Duyệt Nhi vội vàng ngẩng đầu, bóng dáng Đạp Vũ đã nhanh chóng xông tới giao đấu với hai gã hắc y nhân.
Chàng vẫn mặc chiến bào trên chiến trường, trên chiến bào đều là vết máu pha lẫn bùn đất, lỗ chỗ bị rách, máu tươi thấm ướt. Duyệt Nhi nhìn mà đau lòng, biết giờ phút này không được hoảng loạn liền vội vàng bò dậy, chạy tới phía sau hòn non bộ, theo lời căn dặn của phụ hoàng tìm viên đá nhô lên, cuối cùng căng thẳng quan sát tình hình trận giao chiến.
Hai tên hắc y nhân kinh ngạc vô cùng, họ chỉ nghe nói Tam hoàng tử An Quốc – Mặc Ly công tử kia mười bốn tuổi đã có tu vi cao nhất kỳ Hợp Thể, hiện giờ đã sâu không lường được, tối thiểu cũng là tu vi ở kỳ Đại Thừa. Nhưng lại chưa từng nghe nói Lâu Quốc thái tử Đạp Vũ công tử thế nhưng cũng là tu vi Đại Thừa sơ kỳ, tiếng tăm bên ngoài của chàng toàn bộ đều là phong lưu đa tình, thật khiến người ta quên đi thực lực của chàng..
Hai tên hắc y nhân cùng lúc tấn công, mà Đạp Vũ công tử trên người cũng bị thương không ít, nội lực có chút suy yếu mới không giết được bọn họ. Mắt thấy thanh kiếm trên tay Đạp Vũ càng lúc càng chậm, xiêm y lộ ra bên ngoài chiến bào đã nhiễm đỏ máu, Duyệt Nhi ngoại trừ khẩn trương,còn thì không làm được gì cả.
Âm thanh bên ngoài hoàng cung càng lúc càng vang, toàn bộ kinh đô Bình An chìm trong tiếng than khóc kêu gào, vó ngựa giày xéo thành Bình An phồn vinh trước đây, phá hủy đi sự phồn hoa, cũng hủy đi toàn bộ huy hoàng cùng an lạc của đế quốc. Vệ Duy ở cửa Du Nhiên điện đấu với ba người, Đạp Vũ ở trong cũng không ngừng giao đấu với hai hắc y nhân, tựa như chỉ có hai người họ mới là những chiến sĩ cuối cùng của Lâu quốc.
Một hắc y nhân sau một hồi giao đấu đã lâu, bỗng dưng tinh quang chợt lóe lên trong mắt, không tiếp tục giao đấu với Đạp Vũ mà mũi kiếm bất ngờ dịch chuyển, hướng về phía Duyệt Nhi đang lén lút đứng bên cạnh.
Duyệt Nhi vội vàng ngồi sụp xuống, lăn mấy vòng trên đất, Đạp Vũ bị một hắc y nhân khác liều chết bám lấy, hướng về bên này, thế nhưng tốc độ vẫn không nhanh được đến thế, mắt thấy kẻ kia đã đến trước mắt Duyệt Nhi, xa xa bỗng dưng ánh lên một luồng kiếm quang, hắc y nhân còn chưa đến trước Duyệt Nhi thì đã bị đánh úp, quay đầu lại, không biết từ khi nào, sau hòn giả sơn của Du Nhiên điện này đã xuất hiện rất nhiều hộ vệ, thoạt nhìn xem ra tu vi không hề thấp.
Động tác của họ nhanh chóng quyết đoán, hiển nhiên là người đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Chớp mắt đã đến trước mặt Duyệt Nhi, chuẩn bị giao chiến với gã hắc y nhân định bắt lấy nàng cũng như kẻ đang giao đấu với Đạp Vũ.
Những hộ vệ này xuất hiện rất đúng lúc, thân thủ và tu vi cũng không thấp, gần như ngay lập tức xoay chuyển cục diện trận đấu.
Ánh mắt Đạp Vũ quét qua phục sức cùng bóng lưng của những hộ vệ này, đến khi nhìn thấy hình vẽ hoa văn trên tay áo thì ánh mắt chàng chợt trầm xuống, vừa đánh vừa lui, khi đã đến trước mặt Duyệt Nhi, vội nói: “Duyệt Nhi, ấn.”
Duyệt Nhi hẳn nhiên hiểu đây là ý gì, nhanh chóng đưa tay ấn mạnh lên viên đá gồ ghề, chỉ nghe “ầm” một tiếng, mặt đất liền rầm rầm xuất hiện một cái động. Đạp Vũ một tay ngăn cản hắc y nhân, một tay kéo Duyệt Nhi nhảy xuống. Hắc y nhân định đuổi theo, nhưng đã bị những hộ vệ kia ngăn cản, cửa động trong nháy mắt liền rầm rầm khép lại.
Đạp Vũ gia tăng tốc độ rơi, trước khi đáp xuống đất thì ở phía sau Duyệt Nhi, tránh để nàng bị thương.
Duyệt Nhi vội vàng từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, khẩn trương kéo chàng đứng lên: “Ca ca, ca sao rồi?” Vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy Đạp Vũ ca ca bị thương.
Đạp Vũ tựa vào tay Duyệt Nhi đứng dậy, dựa vào ý chí, nhìn mái tóc rối bù cùng gương mặt đầy nước mắt của Duyệt Nhi, nhất thời trong lòng ngổn ngang muôn vàn cảm xúc.
