Bên môi Cấp Quỳnh hàm chứa ý cười lạnh lẽo, kiếm trong tay càng múa nhanh hơn. Nhất thời, giữa không trung quang điện giao thoa, kiếm khí đan xen, dưới bầu trời hoàng hôn càng toát lên vẻ mỹ lệ.
Mắt thấy Duyệt Nhi đã dừng lại, Cấp Quỳnh nhanh chóng bay người lại gần, kiếm trong tay đâm thẳng tới, nháy mắt đã đến vị trí yết hầu (cổ họng) Duyệt Nhi.
Ngu Ngư ở bên dưới kinh hãi a lên một tiến. Đám Cửu Kiếm và Phất Dung trong tay đã ngưng tụ linh lực, đang định cản lại kiếm của Cấp Quỳnh , Ngu Cực cũng phóng người đến giữa chừng không.
Duyệt Nhi cầm trượng, ở khoảng không ngay phía trước Cấp Quỳnh nhẹ nhàng điểm một cái, sau đó……………
Cấp Quỳnh đáng thương hoàn toàn không thể cử động, kiếm cứ thế dừng lại nơi yết hầu Duyệt Nhi. Nàng ta vùng vẫy một lúc, phát hiện cả người chẳng thể động đậy, càng giãy giụa thì trên người tựa như bị tơ mỏng cắt xuống, mà tay bàn tay cầm kiếm cũng đã chẳng thể nào cử động. Trong lòng nàng ta hốt hoảng, rất nhanh đã hiểu vấn đề ở đâu, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy khoảng không nơi Duyệt Nhi vẫn không ngừng lùi lại, không biết từ khi nào đã phủ đầy những sợi tơ mảnh gần như trong suốt, nhưng mọi ngươi đều không phát hiện.
Cấp Quỳnh cười lạnh một tiếng, vào khoảnh khắc trượng của Duyệt Nhi bổ xuống thì bắn mảnh vàng lá nơi cổ tay trái đang cầm kiếm về phía trượng của Duyệt Nhi, cố gắng ngăn cản đòn tấn công của nàng.
“Duyệt Nhi cô nương, người của Thánh giới quang minh chính đại, thắng cũng phải thắng cho vẻ vang, cô lại bày ra mánh khóe như vậy, đừng nói liệu có thể thắng ta hay không, chỉ hành vi như vậy thôi quả thực đã cực kỳ bỉ ổi rồi.” Cấp Quỳnh tự giải vây cho mình, tố giác “hành vi tệ hại” của Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi hì hì cười một tiếng: “Mỹ nhân, chú ý an toàn đi!” Vừa nói, tay đã phóng ra một đóa hoa kết từ những cánh hoa bằng vàng, đóa hoa ấy đến trước mặt Cấp Quỳnh, thoáng chốc đã phân thành vô số những cánh nhỏ, trực tiếp đánh vào các vị trí mệnh môn của Cấp Quỳnh.
Cấp Quỳnh không ngờ nàng còn dám dùng chiêu tương tự như vậy: “Ngươi, bỉ ổi!” Mấy ám khí này lại muốn đánh bại nàng ta?
Nàng thấy Duyệt Nhi đã bay người tới, đành phải liên tục lùi về sau, không phải chỉ là mấy thứ ám khí thôi sao? Mặc dù bị thương nặng, nhưng vẫn khó mà chạm được đến nàng.
Thế nhưng………….
Cấp Quỳnh đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt Duyệt Nhi: “ Đáng giận, ngươi vậy mà lại hạ độc trên ám khí?”
Duyệt Nhi nhướng mày: “Ngươi cuối cùng cũng phát hiện rồi? Chỉ bôi chút thuốc hủy dung với loại bỏ tu vi thôi. Hắc hắc.”
“Ngươi!” Cấp Quỳnh cực kỳ phẫn nộ, một bên lại phải ngăn cản đòn công kích của Duyệt Nhi. Nàng dù thế nào cũng không ngờ, trước mắt bao nhiêu người, tiểu cô nương này thế nhưng dám giở tiểu xảo mà chỉ phàm nhân mới dùng, lại còn hạ độc trên ám khí! Vấn đề là, nàng vậy mà lại trúng phải mánh lới đáng khinh nhất này của phàm gian?!
