*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm khai trương, Trình Khác và Giang Dư Đoạt đều dậy cực sớm, cũng không phải vì háo hức, khai trương thì cũng không sao cả, chủ yếu là vì điện thoại vẫn cứ reo suốt, tin nhắn tới không ngừng.
“Cái đám anh em này của cậu, chốc nữa để tôi nhìn xem, có một người là gọi một người, một người cũng không để sót,” Trình Khác chôn mặt trong gối, “Khai trương mỗi cái hàng trà sữa mà bọn họ lấy đâu ra sức, làm tôi cảm tưởng mẹ nó là mở khách sạn sáu sao.”
Giang Dư Đoạt lấy điện thoại tới, vừa cười vừa xem: “Có người tới rồi.”
“Giờ đẹp không phải mười một giờ tám phút à,” Trình Khác thở dài, “Còn chưa đến tám giờ, bọn họ làm gì thế? Có phải còn định chặn đường không vậy?”
“Nhị trọc tối qua đánh bài xong liền không ngủ luôn, đánh xong cứ thế kéo người qua,” Giang Dư Đoạt cười nói, “Ngu ngốc.”
“Vui không?” Trình Khác nghiêng đầu nhìn y.
“Cũng được,” Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, “Cũng tàm tạm đi.”
“Thật à?” Trình Khác cười.
“Vui,” Giang Dư Đoạt vốn đã ngồi dậy, lại nằm xuống ôm hắn, tiến đến bên tai hắn, cười ha ha hai tiếng, “Vui lắm luôn.”
“Ngu ngốc.” Trình Khác cười nói.
“Anh tỉnh chưa?” Giang Dư Đoạt liền tiến tới bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi.
“…Chưa.” Trình Khác lập tức hiểu ra, “Hôm nay phải bận cả ngày đó, Tam ca tôi cảnh cáo cậu…”
Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, tay đã mò đến eo hắn.
“Lăn,” Trình Khác nhanh chóng vươn mình dậy, đẩy y ra, lăn qua bên kia giường, “Tôi…’
“Lăn thì lăn.” Giang Dư Đoạt nhanh chóng lăn hai vòng, đè lên cánh tay hắn.
“Cậu có thói xấu gì đây! Dằn vặt rồi chốc nữa có còn định khai trương nữa không?” Trình Khác nhéo cằm y.
“Tôi có thói xấu gì mà anh không biết à,” Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, “Tôi là bệnh nhân đấy, chốc nữa dậy rồi còn phải uống một đống thuốc, giờ anh mà làm tôi không vui, lát nữa tôi ra khỏi nhà lại nhìn thấy người bây giờ.”
“Mẹ kíp,” Trình Khác cười, vỗ trên mặt y một cái, ngẫm lại liền hỏi: “Dạo này có thấy bọn họ không?”
“Cuối tuần trước có nói với anh một lần đó, sau thì không nhìn thấy nữa,” Giang Dư Đoạt chôn mặt vào hõm vai hắn, “Anh đừng có ngắt lời chứ.”
Không đợi Trình Khác nói tiếp, tay y đã đi xuống, sờ lên.
Lúc điện thoại Trần Khánh gọi tới, Trình Khác và Giang Dư Đoạt vừa ra khỏi nhà, lái xe đến giao lộ, đang chờ đèn đỏ.
“Bọn tao ở giao lộ rồi đây.” Giang Dư Đoạt nói.
“Giao lộ nào?” Trần Khánh hỏi.
“Là… cái giao lộ kia.” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn Trình Khác.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi không cho cậu ra khỏi nhà à?” Trình Khác vừa ăn xôi nắm* vừa lại gần nói, “Khánh, bọn tôi vừa ra khỏi nhà.”
“Tôi đệt!” Trần Khánh gào lên, “Má nó, tôi biết ngay hai người vừa ra khỏi nhà mà, còn giao lộ cái gì, giao lộ nào cũng không dám nói.”
“Sao mà không dám nói, chính là cái giao lộ mày rẽ phải vượt đèn đỏ hơn tám ngàn lần kia,” Giang Dư Đoạt nói, “Đến kịp, mày căng thẳng cái đếch gì.”
“Tao không căng thẳng! Tao biết hai người bọn mày không đáng tin rồi, tao với Tiểu Tôn chuẩn bị xong hết rồi!” Trần Khánh nói, “Tao gọi điện thoại là để nhắc hai người bọn mày, mẹ nó nên dậy rồi đó.”
“Dậy rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Vậy tao yên tâm rồi.” Trần Khánh nói xong liền dập điện thoại.
“Nếu không có Tổng hộ pháp, không biết hôm nay cậu làm thế nào mà khai trương được.” Trình Khác cười nói.
“Nếu không có nó, sáng sớm tôi chắc chắn… không bận việc khác rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Viết thư cảm ơn cậu ta đi,” Trình Khác nói, “Cảm ơn cậu ta vì ban thưởng cho cậu thời gian rèn luyện thân thể sáng sớm.”
“Cho tôi một miếng,” Giang Dư Đoạt liếc nhìn xôi nắm trong tay hắn.
“Cậu vừa ăn một cái rồi còn gì,” Trình Khác cắn một miếng to, “Còn uống sữa đậu nành.”
“Cho tôi một miếng.” Giang Dư Đoạt cao giọng, hô một tiếng.
Trình Khác chép miệng, đưa xôi nắm trong tay tới bên miệng y: “Ăn ăn ăn đi.”
Giang Dư Đoạt cắn một miếng, rất thỏa mãn mà gật đầu.
“Các cậu có thể bán thêm xôi nắm,” Trình Khác nói, “Cậu vừa bán vừa ăn.”
“Tôi còn thật sự nghĩ thế đó, có điều cửa hàng có mỗi chừng đấy,” Giang Dư Đoạt liếc nhìn gương chiếu hậu, Miu đang nằm nhoài ngủ phía sau, “Thùng rồi thì máy các thứ đặt kín rồi, sau này rồi tính đi.”
“Ừ, giờ nhân viên cũng chỉ có ba người bọn cậu,” Trình Khác nói, “Còn tuyển thêm người không.”
“Giờ chưa tuyển vội, bình thường là hai người bọn họ, lúc hai người họ nghỉ thì để tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Hoặc là hai chúng ta.”
“…Có phát lương cho tôi không đó?” Trình Khác nhìn y.
“Không phát,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh là người đầu tư mà, anh còn nhận lương gì nữa, không phải nhận hoa hồng à.”
“À, thế có định chia hoa hồng cho tôi không?” Trình Khác hỏi.
“Tính sau đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Xem tình hình buôn bán thế nào đã.”
“Ác bá.” Trình Khác nói.
Điện thoại di động Giang Dư Đoạt để trong túi lại vang lên, Trình Khác giúp y lấy ra nhìn: “Là Lư Thiến gửi tin nhắn thoại.”
