Ngày mồng bảy vốn là ngày đại cát, cực thích hợp để thần tiên các lộ tụ họp. Vương Mẫu nương nương càng lớn tuổi càng thích vui vẻ, nhộn nhịp nên đã nảy ra ý tưởng cướp việc của Bà Nguyệt, tụ tập một đám thần tiên trẻ tuổi lại để xem có sinh ra mối duyên nào không.
Bạch Linh Linh vốn chẳng hứng thú với những tiệc tùng kiểu này, nhưng nhìn quanh 800 dặm Thanh Khâu thì cũng chẳng bói đâu ra một con hồ ly cái nào cả, dân chúng Thanh Khâu bình thường cũng không nhận được thiệp mời. Không thể trốn tránh nên nàng đành phải cầm giấy mời, chậm rãi bay về điện Diêu Trì nằm trên đỉnh Kim Mẫu.
Thôi Quân Lang vốn dĩ cũng có thiệp mời, nàng nghĩ rằng ít ra thì khi mình đến đó sẽ đỡ cảm thấy nhàm chán, hắn đã hứa sẽ gặp nàng ở Diêu Trì. Nhưng tên nhãi này sau khi về nhà một ngày, hôm sau quay lại không biết vì sao thay đổi thái độ, nói mình bận không thể đi được.
Đi khoảng chừng nửa tiếng, mới đến điện Diêu Trì nằm trên đỉnh Kim Mẫu cao hàng ngàn trượng, từ xa đã thấy tiên khí quẩn quanh như làn khói mờ ảo.
Điện Diêu Trì nguy nga tráng lệ , xung quanh lấp lánh như dát thủy tinh, muôn hoa đua nở trong ánh nắng ban mai làm người ta cảm thấy ngẩn ngơ.
Hai cung nga đứng chờ ngoài cửa cung để đón khách vừa nhìn thấy nàng vẫn đang ngây người liền vội vàng đón lấy thiệp mời, sau khi xác nhận thân phận liền cúi đầu lễ phép, sau đó dẫn nàng đi vào trong.
Còn mấy canh giờ nữa mới khai yến, nhưng tiên nữ, tiên nam đã tụ tập trong đại điện, vài người đứng theo nhóm, vài người đứng theo cặp, nói chuyện hết sức vui vẻ. Xem ra sở thích của Vương Mẫu nương nương đã phần nào thực hiện được.
Bạch Linh Linh vừa tiến vào, đám đông đang ồn ào cũng phải dừng việc nói chuyện rôm rả lại, vài vị tiên nam trẻ tuổi còn ngẩn cả người.
Gò má trắng như ngọc của nàng khẽ ửng đỏ, sống từng này năm vẫn chưa thể tu luyện được bản lĩnh mặt dày như đại ca nhà nàng.
Tiểu tiên nga dẫn nàng vào liền bẩm báo với Vương Mẫu nương nương danh tính, mọi người nghe thấy Thanh Khâu liền ồ lên, sau đó gật gù, vài tiên nam còn thì thầm với nhau:
Xưa nay ta nghĩ Thất công chúa của Thiên Đế đã là đại mỹ nhân số một tiên giới này, nhưng xem ra kém nhiều so với vẻ đẹp của hồ ly, mỹ nhân Thanh Khâu này mới đúng là đẹp
Vương Mẫu nương nương gật gật đầu, nhận lễ của nàng, sau đó tiếp tục đón tiếp các vị thần tiên khác. Bạch Linh Linh liền lẩn vào một góc ngồi an vị, nàng vốn dĩ cũng không có hứng thú làm nhân vật chính.
Một vài vị tiên nam trẻ tuổi anh tuấn vài lần định tiến lại bắt chuyện nhưng thấy mỹ nhân như tranh ngồi ngẩn người, khuôn mặt ánh ra sự lạnh lùng nhàn nhạt liền xấu hổ không dám bắt chuyện.
