Giữa "Loạn thạch bình nguyên", dấy lên một biển lửa. Vô số tiếng kêu la thảm thiết xen lẫn những tiếng nổ lớn rung động thiên địa! Một thế lực thần bí đã bày kỳ môn trận pháp ở đây, dẫn dầu lửa, vây "Tĩnh quốc quân" trong hỏa trận.
"Bẩm báo tướng quân! Phía Bắc hỏa thế rất lớn…"
"Bẩm báo tướng quân! Bốn bề là loạn thạch, tìm không được đường ra…"
"Bà nội nó hùng hổ vậy, con mẹ nó sao không gặp lão tử đi!"
Nghe được báo cáo như thế, Bí Hổ nổi giận, lập tức dẫn tướng sĩ bắt đầu dập lửa, chờ bọn người Mẫn Hàn đến thương nghị đối sách…
Bí Hổ một mặt chỉ huy một bên hỏi: "A Mẫn, bây giờ hỏa thế mạnh như vậy, ngươi xem làm cho tốt sao bây giờ?"
Mẫn Hàn nhìn tình thế bốn phía nói: "Chuyện đã tới trước mắt, toàn bộ đều không kịp chuẩn bị. Mà đối phương có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là muốn chúng ta chết ở chỗ này… Cho nên chúng ta không thể đối chọi, chỉ có thể chọn cách tạm ttránh né đi".
"Tình huống khẩn cấp, trước tiên thoát vây rồi hãy nói… Thông báo cho các huynh đệ phía Tây hỏa thế yếu hơn, chuẩn bị phá vòng vây…"
"Lĩnh mệnh!"
"Xông lên!"
"Giết…"
Bí Hổ chỉ huy hai ngàn lính tiên phong nhằm hướng phía tây loạn thạch mà thoát ra. Bất quá, địch nhân tựa hồ đã sớm đoán được ý định của bọn họ, trong bóng tối truyền đến mệnh lệnh: "Phóng!"
"A…" một tiếng hét thảm làm cho lòng người kinh hoàng!
"Không hay! Phía trước có mai phục…"
"Mau lui lại…"
"Cẩn thận có tên!"
Trên bầu trời vọng lại tiếng ông ông, một rừng tên rợp trời rợp đất phóng xuống, như muốn thôn phệ hết mọi người!
"Thuẫn trận chuẩn bị!"
"Che lại…"
Những tiếng kêu thảm thiết như ngọn chùy đánh vào trong tâm bọn người Bí Hổ, vội vàng gọi người chống đở đợt công kích, tự bản thân vung thương giục ngựa, nhằm thẳng phía trước mà xông lên!
"Tướng quân mau trở lại!" Mẫn Hàn thấy thế khẩn trương, vội vàng dẫn người chạy theo Bí Hổ.
Song phương đã cận chiến, nương theo ánh lửa binh lính đánh thành từng đoàn, thế cục đã không cách nào khống chế được.
"Giết nó!"
"Giết…"
"Lũ chó! Là 'Chánh Vũ quân'!"
"Chém chết bọn họ!"
"Giết…"
Thấy rõ đối phương cũng quân phục, trước ngực in rõ hai chữ "Chánh Vũ", không phải "Chánh Vũ quân" thì là ai!
Bí Hổ giục ngựa xông lên, một người một thương chém giết trong trận, hung mãnh vô cùng!
"Du chiến!" Trong bóng tối lại truyền ra mệnh lệnh, "Chánh Vũ quân" lập tức thay đổi trận hình, ẩn nấp vào trong loạn thạch.
Địch nhân rất giảo hoạt, không cần tiến công trtước mặt, trong loạn thạch qua lại. Giống như chơi trò mèo bắt chuột, binh lính của "Tĩnh Quốc quân" chỉ có thể khổ sở chống cự.
"Vù…"
Tiếng tên phá gió bắn thẳng đến trước mặt, Bí Hổ theo bản năng hơi nghiêng một bên, mũi tên nhọn xuyên thấu qua đầu ngựa, cắm thẳng vào vai phải của hắn, đánh hắn rơi xuống ngựa.
