"Đánh cuộc?!"
Mọi người không rõ Đa Nhĩ Cổn muốn điều gì, lại muốn đánh cuộc với Địch Thu Nhiên.
Địch Thu Nhiên trầm giọng nói: "Thật sự muốn đánh cuộc?"
"Không sai, ngươi hoặc là binh lính của ngươi đều có thể tham gia. Chỉ cần có thể thắng Quốc sư chúng ta, muốn bảo vật gì cứ nói thẳng. Nếu các ngươi thua, phải đem 'Thánh Dạ Minh Châu' trả lại cho tộc ta, thế nào?"
Đa Nhĩ Cổn hiểu được, chỉ có cách làm cho Địch Thu Nhiên đáp ứng để hai bên tái đấu một lần nữa, thì mới có thể làm hạ xuống lửa giận của mọi người trong tộc, làm cho mọi người tin tưởng trở lại, cho nên cuộc đấu này phải được tiến hành. Đương nhiên, bọn họ cho tới bây giờ không hề nghĩ tới Quốc sư Vũ Văn Trường Sanh của mình có khả năng thất bại trước người Hán. Mặc dù biểu hiện vừa rồi của Nhạc Phàm không phải là thực lực bình thường, mặc dù Địch Thu Nhiên trong quân đội là chiến thần, cũng không có thể làm ảnh hưởng sự tin tưởng của bọn họ đối với Quốc sư.
Địch Thu Nhiên không thể làm gì khác ngoài việc cười, vừa rồi đã chiếm tiện nghi cần gì phải tham gia.
Đang muốn nói lời từ chối, Đa Nhĩ Cổn lập tức hướng về phía Hoàng Thái Cực nháy mắt nói: "Hoàng huynh, lần trước sứ giả của chúng ta cùng dũng sĩ lên kinh đô nghị hòa, không phải từ Hoàng đế người Hán đã được một vật sao? Vừa lúc là cũng trong một trận đánh cuộc, nếu chúng ta thua, vậy hãy trả lại cho bọn hắn, không biết Hoàng huynh có ý như thế nào?"
"Ồ!" Hoàng Thái Cực cũng phối hợp nói: "Hoàng đệ nói rất đúng cái vật đó hình như gọi là 'Cửu Long Ngọc Linh' thì phải?"
Đa Nhĩ Cổn khẽ cười nói: "Đúng là 'Cửu Long Ngọc Linh' của Hoàng đế người Hán".
"Cái gì? Là 'Cửu Long Ngọc Linh'!?" Địch Thu Nhiên thân thể run lên, sắc mặt biến đổi, trong lòng hận ý đã lên tới cực điểm.
"Cửu Long Ngọc Linh" chính là quốc bảo của Đại Minh, nó chính là tượng trưng cho long mạch con cháu của rồng, ý nghĩa không dưới ngọc tỳ truyền quốc.
Trước đó vài ngày, sứ giả Thát Đát lên kinh nghị hòa, Hoàng đế Sùng Trinh cùng với sứ giả Thát Đát đánh cuộc tỷ thí tại Hoàng thành, kết quả là đã thua mất "Cửu Long Ngọc Linh", Đại Minh đã bị mất sĩ diện… Bây giờ đối phương lại nhắc tới vật này, rõ ràng trần trụi là vũ nhục. Lại nghĩ đến quốc bảo quốc gia, lại rơi vào tay người dị tộc, làm sao không hận cho được? Huống chi là Địch Thu Nhiên lại là người trung thần ái quốc như vậy.
Đánh hay không đánh? Đây là một vấn đề thực sự nghiêm trọng. Địch Thu Nhiên bản thân cũng phi thường hiểu, nếu bản thân cùng Đa Nhĩ Cổn giao đấu, còn có hy vọng chiến thắng, còn đối với sư phó Vũ Văn Trường Sanh của hắn, bản thân không một chút chắc chắn. Nếu miễn cưỡng ứng chiến, chỉ có thể tự mang nhục mà thôi.
