“Tiểu Tiểu,anh muốn ăn thịt bò.”
Tô Lực Hằng ra lệnh một câu,Liễu Uyển Nhi lập tức gắp miếng thịt bò trong chén đưa về phía hắn.
“Tiểu Tiểu,anh muốn súp.”
Lại tiếp tục ra lệnh, Liễu Uyển Nhi lập tức đưa chén canh đến cho hắn.
“Tiểu Tiểu,đưa anh khăn giấy.”
“Tiểu Tiểu,anh muốn. . . . . .”
“Lực Hằng,cậu không có tay sao?”Dì Trương rốt cục nhìn không được nữa.
“Tay trái của tôi bị thương.” Tô Lực Hằng nói như rất hợp tình hợp lý.
“Tay phải không gắp được sao.” Không phải chỉ bị thương chút xíu thôi sao,tại sao sai Tiểu Tiểu làm mọi thứ,dì Trương liếc hắn một cái.
“Một tay không tiện.” Hắn đang hưởng thụ thời gian hạnh phúc được Tiểu Tiểu hầu hạ đây,dì Trương mụ tại sao luôn làm trái hắn.
“Đúng là không tiện thật.” Dì Trương gật đầu đồng ý, bỗng nhiên nói, “Nếu không như vậy đi,chờ chút nữa dì tắm cho cậu.”
Chiếc đũa lập tức rơi xuống trên bàn,Tô Lực Hằng trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt thản nhiên của dì Trương,qua một hồi lâu mới nói ra được: “Không, không cần.”
“Ha ha~” Đao Nhân rốt cục không nhịn được cười sặc sụa,đại ca cũng có thời điểm bị nghẹn.
Tô Lực Hằng quăng ánh mắt cảnh cáo bắn về phía hắn,thằng nhóc này dám cười hắn,chờ một chút nữa hắn sẽ cho con mắt còn lại đẹp hơn !
Còn chưa chờ hắn thu hồi cảnh cáo,Khinh Vân cũng cười ra tiếng,tiếp theo là Tiểu Do,cuối cùng ngay cả Liễu Uyển Nhi cũng nhịn không được cười to,nhìn mọi người cười mình,Tô Lực Hằng phẫn hận tới cực điểm.
Ban đêm Tô Lực Hằng lén lén lút lút đi tới phòng của Liễu Uyển Nhi,sau bữa cơm chiều dì Trương quan sát hắn đặc biệt chặc,không cho phép hắn mượn cánh tay bị thương sai bảo Tiểu Tiểu,làm hại hắn không biện pháp đến gần cô.
Móc ra chìa khóa mở cửa phòng,đây chính là chỗ tốt khi làm người giám hộ,phòng này hắn đã sớm đánh thêm một chìa khóa.
“Tiểu Tiểu.”
“Hằng.” Người nằm trên giường nghe được tiếng động mở đèn,cô còn chưa có ngủ.
Vèo cái chui vào trong chăn dùng sức ôm lấycô,hắn đã nghiện không thể không ôm cô vào lòng.
“Anh tại sao chạy đến đây,bị dì Trương thấy sẽ không tốt.”Dì Trương hôm nay cố ý nói chuyện với cô,trong lời nói cô nghe ra ý của dì Trương,cả hai chưa kết hôn không thể ngày ngày ngủ cùng một chỗ.
“Thấy thì thấy,anh đến phòng người phụ nữ của mình ai dám không đồng ý?” Hắn đang suy nghĩ hôm nào có cần đăng ký cho dì Trương tham gia đoàn du lịch,ra ngoài một khoảng thời gian ngắn quen biết thêm bạn,hoặc dứt khoát giới thiệu cho bà thêm một người bạn,để bà khỏi ngày ngày nhìn chằm chằm bọn họ.
“Tiểu Tiểu,em nhìn đi.” Từ trong túi tiền móc ra một cái móc khóa vốn đã sớm tặng cho cô,đều do dì Trương làm chậm trễ.
“Đây là cái gì?”
“Là anh trong lúc vô tình nhìn thấy bán ở cửa hàng bên cạnh công ty,cảm thấy rất xứng đôi với cây sáo của em.” Nhưng thật ra muốn cô vui vẻ nên hắn cố ý đi mua,làm bằng tơ màu xanh nhạt có thể treo lủng lẳng.
Nhìn cô ngó chừng móc khóa,Tô Lực Hằng nói không khẩn trương đó là gạt người,không biết cô có thích hay không,dù sao đó cũng là món quà đầu tiên hắn tặng cô bé.
“Phía trên còn có thêu chữ.”
Liễu Uyển Nhi cẩn thận quan sát,chỉ thấy phía trên thêu hàng chữ nhỏ: Nhất hoa nhất thế giới,nhất diệp nhất như lai.
“Câu thơ đó xuất phát từ 《 Hoa Nghiêm kinh 》: Phật thổ sinh ngũ sắc hành,nhất hoa nhất thế giới,nhất diệp nhất như lai.Một bông hoa đủ để thơm cả thế gian, tựa như một chiếc lá rơi mà thiên hạ biết mùa thu,chỉ cần trong lòng có Phật,một chiếc lá Bồ Đề cũng giống như một pho tượng Phật tổ.Hằng, cám ơn anh.”
