Thực Tập Sinh

Chương 59 - Bị Người Khác Nói Xấu 3

/85


Vừa mới vào ca buổi chiều, Uông Tư Viễn cầm tách trà bước vào văn phòng lớn: “Mọi người có trà không, cho tôi một ít.”

Hỏi một vòng, chỉ có một đồng nghiệp nữ ngỏ ý: “Em có trà sữa Lập Đốn nè, tổng giám đốc Uông có muốn uống không?”

Tổng giám đốc Uông đương nhiên không cần, thế là Hách Mẫn nói: “Em xuống lầu mua giúp anh nhé!” Tống Noãn nghĩ thầm: Chị ta nói thế thôi, lát nữa cấp trên vừa đi, người xuống lầu tất nhiên là mình.

“Thôi bỏ đi, phiền phức quá, em còn nhiều việc mà.” Uông Tư Viễn chuẩn bị sang phòng làm việc kế bên cầu viện, Tống Noãn rụt rè lên tiếng: “Tổng giám đốc Uông, em có trà phổ nhị, anh lấy một ít không?”

“Được chứ, tôi thích nhất là trà phổ nhị và thiết quan âm (铁观音).” Uông Tư Viễn như vừa tìm được cứu tinh.

Tông Noãn lấy từ trong ngăn kéo ra một túi nilon nhăn nhúm màu trắng, Hách Mẫn ở cách đó không xa nhìn san, nhìn thấy túi nilon này, lập tức đi tới nói mát: “Ai da, Tống Noãn à, tổng giám đốc Uông của chúng ta nổi tiếng là chuyên gia thưởng thức trà, trà ngon như vậy sao em lại để trong đấy?”

“Tại em không có bình đựng trà, chứ trà là trà ngon, uống rất ngon.” Tống Noãn đỏ mặt.

“Ha ha, không sao, uống trà giống như uống rượu vậy, uống vào là nghiện, bất kể là nhị oa đầu (Nhị Oa Đầu [二锅头] là một loại rượu mạnh, nước rượu trong. Rượu này không mắc tiền, và do đó rất phổ biến trong giới lao động ở vùng Bắc và Đông Bắc Trung Hoa. Đây có lẽ là loại rượu trắng Bạch Tửu được uống nhiều nhứt ở Bắc Kinh và do đó thường được liên hệ đến thành phố này. Rượu Hồng Tinh [Sao Đỏ – 红星] là một tên rượu phổ biến tại mọi nhà ở Bắc Kinh.) hay ngũ lương dịch (Ngũ Lương Dịch [五粮液]: một loại rượu mạnh, ủ chưng được sản xuất tại thành phố Nghi Tân [宜宾], phía nam tỉnh Tứ Xuyên [四川]. Nơi sản xuất rượu còn có cả một Viện Bảo Tàng Lịch Sử Rượu.), chỉ cần là rượu là được.” Uông Tư Viễn giải vây cho Tống Noãn: “Nào, cô pha cho tôi một ít.”

Tống Noãn cảm kích nhìn Uông Tư VIễn, tự nguyện đi pha trà.

Hương thơm của trà lan tỏa khắp văn phòng, Uông Tư Viễn ngạc nhiên cầm lấy tách trà, vừa thưởng thức qua mùi thơm, chợt ngạc nhiên hỏi Tống Noãn: “Trà này mua ở đâu vậy?”

“Là bạn của em tặng, mấy ngày nay em đều uống cái này, rất ngon phải không?” Tống Noãn chỉ bình thủy tinh lớn của mình.

Uông Tư Viễn nhấp một ngụm trà, nghiêm mặt nói: “Cô không biết sao? Trà phổ nhị này ít nhất cũng vài chục năm tuổi, loại này không có bán ở thành phố này, giá không rẻ đâu!”

“Không rẻ ư? Khoảng bao nhiêu tiền một cân ạ?” Tống Noãn vẻ mặt ngu ngốc hỏi.

“Khoảng mấy chục nghìn đồng một lạng đấy.”

“Hả?” Tống Noãn choáng váng, toàn bộ nhân viên trong phòng đồng loạt ngây người.

“Cảm ơn cô nha, trà ngon như vậy phải mau chóng tìm bình kín mà đựng.” Uông Tư Viễn cầm chén trà rời đi.

Các đồng nghiệp trong văn phòng vô cùng ngạc nhiên nhìn con nhóc hỉ mũi chưa sạch này, trong lòng phỏng đoán gia cảnh và xuất thân của cô. Một thực tập sinh mới ra trường mà lại uống trà đến mấy chục nghìn đồng một lạng, điểm đáng chú ý là một lạng chưa tới một cân trà, cái con nhỏ này có lai lịch như thế nào?

Trước mặt nhiều người như vậy, Tống Noãn cảm thấy rất khó xử, cô cuống quýt giải thích: “Trà này là do bạn em tặng, em cũng không biết nó đáng giá như vậy, em còn không đủ ăn, bán em đi cũng không mua nổi…”

Mắt Hách Mẫn sắc lẻm, chị ta thấy giấy bọc bánh trà dán logo của Phong Hoa, chị ta cũng hiểu được vài phần, thế là chế nhạo cô: “Được rồi, được rồi, đừng than nghèo nữa, nói thế để người ta không tìm em mượn tiền chứ gì!”


/85

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status