Một mũi tên thật nhanhthật mạnh! Khí tức trong cơ thể Bí Hổ hỗn loạn, trọng thương nằm trên mặt đất, tình huống vạn phần nguy cấp.
"Đại nhân!"
"Tướng quân…"
Mẫn Hàn mạnh mẽ phá vây, dẫn theo một đội vệ binh bảo vệ cho Bí Hổ.
"Ta, ta không việc gì… Đối phương có cao thủ, mau gọi các huynh đệ chạy đi…"
Mẫn Hàn đặt Bí Hổ trên lưng, phấn khởi phá vòng vây, hy vọng có thể mở được đường máu.
Lửa bốc tận trời, khói đen đậm đặc tràn lan chung quanh, tựa hồ che lấp cả bầu trời.
Tiếng kêu thống khổ thảm thiết, giãy dụa trong tuyệt vọng, địch quân tập kích quỷ dị… "Tĩnh quốc quân" dần dần bị gậm nhấm, sinh mạng của binh lính sắp tiêu tán…
Trong bóng tối lại truyền ra thanh âm: "Vi sát!"
"Bẩm cáo tướng quân, mặt Đông có địch nhân, doanh bảy toàn bộ đã tử trận…"
"Tướng quân, phía Bắc bị lửa vây khốn, doanh hai đã chết thảm…"
"Phía Nam có bẫy rập…"
"Phía Tây cũng bị địch nhân bao vây…"
Bốn bề thọ địch, tất cả ánh mắt của binh lính đều hướng về Bí Hổ, trong mắt có chờ mong, có tuyệt vọng, cũng có sự bất đắc dĩ.
Bí Hổ nhìn huynh đệ chung quanh dần dần chết đi, trong lòng bi thống còn hơn tên nhọn đâm vào tim.
"Hống!" Một tiếng gầm giận dữ! Bí Hổ từ trên lưng Mẫn Hàn hạ xuống, lại đề thương lên ngựa, cắn răng nói: "Không cầu đồng sanh, nhưng cầu đồng tử! Các ngươi đều là huynh đệ tốt của Bí Hổ ta!"
"Không cầu đồng sanh, nhưng cầu đồng tử…"
"Không cầu đồng sanh, nhưng cầu đồng tử…"
Mẫn Hàn nhiệt huyết dâng trào, vẻ mặt vạn phần kích động! Dường như có một lực lượng vô bờ bến, hét lớn một tiếng, lại xông lên…
"Giết giết giết!"
Các binh lính cũng không cam lòng tụt lại, cũng xông lên chém giết. Bọn họ ai cũng mắt xạ tinh quang, bạo phát đấu chí và lực lượng trước đó chưa từng có!
Tính mạng như là được thiêu đốt bùng lên những ánh sáng rực rỡ! Nhìn những binh lính này trong biển lửa, bọn họ tuổi còn rất trẻ, hôm nay lại dốc hết những lực lượng cuối cùng, đây là niềm tin, là niềm tin sông còn!
"Doanh ba toàn bộ tử trận…"
"Doanh bốn…"
"Doanh năm…"
Binh lính của "Chánh Vũ quân" bốn phía xuất hiện, vây chặt lấy "Tĩnh Quốc quân".
Chiến tranh tàn khốc không thể nghi ngờ, dưới tình thế như vậy, ai có thể ngăn được cơn sóng dữ?
Bí hổ toàn thân thương tích, mặt đầy máu, dùng thương chống xuống đất, miệng thở hào hển. Chung quanh còn không tới một trăm tàn binh, đối mặt sự bao vây của "Chánh Vũ quân", trên mặt lộ vẻ bi thống không thể tránh được.
"Lên!" Trong bóng tối có tiếng ra lệnh, "Chánh Vũ quân" lại tấn công, đối phương lại khổ sở chống đỡ như trước. Với tình hình như thế, toàn quân bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm muộn.
"Ồ!?"
