Hiện giờ Cửu Kiếm không dám quay lại nhìn nét mặt Duyệt Nhi,cũng không dám xuất hiện trước mặt chủ thượng, đành phải len lén dẫn Duyệt Nhi trốn lên trên một cây cổ thụ to rậm rạp.
Duyệt Nhi cảm giác được dáng vẻ thần bí của Cửu Kiếm nên cũng bị ảnh hưởng, cẩn thận truyền âm cho Cửu Kiếm: “Cửu Kiếm, sao vậy? Sao không đi thẳng đến chỗ chàng?” Cửu Kiếm run rẩy quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì kì lạ của Duyệt Nhi, cũng run run truyền âm: “Duyệt Nhi cô nương, cô biết chủ thượng đang cùng ai nói chuyện sao?”
Duyệt Nhi rõ ràng nói: “Người kia là Tử Dao Thần Quân!” Lập tức bày ra vẻ mặt ‘tỷ thấy chưa, ta cũng rất lợi hại đó’ với Cửu Kiếm, Cửu Kiếm thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống, thì ra là tự mình nghĩ nhiều a!
Duyệt Nhi không để ý đến Cửu Kiếm nữa, cẩn thận ngồi trên tấm vải lót nàng đã trải ra, hai lỗ tai hổ nho nhỏ màu tím hưng phấn dựng thẳng lên, nét mặt hết sức nghiêm túc.
…
Tức Mặt Ly đứng trước hồ, bóng dáng màu lam phảng phất như thể bất kỳ lúc nào cũng đều có thể theo gió bay đi. Tử Dao Thần Quân đứng cách đó không xa, ánh mắt si mê nhìn y. Nam tử này, bản thân đã theo đuổi suốt mấy vạn năm, nhưng vẫn xa xôi như thế. Nếu là trước đây nàng ta sẽ không nghĩ gì nhiều, bởi vì y đối với ai cũng đều như nhau, chỉ thấy nhưng không thể cầu, nhưng hôm nay lại có một con hổ nhỏ, con hổ đó lại không như vậy, nàng ta đột nhiên cảm thấy rất hoảng hốt, cũng không cam lòng, dựa vào cái gì? Vì vậy nàng ta vốn định quay về Thần giới, nhưng lại trở về để hỏi cho rõ ràng.
Tử Dao miễn cưỡng cười cười, nói: “Nếu chàng đã biết như vậy, vì sao…”
Tức Mặc Ly không quay đầu lại: “Chúng ta là đồng môn.”
Tử Dao lắc đầu, không tiếp tục hỏi vấn đề này. Cho tới bây giờ nàng ta luôn là một người có tâm kế, nhưng hôm nay chỉ muốn hỏi y một chút, con hổ nhỏ kia chiếm vị trí như thế nào trong lòng y.
“Chàng xem con hổ nhỏ kia là gì? Là thú cưng? Hay là nữ nhân của chàng?”
Duyệt Nhi ở trên cây khẩn trương đến cực điểm, đôi tay nhỏ bé nắm chặt nhành cây phía dưới, theo bản năng mong đợi đáp án. Tức Mặc Ly nhìn hồ nước xa xa, đôi đồng tử đen như mực lộ chút mơ hồ cùng không giải thích được, y muốn cưng chiều nàng, nghĩ nàng là của y, thế nhưng Tử Dao hỏi như vậy cũng khiến y chợt nhớ đến Khanh Lan và Ôn Do. Y không biết đây là loại tình cảm gì, y nghĩ, không cần thiết phải phân rõ. Nhưng y đối với bé ngoan của mình khẳng định không giống như Ôn Do đối với Khanh Lan.