Binh lực cuối cùng của Lâu quốc đã có thể ngăn chặn Quảng Hiền Vương bên ngoài đế đô, lúc chàng cùng chiến mã quay lại, thế nhưng chỉ nhìn thấy kinh đô Bình An khói lửa rực trời, hết thảy đều bốc lên từ phía hoàng cung, hoàng cung bị người tập kích! Trái tim Đạp Vũ tức thời liền đau đớn, cũng không để tâm đến những việc khác, giao tình hình thế cục còn chưa ổn định cho Vệ Khởi, đơn thân độc mã quay về thành Bình An.
Tất cả cung nhân trong hoàng cung đều vô cùng hoảng loạn, lưng đeo túi chạy ra ngoài. Những việc này chàng chưa từng để vào mắt, chàng như thiêu như đốt, trong lòng chỉ nhớ đến muội muội bảo bối của mình, nếu như không có Duyệt Nhi, khoan nói đế đô liệu có giữ được hay không, cho dù bảo vệ được toàn bộ Lâu quốc đi chăng nữa thì cũng còn ý nghĩa gì đâu chứ?
May mắn là chàng vẫn đến kịp, may mắn là Duyệt Nhi vẫn bình an vô sự.
Chàng kéo tay Duyệt Nhi, vén lại mấy sợi tóc cho nàng: “Đừng sợ, có ca ca ở đây.” Chỉ một câu ngắn gọn như thế, nhưng khiến trái tim đang treo lơ lửng của Duyệt Nhi bình tâm trở lại, phụ hoàng mất rồi, nàng chỉ còn mỗi ca ca, quốc gia mất rồi, nàng vẫn còn có ca ca, nàng còn có nhà. Từ trước đến nay chưa bao giờ như thời khắc này, nàng cảm tạ trời cao đã cho nàng được sinh ra ở Lâu quốc, được là muội muội của Đạp Vũ ca ca.
Đạp Vũ dắt Duyệt Nhi, dọc đường đưa tay ấn vào đủ loại cơ quan, cứ thế mà đi không biết là bao lâu trong con đường tối mò mò, Duyệt Nhi vừa đói vừa mệt, nhưng dù thế nào cũng không dám nói. Con đường này dường như không có điểm cuối, vào thời điểm nàng suýt nữa nhịn không được muốn ngồi bệt xuống thì Đạp Vũ chợt dừng lại, ngồi xổm trước mặt nàng: “Lên đây, ca ca cõng muội.”
Duyệt Nhi theo bản năng lắc lắc đầu: “Không cần.”
Không rõ vì sao, nàng từ nhỏ đã không thích người khác cõng nàng, ngay cả người thân cận nhất là Đạp Vũ ca ca cho tới bây giờ cũng chưa từng cõng nàng. Nàng cũng không biết nguyên nhân vì sao, dường như sâu thẳm trong tiềm thức, có người đã từng bảo nàng, không được để người khác cõng, không được. Nhưng là ai, nàng lại không có chút ấn tượng nào.
Đạp Vũ ngồi trên đất một lúc lâu, thấy Duyệt Nhi khăng khăng như vậy đành đứng dậy, vẫn dắt tay nàng, có điều bước chân đã chậm lại đôi chút: “Sắp tới điểm cuối rồi.” Duyệt Nhi gật gật đầu, cắn răng, răm rắp đi theo Đạp Vũ.
Quả nhiên không lâu sau, phía trước bỗng dưng trống trải, le lói một vài tia sáng. Đạp Vũ và Duyệt Nhi ngoặt sang góc rẽ đó. Trước mắt rõ ràng là một căn phòng không lớn lắm. Căn phòng cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái ghế cùng một chiếc bàn, trên bàn đặt một cái hộp. Đạp Vũ bước tới trước, dùng chút lực trên khóa hộp, chiếc hộp liền mở ra.
Bên trong là một con dấu cùng một bức thư.
Bàn tay Đạp Vũ run run mở bức thư, Duyệt Nhi liền vội vàng chạy lên trước, dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn, nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên giấy, nhất thời những giọt nước mắt cố gắng kìm nén suýt nữa lại trào ra.
“Đạp Vũ và Duyệt Nhi, có thể đến đây cho thấy các con tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Con dấu này là dấu ấn hiệu lệnh của Giang Châu Ninh gia, gần như một nửa tiền tài Lâu Quốc đều có thể dùng con dấu này mà thu lấy. Cả cuộc đời của phụ hoàng hết sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, chỉ hi vọng lần này lưu lại đường sống cho các con. Loạn Quảng Hiền Vương cũng không phải đơn giản như vậy. Nếu còn muốn tranh giành, cầm những vật này đủ để duy trì một nửa Lâu quốc thoi thóp hơi tàn mấy mươi năm, nếu như không muốn tranh đoạt, Lâu quốc này cũng không cần nữa, các con ngoan của phụ hoàng, giữ những vật này tìm một nơi mà ẩn cư, trải qua cuộc sống phú quý nhân gia, con cháu mười mấy đời cũng có thể cơm no áo ấm không lo. Bất luận thế nào, các con đều phải sống. Phụ hoàng kết thư.”
Duyệt Nhi xem đến cuối, từng giọt nước mắt to như hạt đậu đã không ngừng rơi xuống. Nàng không hiểu, quốc gia tốt đẹp vì sao dường như chỉ trong một đêm đã trở nên như vậy, đến rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Phụ hoàng không chịu nói, ngay cả Đạp Vũ ca ca cũng không chịu nói, nàng cứ thế sống dưới sự bảo bọc chở che của hai người, trước giờ chưa từng làm gì.
Đạp Vũ cất kỹ con dấu và bức thư, ngón tay thon dài lau nước mắt cho Duyệt Nhi, ít ra Duyệt Nhi còn ở đây, cho dù thế nào đi chăng nữa, chàng nhất định sẽ bảo vệ nàng cả đời bình yên.
