Khương Dịch Niên nheo mắt lại, nhìn về phía ba tên thiếu niên đang sánh vai đứng, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Chúng nhân đều rõ, lần này âm dương linh quả của Táng Linh Cốc vừa chín tới, chính xác là một sự kiện to lớn.
Hiệu dụng của âm dương linh chắc không cần phải nói, chắc hẳn tất cả mọi người đã biết được. Nhưng mà bên trong Táng Linh Cốc cũng không chỉ có mỗi âm dương linh quả, trong phạm vi trăm trượng xung quanh âm dương linh thụ còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, những thứ này có giá trị không hề nhỏ.
- Nếu chúng ta đã đi vào đó, vậy thì nhất định không thể lãng phí bất cứ thứ gì.
Người mặc trường bào màu trắng Tô Phong Hồng làm động tác đưa tay ép xuống dưới, lập tức toàn bộ yên tĩnh trở lại.
Tô Phong Hồng thấy bốn phía đã hoàn toàn yên tĩnh, rất hài lòng gật gật đầu, nói tiếp:
- Âm dương linh quả này là bảo vật, cho dù đã là cao thủ Thần Phách cảnh sau khi phục dụng cũng có lợi ích, cho nên lần này khi chúng ta tranh đoạt âm dương linh quả, nhất định phải mang tính chất công bằng, để cho tất cả mọi người đều có cơ hội.
- Tô ca, ngươi cùng đám người Đỗ ca đều là Thần Phách cảnh đỉnh phong. Nói cho cùng việc giành được âm dương linh quả đối với các ngươi còn không phải dễ như lấy đồ trong túi a. Ta cho rằng các âm dương linh quả này nên để cho ba người các ngươi hưởng trước, chúng ta phân chia những linh thảo còn lại là được rồi.
- Vị huynh đệ này nói không sai, ta cũng có ý tứ như vậy.
- Dù sao trong cốc còn có cả ngàn vạn hung thú, càng đến gần âm dương linh thụ, thực lực các hung thú lại càng mạnh. Chắc chắn bọn này muốn dựa vào những cao thủ như Tô ca cùng Đỗ ca các ngươi để vượt ải. Thế thì tất nhiên âm dương linh quả phải cho các ngươi.
- Đúng đấy, trả giá càng nhiều, thu hoạch được càng lớn. Tô ca ngươi nói đi, muốn chúng ta phối hợp như thế nào, chúng ta tuyệt đối không có ý kiến.
- Không sai, chúng ta đều có ý này.
Tô Phong Hồng vừa mới dứt lời, liền có rất nhiều thiếu niên ở xung quanh lên tiếng phụ họa, lớn giọng ủng hộ.
Tô Phong Hồng gật đầu cười đáp:
-Đa tạ các huynh đệ tỷ muội nâng đỡ. Nhưng mà ba người chúng ta nói là phải chú trọng công bằng công chính, vậy nhất định sẽ hành động công bằng công chính. Trái lại, vấn đề quan trọng nhất bây giờ cũng không phải phân chia như thế nào, mà là đối phó với những hung thú trong cốc như thế nào kìa. Nếu mà đi vào lung tung không có tổ chức, chỉ sợ sẽ tạo thành những tổn thất không đáng có, dù là vị huynh đệ nào hy sinh, đều là kết quả chúng ta không muốn nhìn thấy nhất.
- Tô ca quá nhân nghĩa!
- Không có gì để bàn cãi, chúng ta đều nghe theo Tô ca.
- Đúng, chúng ta nghe Tô ca, Đỗ ca cùng Lôi ca như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Hình như vẫn là mấy chục tên thiếu niên kia đang lớn tiếng hô hào.
Đám người Khương Dịch Niên cùng Lạc Trần thờ ơ lãnh đạm, buồn cười mà cố nén.
Ba người này diễn kịch quá sức giả tạo, ai sáng suốt chỉ cần liếc mắt qua liền có thể nhìn thấu, thực chất mấy chục tên thiếu niên kia đều là người của bọn hắn. Những lời này cũng chỉ có thể lừa gạt được một số kẻ ngu dốt.
Công bằng công chính? Bên trong Linh Lộ có công bằng công chính ư? Chỉ có sức ai mạnh,nắm tay người nào lớn, thì lời nói của người đó có trọng lượng.
