Đại hội bảo vật ngàn năm tổ chức một lần diễn ra ở một chỗ tương đối rộng lớn, trung tâm là một gốc cây không biết mấy vạn năm tuổi làm Triển Vật Đài (đài trưng bày bảo vật), phạm vi chung quanh rộng khoảng mấy trượng. Cách đó không xa, Cửu Kiếm lấy ra một tấm vải cẩm vân tốt nhất lót lên một nhành cây cao to, Tức Mặc Ly liền ôm Duyệt Nhi phi thân ngồi lên, tư thái tiêu nhiên, tao nhã vô hạn. Nơi này đối diện với trung tâm Triển Vật Đài, có góc nhìn rất tốt. Đám người Cửu Kiếm, Thất Mệnh đứng trong khoảng không ở phía sau mười bước, cũng rất hứng thú nhìn về phía Triển Vật Đài.
Ô Điệp Châu vốn là nơi người trong ngũ giới trao đổi bảo vật, bảo vật nhiều không biết bao nhiêu mà nói. Mà đồ vật được trưng bày trong đại hội bảo vật đương nhiên là thứ vừa quý lại vừa hiếm khắp lục giới. A, ban nãy có người mới bán bình ngọc của Quan Thế Âm bị người ta trộm, bị linh lực từ bốn phương tám hướng phóng tới đánh te tua rơi xuống đài. Còn có một nam tử Ma tộc bán thứ mà nam tử cần dùng “Nhất Dạ Thất Thứ Hoàn” (một đêm bảy lần), bị những kẻ tự xưng là nhân sĩ chính phái và lão đại đám Ma giới cảm thấy được số lượng bảy lần này quá ít, làm mất mặt Ma tộc nên bay đến đánh cho hoa rơi nước chảy, sau khi gã đó chật vật buồn bã xuống đài còn bị người ta cướp đi Nhất Dạ Thất Thứ Hoàn khiến cho người ta nhịn không được mà thở than cho kiếp sống bán bảo vật long đong của y.
Càng đến phút cuối, bảo vật lại càng quý hiếm, hấp dẫn đến mức Duyệt Nhi sắp ngủ trong lòng Mặc Ly cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, cẩn thận lắng nghe, người dưới đài kêu giá càng lúc càng sôi nổi, lại không dám trực tiếp lên tranh giành, trừ phi y muốn bị cao thủ khắp ngũ giới đuổi cùng giết tận.
Vật cuối cùng được đấu giá chính là một viên đan dược — Mẫu Đơn Nhan. Mẫu Đơn Nhan chính là đan dược được luyện từ nhiều dược liệu cực kỳ khó tìm trong lục giới, hơn nữa, nếu người Tiên giới luyện tiên đan này sẽ phải tổn hại một nữ tử mỹ mạo có tu vi trên mức Đại La Thượng Tiên để ngưng tụ thành, nếu là ngũ giới đương nhiên cũng cần một nữ tử mỹ mạo có tu vi ở mỗi giới tương đương với Đại La Thượng Tiên. Luyện đan dược này vô cùng độc ác lại rất trân quý, ở trong mắt một vài người, nó còn hấp dẫn hơn cả vũ khí Nghịch Viêm, đã mấy vạn năm chưa từng có người luyện thành viên đan dược này.
Quả thật, nó là một viên thuốc thần kỳ, cho dù bà lão tám mươi tuổi ăn vào thì ngoại hình cũng có thể khôi phục lại dáng vẻ của thiếu nữ mười sáu tuổi, chỉ cần lúc người ăn nó nghĩ mình có dáng vẻ gì thì liền có thể biến thành dáng vẻ đó, không hề có tỳ vết nào.Những người sống không biết bao nhiêu năm nhất định sẽ có một vài chấp niệm với hình dáng của bản thân mà không muốn cho người khác biết.
Người trên Triển Vật Đài vừa mới giới thiệu xong thì cả Đại hội đều xôn xao. Đừng nói đám nữ tử, cho dù là đám nam tử cũng vô cùng kích động. Lòng ai mà không thích đẹp, bất luận nam nữ già trẻ, đương nhiên cũng có nam tử vì muốn mang lại niềm vui cho ai đó.
Hai lỗ tai của Duyệt Nhi hưng phấn dựng lên, giọng nói nhu mềm: “Quả thật thần kỳ như thế sao?” Trong đôi mắt của Tức Mặc Ly ánh lên nét dịu dàng: “Duyệt Nhi muốn?” Duyệt Nhi lắc lắc đầu, lại gật gật: “Không biết chơi vui không.”
Người dưới đài kêu giá càng ngày càng cao, dần dần những người bình thường cũng không dám nói chuyện. Chỉ có tiếng kêu giá vang lên.
“Mười nghìn vạn lượng (một trăm triệu lượng)!” Một giọng nói nữ tử mềm mại đáng yêu có chút gấp gáp nói.
“Một trăm nghìn vạn lượng (một tỷ lượng)!” Dưới đài lại một mảnh ồ lên.
Duyệt Nhi cảm thấy kêu giá như vậy chơi rất vui, cũng muốn thử xem, nhân tiện nói: “Một trăm triệu vạn lượng (một nghìn tỷ lượng)!” Giọng nói nhu mềm truyền vào tai mọi người, ai nấy chỉ cảm thấy một trận tê dại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói. Lúc nhìn xa xa thấy đó là một tiểu cô nương thì đều cười nhạo.