Hai mắt Cấp Quỳnh khẽ đảo, suýt nữa thì tức đến bất tỉnh, lật thuyền trong mương, tiểu cô nương này thật đúng là không biết xấu hổ mà! Nàng ta dùng hết toàn lực, gắng gượng ngăn đòn công kích của Duyệt Nhi, chỉ là cơ thể càng lúc càng nhũn ra, sức lực cũng từng chút từng chút một trôi đi.
“Bịch” một phát, Cấp Quỳnh đã bị Duyệt Nhi một cước đá bay, cô hổ nhỏ hình như còn chưa hả giận, lại vội vàng bay thẳng đến ngồi lên lưng nàng ta, nhéo mặt nàng, tát bên trái phải hai cái, khi sắp đánh đến cái thứ ba thì bị Tái Sách lửa giận phừng phừng xông lên ngăn lại.
“Duyệt Nhi cô nương, việc đã đến nước này, Hóa Lương nhận thua, đừng đánh nữa.”
Duyệt Nhi nhìn gương mặt đã dần dần sưng tấy của Cấp Quỳnh, lại nhìn nhìn Tái Sách, cứ đánh như vậy cũng không phải là cách. Ầm ĩ hơn nữa, Ngu Phong e rằng cũng không mấy dễ chịu.
Cô hổ nhỏ đứng dậy, dường như còn chưa hả giận, lại đạp Cấp Quỳnh mấy cước nữa rồi mới giậm chân bịch bịch bịch chạy đến ngồi lên trên chiếc ghế gỗ trầm hương, hờn mát nhìn Cửu Kiếm.
Cửu Kiếm:…………….Đúng là cô hổ nhỏ bạo lực hiếu chiến a.
Cấp Quỳnh toàn thân đã chẳng còn chút sức lực, dù gì cũng là thuốc Đạp Vũ cho Duyệt Nhi, xem ra rất lợi hại. Duyệt Nhi nhìn Cấp Quỳnh được mấy Thánh nữ xinh đẹp dìu xuống, cảm thấy cơn giận trong đầu cuối cùng cũng bớt đi chút ít.
“Duyệt Nhi cô nương, dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, quả thực thắng cũng không vẻ vang.” Tái Sách nhìn Cấp Quỳnh được dìu đi, trong lòng phẫn nộ, nói thế nào nàng ấy cũng là Thánh quân. Tiểu cô nương vừa rồi trong trận đấu thể hiện cũng không tệ, vậy mà lúc cuối lại phóng ám khí, còn dùng độc nữa chứ.
Duyệt Nhi cười hắc hắc: “Thắng chính là thắng. Ám khí không phải là thuật pháp sao? Ám khí cũng chia ra tốc độ, lực độ, góc độ, cũng là một loại vũ khí. Các ngươi cũng không quy định nói không thể sử dụng ám khí. Hiện giờ nói như vậy, chẳng lẽ là do không chấp nhận thua?”
Người của Hóa Lương bị nàng bẻ lại, đành phải nghẹn lời không nói gì. Lời Duyệt Nhi nói cũng không có gì sai, thắng chính là thắng. Lẽ nào họ còn phải cố tình gây sự, chỉ là không biết Cấp Quỳnh liệu có nuốt trôi cơn tức này không. Nàng ta vốn tâm cao khí ngạo, trận tỷ thí hôm nay vốn cũng là do nàng ta đề xướng, không ngờ hiện giờ lại nhận lấy kết cục thảm hại như vậy.
Duyệt Nhi cũng không để ý đến ánh mắt chứa đựng đủ loại cảm xúc của họ, quay người liền bay về Yểm Tịch sơn.
Nhàm chán đứng trên mây, Duyệt Nhi sờ sờ giữa trán, chỗ này, có tử tẫn ấn. Thì ra mình lại lợi hại như vậy? Tựa hồ trong chốn u minh, nàng vốn dĩ chính là như vậy, vì vậy phong ấn được giải, nàng thế nhưng không hề có chút nào cảm thấy không hợp hay kinh ngạc. Có lẽ, trong tiềm thức của nàng đã biết chuyện này.
Cửu Kiếm và người của Ngu Cực đi theo sau nàng.