Không biết bên thế giới phụ thân có phải cũng đang mùa thu, Liễu Uyển Nhi trong lòng có chút sầu não.
Nhìn bộ dạng xuất thần cầm lấy vật hắn tặng,hẳn rất thích rồi,Tô Lực Hằng phỏng đoán .
“Hằng,em thổi cho anh nghe một khúc.” Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên nói.
“Được.” Đây là lần đầu tiên cô chủ động yêu cầu thổi cho hắn nghe, Tô Lực Hằng rất vui vẻ.
Lấy ra cây sáo,đem móc khóa treo vào đuôi sáo.Rất nhanh cổ khúc sâu lắng theo đầu ngón tay nhảy động,từ từ phiêu tán ra. . . . .
Bỗng nhiên cây sáo bị người đoạt mất.
Nhìn cây sáo của mình bị Tô Lực Hằng cướp đi,Liễu Uyển Nhi không hiểu được hỏi: “Tại sao,anh không thích?”
“Không nên thổi,chúng ta ngủ đi.”
Không biết tại sao,tiếng sáo tối nay của cô khiến hắn cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có,giống như cô muốn bay đi theo tiếng sáo này đến một nơi hắn vĩnh viễn không đến được.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Liễu Uyển Nhi mới vừa ra cửa,Tô gia đã có một vị khách không mời mà đến.
“Tô tiên sinh,tôi là luật sư Lâm Cẩm Quyền tiên sinh ủy nhiệm đến báo cho ngài,chúng tôi tố tụng với pháp viện,yêu cầu lấy lại quyền giám hộ Tô Tiểu Tiểu .”
Một tiếng hừ lạnh,muốn giành quyền giám hộ sao,hắn thật rất muốn xem ông ta làm sao giành với hắn.
“Trở về nói với ông Lâm,tôi chờ không ta.”
“Tiểu Tiểu,chúng ta đi nghỉ đi.”
Đây là biện pháp tốt nhất Tô Lực Hằng suy tư cả ngày nghĩ ra được,một là có thể để hắn và Tiểu Tiểu ở nơi không có bất kỳ ai quấy rầy bọn họ bồi dưỡng tình cảm,hai là hắn lập tức bắt đầu đối phó Lâm Cẩm Quyền,hắn không để cô biết chuyện này.
“Không,em còn phải đi học .” Nghỉ phép? Có phải chính là đi ra ngoài dạo chơi không,cô không có hứng thú.
“Không phải sau quyết tâm học là được sao.”
“Làm sao có thể vì đi chơi mà học trễ tiết.” Liễu Uyển Nhi nghiêm mặt nói.
“Em học hay không học cũng vậy,dù sao cũng không đạt tiêu chuẩn.”
Lời Tô Lực Hằng nói lập tức khiến đôi bàn tay trắng như phấn đẩy hắn ra.
“Anh đang nói gì? !” Nghĩ lại Liễu đại tiểu thư ở Càn Triều Tấn dù sao cũng là một tài nữ tin thông cầm kỳ thư họa chẳng qua đến hiện đại mới không hiểu Anh ngữ cùng số học.
“Được rồi,là anh nói sai,đi về học bù không được sao.”
Đè xuống đôi bàn tay trắng như phấn,hôn nhẹ xuống môi cô.
“Cho mình buông lỏng mấy ngày đi,ngày ngày đối mặt ABC chán chết,còn có tiết thể dục,em không phiền sao?” Tô Lực Hằng bắt đầu ‘ hướng dẫn từng bước ’cho cô.
“Nhưng ~ nhưng nếu như em không đi học,sẽ theo không kịp bài tập.” Nếu như ngày ngày có thể không học Anh ngữ cùng thể dục dĩ nhiên quá tốt, nhưng Liễu Uyển Nhi vẫn lo lắng không muốn đối mặt kết quả thê thảm không nỡ nhìn.
“Sau khi trở về,anh xin thầy dạy thêm em không phải được rồi sao .”
Cuối cùng cho thêm một viên “Định tâm hoàn” vào bụng, Liễu Uyển Nhi rốt cục đồng ý đi nghỉ phép của Tô Lực Hằng.
“Vậy có cần nói một tiếng với dì Trương .”
“Dĩ nhiên.” Dĩ nhiên không nói với bà ta!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tô Lực Hằng theo Liễu Uyển Nhi ngồi vào xe Khinh Vân.
“Hằng,anh cũng muốn đưa em đi học sao?”
“Không,chúng ta phải đến phi trường.” Nếu quyết định thì lập tức đi.
Sửng sốt một hồi Liễu Uyển Nhi mới phục hồi tinh thần,cô chưa nghe qua phi trường là vật gì: “Chúng ta phải đi đâu?”
“Đồ ngốc,đi nghỉ phép.”
“Nhanh như vậy.” Liễu Uyển Nhi lẩm bẩm nói,bỗng nhiên lại nhớ tới, “Nhưng chúng ta chưa mang theo gì hết.”
“Mang theo mình là được rồi.” Nhẹ nhàng búng bên mũi cô,hắn đã bắt đầu mong đợi đến rừng dừa trên bờ biển Langkawi ,cô sẽ yêu hắn thế nào.