Còn đối với Nhạc Phàm, Địch Thu Nhiên thật ra có vài phần nắm chặc hơn. Tình huống của hắn Địch Thu Nhiên hiểu rất rõ, thậm chí còn đặc biệt thu thập tin tức của hắn. Nói về võ công, Địch Thu Nhiên tự nhận không phải là đối thủ của Nhạc Phàm.
Trầm ngâm trong chốc lát, Địch Thu Nhiên trong lòng có quyết định. Lập tức đi tới chỗ của Nhạc Phàm, sắc mặt ngưng trọng nói: " Cửu Long Ngọc Linh là tượng trưng cho long mạch con cháu của rồng, lần này thì sao?"
Cùng một câu hỏi, bao hàm nhiều ý tứ, chỉ là thận trọng, mà Nhạc Phàm vẫn khe khẽ gật đầu.
Cuồng vọng! Người này thật quá cuồng vọng! Người Thát Đát tộc chung quanh thấy Nhạc Phàm lại gật đầu, đã hiểu sai lệch đi ý tứ của hắn, nghĩ rằng hắn xem nhẹ dân tộc mình, xem nhẹ Quốc sư của mình, nhất thời lửa giận thiêu đốt trong lòng, toàn bộ đều rống lớn lên, hận không được ra tay bầm thây hắn ra vạn đoạn.
Quốc sư Vũ Văn Trường Sanh mặc dù vẫn giữ thân phận, không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi. Còn Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn nén giận mà xem, quyết tâm giáo huấn bọn người ĐỊch Thu Nhiên.
Ở ngoài sân đấu vật, người của Thát Đát tộc lại an tĩnh xuống.
Giữa sân, Nhạc Phàm cùng Vũ Văn Trường Sanh đứng đối diện nhau, một bầu không khí nghiêm nghị lan tràn ra bốn phía.
Cao thủ quyết đấu công tâm là thượng sách, Vũ Văn Trường Sanh vừa rồi khí thế đã bức tới Nhạc Phàm, ngoại trừ cảm nhận được sát khí hung hãn của đối phương thì không làm gì được hắn. Chiến sĩ ngoài sa trường, người mang tuyệt thế hung khí cũng rất bình thường, cảnh giới của sát khí cũng không có nghĩa là võ công cao thấp, lúc nầy đây Vũ Văn Trường Sanh cũng không có gì lo lắng trong lòng. Huống chi hắn lần này bế quan đã có đột phá, đối với bản thân cực kỳ tin tưởng.
"Nếu ngươi đã thắng được trận đấu vật, chúng ta đây trước hết hãy thử công phu trên tay… Ngươi là khách, mời trước!" Vũ Văn Trường Sanh tỏ ra bộ dáng tông sư, nhưng lại không thấy vẻ mặt khinh bỉ của Địch Thu Nhiên, thầm mắng dối trá.
"Nào!"
Nhạc Phàm tựa hồ trước đến chưa hề biết đến hai chữ khách khí, nếu đối phương đã kêu hắn ra tay trước, hắn đương nhiên là không khách khí, hai tay vung ra, trực tiếp hướng ra phía trước…
"Bộp!"
Vũ Văn Trường Sanh bóng tay mơ hồ, tốc độ cực nhanh bắt lấy hai tay của Nhạc Phàm!
"Hay! Trảo rất hay!"
"Quốc sư cố gắng lên… Quốc sư cố gắng lên… đánh ngã Hán cẩu…"
Người của Thát Đát tộc ở chung quanh tâm tình phấn khích ngày một tăng. Nhưng không để cho bọn hắn kịp phản ứng, song chưởng của Nhạc Phàm đã tránh thoát bàn tay của Vũ Văn Trường Sanh, tiện đà chụp ngược lại cổ tay của đối phương.
"Bộp!", "Bộp!", "Bộp!"
Tay chân như ảnh, thân hình bất định, chỉ trong một lúc ngắn ngủi, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, không khí phát ra những âm thanh cộng hưởng chói tai.