Binh lính hàng đầu đột nhiên cảm thấy áp lực ngày một giảm, nhìn về phía xa xa, hình như còn có người của mình còn chiến đấu.
"Tướng quân, phía trước còn có huynh đệ của ta, bọn họ đang mở đường máu qua phía này!"
Nghe được vệ binh báo cáo, Bí Hổ nao nao, không nghĩ là lúc này còn có người đến hỗ trợ.
Mẫn Hàn nhìn về phía đó, phía trước có sáu người đang xông thẳng về phía này! Thân ảnh gần đến, mới nhìn rõ bộ dáng của bọn họ.
"Là bọn hắn! Sao lại là bọn hắn!" Bí Hổ hướng về Mẫn Hàn nói: "Mấy người này không phải là tân binh lần trước chịu phạt sao?"
"Đúng vậy, bọn họ là tân binh thuộc doanh mười, không nghĩ là có thể sống đến bây giờ" Mẫn Hàn gật mạnh đầu, lập tức thở dài nói: "Bọn họ nếu còn sống thóat khỏi, sau này tiền đồ nhất định không thể đo lường. Đáng tiếc…"
Nhạc Phàm toàn thân tắm máu của địch nhân, mặt mày dữ tợn. Một đường không ngừng đánh tới, tựa như gã đồ tể giết thịt, không ai ngăn cản được bước tiến của hắn. Theo sát sau hắn có năm người, ba huynh đệ nhà họ Vương, Hoa Khuê và Liêu Cường. Những người còn lại tất cả đều đã tử trận! Trên chiến trường, hoàn toàn là phải dựa vào chính mình, không ai có thể cam đoan được bất cứ điều gì.
"Các ngươi sao rồi?" Nhạc Phàm phá tan trận địch, nhìn nhóm tàn binh, trong lòng càng trầm trọng.
Thấy Nhạc Phàm cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt, Bí Hổ nhất thời không kịp phản ứng, trong khi đó Mẫn Hàn đã đứng ra thuật lại tình thế một lần… Địch nhân thế như triều lên, thật khó mà có khả năng sống sót.
Bí Hổ lấy lại tinh thần, trong mắt buồn bả nói: "Vị tiểu huynh đệ này, ta xem ngươi thân thủ bất phàm, nếu có cơ hội hãy tự mình mở đường máu mà ra ngoài".
"Hừ!" Nhạc Phàm nắm lấy cổ áo của Bí Hổ, mọi người kinh hãi!
Mẫn Hàn vội vàng quay vũ khí lại, tưởng rằng đối phương làm điều dị thường. Không ngờ, lại nghe Nhạc Phàm thanh âm lạnh lùng nói: "Trên chiến trường, là nam nhân thì không được bỏ rơi huynh đệ. Ngươi, các ngươi hãy nghe ta nói, đường ra của chúng ta ngay phía trước, chúng ta đều phải còn sống mà ra ngoài".
Trong lòng người mọi người đều run lên! Trên chiến trường, là nam nhân thì không được bỏ rơi huynh đệ. Con người máu me đầy người trước mắt, lại là một nam nhân như vậy. Trên đời này, có lẽ không ai coi trọng sự tồn tại của tính mạng hơn Nhạc Phàm.
"Đây là "Khốn Hỏa trận", các ngươi đi theo ta!" Sự tình khẩn cấp, Nhạc Phàm cũng không cần giải thích gì thêm, cứ nhằm thẳng hướng Đông, mở đường cho mọi người… Nhìn bóng lưng của Nhạc Phàm, cứng cỏi bất khuất, tựa hồ không có cái gì có thể làm cho hắn gục ngã.
Nam nhi thì phải như hắn! Bí Hổ nhìn người phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể.
Vệ binh bên cạnh nghi hoặc nói: "Mẫn đại nhân, mặt Đông hỏa thế là lớn nhất địch nhân cũng nhiều…"
Mẫn Hàn ngắt lời nói: "Dù sao cũng chết, không bằng liều một phen… Kêu các huynh đệ tiến lên, đừng để tụt lại phía sau… Tóm lại, không bở rơi một ai".