Đạp Vũ phóng kiếm về hướng bức tường gỗ nhô ra, bức tường liền rầm rầm sập xuống.
Ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào, hai người đều bất giác nheo nheo mắt. Trước mắt họ là một cánh đồng hoa hướng dương đang nở rộ rực rỡ, đây cũng có thể là do chính tay phụ hoàng trồng cho hai người.
Con cái Lâu gia, sẽ không từ bỏ ánh mặt trời.
Đạp Vũ và Duyệt Nhi chạy qua cánh đồng hoa hướng dương, bò lên trên một ngọn núi nhỏ không cao. Phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ cung điện Lâu quốc đều thu hết vào mắt, một khung cảnh hỗn loạn suy tàn.
Mà Du Nhiên Điện với khung cảnh tiểu trấn Giang Nam nổi tiếng khắp thiên hạ ấy, thế nhưng hiện giờ đều ngập tràn ánh lửa, khói lửa mịt mù cuồn cuộn bao phủ toàn bộ Du Nhiên Điện, bất chợt tạo nên một cảm giác mưa bụi mông lung.
Giữa hai hàng mày của Đạp Vũ hiện rõ đau đớn, chàng có thể vì Duyệt Nhi dựng nên một tiểu trấn Giang Nam, nhưng cuối cùng không có được làn mưa bụi nhạt nhòa ấy, chàng vì nàng mà tạo dựng cả thế gian, nhưng đều bị ngọn lửa kia thiêu rụi, từ ngày hôm nay, nàng là lý do duy nhất để chàng tồn tại. Bất kể thế nào, chí ít, hiện giờ nàng vẫn bên cạnh chàng, bàn tay nhỏ bé vẫn yên ổn nằm trong tay chàng.
Đạp Vũ nhìn Duyệt Nhi đang ngẩn người nhìn ngọn lửa kia, quay đầu nàng lại: “Duyệt Nhi, chúng ta đi.” Duyệt Nhi lần nữa lưu luyến nhìn Du Nhiên Điện bên dưới ánh lửa rồi xoay người theo Đạp Vũ rời đi.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ, chầm chậm biến mất trong ánh nắng sớm mai.
Duyệt Nhi không biết rằng, không lâu sau khi nàng và Đạp Vũ nhảy xuống bên dưới huyệt động, một bóng áo trắng đã vội vội vàng vàng xông đến Du Nhiên Điện.
Tức Mặc Ly nhìn thi thể hai hắc y nhân trước mặt, không có bất kỳ biểu cảm nào: “Nàng đâu?”
Những hộ vệ này chính là Hộ Hổ Vệ nổi tiếng nhất dưới trướng Mặc Ly công tử, ai nấy đều không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt tựa thiên nhân khiến người sững sờ ấy, chỉ thấp đầu kính cẩn đáp: “Duyệt Nhi công chúa theo Lâu Quốc Thái tử Đạp Vũ nhảy vào bên trong cơ quan.”
Bàn tay Tức Mặc Ly đang thả bên người dần dần siết chặt, cuối cùng cũng thả lỏng: “Tản ra, lục soát kinh đô Bình An.” Hộ Hổ Vệ hành lễ, nhanh chóng biến mất.
Chàng bước chầm chậm trong Du Nhiên Điện, nhìn cung điện xa hoa tinh xảo ấy, nhìn từng góc đình từng dòng nước bên trong, cuối cùng bước đến tẩm điện bình thường Duyệt Nhi vẫn ngủ.
Đôi đồng tử đen tựa ngọc thạch cẩn thận đánh giá mọi thứ bên trong. Bé ngoan của chàng, chàng không ở bên cạnh, nàng sẽ có cuộc sống như thế nào ở nơi này?
Nhìn tẩm điện đẹp đẽ không gì là không tinh xảo trước mắt, đôi đồng tử vốn đã lạnh lùng của chàng càng trở nên băng lạnh, Đạp Vũ? Khi chưa tiến vào Tây Tiêu chi cảnh này, Đạp Vũ đã ngấp nghé để Duyệt Nhi làm đồ đệ của mình, hiện giờ ở chốn nhân gian do Tây Tiêu chi cảnh dựng nên, ký ức bị phong ấn, vẫn còn yêu thương để Duyệt Nhi làm muội muội của mình.
Tức Mặc Ly là ai chứ? Sao có thể tha thứ cho Đạp Vũ hết một lần lại một lần, ba phen bốn lượt động đến Duyệt Nhi của chàng?
Tức Mặc Ly ngồi trong tẩm điện một lúc, đứng dậy, trông thấy chiếc đèn lồng nhỏ treo trên bức bình phong đối diện giường. Hoa đăng tám mặt đều vẽ hình một con hổ nhỏ đáng yêu màu tím, nằm yên nơi đó, nghĩ thấy Duyệt Nhi mỗi đêm đều nhìn nó rồi ngủ say, trong mắt Tức Mặc Ly hiện lên chút ý cười, bàn tay tựa ngọc tạc lấy xuống chiếc hoa đăng, cầm lấy nó rồi liền ra khỏi cửa điện.
Bàn tay phất lên, toàn bộ tẩm điện chìm trong ngọn lửa.
Chàng muốn những thứ người kia tặng cho Duyệt Nhi, hết thảy đều không còn gì.
Đến thời khắc này, Duyệt Nhi mới hiểu cái gì gọi là thói đời hiểm ác, cái gì gọi là từng bước kinh hãi.