Thực ra Bạch Linh Linh đi đường cả nửa ngày trời cũng thấm mệt, bản tính lười trỗi dậy, nhưng trước mặt người ngoài, không thể nằm ra ngủ, nên liền ngồi thả hồn theo gió.
Ngồi một lúc cảm thấy nhàm chán, liền muốn chuồn đi tìm một chỗ nào đó đánh một giấc, đợi đến lúc khai tiệc sẽ đến tặng lễ vật, ăn tiệc rồi sớm chuồn về nhà ngủ tiếp.
Vòng vèo một hồi, Bạch Linh Linh cũng tìm được một nhà thủy tạ ở cách xa chính điện. Ban nãy khi nàng đi qua hậu hoa viên còn bắt gặp vài cặp tiên lữ đang mắt nhìn mắt, tay trong tay, làm cho họ ngại ngùng không thôi.
Nhà thủy tạ này nằm giữa một cái hồ sen nhỏ, xung quanh một màu xanh mượt, sáng rực long lanh, không khí mát mẻ vô cùng. Bạch Linh Linh tựa vào cây cột, nhắm mắt thiu thiu ngủ.
Tuy nhiên sự yên tĩnh không được bao lâu, nàng bị âm thanh ở phía xa đánh thức. Bản thân nàng là hồ tiên, trong xương cốt đã có mị hoặc nhưng nghe thấy giọng nói nũng nịu, yếu ớt từ bên kia cũng cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ quả là lời đồn rằng các tiên nga trên trời khô khan quả sai lầm.
Mạch Chu, huynh xem bên này có một cái hồ sen thật là đẹp.
Đáp lại lời nàng ta là sự im lặng, Bạch Linh Linh vốn không phải người ưa thích xen vào việc người khác nhưng thoáng thấy bóng hai người kia tới gần chỗ mình rồi, không thể mặt dày lao ra cho người ta lúng túng, liền bay ra hồ sen, biến thành một bông hoa sen, giấu mình dưới lá.
Một thoáng sau, một đôi nam nữ bước vào, Bạch Linh Linh liền hé mắt nhìn, tiên nga đi tới mặc phục sức gấm hoa, khuôn mặt dịu dàng, trang nhã đến mức làm người ta thương mến, nếu tính ra thì đây cũng là một mỹ nhân của thiên giới, chỉ tiếc là không có vẻ đẹp ý vị, quyến rũ bằng cô nương Thanh Khâu các nàng.
Vị nam thần trẻ tuổi đi cùng lại khiến nàng sửng sốt, trước giờ cứ nghĩ lão đại ca nhà mình đã đẹp xuất chúng nhưng bây giờ gặp người này lại lĩnh ngộ sâu sắc được câu, nam nhân đẹp hơn cả nữ nhân là thế nào.
Mày kiếm như họa, tóc đen, đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ thu làm cho hắn có vẻ đẹp khiến người ta như mê luyến, khác hoàn toàn với kiểu đẹp yêu nghiệt như đại ca nhà mình. Có điều nữ nhân kia vừa gọi hắn là Mạch Chu, trong tứ hải bát hoang này cũng chỉ có một Mạch Chu mà nàng biết đấy chính là Mạch Chu thượng thần trẻ tuổi, danh tiếng như sấm dậy bên tai.
Nghe nói vị thượng thần này là một kẻ lạnh lùng, trước giờ không có tiên nữ nào lọt vào mắt xanh của hắn, nàng còn thầm nghĩ hắn chắc là một kẻ đoan tụ, cho đến hôm nay thấy cảnh mỹ nhân nũng nịu thế này, xem ra hắn cũng chưa hẳn đoan tụ.
Mạch Chu vốn dĩ hôm nay tới gặp Thiên Đế bàn về chuyện Ma Tộc đang quấy rối dưới phàm trần, nhưng lại bị Vương Mẫu gọi qua, tới nơi liền gặp Hà Thái công chúa.