“Tôi nghe thử, mấy hôm nay chị ấy đi du lịch với bà cụ, không đến khai trương được.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác đưa điện thoại để lên tai y.
“Lão tam! Chúc mừng phát tài! Khai trương đại cát nha! Hôm nay chị không đi được, chờ chị về rồi dẫn người đến ủng hộ cậu!” Giọng Lư Thiến nghe có vẻ rất vui, “Ai, cậu cũng có tiền đồ đó, nhớ cho chị làm khách VIP! Cậu nhận tiền lì xì đi, mấy năm nay có cậu giúp, chị cám ơn cậu.”
“Chị ấy chuyển khoản cho tôi à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ừ,” Trình Khác liếc mắt nhìn điện thoại di động, “Ba mươi tám nghìn tám trăm.”
“Nhiều vậy.” Giang Dư Đoạt nói.
“Nhận không?” Trình Khác hỏi.
“Nhận,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Không nhận bà ấy lại mắng, ăn Tết bà ấy cũng cho tôi lì xì lớn lắm, bảo là coi như thưởng cuối năm.”
“Cậu nói bao năm như vậy,” Trình Khác nói, “Lư Thiến chắc cũng cho cậu không ít tiền, đều tiêu đi đâu mất rồi?”
“Không biết,” Giang Dư Đoạt suy nghĩ một lúc lâu, “Không biết thật, mời đám anh em đi ăn, ai thiếu tiền thì cứu gấp… Tôi trước đây cũng không nghĩ tới chuyện để dành tiền ra, có thì tiêu, không còn thì không tiêu, cứ sống theo bản năng thôi.”
“Sau này phải ghi sổ lại.” Trình Khác nói.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Anh giúp tôi quản lý tiền đi?”
“…Tôi ngay cả tiền của mình tiêu đi đâu còn không tính được đây.” Trình Khác ngẫm lại liền nở nụ cười, “Đệch, hai người chúng ta cũng quá không đáng tin rồi.”
“Thôi, hay cứ để tôi đi, ít nhất tôi cũng không tiện tay ném đồng hồ đeo tay mười mấy vạn cho người không quen biết,” Giang Dư Đoạt nói.
Nhắc tới cái đồng hồ đeo tay này, Trình Khác đột nhiên có hơi xúc động.
Bộ dạng hung hăng đáng sợ của Giang Dư Đoạt ngày hôm đó đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Còn không lấy ra là tôi cứng bây giờ.”
Vẻ mặt cùng giọng điệu lúc Giang Dư Đoạt nói ra lời này vẫn còn rõ rành rành.
Chẳng qua là lúc đó, Trình Khác thật sự không nghĩ tới, Giang Dư Đoạt có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy, thật ra trong sáng như thể ba tuổi rưỡi.
Đương nhiên, giờ đã cực kỳ không trong sáng gì nữa.
“Nghĩ gì thế, cười lưu manh.” Giang Dư Đoạt ở bên cạnh nói một câu.
“Tôi cười à?” Trình Khác tỉnh lại, sờ sờ mặt.
“Cười, như đồ ngốc.” Giang Dư Đoạt chậc một tiếng.
“Cái đồng hồ kia của tôi đâu?” Trình Khác cười, quay đầu nhìn y.
“Không phải cho tôi rồi à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Chỉ hỏi cậu thôi,” Trình Khác nói, “Cho cậu rồi thì sao? Vẫn còn chứ?”
“Còn,” Giang Dư Đoạt nói, “Làm sao, anh muốn lấy lại à?”
“Không, tôi chỉ hỏi thử thôi.” Trình Khác nói.
“Còn ở chỗ tôi đây, ngay trong tủ, tôi để trong hộp đựng quần lót,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh đừng lấy lại, tôi đã nghĩ kỹ công dụng rồi.”
“Công dụng?” Trình Khác ngẩn người, “Công dụng gì?”
“Dù sao anh cũng không cần, lại còn là Trình Dịch tặng, nhưng nếu tháo ra làm thành thứ khác, thì không giống như vậy nữa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tháo ra?” Trình Khác vẫn đang sững sờ.
“Ừ, tôi định tháo ra, sau đó làm thành đồ chơi nhỏ, sinh nhật năm sau tặng anh làm niềm vui bất ngờ.” Giang Dư Đoạt nói, “Thế nào?”
“…Cậu rốt cuộc có hiểu thế nào là niềm vui bất ngờ không đấy?” Trình Khác cạn lời.
“Chính là anh không nghĩ tới, đột nhiên tặng cho anh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đúng! Niềm vui bất ngờ cho sinh nhật năm sau, giờ tôi mẹ nó đã biết rồi,” Trình Khác nói, “Vậy lúc sinh nhật năm sau cậu còn xoát cái gì! Xoát cái rắm!”
“A.” Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, “Vậy à?”
Trình Khác thở dài.
“Nhưng anh chưa biết là thứ gì, nên vẫn là niềm vui bất ngờ, đúng không.” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác vừa nghe thấy thế, liền cảm giác tình cảnh sinh nhật năm nay của mình lại đang tái diễn, hắn bóp mi tâm: “Tam ca, kể từ giờ cho đến một giây cậu tặng tôi quà sinh nhật năm sau, cậu một chữ cũng không được nhắc nữa.”
“Được, hiểu rồi.” Giang Dư Đoạt nghiêm túc gật đầu.
Khai trương Miu đơn giản hơn so với khai trương nhà hàng Trình Khác lần trước rất nhiều, mời đến đều là bạn bè của Giang Dư Đoạt, chủ yếu là để giữ thể diện.
Thế nhưng xe vừa rẽ vào con phố nhỏ của trung tâm thương mại, còn chưa lái đến cửa tiệm, Trình Khác cũng đã cảm giác, khung cảnh này hình như không phải chỉ để giữ thể diện…
“Không phải bảo năm mươi người thay phiên nhau đến ba ngày à?’ Trình Khác nhìn đám người, ngay từ đầu phố, cứ ba bước lại một người đứng phát thẻ Miu, “Thế này thì chỉ phát thẻ đã chẳng phải mỗi năm mươi rồi.”
“Là một ngày năm mươi đứa, ba ngày thay phiên nhau tới.” Giang Dư Đoạt nhìn qua ngoài cửa sổ, nở nụ cười, “Đệch, ai không biết còn nghĩ cả tầng trung tâm thương mại này đều thuộc về Miu đây.”
Sau khi dừng xe lại, Trình Khác mới nhìn thử thêm lần nữa, lẵng hoa trước cửa đúng là chỉ có mười cái thập toàn thập mỹ, thế nhưng người đã chật ních, bên kia đường còn đứng không ít.
Giang Dư Đoạt vừa xuống xe, một đám người liền cùng nhau hướng về phía này, lung tung mà gọi.
Ngoài một tiếng Tam ca là nghe được rõ ràng, phía sau đều nghe không rõ nữa.