Vô số kẻ ám sát đuổi giết, không biết từ khi nào đã tìm được họ. Mặc dù cả hai hiện giờ đã chật vật nhếch nhác đến độ nhìn không ra dáng vẻ của một hoàng tử cùng công chúa, nhưng vẫn bị sát thủ của Quảng Hiền Vương, An Quốc cùng Diệp Quốc tìm thấy, liền bắt đầu cuộc chém giết vô cùng vô tận.
Nàng lo lắng sờ sờ trán Đạp Vũ, nóng bừng bừng, nhất thời trong lòng rối loạn.
Hai người họ lúc này đang chạy trốn đến một ngôi miếu đổ nát, Đạp Vũ dùng hết tia khí lực cuối cùng, rốt cuộc lúc vào bên trong ngôi miếu thì đổ xuống. Duyệt Nhi để chàng dựa vào phía sau tượng phật đã được dọn sạch, hi vọng không người tìm thấy. Thế nhưng Đạp Vũ ca ca vậy mà lại phát sốt, trong lòng Duyệt Nhi nôn nóng. Muốn cầu cứu, lại thêm cuộc đào vong không thời khắc nào khiến trái tim không khỏi lo lắng khiến nàng hết sức mệt mỏi, nhưng hiện giờ ca ca cũng đã không gượng được rồi.
Duyệt Nhi lau nước mắt, từ bên dưới tượng phật tìm được hai mảnh vải rách, cũng không cố kỵ làm gì, trước dùng một miếng lót bên dưới người Đạp Vũ, lại dùng miếng kia đắp lên người chàng. Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đạp Vũ, mở to mắt trông chừng.
Ngày trước, khi thân thể phụ hoàng còn khỏe mạnh, nàng mỗi ngày đều cầu xin phụ hoàng để nàng ra ngoài dạo chơi. Phụ hoàng luôn nhéo mũi nàng: “Tiểu công chúa của trẫm, hoàng cung không đủ vui sao? Du Nhiên Điện không đẹp sao? Thế giới bên ngoài rất phức tạp, ra ngoài sẽ bị kẻ xấu bắt ăn thịt!” Lúc bé nàng còn bị dọa sợ không dám xin nữa, nhưng càng lớn thì càng không sợ, luôn luôn xin Đạp Vũ ca ca dẫn nàng ra ngoài.
Hiện giờ nàng cuối cùng cũng đã ra khỏi hoàng cung, cũng không có phụ hoàng quản thúc nàng, nhưng mà, từng bước từng bước đều có nguy hiểm rình rập, kẻ địch liên miên không dứt không biết từ đâu xông tới, mọi thứ thay đổi quá nhanh khiến nàng không tiếp nhận được. Mơ hồ chỉ mới hôm qua, nàng còn là tiểu công chúa Lâu quốc cơm áo không lo, mà hôm nay, nàng đã là kẻ khất cái tồi tàn.
Duyệt Nhi nhìn Đạp Vũ đang sốt cao, trên người đắp miếng vải bẩn, ca ca ngồi tít trên cao của nàng, ca ca nàng ỷ lại dựa dẫm nhất, ca ca phong lưu tuấn nhã của nàng, hiện giờ đã chật vật đến thế này. Duyệt Nhi lại đưa tay sờ sờ trán chàng, càng nóng hơn rồi, lại cầm không được nước mắt, oa oa khóc nấc lên.
Nỗi đau mất cha, nỗi đau mất nước, ca ca đổ bệnh, hết thảy những việc này cứ nối đuôi nhau mà tới, cơ hồ khiến nàng sụp đổ, dường như cuộc sống hạnh phúc bình yên suốt mười bảy năm của nàng đều chỉ chờ đợi thời khắc này, để rồi dành cho nàng đả kích nặng nề nhất.
Đạp Vũ cảm thấy toàn thân nóng rực vô lực, bên tai lại truyền đến tiếng khóc nấc nghẹn, trong lòng chàng hoảng hốt, vội vàng mở mắt, trong cơn mỏi mệt tột cùng nhìn thấy Duyệt Nhi nhỏ bé ngồi trước mặt chàng khóc nức nở, nhất thời trái tim như bị dao cắt, muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng dù thế nào cũng không nhấc tay lên nổi, đành cố gắng cất giọng: “Duyệt Nhi, đừng khóc…”
Duyệt Nhi thấy chàng mở mắt, liền vội vàng cầm lấy tay chàng, nhưng càng khóc dữ dội hơn.
Đạp Vũ đau lòng nhìn những giọt nước mắt so với nhiệt độ cơ thể chàng còn nóng rực hơn, đành nói: “Còn khóc, người khác sẽ phát hiện.”
Duyệt Nhi vừa nghe vậy thì liền vội vã thu lại nước mắt, chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào, đúng ha, nàng hiện giờ ngay cả khóc cũng không dám nữa. Rất lâu sau mới nghẹn lời: “Ca ca, ca liệu có phải…” Liệu có phải sẽ chết? Nàng nói không nên lời.
Đạp Vũ hiểu ý nàng lắc lắc đầu: “Duyệt Nhi còn ở đây, ca ca sẽ không chết.”
Chàng còn muốn bảo vệ nàng, nếu chàng đi rồi, nàng ở lại trên thế gian này hẳn sẽ phải chịu không ít cực khổ? Vì sự dung túng cùng ngạo mạn của chàng nên không để Duyệt Nhi tu luyện bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy bản thân có năng lực bảo vệ nàng, mãi cho đến khi kẻ địch bên ngoài nườm nượp kéo đến, chàng mới phát hiện,chàng cũng không hề mạnh mẽ như chàng đã tưởng.
Mà chàng bẻ đi đôi cánh của Duyệt Nhi, ngoại trừ dẫn nàng cùng bay thì liệu còn có cách nào khác?Bảo vệ nàng cả đời bình an, nguyện vọng quá đỗi giản đơn mà cũng hết sức xa xăm.
