Thượng Ẩn - Phần 3 (Quyển 3) - Cuộc sống hôn nhân

Chương 25

/171


(Vui lòng vote trước khi đọc. Vì rất hay aaa~)

Trên đời này, có hết thảy bao nhiêu người gọi Cố Hải là Đại Hải? Có lẽ số lượng trên đầu ngón tay, nhưng cổ nhân có câu "Vợ Chồng Đồng Tâm", nên bất giác hắn nhận ra ngay người gửi tin nhắn này cho hắn không ai khác chính là Bạch Lạc Nhân.

Dĩ nhiên, vẫn là Cố Hải, vẫn gấp rút nhấn gọi lại, hắn nhấn ba bốn lần mới chạm đúng nút cần thiết, tay chân cứ cuống cuồng cả lên.

Một hồi chuông rồi hai hồi chuông......

"......."

Đầu dây bên kia nhấc máy nhưng không hề lên tiếng.

Không sao, không hề gì. Cố Hải sẽ tự biết bổn phận:

"Alo, Nhân tử, là cậu đúng không? Bảo bối, tôi nhớ cậu chết mất thôi. Tôi xin lỗi đã đối xử lạnh nhạt với cậu, là tôi khốn nạn, là tôi vô tâm. Bây giờ sao cũng được cả, cậu muốn thế nào cũng được, tôi đều nguyện ý nghe theo, cậu trở về nhà đi có được không?"

Cố Hải quên Đông Triệt vẫn còn bên cạnh. Lúc nói xong vô tình đưa đầu nhìn qua, bắt gặp ánh mắt khó coi của nam nhân hướng về mình. Lúc này phát hiện bản thân đúng là không có chút tiền đồ nào cả. Mất mặt, thiệt mất mặt.

Đông Triệt hả hê cười thầm, vẻ ngoài không che giấu được khoé môi nhếch lên một khoảng lớn. Đành bước đi trước, ra hiệu với Cố Hải là gã sẽ trở lại khách sạn, hắn cứ từ từ đi.

Đầu dây bên kia nghe Cố Hải nói xong vẫn im lặng. Cố Hải sốt ruột tiếp lời: "Nhân tử, cậu đừng như vậy, cậu nghĩ thử xem, tôi nhìn thấy ảnh tượng đó đương nhiên tức giận. Tôi không tức giận tức là không yêu cậu. Thì đúng là tôi có hơi nóng nảy, không cho cậu cơ hội giải thích. Tóm lại tôi sai quấy, tất cả mọi việc đều do tôi, cậu rộng lượng hãy trở về nhà. Chúng ta sẽ nói rõ ràng hơn."

"Tôi đang ở nhà" - là Bạch Lạc Nhân.

Cố Hải trong lòng bắn pháo hoa tưng bừng, quả thật đích thị Bạch Lạc Nhân: "Cậu về nhà rồi!!!!!! Bảo bối rốt cuộc cậu cũng về nhà rồi. Cậu ngoan ngoãn ngồi đợi. Tôi sẽ..."

Đến đây, Cố Hải khựng lại, hắn là vui mừng quá độ, đến mức quên bản thân đang ở đâu. Bạch Lạc Nhân về rồi thì được gì? Hắn hiện tại lại tận Thâm Quyến. Nghĩ đến đây, Cố Hải một lòng muốn đem Cố Dương ra băm thành trăm mảnh.

Giọng nói bên đầu dây lại khẽ động: "Nhưng cậu lại không có ở đây."

"Tôi..." - Cố Hải định bụng nói ra sự tình.

Chưa kịp thì đã bị nam nhân cắt lời: "1h sáng rồi cậu vẫn không có ở nhà. Tôi gọi đến văn phòng công ty không thấy ai bắt máy. Cậu.... đi đâu vậy? "

Bạch Lạc Nhân nói ra câu cuối có chút ngập ngừng. Đúng vậy, cậu là đang sốt ruột tìm chồng.

Cố Hải bừng sáng, như nắng hạn gặp mưa rào, bảo bối của hắn đang lo lắng cho hắn. Không còn tha thiết gì thế thái nhân tình nữa, lập tức trả lời: "Tôi đi Thâm Quyến giúp Cố Dương, công ty anh ta xảy ra chút chuyện. Nhưng tôi lập tức ra sân bay trở về với cậu ngay. Nhân tử, cậu ngoan ngoãn nằm nhà đợi, tôi rất nhanh sẽ hiện diện, có thể bình minh kịp đưa cậu đi làm. Cậu phải đợi tôi, nhất định phải đợi tôi."

Vừa nói, Cố Hải vừa lao mình về phía rìa đường giơ một tay đón xe, hắn gấp đến độ muốn nhào thẳng ra ngẫu nhiên chặn một phương tiện nào đó lại, cưỡng ép chuyên chở.