Vị Hà Thái công chúa này là con gái của Thủy Tiên Tôn Vương, từ nhỏ đã khéo léo hiểu lòng người, cực kì được Vương Mẫu quý mến nên thường xuyên lui tới Thiên Cung, hắn cũng đã gặp mặt nhiều lần nhưng cũng không có mấy ấn tượng.
Nàng liên tục bày tỏ sự ngưỡng mộ về thuật pháp, muốn một lòng học hỏi nên cầu xin hắn chỉ dạy cho đôi điều, tuy trong lòng không thích nhưng cũng không thể từ chối, đang phải theo nàng đi tới chỗ này.
Sau khi ngồi xuống chiếc bàn trong nhà thủy tạ, hắn liền ngửi thấy một mùi hương cực kì quen thuộc, giống như đã từng tiếp xúc qua ở đâu đó.
Mạch Chu, huynh xem chỗ này hoa sen thật xinh đẹp, làm cho con người ta thoải mái Hà Thái dịu dàng cúi đầu, để lộ ra cần cổ trắng như tuyết.
Công Chúa hẹn ta ra đây, muốn lĩnh hội về mặt nào, bản thượng thần xin dốc lòng chỉ dạy Mạch Chu nhíu mày nói
Bạch Linh Linh bĩu môi, xem ra tên thượng thần này thật sự là đoan tụ, mỹ nhân người ta nũng nịu thế kia, cảnh đẹp như thế này, hắn lại khô khan đòi chỉ dạy phép thuật.
Hà Thái công chúa thu lại nụ cười trên môi, gượng gạo nói:
Thực ra cũng không hẳn là muội muốn huynh chỉ giáo, chỉ là ngưỡng mộ tài năng của huynh nên muốn gặp mặt để bày tỏ tấm lòng
Xem xem, tiên nga bây giờ cũng quá là mạnh bạo đi, trực tiếp nói thẳng là ngưỡng mộ người ta, còn táo bạo hơn cả dưới hạ giới.
Mạch Chu bị mùi thơm làm cho phân tâm, không thèm để ý đến Hà Thái, đưa mắt nhìn xung quanh xem mùi thơm phát ra từ đâu.
Hà Thái thấy hắn không để ý tới mình, liền buồn bã:
Thượng Thần, huynh đang tìm gì vậy?
Công chúa có ngửi thấy mùi thơm không
Bạch Linh Linh giật mình, mùi thơm chẳng phải từ người nàng sao. Bản thân không muốn để lộ cho người ta biết nhưng lại quên mất việc giấu đi mùi thơm hồ ly trên người.
Muội cũng không rõ, có lẽ là mùi hoa sen, đây là hoa sen được chuyển về từ vườn hoa của Hoa Thần nên cũng đặc biệt thơm hơn ở nơi khác Hà Thái lắc lắc đầu.
Mạch Chu cũng không nhận thấy có gì khác thường, liền cho rằng lời nàng nói là đúng, không tiếp tục tìm nữa.
Nếu công chúa không muốn hỏi gì về thuật pháp, ta xin phép đi trước, công việc còn bộn bề, không thể bồi người nói chuyện.
Nói rồi liền cưỡi hạc bay đi mất, không cả quay lại từ biệt. Hà Thái công chúa buồn rầu nhìn theo, trong lòng vô cùng đau khổ.
Nàng vốn thích thầm Mạch Chu đã lâu, khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện, nhưng người đã lạnh lùng đi mất rồi.
Hà Thái vốn cũng không còn tâm trạng ngắm cảnh, định quay trở về, nhưng nghĩ tới hắn vừa khen hoa sen thơm, nàng liền vung tay áo, một đám hoa sen bị nhấc lên, gom lại thành đám trong bàn tay nàng. Nàng sẽ mang hoa sen về tắm, cho tới khi toàn thân có mùi hoa sen, biết đâu thượng thần lại chú ý tới nàng hơn.