Không nghe được câu trả lời của y, bàn tay Duyệt Nhi nắm nhành cây khô dần dần nới lỏng, trong lòng Cửu Kiếm cũng thầm nôn nóng, chủ thượng rõ ràng là vô cùng thích Duyệt Nhi cô nương, sao mà đối với vấn đề này lại vẫn không hiểu được đáp án vậy? Lòng nàng cũng vì y mà sốt ruột. Nàng lén nhìn vẻ mặt thất vọng của Duyệt Nhi một chút, chỉ thấy hai hàng lông mi thật dài rũ xuống, tựa như hai cây quạt nhỏ.
Tử Dao cười lạnh nói: “Thời điểm Sư gia gia chủ tự hủy, chàng muốn cùng ra đi với nàng ta?”
Tức Mặc Ly không nói nữa, y vốn kiệm lời, càng không nghĩ cần phải nói với người khác suy nghĩ thẳng thắn trong lòng mình.
Tử Dao càng tức, trong đôi mị nhãn đều là lửa giận: “Ả ta có tư cách gì để chết cùng chàng chứ?”
Tức Mặc Ly thu hồi ánh mắt không biết nhìn về nơi nào, lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới ngươi.”
Tử Dao tiến lên hai bước, cười nói: “Sư phụ từng nói, chàng là người vượt trội trong Thần giới chúng ta. Ả ta sao? Cùng lắm chỉ là một con hổ bị diệt tộc, trải qua thiên kiếp cũng thất bại, hiện tại chẳng ra gì cả. Nếu không gặp chàng cũng như Đạp Vũ thì ả ta có thể sống tới bây giờ sao? Người bên ngoài đều nói, tu vi và linh lực quỷ dị hiện tại của ả ta, tất cả đều là nhờ cùng với rất nhiều nam nhân song tu mà có được…”
Nàng còn chưa nói hết, Tức Mặc Ly đã xoay người: “Ngươi nghĩ ngươi là sư tỷ của ta thì ta không dám giết ngươi?”
Tử Dao trong lòng giận quá, lạnh nhạt nói: “E rằng chàng còn chưa cùng với ả ta song tu? Cho nên mới hứng thú với ả ta như vậy?”
Ý lạnh trong mắt Tức Mặc Ly nhanh chóng kết băng, tay vung lên, Tử Dao liền bị đánh bay tới thân cây trước mặt Duyệt Nhi, đụng mạnh vào thân cây, cả cây đều rung lên, có thể thấy được Tức Mặc Ly ra tay nặng như thế nào.
Thế nhưng, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cô hổ đang ôm chặt lấy thân cây kia đã hoa hoa lệ lệ bị chấn động mà rơi xuống , may mà cây này đủ cao to, Cửu Kiếm vung tay xuất ra linh lực kéo Duyệt Nhi lại. Có điều Duyệt Nhi đã được một luồng sức mạnh khác đón lấy.
Duyệt Nhi bay thẳng vào trong lòng Tức Mặc Ly, y đưa hai tay ra ôm nàng. Nàng cúi đầu, không dám nói lời nào. Nghe trộm người khác nói chuyện còn bị bắt được, hình như có chút mất mặt nha.
Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi trong ngực hai tai đỏ hồng, lúc này ngoan ngoãn cụp xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cúi gằm, nhất thời cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được, đành nói: “Sao lại tỉnh rồi?” Còn mặc áo ngủ ra ngoài nữa chứ. Tức Mặc Ly đưa mắt liếc về phía Cửu Kiếm, Cửu Kiếm run lên, thiếu chút nữa cũng từ trên cây ngã xuống. Chủ thượng… nàng quên mất, nhưng mà dọc đường đi cũng không gặp phải những người khác nha.
Bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi kéo tay áo y, trái lại nói: “Gặp ác mộng.”
Tức Mặc Ly run lên: “Sao lại gặp ác mộng?” Người tu hành bình thường mơ thấy ác mộng đều là do nghiệp chướng cũng như có khúc mắc khó giải, nếu không qua được sẽ vô cùng nguy hiểm.