Vũ Văn Trường Sanh không hổ là Quốc sư của Thát Đát tộc! Công thủ đều giữ cự ly, tiến lui hopự lý, thủ pháp đấu vật độc đáo tinh tế, đã vài lần thiếu chút nữa đã vật Nhạc Phàm ngã sấp trên mặt đất.
Vật, vỗ, xuyên, rẽ, gánh, thăng bằng, chọn, giữ, đẩy, gạt, lừa, che mắt, kéo, ôm, hích, óa, đè, xiết…
Đối với kỷ xảo đấu vật mà nói, Nhạc Phàm về phương diện kinh nghiệm vẫn có nhiều khiếm khuyết. Cũng may hắn có "Cầm nã thập bát đả" là thủ tháp căn bản toàn diện, hơn nữa đã hiểu được đến tinh túy sâu xa, lúc này đã khiến cho bản thân có khả năng lĩnh ngộ và vận dụng kỷ xảo đấu vật rất nhanh. Kể từ đó, hai bên lâm vào cục diện giằng co lẫn nhau
Lực đấu lực, xảo đấu diệu… ngang bằng nhau!
Hai người giao đấu, trong đầu Nhạc Phàm đột nhiên hiện ra hai chữ "Cân bằng". Thân hình và tay chân liền phối hợp, lực lượng và thân thể cũng phối hợp, đột nhiên, Nhạc Phàm cảm thấy một loại hiểu biết trước đó chưa từng có. Dần dần, Nhạc Phàm hai tay càng ngày càng nhanh, lực đạo lại càng ngày càng nặng.
Nhanh!
Nhanh nữa!
Vũ Văn Trường Sanh đối với kỷ xảo dùng lực đích xác là không tầm thường, xem ra rất thuần thục, Nhạc Phàm trong lòng hiểu được đang từng bước tiến bộ… Ngay cả những tiếng quát tháo xung quanh cũng từ từ lắng xuống.
Cuộc chiến hôm nay, có thể nói từ khi Vũ Văn Trường Sanh tu luyện đến nay, đây là lần đánh nhau đầu tiên. Lúc vừa mới bắt đầu bản thân hoàn toàn chiếm thượng phong, hoàn toàn nhàn nhã. Không bao lâu sau, đối phương thủ pháp càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng thuần thục, bản thân phảng phất như đang huấn luyện cho hắn vậy.
Vũ Văn Trường Sanh từ khi năm tuổi đã bắt đầu tu luyện "Thập tam thái bảo kim cương tráo" và thuật đấu vật, Cho tới bây giờ đã hơn bảy mươi năm, nội ngoại kiêm tu có thể nói đã đạt mức đăng phong tạo cực. Nghĩ không ra hôm nay trên phương diện kỷ xảo dùng lực, lại không thắng được một tiểu tử thúi! Trong lòng phẫn nộ, lập tức thu hồi sự khinh thị trong lòng.
"Thập tam thái bảo kim cương tráo" là cực điểm ngoại công, tổng cộng có mười ba tầng, càng luyện tập về sau, thân thể càng chắc chắn, đao thương bất nhập, lực mạnh vô cùng. Mà Vũ Văn Trường Sanh đúng là từ ngoại luyện vào nội, luyện đến phản phổ quy chân chi cảnh. Thật vừa khéo, Nhạc Phàm tu luyện cũng là ngoại công chí cao "Long cực cửu biến", thân thể còn mạnh mẽ hơn một bậc.
Nếu so về lực, Nhạc Phàm sẽ không thua Vũ Văn Trường Sanh, huống chi hắn còn có nguyên khí duy trì. Nếu không phải Nhạc Phàm muốn xem kỷ xảo thủ pháp của đối phương, Vũ Văn Trường Sanh sợ là sớm đã bị chế ngự.
"Hừ! Các hạ thân thủ thật tốt. Đấu vật chúng ta không phân được thắng bại, vậy chúng tahãy sử dụng vũ khí để tỷ thí đi!" Vũ Văn Trường Sanh lật tay, một cái quạt gấp xuất hiện trong tay hắn, phát ra từng đợt hàn khí dày đặc.