Lạc Trần mỉm cười, thấp giọng nói:
- Ngươi cũng đã ra được, bọn hắn chỉ là muốn dùng bọn này làm bia đỡ đạn thôi.
Bên trong Táng Linh cốc có ngàn vạn hung thú, nếu như chỉ có bọn hắn đi vào, tuyệt đối không thể nào ngăn cản được.
Chỉ có kết hợp những người này lại, hiệp lực chiến đấu, mới có thể giết chết lũ hung thú, tiến tới gần âm dương linh thụ. Chờ đến bên cạnh âm dương linh thụ, ai còn có thể tranh đoạt âm dương linh quả với bọn hắn? Công bằng công chính? Quả thực là nực cười.
Khương Dịch Niên gật gật đầu, sau khi nếm trải huyết án diệt môn, trong vô thức hắn đã thành thục lên rất nhiều, Lạc Trần nói rõ những lí do để cho hắn hiểu được, đến cùng đám người Tô Phong Hồng muốn làm gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm vang lên.
- Tô huynh nói vậy cũng không sai, nhưng mà âm dương linh quả kia chỉ có một trái, đến khi đã chém giết hung thú xong, sẽ phân chia như thế nào đây?
Những thiếu niên lũ lượt giương mắt lên nhìn, trông thấy Triệu Thanh Sư đi tới, giọng điệu rất bình thản, thong thả nói.
- A, nguyên lai là Thanh Sư huynh đệ, ngươi cũng đến rồi.
Ánh mắt Tô Phong Hồng hạ trên người Triệu Thanh Sư, rồi nheo hai mắt lại, chợt hỏi ngược lại:
- Vậy thì theo ý ngươi, phải phân chia như thế nào?
Triệu Thanh Sư nhún vai:
-Thật ra rất là đơn giản. Chỉ có một trái âm dương linh quả, chắc hẳn cũng chỉ có một người có được, cho dù là ba người các ngươi, cũng không có khả năng đem một trái âm dương linh quả chia làm ba phần. Làm như thế sẽ mất đi dược hiệu, được không bằng mất.
Vẻ mặt của Đỗ Đao vẻ trầm xuống, hỏi:
- Ngươi có phương pháp gì sao?
Điều Triệu Thanh Sư nói quả thật là vấn đề mà bọn hắn lo lắng, chỉ có một trái âm dương linh quả, căn bản không có cách phân phối nào cho trọn vẹn.
-Rất đơn giản, đem hết thảy thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị thảo lấy được ở bên trong Táng Linh Cốc, quy đổi tất cả ra linh châu. Sau đó dựa theo giá cả mà phân phối, những thứ còn lại thì tiến hành đấu giá, người trả giá cao sẽ được.
Triệu Thanh Sư chậm rãi nói ra.
Hai người Tô Phong Hồng cùng Đỗ Đao quay qua nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Lôi Hoành ở một bên lại có bộ dáng như mọi việc không liên quan đến mình, không biết là hắn có bản tính chất phác hay cố tình không thèm để ý những người khác.
- Thanh Sư huynh đệ nói rất có đạo lý, vậy thì cứ làm như thế đi. Trước hết bọn ta giết hết hung thú, sau đó thu thập tất cả các loại kỳ hoa dị thảo, thiên tài địa bảo. Để cho từng huynh đệ tỷ muội đều có phần, còn lại thì tiến hành đấu giá, người trả giá cao sẽ được.
Tô Phong Hồng khép mắt lại, trên mặt lộ ra ý cười.
Đỗ Đao lạnh lùng thốt:
- Cứ làm như vậy đi. Trong lòng hai người các ngươi đều rõ ràng, nếu như không làm vậy, còn muốn đám pháo hôi này hỗ trợ là không có khả năng.
Mặc dù thực lực của ba người bọn hắn mạnh mẽ, dưới tay cũng có trên trăm tên thủ hạ. Nhưng mà chắc chắn không có cách nào hoàn toàn giải quyết đám hung thú bên trong Táng Linh Cốc.
