Duyệt Nhi vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì hết sức vui mừng, liền vội vàng đứng dậy: “Sở Từ!” Theo bản năng chạy tới, quên mất bản thân mình không nhìn thấy, đụng phải chân bàn, cơ thể nhỏ nhắn suýt ngã xuống thì Sở Từ đã nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ lấy, ôm vào trong ngực. Nháy mắt Sở Từ cảm nhận được một mùi hương ấm áp ngập tràn, nhuyễn ngọc ở trong lòng mình, thân người Duyệt Nhi nhỏ nhắn, đầu chỉ đến cao ngực y, lúc này bị ống tay áo y vây lấy, cả người đều bị y ôm vào trong lồng ngực, cơ thể vừa mềm vừa nhẹ, mềm mại không xương, nhất thời một cảm giác nào đấy bỗng tràn ra, y theo bản năng siết chặt hai cánh tay, ôm chặt Duyệt Nhi vào trong ngực.Ngăn cách bởi hai lớp y phục mỏng manh, nhưng người mà bản thân sớm chiều thương nhớ đang ở trong lòng, Sở Từ chỉ cảm thấy tình cảm trào dâng khó mà đè nén, sắc mặt có chút trắng bệnh bắt đầu đỏ lên, cơ thể cũng càng lúc càng nóng.
Cái gọi là tình triều cuồn cuộn, chẳng qua cũng chính là như vậy thôi.
Cốc Quân Tinh lạnh lùng nhìn hai người, châm chọc nói: “Cảnh tượng cửu biệt trùng phùng thật cảm động, vừa gặp mặt đã ôm ấp yêu thương, nhìn xem dáng vẻ thâm tình khó kiềm chế này, chậc chậc, có cần cho các ngươi chút thời gian để vào trong điên long đảo phượng một phen?”
Vừa dứt lời thì một luồng sát ý cùng lãnh ý mạnh mẽ, u ám đất trời ập đến, Cốc Quân Tinh chuyển hướng nhìn.
Chỉ thấy Tức Mặc Ly đang đứng nơi cổng vào sân viện nhỏ, áo trắng tóc đen, mặt mày như họa, tựa như một vị Thần đế mà thế gian không được mạo phạm, giờ phút này trên mặt đều là ý lạnh, toàn thân tỏa ra lãnh ý khiến không khí xung quanh muốn kết thành băng, Cốc Quân Tinh trông thấy mà thân thể cùng trái tim không khỏi kinh hãi.
Một luồng bạch quang lập tức phóng về phía Sở Từ, Sở Từ sớm đã cảm giác được khí lạnh, ôm lấy Duyệt Nhi bay người tránh đi. Tức Mặc Ly thấy y ôm Duyệt Nhi càng chặt, sắc mặt càng trở nên giận dữ. Thanh âm so với tuyết trên dãy núi Lạc Thủy còn giá lạnh hơn: “Duyệt Nhi, qua đây.” Khoan nói tới trên người Duyệt Nhi vẫn còn bị trói không cử động được, chỉ riêng sát ý vừa rồi của Tức Mặc Ly đã dọa nàng sợ đến nhảy dựng, nghĩ tới chuyện trước đây của Tức Mặc Ly, lại nhớ tới cả tháng nay cũng không đi tìm mình. Y đã muốn bỏ rơi, hà cớ gì còn đến tìm nàng?
Duyệt Nhi quay đầu đi, càng vùi sâu hơn vào ngực Sở Từ, đôi tay nhỏ bé vòng quanh cơ thể Sở Từ, rõ ràng biểu hiện thái độ chống đối. Cơ thể Sở Từ càng nóng, tiếc rằng hiện giờ không thể đẩy Duyệt Nhi ra, đành phải ôm nàng né trái né phải, tránh những đòn công kích chí mạng của Tức Mặc Ly.