Cái quạt này tên là "Tàn Vũ", làm từ sắt từ dưới biển sâu, kim cương và tơ tằm chế nên. Đao kiếm khó phá, bên trong còn ẩn dấu cơ quan, kẻ khác khó lòng phòng bị. Không biết có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, đã chết dưới "Tàn Vũ" này!
"Tùy tiện".
Nhạc Phàm thản nhiên nói một câu, lập tức tay phải hư không chộp một cái, "Bách Kiếp chiến đao" từ ngoài mười trượng đã phóng thẳng đến, nắm chặt trong tay.
"Xẹt… xẹt…"
Búi tóc bay loạn! Chiến đao trong tay, cái loại sát khí tanh máu từ mười năm nay, trong tay Nhạc Phàm đã thức tỉnh, hợp với sát khí của bản thân hắn lẫm liệt phát tán ra bốn phía! Mọi người chung quanh không ai là không sợ hãi, Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn hai nắm tay nắm chặt, vạn phần khẩn trương.
Vũ Văn Trường Sanh sắc mặt ngưng trọng, không khỏi có chút hoài nghi bản thân đưa ra việc dùng vũ khí tỷ thí có chính xác hay không. Chưa ra tay, thế đã yếu hơn, cái loại ý nghĩ sợ hãi này rất nhanh bị hắn tống ra khỏi đầu óc.
Vứt bỏ sĩ diện, bất chấp thân phận, lần này, Vũ Văn Trường Sanh bước tới trước một bước nhằm về phía Nhạc Phàm!
"Âm phong phiến…"
"Tàn vũ" trong tay Vũ Văn Trường Sanh vỗ tới, từng trận âm phong phệ cốt thổi đến, thổi đến hai gò má của Nhạc Phàm, cảm thấy như có muôn vạn mũi ngân châm đi theo âm phong…
"Vô hồi thức…"
Nhạc Phàm đi sau mà tới trước, chiến đao phá vỡ ngân quang nhằm thẳng vào mặt của đối phương, đao phong gầm thét, có thể so với sự cuồng bạo của sư tử!
Lần đầu tiên sử dụng "Bách Kiếp chiến đao", Nhạc Phàm tâm thần sung sướng không thôi, lệ khí tích lũy từ nhiều năm có chỗ bạo phát, như núi lở đê vỡ, không tuôn ra không chịu được!
"Choang…"
"Cảng… cảng…"
Vũ Văn Trường Sanh chiêu thức hoa lệ âm nhu, có sự ẩn tàng, Nhạc Phàm trực lai trực vãng, đao đến như gió trời. Hai người giao phong rất nhanh, hàng loạt biến hóa làm người khác hoa cả mắt.
"Tuyệt mệnh phiến…"
"Cuồng vũ thức…"
Gió quét tứ tán, cỏ cây đầy trời.
Người của Thát Đát tộc xung quanh ngừng thở, mấy trăm thị vệ vây quanh Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn, vẻ mặt đề phòng.
Hai bên cuồng chiến hết nửa canh giờ, Vũ Văn Trường Sanh trán đã có chút chảy ra mồ hôi, Nhạc Phàm ngược lại trong mắt càng lộ ra ánh mắt hưng phấn.
Thầm nghĩ một tiếng không hay! Đa Nhĩ Cổn gấp rút đi về phía Hoàng Thái Cực.
Hắn biết, Vũ Văn Trường Sanh mặc dù còn sức lực và tuyệt chiêu, nhưng đối phương càng đánh càng mạnh, cứ tiếp tục như thế, sư phụ của mình không thể nghi ngờ là sẽ thua. Việc này, bất luận là hắn hay là Hoàng Thái Cực, đều tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Vũ Văn Trường Sanh không thể thua, Quốc sư không thể thất bại, hắn là trụ cột tinh thần của người Thát Đát tộc, tuyệt đối không thể thua người ngoại tộc.
"Dừng tay!" Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn dường như cùng lúc lên tiếng cắt ngang cuộc tỷ thí.
