Hà Nội những ngày đầu năm trời trong xanh không một gợn mây, những tia nắng ấm áp soi rọi trên khắp các nhành cây ngọn cỏ như cánh tay mềm mại xua đi cái lạnh giá mấy ngày đầu xuân còn sót lại, những tia nắng đầu tiên sau tết âm lịch khiến mọi vật đều trở nên rực rỡ hơn. Trên phố, người đi đường hầu như đều đã trút bỏ hết những bộ quần áo mùa đông " kín cổng cao tường", thay vào đó là áo thun, quần bò, quần sooc tươi trẻ tràn ngập sức sống.
Mùa xuân đã đến rồi.
Thế nhưng đó là đối với ai khác kìa, còn trong mắt Hoài My lúc này thì tất cả chỉ là một màu xám xịt. Lần đầu được trao cơ hội để chứng tỏ bản thân thì lại gặp đúng một vụ trọng án hóc búa, bạn trai thì đùng một cái bỏ xuống miền nam cả nửa tháng trời chẳng buồn nhắn tin hay gọi về lấy một lần, cô không bực mình mới là lạ.
Soi mình vào tấm gương trắng muốt ngoài cửa một hiệu áo cưới trong lúc tắc đường, Hoài My lấy tay phủi vài vết bụi dính trên chiếc sơ mi màu xanh nhạt rồi cẩn thận bẻ lại cổ áo. Đằng trước, dòng xe cộ vẫn chậm chạp nhích lên từng bước một.
Đi được một đoạn, Hoài My ghé vào một quán nước bên đường, lôi tờ giấy ghi địa chỉ trong túi áo ra hỏi một anh xe ôm đang đứng chờ khách, trông có vẻ là dân địa phương.
- À, đại tá Phúc hả ? cứ đi thẳng đường này tới ngã tư đầu tiên thì rẽ phải, đi tiếp đến một ngã ba thì rẽ trái. Nhà ông ấy ở cuối ngõ, có cái cổng sắt màu xanh to đùng đó , cô cứ tới là thấy ngay.
Khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn, Hoài My nhấn ga đi thẳng. Mặc dù trong thâm tâm chẳng muốn đi cầu cạnh người khác chút nào, song cô vẫn phải tự thân đi lo việc này, bởi đó là lệnh của đại tá Lê Thanh Tuyên, cấp trên và cũng là một trong những người mà Hoài My tôn trọng nhất từ trước đến nay. Cô chưa bao giờ hoài nghi những điều ông nói, nhưng lần này thì là ngoại lệ.
Một vị đại tá đã về hưu được bốn năm .. ông ta có thể giúp được gì ? Và sếp cô… tại sao ông lại quan tâm đến người này như vậy?
" King Koong "
Chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, Hoài My nheo mắt nhìn vào bên trong cánh cổng sắt. Có tiếng bước chân lộp cộp của ai đó từ trong truyền ra, đang vừa quát con chó Béc vừa tiến lại gần đây. Là giọng phụ nữ. Cánh cửa sắt kêu lên cót két mấy tiếng rồi chậm rãi mở ra. Đứng trước mặt Hoài My lúc này là một phụ nữ trung niên có mái tóc màu nâu, gương mặt tròn trĩnh vẻ phúc hậu. Bà ta chớp chớp mắt
nhìn cô từ đầu xuống chân một hồi rồi mỉm cười thân thiện :
- Cháu là con bố Nam phải không?
-Dạ , cháu chào bác ạ.
- Vào nhà đi cháu.
Hoài My lễ phép gật đầu. Theo như cô biết thì ba mình và đại tá Phúc là bạn đồng môn, sau này cũng là đồng nghiệp, tình cảm rất thân thiết. Mặc dù không rõ tại sao vị đại tá này lại xin về hưu sớm những bốn năm, song thông qua lời cha mình kể lại thì cô cũng biết rằng, đại tá Phúc là một người rất có uy tín và từng rất nổi tiếng trong nghành.
Theo chân người phụ nữ kia đi vào trong nhà, Hoài My ngồi xuống ghế sofa, còn đang nhìn ngó xung quanh thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên từ nhà trong :
- Ái chà, cô bé con năm nào giờ đã lớn thế này rồi đây.
-Cháu chào chú ạ. Dạo này hai cô chú vẫn khỏe chứ ạ ?
Đại tá Phúc mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời. Ông là một người tương đối nhỏ con và ăn mặc rất chăm chút. Mặc dù đã năm mươi mốt tuổi nhưng trông đại tá Phúc giống một người kỹ sư trung niên khỏe mạnh chăm tập thể thao mỗi ngày hơn là một ông già về hưu nhiều. Ông chậm rãi đi về phía Hoài My, bỏ lại sau lưng cái ghế bành đen bóng và một chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ, trên có rất nhiều chồng sách và báo chí.
Ông đưa tay ra bắt với cô, bàn tay phải chỉ có bốn ngón.
- Bố cháu vẫn khoẻ chứ ?
- Ba cháu vẫn khoẻ, ông vẫn thường nhắc đến chú. Hoài My nhoẻn miệng cười đáp : - Ba cháu vẫn hay kể rằng việc cấp trên phê chuẩn cho chú nghỉ hưu sớm là một mất mát lớn của ngành cảnh sát, và luôn mang chú ra làm tấm gương cho cháu học tập.
- Ha ha, đừng nghe ông ấy nói lung tung. Cháu uống gì ?
-Dạ, gì cũng được ạ .