Ngu Phong đã từng trong lúc nàng thống khổ nhất phản bội lại nàng, giáng cho nàng một kích nặng nề nhất. Mà bởi vì một lý do sâu xa, Tức Mặc Ly hi vọng nàng một lần nữa đứng dậy từ chính nơi này.
Ngu Phong có thể mang lại niềm kiêu hãnh, sự tôn kính cùng địa vị, thân phận nàng từng có, điểm này là không thể nghi ngờ.
Nàng là nữ nhân của y, như vậy đã đủ rồi, nhưng vẫn bị kẻ khác lên án.
Duyệt Nhi không biết liệu có từng nghĩ đến điều này hay không, dù gì với nàng mà nói, đấy là giấc mộng xa vời, là sự hiện hữu không mấy mạnh mẽ. Từ đầu chí cuối, nàng chỉ vhi ọng được ở bên cạnh y mà thôi.
Nói nàng phung phí của trời cũng được, nói nàng không chí tiến thủ cũng không sao, nói nàng dựa dẫm nam nhân cũng không thành vấn đề, nàng không có cuồng vọng cũng như dã tâm trở nên mạnh nhất, có thể đứng cạnh y thì đã không cầu gì hơn nữa.
Mà Mặc Ly, chàng hiện giờ đang ở đâu vậy? Duyệt Nhi ngẩng đầu, nhìn tinh tú giăng khắp trời. Chàng nói nhanh thôi, nhưng đã qua hơn nửa tháng rồi!
Nàng nhớ chàng, nhớ Hốt Hốt, nhớ dãy núi Lạc Thủy.
Duyệt Nhi đang nghĩ đến mê mẩn, cơ hồ hơi nước trong mắt lại dấy lên thì đột nhiên cảm giác được có hai vật gì đó đang xông tới với tốc độ cực nhanh, lao vào mây của Duyệt Nhi, ôm lấy hai chân Duyệt Nhi.
Sau khi phong ấn nàng được giải, có thể tự do bay lượn, so với mấy người Cửu Kiếm còn nhanh hơn rất nhiều, hiện giờ đã cách Cửu Kiếm một quãng xa, mà hai người ở trước mặt này.
Duyệt Nhi cúi đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi tuấn tú đang ôm chân phải mình, cùng tráng hán ôm chân trái.
Duyệt Nhi:…………..
Nhìn nhau không nói:…………Tiếc là Duyệt Nhi không giống như bọn họ nước mắt ròng ròng, mà là không rõ vì sao.
Còn chưa đợi Duyệt Nhi đặt vấn đề, Thiên Hồi đã lau nước mắt, khóc rống lên.
“Chủ nhân, người cuối cùng đã quay lại rồi…………….Mấy vạn năm qua, chúng tôi ngày ngày đều lặng lẽ đợi người! Qua những nơi người đã từng tới, nơi nào có khí tức của người, chúng tôi liền đến đó. Chủ nhân, lần này chúng tôi sẽ vĩnh viễn không để người rời xa chúng tôi nữa.”
Duyệt Nhi:…………
Mộc Thông cũng nước mắt giàn giụa, một nam tử cao to chất phác lại gào khóc như mất cha mất mẹ: “Chủ nhân, người cuối cùng đã quay về, người cuối cùng đã quay về….”
Người này rõ ràng là không một chút trữ tình tán chuyện, mà là một người hồn hậu thật thà. Duyệt Nhi nghe thấy mà trái tim cũng bồi hồi, đặc biệt là nước mắt của họ, từng giọt từng giọt nặng tựa ngàn cân, mặc dù lời nói người bên cạnh nghe thấy có thể thấy buồn cười, nhưng vào tai Duyệt Nhi thì lại có vài phần tin tưởng.
“Các ngươi tên gì?” Bọn họ gọi nàng là chủ nhân, hẳn là thuộc hạ của nàng rồi.
Thiên Hồi ngừng gào khóc, chỉ có nước mắt là vẫn không ngừng lăn xuống: “Thuộc hạ Thiên Hồi.”
“Thuộc hạ Mộc Thông.”
