5.
Trước khi tôi và Chu Chú lên lầu, La Thu đã cố tình kéo anh ta lại sau đó để lại một vết son môi trên cổ áo sơ mi trắng của anh ta.
“Anh ơi đi sớm về sớm nha, em ở dưới lầu chờ anh đó.”
Trên mặt La Thu lộ ra vẻ mặt lưu luyến, giọng nói cũng có phần nũng nịu ngọt ngào nói:
“Lát nữa chúng ta còn đi công viên Tân Hải ngắm hoàng hôn nữa đó nha.”
Với giọng nói này, cô đã hát song ca rất nhiều bài hát với Chu Chú.
Chu Chú gật đầu đồng ý.
Lên lầu, Chu Chú đi vào ngồi xuống chiếc ghế sô pha cũ kỹ. Sau đó, cầm lấy cây đàn ghi ta từ phía sau ghế sô pha, lạnh giọng hỏi:
“Cô muốn nghe gì?”
“Cầu hôn”
Anh ta đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn tôi như đang nhìn một con quái vật nào đó.
Tôi không biết trong khoảnh khắc đó, điều gì đã lóe lên trong lòng anh ta?
Chẳng lẽ lại là Chu Chú mười tám tuổi cùng với Đường Dung hai mươi tuổi ngồi cạnh nhau ở góc sân thể dục và đánh đàn trong bóng tối, từng nốt từng nốt nhạc vang lên đều chuẩn xác.
Sau khi hát xong, anh ta cất đàn rồi vòng tay ôm lấy tôi dựa vào vai anh ta:
“Trong tất cả bài hát em từng viết thì đây là bài hát em ưng ý nhất, em tặng nó cho Dung Dung mà em yêu nhất”.
Nhưng mà hiện tại.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên cười lạnh:
“Cô muốn chơi bài tình cảm sao? Đường Dung để tôi nói cho cô biết nhé, điều đó là không thể nào. Nếu như cô muốn nghe, tôi sẽ đàn cho cô nghe.”
Một bài hát tình cảm hay như thế, vậy mà bị anh ta đàn thành một mớ hỗ loạn.
Tôi không khỏi thở dài:
“Kỹ năng ca hát của anh đã bị thụt lùi đến mức này rồi sao... thế mà nổi tiếng được thì thật sự là quá vô lý.”
Anh ta bị chọc vào chân đau và suýt chút nữa thì đã nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha:
“Cô mà cũng xứng nói những lời như vậy sao? Những năm đó tôi cứ như thế mà tin tưởng cô, đem hết thảy tất cả công việc cho cô sắp xếp. Kết quả sao? Ánh mắt cùng với năng lực làm việc của cô kém cỏi như vậy. Nếu như không phải tôi bỏ cô, thì hiện tại sao tôi có thể nổi tiêng như thế này chứ?”
Trong miệng tôi đột nhiên có một vị ngọt tanh trào lên, tôi vội vàng nuốt xuống. Sau đó thì nhìn anh ta, gật đầu nói:
“Ừ, ánh mắt của em không tốt.”
“Bớt nói nhảm đi.”
Anh ta cất đàn ghi ta đi, không kiên nhẫn vươn tay:
“Điện thoại của cô đâu, lấy ra đi.”
“Làm gì?”
“Tôi có thể đưa tiền cho cô nhưng những bức ảnh cùng đoạn chat trước đây tôi nhất định phải xóa nó?”
Anh ta nhướng mày, tiếp tục nói:
“Nếu không xóa nó đi, giữ những thứ này lại, làm cho cô lại tống tiền tôi lần thứ hai sao?”
Tôi cầm lấy túi xách, lấy điện thoại di động từ bên trong ra, kết quả không cẩn thận làm rơi tờ giấy chuẩn đoán bệnh đã được gấp lại rơi xuống đất.
Tim tôi gần như ngừng đập nhưng ngay sau đó tôi nhận ra rằng phản ứng của mình thật nực cười.
Bởi vì Chu Chú thậm chí còn không thèm nhìn tới nó, anh ta chỉ lấy điện thoại của tôi và xóa mọi thứ về anh ta, bao gồm cả bản sao lưu bộ nhớ trong đám mây.
Trên thực tế, anh ta biết rõ, vốn dĩ tôi sẽ không tiết lộ những thứ này.
Bởi vì tôi thực sự sợ hãi những cuộc cãi vã và tranh luận không hồi kết với người khác.
Khi Chu Chú vừa mới nổi tiếng, anh ta đã từng dính vào một vụ bê bối đạo nhạc.
Tất cả các tài khoản xã hội của anh ta đều tràn ngập những bình luận không hay, bản thân anh ta cũng không thể chịu đựng được và sau cùng tôi là người đứng ra giải quyết tất cả.
