Chống đỡ bia mộ, vô tận kiếm ảnh vờn quanh, mỗi một thanh kiếm đều là một đoạn ký ức rải rác, chư thiên táng kiếm, táng không chỉ có là kiếm, mà còn là kiếm của chư thiên kiếm giả, ngã xuống.
Mỗi một thanh kiếm có ý chí của bọn họ, thân vẫn, nhưng kiếm ý Bất Hủ, đối với chư thiên táng kiếm, bảo vệ quanh kiếm mộ, để lại vạn thế, đây là tâm nguyện của bọn họ.
Mấy chục năm trước, một Lâm Linh, trấn áp một thời đại, làm cho cả Tề quốc vì vậy ảm đạm, khi đó ta cũng không ở Tề quốc, bỏ lỡ, không biết nàng đến cùng tuyệt đại phong hoa như thế nào, thế nhưng lần này, ta nghĩ ta sẽ không bỏ qua nữa, Diệp Linh, ngươi không thể so với mẹ của ngươi kém hơn.
Linh Lão nhìn Diệp Linh, gương mặt chấn động, ba mươi mấy năm vắng lặng, tâm tình của hắn chưa bao giờ có gợn sóng lớn như vậy, chỉ vì Diệp Linh, một thiên tài kiếm đạo khó có thể tưởng tượng được.
Lựa chọn ngươi, ta cũng đã từng do dự qua, cũng chần chờ hơi nhiều, thế nhưng bây giờ nhìn lại, ta thật không có chọn sai, ngươi, so với Lạc Nguyệt, so với thiên tài của toàn bộ Thanh Vân tông, toàn bộ Tề quốc đều cường đại hơn.
Ba năm sau, trận chiến đó, ngươi thật có thể thắng hắn.
Linh Lão nói, gương mặt nghiêm nghị, Diệp Linh nhìn về phía hắn, nở nụ cười, gương mặt cuồng ngạo, hắn bắt đầu muộn hơn thì như thế nào, tiềm năng của hắn vượt trên tất cả bọn họ không cần ba năm hắn cũng sẽ vượt qua hết bọn họ, cái gì mà thiên tài mạnh nhất Tề Quốc, chính là hắn đây.
Ngươi cùng hắn kém chỉ là tu vi, ba năm, vậy là đủ rồi. Linh Lão nói, Diệp Linh nhìn về phía hắn, gật đầu.
Bên trên vách núi, hai người, một già một trẻ, mặt hướng vòm trời mà nhìn, một người một bầu rượu, trò chuyện vui vẻ.
Diệp Linh, ba năm này ngươi chuẩn bị tu luyện như thế nào? Linh Lão uống một hớp rượu, hỏi, Diệp Linh liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn về phía một khoảng trời, cười nhạt, một ngụm rượu trút xuống.
Chiến!
Một câu nói, chỉ có một chữ, làm cho vẻ mặt Linh Lão chấn động, nhìn về phía hắn, sau đó lắc đầu.
Thanh Vân tông sẽ phải biến đổi, có điều cũng tốt, an nhàn quá lâu, nên để cho bọn họ biết cái gì gọi là Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên, trên đời cũng không thiếu thiên tài, thiếu chỉ là yêu nghiệt chân chính.
Linh Lão nói, nhìn về phía Diệp Linh, Diệp Linh nở nụ cười, giơ bầu rượu lên, Linh Lão cũng giơ lên bầu rượu, sau đó lại mọt hụm lớn.
Đúng rồi, nha đầu đâu?” Linh Lão hỏi, Diệp Linh động tác trên tay hơi ngưng lại, nhìn về phía bầu rượu vừa mới mở nút, trực tiếp một hơi hết sạch.
Đi rồi.
]
Diệp Linh nói, chỉ là hai chữ, rất nhẹ như gió thoảng mây trôi, nhưng là để đáy lòng Linh Lão chấn động, nhìn hắn, trầm mặc chốc lát, sau đó khe khẽ thở dài, nhìn về phía một vùng trời.
Đi rồi cũng tốt, nàng vốn cũng không nên ở đây. Linh Lão nói, làm cho vẻ mặt Diệp Linh chấn động, nhìn về phía hắn.
Linh Lão, ngươi biết nàng? Diệp Linh hỏi, Linh Lão nhìn về phía hắn, hơi run run, sau đó lắc đầu.