Duyệt Nhi kinh ngạc một lúc rồi mới ha ha cười lớn: “Ta còn tưởng ngươi tên Bách Chuyển, không ngờ ngươi gọi là Mộc Thông.” Huầy, quả thực có vài người tên như vậy nha.
Mộc Thông cười khà, gãi gãi ót. Chủ nhân trước đây cũng thường gọi y là Mộc Thông, tên thân mật như vậy, y rất thích.
Hiện giờ mấy người Cửu Kiếm và Ngu Cực đã theo tới, thấy hai người họ ôm chân Duyệt Nhi, bộ dạng tội nghiệp đáng thương thì ai nấy đều ngẩn ra.
“Các ngươi là ai? Buông tay!” Cửu Kiếm phản ứng trước tiên, bước lên trước hất tay Mộc Thông và Thiên Hồi xuống, tách hai người họ ra.
“Ngươi lại là kẻ nào đây?” Thiên Hồi cũng không cam chịu yếu thế.
“Ta là người giám hộ Duyệt Nhi cô nương.” Cửu Kiếm trừng mắt nhìn.
Thiên Hồi đưa ra con số: “Ngươi theo nàng ấy bao lâu?”
Cửu Kiếm vênh mặt: “Mấy trăm năm rồi!”
Thiên Hồi cười lạnh: “Ta theo nàng đã hơn hai mươi vạn năm!”
“Ngươi!”
“Ta thế nào?”
Duyệt Nhi hào hứng nhìn hai người tranh cãi qua lại, Mộc Thông ở bên cạnh muốn kéo Thiên Hồi, nhưng bị Thiên Hồi giằng ra, một người to như thế, vậy mà lại khốn đốn ở trên không trung lăn mấy vòng, khóc không ra nước mắt. Ai bảo Thiên Hồi thoạt nhìn nho nhã yếu ớt chứ, thực ra tu vi pháp thuật so với y đều cao hơn rất nhiều ấy.
“Duyệt Nhi cô nương (chủ nhân), người nói xem, chúng ta ai tốt!” Hai người đồng thời quay đầu lại hỏi Duyệt Nhi đang hí hửng.
Duyệt Nhi phẩy phẩy tay: “Đều tốt đều tốt. Nếu đã đi theo ta, vậy hai người hãy chung sống hòa bình, tương thân tương ái ………….”
“Ta với hắn (nàng ta) tương thân tương ái? Không thể nào!” Lại là cùng lúc kháng nghị.
Duyệt Nhi cũng không biết làm sao, quay đầu nhìn ba người Phất Dung Túc Tịch cùng Ngưng Không. Ba người họ liền vội vàng chạy lên lôi kéo Cửu Kiếm.
“Nếu như bị chủ thượng biết cô ầm ĩ như vậy, bảo đảm sẽ lại muốn tống cô đến một giới nào đó. Kiềm chế chút đi, lẽ nào cô còn muốn khiến Duyệt Nhi cô nương khó xử?”
Cửu Kiếm hung hăng liếc Thiên Hồi một cái, quay đầu sang, nở nụ cười thập phần dịu dàng với Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi cô nương, chúng ta quay về Yểm Tịch sơn đi.” Dứt lời đã kéo Duyệt Nhi bay về phía trước.
Thiên Hồi cũng không chịu yếu thế, đứng phía bên kia Duyệt Nhi, không ngừng bày ra vẻ khéo léo nhu thuận, chọc Duyệt Nhi mặt mày hớn hở. Cửu Kiếm trông thấy mà nghiến răng nghiến lợi.
Vậy nàng còn cần Ngu Phong ư? Còn cần thuộc hạ đã từng phản bội nàng ư?
Nếu nàng không cần, vậy toàn bộ Ngu Phong, hoặc nói, Ngu Phong cùng với Hóa Lương hai đại liên minh nơi Thánh giới đều sẽ bị Thánh tôn trừ bỏ.
Hóa Lương nhận sai chủ, Ngu Phong phản bội chủ, Thánh tôn có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, chẳng qua là nghĩ đến thái độ của Duyệt Nhi. Nếu nàng thích, thì để nàng giữ lại, còn nếu không, đối với những kẻ đã từng phản bội nàng, y một kẻ cũng không tha.
Nghe nói y vừa trở lại Thánh giới thì đã dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết toàn bộ người của Hợp Hoan lầu nọ.