"Lĩnh mệnh!"
"Xông lên…"
…
"Bẩm báo tướng quân! Phía Bắc hỏa thế rất lớn…"
"Bẩm báo tướng quân! Bốn bề là loạn thạch, tìm không được đường ra…"
"Bà nội nó hùng hổ vậy, con mẹ nó sao không gặp lão tử đi!"
Nghe được báo cáo như thế, Bí Hổ nổi giận, lập tức dẫn tướng sĩ bắt đầu dập lửa, chờ bọn người Mẫn Hàn đến thương nghị đối sách…
Bí Hổ một mặt chỉ huy một bên hỏi: "A Mẫn, bây giờ hỏa thế mạnh như vậy, ngươi xem làm cho tốt sao bây giờ?"
Mẫn Hàn nhìn tình thế bốn phía nói: "Chuyện đã tới trước mắt, toàn bộ đều không kịp chuẩn bị. Mà đối phương có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là muốn chúng ta chết ở chỗ này… Cho nên chúng ta không thể đối chọi, chỉ có thể chọn cách tạm ttránh né đi".
"Tình huống khẩn cấp, trước tiên thoát vây rồi hãy nói… Thông báo cho các huynh đệ phía Tây hỏa thế yếu hơn, chuẩn bị phá vòng vây…"
"Lĩnh mệnh!"
"Xông lên!"
"Giết…"
Bí Hổ chỉ huy hai ngàn lính tiên phong nhằm hướng phía tây loạn thạch mà thoát ra. Bất quá, địch nhân tựa hồ đã sớm đoán được ý định của bọn họ, trong bóng tối truyền đến mệnh lệnh: "Phóng!"
"A…" một tiếng hét thảm làm cho lòng người kinh hoàng!
"Không hay! Phía trước có mai phục…"
"Mau lui lại…"
"Cẩn thận có tên!"
Trên bầu trời vọng lại tiếng ông ông, một rừng tên rợp trời rợp đất phóng xuống, như muốn thôn phệ hết mọi người!
"Thuẫn trận chuẩn bị!"
"Che lại…"
Những tiếng kêu thảm thiết như ngọn chùy đánh vào trong tâm bọn người Bí Hổ, vội vàng gọi người chống đở đợt công kích, tự bản thân vung thương giục ngựa, nhằm thẳng phía trước mà xông lên!
"Tướng quân mau trở lại!" Mẫn Hàn thấy thế khẩn trương, vội vàng dẫn người chạy theo Bí Hổ.
Song phương đã cận chiến, nương theo ánh lửa binh lính đánh thành từng đoàn, thế cục đã không cách nào khống chế được.
"Giết nó!"
"Giết…"
"Lũ chó! Là 'Chánh Vũ quân'!"
"Chém chết bọn họ!"
"Giết…"
Thấy rõ đối phương cũng quân phục, trước ngực in rõ hai chữ "Chánh Vũ", không phải "Chánh Vũ quân" thì là ai!
Bí Hổ giục ngựa xông lên, một người một thương chém giết trong trận, hung mãnh vô cùng!
"Du chiến!" Trong bóng tối lại truyền ra mệnh lệnh, "Chánh Vũ quân" lập tức thay đổi trận hình, ẩn nấp vào trong loạn thạch.
Địch nhân rất giảo hoạt, không cần tiến công trtước mặt, trong loạn thạch qua lại. Giống như chơi trò mèo bắt chuột, binh lính của "Tĩnh Quốc quân" chỉ có thể khổ sở chống cự.
"Vù…"
Tiếng tên phá gió bắn thẳng đến trước mặt, Bí Hổ theo bản năng hơi nghiêng một bên, mũi tên nhọn xuyên thấu qua đầu ngựa, cắm thẳng vào vai phải của hắn, đánh hắn rơi xuống ngựa.