Sau khi thức đến nửa đêm, tôi bấm vào mục tin nhắn riêng tư và thấy một bức ảnh ma quỷ máu chảy đầm đìa hiện ra, trên đó là khuôn mặt của Chu Chú bị rạch thành từng mảnh nhỏ.
Kể từ lúc đó, tôi không còn đăng bất kỳ bình luận nào trên mạng xã hội nữa.
...
Chu Chú xóa xong mọi thứ rồi, lại đứng lên:
“Đi thôi, trước khi cục dân chính đóng cửa, mau đi lấy giấy chứng nhận ly hôn thôi.”
Trên đường đến đó, tôi ngồi ở ghế phụ, còn anh ta và La Thu ở hàng ghế sau.
Đi giải quyết chuyện này, anh ta vậy mà cũng không hề tránh mặt cô ấy, chắc hẳn là đã sớm đem La Thu dỗ dành tốt rồi.
Nhìn đến hình ảnh được phản chiếu rõ ràng trong gương chiếu hậu.
Lạc Thu nghịch ngón tay, tùy ý nói:
“Cây đàn kia hư quá, em mua cái mới cho anh nhé, được không?”
“Được.” Chu Chú không chút do dự mà đồng ý.
La Thu ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi và nói đầy ẩn ý:
“Có một số đồ vật vừa cổ lại vừa cũ kỹ, đáng lẽ anh ra nên sớm vứt bỏ nha.”
Có lẽ liều lượng của thuốc giảm đau quá nhẹ, cơn đau trong bụng tôi càng lúc càng đau dữ dội, trán tôi lấm tấm mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:
“Chu Chú, nếu như bạn gái của anh nói thêm một câu nào nữa, em liền đòi thêm mười triệu, nếu không thêm thì anh đừng nghĩ ly hôn nhé.”
La Thu cuối cùng cũng im lặng.
6.
Trước khi Cục Dân chính nghỉ làm. Chu Chú và tôi rốt cuộc cũng lấy được giấy chứng nhận ly hôn.
Anh ta dắt La Thu đến công viên Tân Hải ngắm hoàng hôn. Còn tôi thì bắt taxi đến bệnh viện, sau tất cả mọi chuyện chúng tôi vẫn là....mỗi người một hướng.
Trên đường đi, bác tài đang nghe radio, tình cờ đó là bài hát trong album đầu tay của Chu Chú. Đó là bài “For My Lover”.
Lúc đó giọng anh ta còn rất trong trẻo, hát một câu lại một câu, đều là dùng tình cảm đậm sâu mà hát.
Nhưng người yêu đó, vào mùa thu năm ngoái đã bị chính tay anh ta bóp chết rồi.
Tôi vẫn nhớ rằng mùa thu năm ngoái, Chu Chú cuối cùng cũng đã trở nên nổi tiếng dựa vào một album lọt vào danh sách giải thưởng cao nhất.
Theo đó, vào sáng sớm hôm sau công ty đã sắp xếp một người đại diện mới cho anh ta. Bởi vì ở gần nhà tôi khắp nơi đều có phóng viên nên tôi trốn trong khách sạn nửa tháng trời mà không đi ra ngoài.
Nửa đêm, lúc anh ta trở về từ tiệc mừng, trên người vừa nồng nặc mùi rượu lại vừa nồng nặc mùi nước hoa lạ.
Như mùi hoa súng.
Tôi ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn anh: “Chu Chú, em muốn đi ra ngoài.”
“Không được.”
Anh ta đi đến trước mặt tôi, cúi xuống nhìn tôi nói:
“Hình như lúc trước chúng ta hẹn hò đã bị người ta chụp được rồi, hiện tại những phóng viên đó đang đi khắp nơi tìm chứng cớ, em đừng hại anh nữa.”
Trong lòng tôi vô cùng đau xót, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:
“Cho nên em là cái đồ xấu đến mức không thể gặp người sao? Vì danh tiếng của anh mà em có phải sẽ trốn ở đây cả đời, đúng không?”
Trong mắt anh có chút địch ý:
“Em đang ầm ĩ cái gì vậy?”
“Đường Dung, em đã thay đổi rồi, tôi không kể ngày đêm không chợp mắt mà viết bài hát, tham gia gameshow thì bị cắt ghép lung tung cũng không thấy em quan tâm. Hiện tại tôi đoạt giải thưởng, thậm chí ngay cả một câu nói chúc mừng em cũng còn chưa có nói nữa, có đúng không?”
Nói xong câu này, có lẽ chắc là anh ta say rồi. Anh ta mặc kệ tôi, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Người thay đổi đầu tiên lại nói rằng tôi đã thay đổi.
Tôi chớp mắt, còn tưởng bản thân mình đang cười nhưng ngược lại nước mắt lại chảy dài trên khóe mi.