Lần đầu tiên đi máy bay Liễu Uyển Nhi tương đối khẩn trương,một khắc máy bay cách mặt đất,trong lòng cô đã thét to.
“Tiểu Tiểu,em nhìn đám mây bên ngoài có giống kẹo bông không?” Tô Lực Hằng chỉ vào đám mây ngoài cửa sổ.
Nghe hắn nói Liễu Uyển Nhi cũng chú ý tới bầu trời bao la bên ngoài,cô lần đầu tiên ở góc độ này nhìn trời xanh mây trắng,phát hiện bọn chúng vô cùng xinh đẹp.
“Em cảm thấy được bọn nó tròn tròn giống bao trắng,ha ha.”
Thấy cô rốt cục thả lỏng tâm trạng,Tô Lực Hằng cũng cười theo.
Trải qua chuyến bay trên bầu trời,máy bay rốt cục đáp xuống phi trường Langkawi.
Đẩy hành lý đi ra khỏi phi trường,khách sạn đã sớm phái tài xế đợi sẳn ngoài phi trường.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Liễu Uyển Nhi đi du lịch nước ngoài,cho nên Tô Lực Hằng cố ý đặt khách sạn phục vụ người hoa,tất cả phục vụ viên cũng đều là người Hoa.
Liễu Uyển Nhi tò mò ngó chừng phần lớn cây dừa ngoài cửa xe,còn có rừng dừa nhà gỗ nhỏ,tất cả không giống trong nước.
“Tiên sinh tiểu thư,đã đến khách sạn.” Xe từ từ dừng lại,tài xế xuống xe mở cửa giúp bọn họ.
Đở Liễu Uyển Nhi xuống xe,sau Tô Lực Hằng móc ra một trăm Đô-la đưa cho tài xế.
Tiền trà nước hậu hĩnh làm tài xế vui vẻ không thôi,cảm thấy hẳn nên đáp lại một lời ca ngợi,nhìn một chút Liễu Uyển Nhi rồi quay sang Tô Lực Hằng nói: “Tiên sinh,con gái ngài vô cùng xinh đẹp.”
Lời này vừa nói ra,Tô Lực Hằng mặt tái mét tại chỗ.
“Cô ấy là bạn gái của tôi!” Trợn mắt nhìn tài xế một cái,sau kéo Liễu Uyển Nhi đi vào trong khách sạn.
Mẹ kiếp,mù mắt chó rồi sao,hắn có già vậy không?Bọn họ nhìn kém không tới mười tuổi! Điểm nào giống cha con chứ!
Nhìn Tô Lực Hằng nổi giận đùng đùng rời đi,chú tài xế thật muốn cắt đi đầu lưỡi của mình,khoảng thời gian sau ông còn muốn phục vụ cho vị khách quý này,mà bây giờ tài lộ trước mắt lại bị ông cắt đứt.
Tô Lực Hằng vẫn chưa hết giận đột nhiên phát hiện Liễu Uyển Nhi đi bên cạnh đang liếc hắn cười trộm,nhóc con đáng ghét,đã không đồng tình với hắn thì thôi, lại còn dám cười nhạo hắn.
Nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cô, nhắm mắt làm ngơ!
“Wow,người đàn ông này thật đẹp trai ~”
“Đúng vậy,rất hấp dẫn ~”
Lúc này nghe được đám phụ nữ chung quanh nhỏ giọng nghị luận truyền vào lỗ tai Tô Lực Hằng,hắn hất càm lên,dương dương đắc ý nhìn về phía Liễu Uyển Nhi, xem ra rất nhiều cô gái biết thưởng thức hắn.
“Chỉ tiếc đã có con lớn như vậy.”
Đám phụ nữ đó thở dài một tiếng,hoàn toàn đả kích đắc ý Tô Lực Hằng vừa mới có,nhìn lại Liễu Uyển Nhi lúc này đã lớn mật cười ha ha thật to.
Trợn mắt quét qua đám phụ nữ kia,Tô Lực Hằng đưa tay ôm chầm Liễu Uyển Nhi,mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng hít không khí,nhìn lại cô bé đang bị hắn hôn môi ,khẩn trương trừng to mắt.
“Tiên sinh, ừ ~ ngài ~ chìa khóa phòng của ngài.” Người phục vụ ở đại sảnh không biết có nên cắt đứt nụ hôn của bọn họ hay không.
Tô Lực Hằng lúc này mới buông ra Liễu Uyển Nhi,nhận lấy chìa khóa,ôm cô bé mặt đã sớm đỏ hồng,dương dương đắc ý đi về phòng ngủ.
“Đem chuyện Lâm Cẩm Quyền năm đó ép chị dâu đến đường cùng sửa lại chút ít rồi tung ra ngoài,bản thân tôi muốn xem ông ta làm sao được quan tòa đồng tình.” Tô Lực Hằng nói với luật sư qua điện thoại.
“Hằng,anh đang ở đây làm gì?”
“Trước làm vậy đi,có chuyện gì nữa mới liên lạc tôi.” Giọng nói Liễu Uyển Nhi khiến hắn cúp điện thoại.