Duyệt Nhi lại nghĩ đến Khanh Lan mặt đầy huyết lệ, vô thức lắc đầu: “Không có gì.”
Tức Mặc Ly thấy nàng không muốn nói thì có chút lạc lõng, Duyệt Nhi có chuyện gì phải gạt y? Thấy Duyệt Nhi vùi đầu vào ngực mình, cuối cùng vẫn không nói gì, ôm nàng bay trở về phòng. Đem Duyệt Nhi nhẹ nhàng ôm tới trên giường, Tức Mặc Ly cũng nằm xuống, tay để ở lưng áo Duyệt Nhi, để nàng cố định nơi ngực mình, cẩn thận nhìn sắc mặt Duyệt Nhi. Y rốt cuộc hiểu được cảm giác kì quái lúc đó là có chuyện gì xảy ra, hình như Duyệt Nhi có chút thương tâm?
Y sờ sờ lỗ tai Duyệt Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?” Duyệt Nhi nghe y nói thế, rốt cuộc mở đôi mắt to tròn lúc này lệ đã vòng quanh, đôi môi nhỏ mím lại thành một đường, trong lòng căng thẳng, dáng vẻ đáng thương nhìn Tức Mặc Ly, nàng như do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Mặc Ly, nếu khi Sư gia gia chủ tự nổ không phải Tử Dao Thần Quân xuất hiện giết y, vậy chàng sẽ chết cùng ta sao?”
Đôi đồng tử đen như mực của Tức Mặc Ly phản chiếu thân ảnh nhỏ bé của Duyệt Nhi: “Sẽ không.” Khoảnh khắc Cửu Diệu phóng ra ấy, tất cả linh lực và thần lực trong cơ thể y đều đã vận hành, sức mạnh của y tự nhiên sẽ vì Duyệt Nhi mà ngăn chặn tất cả công kích, chỉ là y sẽ phải bị nội thương nặng mà thôi, cho nên mặc kệ Tử Dao xuất hiện hay không, bé ngoan của y vẫn sẽ không hề gì.
Duyệt Nhi gật đầu, tâm tư nặng trĩu trong lòng cô hổ nhỏ cuối cùng cũng buông xuống được đôi chút, chỉ cần không phải Tức Mặc Ly chết là được, lại im lặng, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí, giọng nói mềm mại tràn ngập khẩn trương: “Mặc Ly, rốt cuộc chàng coi ta là sủng vật của chàng, hay còn là … gì khác?”
Tức Mặc Ly không ngờ trong đêm nay lại bị hỏi câu này đến hai lần, nhất thời cũng có chút không giải thích được, chỉ là thấy Duyệt Nhi dáng vẻ khẩn trương thì trầm ngâm trong suy nghĩ. Mấy vạn năm nay, y vẫn luôn chỉ có một mình, cho tới bây giờ chưa từng trải qua cảm giác nóng ruột nóng gan thế này. Y cũng không biết hai cái này khác nhau thế nào, cuối cùng Duyệt Nhi là thú cưng hay là nữ nhân của y. Duyệt Nhi cho rằng y sẽ không đáp thì lại nghe được Tức Mặc Ly trả lời:
“Ta không biết thế nào nữa. Chỉ là muốn cưng chiều nàng, muốn nàng vĩnh viễn ngây ngô như vậy ở bên cạnh ta.”
Duyệt Nhi đột nhiên ủ rũ, trong đôi mắt to đều là lên án: “Ta không cần sự giam lỏng của chàng.” Nàng không cần y giam cầm, không cần bị tình cảm của y trói buộc, Khanh Lan cũng bị vây trong tình cảm của chính mình, một lần vây như vậy chính là mười vạn năm, thế nhưng đến cuối cùng, vẫn không có người nào giải cứu bà ấy.
