Chân núi Thiểu Thất…
Lúc này, một nữ tử trẻ đẹp đang đứng dưới ánh trăng, thân hình yểu điệu, yên lặng không nói, trong đôi mắt trong sáng lộ ra nét u buồn nhè nhẹ… Còn có chút oán hận!
"Lý Nhạc Phàm, ngươi sợ rằng đã sớm quên ta rồi?" Nữ tử nọ cười khổ, do dự một hồi, cuối cùng quyết định rời đi.
Không bao lâu sau, nơi đây lại xuất hiện một nữ tử thanh lệ động lòng người, khuôn mặt mỉm cười, nhìn người vừa rời đi, lẩm bẩm nói: "Cô gái nhỏ này sợ là đã có tình cảm đối với tên Nhạc Phàm kia sao? Nhưng vốn tự cổ đa tình không vu hận, đối với người tình kiếp nên thế nào đây? Ài…"
Dứt lời, người đã biến mất trong đêm tối, mơ hồ lưu lại những tiếng ngâm nga buồn bã nhè nhẹ.
Thiên niên thán, hồng trần viễn, phong sương tuyết, tâm tự hàn…
Hoa khai hoa tạ hoa mãn thiên, duyến lai duyến khứ duyến bất tán. .
Độc phong tàn, thiên địa hận, hồng nhan hóa trần lệ thủy kiền.
Kim dạ vô miên tương tư ngôn, chích vi khổ thán tình nan đoạn.
(Buồn ngàn năm, xa hồng trần, gió sương tuyết, tâm lạnh lẽo…
Hoa nở hoa rơi hoa khắp trời, duyên đến duyên đi duyên chưa tận
Gió lẻ loi, thiên địa hận, hồng nhan nhỏ lệ phải bụi rơi
Đêm nay lời tương tư khó tận, sợi tình kia dứt được hay chăng - huntercd)
Trong "Đạt ma động", năm người yên lặng mà ngồi, lễ bái cho Khấu Phỉ chủ đạo xem như đã chấm dứt!
Được không ít đồ tốt, Tiểu Minh Hữu ôm "Bích huyết" đoản đao thối lui, trên mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp. Nhạc Phàm ở bên cạnh một mực yên lặng không chú ý, cũng không giữ được vẻ điềm nhiên. So với các chưởng môn đại phái dối trá và vụ lợi, chỉ lo so sánh thiệt hơn, ba người trước mắt trông đang yêu hơn rất nhiều.
"A di đà phật…" Không Văn chắp tay hướng về phía Nhạc Phàm nói: "Lý cư sĩ, lão tăng đại diện phật môn cảm tạ ân đức ngươi lần trước đã đưa lại 'Phạm Thiên Đại Phật Ấn', sau này thí chủ nếu có việc gì nhờ vả, người trong phật môn ta nhất định sẽ hết sức tương trợ" Nói xong, thần tăng từ trong lòng lấy ra một pho tượng phật bằng vàng tinh xảo khéo léo đưa cho đối phương.
"A! Cái này, đây là 'Kim Phật Lệnh' của phật môn trong truyền thuyết…" Khấu Phỉ và Thái Tiêu giật mình hô lên! Rất ít người chính thức biết lai lịch của "Kim phật lệnh", nhưng hai người Khấu Phỉ đều là lão nhân giang hồ, tự nhiên nghe nói qua.
"Kim phật lệnh" chỉ có một cái, nó không chỉ là tín vật phật môn, mà còn là vật tượng trưng cho tinh thần của cả phật môn, người giữ "Kim phật lệnh", chẳng những có thể đưa ra yêu cầu cho phật môn, thậm chí người mang "Kim phật lệnh", sẽ được cả phật môn bảo vệ. Có thể tưởng tượng, là kẻ địch của cả phật môn, đó là khái niệm gì! Có người nào ăn no không có việc gì làm, lại làm kẻ đich với cả phật môn? Vật tôn quý như vậy cũng được đưa ra, làm cho Khấu Phỉ, Thái Tiêu là những nhân vật hô mưa gọi gió, cũng kinh ngạc dị thường!
Xem ra, lần này Thiếu Lâm tự thật sự đã muốn đổ máu! Chỉ là bọn họ cũng không rõ, vật này làm sao lại có ở tại Thiếu Lâm tự?
Ánh mắt mọi người tụ trên người Nhạc Phàm, nhưng hắn vẫn chưa tiếp nhận "Kim phật lệnh", ngược lại lắc đầu nói: "Đại sư, vật này ta không muốn! Ngọc phật là do ta năm đó nhận lời phó thác của trưởng bối đem trả lại cho Thiếu Lâm tự, đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là lời hứa mà thôi. Nếu lời hứa đã được thực hiện, chuyện này xem như đã xong".