Cốc Quân Tinh thấy loạn liền phất tay, cầm Ma thừng ở giữa không trung, kéo Duyệt Nhi định chạy trốn. Tiếc là Sở Từ không biết trên người Duyệt Nhi có dây trói của Cốc Quân Tinh, vẫn tiếp tục ôm lấy nàng tránh những đòn tấn công của Tức Mặc Ly, Duyệt Nhi bị kéo đi, cơ thể liền theo đó mà dịch chuyển, Sở Từ lý nào lại thả ra, cũng ôm lấy nàng giữ lại. Cơ thể Duyệt Nhi bị hai bên lôi kéo, đau đến độ không kêu lên nổi. Tức Mặc Ly thấy tình cảnh đó, cuối cùng chú ý đến Cốc Quân Tinh đang ở bên cạnh, bàn tay vẽ một đường liền chặt đứt dây trói của Cốc Quân Tinh. Lại vội vàng phi người lên, lúc này y đang tức giận vô cùng, lại là tu vi của Thần, chỉ vài ba chiêu ngắn ngủi Cốc Quân Tinh đã không đỡ nỗi, bị đánh ngã trên đất, mắt thấy Tức Mặc Ly lại bay người đến, sức mạnh của thần trong tay bắt đầu ngưng tụ lại, một chưởng này hạ xuống sợ rằng sẽ hôi phi yên diệt!
Trong lòng Cốc Quân Tinh kinh hãi, cái khó ló cái khôn liền từ bên trong hư đỉnh lôi ra một bức tranh, “ầm” một tiếng trải ra giữa không trung, đôi đồng tử đen như mực của Tức Mặc Ly vừa ngước lên liền trông thấy nam tử áo đỏ hôn Duyệt Nhi bên trong bức tranh chính là Sở Từ! Hắn! Thế nhưng! Dám! Tức Mặc Ly giận đến run người, Cốc Quân Tinh liền tranh thủ thời khắc này “ha” một tiếng từ dưới đất bật dậy, dựa vào tốc độ nhanh nhất của cả đời y mà chạy trốn. Quang cầu sức mạnh của thần ngưng tụ trên tay Tức Mặc Ly giờ khắc này hơi chuyển sang Sở Từ, sau khi nhìn thấy góc áo của Duyệt Nhi, cuối cùng vẫn sợ sẽ khiến nàng bị thương liền chuyển sang hướng khác, “Ầm” một tiếng ném đi. Sở Từ liền vội vàng dựng kết giới, che chắn cho mình và Duyệt Nhi.
“Oành” một tiếng, sân vườn nhỏ hẹp chừng vài chục lý1 ở Ô Điệp Châu nháy mắt hóa thành bình địa, may mắn là chỗ này nằm ở một nơi hết sức hẻo lánh, không được bao nhiêu người. Nếu như không có kết giới của Sở Từ, e là Sở Từ và Duyệt Nhi đã bị đánh bay.
1: 1 lý = 500m
Toàn bộ Ô Điệp Châu đều nghe thấy tiếng nổ lớn đó, ai nấy liền vội vàng hưng trí bừng bừng chạy đến xem náo nhiệt, chẳng qua chỉ một khắc, người từ bốn phương tám hướng đã ùn ùn kéo tới.
Tức Mặc Ly còn đang cùng Sở Từ giao chiến, Duyệt Nhi thì hạ quyết tâm không chịu qua. Tức Mặc Ly mặc dù sát khí trào dâng, mỗi một chiêu đều chí mạng nhưng vẫn có chút cố kỵ, hiện tại y vốn đã không thể khống chế bản thân, nếu như làm Duyệt Nhi bị thương, đến cuối cùng người đau lòng chẳng phải vẫn là bản thân sao? Sở Từ ôm Duyệt Nhi, sắc mặt trước đó đã có chút xanh xao, hiện giờ lại liên tiếp dẫn linh lực sử dụng ma lực, càng trở nên mệt mỏi hơn, nhưng dù thế nào cũng không chịu buông Duyệt Nhi ra.