Thật ra âm dương linh quả không chỉ có đám bọn hắn hy vọng đoạt được, mà ngay cả chút ít hung thú có thực lực mạnh mẽ đều đang chú ý tới. Chúng nó sẽ tuyệt đối không bỏ qua âm dương linh quả.
Lôi Hoành vác thanh côn thép ròng, tỏ vẻ không có ý kiến nào khác.
- Thanh Sư đại ca nói hay lắm, biện pháp này mới là công bằng tuyệt đối.
- Không sai. Tô Phong Hồng ngươi nếu đã đáp ứng, vậy thì không thể nói không giữ lời, ngươi chính là đệ tử kiệt xuất nhất Tô gia những năm gần đây đó.
- Yên tâm đi, Tô ca cùng Đỗ ca đều là nam nhi đỉnh thiên lập địa, đương nhiên sẽ không lật lọng.
- Như thế thì ta đây an tâm, ngay từ đầu ta đã không có nghĩ đến mình có thể giành được âm dương linh quả, chỉ cần có thể đạt được một ít linh thảo là được rồi.
- Ta cũng thế. Vẫn là biện pháp của Triệu Thanh Sư tốt, xem ra cái vị này làm người không sai.
- Đúng vậy....
- Trừ mấy người bọn họ, đội của Thanh Sư có thực lực mạnh nhất, chắc chúng ta có thể gia nhập vào Thanh Sư đội.
- Thanh sư đại ca có lòng dạ rộng lớn, làm người biết suy nghĩ, chắc hẳn sẽ không bạc đãi các huynh đệ.
Khương Dịch Niên nghe những thiếu niên bốn phía quanh đây nghị luận ầm ĩ, thiếu chút không kềm được bật cười. Triệu Thanh Sư có lòng dạ rộng lớn? làm người biết suy nghĩ? Không tệ, nói có lý.
Thật sự là cười đến chết người.
Lạc Trần hỏi dò:
- Nói đến âm dương linh quả, có một công dụng vô cùng trọng yếu, sau khi ngươi phục dụng thì có khả năng trùng kích đến Thần Phách cảnh rất là lớn, ngươi tính sao đây?
Trong lồng ngực Khương Dịch Niên nhô ra một cái đầu nhỏ, “Y a y a kêu lên hai tiếng, như là hết sức lo lắng cho Khương Dịch Niên sau khi tiến vào Táng Linh Cốc muốn làm cái gì. Khương Dịch Niên sờ sờ đầu Tiểu Man, cười cười:
- Trái lại, thật ra ta không có dã tâm gì, chỉ muốn tìm kiếm một ít linh thảo, có thể trị liệu cho Tiểu Man càng tốt. Còn về mặt khác ư, thuận theo tự nhiên thôi.
Hai mắt của Lạc Trần hơi co lại, ánh mắt rơi vào phía xa. Trên gương mặt lóe lên một nụ cười mờ ảo, không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống gò má Lạc Trần, giống như trang điểm lên trên khuông mặt của hắn, trông rất là xinh đẹp.
Khương Dịch Niên mải mê nhìn vào gương mặt của Lạc Trần, không hay không biết ngây ngẩn cả người. Lập tức trong lòng dâng lên một trận ác hàn. Thầm nghĩ lan man, một tên nam nhân lại xinh đẹp như vậy để làm gì, còn đẹp hơn nhiều so với những nữ nhân!
Hơn ngàn tên thiếu niên đối với cuộc thương lượng của Triệu Thanh Sư và Đỗ Đao cũng không có dị nghị gì, trong lòng bọn họ hiểu rõ, muốn có được âm dương linh quả tựa hồ như là chuyện mò trăng đáy nước. Nhưng mà nếu đã tới Táng Linh Cốc, dĩ nhiên muốn đạt được một ít chỗ tốt. Nếu không, ai lại muốn đi đối mặt với những hung thú tàn bạo?
Khương Dịch Niên ôm Tiểu Man, nhìn mấy người còn đang thương lượng, nhẹ nhàng xoa lên đầu của nó. Tiểu Man híp mắt, hai cái sừng nhỏ trên đầu khẽ run rẩy, phát ra âm thanh nho nhỏ “ừng ực” cực kỳ hưởng thụ.
Lạc Trần tựa như không có quan tâm đến chút nào, không biết lại từ trong chỗ nào lấy ra một trái cây, từ tốn nhâm nhi.