“Tiểu cô nương, một trăm triệu vạn lượng hoàng kim? Cô tuổi còn nhỏ, cướp ở chỗ nào chứ?”
“Tiểu cô nương, đây cũng không phải là nơi để cô đùa giỡn, nhanh chóng về nhà bảo cha mẹ tìm một bé trai đính hôn đi.” Lại một tràng cười vang.
Duyệt Nhi không phục, từ túi càn khôn lấy ra tiền vài ngày trước Thất Mệnh nhét vào nói là cho nàng tiền tiêu vặt, lục lọi hồi lâu, lấy ra một xấp lớn ngân phiếu, vô cùng đắc ý giơ giơ lên, cười nói: “Thế này đủ chưa?”
. . . . . .
Thất Mệnh bị đám người Cửu Kiếm dùng ánh mắt thúc giục, bất đắc dĩ bước lên đả kích tiểu công chúa nhà mình: “Duyệt Nhi, ở đây mới chỉ có một vạn lượng (mười nghìn lượng) mà thôi.” Duyệt Nhi ‘a’ một tiếng, lại nói: “Trước khi đi không phải Chi Hàn đã đưa ngân phiếu rất nhiều sao?” Khóe miệng Thất Mệnh co rút: ” Mười nghìn vạn lượng thì có, nhưng một trăm triệu vạn lượng, Duyệt Nhi à, bán cả Bồng Lai cũng không nhiều như vậy. . . . . .” Doanh Châu và Bồng Lai hầu như đã lũng đoạn buôn bán của cả Tiên giới, có thể nói về tiền bạc không hề thua kém Ngọc Đế. . . . . .
Duyệt Nhi: “. . . . . . Không ngờ ta vẫn còn nghèo như vậy a. . . . . .” Thất Mệnh đỡ trán, chủ tử- hiện giờ người đã là người giàu có nhất ởTiên giới,không phải rất tốt sao? Chủ yếu là số tiền một trăm triệu vạn lượng này chúng ta chưa từng thấy qua. . . . . . Vừa mới rồi lúc có người kêu giá mười nghìn vạn lượng thì dưới đài đã có một vị Vương gia nhân gian bị dọa đến độ nôn ra máu được người ta khiêng đi rồi đấy thôi?
Duyệt Nhi ngẩng đầu cười nói: “Vậy không mua, mọi người coi như ta nói đùa đi.” Quần chúng xung quanh thấy nụ cười của nàng rất xinh đẹp, dáng vẻ ngọc tuyết khả ái, thật sự cũng không nhẫn tâm trách cứ nàng, liền quay đầu, chuẩn bị xem người kêu giá một trăm nghìn vạn lượng kia còn ở đó không, không ngờ người kia thừa dịp lộn xộn mà chuồn mất, ai nấy đều khinh thường, vậy Mẫu Đơn Nhan liền rơi vào tay nữ tử kêu giá mười nghìn vạn lượng. Nàng kia che khăn sa lụa màu đen, ánh mắt yêu mị, cử chỉ xinh đẹp, mọi người đều có thể cảm nàng ta rất quyết tâm. Chỉ thấy nàng ta nhảy trên đài cao, đang định lấy Mẫu Đơn Nhan.
Một giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc vang lên: “Duyệt Nhi, sao có thể hay nói đùa chứ?”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía tiểu cô nương mới vừa rồi, người nói chuyện là vị nam tử đang ôm nàng, khuôn mặt của y ẩn giấu dưới bóng râm cành lá không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy khí chất rung động lòng người.
Nam tử nói xong câu đó, trong mấy người đứng phía sau có một nữ tử thanh tú tiến lên, đúng là Cửu Kiếm.
Nàng bay lên Triển Vật Đài, cười nói: “Một trăm triệu vạn lượng bạc, thứ này là của Duyệt Nhi cô nương nhà ta.” Nói xong nhanh chóng từ trong đỉnh lấy ra một túi càn khôn, ở trên đài mở túi càn khôn ra ngay trước mặt người bán, chỉ thấy bên trong đầy những chồng giấy bạc được xếp ngay ngắn, lúc ấy mọi người đều kinh ngạc nói không nên lời. Người bình thường muốn lấy mười nghìn vạn lượng bạc,cũng cần trải qua một quá trình phức tạp mới có thể gom đủ, cô nương này chỉ tùy tiện ném ra, trong túi càn khôn này chỉ sợ không dừng ở con số một trăm triệu vạn lượng! Nghĩ thế gã nhanh chóng thu túi càn khôn vào trong đỉnh, run rẩy phất tay từ trong đỉnh lấy ra viên Mẫu Đơn Nhan được bao bọc trong một kết giới trong suốt, cung kính đưa cho Cửu Kiếm.
Nữ tử che mặt kia vô cùng tức giận: “Ngươi. . . . . .” Lại không nói tiếp được, dù sao số tiền người ta đưa ra lại gấp vạn lần số tiền của mình.
Cửu Kiếm đem viên Mẫu Đơn Nhan trong suốt đưa tới tay Duyệt Nhi, bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi nhận lấy, phá kết giới, dùng ngón tay vuốt ve. Mẫu Đơn Nhan này cũng rất thần kỳ, bất kể nhào nắn như thế nào đều khôi phục lại hình dáng ban đầu, chọc một cái thì đàn hồi trở về. Duyệt Nhi chơi rất vui vẻ, tay trái nắm chặt nó ném về phía tay phải, chạm phải tay phải thì bắn ngược lại, cứ trái phải như thế, liên tục liên tục. . . . . .