Mọi người không rõ Đa Nhĩ Cổn muốn điều gì, lại muốn đánh cuộc với Địch Thu Nhiên.
Địch Thu Nhiên trầm giọng nói: "Thật sự muốn đánh cuộc?"
"Không sai, ngươi hoặc là binh lính của ngươi đều có thể tham gia. Chỉ cần có thể thắng Quốc sư chúng ta, muốn bảo vật gì cứ nói thẳng. Nếu các ngươi thua, phải đem 'Thánh Dạ Minh Châu' trả lại cho tộc ta, thế nào?"
Đa Nhĩ Cổn hiểu được, chỉ có cách làm cho Địch Thu Nhiên đáp ứng để hai bên tái đấu một lần nữa, thì mới có thể làm hạ xuống lửa giận của mọi người trong tộc, làm cho mọi người tin tưởng trở lại, cho nên cuộc đấu này phải được tiến hành. Đương nhiên, bọn họ cho tới bây giờ không hề nghĩ tới Quốc sư Vũ Văn Trường Sanh của mình có khả năng thất bại trước người Hán. Mặc dù biểu hiện vừa rồi của Nhạc Phàm không phải là thực lực bình thường, mặc dù Địch Thu Nhiên trong quân đội là chiến thần, cũng không có thể làm ảnh hưởng sự tin tưởng của bọn họ đối với Quốc sư.
Địch Thu Nhiên không thể làm gì khác ngoài việc cười, vừa rồi đã chiếm tiện nghi cần gì phải tham gia.
Đang muốn nói lời từ chối, Đa Nhĩ Cổn lập tức hướng về phía Hoàng Thái Cực nháy mắt nói: "Hoàng huynh, lần trước sứ giả của chúng ta cùng dũng sĩ lên kinh đô nghị hòa, không phải từ Hoàng đế người Hán đã được một vật sao? Vừa lúc là cũng trong một trận đánh cuộc, nếu chúng ta thua, vậy hãy trả lại cho bọn hắn, không biết Hoàng huynh có ý như thế nào?"
"Ồ!" Hoàng Thái Cực cũng phối hợp nói: "Hoàng đệ nói rất đúng cái vật đó hình như gọi là 'Cửu Long Ngọc Linh' thì phải?"
Đa Nhĩ Cổn khẽ cười nói: "Đúng là 'Cửu Long Ngọc Linh' của Hoàng đế người Hán".
"Cái gì? Là 'Cửu Long Ngọc Linh'!?" Địch Thu Nhiên thân thể run lên, sắc mặt biến đổi, trong lòng hận ý đã lên tới cực điểm.
"Cửu Long Ngọc Linh" chính là quốc bảo của Đại Minh, nó chính là tượng trưng cho long mạch con cháu của rồng, ý nghĩa không dưới ngọc tỳ truyền quốc.
Trước đó vài ngày, sứ giả Thát Đát lên kinh nghị hòa, Hoàng đế Sùng Trinh cùng với sứ giả Thát Đát đánh cuộc tỷ thí tại Hoàng thành, kết quả là đã thua mất "Cửu Long Ngọc Linh", Đại Minh đã bị mất sĩ diện… Bây giờ đối phương lại nhắc tới vật này, rõ ràng trần trụi là vũ nhục. Lại nghĩ đến quốc bảo quốc gia, lại rơi vào tay người dị tộc, làm sao không hận cho được? Huống chi là Địch Thu Nhiên lại là người trung thần ái quốc như vậy.
Đánh hay không đánh? Đây là một vấn đề thực sự nghiêm trọng. Địch Thu Nhiên bản thân cũng phi thường hiểu, nếu bản thân cùng Đa Nhĩ Cổn giao đấu, còn có hy vọng chiến thắng, còn đối với sư phó Vũ Văn Trường Sanh của hắn, bản thân không một chút chắc chắn. Nếu miễn cưỡng ứng chiến, chỉ có thể tự mang nhục mà thôi.