Rất không may cho người nào đó, đang làm đóa hoa xinh đẹp, liền bị hái về rồi. Trong lòng Bạch Linh Linh ủ rũ không thôi, cũng không dám cựa quậy sợ nàng ta biết được, phát hiện ra nàng ở đây chứng kiến cảnh xấu hổ của mình, không một đao chém chết nàng mới là lạ.
Bạch Linh Linh vốn chẳng hứng thú với những tiệc tùng kiểu này, nhưng nhìn quanh 800 dặm Thanh Khâu thì cũng chẳng bói đâu ra một con hồ ly cái nào cả, dân chúng Thanh Khâu bình thường cũng không nhận được thiệp mời. Không thể trốn tránh nên nàng đành phải cầm giấy mời, chậm rãi bay về điện Diêu Trì nằm trên đỉnh Kim Mẫu.
Thôi Quân Lang vốn dĩ cũng có thiệp mời, nàng nghĩ rằng ít ra thì khi mình đến đó sẽ đỡ cảm thấy nhàm chán, hắn đã hứa sẽ gặp nàng ở Diêu Trì. Nhưng tên nhãi này sau khi về nhà một ngày, hôm sau quay lại không biết vì sao thay đổi thái độ, nói mình bận không thể đi được.
Đi khoảng chừng nửa tiếng, mới đến điện Diêu Trì nằm trên đỉnh Kim Mẫu cao hàng ngàn trượng, từ xa đã thấy tiên khí quẩn quanh như làn khói mờ ảo.
Điện Diêu Trì nguy nga tráng lệ , xung quanh lấp lánh như dát thủy tinh, muôn hoa đua nở trong ánh nắng ban mai làm người ta cảm thấy ngẩn ngơ.
Hai cung nga đứng chờ ngoài cửa cung để đón khách vừa nhìn thấy nàng vẫn đang ngây người liền vội vàng đón lấy thiệp mời, sau khi xác nhận thân phận liền cúi đầu lễ phép, sau đó dẫn nàng đi vào trong.
Còn mấy canh giờ nữa mới khai yến, nhưng tiên nữ, tiên nam đã tụ tập trong đại điện, vài người đứng theo nhóm, vài người đứng theo cặp, nói chuyện hết sức vui vẻ. Xem ra sở thích của Vương Mẫu nương nương đã phần nào thực hiện được.
Bạch Linh Linh vừa tiến vào, đám đông đang ồn ào cũng phải dừng việc nói chuyện rôm rả lại, vài vị tiên nam trẻ tuổi còn ngẩn cả người.
Gò má trắng như ngọc của nàng khẽ ửng đỏ, sống từng này năm vẫn chưa thể tu luyện được bản lĩnh mặt dày như đại ca nhà nàng.
Tiểu tiên nga dẫn nàng vào liền bẩm báo với Vương Mẫu nương nương danh tính, mọi người nghe thấy Thanh Khâu liền ồ lên, sau đó gật gù, vài tiên nam còn thì thầm với nhau:
Xưa nay ta nghĩ Thất công chúa của Thiên Đế đã là đại mỹ nhân số một tiên giới này, nhưng xem ra kém nhiều so với vẻ đẹp của hồ ly, mỹ nhân Thanh Khâu này mới đúng là đẹp
Vương Mẫu nương nương gật gật đầu, nhận lễ của nàng, sau đó tiếp tục đón tiếp các vị thần tiên khác. Bạch Linh Linh liền lẩn vào một góc ngồi an vị, nàng vốn dĩ cũng không có hứng thú làm nhân vật chính.
Một vài vị tiên nam trẻ tuổi anh tuấn vài lần định tiến lại bắt chuyện nhưng thấy mỹ nhân như tranh ngồi ngẩn người, khuôn mặt ánh ra sự lạnh lùng nhàn nhạt liền xấu hổ không dám bắt chuyện.
Thực ra Bạch Linh Linh đi đường cả nửa ngày trời cũng thấm mệt, bản tính lười trỗi dậy, nhưng trước mặt người ngoài, không thể nằm ra ngủ, nên liền ngồi thả hồn theo gió.