“Tam ca, buôn bán thịnh vượng!”
“Tam ca phát tài!”
“Tam ca khai trương may mắn!”
“Tam ca tiền đồ như gấm!”
Lúc Trình Khác ôm Miu xuống xe, thậm chí còn nghe thấy một câu “Tam ca cát tường”…
“Nhanh lên!” Giang Dư Đoạt vẫy tay với Trần Khánh, “Gần đến giờ rồi đúng không?”
“Còn năm phút,” Trần Khánh chạy tới, quay đầu lại nhìn Tôn Cầm Cầm đi sau gã, “Em bảo bọn nó chuẩn bị cho xong pháo đi.”
“À, được!” Tôn Cầm Cầm một mặt căng thăng, không biết có phải vì bị một đám người xung quanh nhìn thế nào cũng không giống người tử tế dọa sợ rồi hay không.
“Tam ca, cho một từ đi.” Trần Khánh nói.
“Cút!” Giang Dư Đoạt sợ hết hồn, “Cho mày cái rắm từ! Đến giờ thì bảo tao, tao đốt pháo xong là xong việc, mày đã quá nhờ?’
“Vậy được, mày đến chuẩn bị đi, vừa đến giờ thì đốt.” Trần Khánh nói.
“Tôi qua đó đây,” Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác, “Anh đứng ở đâu?’
“Tôi ở đây xem,” Trình Khác đứng dưới tán ô, lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh.
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Bốn phía chen chúc không ít người, người trong cửa hàng bên cạnh cũng sang xem náo nhiệt, cả con đường này, có lẽ chẳng còn cửa tiệm nào, lúc khai trương còn có thể dẫn người hành đạo đến mức chặn người không đi được.
Lúc Hứa Đinh chen từ trong đám người ra, Trình Khác ngây người: “Cậu ấy còn gọi cả anh đến?”
“Đương nhiên phải gọi tôi chứ,” Hứa Đinh cười nói, “Cái tiệm này còn là quan hệ của tôi thuê được đây.”
“Chơi cùng đám nhóc này thấy thế nào?” Trình Khác hỏi.
“Tốt lắm,” Hứa Đinh nói, “Có cảm giác thỏa mãn rất đơn giản.”
“Chốc nữa uống thử một cốc rồi hẵng đi.” Trình Khác nói.
“Ừ, người bạn kia của lão Tam, gọi là Trần Khánh đi, giới thiệu cho tôi loại trà sữa bảng hiệu của cửa hàng, bảo là nhất định phải uống.” Hứa Đinh gật đầu.
“Bảng hiệu? Bảng hiệu là cái Miu nào nhỉ?” Trình Khác hỏi.
Trà sữa trong cửa hàng của Giang Dư Đoạt, tất cả đều không gọi là trà sữa, đều gọi là Miu, liếc mắt nhìn qua một cái đều là miu miu miu miu.
“Miu sữa gừng tươi.” Hứa Đinh nói.
“Nghe như thể bán manh…” Trình Khác cười, nắm nắm tai Miu, “Chuẩn bị ít rồi à?”
Miu rất không ngoan ngoãn mà lắc lắc đầu, tai tránh né ngón tay hắn.
Không chờ hắn nắn thêm lần nữa, bên phía Giang Dư Đoạt đã đốt pháo.
Cùng lúc tiếng pháo và kèn chúc mừng vang lên, bốn phía cũng như nổ tung theo, Trình Khác không để ý chuyện nắn tai Miu nữa, mà nhanh chóng ôm lấy chân nó, chỉ sợ nó bị giật mình sợ mà chạy đi mất.
Nhưng Miu không hổ là Miu vẽ trên bảng hiệu, vậy mà chỉ nhẹ nhàng nhảy ra một chút, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn luôn trợn tròn hai mắt nhìn đốm lửa nổ trên mặt đất.
Giang Dư Đoạt giật mảnh vải đỏ che kín bảng hiệu xuống, sau đó che tai chạy tới, tiến đến trước mặt Trình Khác, kháp cổ họng mà kêu: “Mẹ nó vang thật.”
Có lẽ vì quá hưng phấn, lần này y xích lại có hơi mạnh, suýt nữa kề sát vào mũi Trình Khác.
Trình Khác lùi về sau, cũng hô lên một tiếng: “Đệt! Không biết còn tưởng cậu định hôn tôi đây…”
Lời còn chưa nói xong, Giang Dư Đoạt đã lại gần hôn lên môi hắn một cái.
“Mịa!” Trình Khác sợ hết hồn, nhanh chóng nhìn sang bên cạnh.
Mọi người đều chú ý vào pháo đốt, tựa hồ chẳng ai chú ý tới chốn này, nhưng Hứa Đinh nhất định đã nhìn thấy, lúc Trình Khác quay đầu lại, Hứa Đinh đang một mặt cười mà nhìn pháo trên mặt đất.
Đốt pháo xong, bóc vải đỏ, coi như là khai trương, Trần Khánh và Tôn Cầm Cầm bắt đầu bận bịu sau quầy bar.
Giang Dư Đoạt ôm Miu vào trong tiệm, đặt lên ổ trên nhà cây cho mèo, lấy móc treo lên xong, Miu cực kỳ bình tĩnh, cũng không chạy, đi ra từ trong ổ, ngồi trên nhà cây nhìn người qua lại.
“Bọn mày tránh ra đã,” Trần Khánh chỉ vào đám anh em đang chen chúc cả tiệm, “Trước tiên để khách hàng mua! Bọn mày chạy đến đây hóng hớt gì! Chốc nữa rảnh rồi làm thêm cho bọn mày!”
Vì đang giảm giá, còn có thể vì làm quá hoành tráng, người mua trà sữa vậy mà giờ đã xếp thành hàng, Giang Dư Đoạt ngồi dưới tán ô trước cửa, cười lăn lộn: “Đệch, buôn bán tốt thế.”
“Khai trương may mắn mà.” Trình Khác nói.
“Tôi đi làm hai cốc cho hai người.” Giang Dư Đoạt đứng lên, “Trước đây tôi học qua với Tiểu Tôn rồi, tôi biết làm Miu bảng hiệu.”
“Tam ca, cậu đừng làm loạn thêm nữa, hai người bọn họ đủ bận rồi.” Hứa Đinh cười nói.
“Anh nói gì thế, tôi tự làm trà sữa cho anh, anh lại không muốn thử à?” Giang Dư Đoạt nói, “Sau này chắc chắn không đến lượt tôi làm nữa… có lẽ làm cũng chẳng ai uống…”
Cái thứ Miu sữa gừng tươi này, bắt tay vào làm mới thấy thật phức tạp, Giang Dư Đoạt lục đục sau quầy pha chế nửa buổi mới mò được vào máy xay sinh tố, thế nhưng lập tức lại bị Tôn Cầm Cầm ngăn lại.
