Sau một hồi để cho mình yếu đuối, nó khẽ đưa tay lau chút nước mắt vẫn vương trên hàng mi, đẩy nhẹ Thiên Tân ra sau đó nhìn khắp mọi người một lượt, lấy lại vị thế của kẻ đứng đầu, ánh mắt của nó đột nhiên trở nên sắc bén như dao.
-Nếu như mọi người đã quyết định, tớ biết tớ sẽ chẳng thể ngăn cản...NHƯNG...Tớ mặc kệ kết quả có ra sao, bọn cậu đều sẽ phải tự bảo vệ được chính mình, bất cứ ai nếu như không thể đảm bảo mình ỔN THÌ LẬP TỨC RÚT LUI!!!
Nó gằn mạnh những chữ cuối cùng, không biết lúc đó trông nó dữ dội ra sao, chỉ biết những người bạn của nó hoàn toàn không dám nhìn lên khi nghe nó nói, thế nhưng ngay sau đó, từng người, từng người ngẩng dậy, với một ánh mắt kiên định xoáy thẳng vào mắt nó...khiến trái tim nó khẽ run. Ren tiến lên một bên, gần như cùng lúc Hoàng Thu cũng tiến lên và họ choàng tay qua vai nó, hơi thở nóng ấm phả đều đều sau gáy khiến cho nó dần bình tâm, nhắm nhẹ mắt lại, hơi thở của nó dần ổn định rồi lặng lẽ, nó cũng siết vòng tay ôm hai người bạn của mình...
Sau đợt thi học kì hai, nó kí quyết định tổ chức cắm trại cuối năm cho học sinh trường. Vứt mọi lo lắng và phiền muộn sau lưng, nó khoác vai những người bạn thân thiết của mình lên đường. Cái gì phải đến sẽ đến, lo nhiều cũng vô ích, tương lai? Còn ở mãi đằng trước kìa...!!!
Mảnh rừng nguyên sinh xanh rì rực lên trong cái nắng của mùa hạ, gió thổi qua từng cơn đưa hương tươi mát cuốn qua từng ngóc ngách, sượt qua vai áo từng người rồi cuốn tất cả lên cao, thỉnh thoảng, vài chú sóc nho nhỏ chuyển mình tự do trong cành lá rậm rạp, mọi thứ đều tuyệt vời quá đỗi...Nó nghịch ngợm bật mình lên cao, giật lấy cái mũ của tên bạn đi đằng trước rồi đu mình lên cây đuổi theo mấy chú sóc,...không biết có phải vì vội vã hay không, đột nhiên nó trượt chân, đương nhiên với khoảng cách tầm hơn hai mét như thế này nó có thể thoải mái tiếp đất đẹp mắt, thế nhưng trước khi xuống đến nơi thì nó đã rơi vào lồng ngực của một ai đó, mùi nắng ấm dễ sợ, nó chẳng biết từ lúc nào đã nhắm tịt mắt lại, nằm yên trong vòng tay của người ta như một chú mèo con vô lo vô nghĩ. Mãi đến khi có tiếng mấy người bạn khúc khích cười cạnh bên nó mới đỏ mặt thoát ra khỏi vòng tay Thiên Tân, bối rối vò xù tung mái tóc.
-Cậu đừng có mà lợi dụng cơ hội nhá, em gái tôi không phải là cậu muốn ôm thì ôm đâu!
Mặc dù lời nói của anh Lâm rõ ràng rất nghiêm túc nhưng mà nhìn khóe môi anh giần giật từng hồi khiến đầu nó như bốc hỏa, mọi người được thể càng cười ầm lên, mặt nó thì càng đỏ tợn, vừa ngượng, vừa tức, đang lúc chỉ muốn xông lên đập cho hai tên đầu xỏ một trận thì nó nhác thấy bóng Ren ở đằng sau, có cảm tưởng như một cái bóng đèn 220 w vừa bật sáng rồi nổ bung như pháo hoa trong đầu nó. Nhanh như cắt, chỉ vài giây sau nó đã đứng cạnh Ren, một tay quàng mạnh lên vai cô nàng như đánh dấu chủ quyền, lại còn kiễng chân lên hôn đánh 'chụt' vào một bên má của cô bạn khiến cô nàng ban đầu thì đơ người như pho tượng rồi khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng ửng hai rặng mây hồng, và cùng một lúc có hai tiếng gầm-'khiến cho chim bay tán loạn' xuyên thủng màng nhĩ mọi người. Nó cười toe toét như trẻ con nhảy giật lùi về sau mấy bước sau đó chạy thật nhanh không dám nhìn lại, nó thừa biết nếu bị ông anh trai và Thiên Tân bắt được thì chắc chắn nó lĩnh đủ, lại thêm Ren sau khi hoàn hồn thì cũng dùng ánh mắt sắc lẻm di đi di lại trên người nó...Hắc hắc,...nhưng mà vui phát sợ...