Tiếng thìa inox khua lách cách trong cốc thuỷ tinh. Màu nâu của cà phê hoà với màu kem sữa, tất cả hoà quyện lại với nhau như thể đã quen thân từ lâu lắm rồi vậy. Một nụ cười tàn phai lúc ông quay đi. Đại tá Phúc đẩy ly cà phê mới pha về phía Hoài My, nói với vẻ bình thản :
-Nhà chỉ còn café, cháu dùng tạm vậy. Sao, Đại tá Tuyên bảo cháu tới đây phải không?
Phúc nói như thể ông đang tiếp một vị khách ở ngay trước thềm nhà của mình. Trong cái giọng trầm trầm đó, Hoài My cảm thấy có một chút âm thép. Nó làm cô cảm thấy bức bối.
-Vâng, sếp Tuyên muốn nhờ cháu ..gửi cái này cho chú .
Hoài My lấy tập hồ sơ trong túi ra để lên mặt bàn, cất giọng ngập ngừng. Phúc bình thản nhận lấy nó từ tay cô. Mặc dù đã nghỉ hưu hơn bốn năm, song trực giác và óc quan sát nhạy bén của một vị đại tá từng được coi là nỗi kinh hoàng của giới tội phạm, được đồng đội gán cho biệt danh " Người Đặc Biệt " ấy vẫn chưa bao giờ tàn lụi trong ông. Ông nghiên cứu tài liệu rất lâu, mắt dán chặt vào mấy bức ảnh hiện trường , báo cáo và xét nghiệm tử thi. Nếu ai từng làm việc chung với ông thì đều biết, mỗi khi Phúc tập trung vào việc gì thì cho dù sấm nổ bên tai cũng chẳng làm ông nhíu mày lấy một cái.
Ngày mùng một tháng hai năm 2009, người ta phát hiện xác một người phụ nữ dưới chân Cầu Đọ, một nhánh của sông Đáy chảy qua địa phận huyện Quốc Oai, Hà Nội. Sau khi nhận được thông báo của người dân địa phương, cảnh sát đã ngay lập tức có mặt ở hiện trường.
Nạn nhân là Trịnh Ngọc Nguyễn, nữ, cảnh sát hình sự, năm mươi tư tuổi, quê ở Hải Phòng, Quốc Oai, Hà Nội. Nguyên nhân tử vong là do nghẹt thở, hung thủ đã dùng một sợi dây thừng để thít cổ nạn nhân cho tới chết. Có rất nhiều vết trầy xước ở hai tay và chân của nạn nhân, điều này chứng tỏ trước khi chết nạn nhân đã chống cự với hung thủ tương đối quyết liệt.
Qua điều tra sơ bộ, có nhiều khả năng nạn nhân bị hung thủ giết hại ở một nơi khác rồi mới đưa tới Cầu Đọ để phi tang. Hung thủ đã cố định cái xác xuống lòng sông bằng cách buộc một tảng đá lớn vào người nạn nhân. Thời điểm tử vong của nạn nhân được xác định là trước lúc phát hiện ra cái xác một ngày, tức là ba mươi mốt tháng giêng. Còn một chi tiết nhỏ, đó là trong túi áo ngực được đóng khuy cẩn thận của nạn nhân có một lá hai bích.
Theo thông tin của công an huyện Quốc Oai thì nạn nhân Trịnh Ngọc Nguyễn đã được người nhà báo mất tích được gần bốn ngày. Nạn nhân là cảnh sát hình sự, đạo đức rất tốt. Theo đánh giá của hàng xóm xung quanh và đồng nghiệp thì Trịnh Ngọc Nguyễn là một người có lối sống mực thước, chưa từng gây hiềm khích hay hận thù gì với ai. Hung thủ không để lại nhiều dấu vết, công cuộc điều tra nhất thời lâm vào bế tắc.
-Trịnh Ngọc Nguyễn ...
Phúc khẽ lẩm bẩm, hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt lại.
- Ông ấy định giao vụ này cho chú ? Chẳng lẽ đội trọng án hết người rồi sao ? Đại tá Phúc gấp tập hồ sơ lại trên mặt bàn lại nhẹ giọng hỏi. Mí mắt phải của Hoài My khẽ giật giật. Dù gì thì cô cũng là tổ trưởng của ban chuyên án lần này, phải cất công tới tận đây để nhờ vả người khác là đã mất mặt lắm rồi. Ai ngờ chưa gì đã nhận nguyên một gáo nước lạnh lên đầu như vậy.
Hoài My gượng cười, lấy tay vuốt mấy lọn tóc mai loà xoà trước trán rồi bình tĩnh đáp :
-Người phụ trách điều tra vụ án này là cháu, và đại tá Tuyên đã gợi ý rằng nên tới xin nhờ chú giúp đỡ .Tất nhiên, nếu chú bận thì....
- Được rồi, về bảo với ông ấy rằng tôi sẽ trả lời sau .
Đại tá Phúc nhàn nhạt đáp, tay cầm tập hồ sơ đưa về phía Hoài My. Bàn tay to lớn nhưng rất nhạy bén, hai bàn tay của ông đầy gân. Cô nhận lấy tập hồ sơ trong tay ông, do dự một hồi rồi đứng dậy rút một tờ danh thiếp để lên mặt bàn nói :
-Có gì thì chú cứ tới Cục cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội tìm cháu, hoặc điện thẳng cho cháu cũng được. Rất mong sớm được cộng tác với chú. Cháu xin phép về trước có việc, cô chú khi nào rảnh thì qua nhà cháu chơi, bố cháu vẫn hay nhắc tới chú lắm đấy ạ.