Chúng nhân đều rõ, lần này âm dương linh quả của Táng Linh Cốc vừa chín tới, chính xác là một sự kiện to lớn.
Hiệu dụng của âm dương linh chắc không cần phải nói, chắc hẳn tất cả mọi người đã biết được. Nhưng mà bên trong Táng Linh Cốc cũng không chỉ có mỗi âm dương linh quả, trong phạm vi trăm trượng xung quanh âm dương linh thụ còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, những thứ này có giá trị không hề nhỏ.
- Nếu chúng ta đã đi vào đó, vậy thì nhất định không thể lãng phí bất cứ thứ gì.
Người mặc trường bào màu trắng Tô Phong Hồng làm động tác đưa tay ép xuống dưới, lập tức toàn bộ yên tĩnh trở lại.
Tô Phong Hồng thấy bốn phía đã hoàn toàn yên tĩnh, rất hài lòng gật gật đầu, nói tiếp:
- Âm dương linh quả này là bảo vật, cho dù đã là cao thủ Thần Phách cảnh sau khi phục dụng cũng có lợi ích, cho nên lần này khi chúng ta tranh đoạt âm dương linh quả, nhất định phải mang tính chất công bằng, để cho tất cả mọi người đều có cơ hội.
- Tô ca, ngươi cùng đám người Đỗ ca đều là Thần Phách cảnh đỉnh phong. Nói cho cùng việc giành được âm dương linh quả đối với các ngươi còn không phải dễ như lấy đồ trong túi a. Ta cho rằng các âm dương linh quả này nên để cho ba người các ngươi hưởng trước, chúng ta phân chia những linh thảo còn lại là được rồi.
- Vị huynh đệ này nói không sai, ta cũng có ý tứ như vậy.
- Dù sao trong cốc còn có cả ngàn vạn hung thú, càng đến gần âm dương linh thụ, thực lực các hung thú lại càng mạnh. Chắc chắn bọn này muốn dựa vào những cao thủ như Tô ca cùng Đỗ ca các ngươi để vượt ải. Thế thì tất nhiên âm dương linh quả phải cho các ngươi.
- Đúng đấy, trả giá càng nhiều, thu hoạch được càng lớn. Tô ca ngươi nói đi, muốn chúng ta phối hợp như thế nào, chúng ta tuyệt đối không có ý kiến.
- Không sai, chúng ta đều có ý này.
Tô Phong Hồng vừa mới dứt lời, liền có rất nhiều thiếu niên ở xung quanh lên tiếng phụ họa, lớn giọng ủng hộ.
Tô Phong Hồng gật đầu cười đáp:
-Đa tạ các huynh đệ tỷ muội nâng đỡ. Nhưng mà ba người chúng ta nói là phải chú trọng công bằng công chính, vậy nhất định sẽ hành động công bằng công chính. Trái lại, vấn đề quan trọng nhất bây giờ cũng không phải phân chia như thế nào, mà là đối phó với những hung thú trong cốc như thế nào kìa. Nếu mà đi vào lung tung không có tổ chức, chỉ sợ sẽ tạo thành những tổn thất không đáng có, dù là vị huynh đệ nào hy sinh, đều là kết quả chúng ta không muốn nhìn thấy nhất.
- Tô ca quá nhân nghĩa!
- Không có gì để bàn cãi, chúng ta đều nghe theo Tô ca.
- Đúng, chúng ta nghe Tô ca, Đỗ ca cùng Lôi ca như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Hình như vẫn là mấy chục tên thiếu niên kia đang lớn tiếng hô hào.
Đám người Khương Dịch Niên cùng Lạc Trần thờ ơ lãnh đạm, buồn cười mà cố nén.
Ba người này diễn kịch quá sức giả tạo, ai sáng suốt chỉ cần liếc mắt qua liền có thể nhìn thấu, thực chất mấy chục tên thiếu niên kia đều là người của bọn hắn. Những lời này cũng chỉ có thể lừa gạt được một số kẻ ngu dốt.
Công bằng công chính? Bên trong Linh Lộ có công bằng công chính ư? Chỉ có sức ai mạnh,nắm tay người nào lớn, thì lời nói của người đó có trọng lượng.