Ngu Cực thở một hơi thật dài. Ban đầu, không nên phản bội Duyệt Nhi cô nương mới phải.
Mắt thấy Duyệt Nhi đã dừng lại, Cấp Quỳnh nhanh chóng bay người lại gần, kiếm trong tay đâm thẳng tới, nháy mắt đã đến vị trí yết hầu (cổ họng) Duyệt Nhi.
Ngu Ngư ở bên dưới kinh hãi a lên một tiến. Đám Cửu Kiếm và Phất Dung trong tay đã ngưng tụ linh lực, đang định cản lại kiếm của Cấp Quỳnh , Ngu Cực cũng phóng người đến giữa chừng không.
Duyệt Nhi cầm trượng, ở khoảng không ngay phía trước Cấp Quỳnh nhẹ nhàng điểm một cái, sau đó……………
Cấp Quỳnh đáng thương hoàn toàn không thể cử động, kiếm cứ thế dừng lại nơi yết hầu Duyệt Nhi. Nàng ta vùng vẫy một lúc, phát hiện cả người chẳng thể động đậy, càng giãy giụa thì trên người tựa như bị tơ mỏng cắt xuống, mà tay bàn tay cầm kiếm cũng đã chẳng thể nào cử động. Trong lòng nàng ta hốt hoảng, rất nhanh đã hiểu vấn đề ở đâu, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy khoảng không nơi Duyệt Nhi vẫn không ngừng lùi lại, không biết từ khi nào đã phủ đầy những sợi tơ mảnh gần như trong suốt, nhưng mọi ngươi đều không phát hiện.
Cấp Quỳnh cười lạnh một tiếng, vào khoảnh khắc trượng của Duyệt Nhi bổ xuống thì bắn mảnh vàng lá nơi cổ tay trái đang cầm kiếm về phía trượng của Duyệt Nhi, cố gắng ngăn cản đòn tấn công của nàng.
“Duyệt Nhi cô nương, người của Thánh giới quang minh chính đại, thắng cũng phải thắng cho vẻ vang, cô lại bày ra mánh khóe như vậy, đừng nói liệu có thể thắng ta hay không, chỉ hành vi như vậy thôi quả thực đã cực kỳ bỉ ổi rồi.” Cấp Quỳnh tự giải vây cho mình, tố giác “hành vi tệ hại” của Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi hì hì cười một tiếng: “Mỹ nhân, chú ý an toàn đi!” Vừa nói, tay đã phóng ra một đóa hoa kết từ những cánh hoa bằng vàng, đóa hoa ấy đến trước mặt Cấp Quỳnh, thoáng chốc đã phân thành vô số những cánh nhỏ, trực tiếp đánh vào các vị trí mệnh môn của Cấp Quỳnh.
Cấp Quỳnh không ngờ nàng còn dám dùng chiêu tương tự như vậy: “Ngươi, bỉ ổi!” Mấy ám khí này lại muốn đánh bại nàng ta?
Nàng thấy Duyệt Nhi đã bay người tới, đành phải liên tục lùi về sau, không phải chỉ là mấy thứ ám khí thôi sao? Mặc dù bị thương nặng, nhưng vẫn khó mà chạm được đến nàng.
Thế nhưng………….
Cấp Quỳnh đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt Duyệt Nhi: “ Đáng giận, ngươi vậy mà lại hạ độc trên ám khí?”
Duyệt Nhi nhướng mày: “Ngươi cuối cùng cũng phát hiện rồi? Chỉ bôi chút thuốc hủy dung với loại bỏ tu vi thôi. Hắc hắc.”
“Ngươi!” Cấp Quỳnh cực kỳ phẫn nộ, một bên lại phải ngăn cản đòn công kích của Duyệt Nhi. Nàng dù thế nào cũng không ngờ, trước mắt bao nhiêu người, tiểu cô nương này thế nhưng dám giở tiểu xảo mà chỉ phàm nhân mới dùng, lại còn hạ độc trên ám khí! Vấn đề là, nàng vậy mà lại trúng phải mánh lới đáng khinh nhất này của phàm gian?!