Một mũi tên thật nhanhthật mạnh! Khí tức trong cơ thể Bí Hổ hỗn loạn, trọng thương nằm trên mặt đất, tình huống vạn phần nguy cấp.
"Đại nhân!"
"Tướng quân…"
Mẫn Hàn mạnh mẽ phá vây, dẫn theo một đội vệ binh bảo vệ cho Bí Hổ.
"Ta, ta không việc gì… Đối phương có cao thủ, mau gọi các huynh đệ chạy đi…"
Mẫn Hàn đặt Bí Hổ trên lưng, phấn khởi phá vòng vây, hy vọng có thể mở được đường máu.
Lửa bốc tận trời, khói đen đậm đặc tràn lan chung quanh, tựa hồ che lấp cả bầu trời.
Tiếng kêu thống khổ thảm thiết, giãy dụa trong tuyệt vọng, địch quân tập kích quỷ dị… "Tĩnh quốc quân" dần dần bị gậm nhấm, sinh mạng của binh lính sắp tiêu tán…
Trong bóng tối lại truyền ra thanh âm: "Vi sát!"
"Bẩm cáo tướng quân, mặt Đông có địch nhân, doanh bảy toàn bộ đã tử trận…"
"Tướng quân, phía Bắc bị lửa vây khốn, doanh hai đã chết thảm…"
"Phía Nam có bẫy rập…"
"Phía Tây cũng bị địch nhân bao vây…"
Bốn bề thọ địch, tất cả ánh mắt của binh lính đều hướng về Bí Hổ, trong mắt có chờ mong, có tuyệt vọng, cũng có sự bất đắc dĩ.
Bí Hổ nhìn huynh đệ chung quanh dần dần chết đi, trong lòng bi thống còn hơn tên nhọn đâm vào tim.
"Hống!" Một tiếng gầm giận dữ! Bí Hổ từ trên lưng Mẫn Hàn hạ xuống, lại đề thương lên ngựa, cắn răng nói: "Không cầu đồng sanh, nhưng cầu đồng tử! Các ngươi đều là huynh đệ tốt của Bí Hổ ta!"
"Không cầu đồng sanh, nhưng cầu đồng tử…"
"Không cầu đồng sanh, nhưng cầu đồng tử…"
Mẫn Hàn nhiệt huyết dâng trào, vẻ mặt vạn phần kích động! Dường như có một lực lượng vô bờ bến, hét lớn một tiếng, lại xông lên…
"Giết giết giết!"
Các binh lính cũng không cam lòng tụt lại, cũng xông lên chém giết. Bọn họ ai cũng mắt xạ tinh quang, bạo phát đấu chí và lực lượng trước đó chưa từng có!
Tính mạng như là được thiêu đốt bùng lên những ánh sáng rực rỡ! Nhìn những binh lính này trong biển lửa, bọn họ tuổi còn rất trẻ, hôm nay lại dốc hết những lực lượng cuối cùng, đây là niềm tin, là niềm tin sông còn!
"Doanh ba toàn bộ tử trận…"
"Doanh bốn…"
"Doanh năm…"
Binh lính của "Chánh Vũ quân" bốn phía xuất hiện, vây chặt lấy "Tĩnh Quốc quân".
Chiến tranh tàn khốc không thể nghi ngờ, dưới tình thế như vậy, ai có thể ngăn được cơn sóng dữ?
Bí hổ toàn thân thương tích, mặt đầy máu, dùng thương chống xuống đất, miệng thở hào hển. Chung quanh còn không tới một trăm tàn binh, đối mặt sự bao vây của "Chánh Vũ quân", trên mặt lộ vẻ bi thống không thể tránh được.
"Lên!" Trong bóng tối có tiếng ra lệnh, "Chánh Vũ quân" lại tấn công, đối phương lại khổ sở chống đỡ như trước. Với tình hình như thế, toàn quân bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm muộn.
"Ồ!?"
Binh lính hàng đầu đột nhiên cảm thấy áp lực ngày một giảm, nhìn về phía xa xa, hình như còn có người của mình còn chiến đấu.