Trước đó do y ngoan cố hạ phàm nên đã lãnh hình phạt của Thiên đạo rất nặng, lại ngoài ý muốn đụng phải Cốc Quân Tinh tới tranh đoạt Ma Ảnh Châu, sau khi bị y đánh trọng thương thì quay về địa bàn của mình trầm tu, không ngờ một tháng trước nhận được tin của Cốc Quân Tinh, bảo Duyệt Nhi đang trong tay y, đem Ma Ảnh Châu đến trao đổi. Bất chấp vết thương cũ nghiêm trọng, một mình Sở Từ cấp tốc lao đến Ô Điệp Châu. Hiện giờ Duyệt Nhi đang ở trong lòng y, cho dù Tức Mặc Ly là tu vi Thần quân thì sao chứ? Cô nương y thích, ylẽ nào lại buông tay để nàng bị một nam tử khác đoạt lấy?
Trúng phải một đòn nặng nề của Tức Mặc Ly, vừa vặn lại là vết thương cũ, tinh thần Sở Từ chợt chấn động, khóe miệng cũng đã bắt đầu rỉ máu. Chúng trưởng lão Ma tộc ở cách đó không xa liều chết lao tới ngăn cản đòn tấn công của Tức Mặc Ly, lớn tiếng nói: “Ma quân, trước hãy chạy đi! Thương thế của người còn chưa lành, hiện giờ chút sức lực chiến đấu cũng không có, lẽ nào vì một tiểu cô nương mà tính mạng cũng không cần!”
Duyệt Nhi giật mình, vội vàng từ trong ngực Sở Từ ngẩng lên, một thứ ấm nóng liền dọc theo mặt nàng chảy xuống, mũi Duyệt Nhi ngửi ngửi, hoảng hốt vô cùng, đây rõ ràng là máu!
Sở Từ vì mình, thế nhưng chịu vết thương nặng đến như vậy? Nếu thế nàng tình nguyện bị Tức Mặc Ly giết chết cũng không muốn hại y, còn có đám thuộc hạ trung thành ấy của y. Duyệt Nhi thả đôi tay đang ôm Sở Từ, suy nghĩ một lúc rồi trở tay đánh ngất Sở Từ đang không chút phòng bị, lớn tiếng gấp gáp nói: “Các vị trưởng lão nhanh đưa Sở Từ đi!” Nói rồi cơ thể nhỏ nhắn khẽ di chuyển, dựa vào linh thức bay về hướng Tức Mặc Ly, muốn ngăn đòn tấn công của y nhằm tranh thủ chút thời gian để Ma tộc rời đi, các vị trưởng lão Ma tộc đều sửng sốt, thấy Duyệt Nhi như vậy, lại nhớ tới lời đồn Lạc Thủy Thượng Thần yêu nàng như mạng, chắc chắn sẽ không tổn hại Duyệt Nhi, chi bằng trước cứu Ma Quân của mình về rồi hẵng nói. Vì vậy vội vàng rút lui, sử dụng toàn lực dìu đỡ Sở Từ nhắm thẳng hướng Ô Điệp Nhai.
Tức Mặc Ly nghe thấy lời Duyệt Nhi nói, hiện giờ lại thấy nàng vì bảo vệ Sở Từ bất chấp tính mạng bay đến, trong lòng vừa nôn nóng vừa phẫn nộ, Duyệt Nhi của y, hôm nay vì tên Sở Từ kia liền muốn chống lại y? Y bay tới ôm lấy Duyệt Nhi, trong lòng đan xen dâng trào đủ loại cảm giác, lại ngưng tụ một quả cầu bạch quang, mạnh mẽ đánh ra, chỉ nghe thấy Ô Điệp Châu lại ầm một tiếng lớn, nháy mắt liền biến mất ngay trước tầm mắt mọi người.
