" Lâm Trường Không, truyền lệnh toàn quân liệt đội." Hứa Hải Phong ở bên trong trướng doanh hô to một tiếng.
" Rõ, tướng quân."
Phương Hướng Minh cũng không như Đồng Nhất Phong, hắn lập tức nghe được bên ngoài doanh trướng truyền đến tiếng bước chân cùng y giáp va nhau. Chỉ là thanh âm nhỏ cực kỳ, nếu không phải võ công của hắn hữu thành, tai mắt nhanh nhẹ, căn bản là không cách nào nghe được. Trên mặt hắn có chút biến sắc, liên tưởng mệnh lệnh vừa hạ của Hứa Hải Phong, không khó đoán ra đây là quân đội đang liệt đội mà phát ra, nhưng nếu là ba ngàn người cùng hành động, mà chỉ phát ra thanh âm nhỏ đến thế, càng khó chính là trong cả quá trình lại không có một người lớn tiếng ồn ào, thậm chí cả lời nhỏ nhẹ thấp giọng cũng không hề nghe thấy.
Đây rõ ràng là một tinh nhuệ bộ đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, Phương Hướng Minh cho dù ở trong Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn cũng chưa chắc nhìn thấy được tinh binh như thế, nếu những người này là nô lệ binh của ba tháng trước, vậy cách cầm binh của Hứa Hải Phong cũng không tránh khỏi thật là quá đáng sợ.
Hắn miễn cưỡng trấn tĩnh, bất động thanh sắc, theo Hứa Hải Phong đi ra ngoài trướng, nhưng khi hắn chứng kiến ba ngàn người xếp hàng trước mắt, sắc mặt rốt cục thay đổi.
Đồng Nhất Phong mặc dù là nhập ngũ nhiều năm, nhưng vẫn chỉ nhậm chức ở hậu cần bộ, đối với việc phân phái điều khiển vật tư là thật giỏi, nhưng dù sao chưa từng ra chiến trường, chưa từng kinh nghiệm qua việc sinh tử ma luyện, cho nên hắn chỉ có thể cảm nhận ra một quân đội có nghiêm chỉnh huấn luyện hay không, trang bị hoàn mỹ hay không.
Phương Hướng Minh thì khác, hắn tuy không trẻ tuổi như Hứa Hải Phong, nhưng thân kinh bách chiến, thủy chung luôn chém giết ở trận đầu ngoài chiến trường. Hắn liếc mắt liền nhìn ra, những người này trong mắt tràn ngập lạnh lùng cùng hàn khí áp bức. Đây tuyệt đối không phải thông qua việc huấn luyện mà có được, ánh mắt như vậy chỉ có một loại người có được, đó là những gia hỏa từ cõi chết đi ra mới có được ánh mắt kinh khủng như thế. Bọn họ sẽ không chút do dự mà huy đồ đao trong tay chém xuống người già yếu trói gà không chặt, bọn họ sẽ hoàn mỹ chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, cho dù là biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bọn họ cũng quyết không lùi bước, bởi vì loại người này đã xem thấu hết thảy, không còn thứ gì lưu luyến trên đời này, kể cả tính mạng của chính họ, bọn họ không còn được xưng là người, có lẽ cỗ máy giết người là danh xưng thích hợp nhất đối với họ.
Một một vị tướng cầm binh đều hy vọng sĩ tốt dưới trướng mình đều là cỗ máy như vậy, nhưng trên sự thật, có thể từ cõi chết đi ra cũng không còn ai tiếp tục làm nghề lính, nếu có cũng không còn nhiều lắm, cho tới bây giờ không có vị tướng lãnh nào có thể tìm được một ngàn cỗ máy giết người để gầy dựng thành quân. Ngày Đại Hán lập quốc, từng có được một quân đội như vậy, được xưng là tử đội, nhưng thành viên chưa từng vượt qua một trăm người, hiểu là như thế, nhưng đội ngũ này cũng đã là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, lúc lâm trận đoạt kỳ cũng vô cùng dễ dàng.
Từ khi khai quốc tiên hoàng bình định xong thiên hạ, đám tử đội cũng liền tan thành mây khói, mà sau này cũng chưa từng nghe qua có vị tướng quân nào thành công trọng tổ cảm tử đội. Nhưng hôm nay, đội ngũ thần thoại lại hiện ra trước mắt, nhưng còn là tới ba ngàn người.
Phương Hướng Minh gian nan quay đầu nhìn về phía hai mươi kỵ binh tinh nhuệ của Hồng Sắc Hải Dương do mình mang đến. Bọn họ đều là lão huynh đệ cùng Phương Hướng Minh vào sinh ra tử nhiều năm, là lão binh kinh nghiệm qua vô số chiến trận. Nhưng thời khắc này nhìn bọn họ như lâm đại địch, tay cầm đao, bởi vì quá dùng sức mà bàn tay trắng bệch. Ánh mắt bọn họ khẩn trương nhìn ba ngàn người này, mồ hôi hột không ngừng tuôn xuống, sát khí đầy trời từ trên người bọn họ không chút nào che giấu tản mát ra.
Nhưng ba ngàn người đứng đối diện vẫn vững vàng, từ đầu tới cuối khóe mắt cũng không từng nhìn qua bọn họ một chút. Liền phảng phất như vua của muôn thú không hề để ý đến những chú thú nhỏ đang giương nanh múa vuốt, bọn họ căn bản là không đem hai mươi người trước mặt này thả vào trong mắt.
Nhìn biểu hiện những thủ hạ tinh nhuệ của mình, cùng chênh lệch với đối phương vừa xem là hiểu ngay, đây căn bản là hai đội ngũ khác hẳn cấp bậc, làm sao có thể so sánh với nhau.
Hắn cẩn thận đánh giá Hứa Hải Phong, phảng phất như vừa mới quen biết hắn, trong ánh mắt hắn lóe ra quang mang nguy hiểm, làm Hứa Hải Phong da đầu tê dại, xấu hổ hỏi: " Đại ca, làm sao vậy?"
" Đây chính là ba ngàn nô lệ binh mà ngươi huấn luyện?"
" Đúng vậy, đại ca ngươi xem bọn họ được rồi chưa." Hứa Hải Phong lại toát ra vẻ mặt dương dương đắc ý. Trên sự thật, từ khi nhìn thấy sát khí trong mắt Cổ Đạo Nhiêm, Hứa Hải Phong liền gia tăng lực huấn luyện, dưới sự rèn luyện vô nhân tính, mà ngay cả nguyên lai một trăm hai mươi ba người cũ cũng sinh ra biến hóa thật lớn, thời khắc này bọn họ mới phát huy ra công hiệu chân chính của huyết tửu, đạt tới trạng thái đỉnh cao của huyết tửu chiến sĩ.
" Tiểu đệ, ta có ý nghĩ, nếu bộ đội của ngươi có thể giống như cảm tử đội trong truyền thuyết, vậy chúng ta liền mạo hiểm thử một lần." Phương Hướng Minh quả quyết nói.
" Mạo hiểm gì? Còn cảm tử đội là gì?"
Đợi Phương Hướng Minh giải thích lai lịch cùng công tích của cảm tử đội, Hứa Hải Phong suy nghĩ, thật đúng là tương tự như huyết tửu chiến sĩ của mình. Truyện được copy tại
/414
|