Mọi người: . . . . . . vật này dùng để thay đổi dung mạo nha, có được nó không lập tức ăn vào thì cũng dùng kết giới cẩn thận bảo vệ nó? Sao lại chơi đùa giống tiểu cô nương này chứ? Cái này không phải là viên đất sét, mà là Mẫu Đơn Nhan đó, một trăm triệu vạn lượng hoàng kim đó! Thế gian này còn có người nào phung phí của trời như nàng không chứ? Đã có những người không chịu nổi kích thích trước mắt mà nôn ra máu không ngừng,được người khiêng đi.
Tức Mặc Ly thấy Duyệt Nhi chơi vui vẻ như thế, bờ môi gợi lên một nụ cười: “Duyệt Nhi, thích?” Duyệt Nhi vội gật đầu: “Chơi thật vui, thích.” Hai mắt to đã cong cong thành hình bán nguyệt, nhanh chóng áp lại gần gương mặt như ngọc của Tức Mặc Ly, hôn lên đấy ‘chụt’ một tiếng rõ to. Tức Mặc Ly và đám người Cửu Kiếm đều hóa đá . . . . . . Duyệt Nhi (cô nương) thật thích làm theo ý mình?
Mặt Tức Mặc Ly có chút nóng, may mà là ẩn trong bóng cây, không ai phát hiện ra sự khác thường của y, chỉ nghe y nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của Duyệt Nhi nói: “Sau này thu mua hết Mẫu Đơn Nhan, giá gấp mười lần ngày hôm nay.” Mọi người kinh ngạc đến ngừng thở, giọng nói của Tức Mặc Ly không lớn, nhưng đối với người có tu vi cao thâm mà nói, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Lập tức quần chúng gần như choáng váng, một trăm triệu vạn lượng đã là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, sau này gấp mười lần giá ngày hôm này mà còn thu mua hết? Tin tức này làm người nghe kinh sợ, Cửu Kiếm tiến lên phía trước nói: “Vâng, chủ thượng. Nhưng vì sao thu mua Mẫu Đơn Nhan nhiều như vậy? Có chút phiền toái.” Sau này có người tìm nàng, quả thật có chút phiền hà.
Tức Mặc Ly vuốt ve hai lỗ tai hổ be bé cong cong của Duyệt Nhi, tâm tình cũng rất vui vẻ, lần đầu tiên có lòng tốt giải thích thêm: “Duyệt Nhi thích, cho nàng ném chơi.”
Ném ! Chơi! Lại có hơn mười người năng lực tiếp thu quá kém bị người ta khiêng đi. Hầu như mọi người đều hướng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm như muốn khoét lỗ trên người Duyệt Nhi đang không ngừng đùa nghịch không hề lên tiếng,cũng có vài nữ tử, trừng mắt đến đau mắt hột.
Giờ phút này trên đài cao, trong ánh mắt của nữ tử che mặt đang bốc lửa bừng bừng, lúc này đã tức giận đến cực điểm: “Tiểu tiện nhân, sao bây giờ lại bấu víu vào kẻ khác rồi? Đạp Vũ thượng thần không ở đây, ngươi liền không chịu được cô đơn như vậy sao? Hay là hồng y mỹ nam kia cũng không còn yêu thương ngươi nữa? Một khoảng thời gian lại đổi một người, còn không trùng lặp nữa chứ.”
Hơi thở của Tức Mặc Ly đã lạnh hẳn đi, Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói ấy, thu hồi lực chú ý từ Mẫu Đơn Nhan trở về, bàn tay nhỏ áp lên người Tức Mặc đang định ra sát chiêu: “Nhu Nhu công chúa?” Giọng nói này, ngữ điệu nói chuyện này, khí tức này, đúng là Nhu Nhu công chúa.
Nhu Nhu công chúa cười: “Còn nhớ rõ ta?” Ánh mắt và giọng nói rất yêu mị, khiến cho bọn nam tử dưới đài cũng không khỏi tâm thần nhộn nhạo, khó tránh tưởng tượng dung nhan sau lớp mạng che. Nhu Nhu công chúa càng vừa lòng, nàng thích cảm giác được mọi người chú ý.
Duyệt Nhi thành thật gật đầu, nói: “Bị Sở Từ hủy dung, còn bị đốt hang ổ, bây giờ ngươi vẫn khỏe chứ?” Câu nói ấy khiến cho đám người Cửu Kiếm ở phía sau đều cười rộ lên, Duyệt Nhi cô nương thật sự rất đáng yêu. Nhu Nhu công chúa đáng thương nghẹn họng, tiến thoái lưỡng nan, tức đến độ khăn che mặt cũng muốn bốc khói.
Duyệt Nhi không nghe nàng ta nói gì, càng cười vui vẻ, từ trong lòng Tức Mặc Ly đứng dậy, dùng linh thức dò xét chỗ đứng của Nhu Nhu công chúa, liền đạp không đi tới. Lập tức bước đến trước mặt Nhu Nhu công chúa, cười ngây thơ: ” Không phải ngươi muốn tới lấy Mẫu Đơn Nhan sao?” Nhu Nhu công chúa bị chọc đúng chỗ đau, quay đầu đi, không trả lời.