Đám người đang lén lút quan sát ở xa xa từ trong cơn chấn động vì hành động tàn phá vừa rồi mà tỉnh lại. Bọn họ khi ấy rõ ràng thấy Sở Từ ôm Duyệt Nhi chống đỡ đòn tấn công của Tức Mặc Ly, sau đó Duyệt Nhi bay về phía Tức Mặc Ly mong tranh thủ chút thời gian để Sở Từ chạy đi. Lúc này đầu óc khởi động, tinh anh của ngũ giới nhao nhao thở dài một tiếng: “- Phẫn nộ vì hồng nhan a!”
Cái gọi là tình triều cuồn cuộn, chẳng qua cũng chính là như vậy thôi.
Cốc Quân Tinh lạnh lùng nhìn hai người, châm chọc nói: “Cảnh tượng cửu biệt trùng phùng thật cảm động, vừa gặp mặt đã ôm ấp yêu thương, nhìn xem dáng vẻ thâm tình khó kiềm chế này, chậc chậc, có cần cho các ngươi chút thời gian để vào trong điên long đảo phượng một phen?”
Vừa dứt lời thì một luồng sát ý cùng lãnh ý mạnh mẽ, u ám đất trời ập đến, Cốc Quân Tinh chuyển hướng nhìn.
Chỉ thấy Tức Mặc Ly đang đứng nơi cổng vào sân viện nhỏ, áo trắng tóc đen, mặt mày như họa, tựa như một vị Thần đế mà thế gian không được mạo phạm, giờ phút này trên mặt đều là ý lạnh, toàn thân tỏa ra lãnh ý khiến không khí xung quanh muốn kết thành băng, Cốc Quân Tinh trông thấy mà thân thể cùng trái tim không khỏi kinh hãi.
Một luồng bạch quang lập tức phóng về phía Sở Từ, Sở Từ sớm đã cảm giác được khí lạnh, ôm lấy Duyệt Nhi bay người tránh đi. Tức Mặc Ly thấy y ôm Duyệt Nhi càng chặt, sắc mặt càng trở nên giận dữ. Thanh âm so với tuyết trên dãy núi Lạc Thủy còn giá lạnh hơn: “Duyệt Nhi, qua đây.” Khoan nói tới trên người Duyệt Nhi vẫn còn bị trói không cử động được, chỉ riêng sát ý vừa rồi của Tức Mặc Ly đã dọa nàng sợ đến nhảy dựng, nghĩ tới chuyện trước đây của Tức Mặc Ly, lại nhớ tới cả tháng nay cũng không đi tìm mình. Y đã muốn bỏ rơi, hà cớ gì còn đến tìm nàng?
Duyệt Nhi quay đầu đi, càng vùi sâu hơn vào ngực Sở Từ, đôi tay nhỏ bé vòng quanh cơ thể Sở Từ, rõ ràng biểu hiện thái độ chống đối. Cơ thể Sở Từ càng nóng, tiếc rằng hiện giờ không thể đẩy Duyệt Nhi ra, đành phải ôm nàng né trái né phải, tránh những đòn công kích chí mạng của Tức Mặc Ly.
Cốc Quân Tinh thấy loạn liền phất tay, cầm Ma thừng ở giữa không trung, kéo Duyệt Nhi định chạy trốn. Tiếc là Sở Từ không biết trên người Duyệt Nhi có dây trói của Cốc Quân Tinh, vẫn tiếp tục ôm lấy nàng tránh những đòn tấn công của Tức Mặc Ly, Duyệt Nhi bị kéo đi, cơ thể liền theo đó mà dịch chuyển, Sở Từ lý nào lại thả ra, cũng ôm lấy nàng giữ lại. Cơ thể Duyệt Nhi bị hai bên lôi kéo, đau đến độ không kêu lên nổi. Tức Mặc Ly thấy tình cảnh đó, cuối cùng chú ý đến Cốc Quân Tinh đang ở bên cạnh, bàn tay vẽ một đường liền chặt đứt dây trói của Cốc Quân Tinh. Lại vội vàng phi người lên, lúc này y đang tức giận vô cùng, lại là tu vi của Thần, chỉ vài ba chiêu ngắn ngủi Cốc Quân Tinh đã không đỡ nỗi, bị đánh ngã trên đất, mắt thấy Tức Mặc Ly lại bay người đến, sức mạnh của thần trong tay bắt đầu ngưng tụ lại, một chưởng này hạ xuống sợ rằng sẽ hôi phi yên diệt!