Đối mặt với cô,vẻ u ám trên mặt đã hoàn toàn lẫn trốn: “Em tắm xong rồi à.”
Ngồi trước bàn trang điểm chải lại tóc,Liễu Uyển Nhi có chút than thở: “Khí trời nơi này tại sao nóng như vậy.”
Xuống phi cơ đến bây giờ cô đều tắm rửa,nhớ tới ở trong nước cô còn mặc áo lông.
“Nhóc con ngốc,nơi này nhiệt đới,hàng năm khí hậu cũng tương đối nóng bức .” Cầm ấy khăn lông trên tay cô,giúp cô lau nước trên tóc.
Nhìn cô bé trong gương,động tác trên tay Tô Lực Hằng bỗng nhiên ngừng lại.
“Tại sao?” Liễu Uyển Nhi hỏi.
Nhìn kỹ hắn và cô trong gương,trên mặt cô đúng là còn non nớt nhưng hắn không có già,một chút nếp nhăn cũng không có,nhiều lắm khí chất tương đối thành thục: “Anh nhìn rất giống bố em sao?”
Thì ra là hắn còn đang để ý những người đó.
“Không.” Liễu Uyển Nhi nói không khiến lòng Tô Lực Hằng như nở hoa,ai ngờ cô lại chuyển sang câu khác, “Anh là chú em.”
Nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô trong kính,thì ra cô đã biết cách trêu trọc hắn.
“Nhóc con,em chờ đó cho anh,anh sẽ cho em biết mị lực của anh.”
Đến lúc đó để cô biết làm người phụ nữ của Tô Lực Hằng là chuyện vinh hạnh thế nào!
Buổi tối.
Trong câu lạc bộ cao cấp nhất,ánh đèn lần lượt thay đổi,trai thanh gái lịch ôm nhau khiêu vũ.
Khi Tô Lực Hằng ôm lấy Liễu Uyển Nhi xuất hiện,nam anh tuấn hiên ngang,nữ dịu dàng uyển chuyển,lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
“Lực Hằng!”
Lúc này bỗng nhiên một luồng gió mạnh quét Liễu Uyển Nhi khỏi Tô Lực Hằng chỉ thấy một bóng người kích động nhào lên ôm mạnh lấy Tô Lực Hằng.
“Thật sự là cậu,thật tốt quá, chúng ta lại gặp mặt.”
Tô Lực Hằng thật vất vả mới kéo người dán trên người mình xuống,lúc này Liễu Uyển Nhi mới phát hiện đây là một người đàn ông vô cùng đẹp không thua phụ nữ.
Người đàn ông đó còn chưa đứng vững liền dùng sức hét to: “Đại muội, Nhị muội, Tam muội, Tứ muội, Lực Hằng tới ——”
Tiếng nói vừa dứt liền thấy một trận gió lốc phóng tới trước mắt.
“Anh Lực Hằng ~”
Màu trắng, màu đen, màu vàng, màu rám nắng ,bốn cô gái bốn màu da khác nhau nhất thời bao quanh Tô Lực Hằng.
Tô Lực Hằng đẩy ra bốn cô gái kia,rồi kéo Liễu Uyển Nhi lại bên cạnh,lúc này mọi người mới chú ý tới sự tồn tại của cô.
“Tôi tới để giới thiệu với các người,đây là bạn gái tôi, Tô Tiểu Tiểu.”
“Không phải đâu ~”
“Đừng mà hu hu ~”
. . . . . .
Trong lúc nhất thời tiếng kêu gào nổi lên bốn phía.
“Lực Hằng,anh bao giờ yêu thích con nít rồi? !” Người đàn ông đánh giá Liễu Uyển Nhi nói.
Một cú đấm sắt lập tức chào hỏi gương mặt tuấn tú của hắn: “Cô ấy không nhỏ.”
Tô Lực Hằng có chút chột dạ,cô ấy sẽ nhanh trưởng thành thôi.
“Anh đừng đụng chút là đánh người,cẩn thận anh hủy dung tôi đấy.” Người đàn ông xoa xoa gương mặt tuấn tú của mình.
“Tiểu Tiểu,người này tên là Inge cũng là bạn tốt của anh,bốn vị tiểu thư khác đều là em gái Inge,Nhất Anh, Nhị Anh,Tam Anh,Tứ Anh.Câu lạc bộ này chính là nhà bọn họ.”
“Chào mọi người.” Liễu Uyển Nhi lễ phép lên tiếng chào hỏi.
“Hừ!” Bốn cô gái cùng nhau quay đầu,cho Liễu Uyển Nhi một cái hừ lạnh.
“Em khỏe chứ,em gái nhỏ.” Chỉ có Inge cười quyến rũ đưa tay về phía cô.
“Hằng,tại sao các cô ấy không cùng màu da?”
Liễu Uyển Nhi rốt cục hỏi nghi vấn trong lòng.
“Bọn họ do bố Inge vô cùng đào hoa cùng bốn cô gái có màu da khác nhau mà ra.”
Người hiện đại mặc dù theo nghĩa vụ một chồng một vợ,nhưng trên quan hệ nam nữ thực tế so sánh cổ đại của cô càng tùy tiện hỗn loạn hơn, Liễu Uyển Nhi không khỏi cau mày.