Đại tá Phúc gật đầu rồi tiễn cô ra tận cửa. Nhìn theo bóng chiếc xe máy đi xa dần cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ, ông thở dài quay trở vào, thò tay lấy một điếu thuốc từ trong túi quần kaki ra châm lên miệng hút.
-Lại một vụ án nữa à?
Giọng nói phát ra từ phía sau lưng, là bà Quỳnh vợ ông.
-Thằng Sáu vẫn chưa về sao?
Bà Quỳnh khẽ lắc đầu.
- Hôm nay trở trời hay sao mà anh lại quan tâm tới nó thế.?
Phúc nở nụ cười nửa miệng thay cho câu trả lời, tay cầm điếu thuốc khẽ run rẩy. Điếu thuốc chao đảo theo những nhịp giật nẩy nhanh, thất thường và vội vã. Khẽ thở ra một hơi, ông vứt điếu thuốc hãy còn quá nửa vào thùng rác rồi trở về phòng.
-----------------
Đó là một ngày tồi tệ với Hoài My. Mới sáng ra cái bụng đã đột nhiên biểu tình, làm cô phải ra vào toilet tới bốn lần chỉ trong vòng mười lăm phút. Chưa hết, trên đường tới cơ quan, chiếc Jupiter vừa mới được bảo dưỡng định kỳ cách đây ba ngày của cô lại quay ra giở chứng, khiến Hoài My phải tới cơ quan muộn những một tiếng đồng hồ. Với một người trọng nguyên tắc như Hoài My, điều đó so với việc bị đưa ra phê bình trước toàn phòng trong mỗi dịp tổng kết cuối tháng cũng chẳng khác nhau là mấy cả
- Em chào sếp .
Hoài My cúi đầu nói, trong bụng thầm rủa đúng là chẳng còn gì xui hơn. Lần đầu tiên đi muộn lại bị cấp trên ngay cổng, sau này còn biết giấu mặt vào đâu nữa? Đứng trước mặt Hoài My lúc này là sếp cũ của cô hồi còn công tác bên phòng giao thông. Người đàn ông trung niên chỉ ừ một tiếng rồi xách cặp tài liệu đi tiếp. Đi được một đoạn, Hoài My quay lại nhìn theo. Ông sếp cũ của cô lúc này đang cau mày nói gì đó với một anh chàng làm bên pháp y với vẻ khiển trách. Trông khuôn mặt lúc nào cũng ra vẻ nghiêm trang của ông ta lúc này giãn ra trông thấy, hai bên má phúng phính không ngừng rung rinh, xem chừng có vẻ hí hửng lắm vì có cơ hội bắt lỗi người khác.
Hoài My quá rõ cái tính nhỏ nhặt này của ông sếp cũ. Cô vẫn nhớ như in trong một lần đi khám nghiệm hiện trường án mạng, có một anh trinh sát lỡ dây một chút máu lên cổ tay áo sơ mi trắng muốt của ông ta, kết quả là bị nêu ra làm gương xấu trong cuộc họp thường kỳ của Sở ba tháng liên tiếp. Nếu không phải nể mặt bố của Hoài My là phó tổng cục trưởng tổng cục cảnh sát điều tra tội phạm thì ban nãy chắc cô cũng phải chịu chung số phận như anh chàng bên pháp y kia rồi .
- Công việc điều tra tới đâu rồi hả anh Huy ?
Hoài My ngước mắt nhìn chàng trai vừa mới bước vào phòng hỏi, song thứ mà cô nhận được chỉ là cái lắc đầu. Đó là Huy, Phạm Thanh Huy, đồng nghiệp và cũng là cộng sự của cô trong chuyên án lần này.
- Tạm thời chưa đi được đến đâu cả. Huy với tay lấy tập hồ sơ để trên kệ xuống rồi chậm rãi nói tiếp :- Nạn nhân bị ngâm nước cả ngày trời nên rất nhiều manh mối quan trọng đã bị tiêu huỷ. Do chiếc nhẫn ở ngón áp út tay phải và vòng cổ bằng vàng của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn nên tạm thời có thể loại trừ phương án giết người cướp đoạt tài sản. Kết quả khám nghiệm cho thấy rằng không có sự xâm hại tình dục nào trước và sau khi nạn nhân bị sát hại. Chúng ta đã cử trinh sát đi thám thính các hộ dân sinh sống xung quanh chân Cầu Đọ suốt cả tuần nay, xem có ai nhìn thấy kẻ khả nghi nào lai vãng không song vẫn chưa thu được gì.
- Các hướng điều tra cơ bản đều gặp rất nhiều khó khăn, vì ngoài sợi dây dùng để thít cổ nạn nhân ra thì kẻ thủ ác không lưu lại bất cứ dấu vết gì tại hiện trường. Nạn nhân trước đã từng là người của phòng cảnh sát hình sự thành phố Hải Phòng. Hiện Sơn đang cùng một số anh em khác xuống Hải Phòng điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân kỹ một lần nữa, nếu có tin tức gì thì cậu ấy sẽ báo về cho chúng ta ngay.
-À, còn nữa, Trịnh Ngọc Nguyễn là một người rất sùng đạo. Cô ta theo đạo Cơ Đốc. Đúng là.. chết ở đâu không chết, lại chạy xuống tận chỗ chúng ta chết làm gì thế không biết ?
Hoài My nghe vậy thì hơi nhăn mặt.
- Nạn nhân có nhiều kẻ thù lắm ư?