"Cái gì?! Không muốn! Đó chính là 'Kim Phật Lệnh'!" Mọi người ngạc nhiên, Khấu Phỉ thầm mắng Nhạc Phàm là kẻ phá gia! Nếu không phải có điều cố kỵ đối với phật môn, lão sợ là đã xông tới!
"Vô công bất thụ lộc, Lý cư sĩ lòng dạ như thế khiến lão tăng bội phục…" Không Văn có chút ngẩn ra, mặt lộ vẻ mỉm cười nói: "Có thể cư sĩ vẫn chưa rõ lắm về thế lực của phật môn, cho nên mới xem nhẹ 'Kim Phật Lệnh' này. Lệnh này chính là đại diện cho phật môn, được tiền nhân truyền xuống… Phật môn được xưng là có ba ngàn thế giới, tuy hình dung có chút khoa trương, nhưng thế lực cũng không thể khinh thường, chỉ với một mạch truyền thừa ngàn năm của Thiếu Lâm ta, bất quá chỉ là một trong những thế lực của phật môn. Ví dụ như tại Trung Nguyên, phật môn ta có hơn ba mươi tông phái, do Thiếu Lâm tự cầm đầu, tổng cộng có mấy ngàn cao thủ, xưng là La Hán cũng không quá đáng. Còn ở ngoại vực, lại có cả trăm tông phái phật môn, cao thủ mấy vạn…"
Nhạc Phàm giật mình, hắn đích xác là không nghĩ đến phật môn lại có lực lượng cường đại như thế, ngay cả giang hồ đại phái như Thiếu Lâm bất quá cũng chỉ là một trong số đó, vậy chẳng phải có thể nói, lực lượng của cả phật môn có thể so với cả giang hồ hiện tại?! Hơn nữa, trong chốn võ lâm theo cấp bậc mà tính, La Hán có thể so với siêu nhất lưu cao thủ trên giang hồ, mấy vạn siêu nhất lưu cao thủ, đó là lực ưlượng lớn đến cỡ nào? Thực lực như thế thật làm cho người ta sợ hãi!
"Thật là một thế lực làm cho người ta sợ hãi!" Khấu Phỉ, Thái Tiêu nhìn nhau, bọn họ mặc dù đã nghe qua thế lực của phật môn, nhưng hôm nay trực tiếp nghe nói tới, vẫn không nhịn được hít sâu một hơi.
Sau một hồi hòa hoãn, Không Văn nói tiếp: "Nếu là trước kia, bởi vì mâu thuẫn thành kiến về công pháp và chủng tộc, lực lượng này không có khả năng tụ cùng một chỗ. Bất quá, bởi vì Lý cư sĩ đã trả lại cho phật môn ta 'Phạm Thiên Đại Phật Ấn', khiến cho phật tông ta sống lại, nhân quả mâu thuẫn đã tồn tại mấy trăm năm qua của phật môn ta được hóa giải. Cho nên, lão tăng đại biểu cho phật môn đưa 'Kim Phật Lệnh' này tặng cho cư sĩ, hy vọng sau này có thể báo ân".
Đối phương lại đưa ra "Kim phật lệnh", Nhạc Phàm không cự tuyệt trực tiếp tiếp nhận, chỉ là cái gì cũng không nói.
Thái Tiêu sắc mặt nghi hoặc nói: "Lão hòa thượng, chuyện của phật môn ta có nghe các vị tiền bối đề cập qua, nhưng cái gì mà phật tông sống lại, cái này là chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của mọi người đều nhìn Không Văn, tựa hồ rất tò mò phật môn và phật tông có gì khác nhau.
"A di đà phật…" Không Văn cung kính niệm phật hiệu, vẻ mặt sùng kính nói: "Phật môn có ba ngàn, phật tông hóa ức vạn… Phật môn là do những người tin phật gọi nên, giống như Thiếu Lâm tự hôm nay, cũng chỉ là một trong những phật môn. Mà phật tông giống như là ức vạn nhà phật đồ, chính là tập trung quyền lợi cao nhất của phật môn. Cũng giống như là Hoàng triều là trung tâm của thiên hạ, 'Phạm Thiên Đại phật Ấn' chính là "ngọc tỳ" của phật tông…"
"A!" Khấu Phỉ kêu to một tiếng, nhìn Nhạc Phàm thì thào tự nói: "Ta, ta lúc đó sẽ không đem ngọc phật trở lại đây đâu, ta khờ quá!" Lúc đầu, Khấu Phỉ và Nhạc Phàm cùng giữ ngọc phật, ngay từ khi bắt đầu đã không ngó ngàng gì đến vật này, bây giờ hối hận không thôi.