“Tam ca, anh làm gì đây?” Cô bé lo lắng hỏi.
“Anh làm Miu bảng hiệu.” Giang Dư Đoạt nói.
“Thôi miễn đi,” Tôn Cầm Cầm càng cuống hơn, “Em làm là được rồi, anh đi bắt chuyện với mấy người bạn kia đi.”
“Anh làm cho Hứa Đinh với Trình Khác,” Giang Dư Đoạt nói, “Không bán.”
“À,” Tôn Cầm Cầm thở phào nhẹ nhõm, cầm một cái cốc để đong từ bên cạnh lại, “Anh dùng cái này đi, đánh xong rồi, giờ đang bận lắm, anh mau làm xong rồi ra ngoài đi.”
“…Ai là ông chủ đấy?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Anh,” Tôn Cầm Cầm lại cầm sữa tươi đưa cho y, “Nhanh lên, sang bên cạnh làm đi.”
Giang Dư Đoạt đành phải đưa vật liệu mang sang bàn đặt chị gái mèo chiêu tài bên cạnh làm, chật vật nửa buổi làm xong được hai cốc Miu bảng hiệu.
“Nếm thử đi!” Y đặt hai cốc Miu trước mặt Hứa Đinh và Trình Khác.
“Cảm ơn ông chủ Giang.” Hứa Đinh cầm tới, uống một hớp.
“Thế nào?” Y lập tức hỏi.
Hứa Đinh ngậm ống hút, dựng thẳng ngón tay cái với y.
Y nhất thời đắc ý, rồi nhìn sang Trình Khác: “Thế nào!”
Trình Khác uống hai ngụm, liền dựa vào ghế cười, làm thế nào cũng không ngừng lại được.
“Cười cái rắm!” Y vừa nhìn Trình Khác đã biết, cái thứ y làm ra này, không thể nào coi là bảng hiệu được, vì thế liền đoạt lấy cốc trong tay hắn, uống thử một ngụm.
Mùi vị đúng thật là có hơi đau khổ.
Có lẽ là nhớ nhầm tỉ lệ rồi?
“Anh đúng là đồ dối trá,” Giang Dư Đoạt nhìn Hứa Đinh, “Vị thế này mà anh còn cho tôi ngón tay cái?”
“Cậu bảo Trình Khác làm một cốc, so sánh ra thì, chắc chắn vẫn phải cho cậu một ngón tay cái,” Hứa Đinh cười nói, “Anh ấy tự ép một cốc nước hoa quả ở nhà hàng còn vất vả hơn đây.”
“Anh Hứa, anh Khác,” Tôn Cầm Cầm cầm hai cốc trà sữa đi tới, “Đây là trà sữa bảng hiệu của tiệm chúng em, Miu sữa gừng tươi, hai người uống thử đi.”
“Em có ý gì đấy?” Giang Dư Đoạt nhìn cô bé.
“Anh Khánh bảo em làm mang đến,” Tôn Cầm Cầm cười, nói xong liền chạy về cửa hàng.
Giang Dư Đoạt nhìn sang cửa hàng, Trần Khánh đứng sau quầy pha chế vẫy tay với y.
“Tôi cầm theo uống đi,” Hứa Đinh cầm hai cốc trà sữa, “Tôi phải về công ty, mai còn phải đi công tác, còn một đống việc đây.”
“Anh cứ bận việc của anh đi.” Trình Khác nói.
“Tam ca, buôn may bán đắt.” Hứa Đinh cười với Giang Dư Đoạt.
“Cảm ơn.” Hôm nay Giang Dư Đoạt đã nghe câu này rất nhiều lần, mà mỗi lần nghe thấy vẫn đều cảm thấy vừa vui vẻ lại mới mẻ, nhất là nghe thấy ông chủ lớn như Hứa Đinh nói, lại càng thỏa mãn.
Hứa Đinh đi rồi, y vẫn còn đang tận hưởng dư vị.
“Ông chủ Giang,” Trình Khác vừa nghịch điện thoại vừa nói, “Cho một từ đi.”
“Cái gì?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Tôi đăng lên vòng bạn bè, một bộ chín ảnh khai trương Miu,” Trình Khác nói, “Nói cái gì thì được.”
“Anh hỏi tôi à?” Giang Dư Đoạt chỉ chính mình, “Tôi còn không đăng, đăng lên cũng toàn là lời thừa… Tôi xem ảnh nào.”
Trình Khác bỏ điện thoại lên trên bàn, y lại gần nhìn thử.
Một đống ảnh, vài tấm lúc trước chụp lúc y đi ra đi vào, bảng hiệu Miu, lúc đốt pháo, người xếp hàng mua trà sữa, còn có một bức chụp gần trà sữa Miu bảng hiệu.”
“Quảng cáo này cũng cứng đấy.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đây không phải quảng cáo,” Trình Khác cười, “Đây là… khoe.”
“Khoe cái gì?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Khoe khoang hạnh phúc của tôi,” Trình Khác hắng giọng, “Nói thế này hình như có hơi buồn nôn.”
“Cũng được,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, nhìn mấy bức ảnh, “Nếu không thì đừng đăng chữ, ý là hạnh phúc đến mức vô ngôn dĩ đối*.”
*vô ngôn dĩ đối: không phản bác được.
“…Cậu dùng từ không đúng.” Trình Khác nói.
“Dù sao cũng là ý như thế.” Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, “Nhanh lên, nhanh đăng khoe đi.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu, bỏ thêm một hình mặt cười rồi đăng ảnh lên.
Giang Dư Đoạt nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhấn like.
“Tích cực thế.” Trình Khác cười nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt cất điện thoại đi, rồi nhìn hắn.
“Làm gì?” Trình Khác đột nhiên sốt sắng, “Giờ người vắng, cậu làm gì cũng có người thấy được đó!”
“Không định làm gì,” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn theo hắn, “Chỉ là muốn nói…”
“Sao?” Trình Khác nhìn y.
Giang Dư Đoạt cắn môi, câu nói này, nếu không phải vẫn còn đang hưng phấn, y còn thật sự ngại nói ra khỏi miệng.
“Yêu anh.”
Trình Khác cũng ngây người, một lúc sau cũng mới nhẹ nhàng nói một câu.
“Yêu cậu.”
_________________________________________________________________________________________-_
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn xong rồi nhá o(≧口≦)o
Ngày mai đăng phiên ngoại, ngày kia lại đăng thêm phiên ngoại nữa.
Nhìn chung chính là như vậy ⊙▽⊙, cảm ơn các bạn nhỏ vẫn kiên trì theo dõi đến bây giờ, mo mo da ⊙▽⊙
___________________________________________________________________________________________
*xôi nắm:
Cuối cùng cũng xong được chính văn, còn 3 chương phiên ngoại nữa, đến tối đăng nốt là xong luôn này,,,,,, đột nhiên thấy hơi hơi xúc động không rõ (・_・;)
Hôm khai trương, Trình Khác và Giang Dư Đoạt đều dậy cực sớm, cũng không phải vì háo hức, khai trương thì cũng không sao cả, chủ yếu là vì điện thoại vẫn cứ reo suốt, tin nhắn tới không ngừng.