Nàng mặc dù chỉ là một con hổ nhỏ, thế nhưng hơn bốn trăm năm nay xem thoại bản cũng không ít. Với một người như Tức Mặc Ly, kết quả cuối cùng sẽ là một người tốt như Tử Dao Thần Quân xuất hiện, sự yêu chiều sủng ái của Tức Mặc Ly sẽ không còn giành cho nàng nữa. Mọi sinh vật trên thế gian này đích thực đều có lòng tham, chung quy luôn muốn có được thứ tốt nhất, sau khi có được thứ tốt nhất, lại muốn có được nó vĩnh viễn. Nếu bị thói quen này trói buộc, nàng phải chăng sẽ giống như Khanh Lan? Mười vạn năm không dài không ngắn, nhưng cũng đủ cho thế sự xoay vần.
Tức Mặc Ly sửng sốt một chút, không nghĩ tới Duyệt Nhi phản bác lại mình, bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ không như vậy.” Sao lại bỏ được.
Suy nghĩ mấy ngày, trong lòng cô hổ nhỏ Duyệt Nhi có chút mỏi mệt, thật ra từ lúc mơ thấy Khanh Lan, nàng đã thầm đưa ra quyết định. Đêm nay nghe lén Tức Mặc Ly cùng Tử Dao Thần Quân nói chuyện, trong lòng càng thêm kiên quyết.
Nàng đứng lên, hai chân bước qua, ngồi vào lòng Tức Mặc Ly, cúi đầu lần tìm môi của y hôn xuống, hôn nhẹ một cái, đôi môi mềm mại mang theo hương thơm say đắm lòng người, trong nháy mắt liền khiến Tức Mặc Ly mất đi tâm trí, thầm nghĩ muốn mãi chìm đắm trong cảm giác khiến người ta trầm luân này. Toàn bộ cơ thể mềm mại của Duyệt Nhi dán lấy y, loại toàn tâm toàn ý dựa dẫm thế này khiến y cảm thấy rất thỏa mãn nhưng sự biến hóa trong cơ thể lại khiến y hoảng hốt. Cảm thấy chỉ hôn nhẹ vẫn còn thiếu, chưa đủ, nhưng lại không nghĩ ra là muốn… như thế nào. Nuôi một thú cưng nho nhỏ để cưng chiều, hôn nhẹ đã là giới hạn thân cận lớn nhất rồi ấy nhỉ.
Cơ thể y khát vọng, trái tim lại rung động, là vì cái gì đây?
Duyệt Nhi cảm thấy hơi thở của Tức Mặc Ly càng lúc càng ổn định, hô hấp cũng dần bình ổn, đột nhiên có chút không muốn. Đạp Vũ sư phụ để lại cho nàng thứ thuốc ngủ có thể khiến mọi người trong vòng trăm dặm đều rơi vào hôn mê trong mười canh giờ, ở dân gian gọi là thuốc mê, đề phòng trường hợp sau này nàng đến đường cùng bị người xấu bắt đi có thể lấy ra dùng.
Ở trước mặt Tức Mặc Ly, dùng thuốc là không thể nào, vì thế cô hổ nhỏ của chúng ta quyết định dời đi sự chú ý của y, trong lúc hôn nhẹ lại lấy ra một viên từ trong đỉnh, dùng chút linh lực để kích thích, bất quá chỉ trong nháy mắt, liền khiến Lạc Thủy Thượng Thần đối với nàng không hề phòng bị rơi vào hôn mê.
Dù sao cũng phải đi rồi, hôn lâu một chút cũng không sao ha.
Vì vậy…
Đến lúc cô hổ nào đó từ trên người Tức Mặc Ly đứng lên, đã là nửa nén hương sau đó.
Bàn tay nhỏ bé lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tức Mặc Ly lần nữa, lưu luyến không rời trượt xuống giường, đi tới trước bàn, từ trong đỉnh lấy ra giấy và bút mực. Suy nghĩ một chút, theo linh thức vẽ một bức tranh, viết xuống vài chữ.Lại quay đầu về hướng Tức Mặc Ly nằm ngủ, im lặng hồi lâu mới cẩn thận hướng bên ngoài rời đi.