Bạch Lạc Nhân nghe thấy âm thanh xung quanh bắt đầu nhốn nháo, tiếng còi xe inh ỏi, thầm đoán ông tướng bên kia chắc hẳn là đang sống chết đón xe, không khỏi lo lắng: "Đại Hải, cậu nghe tôi nói không? Đại Hải."

"Có việc gì? Nhân tử? Con mẹ nó nếu sau này cậu quyền cao chức trọng, hãy cải tổ tình hình giao thông ở Thâm Quyến cho tôi. Không chút thể thống." - Cố Hải vẫn ra sức vương mình ra vẫy tay, miệng không ngừng càu nhàu. Hắn thật không biết rằng, chính bản thân hắn bây giờ mới đáng bị gọi là Không Chút Thể Thống.

Bạch Lạc Nhân sốt ruột quát: "Cậu nhanh đi vào cho tôi."

Cố Hải hoàn hồn rút người trở lại, cố định trên vỉa hè: "Tôi đây, đã đi vào rồi. Tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm xe, hay là cậu cúp máy, để tôi chạy đi nơi khác xem có đón được xe không."

"Đại Hải cậu nghe tôi nói. Cậu cứ lo xong việc rồi hẳn về."

Bạch Lạc Nhân vì lo sợ Cố Hải gặp tai nạn dẫn cậu về tình cảnh khi xưa, lòng ngực đột nhiên nóng rang khó chịu. Rồi cậu cũng chợt nhìn lại hoàn cảnh của bản thân. Một bệnh nhân trốn viện về nhà, sáng sớm phải trở lại bệnh viện, Cố Hải về đây chắc chắn hắn sẽ nổi đoá lên. Thôi thì tranh thủ thời gian hắn ở tại Thâm Quyến, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng tịnh dưỡng hồi phục sức khoẻ. Mọi chuyện như chưa từng xảy ra.

Không biết Cố Hải lúc biết chuyện Bạch Lạc Nhân nằm viện có nổi đoá hay không nhưng hiện tại chính xác là hắn đang chuẩn bị bộc phát sự nổi đoá quen thuộc, bắt đầu niệm chú:

"Tại sao cậu lại nói vậy? Nhân tử, xin cậu đừng giận tôi, thật sự chuyện này rất gấp, Cố Dương ra giá nói nếu tôi giải quyết được sẽ mang công ty chuyển sang cho tôi. Tôi muốn Hải Nhân phát triển lớn mạnh, tương lai chúng ta sẽ không lo cơm ăn áo mặc, tôi mới sang đây giúp anh ấy một tay. Trước khi đi tôi định bụng sẽ lái xe đến kí túc xá nhưng Cố Dương báo là cảnh sát vào kiểm tra Hải Nhân nên tôi phải quay về. Mọi thứ thật không như ý tôi muốn. Nhân tử, bây giờ tôi vẫn chưa giải quyết xong chuyện của Cố Dương nhưng tôi không cần nữa, tôi lập tức quay về, cậu cúp máy đi, tôi bắt xe ra sân bay ngay bây giờ, hành lý có thể nhờ Đông Triệt gửi sang, tôi không cần gì nữa hết.............."

Nghỉ một nhịp, hít một hơi.

"Tôi chỉ cần cậu. Mãn kiếp vẫn là cậu. Bạch Lạc Nhân."

.

.

.

Không bao giờ Bạch Lạc Nhân quên, những lần Cố Hải đã vì mình mà bất chấp nhận hết mọi lỗi lầm không thuộc về hắn. Lúc này cậu có chút chán ghét bản thân, tại sao cứ luôn ích kỉ, cứng đầu, lẫn cao ngạo, không biết đã bao giờ cậu vì Cố Hải hạ mình như thế chưa?

Khoé mắt có chút cay, trong cậu giờ đây hiện hữu cảm động và buồn cười xen lẫn. Ngốc, đúng là rất ngốc. Có giả vờ giận cũng không giả vờ được lâu.

Cố Hải không nghe thấy động tĩnh gì từ đầu dây bên kia, sốt ruột dò hỏi: "Nhân tử. Bảo bối. Cậu còn nghe máy không?"

Bạch Lạc Nhân hoàn hồn, cậu chậm rãi đáp: "Đại Hải. Cậu tin tôi không?"

"Tôi tin." - Rất dứt khoát.

"Vậy thì lời tôi nói lúc này cậu hãy nghe cho kĩ. Và cũng hãy tin nó như cái cách cậu vừa trả lời tôi."

Bạch Lạc Nhân ngồi ở ghế salon lớn giữa nhà, mắt phóng tầm nhìn ra khoảng trời đêm đầy sao và trăng sáng. Ru mình chìm đắm, tựa hồ như đang mường tượng ra một viễn cảnh bồng lai nào đó. Chân mày có chút căng thẳng, nhưng tận sâu bên trong vẫn là một mảng ấm áp thấm dần ra da thịt.

