Tới thời khắc này, cho dù Hứa Hải Phong có ngu ngốc hơn gấp đôi, cũng biết là vị Lâm Uyển Nhàn này cố ý làm vậy, chẳng qua kỳ quái chính là, hắn cũng không có ý gì bất mãn.
Thật là một tiểu yêu tinh mê người a, làm cho không người nào có thể sinh ra tâm địa ác độc với nàng. Hiện tại trời đã sáng, da mặt của hắn còn chưa dày tới mức lập tức quay lại, ngoài ra cho dù hắn có đi trở về, trừ phi làm trò bá vương ngạnh thượng cung, nếu không căn cứ kinh nghiệm tối hôm qua, hắn vẫn còn không có cách nào chinh phục được mỹ nhân.
Bất đắc dĩ quay đầu lại liếc mắt, lại ngoài ý muốn nhìn thấy bên ngoài phòng có hai tiểu tỳ xinh đẹp đang đứng hầu. Hứa Hải Phong tiện tay vẫy tới, hai người lập tức tiến lên hành lễ, xem ra công việc chuẩn bị của Phương Hướng Minh thập phần đầy đủ, các nàng cũng biết ai mới là chủ nhân chân chính.
Hỏi một phen, Hứa Hải Phong biết hai người này cũng là thiếp thân tỳ nữ của Lâm Uyển Nhàn, thời khắc chờ đợi ở đây chờ nàng sai khiến. Hứa Hải Phong hỏi rõ địa điểm chủ tẩm cung, cũng không cần các nàng dẫn đường, trực tiếp rời đi.
Nơi này là hoàng cung nội viện của nguyên Thổ Phiên quốc ngày xưa, mấy năm nay lại được Khải Tác nhân lực mạnh duy trì cùng trang trí, vô luận là cung điện cao lớn hùng vĩ, hay là phù điêu tinh chế khéo léo, hết thảy đều bố trí mỹ luân mỹ hoán. Lúc lần đầu tiên Hứa Hải Phong đi tới, bởi vì là nơi ở của hoàng đế bệ hạ, hắn cũng không dám xem nhiều, nhưng bây giờ có thể thoải mái đi thăm một phen. Hắn tựa như Lưu mỗ mỗ tiến vào đại hoa viên, đối với hết thảy sự vụ đều tràn ngập tò mò.
Tần Dũng đã sớm phụng mệnh đi ngủ, bên người hắn lúc này chỉ còn lại có An Đức Lỗ ba huynh đệ, nhưng Hứa Hải Phong phi thường yên tâm, dưới sự liên thủ của ba huynh đệ, cho dù là đối mặt cao thủ cấp tông sư cũng có lực đánh một trận, mà trên thế giới này có bao nhiêu cao thủ cấp tông sư, cho dù có cũng không thèm đến làm khó hắn.
Hứa Hải Phong một đoạn đường bước đi, thỉnh thoảng gặp phải sĩ tốt đi tuần tra cùng nô phó phụ trách quét dọn, chỉ nhìn thần sắc cung kính của bọn họ cũng sẽ biết bọn họ đã sáng tỏ thân phận của mình. Tới phòng ngủ, hắn được cung nữ hầu hạ tắm rửa một phen, lại nằm lên chiếc long sàng từng được Thổ Phiên quốc vương ngủ qua, rất nhanh tiếng ngáy vang lên, mộng du đi gặp Chu công.
Chỉ là cũng không lâu lắm, hắn đã bị tiếng kêu đánh thức, miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ thấy có một người hầu nhỏ giọng kêu lên: " Chủ nhân, Phương tướng quân tới chơi." Người này không dám lớn tiếng ồn ào, nhưng lại không dám không đến thông báo, cho nên không thể làm gì khác hơn là ở bên giường nhỏ giọng kêu gọi.
Nghe được Phương Hướng Minh đến, cho dù có buồn ngủ đến thế nào cũng phải tỉnh, Hứa Hải Phong " nga" một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy, hắn hiện tại nô tỳ đông đảo, rửa mặt thay quần áo đều có người hầu hạ, không cần hắn động đến một ngón tay, loại hưởng thụ xa xỉ này còn là lần đầu kinh nghiệm, trong lòng hắn nghĩ đến, lão tử cũng hủ bại một hồi, làm thiên hoàng lão tử.