Lạc Trần mỉm cười, thấp giọng nói:
- Ngươi cũng đã ra được, bọn hắn chỉ là muốn dùng bọn này làm bia đỡ đạn thôi.
Bên trong Táng Linh cốc có ngàn vạn hung thú, nếu như chỉ có bọn hắn đi vào, tuyệt đối không thể nào ngăn cản được.
Chỉ có kết hợp những người này lại, hiệp lực chiến đấu, mới có thể giết chết lũ hung thú, tiến tới gần âm dương linh thụ. Chờ đến bên cạnh âm dương linh thụ, ai còn có thể tranh đoạt âm dương linh quả với bọn hắn? Công bằng công chính? Quả thực là nực cười.
Khương Dịch Niên gật gật đầu, sau khi nếm trải huyết án diệt môn, trong vô thức hắn đã thành thục lên rất nhiều, Lạc Trần nói rõ những lí do để cho hắn hiểu được, đến cùng đám người Tô Phong Hồng muốn làm gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm vang lên.
- Tô huynh nói vậy cũng không sai, nhưng mà âm dương linh quả kia chỉ có một trái, đến khi đã chém giết hung thú xong, sẽ phân chia như thế nào đây?
Những thiếu niên lũ lượt giương mắt lên nhìn, trông thấy Triệu Thanh Sư đi tới, giọng điệu rất bình thản, thong thả nói.
- A, nguyên lai là Thanh Sư huynh đệ, ngươi cũng đến rồi.
Ánh mắt Tô Phong Hồng hạ trên người Triệu Thanh Sư, rồi nheo hai mắt lại, chợt hỏi ngược lại:
- Vậy thì theo ý ngươi, phải phân chia như thế nào?
Triệu Thanh Sư nhún vai:
-Thật ra rất là đơn giản. Chỉ có một trái âm dương linh quả, chắc hẳn cũng chỉ có một người có được, cho dù là ba người các ngươi, cũng không có khả năng đem một trái âm dương linh quả chia làm ba phần. Làm như thế sẽ mất đi dược hiệu, được không bằng mất.
Vẻ mặt của Đỗ Đao vẻ trầm xuống, hỏi:
- Ngươi có phương pháp gì sao?
Điều Triệu Thanh Sư nói quả thật là vấn đề mà bọn hắn lo lắng, chỉ có một trái âm dương linh quả, căn bản không có cách phân phối nào cho trọn vẹn.
-Rất đơn giản, đem hết thảy thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị thảo lấy được ở bên trong Táng Linh Cốc, quy đổi tất cả ra linh châu. Sau đó dựa theo giá cả mà phân phối, những thứ còn lại thì tiến hành đấu giá, người trả giá cao sẽ được.
Triệu Thanh Sư chậm rãi nói ra.
Hai người Tô Phong Hồng cùng Đỗ Đao quay qua nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Lôi Hoành ở một bên lại có bộ dáng như mọi việc không liên quan đến mình, không biết là hắn có bản tính chất phác hay cố tình không thèm để ý những người khác.
- Thanh Sư huynh đệ nói rất có đạo lý, vậy thì cứ làm như thế đi. Trước hết bọn ta giết hết hung thú, sau đó thu thập tất cả các loại kỳ hoa dị thảo, thiên tài địa bảo. Để cho từng huynh đệ tỷ muội đều có phần, còn lại thì tiến hành đấu giá, người trả giá cao sẽ được.
Tô Phong Hồng khép mắt lại, trên mặt lộ ra ý cười.
Đỗ Đao lạnh lùng thốt:
- Cứ làm như vậy đi. Trong lòng hai người các ngươi đều rõ ràng, nếu như không làm vậy, còn muốn đám pháo hôi này hỗ trợ là không có khả năng.
Mặc dù thực lực của ba người bọn hắn mạnh mẽ, dưới tay cũng có trên trăm tên thủ hạ. Nhưng mà chắc chắn không có cách nào hoàn toàn giải quyết đám hung thú bên trong Táng Linh Cốc.
Thật ra âm dương linh quả không chỉ có đám bọn hắn hy vọng đoạt được, mà ngay cả chút ít hung thú có thực lực mạnh mẽ đều đang chú ý tới. Chúng nó sẽ tuyệt đối không bỏ qua âm dương linh quả.