- Xem nào… băng Duy Sita ở Sài Gòn, Quang mặt sẹo ở Hải Phòng, đây đều là thuộc hạ thân tín của Trọng Sồ ngày xưa...Trịnh Ngọc Nguyễn đã ra nước ngoài công tác được ba năm, mới về nước được sáu tháng. Theo như suy đoán của anh, đây có 90% khả năng là một vụ thanh toán nhau do ân oán chốn giang hồ. Trịnh Ngọc Nguyễn năm năm trước đã từng góp công rất lớn trong việc đập tan tập đoàn tội phạm Trọng Sồ-Hằng Điệp. Có rất nhiều đàn em của hắn từng công khai nói rằng sẽ tìm cô ta để tính sổ.….
"Reng , reng .." Tiếng điện thoại bàn bất chợt vang lên cắt đứt lời của Huy. Hoài My với tay nhấc ống nghe, sắc mặt nhất thời nghiêm túc hẳn lên .
-....
- Được rồi, chúng tôi sẽ tới ngay …
- Chuyện gì vậy? Huy vớ lấy chiếc mũ cảnh sát đặt trên bàn hỏi.
- Đi thôi, có việc rồi.
- Lần này là ở đâu vậy?
- Anh cứ đi thì rõ.
Mắt trái của Hoài My khẽ giật giật. Cô chợt thấy nôn nao. Hít một hơi dài để ổn định lại tinh thần, Hoài My nhét cái túi xách của mình vào chiếc cặp táp màu đen rồi bước ra ngoài.
Linh cảm cho cô biết, tất cả mới chỉ bắt đầu.
-----------------------------------------------
Mùng sáu tết. Vẫn chưa có dấu hiệu nào đảm bảo rằng thời tiết sẽ có chuyển biến. Cái rét vẫn thống trị nơi đây. Phúc khẽ thở ra một hơi, cắm cúi đi từ bãi gửi xe vào bên trong, tay xách chiếc làn màu xanh nước biển. Mái vòm trắng xoá của cổng nghĩa trang nhịp rộn ràng theo sải chân của ông. Phía sau lưng, cánh đồng khuất dạng sau lớp bụi và niềm ưu tư đang bị quấy động mịt mù.
Sau khi về hưu, tháng nào ông cũng đến đây ít nhất là một lần, chạy gần hai chục kilomet đường vòng chảo nhằm tìm sự bình yên ẩn giấu đằng sau những ngôi mộ lúc nào cũng ngập trong nhang khói. Đã có lúc Phúc tưởng như đã xua đuổi được nó, xua đuổi được nỗi muộn phiền đã xoắn chặt lấy tâm hồn ông như một vết xăm không cách nào xoá bỏ, thứ đã dày vò ông hơn ba mươi năm nay. Thế nhưng khi đêm dài buông xuống, những cơn ác mộng đó lại thừa cơ dày vò tinh thần ông, như một vòng xoáy trôn ốc chọc sâu vào những nỗi đau trong quá khứ.
Ba mươi năm, gánh nặng đó đã đè trên lưng ông đúng ba mươi năm, nặng trĩu và ngột ngạt. Ông cũng đã dần quen với việc sống chung cùng chúng rồi.
Màu vàng của hoa cúc có mặt hầu như khắp mọi nơi, loại cúc vàng bông nhỏ có cả rễ để trồng sống được. Một cơn gió lạnh thổi qua làm Phúc khẽ rùng mình. Ông vẫn không sao rút được ra khỏi những dự cảm đó, nó quấn quýt lấy ông như những chiếc lá lạnh buốt .
Dừng lại trước một ngôi mộ lát gạch men đen bóng, Phúc đưa tay sờ lên tấm di ảnh của người đã khuất, hai mắt nhất thời dịu đi. Ông cúi xuống thắp ba nén nhang và cắm một bó cúc vàng trước mộ. Một người phụ nữ trung niên lách qua chạm vào người làm ông chúi mặt về phía trước . Mặt của cô ta khuất sau chiếc khẩu trang màu đen , trông như một tấm vải liệm .
“ Chắc cô ta đang vội vã tới một cuộc hẹn nào đó . “ đại tá Phúc vừa phủi những sợi cỏ dính trên giày và ống quần kaki của mình vừa nghĩ thầm trong bụng.
Chợt nhớ ra điều gì, đại tá Phúc giật mình ngoảnh đầu lại, song không còn thấy bóng dáng người phụ nữ ban nãy đâu nữa.
Một cơn gió lạnh lẽo đi ngang qua, thổi tắt ba nén nhang cắm trên mộ.
Đại tá Phúc lắc mạnh đầu để lấy lại sự tỉnh táo. Vóc dáng ấy, đôi mắt ấy…Ông biết mình không nhìn lầm .
Chắc chắn không thể sai được.
Một tiếng đồng hồ trôi qua. Đại tá Phúc vẫn đứng đó, đôi mắt dán chặt vào tấm di ảnh của người vợ quá cố, đờ đẫn không nói lấy một lời.
“ Em…vẫn chưa tha thứ cho tôi sao?”
Đại tá Phúc đưa mắt nhìn ra xa. Quần tụ sau lớp sương mù, những nóc nhà lượn lờ mãi tít xa, chơi vơi giữa các tầng mây giống như một lời oán thán đầy vết bùn đất và gạch vụn. Tất cả như nhảy múa, đùa cợt trước mắt ông. Cuối cùng thì ông đã biết niềm dự cảm thôi thúc mình mấy hôm nay chính xác là gì.
Bước ra khỏi cổng nghĩa trang, đại tá Phúc lái xe đi về phía ngoại ô. Cứ mỗi một giây, niềm dự cảm khởi phát đã thống trị linh hồn ông mấy ngày nay lại càng hình thành vững chắc hơn.
Đại tá Phúc khẽ rùng mình, cả người run nhẹ .
Ông biết.
Điều đó đã đến.