Rốt cục hết thảy thỏa đáng, Hứa Hải Phong thuận miệng hỏi câu: " Ta ngủ đã bao lâu."
" Hồi chủ nhân, ước chừng chưa đến hai canh giờ."
Mới hơn một giờ a, trách không được lại mệt như vậy. Nếu một người vượt qua suốt đêm, vậy nên biết, sáng sớm ngày thứ hai nếu không ngủ thì cũng không sao, nhưng nếu đang ngủ, sẽ ngủ rất say, nếu hơn một giờ đã đem hắn đánh thức, sẽ không cách nào khôi phục, ngược lại lại cảm giác càng thêm mệt nhọc. Đương nhiên, đây là chỉ tình huống bình thường, nếu người có tinh thần hưng phấn cao độ thì lại khỏi nói.
Đi tới đại điện, nhìn thấy Phương Hướng Minh đã đợi lâu, hắn không khỏi oán giận nói: " Đại ca a, hôm nay như thế nào sớm như vậy liền tới cửa, công việc ngươi bề bộn, sao không nghỉ ngơi nhiều một lát?" Nói xong không tự chủ ngáp mạnh một cái.
" Di?" Phương Hướng Minh kỳ quái nói: " Tiểu đệ, ngươi không phải không còn dùng được a, lần trước sự thần dũng ở Túy Nguyệt Lâu đi nơi nào rồi."
Hứa Hải Phong rất quẫn bách, hắn đương nhiên rõ ràng ý tứ của Phương Hướng Minh, nhưng cũng không thể nói tối hôm qua hai người họ chỉ nói chuyện cả đêm, cái gì cũng không có làm. Nếu nói như vậy, chẳng phải làm cho người ta cười chết sao, hắn ấp úng nửa ngày cũng nói không nên lời.
Phương Hướng Minh thấy thế, còn tưởng rằng lời nói của mình quá nặng, hắn vội vàng khuyên giải: " Ta cũng biết nàng ấy là cực phẩm, càng khó là còn xử nữ, chỉ cần là nam nhân sẽ khó mà không động tâm, sau này chỉ cần tiết chế một chút là được." Dừng lại một chút, lại nói: " Chẳng qua nàng này có thể đem ngươi mệt đến như vậy, thật là một chuyện khó tin."
Hứa Hải Phong trừng hắn liếc mắt, sợ hắn còn muốn dây dưa ở vấn đề xấu hổ này, vội vàng chuyển đề tài nói: " Đại ca, nàng có lai lịch ra sao?"
Phương Hướng Minh thở dài nói: " Nàng cũng là một người đáng thương, nàng vốn là vị công chúa nhỏ nhất của Thổ Phiên quốc vương, năm đó Thổ Phiên diệt quốc nàng mới mười ba tuổi, năm năm qua ngày thường vẫn luôn học tập, xinh đẹp tuyệt luân, nghe nói đợi cho nàng được mười tám tuổi ngay ngày sinh nhật, sẽ dâng cho hoàng đế Khải Tác làm tần phi. Hiện tại đương nhiên là tiện nghi ngươi."
Hứa Hải Phong khom người thật sâu, nói: " Đa tạ đại ca, nếu có người vợ như thế, trượng phu còn cầu ở đâu nữa."
" Ta và ngươi là huynh đệ, không cần khách khí như thế. Lâm An thành tụ tập vô số nam bắc giai lệ, nhưng nàng lại đạt được vị trí đứng đầu. Lúc ấy ta vừa nhìn thấy, lập tức chấn kinh, liền giấu riêng ra. Cho dù là tiến cống một nhóm vũ cơ cho thánh thượng, cũng không đưa nàng vào."
" Đại ca, tiểu đệ có một câu nói, không biết có thể nói không?" Trong lòng Hứa Hải Phong nghi hoặc, dò hỏi.
Phương Hướng Minh ý vị thâm trường cười nói: " Ngươi là muốn hỏi, vì sao ta lại không động tâm với nàng?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/414
|