Chàng vẫn mặc chiến bào trên chiến trường, trên chiến bào đều là vết máu pha lẫn bùn đất, lỗ chỗ bị rách, máu tươi thấm ướt. Duyệt Nhi nhìn mà đau lòng, biết giờ phút này không được hoảng loạn liền vội vàng bò dậy, chạy tới phía sau hòn non bộ, theo lời căn dặn của phụ hoàng tìm viên đá nhô lên, cuối cùng căng thẳng quan sát tình hình trận giao chiến.
Hai tên hắc y nhân kinh ngạc vô cùng, họ chỉ nghe nói Tam hoàng tử An Quốc – Mặc Ly công tử kia mười bốn tuổi đã có tu vi cao nhất kỳ Hợp Thể, hiện giờ đã sâu không lường được, tối thiểu cũng là tu vi ở kỳ Đại Thừa. Nhưng lại chưa từng nghe nói Lâu Quốc thái tử Đạp Vũ công tử thế nhưng cũng là tu vi Đại Thừa sơ kỳ, tiếng tăm bên ngoài của chàng toàn bộ đều là phong lưu đa tình, thật khiến người ta quên đi thực lực của chàng..
Hai tên hắc y nhân cùng lúc tấn công, mà Đạp Vũ công tử trên người cũng bị thương không ít, nội lực có chút suy yếu mới không giết được bọn họ. Mắt thấy thanh kiếm trên tay Đạp Vũ càng lúc càng chậm, xiêm y lộ ra bên ngoài chiến bào đã nhiễm đỏ máu, Duyệt Nhi ngoại trừ khẩn trương,còn thì không làm được gì cả.
Âm thanh bên ngoài hoàng cung càng lúc càng vang, toàn bộ kinh đô Bình An chìm trong tiếng than khóc kêu gào, vó ngựa giày xéo thành Bình An phồn vinh trước đây, phá hủy đi sự phồn hoa, cũng hủy đi toàn bộ huy hoàng cùng an lạc của đế quốc. Vệ Duy ở cửa Du Nhiên điện đấu với ba người, Đạp Vũ ở trong cũng không ngừng giao đấu với hai hắc y nhân, tựa như chỉ có hai người họ mới là những chiến sĩ cuối cùng của Lâu quốc.
Một hắc y nhân sau một hồi giao đấu đã lâu, bỗng dưng tinh quang chợt lóe lên trong mắt, không tiếp tục giao đấu với Đạp Vũ mà mũi kiếm bất ngờ dịch chuyển, hướng về phía Duyệt Nhi đang lén lút đứng bên cạnh.
Duyệt Nhi vội vàng ngồi sụp xuống, lăn mấy vòng trên đất, Đạp Vũ bị một hắc y nhân khác liều chết bám lấy, hướng về bên này, thế nhưng tốc độ vẫn không nhanh được đến thế, mắt thấy kẻ kia đã đến trước mắt Duyệt Nhi, xa xa bỗng dưng ánh lên một luồng kiếm quang, hắc y nhân còn chưa đến trước Duyệt Nhi thì đã bị đánh úp, quay đầu lại, không biết từ khi nào, sau hòn giả sơn của Du Nhiên điện này đã xuất hiện rất nhiều hộ vệ, thoạt nhìn xem ra tu vi không hề thấp.
Động tác của họ nhanh chóng quyết đoán, hiển nhiên là người đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Chớp mắt đã đến trước mặt Duyệt Nhi, chuẩn bị giao chiến với gã hắc y nhân định bắt lấy nàng cũng như kẻ đang giao đấu với Đạp Vũ.
Những hộ vệ này xuất hiện rất đúng lúc, thân thủ và tu vi cũng không thấp, gần như ngay lập tức xoay chuyển cục diện trận đấu.
Ánh mắt Đạp Vũ quét qua phục sức cùng bóng lưng của những hộ vệ này, đến khi nhìn thấy hình vẽ hoa văn trên tay áo thì ánh mắt chàng chợt trầm xuống, vừa đánh vừa lui, khi đã đến trước mặt Duyệt Nhi, vội nói: “Duyệt Nhi, ấn.”
Duyệt Nhi hẳn nhiên hiểu đây là ý gì, nhanh chóng đưa tay ấn mạnh lên viên đá gồ ghề, chỉ nghe “ầm” một tiếng, mặt đất liền rầm rầm xuất hiện một cái động. Đạp Vũ một tay ngăn cản hắc y nhân, một tay kéo Duyệt Nhi nhảy xuống. Hắc y nhân định đuổi theo, nhưng đã bị những hộ vệ kia ngăn cản, cửa động trong nháy mắt liền rầm rầm khép lại.
Đạp Vũ gia tăng tốc độ rơi, trước khi đáp xuống đất thì ở phía sau Duyệt Nhi, tránh để nàng bị thương.
Duyệt Nhi vội vàng từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, khẩn trương kéo chàng đứng lên: “Ca ca, ca sao rồi?” Vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy Đạp Vũ ca ca bị thương.
Đạp Vũ tựa vào tay Duyệt Nhi đứng dậy, dựa vào ý chí, nhìn mái tóc rối bù cùng gương mặt đầy nước mắt của Duyệt Nhi, nhất thời trong lòng ngổn ngang muôn vàn cảm xúc.
Binh lực cuối cùng của Lâu quốc đã có thể ngăn chặn Quảng Hiền Vương bên ngoài đế đô, lúc chàng cùng chiến mã quay lại, thế nhưng chỉ nhìn thấy kinh đô Bình An khói lửa rực trời, hết thảy đều bốc lên từ phía hoàng cung, hoàng cung bị người tập kích! Trái tim Đạp Vũ tức thời liền đau đớn, cũng không để tâm đến những việc khác, giao tình hình thế cục còn chưa ổn định cho Vệ Khởi, đơn thân độc mã quay về thành Bình An.