Thái Tiêu trừng mắt xem thương nhìn Khấu Phỉ, chuyển hướng sang Không Văn nói: "Phật tông thế lực to lớn như thế, vậy sao lại bị diệt vong?"
"Đây đều là bí mật thượng cổ, lão tăng cũng không rõ" Không Văn cười khổ nói: "Ta chỉ nghe nói, từ thượng cổ xuất hiện binh họa rất lớn, bao trùm cả thiên hạ, cũng bởi vì cục diện binh họa đại hạo kiếp này, khiến cho phật tông trở nên phân năm xẻ bảy, cho nên mới mới có nhiều phật môn tông phái được lập ra như thế, về công pháp cũng không đồng nhất, cục diện lục đục nội bộ không ngớt. Chỉ bất quá, nhân quả từ thời thượng cổ cũng không phải chúng ta có khả năng biết được? Lần này phật tông sống lại có quan hệ trọng đại, Thanh Thiên Tiểu sư thúc cũng là vì việc này mà chạy về sư môn, để ta lưu lại thay thế tiếp đãi Lý cư sĩ".
"Tiểu sư thúc?!" Khấu Phỉ vẻ mặt giật mình nói: "Khó trách hai người các ngươi đột nhiên bước vào thiên đạo, nói vậy trưởng bối phía sau các ngươi cũng ra sức không ít?" Không đợi đối phương trả lời, Khấu Phỉ tự nhủ: "Nghĩ không ra so với chúng ta mấy lão bất tử này cũng ngồi không yên, muốn xem thiên hạ đại loạn đây" Đối với sự tồn tại của các thế lực cường đại, lão cũng có hiểu biết.
"A! Có…" Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Khấu Phỉ vẻ mặt kinh hãi nói: "Tiểu huynh đệ, chuyện của ngươi có chỗ rồi, có chỗ rồi! Ta sao lại quên hỏi mất? Ha ha…"
Vào giờ phút này, còn có thể làm cho Nhạc Phàm quan tâm, ngoại trừ tin tức của Nhã nhi thì không còn gì nữa.
"Chẳng lẻ…" Nhạc Phàm nghe vậy thân thể rung lên, hai mắt lộ ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi!
Không Văn và Thái Tiêu vẻ mặt không hiểu nhìn hai người đối phương, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì.
Sau một hồi cười lớn, Khấu Phỉ hòa hoãn lại, chỉ vào Không Văn, Thái Tiêu giải thích: "Lão phu thiếu chút nữa đã quên, hai lão gia hỏa trước mắt ngươi là một trong số ít tiền bối còn tại thế, hơn nữa bối phận cao đến dọa người! Tin tưởng nhất định sẽ biết rất nhiều về những người đó".
Không Văn và Thái Tiêu nhìn nhau, cùng cười khổ, có cảm giác như lão già này lại đang chơi mình!
Nhạc Phàm nghiêm mặt, đứng dậy hành lễ nói: "Đại sư! Ta có một chuyện muốn nhờ…"
"A di đà phật…" Không Văn vội vàng đứng dậy hai tay đỡ lấy Nhạc Phàm nói: "Lý cư sĩ có đại ân đức đối với phật môn ta, tự nhiên không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói thẳng, lão tăng nhất định làm hết sức!"
Nhạc Phàm không hề khách sáo, nói thẳng: "Ta muốn đại sư nói cho nghe tin tức của ẩn sĩ".
"Ẩn sĩ?"
"Đúng rồi! Là ẩn sĩ nằm bên ngoài giang hồ…"
"Bên ngoài giang hồ!?" Không Văn và Thái Tiêu đột nhiên cả kinh, hiển nhiên đối với việc bí ẩn này có hiểu biết không ít.
"Cái này, cái này…" Không Văn trù trừ hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: "Lý cư sĩ, việc ở bên ngoài giang hồ ta biết đích xác là không nhiều lắm, có thể Thanh Thiên tiểu sư thúc biết nhiều hơn?"
Khấu Phỉ nhìn thái tiêu nói: "Xú đạo sĩ, vậy ngươi biết bao nhiêu?"