Tô Lực Hằng ra lệnh một câu,Liễu Uyển Nhi lập tức gắp miếng thịt bò trong chén đưa về phía hắn.
“Tiểu Tiểu,anh muốn súp.”
Lại tiếp tục ra lệnh, Liễu Uyển Nhi lập tức đưa chén canh đến cho hắn.
“Tiểu Tiểu,đưa anh khăn giấy.”
“Tiểu Tiểu,anh muốn. . . . . .”
“Lực Hằng,cậu không có tay sao?”Dì Trương rốt cục nhìn không được nữa.
“Tay trái của tôi bị thương.” Tô Lực Hằng nói như rất hợp tình hợp lý.
“Tay phải không gắp được sao.” Không phải chỉ bị thương chút xíu thôi sao,tại sao sai Tiểu Tiểu làm mọi thứ,dì Trương liếc hắn một cái.
“Một tay không tiện.” Hắn đang hưởng thụ thời gian hạnh phúc được Tiểu Tiểu hầu hạ đây,dì Trương mụ tại sao luôn làm trái hắn.
“Đúng là không tiện thật.” Dì Trương gật đầu đồng ý, bỗng nhiên nói, “Nếu không như vậy đi,chờ chút nữa dì tắm cho cậu.”
Chiếc đũa lập tức rơi xuống trên bàn,Tô Lực Hằng trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt thản nhiên của dì Trương,qua một hồi lâu mới nói ra được: “Không, không cần.”
“Ha ha~” Đao Nhân rốt cục không nhịn được cười sặc sụa,đại ca cũng có thời điểm bị nghẹn.
Tô Lực Hằng quăng ánh mắt cảnh cáo bắn về phía hắn,thằng nhóc này dám cười hắn,chờ một chút nữa hắn sẽ cho con mắt còn lại đẹp hơn !
Còn chưa chờ hắn thu hồi cảnh cáo,Khinh Vân cũng cười ra tiếng,tiếp theo là Tiểu Do,cuối cùng ngay cả Liễu Uyển Nhi cũng nhịn không được cười to,nhìn mọi người cười mình,Tô Lực Hằng phẫn hận tới cực điểm.
Ban đêm Tô Lực Hằng lén lén lút lút đi tới phòng của Liễu Uyển Nhi,sau bữa cơm chiều dì Trương quan sát hắn đặc biệt chặc,không cho phép hắn mượn cánh tay bị thương sai bảo Tiểu Tiểu,làm hại hắn không biện pháp đến gần cô.
Móc ra chìa khóa mở cửa phòng,đây chính là chỗ tốt khi làm người giám hộ,phòng này hắn đã sớm đánh thêm một chìa khóa.
“Tiểu Tiểu.”
“Hằng.” Người nằm trên giường nghe được tiếng động mở đèn,cô còn chưa có ngủ.
Vèo cái chui vào trong chăn dùng sức ôm lấycô,hắn đã nghiện không thể không ôm cô vào lòng.
“Anh tại sao chạy đến đây,bị dì Trương thấy sẽ không tốt.”Dì Trương hôm nay cố ý nói chuyện với cô,trong lời nói cô nghe ra ý của dì Trương,cả hai chưa kết hôn không thể ngày ngày ngủ cùng một chỗ.
“Thấy thì thấy,anh đến phòng người phụ nữ của mình ai dám không đồng ý?” Hắn đang suy nghĩ hôm nào có cần đăng ký cho dì Trương tham gia đoàn du lịch,ra ngoài một khoảng thời gian ngắn quen biết thêm bạn,hoặc dứt khoát giới thiệu cho bà thêm một người bạn,để bà khỏi ngày ngày nhìn chằm chằm bọn họ.
“Tiểu Tiểu,em nhìn đi.” Từ trong túi tiền móc ra một cái móc khóa vốn đã sớm tặng cho cô,đều do dì Trương làm chậm trễ.
“Đây là cái gì?”
“Là anh trong lúc vô tình nhìn thấy bán ở cửa hàng bên cạnh công ty,cảm thấy rất xứng đôi với cây sáo của em.” Nhưng thật ra muốn cô vui vẻ nên hắn cố ý đi mua,làm bằng tơ màu xanh nhạt có thể treo lủng lẳng.
Nhìn cô ngó chừng móc khóa,Tô Lực Hằng nói không khẩn trương đó là gạt người,không biết cô có thích hay không,dù sao đó cũng là món quà đầu tiên hắn tặng cô bé.
“Phía trên còn có thêu chữ.”
Liễu Uyển Nhi cẩn thận quan sát,chỉ thấy phía trên thêu hàng chữ nhỏ: Nhất hoa nhất thế giới,nhất diệp nhất như lai.
“Câu thơ đó xuất phát từ 《 Hoa Nghiêm kinh 》: Phật thổ sinh ngũ sắc hành,nhất hoa nhất thế giới,nhất diệp nhất như lai.Một bông hoa đủ để thơm cả thế gian, tựa như một chiếc lá rơi mà thiên hạ biết mùa thu,chỉ cần trong lòng có Phật,một chiếc lá Bồ Đề cũng giống như một pho tượng Phật tổ.Hằng, cám ơn anh.”