"Suy nghĩ này đã có trong đầu tôi từ trước khi chúng ta kết hôn."

"Gần 10 năm trước tôi chiến đấu vượt qua mọi chướng ngại để chấp nhận sự thật bản thân mình yêu cậu. Rồi vụ tai nạn đó xảy ra, tôi tự cho rằng chính mình suýt hại chết cậu. Ngoảnh mặt bỏ đi 8 năm. Giả sử, tôi sớm đã lập gia đình với một cô gái nào đó, an phận sống cuộc đời bình thường rồi mới cùng cậu tương phùng. Mọi việc sẽ ra sao?"

"Có rất nhiều phương án trong đầu: đoạn tuyệt quan hệ, bạn bè bình thường, quan hệ lén lúc,... Mọi thứ đều đưa tôi đến tội danh của một kẻ ích kỉ và vô trách nhiệm. Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải chịu thua. Tôi tự nghĩ nếu lúc ấy cậu chạy đến đưa tay ra, tôi vẫn sẽ cam tâm tình nguyện trở thành kẻ bội bạc mà người đời thường nói. Giữ chặt lấy cậu cho dù hệ luỵ có đi đến đâu."

"Đại Hải..... Người thứ 3 không phải là vấn đề. Vấn đề ở đây là Tôi Yêu Ai."

"Trải qua ngần ấy năm, cho dù tôi thường xuyên cao ngạo lạnh lùng, nói lời độc ác, xem nhẹ quan tâm của cậu thì những thái độ đó đáng để cậu cho rằng trái tim này còn chổ chứa đựng người khác sao?"

.

.

.

Cố Hải sớm đã rơi nước mắt.

Một màn thật ngoạn mục.

Hồi lâu, bao lâu cũng không ai quan tâm nữa, họ im lặng nghĩ về nhau. Cuối cùng, Cố Hải vừa lắc đầu vừa lên tiếng:

"Không còn. Chỉ là tôi ngu si không hiểu."

Bạch Lạc Nhân mỉm cười: "Cậu cứ lo tốt công việc. Công ty Cố Dương là một nơi tiềm năng. Tôi không muốn sau này phải sống cực khổ, cậu liệu mà làm."

Cố Hải cũng mỉm cười: "Vậy cậu chờ tôi trở về."

"Ừ"

Bạch Lạc Nhân muốn nói lời tạm biệt, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Còn có việc này."

"Chuyện gì?" - Cố Hải nửa người cứng đờ căng thẳng.

"Tôi cần một ít tiền ăn uống. Không muốn xài vào tiền tiết kiệm"

Bạch Thượng Tá rốt cuộc cũng vượt qua chướng ngại bản thân. Thẳng tay yêu cầu nam nhân nhà mình chu cấp.

Cố Hải bật cười, không biết có ai trên đời bị vòi tiền mà vui như hắn không? Nhưng quả thật Cố Hải đang thực tâm vui vẻ: "Được được. Tôi gọi về bảo Nhã Tĩnh làm thủ tục rồi đưa sang cho cậu. Cậu muốn xài bao nhiêu cũng được, tìm chổ tốt mà ăn. Tôi về sẽ ngắm, nếu mất cân nào liền đem cậu ra xử tội."

"Cậu còn dám nói!!! Cậu không nhắc thì tôi suýt quên. Về đi, ông đây còn việc cần làm rõ." - Bạch Lạc Nhân gắt gỏng.

"Này này bảo bối, cùng lắm thì không xử tội cậu, đừng vậy chứ."

"Không dùng biện pháp mạnh cậu là không biết lợi hại đúng không?"

"Biết lợi hại, cậu lợi hại nhất. Được chưa? À mà khoan, từ hôm xảy ra chuyện đến giờ đã từng làm qua việc đó?"

"Làm cái đầu cậu, chỉ biết nghĩ đến ba chuyện không đàng hoàng."

"Làm cái đầu? Là thể loại gì? Tư thế mới? Bảo bối, thời gian ngắn không gặp cậu đã trở nên hư hỏng."

"Biến thái."

"Thật sự là có hay không?"

"Không"

"Tôi không tin"

"Mặc kệ cậu"

"Chụp ảnh cho tôi kiểm tra"

"Điện thoại mượn của bảo vệ. Cậu muốn đại thúc xem chung?"

"Không. Không. Không. Tạm thời không cần chụp."

..............

Họ cứ thế trò chuyện thật lâu. Như chưa từng chia xa.

Ngoài đất trời, ngoài hai ta, mọi thứ đều là giả.

[Hết Chương 25]


/171

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status