Duyệt Nhi cảm giác được dáng vẻ thần bí của Cửu Kiếm nên cũng bị ảnh hưởng, cẩn thận truyền âm cho Cửu Kiếm: “Cửu Kiếm, sao vậy? Sao không đi thẳng đến chỗ chàng?” Cửu Kiếm run rẩy quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì kì lạ của Duyệt Nhi, cũng run run truyền âm: “Duyệt Nhi cô nương, cô biết chủ thượng đang cùng ai nói chuyện sao?”
Duyệt Nhi rõ ràng nói: “Người kia là Tử Dao Thần Quân!” Lập tức bày ra vẻ mặt ‘tỷ thấy chưa, ta cũng rất lợi hại đó’ với Cửu Kiếm, Cửu Kiếm thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống, thì ra là tự mình nghĩ nhiều a!
Duyệt Nhi không để ý đến Cửu Kiếm nữa, cẩn thận ngồi trên tấm vải lót nàng đã trải ra, hai lỗ tai hổ nho nhỏ màu tím hưng phấn dựng thẳng lên, nét mặt hết sức nghiêm túc.
…
Tức Mặt Ly đứng trước hồ, bóng dáng màu lam phảng phất như thể bất kỳ lúc nào cũng đều có thể theo gió bay đi. Tử Dao Thần Quân đứng cách đó không xa, ánh mắt si mê nhìn y. Nam tử này, bản thân đã theo đuổi suốt mấy vạn năm, nhưng vẫn xa xôi như thế. Nếu là trước đây nàng ta sẽ không nghĩ gì nhiều, bởi vì y đối với ai cũng đều như nhau, chỉ thấy nhưng không thể cầu, nhưng hôm nay lại có một con hổ nhỏ, con hổ đó lại không như vậy, nàng ta đột nhiên cảm thấy rất hoảng hốt, cũng không cam lòng, dựa vào cái gì? Vì vậy nàng ta vốn định quay về Thần giới, nhưng lại trở về để hỏi cho rõ ràng.
Tử Dao miễn cưỡng cười cười, nói: “Nếu chàng đã biết như vậy, vì sao…”
Tức Mặc Ly không quay đầu lại: “Chúng ta là đồng môn.”
Tử Dao lắc đầu, không tiếp tục hỏi vấn đề này. Cho tới bây giờ nàng ta luôn là một người có tâm kế, nhưng hôm nay chỉ muốn hỏi y một chút, con hổ nhỏ kia chiếm vị trí như thế nào trong lòng y.
“Chàng xem con hổ nhỏ kia là gì? Là thú cưng? Hay là nữ nhân của chàng?”
Duyệt Nhi ở trên cây khẩn trương đến cực điểm, đôi tay nhỏ bé nắm chặt nhành cây phía dưới, theo bản năng mong đợi đáp án. Tức Mặc Ly nhìn hồ nước xa xa, đôi đồng tử đen như mực lộ chút mơ hồ cùng không giải thích được, y muốn cưng chiều nàng, nghĩ nàng là của y, thế nhưng Tử Dao hỏi như vậy cũng khiến y chợt nhớ đến Khanh Lan và Ôn Do. Y không biết đây là loại tình cảm gì, y nghĩ, không cần thiết phải phân rõ. Nhưng y đối với bé ngoan của mình khẳng định không giống như Ôn Do đối với Khanh Lan.
Không nghe được câu trả lời của y, bàn tay Duyệt Nhi nắm nhành cây khô dần dần nới lỏng, trong lòng Cửu Kiếm cũng thầm nôn nóng, chủ thượng rõ ràng là vô cùng thích Duyệt Nhi cô nương, sao mà đối với vấn đề này lại vẫn không hiểu được đáp án vậy? Lòng nàng cũng vì y mà sốt ruột. Nàng lén nhìn vẻ mặt thất vọng của Duyệt Nhi một chút, chỉ thấy hai hàng lông mi thật dài rũ xuống, tựa như hai cây quạt nhỏ.