Giống như tia sáng định mệnh in lờ mờ trên mắt người mù, cuối cùng ông cũng đã có quyết định của riêng mình. Tim ông niêm kín trong một niềm xác tín giá băng rằng chẳng bao lâu nữa, ông sẽ đối mặt với một kẻ thù xưa.
Mùa xuân đã đến rồi.
Thế nhưng đó là đối với ai khác kìa, còn trong mắt Hoài My lúc này thì tất cả chỉ là một màu xám xịt. Lần đầu được trao cơ hội để chứng tỏ bản thân thì lại gặp đúng một vụ trọng án hóc búa, bạn trai thì đùng một cái bỏ xuống miền nam cả nửa tháng trời chẳng buồn nhắn tin hay gọi về lấy một lần, cô không bực mình mới là lạ.
Soi mình vào tấm gương trắng muốt ngoài cửa một hiệu áo cưới trong lúc tắc đường, Hoài My lấy tay phủi vài vết bụi dính trên chiếc sơ mi màu xanh nhạt rồi cẩn thận bẻ lại cổ áo. Đằng trước, dòng xe cộ vẫn chậm chạp nhích lên từng bước một.
Đi được một đoạn, Hoài My ghé vào một quán nước bên đường, lôi tờ giấy ghi địa chỉ trong túi áo ra hỏi một anh xe ôm đang đứng chờ khách, trông có vẻ là dân địa phương.
- À, đại tá Phúc hả ? cứ đi thẳng đường này tới ngã tư đầu tiên thì rẽ phải, đi tiếp đến một ngã ba thì rẽ trái. Nhà ông ấy ở cuối ngõ, có cái cổng sắt màu xanh to đùng đó , cô cứ tới là thấy ngay.
Khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn, Hoài My nhấn ga đi thẳng. Mặc dù trong thâm tâm chẳng muốn đi cầu cạnh người khác chút nào, song cô vẫn phải tự thân đi lo việc này, bởi đó là lệnh của đại tá Lê Thanh Tuyên, cấp trên và cũng là một trong những người mà Hoài My tôn trọng nhất từ trước đến nay. Cô chưa bao giờ hoài nghi những điều ông nói, nhưng lần này thì là ngoại lệ.
Một vị đại tá đã về hưu được bốn năm .. ông ta có thể giúp được gì ? Và sếp cô… tại sao ông lại quan tâm đến người này như vậy?
" King Koong "
Chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, Hoài My nheo mắt nhìn vào bên trong cánh cổng sắt. Có tiếng bước chân lộp cộp của ai đó từ trong truyền ra, đang vừa quát con chó Béc vừa tiến lại gần đây. Là giọng phụ nữ. Cánh cửa sắt kêu lên cót két mấy tiếng rồi chậm rãi mở ra. Đứng trước mặt Hoài My lúc này là một phụ nữ trung niên có mái tóc màu nâu, gương mặt tròn trĩnh vẻ phúc hậu. Bà ta chớp chớp mắt
nhìn cô từ đầu xuống chân một hồi rồi mỉm cười thân thiện :
- Cháu là con bố Nam phải không?
-Dạ , cháu chào bác ạ.
- Vào nhà đi cháu.
Hoài My lễ phép gật đầu. Theo như cô biết thì ba mình và đại tá Phúc là bạn đồng môn, sau này cũng là đồng nghiệp, tình cảm rất thân thiết. Mặc dù không rõ tại sao vị đại tá này lại xin về hưu sớm những bốn năm, song thông qua lời cha mình kể lại thì cô cũng biết rằng, đại tá Phúc là một người rất có uy tín và từng rất nổi tiếng trong nghành.
Theo chân người phụ nữ kia đi vào trong nhà, Hoài My ngồi xuống ghế sofa, còn đang nhìn ngó xung quanh thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên từ nhà trong :
- Ái chà, cô bé con năm nào giờ đã lớn thế này rồi đây.
-Cháu chào chú ạ. Dạo này hai cô chú vẫn khỏe chứ ạ ?
Đại tá Phúc mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời. Ông là một người tương đối nhỏ con và ăn mặc rất chăm chút. Mặc dù đã năm mươi mốt tuổi nhưng trông đại tá Phúc giống một người kỹ sư trung niên khỏe mạnh chăm tập thể thao mỗi ngày hơn là một ông già về hưu nhiều. Ông chậm rãi đi về phía Hoài My, bỏ lại sau lưng cái ghế bành đen bóng và một chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ, trên có rất nhiều chồng sách và báo chí.
Ông đưa tay ra bắt với cô, bàn tay phải chỉ có bốn ngón.
- Bố cháu vẫn khoẻ chứ ?
- Ba cháu vẫn khoẻ, ông vẫn thường nhắc đến chú. Hoài My nhoẻn miệng cười đáp : - Ba cháu vẫn hay kể rằng việc cấp trên phê chuẩn cho chú nghỉ hưu sớm là một mất mát lớn của ngành cảnh sát, và luôn mang chú ra làm tấm gương cho cháu học tập.
- Ha ha, đừng nghe ông ấy nói lung tung. Cháu uống gì ?
-Dạ, gì cũng được ạ .
Tiếng thìa inox khua lách cách trong cốc thuỷ tinh. Màu nâu của cà phê hoà với màu kem sữa, tất cả hoà quyện lại với nhau như thể đã quen thân từ lâu lắm rồi vậy. Một nụ cười tàn phai lúc ông quay đi. Đại tá Phúc đẩy ly cà phê mới pha về phía Hoài My, nói với vẻ bình thản :
-Nhà chỉ còn café, cháu dùng tạm vậy. Sao, Đại tá Tuyên bảo cháu tới đây phải không?