Đối với Cửu Vĩ hồ tộc luôn xem diện mạo bên ngoài như sinh mệnh của mình mà nói, bị hủy dung cũng gần như là đả kích hủy diệt tính mạng, nhất là Nhu Nhu công chúa vốn là một nữ tử cao ngạo, kiêu căng bốc đồng lại càng nghiêm trọng, mấy chục năm nay hàng đêm nàng ta đều không ngủ được, tìm kiếm lùng sục khắp ngũ giới, thật vất vả mới nghe nói trong Đại hội bảo vật lần này có Mẫu Đơn Nhan xuất hiện, nàng liền cầu xin Vương mẫu nương nương cô cô và phụ vương gom góp đủ tiền để đến đây, cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ theo ý muốn, rốt cục có thể khôi phục mỹ mạo của bản thân, không ngờ cuối cùng vẫn bị Duyệt Nhi đoạt mất, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi duỗi ra, Mẫu Đơn Nhan màu trắng trong suốt liền xuất hiện trước mặt Nhu Nhu công chúa ,sáng chói khiến cho đôi mắt Nhu Nhu công chúa cảm thấy đau đớn: “Ngươi muốn sao?” Nhu Nhu công chúa muốn dời ánh mắt đi, đáng tiếc thế nào cũng không có cách di dời tầm mắt, đây là vật nàng tha thiết ước mơ, ngay tại trước mặt nàng, như thế nào có thể nói lời cự tuyệt. Nàng ngơ ngác nhìn Mẫu Đơn Nhan, giống như nói mê: “Muốn.” Nói xong thủ pháp cực nhanh hướng về Mẫu Đơn Nhan trên tay Duyệt Nhi, chỉ còn thiếu một tấc nữa đã chạm đến Mẫu Đơn Nhan, tiếc rằng Duyệt Nhi đã sớm cảm giác được động tác của nàng ta, bàn tay nhỏ bé thu lại rất nhanh, thân mình vừa chuyển, quay đầu lại mỉm cười xinh đẹp: “Vậy, không, cho, ngươi. Tức chết ngươi!”
Nhu Nhu công chúa thấy không cướp được, lại nghe thấy những lời này, tức giận đến muốn hộc máu, trong lòng hận không thể ngũ mã phanh thây Duyệt Nhi, bàn tay nhanh chóng chuyển động như ẩn như hiện, vô số luồng ánh sáng đánh về hướng Duyệt Nhi, thu chiêu lấy mệnh, Duyệt Nhi không dự đoán được phản ứng của nàng ta lại hung mãnh như thế liền lui lại mấy bước, Nhu Nhu nhận ra sự khác thường, châm chọc nói: “Thì ra đã biến thành một con mù. Cũng đúng, rời khỏi Đạp Vũ thượng thần, ngươi ngày càng suy bại.”
Hôm nay Duyệt Nhi bị nàng ta châm chọc như thế, cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng vẫn nghe thấy ý sỉ nhục trong lời nói, đôi mắt to ánh lên ý sắc lạnh, ổn định thân người, tay cũng bắt đầu liên tục phát động công kích, bắt đầu phòng ngự, hai người cứ vậy đánh nhau trên Triển Vật Đài. Tay áo bay tán loạn, hai luồng khí tức khác nhau cùng va chạm tại một chỗ, trong thoáng chốc ánh sáng đan xen, gió to nổi lên bốn phía. Duyệt Nhi ra tay vừa nhanh vừa dứt khoát, nàng không lấy Huyền Oanh Lưu Ly trượng ra, tay không chém từng luồng sát khí chứa đầy linh lực về bốn phía, Nhu Nhu công chúa hoảng hốt trong lòng, lần trước lúc gặp Duyệt Nhi, ngay cả tiên thân Duyệt Nhi cũng chưa tu thành, mà mình lúc ấy đã ở tu vi Cửu Thiên Huyền Tiên, hiện giờ đã mấy chục năm sau, nàng ta đã đạt cảnh giới cao nhất của tu vi Đại La Thượng Tiên, nhưng linh lực và pháp lực của Duyệt Nhi còn mạnh hơn nàng rất nhiều, phương thức chiến đấu vừa nhanh lại vừa dứt khoát, hoàn toàn không giống dáng vẻ dễ bị ức hiếp trước kia.
Duyệt Nhi càng lúc càng nhanh, ngón tay không ngừng biến hóa, Nhu Nhu công chúa phải dùng toàn lực ứng phó, khăn che mặt cũng bị cuồng phong và linh lực của Duyệt Nhi thổi bay, mọi người dưới đài vừa nhìn thấy liền hít sâu một hơi, trên gương mặt trắng nõn của Nhu Nhu công chúa, bên trái bên phải đều có hai vết sẹo rộng bằng ngón tay, bởi vì gương mặt và ngũ quan của nàng đều rất xinh đẹp, mang theo hai vết sẹo dài lại khiến cho người ta có cảm giác vết sẹo ấy càng nổi bật. Lúc này Nhu Nhu công chúa vô cùng giận dữ, châm biếm: “Không thể tưởng được trong mấy chục năm ngắn ngủi, ngươi cũng có chút dáng vẻ tu tiên, chẳng lẽ nhận được mấy ngàn năm linh lực của nam nhân nào, hay là? Cùng nhiều nam tử song tu mà được? !” Mày liễu của Duyệt Nhi nhướn lên, đang chuẩn bị ra tay, Tức Mặc Ly đã sớm phi thân đến, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, bạch quang chợt lóe, Nhu Nhu công chúa liền bị đánh rơi xuống đài.