Còn đối với Nhạc Phàm, Địch Thu Nhiên thật ra có vài phần nắm chặc hơn. Tình huống của hắn Địch Thu Nhiên hiểu rất rõ, thậm chí còn đặc biệt thu thập tin tức của hắn. Nói về võ công, Địch Thu Nhiên tự nhận không phải là đối thủ của Nhạc Phàm.
Trầm ngâm trong chốc lát, Địch Thu Nhiên trong lòng có quyết định. Lập tức đi tới chỗ của Nhạc Phàm, sắc mặt ngưng trọng nói: " Cửu Long Ngọc Linh là tượng trưng cho long mạch con cháu của rồng, lần này thì sao?"
Cùng một câu hỏi, bao hàm nhiều ý tứ, chỉ là thận trọng, mà Nhạc Phàm vẫn khe khẽ gật đầu.
Cuồng vọng! Người này thật quá cuồng vọng! Người Thát Đát tộc chung quanh thấy Nhạc Phàm lại gật đầu, đã hiểu sai lệch đi ý tứ của hắn, nghĩ rằng hắn xem nhẹ dân tộc mình, xem nhẹ Quốc sư của mình, nhất thời lửa giận thiêu đốt trong lòng, toàn bộ đều rống lớn lên, hận không được ra tay bầm thây hắn ra vạn đoạn.
Quốc sư Vũ Văn Trường Sanh mặc dù vẫn giữ thân phận, không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi. Còn Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn nén giận mà xem, quyết tâm giáo huấn bọn người ĐỊch Thu Nhiên.
Ở ngoài sân đấu vật, người của Thát Đát tộc lại an tĩnh xuống.
Giữa sân, Nhạc Phàm cùng Vũ Văn Trường Sanh đứng đối diện nhau, một bầu không khí nghiêm nghị lan tràn ra bốn phía.
Cao thủ quyết đấu công tâm là thượng sách, Vũ Văn Trường Sanh vừa rồi khí thế đã bức tới Nhạc Phàm, ngoại trừ cảm nhận được sát khí hung hãn của đối phương thì không làm gì được hắn. Chiến sĩ ngoài sa trường, người mang tuyệt thế hung khí cũng rất bình thường, cảnh giới của sát khí cũng không có nghĩa là võ công cao thấp, lúc nầy đây Vũ Văn Trường Sanh cũng không có gì lo lắng trong lòng. Huống chi hắn lần này bế quan đã có đột phá, đối với bản thân cực kỳ tin tưởng.
"Nếu ngươi đã thắng được trận đấu vật, chúng ta đây trước hết hãy thử công phu trên tay… Ngươi là khách, mời trước!" Vũ Văn Trường Sanh tỏ ra bộ dáng tông sư, nhưng lại không thấy vẻ mặt khinh bỉ của Địch Thu Nhiên, thầm mắng dối trá.
"Nào!"
Nhạc Phàm tựa hồ trước đến chưa hề biết đến hai chữ khách khí, nếu đối phương đã kêu hắn ra tay trước, hắn đương nhiên là không khách khí, hai tay vung ra, trực tiếp hướng ra phía trước…
"Bộp!"
Vũ Văn Trường Sanh bóng tay mơ hồ, tốc độ cực nhanh bắt lấy hai tay của Nhạc Phàm!
"Hay! Trảo rất hay!"
"Quốc sư cố gắng lên… Quốc sư cố gắng lên… đánh ngã Hán cẩu…"
Người của Thát Đát tộc ở chung quanh tâm tình phấn khích ngày một tăng. Nhưng không để cho bọn hắn kịp phản ứng, song chưởng của Nhạc Phàm đã tránh thoát bàn tay của Vũ Văn Trường Sanh, tiện đà chụp ngược lại cổ tay của đối phương.
"Bộp!", "Bộp!", "Bộp!"
Tay chân như ảnh, thân hình bất định, chỉ trong một lúc ngắn ngủi, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, không khí phát ra những âm thanh cộng hưởng chói tai.