“Cái đám anh em này của cậu, chốc nữa để tôi nhìn xem, có một người là gọi một người, một người cũng không để sót,” Trình Khác chôn mặt trong gối, “Khai trương mỗi cái hàng trà sữa mà bọn họ lấy đâu ra sức, làm tôi cảm tưởng mẹ nó là mở khách sạn sáu sao.”
Giang Dư Đoạt lấy điện thoại tới, vừa cười vừa xem: “Có người tới rồi.”
“Giờ đẹp không phải mười một giờ tám phút à,” Trình Khác thở dài, “Còn chưa đến tám giờ, bọn họ làm gì thế? Có phải còn định chặn đường không vậy?”
“Nhị trọc tối qua đánh bài xong liền không ngủ luôn, đánh xong cứ thế kéo người qua,” Giang Dư Đoạt cười nói, “Ngu ngốc.”
“Vui không?” Trình Khác nghiêng đầu nhìn y.
“Cũng được,” Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, “Cũng tàm tạm đi.”
“Thật à?” Trình Khác cười.
“Vui,” Giang Dư Đoạt vốn đã ngồi dậy, lại nằm xuống ôm hắn, tiến đến bên tai hắn, cười ha ha hai tiếng, “Vui lắm luôn.”
“Ngu ngốc.” Trình Khác cười nói.
“Anh tỉnh chưa?” Giang Dư Đoạt liền tiến tới bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi.
“…Chưa.” Trình Khác lập tức hiểu ra, “Hôm nay phải bận cả ngày đó, Tam ca tôi cảnh cáo cậu…”
Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, tay đã mò đến eo hắn.
“Lăn,” Trình Khác nhanh chóng vươn mình dậy, đẩy y ra, lăn qua bên kia giường, “Tôi…’
“Lăn thì lăn.” Giang Dư Đoạt nhanh chóng lăn hai vòng, đè lên cánh tay hắn.
“Cậu có thói xấu gì đây! Dằn vặt rồi chốc nữa có còn định khai trương nữa không?” Trình Khác nhéo cằm y.
“Tôi có thói xấu gì mà anh không biết à,” Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, “Tôi là bệnh nhân đấy, chốc nữa dậy rồi còn phải uống một đống thuốc, giờ anh mà làm tôi không vui, lát nữa tôi ra khỏi nhà lại nhìn thấy người bây giờ.”
“Mẹ kíp,” Trình Khác cười, vỗ trên mặt y một cái, ngẫm lại liền hỏi: “Dạo này có thấy bọn họ không?”
“Cuối tuần trước có nói với anh một lần đó, sau thì không nhìn thấy nữa,” Giang Dư Đoạt chôn mặt vào hõm vai hắn, “Anh đừng có ngắt lời chứ.”
Không đợi Trình Khác nói tiếp, tay y đã đi xuống, sờ lên.
Lúc điện thoại Trần Khánh gọi tới, Trình Khác và Giang Dư Đoạt vừa ra khỏi nhà, lái xe đến giao lộ, đang chờ đèn đỏ.
“Bọn tao ở giao lộ rồi đây.” Giang Dư Đoạt nói.
“Giao lộ nào?” Trần Khánh hỏi.
“Là… cái giao lộ kia.” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn Trình Khác.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi không cho cậu ra khỏi nhà à?” Trình Khác vừa ăn xôi nắm* vừa lại gần nói, “Khánh, bọn tôi vừa ra khỏi nhà.”
“Tôi đệt!” Trần Khánh gào lên, “Má nó, tôi biết ngay hai người vừa ra khỏi nhà mà, còn giao lộ cái gì, giao lộ nào cũng không dám nói.”
“Sao mà không dám nói, chính là cái giao lộ mày rẽ phải vượt đèn đỏ hơn tám ngàn lần kia,” Giang Dư Đoạt nói, “Đến kịp, mày căng thẳng cái đếch gì.”
“Tao không căng thẳng! Tao biết hai người bọn mày không đáng tin rồi, tao với Tiểu Tôn chuẩn bị xong hết rồi!” Trần Khánh nói, “Tao gọi điện thoại là để nhắc hai người bọn mày, mẹ nó nên dậy rồi đó.”
“Dậy rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Vậy tao yên tâm rồi.” Trần Khánh nói xong liền dập điện thoại.
“Nếu không có Tổng hộ pháp, không biết hôm nay cậu làm thế nào mà khai trương được.” Trình Khác cười nói.
“Nếu không có nó, sáng sớm tôi chắc chắn… không bận việc khác rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Viết thư cảm ơn cậu ta đi,” Trình Khác nói, “Cảm ơn cậu ta vì ban thưởng cho cậu thời gian rèn luyện thân thể sáng sớm.”
“Cho tôi một miếng,” Giang Dư Đoạt liếc nhìn xôi nắm trong tay hắn.
“Cậu vừa ăn một cái rồi còn gì,” Trình Khác cắn một miếng to, “Còn uống sữa đậu nành.”
“Cho tôi một miếng.” Giang Dư Đoạt cao giọng, hô một tiếng.
Trình Khác chép miệng, đưa xôi nắm trong tay tới bên miệng y: “Ăn ăn ăn đi.”
Giang Dư Đoạt cắn một miếng, rất thỏa mãn mà gật đầu.
“Các cậu có thể bán thêm xôi nắm,” Trình Khác nói, “Cậu vừa bán vừa ăn.”
“Tôi còn thật sự nghĩ thế đó, có điều cửa hàng có mỗi chừng đấy,” Giang Dư Đoạt liếc nhìn gương chiếu hậu, Miu đang nằm nhoài ngủ phía sau, “Thùng rồi thì máy các thứ đặt kín rồi, sau này rồi tính đi.”
“Ừ, giờ nhân viên cũng chỉ có ba người bọn cậu,” Trình Khác nói, “Còn tuyển thêm người không.”
“Giờ chưa tuyển vội, bình thường là hai người bọn họ, lúc hai người họ nghỉ thì để tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Hoặc là hai chúng ta.”
“…Có phát lương cho tôi không đó?” Trình Khác nhìn y.
“Không phát,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh là người đầu tư mà, anh còn nhận lương gì nữa, không phải nhận hoa hồng à.”
“À, thế có định chia hoa hồng cho tôi không?” Trình Khác hỏi.
“Tính sau đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Xem tình hình buôn bán thế nào đã.”
“Ác bá.” Trình Khác nói.
Điện thoại di động Giang Dư Đoạt để trong túi lại vang lên, Trình Khác giúp y lấy ra nhìn: “Là Lư Thiến gửi tin nhắn thoại.”