Trước khi tôi và Chu Chú lên lầu, La Thu đã cố tình kéo anh ta lại sau đó để lại một vết son môi trên cổ áo sơ mi trắng của anh ta.
“Anh ơi đi sớm về sớm nha, em ở dưới lầu chờ anh đó.”
Trên mặt La Thu lộ ra vẻ mặt lưu luyến, giọng nói cũng có phần nũng nịu ngọt ngào nói:
“Lát nữa chúng ta còn đi công viên Tân Hải ngắm hoàng hôn nữa đó nha.”
Với giọng nói này, cô đã hát song ca rất nhiều bài hát với Chu Chú.
Chu Chú gật đầu đồng ý.
Lên lầu, Chu Chú đi vào ngồi xuống chiếc ghế sô pha cũ kỹ. Sau đó, cầm lấy cây đàn ghi ta từ phía sau ghế sô pha, lạnh giọng hỏi:
“Cô muốn nghe gì?”
“Cầu hôn”
Anh ta đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn tôi như đang nhìn một con quái vật nào đó.
Tôi không biết trong khoảnh khắc đó, điều gì đã lóe lên trong lòng anh ta?
Chẳng lẽ lại là Chu Chú mười tám tuổi cùng với Đường Dung hai mươi tuổi ngồi cạnh nhau ở góc sân thể dục và đánh đàn trong bóng tối, từng nốt từng nốt nhạc vang lên đều chuẩn xác.
Sau khi hát xong, anh ta cất đàn rồi vòng tay ôm lấy tôi dựa vào vai anh ta:
“Trong tất cả bài hát em từng viết thì đây là bài hát em ưng ý nhất, em tặng nó cho Dung Dung mà em yêu nhất”.
Nhưng mà hiện tại.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên cười lạnh:
“Cô muốn chơi bài tình cảm sao? Đường Dung để tôi nói cho cô biết nhé, điều đó là không thể nào. Nếu như cô muốn nghe, tôi sẽ đàn cho cô nghe.”
Một bài hát tình cảm hay như thế, vậy mà bị anh ta đàn thành một mớ hỗ loạn.
Tôi không khỏi thở dài:
“Kỹ năng ca hát của anh đã bị thụt lùi đến mức này rồi sao... thế mà nổi tiếng được thì thật sự là quá vô lý.”
Anh ta bị chọc vào chân đau và suýt chút nữa thì đã nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha:
“Cô mà cũng xứng nói những lời như vậy sao? Những năm đó tôi cứ như thế mà tin tưởng cô, đem hết thảy tất cả công việc cho cô sắp xếp. Kết quả sao? Ánh mắt cùng với năng lực làm việc của cô kém cỏi như vậy. Nếu như không phải tôi bỏ cô, thì hiện tại sao tôi có thể nổi tiêng như thế này chứ?”
Trong miệng tôi đột nhiên có một vị ngọt tanh trào lên, tôi vội vàng nuốt xuống. Sau đó thì nhìn anh ta, gật đầu nói:
“Ừ, ánh mắt của em không tốt.”
“Bớt nói nhảm đi.”
Anh ta cất đàn ghi ta đi, không kiên nhẫn vươn tay:
“Điện thoại của cô đâu, lấy ra đi.”
“Làm gì?”
“Tôi có thể đưa tiền cho cô nhưng những bức ảnh cùng đoạn chat trước đây tôi nhất định phải xóa nó?”
Anh ta nhướng mày, tiếp tục nói:
“Nếu không xóa nó đi, giữ những thứ này lại, làm cho cô lại tống tiền tôi lần thứ hai sao?”
Tôi cầm lấy túi xách, lấy điện thoại di động từ bên trong ra, kết quả không cẩn thận làm rơi tờ giấy chuẩn đoán bệnh đã được gấp lại rơi xuống đất.
Tim tôi gần như ngừng đập nhưng ngay sau đó tôi nhận ra rằng phản ứng của mình thật nực cười.
Bởi vì Chu Chú thậm chí còn không thèm nhìn tới nó, anh ta chỉ lấy điện thoại của tôi và xóa mọi thứ về anh ta, bao gồm cả bản sao lưu bộ nhớ trong đám mây.
Trên thực tế, anh ta biết rõ, vốn dĩ tôi sẽ không tiết lộ những thứ này.
Bởi vì tôi thực sự sợ hãi những cuộc cãi vã và tranh luận không hồi kết với người khác.
Khi Chu Chú vừa mới nổi tiếng, anh ta đã từng dính vào một vụ bê bối đạo nhạc.
Tất cả các tài khoản xã hội của anh ta đều tràn ngập những bình luận không hay, bản thân anh ta cũng không thể chịu đựng được và sau cùng tôi là người đứng ra giải quyết tất cả.