Không biết, thế nhưng ta xem qua một quyển sách cổ, trên đó có ghi chép, phàm là trùng đồng, một người hai tầng thân phận, một tầng là ma, một tầng là tiên, nếu là ma, thiên địa hóa hoang vu, nếu là tiên, thế giới chia âm dương, trùng đồng, đây là dấu hiệu không rõ, đây là thiên cơ.
Linh Lão nói, nói đến ghi chép trong sách cổ, trong thần sắc tràn đầy vẻ nghiêm túc, vẻ mặt Diệp Linh run lên.
Trùng đồng, một người hai tầng thân, như thế nào là ma thân, lại làm sao là tiên thân, Lạc Nguyệt, nàng đến cùng đã trải qua cái gì?
Diệp Linh, ta biết ngươi rất yêu thích nha đầu kia, thế nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu, không nên dễ dàng tới gần nàng, nàng có lai lịch lớn, tuyệt đối không phải chúng ta tưởng tượng ra đơn giản như vậy.
Linh Lão nói, nhìn về phía Diệp Linh, khe khẽ thở dài, lắc đầu.
Linh Lão, ngươi tin số mệnh sao? Đột nhiên, Diệp Linh nhìn về phía Linh Lão, hỏi, Linh Lão ngẩn ra.
Có người nói, biết nhân sự, nghe mệnh trời, thế nhưng ta không tin, như sống sót, ngay cả vận mệnh của mình đều không nắm được, sống sót lại có ý nghĩa gì, chỉ là trùng đồng thôi, làm sao có thể ngăn cản ta gặp nàng, chỉ cần có đủ thực lực?
Diệp Linh lạnh nhạt nói, bỏ qua bầu rượu, đứng lên, nhìn về phía chân trời bao la, gương mặt cuồng ngạo.
Nếu như có một ngày, vùng thế giới này đều bị ta đạp ở dưới chân, trùng đồng, coi như ta không biết rõ, thì đã làm sao?
Một câu nói, vang vọng vách núi, theo gió tản đi, làm cho Linh Lão run lên, nhìn về phía Diệp Linh, gương mặt chấn động.
Thiên địa bao la, vô tận không nguyên, Tề quốc, chỉ như muối bỏ biển, còn không có đi ra khỏi Tề quốc, hắn lại dám nói đạp thiên địa dưới chân, như vậy, toàn bộ Tề quốc ai có thể so sánh?
Hắn so với không được, toàn bộ Thanh Vân tông các đệ tử cũng không so được, Tề quốc người của hoàng thất cũng không so bằng, thiên tài là như thế nào, đây chính là thiên tài, một người, dám giành trước cùng người trong thiên hạ, dám gọi thiên hạ không người tài.
Mặt trời lặn, nền trời có chút ảm đạm, nhìn một mảnh đêm u tĩnh, Diệp Linh lộ ra nụ cười.
Bắt đầu. Diệp Linh nói, Linh Lão nhìn về phía hắn, ánh mắt chấn động, cũng đứng lên.
Diệp Linh, ta đưa ngươi một thanh kiếm.
Linh Lão nói, phất tay, trong tay áo có lưu quang, cắm ở trên mặt đất, cả mặt đất đều run lên.
Một thanh kiếm, đen kịt như mực, phảng phất cùng trời đêm hợp thành một thể, vắng lặng cổ xưa, cắm trên mặt đất, xung quanh thanh kiếm đầy vết nứt li ti, Diệp Linh nhìn thanh kiếm, ánh mắt co lại.
Nếu nói Thu Thủy kiếm là phàm tục bảo kiếm, thanh kiếm này đã siêu việt phàm tục, đã không phải chỉ là một khối sắt bình thường, còn có một cỗ vô phong tư thế, vẻn vẹn nhìn một chút, liền có thể khiến lòng người run lên.
Kiếm giả, một đời chỉ có một thanh kiếm, thanh kiếm này, mạnh cũng không phải bản thân kiếm, mà là người sử dụng kiếm, kiếm giả càng mạnh, kiếm lại càng mạnh, kiếm cùng người, cũng không phải tách ra, mà là một thể thống nhất.
Một thanh phế kiếm, nếu là từ một kiếm giả bình thường dùng, đó chính là một thanh phế kiếm, nhưng nếu từ một kiếm giả cường đại sử dụng, thì nó chính là một thanh Thần Binh Lợi Khí, đây chính là nuôi kiếm.