Vũ Văn Trường Sanh không hổ là Quốc sư của Thát Đát tộc! Công thủ đều giữ cự ly, tiến lui hopự lý, thủ pháp đấu vật độc đáo tinh tế, đã vài lần thiếu chút nữa đã vật Nhạc Phàm ngã sấp trên mặt đất.
Vật, vỗ, xuyên, rẽ, gánh, thăng bằng, chọn, giữ, đẩy, gạt, lừa, che mắt, kéo, ôm, hích, óa, đè, xiết…
Đối với kỷ xảo đấu vật mà nói, Nhạc Phàm về phương diện kinh nghiệm vẫn có nhiều khiếm khuyết. Cũng may hắn có "Cầm nã thập bát đả" là thủ tháp căn bản toàn diện, hơn nữa đã hiểu được đến tinh túy sâu xa, lúc này đã khiến cho bản thân có khả năng lĩnh ngộ và vận dụng kỷ xảo đấu vật rất nhanh. Kể từ đó, hai bên lâm vào cục diện giằng co lẫn nhau
Lực đấu lực, xảo đấu diệu… ngang bằng nhau!
Hai người giao đấu, trong đầu Nhạc Phàm đột nhiên hiện ra hai chữ "Cân bằng". Thân hình và tay chân liền phối hợp, lực lượng và thân thể cũng phối hợp, đột nhiên, Nhạc Phàm cảm thấy một loại hiểu biết trước đó chưa từng có. Dần dần, Nhạc Phàm hai tay càng ngày càng nhanh, lực đạo lại càng ngày càng nặng.
Nhanh!
Nhanh nữa!
Vũ Văn Trường Sanh đối với kỷ xảo dùng lực đích xác là không tầm thường, xem ra rất thuần thục, Nhạc Phàm trong lòng hiểu được đang từng bước tiến bộ… Ngay cả những tiếng quát tháo xung quanh cũng từ từ lắng xuống.
Cuộc chiến hôm nay, có thể nói từ khi Vũ Văn Trường Sanh tu luyện đến nay, đây là lần đánh nhau đầu tiên. Lúc vừa mới bắt đầu bản thân hoàn toàn chiếm thượng phong, hoàn toàn nhàn nhã. Không bao lâu sau, đối phương thủ pháp càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng thuần thục, bản thân phảng phất như đang huấn luyện cho hắn vậy.
Vũ Văn Trường Sanh từ khi năm tuổi đã bắt đầu tu luyện "Thập tam thái bảo kim cương tráo" và thuật đấu vật, Cho tới bây giờ đã hơn bảy mươi năm, nội ngoại kiêm tu có thể nói đã đạt mức đăng phong tạo cực. Nghĩ không ra hôm nay trên phương diện kỷ xảo dùng lực, lại không thắng được một tiểu tử thúi! Trong lòng phẫn nộ, lập tức thu hồi sự khinh thị trong lòng.
"Thập tam thái bảo kim cương tráo" là cực điểm ngoại công, tổng cộng có mười ba tầng, càng luyện tập về sau, thân thể càng chắc chắn, đao thương bất nhập, lực mạnh vô cùng. Mà Vũ Văn Trường Sanh đúng là từ ngoại luyện vào nội, luyện đến phản phổ quy chân chi cảnh. Thật vừa khéo, Nhạc Phàm tu luyện cũng là ngoại công chí cao "Long cực cửu biến", thân thể còn mạnh mẽ hơn một bậc.
Nếu so về lực, Nhạc Phàm sẽ không thua Vũ Văn Trường Sanh, huống chi hắn còn có nguyên khí duy trì. Nếu không phải Nhạc Phàm muốn xem kỷ xảo thủ pháp của đối phương, Vũ Văn Trường Sanh sợ là sớm đã bị chế ngự.
"Hừ! Các hạ thân thủ thật tốt. Đấu vật chúng ta không phân được thắng bại, vậy chúng tahãy sử dụng vũ khí để tỷ thí đi!" Vũ Văn Trường Sanh lật tay, một cái quạt gấp xuất hiện trong tay hắn, phát ra từng đợt hàn khí dày đặc.