Tử Dao cười lạnh nói: “Thời điểm Sư gia gia chủ tự hủy, chàng muốn cùng ra đi với nàng ta?”
Tức Mặc Ly không nói nữa, y vốn kiệm lời, càng không nghĩ cần phải nói với người khác suy nghĩ thẳng thắn trong lòng mình.
Tử Dao càng tức, trong đôi mị nhãn đều là lửa giận: “Ả ta có tư cách gì để chết cùng chàng chứ?”
Tức Mặc Ly thu hồi ánh mắt không biết nhìn về nơi nào, lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới ngươi.”
Tử Dao tiến lên hai bước, cười nói: “Sư phụ từng nói, chàng là người vượt trội trong Thần giới chúng ta. Ả ta sao? Cùng lắm chỉ là một con hổ bị diệt tộc, trải qua thiên kiếp cũng thất bại, hiện tại chẳng ra gì cả. Nếu không gặp chàng cũng như Đạp Vũ thì ả ta có thể sống tới bây giờ sao? Người bên ngoài đều nói, tu vi và linh lực quỷ dị hiện tại của ả ta, tất cả đều là nhờ cùng với rất nhiều nam nhân song tu mà có được…”
Nàng còn chưa nói hết, Tức Mặc Ly đã xoay người: “Ngươi nghĩ ngươi là sư tỷ của ta thì ta không dám giết ngươi?”
Tử Dao trong lòng giận quá, lạnh nhạt nói: “E rằng chàng còn chưa cùng với ả ta song tu? Cho nên mới hứng thú với ả ta như vậy?”
Ý lạnh trong mắt Tức Mặc Ly nhanh chóng kết băng, tay vung lên, Tử Dao liền bị đánh bay tới thân cây trước mặt Duyệt Nhi, đụng mạnh vào thân cây, cả cây đều rung lên, có thể thấy được Tức Mặc Ly ra tay nặng như thế nào.
Thế nhưng, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cô hổ đang ôm chặt lấy thân cây kia đã hoa hoa lệ lệ bị chấn động mà rơi xuống , may mà cây này đủ cao to, Cửu Kiếm vung tay xuất ra linh lực kéo Duyệt Nhi lại. Có điều Duyệt Nhi đã được một luồng sức mạnh khác đón lấy.
Duyệt Nhi bay thẳng vào trong lòng Tức Mặc Ly, y đưa hai tay ra ôm nàng. Nàng cúi đầu, không dám nói lời nào. Nghe trộm người khác nói chuyện còn bị bắt được, hình như có chút mất mặt nha.
Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi trong ngực hai tai đỏ hồng, lúc này ngoan ngoãn cụp xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cúi gằm, nhất thời cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được, đành nói: “Sao lại tỉnh rồi?” Còn mặc áo ngủ ra ngoài nữa chứ. Tức Mặc Ly đưa mắt liếc về phía Cửu Kiếm, Cửu Kiếm run lên, thiếu chút nữa cũng từ trên cây ngã xuống. Chủ thượng… nàng quên mất, nhưng mà dọc đường đi cũng không gặp phải những người khác nha.
Bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi kéo tay áo y, trái lại nói: “Gặp ác mộng.”
Tức Mặc Ly run lên: “Sao lại gặp ác mộng?” Người tu hành bình thường mơ thấy ác mộng đều là do nghiệp chướng cũng như có khúc mắc khó giải, nếu không qua được sẽ vô cùng nguy hiểm.
Duyệt Nhi lại nghĩ đến Khanh Lan mặt đầy huyết lệ, vô thức lắc đầu: “Không có gì.”