Sau khi thức đến nửa đêm, tôi bấm vào mục tin nhắn riêng tư và thấy một bức ảnh ma quỷ máu chảy đầm đìa hiện ra, trên đó là khuôn mặt của Chu Chú bị rạch thành từng mảnh nhỏ.
Kể từ lúc đó, tôi không còn đăng bất kỳ bình luận nào trên mạng xã hội nữa.
...
Chu Chú xóa xong mọi thứ rồi, lại đứng lên:
“Đi thôi, trước khi cục dân chính đóng cửa, mau đi lấy giấy chứng nhận ly hôn thôi.”
Trên đường đến đó, tôi ngồi ở ghế phụ, còn anh ta và La Thu ở hàng ghế sau.
Đi giải quyết chuyện này, anh ta vậy mà cũng không hề tránh mặt cô ấy, chắc hẳn là đã sớm đem La Thu dỗ dành tốt rồi.
Nhìn đến hình ảnh được phản chiếu rõ ràng trong gương chiếu hậu.
Lạc Thu nghịch ngón tay, tùy ý nói:
“Cây đàn kia hư quá, em mua cái mới cho anh nhé, được không?”
“Được.” Chu Chú không chút do dự mà đồng ý.
La Thu ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi và nói đầy ẩn ý:
“Có một số đồ vật vừa cổ lại vừa cũ kỹ, đáng lẽ anh ra nên sớm vứt bỏ nha.”
Có lẽ liều lượng của thuốc giảm đau quá nhẹ, cơn đau trong bụng tôi càng lúc càng đau dữ dội, trán tôi lấm tấm mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:
“Chu Chú, nếu như bạn gái của anh nói thêm một câu nào nữa, em liền đòi thêm mười triệu, nếu không thêm thì anh đừng nghĩ ly hôn nhé.”
La Thu cuối cùng cũng im lặng.
6.
Trước khi Cục Dân chính nghỉ làm. Chu Chú và tôi rốt cuộc cũng lấy được giấy chứng nhận ly hôn.
Anh ta dắt La Thu đến công viên Tân Hải ngắm hoàng hôn. Còn tôi thì bắt taxi đến bệnh viện, sau tất cả mọi chuyện chúng tôi vẫn là....mỗi người một hướng.
Trên đường đi, bác tài đang nghe radio, tình cờ đó là bài hát trong album đầu tay của Chu Chú. Đó là bài “For My Lover”.
Lúc đó giọng anh ta còn rất trong trẻo, hát một câu lại một câu, đều là dùng tình cảm đậm sâu mà hát.
Nhưng người yêu đó, vào mùa thu năm ngoái đã bị chính tay anh ta bóp chết rồi.
Tôi vẫn nhớ rằng mùa thu năm ngoái, Chu Chú cuối cùng cũng đã trở nên nổi tiếng dựa vào một album lọt vào danh sách giải thưởng cao nhất.
Theo đó, vào sáng sớm hôm sau công ty đã sắp xếp một người đại diện mới cho anh ta. Bởi vì ở gần nhà tôi khắp nơi đều có phóng viên nên tôi trốn trong khách sạn nửa tháng trời mà không đi ra ngoài.
Nửa đêm, lúc anh ta trở về từ tiệc mừng, trên người vừa nồng nặc mùi rượu lại vừa nồng nặc mùi nước hoa lạ.
Như mùi hoa súng.
Tôi ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn anh: “Chu Chú, em muốn đi ra ngoài.”
“Không được.”
Anh ta đi đến trước mặt tôi, cúi xuống nhìn tôi nói:
“Hình như lúc trước chúng ta hẹn hò đã bị người ta chụp được rồi, hiện tại những phóng viên đó đang đi khắp nơi tìm chứng cớ, em đừng hại anh nữa.”
Trong lòng tôi vô cùng đau xót, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:
“Cho nên em là cái đồ xấu đến mức không thể gặp người sao? Vì danh tiếng của anh mà em có phải sẽ trốn ở đây cả đời, đúng không?”
Trong mắt anh có chút địch ý:
“Em đang ầm ĩ cái gì vậy?”
“Đường Dung, em đã thay đổi rồi, tôi không kể ngày đêm không chợp mắt mà viết bài hát, tham gia gameshow thì bị cắt ghép lung tung cũng không thấy em quan tâm. Hiện tại tôi đoạt giải thưởng, thậm chí ngay cả một câu nói chúc mừng em cũng còn chưa có nói nữa, có đúng không?”
Nói xong câu này, có lẽ chắc là anh ta say rồi. Anh ta mặc kệ tôi, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Người thay đổi đầu tiên lại nói rằng tôi đã thay đổi.
Tôi chớp mắt, còn tưởng bản thân mình đang cười nhưng ngược lại nước mắt lại chảy dài trên khóe mi.
/9
|