Nhu Nhu công chúa nôn ra một ngụm máu, trong lòng biết không ổn, nhanh chóng truyền tin về địa điểm của nàng cho các trưởng lão biết. Đột nhiên phát giác chung quanh lặng ngắt như tờ, lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn liền ngây người.
Ô Điệp Châu vốn là nơi người trong ngũ giới trao đổi bảo vật, bảo vật nhiều không biết bao nhiêu mà nói. Mà đồ vật được trưng bày trong đại hội bảo vật đương nhiên là thứ vừa quý lại vừa hiếm khắp lục giới. A, ban nãy có người mới bán bình ngọc của Quan Thế Âm bị người ta trộm, bị linh lực từ bốn phương tám hướng phóng tới đánh te tua rơi xuống đài. Còn có một nam tử Ma tộc bán thứ mà nam tử cần dùng “Nhất Dạ Thất Thứ Hoàn” (một đêm bảy lần), bị những kẻ tự xưng là nhân sĩ chính phái và lão đại đám Ma giới cảm thấy được số lượng bảy lần này quá ít, làm mất mặt Ma tộc nên bay đến đánh cho hoa rơi nước chảy, sau khi gã đó chật vật buồn bã xuống đài còn bị người ta cướp đi Nhất Dạ Thất Thứ Hoàn khiến cho người ta nhịn không được mà thở than cho kiếp sống bán bảo vật long đong của y.
Càng đến phút cuối, bảo vật lại càng quý hiếm, hấp dẫn đến mức Duyệt Nhi sắp ngủ trong lòng Mặc Ly cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, cẩn thận lắng nghe, người dưới đài kêu giá càng lúc càng sôi nổi, lại không dám trực tiếp lên tranh giành, trừ phi y muốn bị cao thủ khắp ngũ giới đuổi cùng giết tận.
Vật cuối cùng được đấu giá chính là một viên đan dược — Mẫu Đơn Nhan. Mẫu Đơn Nhan chính là đan dược được luyện từ nhiều dược liệu cực kỳ khó tìm trong lục giới, hơn nữa, nếu người Tiên giới luyện tiên đan này sẽ phải tổn hại một nữ tử mỹ mạo có tu vi trên mức Đại La Thượng Tiên để ngưng tụ thành, nếu là ngũ giới đương nhiên cũng cần một nữ tử mỹ mạo có tu vi ở mỗi giới tương đương với Đại La Thượng Tiên. Luyện đan dược này vô cùng độc ác lại rất trân quý, ở trong mắt một vài người, nó còn hấp dẫn hơn cả vũ khí Nghịch Viêm, đã mấy vạn năm chưa từng có người luyện thành viên đan dược này.
Quả thật, nó là một viên thuốc thần kỳ, cho dù bà lão tám mươi tuổi ăn vào thì ngoại hình cũng có thể khôi phục lại dáng vẻ của thiếu nữ mười sáu tuổi, chỉ cần lúc người ăn nó nghĩ mình có dáng vẻ gì thì liền có thể biến thành dáng vẻ đó, không hề có tỳ vết nào.Những người sống không biết bao nhiêu năm nhất định sẽ có một vài chấp niệm với hình dáng của bản thân mà không muốn cho người khác biết.
Người trên Triển Vật Đài vừa mới giới thiệu xong thì cả Đại hội đều xôn xao. Đừng nói đám nữ tử, cho dù là đám nam tử cũng vô cùng kích động. Lòng ai mà không thích đẹp, bất luận nam nữ già trẻ, đương nhiên cũng có nam tử vì muốn mang lại niềm vui cho ai đó.
Hai lỗ tai của Duyệt Nhi hưng phấn dựng lên, giọng nói nhu mềm: “Quả thật thần kỳ như thế sao?” Trong đôi mắt của Tức Mặc Ly ánh lên nét dịu dàng: “Duyệt Nhi muốn?” Duyệt Nhi lắc lắc đầu, lại gật gật: “Không biết chơi vui không.”
Người dưới đài kêu giá càng ngày càng cao, dần dần những người bình thường cũng không dám nói chuyện. Chỉ có tiếng kêu giá vang lên.
“Mười nghìn vạn lượng (một trăm triệu lượng)!” Một giọng nói nữ tử mềm mại đáng yêu có chút gấp gáp nói.
“Một trăm nghìn vạn lượng (một tỷ lượng)!” Dưới đài lại một mảnh ồ lên.
Duyệt Nhi cảm thấy kêu giá như vậy chơi rất vui, cũng muốn thử xem, nhân tiện nói: “Một trăm triệu vạn lượng (một nghìn tỷ lượng)!” Giọng nói nhu mềm truyền vào tai mọi người, ai nấy chỉ cảm thấy một trận tê dại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói. Lúc nhìn xa xa thấy đó là một tiểu cô nương thì đều cười nhạo.
“Tiểu cô nương, một trăm triệu vạn lượng hoàng kim? Cô tuổi còn nhỏ, cướp ở chỗ nào chứ?”
“Tiểu cô nương, đây cũng không phải là nơi để cô đùa giỡn, nhanh chóng về nhà bảo cha mẹ tìm một bé trai đính hôn đi.” Lại một tràng cười vang.