Nuôi kiếm, yêu cầu thấp nhất chính là lĩnh ngộ kiếm ý, sử dụng kiếm ý nuôi kiếm, để kiếm càng ngày càng mạnh, tựu như cùng nuôi trẻ, lúc mới vừa nuôi kiếm, kiếm chính là một đứa trẻ nhỏ, nhưng sẽ có một ngày, trẻ nhỏ lớn lên, đây là lúc kiếm đạt đến mạnh mẽ nhất, còn làm sao để trưởng thành, liền xem kiếm ý của ngươi.
Linh Lão nói, nói tới chỗ này, dừng một chút, nhìn về phía Diệp Linh, hơi đọng lông mày.
Ngươi lĩnh ngộ kiếm ý là thủy lãng kiếm ý, nuôi kiếm liền tự nhiên ẩn chứa thủy lãng, có điều thủy lãng kiếm ý chỉ xem như là phổ thông kiếm ý, có nước mềm mại, nhưng công kích không đủ.
Nếu như đem kiếm ý phân đẳng cấp chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, Thiên cấp kiếm ý mạnh nhất, Hoàng cấp kiếm ý yếu nhất, kiếm ý của ngươi xem như là một loại Hoàng cấp kiếm ý, cho nên có muốn sử dụng loại kiếm ý này nuôi kiếm hay không, nhìn ngươi lựa chọn.
Linh Lão nói, Diệp Linh nhìn về phía hắn, hơi run run, lại nghĩ tới trong đầu một mảnh kia chư thiên táng kiếm, một đoạn ký ức kia, vô tận kiếm như vậy, sẽ có bao nhiêu kiếm ý, nếu như lĩnh ngộ toàn bộ, thì sẽ kinh khủng đến mức nào?
Linh Lão,nếu như lĩnh ngộ không chỉ một loại kiếm ý, thì phải làm sao, nên làm gì để nuôi kiếm?
Diệp Linh hỏi, Linh Lão nhìn hắn, ngây ngẩn cả người, lĩnh ngộ không chỉ một loại kiếm ý, lĩnh ngộ một loại kiếm ý đã là nghìn khó vạn khó, hắn còn có thể lĩnh ngộ?
Mỗi một thanh kiếm có ý chí của bọn họ, thân vẫn, nhưng kiếm ý Bất Hủ, đối với chư thiên táng kiếm, bảo vệ quanh kiếm mộ, để lại vạn thế, đây là tâm nguyện của bọn họ.
Mấy chục năm trước, một Lâm Linh, trấn áp một thời đại, làm cho cả Tề quốc vì vậy ảm đạm, khi đó ta cũng không ở Tề quốc, bỏ lỡ, không biết nàng đến cùng tuyệt đại phong hoa như thế nào, thế nhưng lần này, ta nghĩ ta sẽ không bỏ qua nữa, Diệp Linh, ngươi không thể so với mẹ của ngươi kém hơn.
Linh Lão nhìn Diệp Linh, gương mặt chấn động, ba mươi mấy năm vắng lặng, tâm tình của hắn chưa bao giờ có gợn sóng lớn như vậy, chỉ vì Diệp Linh, một thiên tài kiếm đạo khó có thể tưởng tượng được.
Lựa chọn ngươi, ta cũng đã từng do dự qua, cũng chần chờ hơi nhiều, thế nhưng bây giờ nhìn lại, ta thật không có chọn sai, ngươi, so với Lạc Nguyệt, so với thiên tài của toàn bộ Thanh Vân tông, toàn bộ Tề quốc đều cường đại hơn.
Ba năm sau, trận chiến đó, ngươi thật có thể thắng hắn.
Linh Lão nói, gương mặt nghiêm nghị, Diệp Linh nhìn về phía hắn, nở nụ cười, gương mặt cuồng ngạo, hắn bắt đầu muộn hơn thì như thế nào, tiềm năng của hắn vượt trên tất cả bọn họ không cần ba năm hắn cũng sẽ vượt qua hết bọn họ, cái gì mà thiên tài mạnh nhất Tề Quốc, chính là hắn đây.
Ngươi cùng hắn kém chỉ là tu vi, ba năm, vậy là đủ rồi. Linh Lão nói, Diệp Linh nhìn về phía hắn, gật đầu.