Tất cả cung nhân trong hoàng cung đều vô cùng hoảng loạn, lưng đeo túi chạy ra ngoài. Những việc này chàng chưa từng để vào mắt, chàng như thiêu như đốt, trong lòng chỉ nhớ đến muội muội bảo bối của mình, nếu như không có Duyệt Nhi, khoan nói đế đô liệu có giữ được hay không, cho dù bảo vệ được toàn bộ Lâu quốc đi chăng nữa thì cũng còn ý nghĩa gì đâu chứ?
May mắn là chàng vẫn đến kịp, may mắn là Duyệt Nhi vẫn bình an vô sự.
Chàng kéo tay Duyệt Nhi, vén lại mấy sợi tóc cho nàng: “Đừng sợ, có ca ca ở đây.” Chỉ một câu ngắn gọn như thế, nhưng khiến trái tim đang treo lơ lửng của Duyệt Nhi bình tâm trở lại, phụ hoàng mất rồi, nàng chỉ còn mỗi ca ca, quốc gia mất rồi, nàng vẫn còn có ca ca, nàng còn có nhà. Từ trước đến nay chưa bao giờ như thời khắc này, nàng cảm tạ trời cao đã cho nàng được sinh ra ở Lâu quốc, được là muội muội của Đạp Vũ ca ca.
Đạp Vũ dắt Duyệt Nhi, dọc đường đưa tay ấn vào đủ loại cơ quan, cứ thế mà đi không biết là bao lâu trong con đường tối mò mò, Duyệt Nhi vừa đói vừa mệt, nhưng dù thế nào cũng không dám nói. Con đường này dường như không có điểm cuối, vào thời điểm nàng suýt nữa nhịn không được muốn ngồi bệt xuống thì Đạp Vũ chợt dừng lại, ngồi xổm trước mặt nàng: “Lên đây, ca ca cõng muội.”
Duyệt Nhi theo bản năng lắc lắc đầu: “Không cần.”
Không rõ vì sao, nàng từ nhỏ đã không thích người khác cõng nàng, ngay cả người thân cận nhất là Đạp Vũ ca ca cho tới bây giờ cũng chưa từng cõng nàng. Nàng cũng không biết nguyên nhân vì sao, dường như sâu thẳm trong tiềm thức, có người đã từng bảo nàng, không được để người khác cõng, không được. Nhưng là ai, nàng lại không có chút ấn tượng nào.
Đạp Vũ ngồi trên đất một lúc lâu, thấy Duyệt Nhi khăng khăng như vậy đành đứng dậy, vẫn dắt tay nàng, có điều bước chân đã chậm lại đôi chút: “Sắp tới điểm cuối rồi.” Duyệt Nhi gật gật đầu, cắn răng, răm rắp đi theo Đạp Vũ.
Quả nhiên không lâu sau, phía trước bỗng dưng trống trải, le lói một vài tia sáng. Đạp Vũ và Duyệt Nhi ngoặt sang góc rẽ đó. Trước mắt rõ ràng là một căn phòng không lớn lắm. Căn phòng cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái ghế cùng một chiếc bàn, trên bàn đặt một cái hộp. Đạp Vũ bước tới trước, dùng chút lực trên khóa hộp, chiếc hộp liền mở ra.
Bên trong là một con dấu cùng một bức thư.
Bàn tay Đạp Vũ run run mở bức thư, Duyệt Nhi liền vội vàng chạy lên trước, dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn, nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên giấy, nhất thời những giọt nước mắt cố gắng kìm nén suýt nữa lại trào ra.
“Đạp Vũ và Duyệt Nhi, có thể đến đây cho thấy các con tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Con dấu này là dấu ấn hiệu lệnh của Giang Châu Ninh gia, gần như một nửa tiền tài Lâu Quốc đều có thể dùng con dấu này mà thu lấy. Cả cuộc đời của phụ hoàng hết sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, chỉ hi vọng lần này lưu lại đường sống cho các con. Loạn Quảng Hiền Vương cũng không phải đơn giản như vậy. Nếu còn muốn tranh giành, cầm những vật này đủ để duy trì một nửa Lâu quốc thoi thóp hơi tàn mấy mươi năm, nếu như không muốn tranh đoạt, Lâu quốc này cũng không cần nữa, các con ngoan của phụ hoàng, giữ những vật này tìm một nơi mà ẩn cư, trải qua cuộc sống phú quý nhân gia, con cháu mười mấy đời cũng có thể cơm no áo ấm không lo. Bất luận thế nào, các con đều phải sống. Phụ hoàng kết thư.”
Duyệt Nhi xem đến cuối, từng giọt nước mắt to như hạt đậu đã không ngừng rơi xuống. Nàng không hiểu, quốc gia tốt đẹp vì sao dường như chỉ trong một đêm đã trở nên như vậy, đến rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Phụ hoàng không chịu nói, ngay cả Đạp Vũ ca ca cũng không chịu nói, nàng cứ thế sống dưới sự bảo bọc chở che của hai người, trước giờ chưa từng làm gì.
Đạp Vũ cất kỹ con dấu và bức thư, ngón tay thon dài lau nước mắt cho Duyệt Nhi, ít ra Duyệt Nhi còn ở đây, cho dù thế nào đi chăng nữa, chàng nhất định sẽ bảo vệ nàng cả đời bình yên.