Thái Tiêu lắc đầu nói: "Việc này tiền bối không có nhắc qua với ta, ta cũng chỉ nghe nói ở ngoài giang hồ còn có giang hồ, thế lực to lớn, không phải là chúng ta có khả năng tưởng tượng được".
Không Văn và Thái Tiêu suy nghĩ không sai biệt lắm, chỉ phải bất đắc dĩ thở dài.
Trong lúc nhất thời, không khí có vẻ vô cùng trầm trọng.
Nhạc Phàm sớm biết chuyện này sẽ không thuận lợi như mình tưởng tượng, nhưng cũng không nổi giận, chấn chỉnh lại tinh thần nói: "Đại sư, xin hỏi Thanh Thiên tiểu sư phụ lúc nào mới có thể trở về?"
Suy tư trong chốc lát, Không Văn chắp tay nói: "Nếu nói nhanh, chỉ cần ba đến năm ngày là có thể trở về chùa, nếu chậm thì khoảng trên dưới mười ngày".
Nhạc Phàm thầm nghĩ: "Giang hồ đệ nhất đại hội còn nhiều ngày nữa, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì, lưu lại ở đây cũng không sao…"
Suy nghĩ xong, Nhạc Phàm cầm "Kim phật lệnh" nói: "Đại sư, vật này có khả năng yêu cầu Thiếu Lâm làm một việc?"
Không Văn ngẩn ra, không khỏi gật đầu, không biết đối phương muốn việc gì.
Nhạc Phàm đưa "Kim phật lệnh" cho Không Văn nói: "Khi Thanh Thiên tiểu sư phụ trở về, ta muốn dùng vật này trao đổi một ít tin tức về ẩn sĩ".
Lần này Khấu Phỉ không cảm thấy kinh ngạc chút nào, chỉ cwoif khổ hai tiếng, phảng phất như đã biết kết quả này. Ngược lại Thái Tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhạc Phàm. Lấy một vật bảo chứng lớn như vậy để đánh đổi một tin tức mờ ảo, như vậy có đáng giá không?
"Cái này, cái này…" Lấy lại tinh thần, Không Văn cầm "Kim phật lệnh" phát khổ nói: "Lý cư sĩ, cái này chính là "Kim phật lệnh"! Người trao đổi như thế, có đáng không?"
Nhạc Phàm còn chưa trả lời, Khấu Phỉ mặt không chút thay đổi nói: "Lão hòa thượng, ngươi hãy thu lấy đi! Có những việc đối với chúng ta mà nói còn quan trọng hơn tính mạng, giống như có một số việc đối với Nhạc Phàm tiểu huynh đệ mà nói, so với 'Kim Phật Lệnh' kia còn quan trọng hơn nhiều…"
Không Văn bất đắc dĩ cười nói: "Nhưng thật ra Lý cư sĩ không cần phải như thế, người như Thanh Thiên tiểu sư thúc, Lý cư sĩ nếu muốn biết về tin tức của ẩn sĩ, chắc chắn tiểu sư thúc sẽ không giấu diếm. Cho nên, 'Kim Phật Lệnh' này xin cư sĩ thu hồi lại!"
"Vật này vốn không thuộc về ta…" Tay đẩy ra, Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Nếu ta có được tin tức từ các người, vật này chính là sự hồi báo. Ta chỉ muốn những gì thuộc về mình, các người cũng hãy nhận lại những gì thuộc về mình".
"A di đà phật…" Không Văn hít một hơi thật sâu, đột nhiên cười nói: "Thì ra cư sĩ thân tại hồng trần mà lại thông thấu được hết mọi việc, lão tăng cũng đã rõ ràng!"
Nhận lấy "Kim phật lệnh", Không Văn dừng một chút nói: "Lý cư sĩ, 'Kim Phật Lệnh' này lão tăng sẽ thu hồi, nhưng 'Phạm Thiên Đại Phật Ấn' đích thật là đã về lại Thiếu Lâm tự ta, cho nên lão tăng đại diện cho Thiếu Lâm đáp ứng cư sĩ một yêu cầu, hy vọng có thể báo đáp".
"Yêu cầu?" Nhạc Phàm ngẩn người, đột nhiên nhớ tới trên giang hồ thường có một câu nói, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm. Mặc dù lời ấy có chút khoa trương, nhưng cũng nói rõ Thiếu Lâm quả thật có căn cơ cùng lực lượng rất mạnh mẽ.
Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Phàm mở miệng nói: "Đại sư, ta muốn đến xem qua võ học công pháp của các người, không biết có được không?"
Mọi người vẻ mặt ngây ra, quả nhiên là nói ra là làm cho người ta sợ hãi!