“Tôi nghe thử, mấy hôm nay chị ấy đi du lịch với bà cụ, không đến khai trương được.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác đưa điện thoại để lên tai y.
“Lão tam! Chúc mừng phát tài! Khai trương đại cát nha! Hôm nay chị không đi được, chờ chị về rồi dẫn người đến ủng hộ cậu!” Giọng Lư Thiến nghe có vẻ rất vui, “Ai, cậu cũng có tiền đồ đó, nhớ cho chị làm khách VIP! Cậu nhận tiền lì xì đi, mấy năm nay có cậu giúp, chị cám ơn cậu.”
“Chị ấy chuyển khoản cho tôi à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ừ,” Trình Khác liếc mắt nhìn điện thoại di động, “Ba mươi tám nghìn tám trăm.”
“Nhiều vậy.” Giang Dư Đoạt nói.
“Nhận không?” Trình Khác hỏi.
“Nhận,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Không nhận bà ấy lại mắng, ăn Tết bà ấy cũng cho tôi lì xì lớn lắm, bảo là coi như thưởng cuối năm.”
“Cậu nói bao năm như vậy,” Trình Khác nói, “Lư Thiến chắc cũng cho cậu không ít tiền, đều tiêu đi đâu mất rồi?”
“Không biết,” Giang Dư Đoạt suy nghĩ một lúc lâu, “Không biết thật, mời đám anh em đi ăn, ai thiếu tiền thì cứu gấp… Tôi trước đây cũng không nghĩ tới chuyện để dành tiền ra, có thì tiêu, không còn thì không tiêu, cứ sống theo bản năng thôi.”
“Sau này phải ghi sổ lại.” Trình Khác nói.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Anh giúp tôi quản lý tiền đi?”
“…Tôi ngay cả tiền của mình tiêu đi đâu còn không tính được đây.” Trình Khác ngẫm lại liền nở nụ cười, “Đệch, hai người chúng ta cũng quá không đáng tin rồi.”
“Thôi, hay cứ để tôi đi, ít nhất tôi cũng không tiện tay ném đồng hồ đeo tay mười mấy vạn cho người không quen biết,” Giang Dư Đoạt nói.
Nhắc tới cái đồng hồ đeo tay này, Trình Khác đột nhiên có hơi xúc động.
Bộ dạng hung hăng đáng sợ của Giang Dư Đoạt ngày hôm đó đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Còn không lấy ra là tôi cứng bây giờ.”
Vẻ mặt cùng giọng điệu lúc Giang Dư Đoạt nói ra lời này vẫn còn rõ rành rành.
Chẳng qua là lúc đó, Trình Khác thật sự không nghĩ tới, Giang Dư Đoạt có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy, thật ra trong sáng như thể ba tuổi rưỡi.
Đương nhiên, giờ đã cực kỳ không trong sáng gì nữa.
“Nghĩ gì thế, cười lưu manh.” Giang Dư Đoạt ở bên cạnh nói một câu.
“Tôi cười à?” Trình Khác tỉnh lại, sờ sờ mặt.
“Cười, như đồ ngốc.” Giang Dư Đoạt chậc một tiếng.
“Cái đồng hồ kia của tôi đâu?” Trình Khác cười, quay đầu nhìn y.
“Không phải cho tôi rồi à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Chỉ hỏi cậu thôi,” Trình Khác nói, “Cho cậu rồi thì sao? Vẫn còn chứ?”
“Còn,” Giang Dư Đoạt nói, “Làm sao, anh muốn lấy lại à?”
“Không, tôi chỉ hỏi thử thôi.” Trình Khác nói.
“Còn ở chỗ tôi đây, ngay trong tủ, tôi để trong hộp đựng quần lót,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh đừng lấy lại, tôi đã nghĩ kỹ công dụng rồi.”
“Công dụng?” Trình Khác ngẩn người, “Công dụng gì?”
“Dù sao anh cũng không cần, lại còn là Trình Dịch tặng, nhưng nếu tháo ra làm thành thứ khác, thì không giống như vậy nữa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tháo ra?” Trình Khác vẫn đang sững sờ.
“Ừ, tôi định tháo ra, sau đó làm thành đồ chơi nhỏ, sinh nhật năm sau tặng anh làm niềm vui bất ngờ.” Giang Dư Đoạt nói, “Thế nào?”
“…Cậu rốt cuộc có hiểu thế nào là niềm vui bất ngờ không đấy?” Trình Khác cạn lời.
“Chính là anh không nghĩ tới, đột nhiên tặng cho anh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đúng! Niềm vui bất ngờ cho sinh nhật năm sau, giờ tôi mẹ nó đã biết rồi,” Trình Khác nói, “Vậy lúc sinh nhật năm sau cậu còn xoát cái gì! Xoát cái rắm!”
“A.” Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, “Vậy à?”
Trình Khác thở dài.
“Nhưng anh chưa biết là thứ gì, nên vẫn là niềm vui bất ngờ, đúng không.” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác vừa nghe thấy thế, liền cảm giác tình cảnh sinh nhật năm nay của mình lại đang tái diễn, hắn bóp mi tâm: “Tam ca, kể từ giờ cho đến một giây cậu tặng tôi quà sinh nhật năm sau, cậu một chữ cũng không được nhắc nữa.”
“Được, hiểu rồi.” Giang Dư Đoạt nghiêm túc gật đầu.
Khai trương Miu đơn giản hơn so với khai trương nhà hàng Trình Khác lần trước rất nhiều, mời đến đều là bạn bè của Giang Dư Đoạt, chủ yếu là để giữ thể diện.
Thế nhưng xe vừa rẽ vào con phố nhỏ của trung tâm thương mại, còn chưa lái đến cửa tiệm, Trình Khác cũng đã cảm giác, khung cảnh này hình như không phải chỉ để giữ thể diện…
“Không phải bảo năm mươi người thay phiên nhau đến ba ngày à?’ Trình Khác nhìn đám người, ngay từ đầu phố, cứ ba bước lại một người đứng phát thẻ Miu, “Thế này thì chỉ phát thẻ đã chẳng phải mỗi năm mươi rồi.”
“Là một ngày năm mươi đứa, ba ngày thay phiên nhau tới.” Giang Dư Đoạt nhìn qua ngoài cửa sổ, nở nụ cười, “Đệch, ai không biết còn nghĩ cả tầng trung tâm thương mại này đều thuộc về Miu đây.”
Sau khi dừng xe lại, Trình Khác mới nhìn thử thêm lần nữa, lẵng hoa trước cửa đúng là chỉ có mười cái thập toàn thập mỹ, thế nhưng người đã chật ních, bên kia đường còn đứng không ít.
Giang Dư Đoạt vừa xuống xe, một đám người liền cùng nhau hướng về phía này, lung tung mà gọi.
Ngoài một tiếng Tam ca là nghe được rõ ràng, phía sau đều nghe không rõ nữa.