"Tướng quân, phía trước còn có huynh đệ của ta, bọn họ đang mở đường máu qua phía này!"
Nghe được vệ binh báo cáo, Bí Hổ nao nao, không nghĩ là lúc này còn có người đến hỗ trợ.
Mẫn Hàn nhìn về phía đó, phía trước có sáu người đang xông thẳng về phía này! Thân ảnh gần đến, mới nhìn rõ bộ dáng của bọn họ.
"Là bọn hắn! Sao lại là bọn hắn!" Bí Hổ hướng về Mẫn Hàn nói: "Mấy người này không phải là tân binh lần trước chịu phạt sao?"
"Đúng vậy, bọn họ là tân binh thuộc doanh mười, không nghĩ là có thể sống đến bây giờ" Mẫn Hàn gật mạnh đầu, lập tức thở dài nói: "Bọn họ nếu còn sống thóat khỏi, sau này tiền đồ nhất định không thể đo lường. Đáng tiếc…"
Nhạc Phàm toàn thân tắm máu của địch nhân, mặt mày dữ tợn. Một đường không ngừng đánh tới, tựa như gã đồ tể giết thịt, không ai ngăn cản được bước tiến của hắn. Theo sát sau hắn có năm người, ba huynh đệ nhà họ Vương, Hoa Khuê và Liêu Cường. Những người còn lại tất cả đều đã tử trận! Trên chiến trường, hoàn toàn là phải dựa vào chính mình, không ai có thể cam đoan được bất cứ điều gì.
"Các ngươi sao rồi?" Nhạc Phàm phá tan trận địch, nhìn nhóm tàn binh, trong lòng càng trầm trọng.
Thấy Nhạc Phàm cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt, Bí Hổ nhất thời không kịp phản ứng, trong khi đó Mẫn Hàn đã đứng ra thuật lại tình thế một lần… Địch nhân thế như triều lên, thật khó mà có khả năng sống sót.
Bí Hổ lấy lại tinh thần, trong mắt buồn bả nói: "Vị tiểu huynh đệ này, ta xem ngươi thân thủ bất phàm, nếu có cơ hội hãy tự mình mở đường máu mà ra ngoài".
"Hừ!" Nhạc Phàm nắm lấy cổ áo của Bí Hổ, mọi người kinh hãi!
Mẫn Hàn vội vàng quay vũ khí lại, tưởng rằng đối phương làm điều dị thường. Không ngờ, lại nghe Nhạc Phàm thanh âm lạnh lùng nói: "Trên chiến trường, là nam nhân thì không được bỏ rơi huynh đệ. Ngươi, các ngươi hãy nghe ta nói, đường ra của chúng ta ngay phía trước, chúng ta đều phải còn sống mà ra ngoài".
Trong lòng người mọi người đều run lên! Trên chiến trường, là nam nhân thì không được bỏ rơi huynh đệ. Con người máu me đầy người trước mắt, lại là một nam nhân như vậy. Trên đời này, có lẽ không ai coi trọng sự tồn tại của tính mạng hơn Nhạc Phàm.
"Đây là "Khốn Hỏa trận", các ngươi đi theo ta!" Sự tình khẩn cấp, Nhạc Phàm cũng không cần giải thích gì thêm, cứ nhằm thẳng hướng Đông, mở đường cho mọi người… Nhìn bóng lưng của Nhạc Phàm, cứng cỏi bất khuất, tựa hồ không có cái gì có thể làm cho hắn gục ngã.
Nam nhi thì phải như hắn! Bí Hổ nhìn người phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể.
Vệ binh bên cạnh nghi hoặc nói: "Mẫn đại nhân, mặt Đông hỏa thế là lớn nhất địch nhân cũng nhiều…"
Mẫn Hàn ngắt lời nói: "Dù sao cũng chết, không bằng liều một phen… Kêu các huynh đệ tiến lên, đừng để tụt lại phía sau… Tóm lại, không bở rơi một ai".
"Lĩnh mệnh!"
"Xông lên…"
…
/800
|