Lúc này, một nữ tử trẻ đẹp đang đứng dưới ánh trăng, thân hình yểu điệu, yên lặng không nói, trong đôi mắt trong sáng lộ ra nét u buồn nhè nhẹ… Còn có chút oán hận!
"Lý Nhạc Phàm, ngươi sợ rằng đã sớm quên ta rồi?" Nữ tử nọ cười khổ, do dự một hồi, cuối cùng quyết định rời đi.
Không bao lâu sau, nơi đây lại xuất hiện một nữ tử thanh lệ động lòng người, khuôn mặt mỉm cười, nhìn người vừa rời đi, lẩm bẩm nói: "Cô gái nhỏ này sợ là đã có tình cảm đối với tên Nhạc Phàm kia sao? Nhưng vốn tự cổ đa tình không vu hận, đối với người tình kiếp nên thế nào đây? Ài…"
Dứt lời, người đã biến mất trong đêm tối, mơ hồ lưu lại những tiếng ngâm nga buồn bã nhè nhẹ.
Thiên niên thán, hồng trần viễn, phong sương tuyết, tâm tự hàn…
Hoa khai hoa tạ hoa mãn thiên, duyến lai duyến khứ duyến bất tán. .
Độc phong tàn, thiên địa hận, hồng nhan hóa trần lệ thủy kiền.
Kim dạ vô miên tương tư ngôn, chích vi khổ thán tình nan đoạn.
(Buồn ngàn năm, xa hồng trần, gió sương tuyết, tâm lạnh lẽo…
Hoa nở hoa rơi hoa khắp trời, duyên đến duyên đi duyên chưa tận
Gió lẻ loi, thiên địa hận, hồng nhan nhỏ lệ phải bụi rơi
Đêm nay lời tương tư khó tận, sợi tình kia dứt được hay chăng - huntercd)
Trong "Đạt ma động", năm người yên lặng mà ngồi, lễ bái cho Khấu Phỉ chủ đạo xem như đã chấm dứt!
Được không ít đồ tốt, Tiểu Minh Hữu ôm "Bích huyết" đoản đao thối lui, trên mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp. Nhạc Phàm ở bên cạnh một mực yên lặng không chú ý, cũng không giữ được vẻ điềm nhiên. So với các chưởng môn đại phái dối trá và vụ lợi, chỉ lo so sánh thiệt hơn, ba người trước mắt trông đang yêu hơn rất nhiều.
"A di đà phật…" Không Văn chắp tay hướng về phía Nhạc Phàm nói: "Lý cư sĩ, lão tăng đại diện phật môn cảm tạ ân đức ngươi lần trước đã đưa lại 'Phạm Thiên Đại Phật Ấn', sau này thí chủ nếu có việc gì nhờ vả, người trong phật môn ta nhất định sẽ hết sức tương trợ" Nói xong, thần tăng từ trong lòng lấy ra một pho tượng phật bằng vàng tinh xảo khéo léo đưa cho đối phương.
"A! Cái này, đây là 'Kim Phật Lệnh' của phật môn trong truyền thuyết…" Khấu Phỉ và Thái Tiêu giật mình hô lên! Rất ít người chính thức biết lai lịch của "Kim phật lệnh", nhưng hai người Khấu Phỉ đều là lão nhân giang hồ, tự nhiên nghe nói qua.
"Kim phật lệnh" chỉ có một cái, nó không chỉ là tín vật phật môn, mà còn là vật tượng trưng cho tinh thần của cả phật môn, người giữ "Kim phật lệnh", chẳng những có thể đưa ra yêu cầu cho phật môn, thậm chí người mang "Kim phật lệnh", sẽ được cả phật môn bảo vệ. Có thể tưởng tượng, là kẻ địch của cả phật môn, đó là khái niệm gì! Có người nào ăn no không có việc gì làm, lại làm kẻ đich với cả phật môn? Vật tôn quý như vậy cũng được đưa ra, làm cho Khấu Phỉ, Thái Tiêu là những nhân vật hô mưa gọi gió, cũng kinh ngạc dị thường!
Xem ra, lần này Thiếu Lâm tự thật sự đã muốn đổ máu! Chỉ là bọn họ cũng không rõ, vật này làm sao lại có ở tại Thiếu Lâm tự?
Ánh mắt mọi người tụ trên người Nhạc Phàm, nhưng hắn vẫn chưa tiếp nhận "Kim phật lệnh", ngược lại lắc đầu nói: "Đại sư, vật này ta không muốn! Ngọc phật là do ta năm đó nhận lời phó thác của trưởng bối đem trả lại cho Thiếu Lâm tự, đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là lời hứa mà thôi. Nếu lời hứa đã được thực hiện, chuyện này xem như đã xong".