Tức Mặc Ly thấy nàng không muốn nói thì có chút lạc lõng, Duyệt Nhi có chuyện gì phải gạt y? Thấy Duyệt Nhi vùi đầu vào ngực mình, cuối cùng vẫn không nói gì, ôm nàng bay trở về phòng. Đem Duyệt Nhi nhẹ nhàng ôm tới trên giường, Tức Mặc Ly cũng nằm xuống, tay để ở lưng áo Duyệt Nhi, để nàng cố định nơi ngực mình, cẩn thận nhìn sắc mặt Duyệt Nhi. Y rốt cuộc hiểu được cảm giác kì quái lúc đó là có chuyện gì xảy ra, hình như Duyệt Nhi có chút thương tâm?
Y sờ sờ lỗ tai Duyệt Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?” Duyệt Nhi nghe y nói thế, rốt cuộc mở đôi mắt to tròn lúc này lệ đã vòng quanh, đôi môi nhỏ mím lại thành một đường, trong lòng căng thẳng, dáng vẻ đáng thương nhìn Tức Mặc Ly, nàng như do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Mặc Ly, nếu khi Sư gia gia chủ tự nổ không phải Tử Dao Thần Quân xuất hiện giết y, vậy chàng sẽ chết cùng ta sao?”
Đôi đồng tử đen như mực của Tức Mặc Ly phản chiếu thân ảnh nhỏ bé của Duyệt Nhi: “Sẽ không.” Khoảnh khắc Cửu Diệu phóng ra ấy, tất cả linh lực và thần lực trong cơ thể y đều đã vận hành, sức mạnh của y tự nhiên sẽ vì Duyệt Nhi mà ngăn chặn tất cả công kích, chỉ là y sẽ phải bị nội thương nặng mà thôi, cho nên mặc kệ Tử Dao xuất hiện hay không, bé ngoan của y vẫn sẽ không hề gì.
Duyệt Nhi gật đầu, tâm tư nặng trĩu trong lòng cô hổ nhỏ cuối cùng cũng buông xuống được đôi chút, chỉ cần không phải Tức Mặc Ly chết là được, lại im lặng, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí, giọng nói mềm mại tràn ngập khẩn trương: “Mặc Ly, rốt cuộc chàng coi ta là sủng vật của chàng, hay còn là … gì khác?”
Tức Mặc Ly không ngờ trong đêm nay lại bị hỏi câu này đến hai lần, nhất thời cũng có chút không giải thích được, chỉ là thấy Duyệt Nhi dáng vẻ khẩn trương thì trầm ngâm trong suy nghĩ. Mấy vạn năm nay, y vẫn luôn chỉ có một mình, cho tới bây giờ chưa từng trải qua cảm giác nóng ruột nóng gan thế này. Y cũng không biết hai cái này khác nhau thế nào, cuối cùng Duyệt Nhi là thú cưng hay là nữ nhân của y. Duyệt Nhi cho rằng y sẽ không đáp thì lại nghe được Tức Mặc Ly trả lời:
“Ta không biết thế nào nữa. Chỉ là muốn cưng chiều nàng, muốn nàng vĩnh viễn ngây ngô như vậy ở bên cạnh ta.”
Duyệt Nhi đột nhiên ủ rũ, trong đôi mắt to đều là lên án: “Ta không cần sự giam lỏng của chàng.” Nàng không cần y giam cầm, không cần bị tình cảm của y trói buộc, Khanh Lan cũng bị vây trong tình cảm của chính mình, một lần vây như vậy chính là mười vạn năm, thế nhưng đến cuối cùng, vẫn không có người nào giải cứu bà ấy.