Trong lòng Cốc Quân Tinh kinh hãi, cái khó ló cái khôn liền từ bên trong hư đỉnh lôi ra một bức tranh, “ầm” một tiếng trải ra giữa không trung, đôi đồng tử đen như mực của Tức Mặc Ly vừa ngước lên liền trông thấy nam tử áo đỏ hôn Duyệt Nhi bên trong bức tranh chính là Sở Từ! Hắn! Thế nhưng! Dám! Tức Mặc Ly giận đến run người, Cốc Quân Tinh liền tranh thủ thời khắc này “ha” một tiếng từ dưới đất bật dậy, dựa vào tốc độ nhanh nhất của cả đời y mà chạy trốn. Quang cầu sức mạnh của thần ngưng tụ trên tay Tức Mặc Ly giờ khắc này hơi chuyển sang Sở Từ, sau khi nhìn thấy góc áo của Duyệt Nhi, cuối cùng vẫn sợ sẽ khiến nàng bị thương liền chuyển sang hướng khác, “Ầm” một tiếng ném đi. Sở Từ liền vội vàng dựng kết giới, che chắn cho mình và Duyệt Nhi.
“Oành” một tiếng, sân vườn nhỏ hẹp chừng vài chục lý1 ở Ô Điệp Châu nháy mắt hóa thành bình địa, may mắn là chỗ này nằm ở một nơi hết sức hẻo lánh, không được bao nhiêu người. Nếu như không có kết giới của Sở Từ, e là Sở Từ và Duyệt Nhi đã bị đánh bay.
1: 1 lý = 500m
Toàn bộ Ô Điệp Châu đều nghe thấy tiếng nổ lớn đó, ai nấy liền vội vàng hưng trí bừng bừng chạy đến xem náo nhiệt, chẳng qua chỉ một khắc, người từ bốn phương tám hướng đã ùn ùn kéo tới.
Tức Mặc Ly còn đang cùng Sở Từ giao chiến, Duyệt Nhi thì hạ quyết tâm không chịu qua. Tức Mặc Ly mặc dù sát khí trào dâng, mỗi một chiêu đều chí mạng nhưng vẫn có chút cố kỵ, hiện tại y vốn đã không thể khống chế bản thân, nếu như làm Duyệt Nhi bị thương, đến cuối cùng người đau lòng chẳng phải vẫn là bản thân sao? Sở Từ ôm Duyệt Nhi, sắc mặt trước đó đã có chút xanh xao, hiện giờ lại liên tiếp dẫn linh lực sử dụng ma lực, càng trở nên mệt mỏi hơn, nhưng dù thế nào cũng không chịu buông Duyệt Nhi ra.
Trước đó do y ngoan cố hạ phàm nên đã lãnh hình phạt của Thiên đạo rất nặng, lại ngoài ý muốn đụng phải Cốc Quân Tinh tới tranh đoạt Ma Ảnh Châu, sau khi bị y đánh trọng thương thì quay về địa bàn của mình trầm tu, không ngờ một tháng trước nhận được tin của Cốc Quân Tinh, bảo Duyệt Nhi đang trong tay y, đem Ma Ảnh Châu đến trao đổi. Bất chấp vết thương cũ nghiêm trọng, một mình Sở Từ cấp tốc lao đến Ô Điệp Châu. Hiện giờ Duyệt Nhi đang ở trong lòng y, cho dù Tức Mặc Ly là tu vi Thần quân thì sao chứ? Cô nương y thích, ylẽ nào lại buông tay để nàng bị một nam tử khác đoạt lấy?