Nửa đêm, nó giật mình tỉnh dậy, không khí xung quanh mang một cái gì đó rất lạ...Nó bước ra khỏi lều, ánh trăng sáng vằng vặc dịu dàng phủ trên người nó nhắc nó nhớ về một miền ký ức xa xôi, hai bờ mi khép lại, cảm nhận những cơn gió lành lạnh thổi qua. Không biết từ lúc nào anh Lâm đã bước đến đằng sau, vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó, nó chẳng thể kiềm được những đợt run rẩy chạy dọc theo cơ thể...
-...Em nhớ ba mẹ rất nhiều...!
Tiếng của nó rất nhỏ, nhỏ đến độ hòa tan vào những cơn gió, nhưng Lâm vẫn nghe được, khẽ siết chặt vòng tay, anh vùi đầu vào mái tóc mềm của nó, đoạn thở dài trong lòng, rồi cũng nhanh như khi xuất hiện, anh buông nó ra, khuôn mặt lại trở về trạng thái lạnh lùng vốn có, ánh mắt có chút gì đó xa vắng rồi khóe môi anh chợt nhếch lên một chút, dưới ánh trăng sự ngạo nghễ càng trở nên nổi bật.
-Mọi người cũng dậy rồi, em nên đi chào hỏi họ hàng một chút đi !
Hất đầu về phía sau, anh nháy mắt, rõ ràng trong mắt anh có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, nó bất giác giật mình, ánh mắt ấy...
Hơi chu chu môi, nó phồng má giận dỗi
-Chán chết đi được, nhanh thế này đã đánh hơi ra rồi thì còn gì thú vị nữa !
Rồi đưa tay bắt lấy chiếc ba-lô của mình vừa để trong lều mà ai đó đã mang ra giúp ném cho, khoác một bên quai cặp lên vai, tiện tay nó rút ra mấy lá bài bắt ánh trăng sáng lóa
-Nếu như mọi người đã quyết định, tớ biết tớ sẽ chẳng thể ngăn cản...NHƯNG...Tớ mặc kệ kết quả có ra sao, bọn cậu đều sẽ phải tự bảo vệ được chính mình, bất cứ ai nếu như không thể đảm bảo mình ỔN THÌ LẬP TỨC RÚT LUI!!!
Nó gằn mạnh những chữ cuối cùng, không biết lúc đó trông nó dữ dội ra sao, chỉ biết những người bạn của nó hoàn toàn không dám nhìn lên khi nghe nó nói, thế nhưng ngay sau đó, từng người, từng người ngẩng dậy, với một ánh mắt kiên định xoáy thẳng vào mắt nó...khiến trái tim nó khẽ run. Ren tiến lên một bên, gần như cùng lúc Hoàng Thu cũng tiến lên và họ choàng tay qua vai nó, hơi thở nóng ấm phả đều đều sau gáy khiến cho nó dần bình tâm, nhắm nhẹ mắt lại, hơi thở của nó dần ổn định rồi lặng lẽ, nó cũng siết vòng tay ôm hai người bạn của mình...
Sau đợt thi học kì hai, nó kí quyết định tổ chức cắm trại cuối năm cho học sinh trường. Vứt mọi lo lắng và phiền muộn sau lưng, nó khoác vai những người bạn thân thiết của mình lên đường. Cái gì phải đến sẽ đến, lo nhiều cũng vô ích, tương lai? Còn ở mãi đằng trước kìa...!!!