Phúc nói như thể ông đang tiếp một vị khách ở ngay trước thềm nhà của mình. Trong cái giọng trầm trầm đó, Hoài My cảm thấy có một chút âm thép. Nó làm cô cảm thấy bức bối.
-Vâng, sếp Tuyên muốn nhờ cháu ..gửi cái này cho chú .
Hoài My lấy tập hồ sơ trong túi ra để lên mặt bàn, cất giọng ngập ngừng. Phúc bình thản nhận lấy nó từ tay cô. Mặc dù đã nghỉ hưu hơn bốn năm, song trực giác và óc quan sát nhạy bén của một vị đại tá từng được coi là nỗi kinh hoàng của giới tội phạm, được đồng đội gán cho biệt danh " Người Đặc Biệt " ấy vẫn chưa bao giờ tàn lụi trong ông. Ông nghiên cứu tài liệu rất lâu, mắt dán chặt vào mấy bức ảnh hiện trường , báo cáo và xét nghiệm tử thi. Nếu ai từng làm việc chung với ông thì đều biết, mỗi khi Phúc tập trung vào việc gì thì cho dù sấm nổ bên tai cũng chẳng làm ông nhíu mày lấy một cái.
Ngày mùng một tháng hai năm 2009, người ta phát hiện xác một người phụ nữ dưới chân Cầu Đọ, một nhánh của sông Đáy chảy qua địa phận huyện Quốc Oai, Hà Nội. Sau khi nhận được thông báo của người dân địa phương, cảnh sát đã ngay lập tức có mặt ở hiện trường.
Nạn nhân là Trịnh Ngọc Nguyễn, nữ, cảnh sát hình sự, năm mươi tư tuổi, quê ở Hải Phòng, Quốc Oai, Hà Nội. Nguyên nhân tử vong là do nghẹt thở, hung thủ đã dùng một sợi dây thừng để thít cổ nạn nhân cho tới chết. Có rất nhiều vết trầy xước ở hai tay và chân của nạn nhân, điều này chứng tỏ trước khi chết nạn nhân đã chống cự với hung thủ tương đối quyết liệt.
Qua điều tra sơ bộ, có nhiều khả năng nạn nhân bị hung thủ giết hại ở một nơi khác rồi mới đưa tới Cầu Đọ để phi tang. Hung thủ đã cố định cái xác xuống lòng sông bằng cách buộc một tảng đá lớn vào người nạn nhân. Thời điểm tử vong của nạn nhân được xác định là trước lúc phát hiện ra cái xác một ngày, tức là ba mươi mốt tháng giêng. Còn một chi tiết nhỏ, đó là trong túi áo ngực được đóng khuy cẩn thận của nạn nhân có một lá hai bích.
Theo thông tin của công an huyện Quốc Oai thì nạn nhân Trịnh Ngọc Nguyễn đã được người nhà báo mất tích được gần bốn ngày. Nạn nhân là cảnh sát hình sự, đạo đức rất tốt. Theo đánh giá của hàng xóm xung quanh và đồng nghiệp thì Trịnh Ngọc Nguyễn là một người có lối sống mực thước, chưa từng gây hiềm khích hay hận thù gì với ai. Hung thủ không để lại nhiều dấu vết, công cuộc điều tra nhất thời lâm vào bế tắc.
-Trịnh Ngọc Nguyễn ...
Phúc khẽ lẩm bẩm, hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt lại.
- Ông ấy định giao vụ này cho chú ? Chẳng lẽ đội trọng án hết người rồi sao ? Đại tá Phúc gấp tập hồ sơ lại trên mặt bàn lại nhẹ giọng hỏi. Mí mắt phải của Hoài My khẽ giật giật. Dù gì thì cô cũng là tổ trưởng của ban chuyên án lần này, phải cất công tới tận đây để nhờ vả người khác là đã mất mặt lắm rồi. Ai ngờ chưa gì đã nhận nguyên một gáo nước lạnh lên đầu như vậy.
Hoài My gượng cười, lấy tay vuốt mấy lọn tóc mai loà xoà trước trán rồi bình tĩnh đáp :
-Người phụ trách điều tra vụ án này là cháu, và đại tá Tuyên đã gợi ý rằng nên tới xin nhờ chú giúp đỡ .Tất nhiên, nếu chú bận thì....
- Được rồi, về bảo với ông ấy rằng tôi sẽ trả lời sau .
Đại tá Phúc nhàn nhạt đáp, tay cầm tập hồ sơ đưa về phía Hoài My. Bàn tay to lớn nhưng rất nhạy bén, hai bàn tay của ông đầy gân. Cô nhận lấy tập hồ sơ trong tay ông, do dự một hồi rồi đứng dậy rút một tờ danh thiếp để lên mặt bàn nói :
-Có gì thì chú cứ tới Cục cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội tìm cháu, hoặc điện thẳng cho cháu cũng được. Rất mong sớm được cộng tác với chú. Cháu xin phép về trước có việc, cô chú khi nào rảnh thì qua nhà cháu chơi, bố cháu vẫn hay nhắc tới chú lắm đấy ạ.
Đại tá Phúc gật đầu rồi tiễn cô ra tận cửa. Nhìn theo bóng chiếc xe máy đi xa dần cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ, ông thở dài quay trở vào, thò tay lấy một điếu thuốc từ trong túi quần kaki ra châm lên miệng hút.
-Lại một vụ án nữa à?
Giọng nói phát ra từ phía sau lưng, là bà Quỳnh vợ ông.
-Thằng Sáu vẫn chưa về sao?