Không biết bên thế giới phụ thân có phải cũng đang mùa thu, Liễu Uyển Nhi trong lòng có chút sầu não.
Nhìn bộ dạng xuất thần cầm lấy vật hắn tặng,hẳn rất thích rồi,Tô Lực Hằng phỏng đoán .
“Hằng,em thổi cho anh nghe một khúc.” Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên nói.
“Được.” Đây là lần đầu tiên cô chủ động yêu cầu thổi cho hắn nghe, Tô Lực Hằng rất vui vẻ.
Lấy ra cây sáo,đem móc khóa treo vào đuôi sáo.Rất nhanh cổ khúc sâu lắng theo đầu ngón tay nhảy động,từ từ phiêu tán ra. . . . .
Bỗng nhiên cây sáo bị người đoạt mất.
Nhìn cây sáo của mình bị Tô Lực Hằng cướp đi,Liễu Uyển Nhi không hiểu được hỏi: “Tại sao,anh không thích?”
“Không nên thổi,chúng ta ngủ đi.”
Không biết tại sao,tiếng sáo tối nay của cô khiến hắn cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có,giống như cô muốn bay đi theo tiếng sáo này đến một nơi hắn vĩnh viễn không đến được.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Liễu Uyển Nhi mới vừa ra cửa,Tô gia đã có một vị khách không mời mà đến.
“Tô tiên sinh,tôi là luật sư Lâm Cẩm Quyền tiên sinh ủy nhiệm đến báo cho ngài,chúng tôi tố tụng với pháp viện,yêu cầu lấy lại quyền giám hộ Tô Tiểu Tiểu .”
Một tiếng hừ lạnh,muốn giành quyền giám hộ sao,hắn thật rất muốn xem ông ta làm sao giành với hắn.
“Trở về nói với ông Lâm,tôi chờ không ta.”
“Tiểu Tiểu,chúng ta đi nghỉ đi.”
Đây là biện pháp tốt nhất Tô Lực Hằng suy tư cả ngày nghĩ ra được,một là có thể để hắn và Tiểu Tiểu ở nơi không có bất kỳ ai quấy rầy bọn họ bồi dưỡng tình cảm,hai là hắn lập tức bắt đầu đối phó Lâm Cẩm Quyền,hắn không để cô biết chuyện này.
“Không,em còn phải đi học .” Nghỉ phép? Có phải chính là đi ra ngoài dạo chơi không,cô không có hứng thú.
“Không phải sau quyết tâm học là được sao.”
“Làm sao có thể vì đi chơi mà học trễ tiết.” Liễu Uyển Nhi nghiêm mặt nói.
“Em học hay không học cũng vậy,dù sao cũng không đạt tiêu chuẩn.”
Lời Tô Lực Hằng nói lập tức khiến đôi bàn tay trắng như phấn đẩy hắn ra.
“Anh đang nói gì? !” Nghĩ lại Liễu đại tiểu thư ở Càn Triều Tấn dù sao cũng là một tài nữ tin thông cầm kỳ thư họa chẳng qua đến hiện đại mới không hiểu Anh ngữ cùng số học.
“Được rồi,là anh nói sai,đi về học bù không được sao.”
Đè xuống đôi bàn tay trắng như phấn,hôn nhẹ xuống môi cô.
“Cho mình buông lỏng mấy ngày đi,ngày ngày đối mặt ABC chán chết,còn có tiết thể dục,em không phiền sao?” Tô Lực Hằng bắt đầu ‘ hướng dẫn từng bước ’cho cô.
“Nhưng ~ nhưng nếu như em không đi học,sẽ theo không kịp bài tập.” Nếu như ngày ngày có thể không học Anh ngữ cùng thể dục dĩ nhiên quá tốt, nhưng Liễu Uyển Nhi vẫn lo lắng không muốn đối mặt kết quả thê thảm không nỡ nhìn.
“Sau khi trở về,anh xin thầy dạy thêm em không phải được rồi sao .”
Cuối cùng cho thêm một viên “Định tâm hoàn” vào bụng, Liễu Uyển Nhi rốt cục đồng ý đi nghỉ phép của Tô Lực Hằng.
“Vậy có cần nói một tiếng với dì Trương .”
“Dĩ nhiên.” Dĩ nhiên không nói với bà ta!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tô Lực Hằng theo Liễu Uyển Nhi ngồi vào xe Khinh Vân.
“Hằng,anh cũng muốn đưa em đi học sao?”
“Không,chúng ta phải đến phi trường.” Nếu quyết định thì lập tức đi.
Sửng sốt một hồi Liễu Uyển Nhi mới phục hồi tinh thần,cô chưa nghe qua phi trường là vật gì: “Chúng ta phải đi đâu?”
“Đồ ngốc,đi nghỉ phép.”
“Nhanh như vậy.” Liễu Uyển Nhi lẩm bẩm nói,bỗng nhiên lại nhớ tới, “Nhưng chúng ta chưa mang theo gì hết.”
“Mang theo mình là được rồi.” Nhẹ nhàng búng bên mũi cô,hắn đã bắt đầu mong đợi đến rừng dừa trên bờ biển Langkawi ,cô sẽ yêu hắn thế nào.