"Cái gì?! Không muốn! Đó chính là 'Kim Phật Lệnh'!" Mọi người ngạc nhiên, Khấu Phỉ thầm mắng Nhạc Phàm là kẻ phá gia! Nếu không phải có điều cố kỵ đối với phật môn, lão sợ là đã xông tới!
"Vô công bất thụ lộc, Lý cư sĩ lòng dạ như thế khiến lão tăng bội phục…" Không Văn có chút ngẩn ra, mặt lộ vẻ mỉm cười nói: "Có thể cư sĩ vẫn chưa rõ lắm về thế lực của phật môn, cho nên mới xem nhẹ 'Kim Phật Lệnh' này. Lệnh này chính là đại diện cho phật môn, được tiền nhân truyền xuống… Phật môn được xưng là có ba ngàn thế giới, tuy hình dung có chút khoa trương, nhưng thế lực cũng không thể khinh thường, chỉ với một mạch truyền thừa ngàn năm của Thiếu Lâm ta, bất quá chỉ là một trong những thế lực của phật môn. Ví dụ như tại Trung Nguyên, phật môn ta có hơn ba mươi tông phái, do Thiếu Lâm tự cầm đầu, tổng cộng có mấy ngàn cao thủ, xưng là La Hán cũng không quá đáng. Còn ở ngoại vực, lại có cả trăm tông phái phật môn, cao thủ mấy vạn…"
Nhạc Phàm giật mình, hắn đích xác là không nghĩ đến phật môn lại có lực lượng cường đại như thế, ngay cả giang hồ đại phái như Thiếu Lâm bất quá cũng chỉ là một trong số đó, vậy chẳng phải có thể nói, lực lượng của cả phật môn có thể so với cả giang hồ hiện tại?! Hơn nữa, trong chốn võ lâm theo cấp bậc mà tính, La Hán có thể so với siêu nhất lưu cao thủ trên giang hồ, mấy vạn siêu nhất lưu cao thủ, đó là lực ưlượng lớn đến cỡ nào? Thực lực như thế thật làm cho người ta sợ hãi!
"Thật là một thế lực làm cho người ta sợ hãi!" Khấu Phỉ, Thái Tiêu nhìn nhau, bọn họ mặc dù đã nghe qua thế lực của phật môn, nhưng hôm nay trực tiếp nghe nói tới, vẫn không nhịn được hít sâu một hơi.
Sau một hồi hòa hoãn, Không Văn nói tiếp: "Nếu là trước kia, bởi vì mâu thuẫn thành kiến về công pháp và chủng tộc, lực lượng này không có khả năng tụ cùng một chỗ. Bất quá, bởi vì Lý cư sĩ đã trả lại cho phật môn ta 'Phạm Thiên Đại Phật Ấn', khiến cho phật tông ta sống lại, nhân quả mâu thuẫn đã tồn tại mấy trăm năm qua của phật môn ta được hóa giải. Cho nên, lão tăng đại biểu cho phật môn đưa 'Kim Phật Lệnh' này tặng cho cư sĩ, hy vọng sau này có thể báo ân".
Đối phương lại đưa ra "Kim phật lệnh", Nhạc Phàm không cự tuyệt trực tiếp tiếp nhận, chỉ là cái gì cũng không nói.
Thái Tiêu sắc mặt nghi hoặc nói: "Lão hòa thượng, chuyện của phật môn ta có nghe các vị tiền bối đề cập qua, nhưng cái gì mà phật tông sống lại, cái này là chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của mọi người đều nhìn Không Văn, tựa hồ rất tò mò phật môn và phật tông có gì khác nhau.
"A di đà phật…" Không Văn cung kính niệm phật hiệu, vẻ mặt sùng kính nói: "Phật môn có ba ngàn, phật tông hóa ức vạn… Phật môn là do những người tin phật gọi nên, giống như Thiếu Lâm tự hôm nay, cũng chỉ là một trong những phật môn. Mà phật tông giống như là ức vạn nhà phật đồ, chính là tập trung quyền lợi cao nhất của phật môn. Cũng giống như là Hoàng triều là trung tâm của thiên hạ, 'Phạm Thiên Đại phật Ấn' chính là "ngọc tỳ" của phật tông…"
"A!" Khấu Phỉ kêu to một tiếng, nhìn Nhạc Phàm thì thào tự nói: "Ta, ta lúc đó sẽ không đem ngọc phật trở lại đây đâu, ta khờ quá!" Lúc đầu, Khấu Phỉ và Nhạc Phàm cùng giữ ngọc phật, ngay từ khi bắt đầu đã không ngó ngàng gì đến vật này, bây giờ hối hận không thôi.