Bà Quỳnh khẽ lắc đầu.
- Hôm nay trở trời hay sao mà anh lại quan tâm tới nó thế.?
Phúc nở nụ cười nửa miệng thay cho câu trả lời, tay cầm điếu thuốc khẽ run rẩy. Điếu thuốc chao đảo theo những nhịp giật nẩy nhanh, thất thường và vội vã. Khẽ thở ra một hơi, ông vứt điếu thuốc hãy còn quá nửa vào thùng rác rồi trở về phòng.
-----------------
Đó là một ngày tồi tệ với Hoài My. Mới sáng ra cái bụng đã đột nhiên biểu tình, làm cô phải ra vào toilet tới bốn lần chỉ trong vòng mười lăm phút. Chưa hết, trên đường tới cơ quan, chiếc Jupiter vừa mới được bảo dưỡng định kỳ cách đây ba ngày của cô lại quay ra giở chứng, khiến Hoài My phải tới cơ quan muộn những một tiếng đồng hồ. Với một người trọng nguyên tắc như Hoài My, điều đó so với việc bị đưa ra phê bình trước toàn phòng trong mỗi dịp tổng kết cuối tháng cũng chẳng khác nhau là mấy cả
- Em chào sếp .
Hoài My cúi đầu nói, trong bụng thầm rủa đúng là chẳng còn gì xui hơn. Lần đầu tiên đi muộn lại bị cấp trên ngay cổng, sau này còn biết giấu mặt vào đâu nữa? Đứng trước mặt Hoài My lúc này là sếp cũ của cô hồi còn công tác bên phòng giao thông. Người đàn ông trung niên chỉ ừ một tiếng rồi xách cặp tài liệu đi tiếp. Đi được một đoạn, Hoài My quay lại nhìn theo. Ông sếp cũ của cô lúc này đang cau mày nói gì đó với một anh chàng làm bên pháp y với vẻ khiển trách. Trông khuôn mặt lúc nào cũng ra vẻ nghiêm trang của ông ta lúc này giãn ra trông thấy, hai bên má phúng phính không ngừng rung rinh, xem chừng có vẻ hí hửng lắm vì có cơ hội bắt lỗi người khác.
Hoài My quá rõ cái tính nhỏ nhặt này của ông sếp cũ. Cô vẫn nhớ như in trong một lần đi khám nghiệm hiện trường án mạng, có một anh trinh sát lỡ dây một chút máu lên cổ tay áo sơ mi trắng muốt của ông ta, kết quả là bị nêu ra làm gương xấu trong cuộc họp thường kỳ của Sở ba tháng liên tiếp. Nếu không phải nể mặt bố của Hoài My là phó tổng cục trưởng tổng cục cảnh sát điều tra tội phạm thì ban nãy chắc cô cũng phải chịu chung số phận như anh chàng bên pháp y kia rồi .
- Công việc điều tra tới đâu rồi hả anh Huy ?
Hoài My ngước mắt nhìn chàng trai vừa mới bước vào phòng hỏi, song thứ mà cô nhận được chỉ là cái lắc đầu. Đó là Huy, Phạm Thanh Huy, đồng nghiệp và cũng là cộng sự của cô trong chuyên án lần này.
- Tạm thời chưa đi được đến đâu cả. Huy với tay lấy tập hồ sơ để trên kệ xuống rồi chậm rãi nói tiếp :- Nạn nhân bị ngâm nước cả ngày trời nên rất nhiều manh mối quan trọng đã bị tiêu huỷ. Do chiếc nhẫn ở ngón áp út tay phải và vòng cổ bằng vàng của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn nên tạm thời có thể loại trừ phương án giết người cướp đoạt tài sản. Kết quả khám nghiệm cho thấy rằng không có sự xâm hại tình dục nào trước và sau khi nạn nhân bị sát hại. Chúng ta đã cử trinh sát đi thám thính các hộ dân sinh sống xung quanh chân Cầu Đọ suốt cả tuần nay, xem có ai nhìn thấy kẻ khả nghi nào lai vãng không song vẫn chưa thu được gì.
- Các hướng điều tra cơ bản đều gặp rất nhiều khó khăn, vì ngoài sợi dây dùng để thít cổ nạn nhân ra thì kẻ thủ ác không lưu lại bất cứ dấu vết gì tại hiện trường. Nạn nhân trước đã từng là người của phòng cảnh sát hình sự thành phố Hải Phòng. Hiện Sơn đang cùng một số anh em khác xuống Hải Phòng điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân kỹ một lần nữa, nếu có tin tức gì thì cậu ấy sẽ báo về cho chúng ta ngay.
-À, còn nữa, Trịnh Ngọc Nguyễn là một người rất sùng đạo. Cô ta theo đạo Cơ Đốc. Đúng là.. chết ở đâu không chết, lại chạy xuống tận chỗ chúng ta chết làm gì thế không biết ?
Hoài My nghe vậy thì hơi nhăn mặt.
- Nạn nhân có nhiều kẻ thù lắm ư?
- Xem nào… băng Duy Sita ở Sài Gòn, Quang mặt sẹo ở Hải Phòng, đây đều là thuộc hạ thân tín của Trọng Sồ ngày xưa...Trịnh Ngọc Nguyễn đã ra nước ngoài công tác được ba năm, mới về nước được sáu tháng. Theo như suy đoán của anh, đây có 90% khả năng là một vụ thanh toán nhau do ân oán chốn giang hồ. Trịnh Ngọc Nguyễn năm năm trước đã từng góp công rất lớn trong việc đập tan tập đoàn tội phạm Trọng Sồ-Hằng Điệp. Có rất nhiều đàn em của hắn từng công khai nói rằng sẽ tìm cô ta để tính sổ.….