Lần đầu tiên đi máy bay Liễu Uyển Nhi tương đối khẩn trương,một khắc máy bay cách mặt đất,trong lòng cô đã thét to.
“Tiểu Tiểu,em nhìn đám mây bên ngoài có giống kẹo bông không?” Tô Lực Hằng chỉ vào đám mây ngoài cửa sổ.
Nghe hắn nói Liễu Uyển Nhi cũng chú ý tới bầu trời bao la bên ngoài,cô lần đầu tiên ở góc độ này nhìn trời xanh mây trắng,phát hiện bọn chúng vô cùng xinh đẹp.
“Em cảm thấy được bọn nó tròn tròn giống bao trắng,ha ha.”
Thấy cô rốt cục thả lỏng tâm trạng,Tô Lực Hằng cũng cười theo.
Trải qua chuyến bay trên bầu trời,máy bay rốt cục đáp xuống phi trường Langkawi.
Đẩy hành lý đi ra khỏi phi trường,khách sạn đã sớm phái tài xế đợi sẳn ngoài phi trường.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Liễu Uyển Nhi đi du lịch nước ngoài,cho nên Tô Lực Hằng cố ý đặt khách sạn phục vụ người hoa,tất cả phục vụ viên cũng đều là người Hoa.
Liễu Uyển Nhi tò mò ngó chừng phần lớn cây dừa ngoài cửa xe,còn có rừng dừa nhà gỗ nhỏ,tất cả không giống trong nước.
“Tiên sinh tiểu thư,đã đến khách sạn.” Xe từ từ dừng lại,tài xế xuống xe mở cửa giúp bọn họ.
Đở Liễu Uyển Nhi xuống xe,sau Tô Lực Hằng móc ra một trăm Đô-la đưa cho tài xế.
Tiền trà nước hậu hĩnh làm tài xế vui vẻ không thôi,cảm thấy hẳn nên đáp lại một lời ca ngợi,nhìn một chút Liễu Uyển Nhi rồi quay sang Tô Lực Hằng nói: “Tiên sinh,con gái ngài vô cùng xinh đẹp.”
Lời này vừa nói ra,Tô Lực Hằng mặt tái mét tại chỗ.
“Cô ấy là bạn gái của tôi!” Trợn mắt nhìn tài xế một cái,sau kéo Liễu Uyển Nhi đi vào trong khách sạn.
Mẹ kiếp,mù mắt chó rồi sao,hắn có già vậy không?Bọn họ nhìn kém không tới mười tuổi! Điểm nào giống cha con chứ!
Nhìn Tô Lực Hằng nổi giận đùng đùng rời đi,chú tài xế thật muốn cắt đi đầu lưỡi của mình,khoảng thời gian sau ông còn muốn phục vụ cho vị khách quý này,mà bây giờ tài lộ trước mắt lại bị ông cắt đứt.
Tô Lực Hằng vẫn chưa hết giận đột nhiên phát hiện Liễu Uyển Nhi đi bên cạnh đang liếc hắn cười trộm,nhóc con đáng ghét,đã không đồng tình với hắn thì thôi, lại còn dám cười nhạo hắn.
Nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cô, nhắm mắt làm ngơ!
“Wow,người đàn ông này thật đẹp trai ~”
“Đúng vậy,rất hấp dẫn ~”
Lúc này nghe được đám phụ nữ chung quanh nhỏ giọng nghị luận truyền vào lỗ tai Tô Lực Hằng,hắn hất càm lên,dương dương đắc ý nhìn về phía Liễu Uyển Nhi, xem ra rất nhiều cô gái biết thưởng thức hắn.
“Chỉ tiếc đã có con lớn như vậy.”
Đám phụ nữ đó thở dài một tiếng,hoàn toàn đả kích đắc ý Tô Lực Hằng vừa mới có,nhìn lại Liễu Uyển Nhi lúc này đã lớn mật cười ha ha thật to.
Trợn mắt quét qua đám phụ nữ kia,Tô Lực Hằng đưa tay ôm chầm Liễu Uyển Nhi,mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng hít không khí,nhìn lại cô bé đang bị hắn hôn môi ,khẩn trương trừng to mắt.
“Tiên sinh, ừ ~ ngài ~ chìa khóa phòng của ngài.” Người phục vụ ở đại sảnh không biết có nên cắt đứt nụ hôn của bọn họ hay không.
Tô Lực Hằng lúc này mới buông ra Liễu Uyển Nhi,nhận lấy chìa khóa,ôm cô bé mặt đã sớm đỏ hồng,dương dương đắc ý đi về phòng ngủ.
“Đem chuyện Lâm Cẩm Quyền năm đó ép chị dâu đến đường cùng sửa lại chút ít rồi tung ra ngoài,bản thân tôi muốn xem ông ta làm sao được quan tòa đồng tình.” Tô Lực Hằng nói với luật sư qua điện thoại.
“Hằng,anh đang ở đây làm gì?”
“Trước làm vậy đi,có chuyện gì nữa mới liên lạc tôi.” Giọng nói Liễu Uyển Nhi khiến hắn cúp điện thoại.
Đối mặt với cô,vẻ u ám trên mặt đã hoàn toàn lẫn trốn: “Em tắm xong rồi à.”