Đạp Vũ phóng kiếm về hướng bức tường gỗ nhô ra, bức tường liền rầm rầm sập xuống.
Ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào, hai người đều bất giác nheo nheo mắt. Trước mắt họ là một cánh đồng hoa hướng dương đang nở rộ rực rỡ, đây cũng có thể là do chính tay phụ hoàng trồng cho hai người.
Con cái Lâu gia, sẽ không từ bỏ ánh mặt trời.
Đạp Vũ và Duyệt Nhi chạy qua cánh đồng hoa hướng dương, bò lên trên một ngọn núi nhỏ không cao. Phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ cung điện Lâu quốc đều thu hết vào mắt, một khung cảnh hỗn loạn suy tàn.
Mà Du Nhiên Điện với khung cảnh tiểu trấn Giang Nam nổi tiếng khắp thiên hạ ấy, thế nhưng hiện giờ đều ngập tràn ánh lửa, khói lửa mịt mù cuồn cuộn bao phủ toàn bộ Du Nhiên Điện, bất chợt tạo nên một cảm giác mưa bụi mông lung.
Giữa hai hàng mày của Đạp Vũ hiện rõ đau đớn, chàng có thể vì Duyệt Nhi dựng nên một tiểu trấn Giang Nam, nhưng cuối cùng không có được làn mưa bụi nhạt nhòa ấy, chàng vì nàng mà tạo dựng cả thế gian, nhưng đều bị ngọn lửa kia thiêu rụi, từ ngày hôm nay, nàng là lý do duy nhất để chàng tồn tại. Bất kể thế nào, chí ít, hiện giờ nàng vẫn bên cạnh chàng, bàn tay nhỏ bé vẫn yên ổn nằm trong tay chàng.
Đạp Vũ nhìn Duyệt Nhi đang ngẩn người nhìn ngọn lửa kia, quay đầu nàng lại: “Duyệt Nhi, chúng ta đi.” Duyệt Nhi lần nữa lưu luyến nhìn Du Nhiên Điện bên dưới ánh lửa rồi xoay người theo Đạp Vũ rời đi.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ, chầm chậm biến mất trong ánh nắng sớm mai.
Duyệt Nhi không biết rằng, không lâu sau khi nàng và Đạp Vũ nhảy xuống bên dưới huyệt động, một bóng áo trắng đã vội vội vàng vàng xông đến Du Nhiên Điện.
Tức Mặc Ly nhìn thi thể hai hắc y nhân trước mặt, không có bất kỳ biểu cảm nào: “Nàng đâu?”
Những hộ vệ này chính là Hộ Hổ Vệ nổi tiếng nhất dưới trướng Mặc Ly công tử, ai nấy đều không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt tựa thiên nhân khiến người sững sờ ấy, chỉ thấp đầu kính cẩn đáp: “Duyệt Nhi công chúa theo Lâu Quốc Thái tử Đạp Vũ nhảy vào bên trong cơ quan.”
Bàn tay Tức Mặc Ly đang thả bên người dần dần siết chặt, cuối cùng cũng thả lỏng: “Tản ra, lục soát kinh đô Bình An.” Hộ Hổ Vệ hành lễ, nhanh chóng biến mất.
Chàng bước chầm chậm trong Du Nhiên Điện, nhìn cung điện xa hoa tinh xảo ấy, nhìn từng góc đình từng dòng nước bên trong, cuối cùng bước đến tẩm điện bình thường Duyệt Nhi vẫn ngủ.
Đôi đồng tử đen tựa ngọc thạch cẩn thận đánh giá mọi thứ bên trong. Bé ngoan của chàng, chàng không ở bên cạnh, nàng sẽ có cuộc sống như thế nào ở nơi này?
Nhìn tẩm điện đẹp đẽ không gì là không tinh xảo trước mắt, đôi đồng tử vốn đã lạnh lùng của chàng càng trở nên băng lạnh, Đạp Vũ? Khi chưa tiến vào Tây Tiêu chi cảnh này, Đạp Vũ đã ngấp nghé để Duyệt Nhi làm đồ đệ của mình, hiện giờ ở chốn nhân gian do Tây Tiêu chi cảnh dựng nên, ký ức bị phong ấn, vẫn còn yêu thương để Duyệt Nhi làm muội muội của mình.
Tức Mặc Ly là ai chứ? Sao có thể tha thứ cho Đạp Vũ hết một lần lại một lần, ba phen bốn lượt động đến Duyệt Nhi của chàng?
Tức Mặc Ly ngồi trong tẩm điện một lúc, đứng dậy, trông thấy chiếc đèn lồng nhỏ treo trên bức bình phong đối diện giường. Hoa đăng tám mặt đều vẽ hình một con hổ nhỏ đáng yêu màu tím, nằm yên nơi đó, nghĩ thấy Duyệt Nhi mỗi đêm đều nhìn nó rồi ngủ say, trong mắt Tức Mặc Ly hiện lên chút ý cười, bàn tay tựa ngọc tạc lấy xuống chiếc hoa đăng, cầm lấy nó rồi liền ra khỏi cửa điện.
Bàn tay phất lên, toàn bộ tẩm điện chìm trong ngọn lửa.
Chàng muốn những thứ người kia tặng cho Duyệt Nhi, hết thảy đều không còn gì.
Đến thời khắc này, Duyệt Nhi mới hiểu cái gì gọi là thói đời hiểm ác, cái gì gọi là từng bước kinh hãi.
Vô số kẻ ám sát đuổi giết, không biết từ khi nào đã tìm được họ. Mặc dù cả hai hiện giờ đã chật vật nhếch nhác đến độ nhìn không ra dáng vẻ của một hoàng tử cùng công chúa, nhưng vẫn bị sát thủ của Quảng Hiền Vương, An Quốc cùng Diệp Quốc tìm thấy, liền bắt đầu cuộc chém giết vô cùng vô tận.