Bên trên vách núi, hai người, một già một trẻ, mặt hướng vòm trời mà nhìn, một người một bầu rượu, trò chuyện vui vẻ.
Diệp Linh, ba năm này ngươi chuẩn bị tu luyện như thế nào? Linh Lão uống một hớp rượu, hỏi, Diệp Linh liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn về phía một khoảng trời, cười nhạt, một ngụm rượu trút xuống.
Chiến!
Một câu nói, chỉ có một chữ, làm cho vẻ mặt Linh Lão chấn động, nhìn về phía hắn, sau đó lắc đầu.
Thanh Vân tông sẽ phải biến đổi, có điều cũng tốt, an nhàn quá lâu, nên để cho bọn họ biết cái gì gọi là Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên, trên đời cũng không thiếu thiên tài, thiếu chỉ là yêu nghiệt chân chính.
Linh Lão nói, nhìn về phía Diệp Linh, Diệp Linh nở nụ cười, giơ bầu rượu lên, Linh Lão cũng giơ lên bầu rượu, sau đó lại mọt hụm lớn.
Đúng rồi, nha đầu đâu?” Linh Lão hỏi, Diệp Linh động tác trên tay hơi ngưng lại, nhìn về phía bầu rượu vừa mới mở nút, trực tiếp một hơi hết sạch.
Đi rồi.
]
Diệp Linh nói, chỉ là hai chữ, rất nhẹ như gió thoảng mây trôi, nhưng là để đáy lòng Linh Lão chấn động, nhìn hắn, trầm mặc chốc lát, sau đó khe khẽ thở dài, nhìn về phía một vùng trời.
Đi rồi cũng tốt, nàng vốn cũng không nên ở đây. Linh Lão nói, làm cho vẻ mặt Diệp Linh chấn động, nhìn về phía hắn.
Linh Lão, ngươi biết nàng? Diệp Linh hỏi, Linh Lão nhìn về phía hắn, hơi run run, sau đó lắc đầu.
Không biết, thế nhưng ta xem qua một quyển sách cổ, trên đó có ghi chép, phàm là trùng đồng, một người hai tầng thân phận, một tầng là ma, một tầng là tiên, nếu là ma, thiên địa hóa hoang vu, nếu là tiên, thế giới chia âm dương, trùng đồng, đây là dấu hiệu không rõ, đây là thiên cơ.
Linh Lão nói, nói đến ghi chép trong sách cổ, trong thần sắc tràn đầy vẻ nghiêm túc, vẻ mặt Diệp Linh run lên.
Trùng đồng, một người hai tầng thân, như thế nào là ma thân, lại làm sao là tiên thân, Lạc Nguyệt, nàng đến cùng đã trải qua cái gì?
Diệp Linh, ta biết ngươi rất yêu thích nha đầu kia, thế nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu, không nên dễ dàng tới gần nàng, nàng có lai lịch lớn, tuyệt đối không phải chúng ta tưởng tượng ra đơn giản như vậy.
Linh Lão nói, nhìn về phía Diệp Linh, khe khẽ thở dài, lắc đầu.
Linh Lão, ngươi tin số mệnh sao? Đột nhiên, Diệp Linh nhìn về phía Linh Lão, hỏi, Linh Lão ngẩn ra.
Có người nói, biết nhân sự, nghe mệnh trời, thế nhưng ta không tin, như sống sót, ngay cả vận mệnh của mình đều không nắm được, sống sót lại có ý nghĩa gì, chỉ là trùng đồng thôi, làm sao có thể ngăn cản ta gặp nàng, chỉ cần có đủ thực lực?
Diệp Linh lạnh nhạt nói, bỏ qua bầu rượu, đứng lên, nhìn về phía chân trời bao la, gương mặt cuồng ngạo.
Nếu như có một ngày, vùng thế giới này đều bị ta đạp ở dưới chân, trùng đồng, coi như ta không biết rõ, thì đã làm sao?
Một câu nói, vang vọng vách núi, theo gió tản đi, làm cho Linh Lão run lên, nhìn về phía Diệp Linh, gương mặt chấn động.
Thiên địa bao la, vô tận không nguyên, Tề quốc, chỉ như muối bỏ biển, còn không có đi ra khỏi Tề quốc, hắn lại dám nói đạp thiên địa dưới chân, như vậy, toàn bộ Tề quốc ai có thể so sánh?