Ngồi trước bàn trang điểm chải lại tóc,Liễu Uyển Nhi có chút than thở: “Khí trời nơi này tại sao nóng như vậy.”
Xuống phi cơ đến bây giờ cô đều tắm rửa,nhớ tới ở trong nước cô còn mặc áo lông.
“Nhóc con ngốc,nơi này nhiệt đới,hàng năm khí hậu cũng tương đối nóng bức .” Cầm ấy khăn lông trên tay cô,giúp cô lau nước trên tóc.
Nhìn cô bé trong gương,động tác trên tay Tô Lực Hằng bỗng nhiên ngừng lại.
“Tại sao?” Liễu Uyển Nhi hỏi.
Nhìn kỹ hắn và cô trong gương,trên mặt cô đúng là còn non nớt nhưng hắn không có già,một chút nếp nhăn cũng không có,nhiều lắm khí chất tương đối thành thục: “Anh nhìn rất giống bố em sao?”
Thì ra là hắn còn đang để ý những người đó.
“Không.” Liễu Uyển Nhi nói không khiến lòng Tô Lực Hằng như nở hoa,ai ngờ cô lại chuyển sang câu khác, “Anh là chú em.”
Nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô trong kính,thì ra cô đã biết cách trêu trọc hắn.
“Nhóc con,em chờ đó cho anh,anh sẽ cho em biết mị lực của anh.”
Đến lúc đó để cô biết làm người phụ nữ của Tô Lực Hằng là chuyện vinh hạnh thế nào!
Buổi tối.
Trong câu lạc bộ cao cấp nhất,ánh đèn lần lượt thay đổi,trai thanh gái lịch ôm nhau khiêu vũ.
Khi Tô Lực Hằng ôm lấy Liễu Uyển Nhi xuất hiện,nam anh tuấn hiên ngang,nữ dịu dàng uyển chuyển,lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
“Lực Hằng!”
Lúc này bỗng nhiên một luồng gió mạnh quét Liễu Uyển Nhi khỏi Tô Lực Hằng chỉ thấy một bóng người kích động nhào lên ôm mạnh lấy Tô Lực Hằng.
“Thật sự là cậu,thật tốt quá, chúng ta lại gặp mặt.”
Tô Lực Hằng thật vất vả mới kéo người dán trên người mình xuống,lúc này Liễu Uyển Nhi mới phát hiện đây là một người đàn ông vô cùng đẹp không thua phụ nữ.
Người đàn ông đó còn chưa đứng vững liền dùng sức hét to: “Đại muội, Nhị muội, Tam muội, Tứ muội, Lực Hằng tới ——”
Tiếng nói vừa dứt liền thấy một trận gió lốc phóng tới trước mắt.
“Anh Lực Hằng ~”
Màu trắng, màu đen, màu vàng, màu rám nắng ,bốn cô gái bốn màu da khác nhau nhất thời bao quanh Tô Lực Hằng.
Tô Lực Hằng đẩy ra bốn cô gái kia,rồi kéo Liễu Uyển Nhi lại bên cạnh,lúc này mọi người mới chú ý tới sự tồn tại của cô.
“Tôi tới để giới thiệu với các người,đây là bạn gái tôi, Tô Tiểu Tiểu.”
“Không phải đâu ~”
“Đừng mà hu hu ~”
. . . . . .
Trong lúc nhất thời tiếng kêu gào nổi lên bốn phía.
“Lực Hằng,anh bao giờ yêu thích con nít rồi? !” Người đàn ông đánh giá Liễu Uyển Nhi nói.
Một cú đấm sắt lập tức chào hỏi gương mặt tuấn tú của hắn: “Cô ấy không nhỏ.”
Tô Lực Hằng có chút chột dạ,cô ấy sẽ nhanh trưởng thành thôi.
“Anh đừng đụng chút là đánh người,cẩn thận anh hủy dung tôi đấy.” Người đàn ông xoa xoa gương mặt tuấn tú của mình.
“Tiểu Tiểu,người này tên là Inge cũng là bạn tốt của anh,bốn vị tiểu thư khác đều là em gái Inge,Nhất Anh, Nhị Anh,Tam Anh,Tứ Anh.Câu lạc bộ này chính là nhà bọn họ.”
“Chào mọi người.” Liễu Uyển Nhi lễ phép lên tiếng chào hỏi.
“Hừ!” Bốn cô gái cùng nhau quay đầu,cho Liễu Uyển Nhi một cái hừ lạnh.
“Em khỏe chứ,em gái nhỏ.” Chỉ có Inge cười quyến rũ đưa tay về phía cô.
“Hằng,tại sao các cô ấy không cùng màu da?”
Liễu Uyển Nhi rốt cục hỏi nghi vấn trong lòng.
“Bọn họ do bố Inge vô cùng đào hoa cùng bốn cô gái có màu da khác nhau mà ra.”
Người hiện đại mặc dù theo nghĩa vụ một chồng một vợ,nhưng trên quan hệ nam nữ thực tế so sánh cổ đại của cô càng tùy tiện hỗn loạn hơn, Liễu Uyển Nhi không khỏi cau mày.
/62
|