Hai mắt Cấp Quỳnh khẽ đảo, suýt nữa thì tức đến bất tỉnh, lật thuyền trong mương, tiểu cô nương này thật đúng là không biết xấu hổ mà! Nàng ta dùng hết toàn lực, gắng gượng ngăn đòn công kích của Duyệt Nhi, chỉ là cơ thể càng lúc càng nhũn ra, sức lực cũng từng chút từng chút một trôi đi.
“Bịch” một phát, Cấp Quỳnh đã bị Duyệt Nhi một cước đá bay, cô hổ nhỏ hình như còn chưa hả giận, lại vội vàng bay thẳng đến ngồi lên lưng nàng ta, nhéo mặt nàng, tát bên trái phải hai cái, khi sắp đánh đến cái thứ ba thì bị Tái Sách lửa giận phừng phừng xông lên ngăn lại.
“Duyệt Nhi cô nương, việc đã đến nước này, Hóa Lương nhận thua, đừng đánh nữa.”
Duyệt Nhi nhìn gương mặt đã dần dần sưng tấy của Cấp Quỳnh, lại nhìn nhìn Tái Sách, cứ đánh như vậy cũng không phải là cách. Ầm ĩ hơn nữa, Ngu Phong e rằng cũng không mấy dễ chịu.
Cô hổ nhỏ đứng dậy, dường như còn chưa hả giận, lại đạp Cấp Quỳnh mấy cước nữa rồi mới giậm chân bịch bịch bịch chạy đến ngồi lên trên chiếc ghế gỗ trầm hương, hờn mát nhìn Cửu Kiếm.
Cửu Kiếm:…………….Đúng là cô hổ nhỏ bạo lực hiếu chiến a.
Cấp Quỳnh toàn thân đã chẳng còn chút sức lực, dù gì cũng là thuốc Đạp Vũ cho Duyệt Nhi, xem ra rất lợi hại. Duyệt Nhi nhìn Cấp Quỳnh được mấy Thánh nữ xinh đẹp dìu xuống, cảm thấy cơn giận trong đầu cuối cùng cũng bớt đi chút ít.
“Duyệt Nhi cô nương, dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, quả thực thắng cũng không vẻ vang.” Tái Sách nhìn Cấp Quỳnh được dìu đi, trong lòng phẫn nộ, nói thế nào nàng ấy cũng là Thánh quân. Tiểu cô nương vừa rồi trong trận đấu thể hiện cũng không tệ, vậy mà lúc cuối lại phóng ám khí, còn dùng độc nữa chứ.
Duyệt Nhi cười hắc hắc: “Thắng chính là thắng. Ám khí không phải là thuật pháp sao? Ám khí cũng chia ra tốc độ, lực độ, góc độ, cũng là một loại vũ khí. Các ngươi cũng không quy định nói không thể sử dụng ám khí. Hiện giờ nói như vậy, chẳng lẽ là do không chấp nhận thua?”
Người của Hóa Lương bị nàng bẻ lại, đành phải nghẹn lời không nói gì. Lời Duyệt Nhi nói cũng không có gì sai, thắng chính là thắng. Lẽ nào họ còn phải cố tình gây sự, chỉ là không biết Cấp Quỳnh liệu có nuốt trôi cơn tức này không. Nàng ta vốn tâm cao khí ngạo, trận tỷ thí hôm nay vốn cũng là do nàng ta đề xướng, không ngờ hiện giờ lại nhận lấy kết cục thảm hại như vậy.
Duyệt Nhi cũng không để ý đến ánh mắt chứa đựng đủ loại cảm xúc của họ, quay người liền bay về Yểm Tịch sơn.
Nhàm chán đứng trên mây, Duyệt Nhi sờ sờ giữa trán, chỗ này, có tử tẫn ấn. Thì ra mình lại lợi hại như vậy? Tựa hồ trong chốn u minh, nàng vốn dĩ chính là như vậy, vì vậy phong ấn được giải, nàng thế nhưng không hề có chút nào cảm thấy không hợp hay kinh ngạc. Có lẽ, trong tiềm thức của nàng đã biết chuyện này.
Cửu Kiếm và người của Ngu Cực đi theo sau nàng.
Ngu Phong đã từng trong lúc nàng thống khổ nhất phản bội lại nàng, giáng cho nàng một kích nặng nề nhất. Mà bởi vì một lý do sâu xa, Tức Mặc Ly hi vọng nàng một lần nữa đứng dậy từ chính nơi này.