Nàng mặc dù chỉ là một con hổ nhỏ, thế nhưng hơn bốn trăm năm nay xem thoại bản cũng không ít. Với một người như Tức Mặc Ly, kết quả cuối cùng sẽ là một người tốt như Tử Dao Thần Quân xuất hiện, sự yêu chiều sủng ái của Tức Mặc Ly sẽ không còn giành cho nàng nữa. Mọi sinh vật trên thế gian này đích thực đều có lòng tham, chung quy luôn muốn có được thứ tốt nhất, sau khi có được thứ tốt nhất, lại muốn có được nó vĩnh viễn. Nếu bị thói quen này trói buộc, nàng phải chăng sẽ giống như Khanh Lan? Mười vạn năm không dài không ngắn, nhưng cũng đủ cho thế sự xoay vần.
Tức Mặc Ly sửng sốt một chút, không nghĩ tới Duyệt Nhi phản bác lại mình, bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ không như vậy.” Sao lại bỏ được.
Suy nghĩ mấy ngày, trong lòng cô hổ nhỏ Duyệt Nhi có chút mỏi mệt, thật ra từ lúc mơ thấy Khanh Lan, nàng đã thầm đưa ra quyết định. Đêm nay nghe lén Tức Mặc Ly cùng Tử Dao Thần Quân nói chuyện, trong lòng càng thêm kiên quyết.
Nàng đứng lên, hai chân bước qua, ngồi vào lòng Tức Mặc Ly, cúi đầu lần tìm môi của y hôn xuống, hôn nhẹ một cái, đôi môi mềm mại mang theo hương thơm say đắm lòng người, trong nháy mắt liền khiến Tức Mặc Ly mất đi tâm trí, thầm nghĩ muốn mãi chìm đắm trong cảm giác khiến người ta trầm luân này. Toàn bộ cơ thể mềm mại của Duyệt Nhi dán lấy y, loại toàn tâm toàn ý dựa dẫm thế này khiến y cảm thấy rất thỏa mãn nhưng sự biến hóa trong cơ thể lại khiến y hoảng hốt. Cảm thấy chỉ hôn nhẹ vẫn còn thiếu, chưa đủ, nhưng lại không nghĩ ra là muốn… như thế nào. Nuôi một thú cưng nho nhỏ để cưng chiều, hôn nhẹ đã là giới hạn thân cận lớn nhất rồi ấy nhỉ.
Cơ thể y khát vọng, trái tim lại rung động, là vì cái gì đây?
Duyệt Nhi cảm thấy hơi thở của Tức Mặc Ly càng lúc càng ổn định, hô hấp cũng dần bình ổn, đột nhiên có chút không muốn. Đạp Vũ sư phụ để lại cho nàng thứ thuốc ngủ có thể khiến mọi người trong vòng trăm dặm đều rơi vào hôn mê trong mười canh giờ, ở dân gian gọi là thuốc mê, đề phòng trường hợp sau này nàng đến đường cùng bị người xấu bắt đi có thể lấy ra dùng.
Ở trước mặt Tức Mặc Ly, dùng thuốc là không thể nào, vì thế cô hổ nhỏ của chúng ta quyết định dời đi sự chú ý của y, trong lúc hôn nhẹ lại lấy ra một viên từ trong đỉnh, dùng chút linh lực để kích thích, bất quá chỉ trong nháy mắt, liền khiến Lạc Thủy Thượng Thần đối với nàng không hề phòng bị rơi vào hôn mê.
Dù sao cũng phải đi rồi, hôn lâu một chút cũng không sao ha.
Vì vậy…
Đến lúc cô hổ nào đó từ trên người Tức Mặc Ly đứng lên, đã là nửa nén hương sau đó.
Bàn tay nhỏ bé lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tức Mặc Ly lần nữa, lưu luyến không rời trượt xuống giường, đi tới trước bàn, từ trong đỉnh lấy ra giấy và bút mực. Suy nghĩ một chút, theo linh thức vẽ một bức tranh, viết xuống vài chữ.Lại quay đầu về hướng Tức Mặc Ly nằm ngủ, im lặng hồi lâu mới cẩn thận hướng bên ngoài rời đi.
/187
|