“Tam ca, buôn bán thịnh vượng!”
“Tam ca phát tài!”
“Tam ca khai trương may mắn!”
“Tam ca tiền đồ như gấm!”
Lúc Trình Khác ôm Miu xuống xe, thậm chí còn nghe thấy một câu “Tam ca cát tường”…
“Nhanh lên!” Giang Dư Đoạt vẫy tay với Trần Khánh, “Gần đến giờ rồi đúng không?”
“Còn năm phút,” Trần Khánh chạy tới, quay đầu lại nhìn Tôn Cầm Cầm đi sau gã, “Em bảo bọn nó chuẩn bị cho xong pháo đi.”
“À, được!” Tôn Cầm Cầm một mặt căng thăng, không biết có phải vì bị một đám người xung quanh nhìn thế nào cũng không giống người tử tế dọa sợ rồi hay không.
“Tam ca, cho một từ đi.” Trần Khánh nói.
“Cút!” Giang Dư Đoạt sợ hết hồn, “Cho mày cái rắm từ! Đến giờ thì bảo tao, tao đốt pháo xong là xong việc, mày đã quá nhờ?’
“Vậy được, mày đến chuẩn bị đi, vừa đến giờ thì đốt.” Trần Khánh nói.
“Tôi qua đó đây,” Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác, “Anh đứng ở đâu?’
“Tôi ở đây xem,” Trình Khác đứng dưới tán ô, lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh.
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Bốn phía chen chúc không ít người, người trong cửa hàng bên cạnh cũng sang xem náo nhiệt, cả con đường này, có lẽ chẳng còn cửa tiệm nào, lúc khai trương còn có thể dẫn người hành đạo đến mức chặn người không đi được.
Lúc Hứa Đinh chen từ trong đám người ra, Trình Khác ngây người: “Cậu ấy còn gọi cả anh đến?”
“Đương nhiên phải gọi tôi chứ,” Hứa Đinh cười nói, “Cái tiệm này còn là quan hệ của tôi thuê được đây.”
“Chơi cùng đám nhóc này thấy thế nào?” Trình Khác hỏi.
“Tốt lắm,” Hứa Đinh nói, “Có cảm giác thỏa mãn rất đơn giản.”
“Chốc nữa uống thử một cốc rồi hẵng đi.” Trình Khác nói.
“Ừ, người bạn kia của lão Tam, gọi là Trần Khánh đi, giới thiệu cho tôi loại trà sữa bảng hiệu của cửa hàng, bảo là nhất định phải uống.” Hứa Đinh gật đầu.
“Bảng hiệu? Bảng hiệu là cái Miu nào nhỉ?” Trình Khác hỏi.
Trà sữa trong cửa hàng của Giang Dư Đoạt, tất cả đều không gọi là trà sữa, đều gọi là Miu, liếc mắt nhìn qua một cái đều là miu miu miu miu.
“Miu sữa gừng tươi.” Hứa Đinh nói.
“Nghe như thể bán manh…” Trình Khác cười, nắm nắm tai Miu, “Chuẩn bị ít rồi à?”
Miu rất không ngoan ngoãn mà lắc lắc đầu, tai tránh né ngón tay hắn.
Không chờ hắn nắn thêm lần nữa, bên phía Giang Dư Đoạt đã đốt pháo.
Cùng lúc tiếng pháo và kèn chúc mừng vang lên, bốn phía cũng như nổ tung theo, Trình Khác không để ý chuyện nắn tai Miu nữa, mà nhanh chóng ôm lấy chân nó, chỉ sợ nó bị giật mình sợ mà chạy đi mất.
Nhưng Miu không hổ là Miu vẽ trên bảng hiệu, vậy mà chỉ nhẹ nhàng nhảy ra một chút, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn luôn trợn tròn hai mắt nhìn đốm lửa nổ trên mặt đất.
Giang Dư Đoạt giật mảnh vải đỏ che kín bảng hiệu xuống, sau đó che tai chạy tới, tiến đến trước mặt Trình Khác, kháp cổ họng mà kêu: “Mẹ nó vang thật.”
Có lẽ vì quá hưng phấn, lần này y xích lại có hơi mạnh, suýt nữa kề sát vào mũi Trình Khác.
Trình Khác lùi về sau, cũng hô lên một tiếng: “Đệt! Không biết còn tưởng cậu định hôn tôi đây…”
Lời còn chưa nói xong, Giang Dư Đoạt đã lại gần hôn lên môi hắn một cái.
“Mịa!” Trình Khác sợ hết hồn, nhanh chóng nhìn sang bên cạnh.
Mọi người đều chú ý vào pháo đốt, tựa hồ chẳng ai chú ý tới chốn này, nhưng Hứa Đinh nhất định đã nhìn thấy, lúc Trình Khác quay đầu lại, Hứa Đinh đang một mặt cười mà nhìn pháo trên mặt đất.
Đốt pháo xong, bóc vải đỏ, coi như là khai trương, Trần Khánh và Tôn Cầm Cầm bắt đầu bận bịu sau quầy bar.
Giang Dư Đoạt ôm Miu vào trong tiệm, đặt lên ổ trên nhà cây cho mèo, lấy móc treo lên xong, Miu cực kỳ bình tĩnh, cũng không chạy, đi ra từ trong ổ, ngồi trên nhà cây nhìn người qua lại.
“Bọn mày tránh ra đã,” Trần Khánh chỉ vào đám anh em đang chen chúc cả tiệm, “Trước tiên để khách hàng mua! Bọn mày chạy đến đây hóng hớt gì! Chốc nữa rảnh rồi làm thêm cho bọn mày!”
Vì đang giảm giá, còn có thể vì làm quá hoành tráng, người mua trà sữa vậy mà giờ đã xếp thành hàng, Giang Dư Đoạt ngồi dưới tán ô trước cửa, cười lăn lộn: “Đệch, buôn bán tốt thế.”
“Khai trương may mắn mà.” Trình Khác nói.
“Tôi đi làm hai cốc cho hai người.” Giang Dư Đoạt đứng lên, “Trước đây tôi học qua với Tiểu Tôn rồi, tôi biết làm Miu bảng hiệu.”
“Tam ca, cậu đừng làm loạn thêm nữa, hai người bọn họ đủ bận rồi.” Hứa Đinh cười nói.
“Anh nói gì thế, tôi tự làm trà sữa cho anh, anh lại không muốn thử à?” Giang Dư Đoạt nói, “Sau này chắc chắn không đến lượt tôi làm nữa… có lẽ làm cũng chẳng ai uống…”
Cái thứ Miu sữa gừng tươi này, bắt tay vào làm mới thấy thật phức tạp, Giang Dư Đoạt lục đục sau quầy pha chế nửa buổi mới mò được vào máy xay sinh tố, thế nhưng lập tức lại bị Tôn Cầm Cầm ngăn lại.