Ngồi một lúc cảm thấy nhàm chán, liền muốn chuồn đi tìm một chỗ nào đó đánh một giấc, đợi đến lúc khai tiệc sẽ đến tặng lễ vật, ăn tiệc rồi sớm chuồn về nhà ngủ tiếp.
Vòng vèo một hồi, Bạch Linh Linh cũng tìm được một nhà thủy tạ ở cách xa chính điện. Ban nãy khi nàng đi qua hậu hoa viên còn bắt gặp vài cặp tiên lữ đang mắt nhìn mắt, tay trong tay, làm cho họ ngại ngùng không thôi.
Nhà thủy tạ này nằm giữa một cái hồ sen nhỏ, xung quanh một màu xanh mượt, sáng rực long lanh, không khí mát mẻ vô cùng. Bạch Linh Linh tựa vào cây cột, nhắm mắt thiu thiu ngủ.
Tuy nhiên sự yên tĩnh không được bao lâu, nàng bị âm thanh ở phía xa đánh thức. Bản thân nàng là hồ tiên, trong xương cốt đã có mị hoặc nhưng nghe thấy giọng nói nũng nịu, yếu ớt từ bên kia cũng cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ quả là lời đồn rằng các tiên nga trên trời khô khan quả sai lầm.
Mạch Chu, huynh xem bên này có một cái hồ sen thật là đẹp.
Đáp lại lời nàng ta là sự im lặng, Bạch Linh Linh vốn không phải người ưa thích xen vào việc người khác nhưng thoáng thấy bóng hai người kia tới gần chỗ mình rồi, không thể mặt dày lao ra cho người ta lúng túng, liền bay ra hồ sen, biến thành một bông hoa sen, giấu mình dưới lá.
Một thoáng sau, một đôi nam nữ bước vào, Bạch Linh Linh liền hé mắt nhìn, tiên nga đi tới mặc phục sức gấm hoa, khuôn mặt dịu dàng, trang nhã đến mức làm người ta thương mến, nếu tính ra thì đây cũng là một mỹ nhân của thiên giới, chỉ tiếc là không có vẻ đẹp ý vị, quyến rũ bằng cô nương Thanh Khâu các nàng.
Vị nam thần trẻ tuổi đi cùng lại khiến nàng sửng sốt, trước giờ cứ nghĩ lão đại ca nhà mình đã đẹp xuất chúng nhưng bây giờ gặp người này lại lĩnh ngộ sâu sắc được câu, nam nhân đẹp hơn cả nữ nhân là thế nào.
Mày kiếm như họa, tóc đen, đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ thu làm cho hắn có vẻ đẹp khiến người ta như mê luyến, khác hoàn toàn với kiểu đẹp yêu nghiệt như đại ca nhà mình. Có điều nữ nhân kia vừa gọi hắn là Mạch Chu, trong tứ hải bát hoang này cũng chỉ có một Mạch Chu mà nàng biết đấy chính là Mạch Chu thượng thần trẻ tuổi, danh tiếng như sấm dậy bên tai.
Nghe nói vị thượng thần này là một kẻ lạnh lùng, trước giờ không có tiên nữ nào lọt vào mắt xanh của hắn, nàng còn thầm nghĩ hắn chắc là một kẻ đoan tụ, cho đến hôm nay thấy cảnh mỹ nhân nũng nịu thế này, xem ra hắn cũng chưa hẳn đoan tụ.
Mạch Chu vốn dĩ hôm nay tới gặp Thiên Đế bàn về chuyện Ma Tộc đang quấy rối dưới phàm trần, nhưng lại bị Vương Mẫu gọi qua, tới nơi liền gặp Hà Thái công chúa.
Vị Hà Thái công chúa này là con gái của Thủy Tiên Tôn Vương, từ nhỏ đã khéo léo hiểu lòng người, cực kì được Vương Mẫu quý mến nên thường xuyên lui tới Thiên Cung, hắn cũng đã gặp mặt nhiều lần nhưng cũng không có mấy ấn tượng.