Duyệt Nhi không phục, từ túi càn khôn lấy ra tiền vài ngày trước Thất Mệnh nhét vào nói là cho nàng tiền tiêu vặt, lục lọi hồi lâu, lấy ra một xấp lớn ngân phiếu, vô cùng đắc ý giơ giơ lên, cười nói: “Thế này đủ chưa?”
. . . . . .
Thất Mệnh bị đám người Cửu Kiếm dùng ánh mắt thúc giục, bất đắc dĩ bước lên đả kích tiểu công chúa nhà mình: “Duyệt Nhi, ở đây mới chỉ có một vạn lượng (mười nghìn lượng) mà thôi.” Duyệt Nhi ‘a’ một tiếng, lại nói: “Trước khi đi không phải Chi Hàn đã đưa ngân phiếu rất nhiều sao?” Khóe miệng Thất Mệnh co rút: ” Mười nghìn vạn lượng thì có, nhưng một trăm triệu vạn lượng, Duyệt Nhi à, bán cả Bồng Lai cũng không nhiều như vậy. . . . . .” Doanh Châu và Bồng Lai hầu như đã lũng đoạn buôn bán của cả Tiên giới, có thể nói về tiền bạc không hề thua kém Ngọc Đế. . . . . .
Duyệt Nhi: “. . . . . . Không ngờ ta vẫn còn nghèo như vậy a. . . . . .” Thất Mệnh đỡ trán, chủ tử- hiện giờ người đã là người giàu có nhất ởTiên giới,không phải rất tốt sao? Chủ yếu là số tiền một trăm triệu vạn lượng này chúng ta chưa từng thấy qua. . . . . . Vừa mới rồi lúc có người kêu giá mười nghìn vạn lượng thì dưới đài đã có một vị Vương gia nhân gian bị dọa đến độ nôn ra máu được người ta khiêng đi rồi đấy thôi?
Duyệt Nhi ngẩng đầu cười nói: “Vậy không mua, mọi người coi như ta nói đùa đi.” Quần chúng xung quanh thấy nụ cười của nàng rất xinh đẹp, dáng vẻ ngọc tuyết khả ái, thật sự cũng không nhẫn tâm trách cứ nàng, liền quay đầu, chuẩn bị xem người kêu giá một trăm nghìn vạn lượng kia còn ở đó không, không ngờ người kia thừa dịp lộn xộn mà chuồn mất, ai nấy đều khinh thường, vậy Mẫu Đơn Nhan liền rơi vào tay nữ tử kêu giá mười nghìn vạn lượng. Nàng kia che khăn sa lụa màu đen, ánh mắt yêu mị, cử chỉ xinh đẹp, mọi người đều có thể cảm nàng ta rất quyết tâm. Chỉ thấy nàng ta nhảy trên đài cao, đang định lấy Mẫu Đơn Nhan.
Một giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc vang lên: “Duyệt Nhi, sao có thể hay nói đùa chứ?”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía tiểu cô nương mới vừa rồi, người nói chuyện là vị nam tử đang ôm nàng, khuôn mặt của y ẩn giấu dưới bóng râm cành lá không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy khí chất rung động lòng người.
Nam tử nói xong câu đó, trong mấy người đứng phía sau có một nữ tử thanh tú tiến lên, đúng là Cửu Kiếm.
Nàng bay lên Triển Vật Đài, cười nói: “Một trăm triệu vạn lượng bạc, thứ này là của Duyệt Nhi cô nương nhà ta.” Nói xong nhanh chóng từ trong đỉnh lấy ra một túi càn khôn, ở trên đài mở túi càn khôn ra ngay trước mặt người bán, chỉ thấy bên trong đầy những chồng giấy bạc được xếp ngay ngắn, lúc ấy mọi người đều kinh ngạc nói không nên lời. Người bình thường muốn lấy mười nghìn vạn lượng bạc,cũng cần trải qua một quá trình phức tạp mới có thể gom đủ, cô nương này chỉ tùy tiện ném ra, trong túi càn khôn này chỉ sợ không dừng ở con số một trăm triệu vạn lượng! Nghĩ thế gã nhanh chóng thu túi càn khôn vào trong đỉnh, run rẩy phất tay từ trong đỉnh lấy ra viên Mẫu Đơn Nhan được bao bọc trong một kết giới trong suốt, cung kính đưa cho Cửu Kiếm.
Nữ tử che mặt kia vô cùng tức giận: “Ngươi. . . . . .” Lại không nói tiếp được, dù sao số tiền người ta đưa ra lại gấp vạn lần số tiền của mình.
Cửu Kiếm đem viên Mẫu Đơn Nhan trong suốt đưa tới tay Duyệt Nhi, bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi nhận lấy, phá kết giới, dùng ngón tay vuốt ve. Mẫu Đơn Nhan này cũng rất thần kỳ, bất kể nhào nắn như thế nào đều khôi phục lại hình dáng ban đầu, chọc một cái thì đàn hồi trở về. Duyệt Nhi chơi rất vui vẻ, tay trái nắm chặt nó ném về phía tay phải, chạm phải tay phải thì bắn ngược lại, cứ trái phải như thế, liên tục liên tục. . . . . .