“Tam ca, anh làm gì đây?” Cô bé lo lắng hỏi.
“Anh làm Miu bảng hiệu.” Giang Dư Đoạt nói.
“Thôi miễn đi,” Tôn Cầm Cầm càng cuống hơn, “Em làm là được rồi, anh đi bắt chuyện với mấy người bạn kia đi.”
“Anh làm cho Hứa Đinh với Trình Khác,” Giang Dư Đoạt nói, “Không bán.”
“À,” Tôn Cầm Cầm thở phào nhẹ nhõm, cầm một cái cốc để đong từ bên cạnh lại, “Anh dùng cái này đi, đánh xong rồi, giờ đang bận lắm, anh mau làm xong rồi ra ngoài đi.”
“…Ai là ông chủ đấy?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Anh,” Tôn Cầm Cầm lại cầm sữa tươi đưa cho y, “Nhanh lên, sang bên cạnh làm đi.”
Giang Dư Đoạt đành phải đưa vật liệu mang sang bàn đặt chị gái mèo chiêu tài bên cạnh làm, chật vật nửa buổi làm xong được hai cốc Miu bảng hiệu.
“Nếm thử đi!” Y đặt hai cốc Miu trước mặt Hứa Đinh và Trình Khác.
“Cảm ơn ông chủ Giang.” Hứa Đinh cầm tới, uống một hớp.
“Thế nào?” Y lập tức hỏi.
Hứa Đinh ngậm ống hút, dựng thẳng ngón tay cái với y.
Y nhất thời đắc ý, rồi nhìn sang Trình Khác: “Thế nào!”
Trình Khác uống hai ngụm, liền dựa vào ghế cười, làm thế nào cũng không ngừng lại được.
“Cười cái rắm!” Y vừa nhìn Trình Khác đã biết, cái thứ y làm ra này, không thể nào coi là bảng hiệu được, vì thế liền đoạt lấy cốc trong tay hắn, uống thử một ngụm.
Mùi vị đúng thật là có hơi đau khổ.
Có lẽ là nhớ nhầm tỉ lệ rồi?
“Anh đúng là đồ dối trá,” Giang Dư Đoạt nhìn Hứa Đinh, “Vị thế này mà anh còn cho tôi ngón tay cái?”
“Cậu bảo Trình Khác làm một cốc, so sánh ra thì, chắc chắn vẫn phải cho cậu một ngón tay cái,” Hứa Đinh cười nói, “Anh ấy tự ép một cốc nước hoa quả ở nhà hàng còn vất vả hơn đây.”
“Anh Hứa, anh Khác,” Tôn Cầm Cầm cầm hai cốc trà sữa đi tới, “Đây là trà sữa bảng hiệu của tiệm chúng em, Miu sữa gừng tươi, hai người uống thử đi.”
“Em có ý gì đấy?” Giang Dư Đoạt nhìn cô bé.
“Anh Khánh bảo em làm mang đến,” Tôn Cầm Cầm cười, nói xong liền chạy về cửa hàng.
Giang Dư Đoạt nhìn sang cửa hàng, Trần Khánh đứng sau quầy pha chế vẫy tay với y.
“Tôi cầm theo uống đi,” Hứa Đinh cầm hai cốc trà sữa, “Tôi phải về công ty, mai còn phải đi công tác, còn một đống việc đây.”
“Anh cứ bận việc của anh đi.” Trình Khác nói.
“Tam ca, buôn may bán đắt.” Hứa Đinh cười với Giang Dư Đoạt.
“Cảm ơn.” Hôm nay Giang Dư Đoạt đã nghe câu này rất nhiều lần, mà mỗi lần nghe thấy vẫn đều cảm thấy vừa vui vẻ lại mới mẻ, nhất là nghe thấy ông chủ lớn như Hứa Đinh nói, lại càng thỏa mãn.
Hứa Đinh đi rồi, y vẫn còn đang tận hưởng dư vị.
“Ông chủ Giang,” Trình Khác vừa nghịch điện thoại vừa nói, “Cho một từ đi.”
“Cái gì?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Tôi đăng lên vòng bạn bè, một bộ chín ảnh khai trương Miu,” Trình Khác nói, “Nói cái gì thì được.”
“Anh hỏi tôi à?” Giang Dư Đoạt chỉ chính mình, “Tôi còn không đăng, đăng lên cũng toàn là lời thừa… Tôi xem ảnh nào.”
Trình Khác bỏ điện thoại lên trên bàn, y lại gần nhìn thử.
Một đống ảnh, vài tấm lúc trước chụp lúc y đi ra đi vào, bảng hiệu Miu, lúc đốt pháo, người xếp hàng mua trà sữa, còn có một bức chụp gần trà sữa Miu bảng hiệu.”
“Quảng cáo này cũng cứng đấy.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đây không phải quảng cáo,” Trình Khác cười, “Đây là… khoe.”
“Khoe cái gì?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Khoe khoang hạnh phúc của tôi,” Trình Khác hắng giọng, “Nói thế này hình như có hơi buồn nôn.”
“Cũng được,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, nhìn mấy bức ảnh, “Nếu không thì đừng đăng chữ, ý là hạnh phúc đến mức vô ngôn dĩ đối*.”
*vô ngôn dĩ đối: không phản bác được.
“…Cậu dùng từ không đúng.” Trình Khác nói.
“Dù sao cũng là ý như thế.” Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, “Nhanh lên, nhanh đăng khoe đi.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu, bỏ thêm một hình mặt cười rồi đăng ảnh lên.
Giang Dư Đoạt nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhấn like.
“Tích cực thế.” Trình Khác cười nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt cất điện thoại đi, rồi nhìn hắn.
“Làm gì?” Trình Khác đột nhiên sốt sắng, “Giờ người vắng, cậu làm gì cũng có người thấy được đó!”
“Không định làm gì,” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn theo hắn, “Chỉ là muốn nói…”
“Sao?” Trình Khác nhìn y.
Giang Dư Đoạt cắn môi, câu nói này, nếu không phải vẫn còn đang hưng phấn, y còn thật sự ngại nói ra khỏi miệng.
“Yêu anh.”
Trình Khác cũng ngây người, một lúc sau cũng mới nhẹ nhàng nói một câu.
“Yêu cậu.”
_________________________________________________________________________________________-_
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn xong rồi nhá o(≧口≦)o
Ngày mai đăng phiên ngoại, ngày kia lại đăng thêm phiên ngoại nữa.
Nhìn chung chính là như vậy ⊙▽⊙, cảm ơn các bạn nhỏ vẫn kiên trì theo dõi đến bây giờ, mo mo da ⊙▽⊙
___________________________________________________________________________________________
*xôi nắm:
Cuối cùng cũng xong được chính văn, còn 3 chương phiên ngoại nữa, đến tối đăng nốt là xong luôn này,,,,,, đột nhiên thấy hơi hơi xúc động không rõ (・_・;)
/100
|