Cái quạt này tên là "Tàn Vũ", làm từ sắt từ dưới biển sâu, kim cương và tơ tằm chế nên. Đao kiếm khó phá, bên trong còn ẩn dấu cơ quan, kẻ khác khó lòng phòng bị. Không biết có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, đã chết dưới "Tàn Vũ" này!
"Tùy tiện".
Nhạc Phàm thản nhiên nói một câu, lập tức tay phải hư không chộp một cái, "Bách Kiếp chiến đao" từ ngoài mười trượng đã phóng thẳng đến, nắm chặt trong tay.
"Xẹt… xẹt…"
Búi tóc bay loạn! Chiến đao trong tay, cái loại sát khí tanh máu từ mười năm nay, trong tay Nhạc Phàm đã thức tỉnh, hợp với sát khí của bản thân hắn lẫm liệt phát tán ra bốn phía! Mọi người chung quanh không ai là không sợ hãi, Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn hai nắm tay nắm chặt, vạn phần khẩn trương.
Vũ Văn Trường Sanh sắc mặt ngưng trọng, không khỏi có chút hoài nghi bản thân đưa ra việc dùng vũ khí tỷ thí có chính xác hay không. Chưa ra tay, thế đã yếu hơn, cái loại ý nghĩ sợ hãi này rất nhanh bị hắn tống ra khỏi đầu óc.
Vứt bỏ sĩ diện, bất chấp thân phận, lần này, Vũ Văn Trường Sanh bước tới trước một bước nhằm về phía Nhạc Phàm!
"Âm phong phiến…"
"Tàn vũ" trong tay Vũ Văn Trường Sanh vỗ tới, từng trận âm phong phệ cốt thổi đến, thổi đến hai gò má của Nhạc Phàm, cảm thấy như có muôn vạn mũi ngân châm đi theo âm phong…
"Vô hồi thức…"
Nhạc Phàm đi sau mà tới trước, chiến đao phá vỡ ngân quang nhằm thẳng vào mặt của đối phương, đao phong gầm thét, có thể so với sự cuồng bạo của sư tử!
Lần đầu tiên sử dụng "Bách Kiếp chiến đao", Nhạc Phàm tâm thần sung sướng không thôi, lệ khí tích lũy từ nhiều năm có chỗ bạo phát, như núi lở đê vỡ, không tuôn ra không chịu được!
"Choang…"
"Cảng… cảng…"
Vũ Văn Trường Sanh chiêu thức hoa lệ âm nhu, có sự ẩn tàng, Nhạc Phàm trực lai trực vãng, đao đến như gió trời. Hai người giao phong rất nhanh, hàng loạt biến hóa làm người khác hoa cả mắt.
"Tuyệt mệnh phiến…"
"Cuồng vũ thức…"
Gió quét tứ tán, cỏ cây đầy trời.
Người của Thát Đát tộc xung quanh ngừng thở, mấy trăm thị vệ vây quanh Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn, vẻ mặt đề phòng.
Hai bên cuồng chiến hết nửa canh giờ, Vũ Văn Trường Sanh trán đã có chút chảy ra mồ hôi, Nhạc Phàm ngược lại trong mắt càng lộ ra ánh mắt hưng phấn.
Thầm nghĩ một tiếng không hay! Đa Nhĩ Cổn gấp rút đi về phía Hoàng Thái Cực.
Hắn biết, Vũ Văn Trường Sanh mặc dù còn sức lực và tuyệt chiêu, nhưng đối phương càng đánh càng mạnh, cứ tiếp tục như thế, sư phụ của mình không thể nghi ngờ là sẽ thua. Việc này, bất luận là hắn hay là Hoàng Thái Cực, đều tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Vũ Văn Trường Sanh không thể thua, Quốc sư không thể thất bại, hắn là trụ cột tinh thần của người Thát Đát tộc, tuyệt đối không thể thua người ngoại tộc.
"Dừng tay!" Hoàng Thái Cực và Đa Nhĩ Cổn dường như cùng lúc lên tiếng cắt ngang cuộc tỷ thí.
/800
|