Mọi người: . . . . . . vật này dùng để thay đổi dung mạo nha, có được nó không lập tức ăn vào thì cũng dùng kết giới cẩn thận bảo vệ nó? Sao lại chơi đùa giống tiểu cô nương này chứ? Cái này không phải là viên đất sét, mà là Mẫu Đơn Nhan đó, một trăm triệu vạn lượng hoàng kim đó! Thế gian này còn có người nào phung phí của trời như nàng không chứ? Đã có những người không chịu nổi kích thích trước mắt mà nôn ra máu không ngừng,được người khiêng đi.
Tức Mặc Ly thấy Duyệt Nhi chơi vui vẻ như thế, bờ môi gợi lên một nụ cười: “Duyệt Nhi, thích?” Duyệt Nhi vội gật đầu: “Chơi thật vui, thích.” Hai mắt to đã cong cong thành hình bán nguyệt, nhanh chóng áp lại gần gương mặt như ngọc của Tức Mặc Ly, hôn lên đấy ‘chụt’ một tiếng rõ to. Tức Mặc Ly và đám người Cửu Kiếm đều hóa đá . . . . . . Duyệt Nhi (cô nương) thật thích làm theo ý mình?
Mặt Tức Mặc Ly có chút nóng, may mà là ẩn trong bóng cây, không ai phát hiện ra sự khác thường của y, chỉ nghe y nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của Duyệt Nhi nói: “Sau này thu mua hết Mẫu Đơn Nhan, giá gấp mười lần ngày hôm nay.” Mọi người kinh ngạc đến ngừng thở, giọng nói của Tức Mặc Ly không lớn, nhưng đối với người có tu vi cao thâm mà nói, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Lập tức quần chúng gần như choáng váng, một trăm triệu vạn lượng đã là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, sau này gấp mười lần giá ngày hôm này mà còn thu mua hết? Tin tức này làm người nghe kinh sợ, Cửu Kiếm tiến lên phía trước nói: “Vâng, chủ thượng. Nhưng vì sao thu mua Mẫu Đơn Nhan nhiều như vậy? Có chút phiền toái.” Sau này có người tìm nàng, quả thật có chút phiền hà.
Tức Mặc Ly vuốt ve hai lỗ tai hổ be bé cong cong của Duyệt Nhi, tâm tình cũng rất vui vẻ, lần đầu tiên có lòng tốt giải thích thêm: “Duyệt Nhi thích, cho nàng ném chơi.”
Ném ! Chơi! Lại có hơn mười người năng lực tiếp thu quá kém bị người ta khiêng đi. Hầu như mọi người đều hướng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm như muốn khoét lỗ trên người Duyệt Nhi đang không ngừng đùa nghịch không hề lên tiếng,cũng có vài nữ tử, trừng mắt đến đau mắt hột.
Giờ phút này trên đài cao, trong ánh mắt của nữ tử che mặt đang bốc lửa bừng bừng, lúc này đã tức giận đến cực điểm: “Tiểu tiện nhân, sao bây giờ lại bấu víu vào kẻ khác rồi? Đạp Vũ thượng thần không ở đây, ngươi liền không chịu được cô đơn như vậy sao? Hay là hồng y mỹ nam kia cũng không còn yêu thương ngươi nữa? Một khoảng thời gian lại đổi một người, còn không trùng lặp nữa chứ.”
Hơi thở của Tức Mặc Ly đã lạnh hẳn đi, Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói ấy, thu hồi lực chú ý từ Mẫu Đơn Nhan trở về, bàn tay nhỏ áp lên người Tức Mặc đang định ra sát chiêu: “Nhu Nhu công chúa?” Giọng nói này, ngữ điệu nói chuyện này, khí tức này, đúng là Nhu Nhu công chúa.
Nhu Nhu công chúa cười: “Còn nhớ rõ ta?” Ánh mắt và giọng nói rất yêu mị, khiến cho bọn nam tử dưới đài cũng không khỏi tâm thần nhộn nhạo, khó tránh tưởng tượng dung nhan sau lớp mạng che. Nhu Nhu công chúa càng vừa lòng, nàng thích cảm giác được mọi người chú ý.
Duyệt Nhi thành thật gật đầu, nói: “Bị Sở Từ hủy dung, còn bị đốt hang ổ, bây giờ ngươi vẫn khỏe chứ?” Câu nói ấy khiến cho đám người Cửu Kiếm ở phía sau đều cười rộ lên, Duyệt Nhi cô nương thật sự rất đáng yêu. Nhu Nhu công chúa đáng thương nghẹn họng, tiến thoái lưỡng nan, tức đến độ khăn che mặt cũng muốn bốc khói.
Duyệt Nhi không nghe nàng ta nói gì, càng cười vui vẻ, từ trong lòng Tức Mặc Ly đứng dậy, dùng linh thức dò xét chỗ đứng của Nhu Nhu công chúa, liền đạp không đi tới. Lập tức bước đến trước mặt Nhu Nhu công chúa, cười ngây thơ: ” Không phải ngươi muốn tới lấy Mẫu Đơn Nhan sao?” Nhu Nhu công chúa bị chọc đúng chỗ đau, quay đầu đi, không trả lời.