Nàng liên tục bày tỏ sự ngưỡng mộ về thuật pháp, muốn một lòng học hỏi nên cầu xin hắn chỉ dạy cho đôi điều, tuy trong lòng không thích nhưng cũng không thể từ chối, đang phải theo nàng đi tới chỗ này.
Sau khi ngồi xuống chiếc bàn trong nhà thủy tạ, hắn liền ngửi thấy một mùi hương cực kì quen thuộc, giống như đã từng tiếp xúc qua ở đâu đó.
Mạch Chu, huynh xem chỗ này hoa sen thật xinh đẹp, làm cho con người ta thoải mái Hà Thái dịu dàng cúi đầu, để lộ ra cần cổ trắng như tuyết.
Công Chúa hẹn ta ra đây, muốn lĩnh hội về mặt nào, bản thượng thần xin dốc lòng chỉ dạy Mạch Chu nhíu mày nói
Bạch Linh Linh bĩu môi, xem ra tên thượng thần này thật sự là đoan tụ, mỹ nhân người ta nũng nịu thế kia, cảnh đẹp như thế này, hắn lại khô khan đòi chỉ dạy phép thuật.
Hà Thái công chúa thu lại nụ cười trên môi, gượng gạo nói:
Thực ra cũng không hẳn là muội muốn huynh chỉ giáo, chỉ là ngưỡng mộ tài năng của huynh nên muốn gặp mặt để bày tỏ tấm lòng
Xem xem, tiên nga bây giờ cũng quá là mạnh bạo đi, trực tiếp nói thẳng là ngưỡng mộ người ta, còn táo bạo hơn cả dưới hạ giới.
Mạch Chu bị mùi thơm làm cho phân tâm, không thèm để ý đến Hà Thái, đưa mắt nhìn xung quanh xem mùi thơm phát ra từ đâu.
Hà Thái thấy hắn không để ý tới mình, liền buồn bã:
Thượng Thần, huynh đang tìm gì vậy?
Công chúa có ngửi thấy mùi thơm không
Bạch Linh Linh giật mình, mùi thơm chẳng phải từ người nàng sao. Bản thân không muốn để lộ cho người ta biết nhưng lại quên mất việc giấu đi mùi thơm hồ ly trên người.
Muội cũng không rõ, có lẽ là mùi hoa sen, đây là hoa sen được chuyển về từ vườn hoa của Hoa Thần nên cũng đặc biệt thơm hơn ở nơi khác Hà Thái lắc lắc đầu.
Mạch Chu cũng không nhận thấy có gì khác thường, liền cho rằng lời nàng nói là đúng, không tiếp tục tìm nữa.
Nếu công chúa không muốn hỏi gì về thuật pháp, ta xin phép đi trước, công việc còn bộn bề, không thể bồi người nói chuyện.
Nói rồi liền cưỡi hạc bay đi mất, không cả quay lại từ biệt. Hà Thái công chúa buồn rầu nhìn theo, trong lòng vô cùng đau khổ.
Nàng vốn thích thầm Mạch Chu đã lâu, khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện, nhưng người đã lạnh lùng đi mất rồi.
Hà Thái vốn cũng không còn tâm trạng ngắm cảnh, định quay trở về, nhưng nghĩ tới hắn vừa khen hoa sen thơm, nàng liền vung tay áo, một đám hoa sen bị nhấc lên, gom lại thành đám trong bàn tay nàng. Nàng sẽ mang hoa sen về tắm, cho tới khi toàn thân có mùi hoa sen, biết đâu thượng thần lại chú ý tới nàng hơn.
Rất không may cho người nào đó, đang làm đóa hoa xinh đẹp, liền bị hái về rồi. Trong lòng Bạch Linh Linh ủ rũ không thôi, cũng không dám cựa quậy sợ nàng ta biết được, phát hiện ra nàng ở đây chứng kiến cảnh xấu hổ của mình, không một đao chém chết nàng mới là lạ.
/4
|