Hắn so với không được, toàn bộ Thanh Vân tông các đệ tử cũng không so được, Tề quốc người của hoàng thất cũng không so bằng, thiên tài là như thế nào, đây chính là thiên tài, một người, dám giành trước cùng người trong thiên hạ, dám gọi thiên hạ không người tài.
Mặt trời lặn, nền trời có chút ảm đạm, nhìn một mảnh đêm u tĩnh, Diệp Linh lộ ra nụ cười.
Bắt đầu. Diệp Linh nói, Linh Lão nhìn về phía hắn, ánh mắt chấn động, cũng đứng lên.
Diệp Linh, ta đưa ngươi một thanh kiếm.
Linh Lão nói, phất tay, trong tay áo có lưu quang, cắm ở trên mặt đất, cả mặt đất đều run lên.
Một thanh kiếm, đen kịt như mực, phảng phất cùng trời đêm hợp thành một thể, vắng lặng cổ xưa, cắm trên mặt đất, xung quanh thanh kiếm đầy vết nứt li ti, Diệp Linh nhìn thanh kiếm, ánh mắt co lại.
Nếu nói Thu Thủy kiếm là phàm tục bảo kiếm, thanh kiếm này đã siêu việt phàm tục, đã không phải chỉ là một khối sắt bình thường, còn có một cỗ vô phong tư thế, vẻn vẹn nhìn một chút, liền có thể khiến lòng người run lên.
Kiếm giả, một đời chỉ có một thanh kiếm, thanh kiếm này, mạnh cũng không phải bản thân kiếm, mà là người sử dụng kiếm, kiếm giả càng mạnh, kiếm lại càng mạnh, kiếm cùng người, cũng không phải tách ra, mà là một thể thống nhất.
Một thanh phế kiếm, nếu là từ một kiếm giả bình thường dùng, đó chính là một thanh phế kiếm, nhưng nếu từ một kiếm giả cường đại sử dụng, thì nó chính là một thanh Thần Binh Lợi Khí, đây chính là nuôi kiếm.
Nuôi kiếm, yêu cầu thấp nhất chính là lĩnh ngộ kiếm ý, sử dụng kiếm ý nuôi kiếm, để kiếm càng ngày càng mạnh, tựu như cùng nuôi trẻ, lúc mới vừa nuôi kiếm, kiếm chính là một đứa trẻ nhỏ, nhưng sẽ có một ngày, trẻ nhỏ lớn lên, đây là lúc kiếm đạt đến mạnh mẽ nhất, còn làm sao để trưởng thành, liền xem kiếm ý của ngươi.
Linh Lão nói, nói tới chỗ này, dừng một chút, nhìn về phía Diệp Linh, hơi đọng lông mày.
Ngươi lĩnh ngộ kiếm ý là thủy lãng kiếm ý, nuôi kiếm liền tự nhiên ẩn chứa thủy lãng, có điều thủy lãng kiếm ý chỉ xem như là phổ thông kiếm ý, có nước mềm mại, nhưng công kích không đủ.
Nếu như đem kiếm ý phân đẳng cấp chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, Thiên cấp kiếm ý mạnh nhất, Hoàng cấp kiếm ý yếu nhất, kiếm ý của ngươi xem như là một loại Hoàng cấp kiếm ý, cho nên có muốn sử dụng loại kiếm ý này nuôi kiếm hay không, nhìn ngươi lựa chọn.
Linh Lão nói, Diệp Linh nhìn về phía hắn, hơi run run, lại nghĩ tới trong đầu một mảnh kia chư thiên táng kiếm, một đoạn ký ức kia, vô tận kiếm như vậy, sẽ có bao nhiêu kiếm ý, nếu như lĩnh ngộ toàn bộ, thì sẽ kinh khủng đến mức nào?
Linh Lão,nếu như lĩnh ngộ không chỉ một loại kiếm ý, thì phải làm sao, nên làm gì để nuôi kiếm?
Diệp Linh hỏi, Linh Lão nhìn hắn, ngây ngẩn cả người, lĩnh ngộ không chỉ một loại kiếm ý, lĩnh ngộ một loại kiếm ý đã là nghìn khó vạn khó, hắn còn có thể lĩnh ngộ?
/50
|