Thái Tiêu trừng mắt xem thương nhìn Khấu Phỉ, chuyển hướng sang Không Văn nói: "Phật tông thế lực to lớn như thế, vậy sao lại bị diệt vong?"
"Đây đều là bí mật thượng cổ, lão tăng cũng không rõ" Không Văn cười khổ nói: "Ta chỉ nghe nói, từ thượng cổ xuất hiện binh họa rất lớn, bao trùm cả thiên hạ, cũng bởi vì cục diện binh họa đại hạo kiếp này, khiến cho phật tông trở nên phân năm xẻ bảy, cho nên mới mới có nhiều phật môn tông phái được lập ra như thế, về công pháp cũng không đồng nhất, cục diện lục đục nội bộ không ngớt. Chỉ bất quá, nhân quả từ thời thượng cổ cũng không phải chúng ta có khả năng biết được? Lần này phật tông sống lại có quan hệ trọng đại, Thanh Thiên Tiểu sư thúc cũng là vì việc này mà chạy về sư môn, để ta lưu lại thay thế tiếp đãi Lý cư sĩ".
"Tiểu sư thúc?!" Khấu Phỉ vẻ mặt giật mình nói: "Khó trách hai người các ngươi đột nhiên bước vào thiên đạo, nói vậy trưởng bối phía sau các ngươi cũng ra sức không ít?" Không đợi đối phương trả lời, Khấu Phỉ tự nhủ: "Nghĩ không ra so với chúng ta mấy lão bất tử này cũng ngồi không yên, muốn xem thiên hạ đại loạn đây" Đối với sự tồn tại của các thế lực cường đại, lão cũng có hiểu biết.
"A! Có…" Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Khấu Phỉ vẻ mặt kinh hãi nói: "Tiểu huynh đệ, chuyện của ngươi có chỗ rồi, có chỗ rồi! Ta sao lại quên hỏi mất? Ha ha…"
Vào giờ phút này, còn có thể làm cho Nhạc Phàm quan tâm, ngoại trừ tin tức của Nhã nhi thì không còn gì nữa.
"Chẳng lẻ…" Nhạc Phàm nghe vậy thân thể rung lên, hai mắt lộ ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi!
Không Văn và Thái Tiêu vẻ mặt không hiểu nhìn hai người đối phương, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì.
Sau một hồi cười lớn, Khấu Phỉ hòa hoãn lại, chỉ vào Không Văn, Thái Tiêu giải thích: "Lão phu thiếu chút nữa đã quên, hai lão gia hỏa trước mắt ngươi là một trong số ít tiền bối còn tại thế, hơn nữa bối phận cao đến dọa người! Tin tưởng nhất định sẽ biết rất nhiều về những người đó".
Không Văn và Thái Tiêu nhìn nhau, cùng cười khổ, có cảm giác như lão già này lại đang chơi mình!
Nhạc Phàm nghiêm mặt, đứng dậy hành lễ nói: "Đại sư! Ta có một chuyện muốn nhờ…"
"A di đà phật…" Không Văn vội vàng đứng dậy hai tay đỡ lấy Nhạc Phàm nói: "Lý cư sĩ có đại ân đức đối với phật môn ta, tự nhiên không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói thẳng, lão tăng nhất định làm hết sức!"
Nhạc Phàm không hề khách sáo, nói thẳng: "Ta muốn đại sư nói cho nghe tin tức của ẩn sĩ".
"Ẩn sĩ?"
"Đúng rồi! Là ẩn sĩ nằm bên ngoài giang hồ…"
"Bên ngoài giang hồ!?" Không Văn và Thái Tiêu đột nhiên cả kinh, hiển nhiên đối với việc bí ẩn này có hiểu biết không ít.
"Cái này, cái này…" Không Văn trù trừ hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: "Lý cư sĩ, việc ở bên ngoài giang hồ ta biết đích xác là không nhiều lắm, có thể Thanh Thiên tiểu sư thúc biết nhiều hơn?"
Khấu Phỉ nhìn thái tiêu nói: "Xú đạo sĩ, vậy ngươi biết bao nhiêu?"