Ngu Phong có thể mang lại niềm kiêu hãnh, sự tôn kính cùng địa vị, thân phận nàng từng có, điểm này là không thể nghi ngờ.
Nàng là nữ nhân của y, như vậy đã đủ rồi, nhưng vẫn bị kẻ khác lên án.
Duyệt Nhi không biết liệu có từng nghĩ đến điều này hay không, dù gì với nàng mà nói, đấy là giấc mộng xa vời, là sự hiện hữu không mấy mạnh mẽ. Từ đầu chí cuối, nàng chỉ vhi ọng được ở bên cạnh y mà thôi.
Nói nàng phung phí của trời cũng được, nói nàng không chí tiến thủ cũng không sao, nói nàng dựa dẫm nam nhân cũng không thành vấn đề, nàng không có cuồng vọng cũng như dã tâm trở nên mạnh nhất, có thể đứng cạnh y thì đã không cầu gì hơn nữa.
Mà Mặc Ly, chàng hiện giờ đang ở đâu vậy? Duyệt Nhi ngẩng đầu, nhìn tinh tú giăng khắp trời. Chàng nói nhanh thôi, nhưng đã qua hơn nửa tháng rồi!
Nàng nhớ chàng, nhớ Hốt Hốt, nhớ dãy núi Lạc Thủy.
Duyệt Nhi đang nghĩ đến mê mẩn, cơ hồ hơi nước trong mắt lại dấy lên thì đột nhiên cảm giác được có hai vật gì đó đang xông tới với tốc độ cực nhanh, lao vào mây của Duyệt Nhi, ôm lấy hai chân Duyệt Nhi.
Sau khi phong ấn nàng được giải, có thể tự do bay lượn, so với mấy người Cửu Kiếm còn nhanh hơn rất nhiều, hiện giờ đã cách Cửu Kiếm một quãng xa, mà hai người ở trước mặt này.
Duyệt Nhi cúi đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi tuấn tú đang ôm chân phải mình, cùng tráng hán ôm chân trái.
Duyệt Nhi:…………..
Nhìn nhau không nói:…………Tiếc là Duyệt Nhi không giống như bọn họ nước mắt ròng ròng, mà là không rõ vì sao.
Còn chưa đợi Duyệt Nhi đặt vấn đề, Thiên Hồi đã lau nước mắt, khóc rống lên.
“Chủ nhân, người cuối cùng đã quay lại rồi…………….Mấy vạn năm qua, chúng tôi ngày ngày đều lặng lẽ đợi người! Qua những nơi người đã từng tới, nơi nào có khí tức của người, chúng tôi liền đến đó. Chủ nhân, lần này chúng tôi sẽ vĩnh viễn không để người rời xa chúng tôi nữa.”
Duyệt Nhi:…………
Mộc Thông cũng nước mắt giàn giụa, một nam tử cao to chất phác lại gào khóc như mất cha mất mẹ: “Chủ nhân, người cuối cùng đã quay về, người cuối cùng đã quay về….”
Người này rõ ràng là không một chút trữ tình tán chuyện, mà là một người hồn hậu thật thà. Duyệt Nhi nghe thấy mà trái tim cũng bồi hồi, đặc biệt là nước mắt của họ, từng giọt từng giọt nặng tựa ngàn cân, mặc dù lời nói người bên cạnh nghe thấy có thể thấy buồn cười, nhưng vào tai Duyệt Nhi thì lại có vài phần tin tưởng.
“Các ngươi tên gì?” Bọn họ gọi nàng là chủ nhân, hẳn là thuộc hạ của nàng rồi.
Thiên Hồi ngừng gào khóc, chỉ có nước mắt là vẫn không ngừng lăn xuống: “Thuộc hạ Thiên Hồi.”
“Thuộc hạ Mộc Thông.”
Duyệt Nhi kinh ngạc một lúc rồi mới ha ha cười lớn: “Ta còn tưởng ngươi tên Bách Chuyển, không ngờ ngươi gọi là Mộc Thông.” Huầy, quả thực có vài người tên như vậy nha.