Lôi Hoành vác thanh côn thép ròng, tỏ vẻ không có ý kiến nào khác.
- Thanh Sư đại ca nói hay lắm, biện pháp này mới là công bằng tuyệt đối.
- Không sai. Tô Phong Hồng ngươi nếu đã đáp ứng, vậy thì không thể nói không giữ lời, ngươi chính là đệ tử kiệt xuất nhất Tô gia những năm gần đây đó.
- Yên tâm đi, Tô ca cùng Đỗ ca đều là nam nhi đỉnh thiên lập địa, đương nhiên sẽ không lật lọng.
- Như thế thì ta đây an tâm, ngay từ đầu ta đã không có nghĩ đến mình có thể giành được âm dương linh quả, chỉ cần có thể đạt được một ít linh thảo là được rồi.
- Ta cũng thế. Vẫn là biện pháp của Triệu Thanh Sư tốt, xem ra cái vị này làm người không sai.
- Đúng vậy....
- Trừ mấy người bọn họ, đội của Thanh Sư có thực lực mạnh nhất, chắc chúng ta có thể gia nhập vào Thanh Sư đội.
- Thanh sư đại ca có lòng dạ rộng lớn, làm người biết suy nghĩ, chắc hẳn sẽ không bạc đãi các huynh đệ.
Khương Dịch Niên nghe những thiếu niên bốn phía quanh đây nghị luận ầm ĩ, thiếu chút không kềm được bật cười. Triệu Thanh Sư có lòng dạ rộng lớn? làm người biết suy nghĩ? Không tệ, nói có lý.
Thật sự là cười đến chết người.
Lạc Trần hỏi dò:
- Nói đến âm dương linh quả, có một công dụng vô cùng trọng yếu, sau khi ngươi phục dụng thì có khả năng trùng kích đến Thần Phách cảnh rất là lớn, ngươi tính sao đây?
Trong lồng ngực Khương Dịch Niên nhô ra một cái đầu nhỏ, “Y a y a kêu lên hai tiếng, như là hết sức lo lắng cho Khương Dịch Niên sau khi tiến vào Táng Linh Cốc muốn làm cái gì. Khương Dịch Niên sờ sờ đầu Tiểu Man, cười cười:
- Trái lại, thật ra ta không có dã tâm gì, chỉ muốn tìm kiếm một ít linh thảo, có thể trị liệu cho Tiểu Man càng tốt. Còn về mặt khác ư, thuận theo tự nhiên thôi.
Hai mắt của Lạc Trần hơi co lại, ánh mắt rơi vào phía xa. Trên gương mặt lóe lên một nụ cười mờ ảo, không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống gò má Lạc Trần, giống như trang điểm lên trên khuông mặt của hắn, trông rất là xinh đẹp.
Khương Dịch Niên mải mê nhìn vào gương mặt của Lạc Trần, không hay không biết ngây ngẩn cả người. Lập tức trong lòng dâng lên một trận ác hàn. Thầm nghĩ lan man, một tên nam nhân lại xinh đẹp như vậy để làm gì, còn đẹp hơn nhiều so với những nữ nhân!
Hơn ngàn tên thiếu niên đối với cuộc thương lượng của Triệu Thanh Sư và Đỗ Đao cũng không có dị nghị gì, trong lòng bọn họ hiểu rõ, muốn có được âm dương linh quả tựa hồ như là chuyện mò trăng đáy nước. Nhưng mà nếu đã tới Táng Linh Cốc, dĩ nhiên muốn đạt được một ít chỗ tốt. Nếu không, ai lại muốn đi đối mặt với những hung thú tàn bạo?
Khương Dịch Niên ôm Tiểu Man, nhìn mấy người còn đang thương lượng, nhẹ nhàng xoa lên đầu của nó. Tiểu Man híp mắt, hai cái sừng nhỏ trên đầu khẽ run rẩy, phát ra âm thanh nho nhỏ “ừng ực” cực kỳ hưởng thụ.
Lạc Trần tựa như không có quan tâm đến chút nào, không biết lại từ trong chỗ nào lấy ra một trái cây, từ tốn nhâm nhi.
/36
|