Thái Tiêu lắc đầu nói: "Việc này tiền bối không có nhắc qua với ta, ta cũng chỉ nghe nói ở ngoài giang hồ còn có giang hồ, thế lực to lớn, không phải là chúng ta có khả năng tưởng tượng được".
Không Văn và Thái Tiêu suy nghĩ không sai biệt lắm, chỉ phải bất đắc dĩ thở dài.
Trong lúc nhất thời, không khí có vẻ vô cùng trầm trọng.
Nhạc Phàm sớm biết chuyện này sẽ không thuận lợi như mình tưởng tượng, nhưng cũng không nổi giận, chấn chỉnh lại tinh thần nói: "Đại sư, xin hỏi Thanh Thiên tiểu sư phụ lúc nào mới có thể trở về?"
Suy tư trong chốc lát, Không Văn chắp tay nói: "Nếu nói nhanh, chỉ cần ba đến năm ngày là có thể trở về chùa, nếu chậm thì khoảng trên dưới mười ngày".
Nhạc Phàm thầm nghĩ: "Giang hồ đệ nhất đại hội còn nhiều ngày nữa, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì, lưu lại ở đây cũng không sao…"
Suy nghĩ xong, Nhạc Phàm cầm "Kim phật lệnh" nói: "Đại sư, vật này có khả năng yêu cầu Thiếu Lâm làm một việc?"
Không Văn ngẩn ra, không khỏi gật đầu, không biết đối phương muốn việc gì.
Nhạc Phàm đưa "Kim phật lệnh" cho Không Văn nói: "Khi Thanh Thiên tiểu sư phụ trở về, ta muốn dùng vật này trao đổi một ít tin tức về ẩn sĩ".
Lần này Khấu Phỉ không cảm thấy kinh ngạc chút nào, chỉ cwoif khổ hai tiếng, phảng phất như đã biết kết quả này. Ngược lại Thái Tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhạc Phàm. Lấy một vật bảo chứng lớn như vậy để đánh đổi một tin tức mờ ảo, như vậy có đáng giá không?
"Cái này, cái này…" Lấy lại tinh thần, Không Văn cầm "Kim phật lệnh" phát khổ nói: "Lý cư sĩ, cái này chính là "Kim phật lệnh"! Người trao đổi như thế, có đáng không?"
Nhạc Phàm còn chưa trả lời, Khấu Phỉ mặt không chút thay đổi nói: "Lão hòa thượng, ngươi hãy thu lấy đi! Có những việc đối với chúng ta mà nói còn quan trọng hơn tính mạng, giống như có một số việc đối với Nhạc Phàm tiểu huynh đệ mà nói, so với 'Kim Phật Lệnh' kia còn quan trọng hơn nhiều…"
Không Văn bất đắc dĩ cười nói: "Nhưng thật ra Lý cư sĩ không cần phải như thế, người như Thanh Thiên tiểu sư thúc, Lý cư sĩ nếu muốn biết về tin tức của ẩn sĩ, chắc chắn tiểu sư thúc sẽ không giấu diếm. Cho nên, 'Kim Phật Lệnh' này xin cư sĩ thu hồi lại!"
"Vật này vốn không thuộc về ta…" Tay đẩy ra, Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Nếu ta có được tin tức từ các người, vật này chính là sự hồi báo. Ta chỉ muốn những gì thuộc về mình, các người cũng hãy nhận lại những gì thuộc về mình".
"A di đà phật…" Không Văn hít một hơi thật sâu, đột nhiên cười nói: "Thì ra cư sĩ thân tại hồng trần mà lại thông thấu được hết mọi việc, lão tăng cũng đã rõ ràng!"
Nhận lấy "Kim phật lệnh", Không Văn dừng một chút nói: "Lý cư sĩ, 'Kim Phật Lệnh' này lão tăng sẽ thu hồi, nhưng 'Phạm Thiên Đại Phật Ấn' đích thật là đã về lại Thiếu Lâm tự ta, cho nên lão tăng đại diện cho Thiếu Lâm đáp ứng cư sĩ một yêu cầu, hy vọng có thể báo đáp".
"Yêu cầu?" Nhạc Phàm ngẩn người, đột nhiên nhớ tới trên giang hồ thường có một câu nói, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm. Mặc dù lời ấy có chút khoa trương, nhưng cũng nói rõ Thiếu Lâm quả thật có căn cơ cùng lực lượng rất mạnh mẽ.
Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Phàm mở miệng nói: "Đại sư, ta muốn đến xem qua võ học công pháp của các người, không biết có được không?"
Mọi người vẻ mặt ngây ra, quả nhiên là nói ra là làm cho người ta sợ hãi!
/800
|