Nàng lo lắng sờ sờ trán Đạp Vũ, nóng bừng bừng, nhất thời trong lòng rối loạn.
Hai người họ lúc này đang chạy trốn đến một ngôi miếu đổ nát, Đạp Vũ dùng hết tia khí lực cuối cùng, rốt cuộc lúc vào bên trong ngôi miếu thì đổ xuống. Duyệt Nhi để chàng dựa vào phía sau tượng phật đã được dọn sạch, hi vọng không người tìm thấy. Thế nhưng Đạp Vũ ca ca vậy mà lại phát sốt, trong lòng Duyệt Nhi nôn nóng. Muốn cầu cứu, lại thêm cuộc đào vong không thời khắc nào khiến trái tim không khỏi lo lắng khiến nàng hết sức mệt mỏi, nhưng hiện giờ ca ca cũng đã không gượng được rồi.
Duyệt Nhi lau nước mắt, từ bên dưới tượng phật tìm được hai mảnh vải rách, cũng không cố kỵ làm gì, trước dùng một miếng lót bên dưới người Đạp Vũ, lại dùng miếng kia đắp lên người chàng. Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đạp Vũ, mở to mắt trông chừng.
Ngày trước, khi thân thể phụ hoàng còn khỏe mạnh, nàng mỗi ngày đều cầu xin phụ hoàng để nàng ra ngoài dạo chơi. Phụ hoàng luôn nhéo mũi nàng: “Tiểu công chúa của trẫm, hoàng cung không đủ vui sao? Du Nhiên Điện không đẹp sao? Thế giới bên ngoài rất phức tạp, ra ngoài sẽ bị kẻ xấu bắt ăn thịt!” Lúc bé nàng còn bị dọa sợ không dám xin nữa, nhưng càng lớn thì càng không sợ, luôn luôn xin Đạp Vũ ca ca dẫn nàng ra ngoài.
Hiện giờ nàng cuối cùng cũng đã ra khỏi hoàng cung, cũng không có phụ hoàng quản thúc nàng, nhưng mà, từng bước từng bước đều có nguy hiểm rình rập, kẻ địch liên miên không dứt không biết từ đâu xông tới, mọi thứ thay đổi quá nhanh khiến nàng không tiếp nhận được. Mơ hồ chỉ mới hôm qua, nàng còn là tiểu công chúa Lâu quốc cơm áo không lo, mà hôm nay, nàng đã là kẻ khất cái tồi tàn.
Duyệt Nhi nhìn Đạp Vũ đang sốt cao, trên người đắp miếng vải bẩn, ca ca ngồi tít trên cao của nàng, ca ca nàng ỷ lại dựa dẫm nhất, ca ca phong lưu tuấn nhã của nàng, hiện giờ đã chật vật đến thế này. Duyệt Nhi lại đưa tay sờ sờ trán chàng, càng nóng hơn rồi, lại cầm không được nước mắt, oa oa khóc nấc lên.
Nỗi đau mất cha, nỗi đau mất nước, ca ca đổ bệnh, hết thảy những việc này cứ nối đuôi nhau mà tới, cơ hồ khiến nàng sụp đổ, dường như cuộc sống hạnh phúc bình yên suốt mười bảy năm của nàng đều chỉ chờ đợi thời khắc này, để rồi dành cho nàng đả kích nặng nề nhất.
Đạp Vũ cảm thấy toàn thân nóng rực vô lực, bên tai lại truyền đến tiếng khóc nấc nghẹn, trong lòng chàng hoảng hốt, vội vàng mở mắt, trong cơn mỏi mệt tột cùng nhìn thấy Duyệt Nhi nhỏ bé ngồi trước mặt chàng khóc nức nở, nhất thời trái tim như bị dao cắt, muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng dù thế nào cũng không nhấc tay lên nổi, đành cố gắng cất giọng: “Duyệt Nhi, đừng khóc…”
Duyệt Nhi thấy chàng mở mắt, liền vội vàng cầm lấy tay chàng, nhưng càng khóc dữ dội hơn.
Đạp Vũ đau lòng nhìn những giọt nước mắt so với nhiệt độ cơ thể chàng còn nóng rực hơn, đành nói: “Còn khóc, người khác sẽ phát hiện.”
Duyệt Nhi vừa nghe vậy thì liền vội vã thu lại nước mắt, chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào, đúng ha, nàng hiện giờ ngay cả khóc cũng không dám nữa. Rất lâu sau mới nghẹn lời: “Ca ca, ca liệu có phải…” Liệu có phải sẽ chết? Nàng nói không nên lời.
Đạp Vũ hiểu ý nàng lắc lắc đầu: “Duyệt Nhi còn ở đây, ca ca sẽ không chết.”
Chàng còn muốn bảo vệ nàng, nếu chàng đi rồi, nàng ở lại trên thế gian này hẳn sẽ phải chịu không ít cực khổ? Vì sự dung túng cùng ngạo mạn của chàng nên không để Duyệt Nhi tu luyện bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy bản thân có năng lực bảo vệ nàng, mãi cho đến khi kẻ địch bên ngoài nườm nượp kéo đến, chàng mới phát hiện,chàng cũng không hề mạnh mẽ như chàng đã tưởng.
Mà chàng bẻ đi đôi cánh của Duyệt Nhi, ngoại trừ dẫn nàng cùng bay thì liệu còn có cách nào khác?Bảo vệ nàng cả đời bình an, nguyện vọng quá đỗi giản đơn mà cũng hết sức xa xăm.
/187
|