Mộc Thông cười khà, gãi gãi ót. Chủ nhân trước đây cũng thường gọi y là Mộc Thông, tên thân mật như vậy, y rất thích.
Hiện giờ mấy người Cửu Kiếm và Ngu Cực đã theo tới, thấy hai người họ ôm chân Duyệt Nhi, bộ dạng tội nghiệp đáng thương thì ai nấy đều ngẩn ra.
“Các ngươi là ai? Buông tay!” Cửu Kiếm phản ứng trước tiên, bước lên trước hất tay Mộc Thông và Thiên Hồi xuống, tách hai người họ ra.
“Ngươi lại là kẻ nào đây?” Thiên Hồi cũng không cam chịu yếu thế.
“Ta là người giám hộ Duyệt Nhi cô nương.” Cửu Kiếm trừng mắt nhìn.
Thiên Hồi đưa ra con số: “Ngươi theo nàng ấy bao lâu?”
Cửu Kiếm vênh mặt: “Mấy trăm năm rồi!”
Thiên Hồi cười lạnh: “Ta theo nàng đã hơn hai mươi vạn năm!”
“Ngươi!”
“Ta thế nào?”
Duyệt Nhi hào hứng nhìn hai người tranh cãi qua lại, Mộc Thông ở bên cạnh muốn kéo Thiên Hồi, nhưng bị Thiên Hồi giằng ra, một người to như thế, vậy mà lại khốn đốn ở trên không trung lăn mấy vòng, khóc không ra nước mắt. Ai bảo Thiên Hồi thoạt nhìn nho nhã yếu ớt chứ, thực ra tu vi pháp thuật so với y đều cao hơn rất nhiều ấy.
“Duyệt Nhi cô nương (chủ nhân), người nói xem, chúng ta ai tốt!” Hai người đồng thời quay đầu lại hỏi Duyệt Nhi đang hí hửng.
Duyệt Nhi phẩy phẩy tay: “Đều tốt đều tốt. Nếu đã đi theo ta, vậy hai người hãy chung sống hòa bình, tương thân tương ái ………….”
“Ta với hắn (nàng ta) tương thân tương ái? Không thể nào!” Lại là cùng lúc kháng nghị.
Duyệt Nhi cũng không biết làm sao, quay đầu nhìn ba người Phất Dung Túc Tịch cùng Ngưng Không. Ba người họ liền vội vàng chạy lên lôi kéo Cửu Kiếm.
“Nếu như bị chủ thượng biết cô ầm ĩ như vậy, bảo đảm sẽ lại muốn tống cô đến một giới nào đó. Kiềm chế chút đi, lẽ nào cô còn muốn khiến Duyệt Nhi cô nương khó xử?”
Cửu Kiếm hung hăng liếc Thiên Hồi một cái, quay đầu sang, nở nụ cười thập phần dịu dàng với Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi cô nương, chúng ta quay về Yểm Tịch sơn đi.” Dứt lời đã kéo Duyệt Nhi bay về phía trước.
Thiên Hồi cũng không chịu yếu thế, đứng phía bên kia Duyệt Nhi, không ngừng bày ra vẻ khéo léo nhu thuận, chọc Duyệt Nhi mặt mày hớn hở. Cửu Kiếm trông thấy mà nghiến răng nghiến lợi.
Vậy nàng còn cần Ngu Phong ư? Còn cần thuộc hạ đã từng phản bội nàng ư?
Nếu nàng không cần, vậy toàn bộ Ngu Phong, hoặc nói, Ngu Phong cùng với Hóa Lương hai đại liên minh nơi Thánh giới đều sẽ bị Thánh tôn trừ bỏ.
Hóa Lương nhận sai chủ, Ngu Phong phản bội chủ, Thánh tôn có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, chẳng qua là nghĩ đến thái độ của Duyệt Nhi. Nếu nàng thích, thì để nàng giữ lại, còn nếu không, đối với những kẻ đã từng phản bội nàng, y một kẻ cũng không tha.
Nghe nói y vừa trở lại Thánh giới thì đã dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết toàn bộ người của Hợp Hoan lầu nọ.
Ngu Cực thở một hơi thật dài. Ban đầu, không nên phản bội Duyệt Nhi cô nương mới phải.
/187
|