"Reng , reng .." Tiếng điện thoại bàn bất chợt vang lên cắt đứt lời của Huy. Hoài My với tay nhấc ống nghe, sắc mặt nhất thời nghiêm túc hẳn lên .
-....
- Được rồi, chúng tôi sẽ tới ngay …
- Chuyện gì vậy? Huy vớ lấy chiếc mũ cảnh sát đặt trên bàn hỏi.
- Đi thôi, có việc rồi.
- Lần này là ở đâu vậy?
- Anh cứ đi thì rõ.
Mắt trái của Hoài My khẽ giật giật. Cô chợt thấy nôn nao. Hít một hơi dài để ổn định lại tinh thần, Hoài My nhét cái túi xách của mình vào chiếc cặp táp màu đen rồi bước ra ngoài.
Linh cảm cho cô biết, tất cả mới chỉ bắt đầu.
-----------------------------------------------
Mùng sáu tết. Vẫn chưa có dấu hiệu nào đảm bảo rằng thời tiết sẽ có chuyển biến. Cái rét vẫn thống trị nơi đây. Phúc khẽ thở ra một hơi, cắm cúi đi từ bãi gửi xe vào bên trong, tay xách chiếc làn màu xanh nước biển. Mái vòm trắng xoá của cổng nghĩa trang nhịp rộn ràng theo sải chân của ông. Phía sau lưng, cánh đồng khuất dạng sau lớp bụi và niềm ưu tư đang bị quấy động mịt mù.
Sau khi về hưu, tháng nào ông cũng đến đây ít nhất là một lần, chạy gần hai chục kilomet đường vòng chảo nhằm tìm sự bình yên ẩn giấu đằng sau những ngôi mộ lúc nào cũng ngập trong nhang khói. Đã có lúc Phúc tưởng như đã xua đuổi được nó, xua đuổi được nỗi muộn phiền đã xoắn chặt lấy tâm hồn ông như một vết xăm không cách nào xoá bỏ, thứ đã dày vò ông hơn ba mươi năm nay. Thế nhưng khi đêm dài buông xuống, những cơn ác mộng đó lại thừa cơ dày vò tinh thần ông, như một vòng xoáy trôn ốc chọc sâu vào những nỗi đau trong quá khứ.
Ba mươi năm, gánh nặng đó đã đè trên lưng ông đúng ba mươi năm, nặng trĩu và ngột ngạt. Ông cũng đã dần quen với việc sống chung cùng chúng rồi.
Màu vàng của hoa cúc có mặt hầu như khắp mọi nơi, loại cúc vàng bông nhỏ có cả rễ để trồng sống được. Một cơn gió lạnh thổi qua làm Phúc khẽ rùng mình. Ông vẫn không sao rút được ra khỏi những dự cảm đó, nó quấn quýt lấy ông như những chiếc lá lạnh buốt .
Dừng lại trước một ngôi mộ lát gạch men đen bóng, Phúc đưa tay sờ lên tấm di ảnh của người đã khuất, hai mắt nhất thời dịu đi. Ông cúi xuống thắp ba nén nhang và cắm một bó cúc vàng trước mộ. Một người phụ nữ trung niên lách qua chạm vào người làm ông chúi mặt về phía trước . Mặt của cô ta khuất sau chiếc khẩu trang màu đen , trông như một tấm vải liệm .
“ Chắc cô ta đang vội vã tới một cuộc hẹn nào đó . “ đại tá Phúc vừa phủi những sợi cỏ dính trên giày và ống quần kaki của mình vừa nghĩ thầm trong bụng.
Chợt nhớ ra điều gì, đại tá Phúc giật mình ngoảnh đầu lại, song không còn thấy bóng dáng người phụ nữ ban nãy đâu nữa.
Một cơn gió lạnh lẽo đi ngang qua, thổi tắt ba nén nhang cắm trên mộ.
Đại tá Phúc lắc mạnh đầu để lấy lại sự tỉnh táo. Vóc dáng ấy, đôi mắt ấy…Ông biết mình không nhìn lầm .
Chắc chắn không thể sai được.
Một tiếng đồng hồ trôi qua. Đại tá Phúc vẫn đứng đó, đôi mắt dán chặt vào tấm di ảnh của người vợ quá cố, đờ đẫn không nói lấy một lời.
“ Em…vẫn chưa tha thứ cho tôi sao?”
Đại tá Phúc đưa mắt nhìn ra xa. Quần tụ sau lớp sương mù, những nóc nhà lượn lờ mãi tít xa, chơi vơi giữa các tầng mây giống như một lời oán thán đầy vết bùn đất và gạch vụn. Tất cả như nhảy múa, đùa cợt trước mắt ông. Cuối cùng thì ông đã biết niềm dự cảm thôi thúc mình mấy hôm nay chính xác là gì.
Bước ra khỏi cổng nghĩa trang, đại tá Phúc lái xe đi về phía ngoại ô. Cứ mỗi một giây, niềm dự cảm khởi phát đã thống trị linh hồn ông mấy ngày nay lại càng hình thành vững chắc hơn.
Đại tá Phúc khẽ rùng mình, cả người run nhẹ .
Ông biết.
Điều đó đã đến.
Giống như tia sáng định mệnh in lờ mờ trên mắt người mù, cuối cùng ông cũng đã có quyết định của riêng mình. Tim ông niêm kín trong một niềm xác tín giá băng rằng chẳng bao lâu nữa, ông sẽ đối mặt với một kẻ thù xưa.
/14
|