Trúng phải một đòn nặng nề của Tức Mặc Ly, vừa vặn lại là vết thương cũ, tinh thần Sở Từ chợt chấn động, khóe miệng cũng đã bắt đầu rỉ máu. Chúng trưởng lão Ma tộc ở cách đó không xa liều chết lao tới ngăn cản đòn tấn công của Tức Mặc Ly, lớn tiếng nói: “Ma quân, trước hãy chạy đi! Thương thế của người còn chưa lành, hiện giờ chút sức lực chiến đấu cũng không có, lẽ nào vì một tiểu cô nương mà tính mạng cũng không cần!”
Duyệt Nhi giật mình, vội vàng từ trong ngực Sở Từ ngẩng lên, một thứ ấm nóng liền dọc theo mặt nàng chảy xuống, mũi Duyệt Nhi ngửi ngửi, hoảng hốt vô cùng, đây rõ ràng là máu!
Sở Từ vì mình, thế nhưng chịu vết thương nặng đến như vậy? Nếu thế nàng tình nguyện bị Tức Mặc Ly giết chết cũng không muốn hại y, còn có đám thuộc hạ trung thành ấy của y. Duyệt Nhi thả đôi tay đang ôm Sở Từ, suy nghĩ một lúc rồi trở tay đánh ngất Sở Từ đang không chút phòng bị, lớn tiếng gấp gáp nói: “Các vị trưởng lão nhanh đưa Sở Từ đi!” Nói rồi cơ thể nhỏ nhắn khẽ di chuyển, dựa vào linh thức bay về hướng Tức Mặc Ly, muốn ngăn đòn tấn công của y nhằm tranh thủ chút thời gian để Ma tộc rời đi, các vị trưởng lão Ma tộc đều sửng sốt, thấy Duyệt Nhi như vậy, lại nhớ tới lời đồn Lạc Thủy Thượng Thần yêu nàng như mạng, chắc chắn sẽ không tổn hại Duyệt Nhi, chi bằng trước cứu Ma Quân của mình về rồi hẵng nói. Vì vậy vội vàng rút lui, sử dụng toàn lực dìu đỡ Sở Từ nhắm thẳng hướng Ô Điệp Nhai.
Tức Mặc Ly nghe thấy lời Duyệt Nhi nói, hiện giờ lại thấy nàng vì bảo vệ Sở Từ bất chấp tính mạng bay đến, trong lòng vừa nôn nóng vừa phẫn nộ, Duyệt Nhi của y, hôm nay vì tên Sở Từ kia liền muốn chống lại y? Y bay tới ôm lấy Duyệt Nhi, trong lòng đan xen dâng trào đủ loại cảm giác, lại ngưng tụ một quả cầu bạch quang, mạnh mẽ đánh ra, chỉ nghe thấy Ô Điệp Châu lại ầm một tiếng lớn, nháy mắt liền biến mất ngay trước tầm mắt mọi người.
Đám người đang lén lút quan sát ở xa xa từ trong cơn chấn động vì hành động tàn phá vừa rồi mà tỉnh lại. Bọn họ khi ấy rõ ràng thấy Sở Từ ôm Duyệt Nhi chống đỡ đòn tấn công của Tức Mặc Ly, sau đó Duyệt Nhi bay về phía Tức Mặc Ly mong tranh thủ chút thời gian để Sở Từ chạy đi. Lúc này đầu óc khởi động, tinh anh của ngũ giới nhao nhao thở dài một tiếng: “- Phẫn nộ vì hồng nhan a!”
/187
|