Đối với Cửu Vĩ hồ tộc luôn xem diện mạo bên ngoài như sinh mệnh của mình mà nói, bị hủy dung cũng gần như là đả kích hủy diệt tính mạng, nhất là Nhu Nhu công chúa vốn là một nữ tử cao ngạo, kiêu căng bốc đồng lại càng nghiêm trọng, mấy chục năm nay hàng đêm nàng ta đều không ngủ được, tìm kiếm lùng sục khắp ngũ giới, thật vất vả mới nghe nói trong Đại hội bảo vật lần này có Mẫu Đơn Nhan xuất hiện, nàng liền cầu xin Vương mẫu nương nương cô cô và phụ vương gom góp đủ tiền để đến đây, cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ theo ý muốn, rốt cục có thể khôi phục mỹ mạo của bản thân, không ngờ cuối cùng vẫn bị Duyệt Nhi đoạt mất, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi duỗi ra, Mẫu Đơn Nhan màu trắng trong suốt liền xuất hiện trước mặt Nhu Nhu công chúa ,sáng chói khiến cho đôi mắt Nhu Nhu công chúa cảm thấy đau đớn: “Ngươi muốn sao?” Nhu Nhu công chúa muốn dời ánh mắt đi, đáng tiếc thế nào cũng không có cách di dời tầm mắt, đây là vật nàng tha thiết ước mơ, ngay tại trước mặt nàng, như thế nào có thể nói lời cự tuyệt. Nàng ngơ ngác nhìn Mẫu Đơn Nhan, giống như nói mê: “Muốn.” Nói xong thủ pháp cực nhanh hướng về Mẫu Đơn Nhan trên tay Duyệt Nhi, chỉ còn thiếu một tấc nữa đã chạm đến Mẫu Đơn Nhan, tiếc rằng Duyệt Nhi đã sớm cảm giác được động tác của nàng ta, bàn tay nhỏ bé thu lại rất nhanh, thân mình vừa chuyển, quay đầu lại mỉm cười xinh đẹp: “Vậy, không, cho, ngươi. Tức chết ngươi!”
Nhu Nhu công chúa thấy không cướp được, lại nghe thấy những lời này, tức giận đến muốn hộc máu, trong lòng hận không thể ngũ mã phanh thây Duyệt Nhi, bàn tay nhanh chóng chuyển động như ẩn như hiện, vô số luồng ánh sáng đánh về hướng Duyệt Nhi, thu chiêu lấy mệnh, Duyệt Nhi không dự đoán được phản ứng của nàng ta lại hung mãnh như thế liền lui lại mấy bước, Nhu Nhu nhận ra sự khác thường, châm chọc nói: “Thì ra đã biến thành một con mù. Cũng đúng, rời khỏi Đạp Vũ thượng thần, ngươi ngày càng suy bại.”
Hôm nay Duyệt Nhi bị nàng ta châm chọc như thế, cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng vẫn nghe thấy ý sỉ nhục trong lời nói, đôi mắt to ánh lên ý sắc lạnh, ổn định thân người, tay cũng bắt đầu liên tục phát động công kích, bắt đầu phòng ngự, hai người cứ vậy đánh nhau trên Triển Vật Đài. Tay áo bay tán loạn, hai luồng khí tức khác nhau cùng va chạm tại một chỗ, trong thoáng chốc ánh sáng đan xen, gió to nổi lên bốn phía. Duyệt Nhi ra tay vừa nhanh vừa dứt khoát, nàng không lấy Huyền Oanh Lưu Ly trượng ra, tay không chém từng luồng sát khí chứa đầy linh lực về bốn phía, Nhu Nhu công chúa hoảng hốt trong lòng, lần trước lúc gặp Duyệt Nhi, ngay cả tiên thân Duyệt Nhi cũng chưa tu thành, mà mình lúc ấy đã ở tu vi Cửu Thiên Huyền Tiên, hiện giờ đã mấy chục năm sau, nàng ta đã đạt cảnh giới cao nhất của tu vi Đại La Thượng Tiên, nhưng linh lực và pháp lực của Duyệt Nhi còn mạnh hơn nàng rất nhiều, phương thức chiến đấu vừa nhanh lại vừa dứt khoát, hoàn toàn không giống dáng vẻ dễ bị ức hiếp trước kia.
Duyệt Nhi càng lúc càng nhanh, ngón tay không ngừng biến hóa, Nhu Nhu công chúa phải dùng toàn lực ứng phó, khăn che mặt cũng bị cuồng phong và linh lực của Duyệt Nhi thổi bay, mọi người dưới đài vừa nhìn thấy liền hít sâu một hơi, trên gương mặt trắng nõn của Nhu Nhu công chúa, bên trái bên phải đều có hai vết sẹo rộng bằng ngón tay, bởi vì gương mặt và ngũ quan của nàng đều rất xinh đẹp, mang theo hai vết sẹo dài lại khiến cho người ta có cảm giác vết sẹo ấy càng nổi bật. Lúc này Nhu Nhu công chúa vô cùng giận dữ, châm biếm: “Không thể tưởng được trong mấy chục năm ngắn ngủi, ngươi cũng có chút dáng vẻ tu tiên, chẳng lẽ nhận được mấy ngàn năm linh lực của nam nhân nào, hay là? Cùng nhiều nam tử song tu mà được? !” Mày liễu của Duyệt Nhi nhướn lên, đang chuẩn bị ra tay, Tức Mặc Ly đã sớm phi thân đến, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, bạch quang chợt lóe, Nhu Nhu công chúa liền bị đánh rơi xuống đài.
Nhu Nhu công chúa nôn ra một ngụm máu, trong lòng biết không ổn, nhanh chóng truyền tin về địa điểm của nàng cho các trưởng lão biết. Đột nhiên phát giác chung quanh lặng ngắt như tờ, lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn liền ngây người.
/187
|