chẩm Khể nghĩ mãi mà không hiểu ý của bố Nhiêu Lực Quần. Trại hè cho con em công nhân viên chức thì mắc mớ gì đến cổ? Không phải Chẩm Toàn đã bị cho thôi việc từ lâu rồi sao?
“Chị, cùng đi nhé, nghe nói được đi xem gấu trúc đó.” Chẩm Hàm cười hì hì đi qua giữ chặt lấy tay cô, Nhiêu Lực Quần cũng đứng ở phía sau nhìn cô.
Hai người này đã biết trước rồi?
“Chị không đi được.” Chẩm Khê rút tay ra, giải thích với giám đốc Nhiều: “Cháu phải về thăm bà ngoại. Một năm nay, cháu chưa gặp bà được mấy lần.”
“Chỉ đi một tuần thôi mà.” Nhiêu Lực Quần ở phía sau nói.
“Thời gian tối ở với bà ngoại cũng không được đến mấy tuần. Các cậu cứ đi đi, chơi vui vẻ.” “Chị không đi là tiếc lắm đấy.”
Chẩm Khê nhìn về phía Chẩm Hàm, trong ánh mắt nó lấy đâu ra chút xíu đáng tiếc nào. Khéo lúc này, trong lòng nó hẳn là đang vỗ tay hoan hô vì thấy cô từ chối ấy chứ.
“Em sắp phải thi để chia lớp rồi, đi chơi bây giờ không vấn đề chứ? Kết quả học tập của em cuối kỳ này...”
Chẩm Hàm vội vã che miệng cô lại, nói: “Làm việc và nghỉ ngơi hợp lý nha, em nhất định sẽ ôn bài chăm chỉ.”
Chẩm Khế chỉ cười rồi xoay người ra khỏi phòng học.
“Chẩm Khê!” Nhiêu Lực Quần ở sau lưng gọi giật lại, “Tớ cũng không đi nữa.”
“Sao cậu lại không đi nữa?”
Nhiêu Lực Quần cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, dè dặt mở miệng: “Hình như cậu không thích tớ ở chung với em gái cậu.”
“Không thể nào.” Tôi ghét hai người như chó với mèo, hai người có ở chung với nhau hay không thì liên quan quái gì đến tôi?
“Nói dối, rõ ràng là cậu không thích. Mỗi lần tớ đứng cạnh Chẩm Hàm, sắc mặt của cậu luôn có gì đó sai sai. Nếu như cậu không thích, vậy sau này tớ không để ý tới em ấy nữa là được rồi.”
Nói xong, Nhiều Lực Quần liền giữ chặt lấy tay cô.
“Hửm?” Chẩm Khê cau mày lại, thầm nghĩ Nhiêu Lực Quần đây tự dưng lại phát điện cái gì thế không biết.
“Chẩm Khê.” Phía sau lại có người gọi tên cô.
Chẩm Khê quay đầu lại, đứng ở trước cầu thang đúng là đám người Huy Dương.
“Ôi, em còn đang muốn đi tìm anh đây.”
Chẩm Khê lên tiếng, xoay người muốn rời đi. Nhưng vừa mới quay người lại, cánh tay đã bị kéo tới mức tê rần.
“Cậu kéo tôi làm cái gì?” Chẩm Khê hất tay, muốn Nhiêu Lực Quần phải buông ra.
Nhiêu Lực Quần giữ tay cô rất chặt, ánh mắt lướt qua cô, rồi dừng lại trên người Huy Dương phía đối diện, khí thế không khỏi có hơi giống như đang nhìn từ trên cao xuống. Đăng bởi: admin
/100
|