Mảnh rừng nguyên sinh xanh rì rực lên trong cái nắng của mùa hạ, gió thổi qua từng cơn đưa hương tươi mát cuốn qua từng ngóc ngách, sượt qua vai áo từng người rồi cuốn tất cả lên cao, thỉnh thoảng, vài chú sóc nho nhỏ chuyển mình tự do trong cành lá rậm rạp, mọi thứ đều tuyệt vời quá đỗi...Nó nghịch ngợm bật mình lên cao, giật lấy cái mũ của tên bạn đi đằng trước rồi đu mình lên cây đuổi theo mấy chú sóc,...không biết có phải vì vội vã hay không, đột nhiên nó trượt chân, đương nhiên với khoảng cách tầm hơn hai mét như thế này nó có thể thoải mái tiếp đất đẹp mắt, thế nhưng trước khi xuống đến nơi thì nó đã rơi vào lồng ngực của một ai đó, mùi nắng ấm dễ sợ, nó chẳng biết từ lúc nào đã nhắm tịt mắt lại, nằm yên trong vòng tay của người ta như một chú mèo con vô lo vô nghĩ. Mãi đến khi có tiếng mấy người bạn khúc khích cười cạnh bên nó mới đỏ mặt thoát ra khỏi vòng tay Thiên Tân, bối rối vò xù tung mái tóc.
-Cậu đừng có mà lợi dụng cơ hội nhá, em gái tôi không phải là cậu muốn ôm thì ôm đâu!
Mặc dù lời nói của anh Lâm rõ ràng rất nghiêm túc nhưng mà nhìn khóe môi anh giần giật từng hồi khiến đầu nó như bốc hỏa, mọi người được thể càng cười ầm lên, mặt nó thì càng đỏ tợn, vừa ngượng, vừa tức, đang lúc chỉ muốn xông lên đập cho hai tên đầu xỏ một trận thì nó nhác thấy bóng Ren ở đằng sau, có cảm tưởng như một cái bóng đèn 220 w vừa bật sáng rồi nổ bung như pháo hoa trong đầu nó. Nhanh như cắt, chỉ vài giây sau nó đã đứng cạnh Ren, một tay quàng mạnh lên vai cô nàng như đánh dấu chủ quyền, lại còn kiễng chân lên hôn đánh 'chụt' vào một bên má của cô bạn khiến cô nàng ban đầu thì đơ người như pho tượng rồi khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng ửng hai rặng mây hồng, và cùng một lúc có hai tiếng gầm-'khiến cho chim bay tán loạn' xuyên thủng màng nhĩ mọi người. Nó cười toe toét như trẻ con nhảy giật lùi về sau mấy bước sau đó chạy thật nhanh không dám nhìn lại, nó thừa biết nếu bị ông anh trai và Thiên Tân bắt được thì chắc chắn nó lĩnh đủ, lại thêm Ren sau khi hoàn hồn thì cũng dùng ánh mắt sắc lẻm di đi di lại trên người nó...Hắc hắc,...nhưng mà vui phát sợ...
Nửa đêm, nó giật mình tỉnh dậy, không khí xung quanh mang một cái gì đó rất lạ...Nó bước ra khỏi lều, ánh trăng sáng vằng vặc dịu dàng phủ trên người nó nhắc nó nhớ về một miền ký ức xa xôi, hai bờ mi khép lại, cảm nhận những cơn gió lành lạnh thổi qua. Không biết từ lúc nào anh Lâm đã bước đến đằng sau, vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó, nó chẳng thể kiềm được những đợt run rẩy chạy dọc theo cơ thể...
-...Em nhớ ba mẹ rất nhiều...!
Tiếng của nó rất nhỏ, nhỏ đến độ hòa tan vào những cơn gió, nhưng Lâm vẫn nghe được, khẽ siết chặt vòng tay, anh vùi đầu vào mái tóc mềm của nó, đoạn thở dài trong lòng, rồi cũng nhanh như khi xuất hiện, anh buông nó ra, khuôn mặt lại trở về trạng thái lạnh lùng vốn có, ánh mắt có chút gì đó xa vắng rồi khóe môi anh chợt nhếch lên một chút, dưới ánh trăng sự ngạo nghễ càng trở nên nổi bật.
-Mọi người cũng dậy rồi, em nên đi chào hỏi họ hàng một chút đi !
Hất đầu về phía sau, anh nháy mắt, rõ ràng trong mắt anh có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, nó bất giác giật mình, ánh mắt ấy...
Hơi chu chu môi, nó phồng má giận dỗi
-Chán chết đi được, nhanh thế này đã đánh hơi ra rồi thì còn gì thú vị nữa !
Rồi đưa tay bắt lấy chiếc ba-lô của mình vừa để trong lều mà ai đó đã mang ra giúp ném cho, khoác một bên quai cặp lên vai, tiện tay nó rút ra mấy lá bài bắt ánh trăng sáng lóa
/36
|