"Tần Ngọc! Tần Ngọc…"
Tần Ngọc từng tiếng thở gấp gáp, bên góc đại sảnh đột nhiên xuất hiện một trung niên nam tử cao lớn đưa tay ôm lấy hắn, vội vàng cho uống vào từng viên thuốc màu lục hòng kéo dài tính mạnh.
Người này khuôn mặt cương nghị, tóc buông xõa, trang phục trắng xám, có vẻ khôi ngô hữu lực, trước ngực có thêu một đóa hoa màu đỏ lòe loẹt, xem ra chính là Nhan hộ pháp mà Tần Ngọc đã nói.
"Không hay! Kinh mạch… đã đứt hoàn toàn!" Ngay lúc Nhan hộ pháp bắt lấy mạch môn của Tần Ngọc, nháy mắt cả người sững sờ tại chỗ. Lúc này Tần Ngọc toàn thân kinh mạch đều đã bị chấn nát, cho dù miễn cưỡng giữ được mạng, từ nay về sau cũng chỉ là một phế nhân. Mặc dù Nhan hộ pháp không biết đến tột cùng vì sao phát sinh như thế, nhưng Thiên Tà Tông ở tại giang hồ, há có thể chịu được đại nhục thế này?
Nhìn Tần Ngọc chết ngất đi, Nhan hộ pháp đầu tóc như dựng đứng, trong lòng phẫn nộ không thôi, một cổ khí tức âm trầm từ trong cơ thể lan tràn ra chu vi bốn phía. Tần Ngọc chính là Thiên Tà Tông đại sư huynh, càng là thân truyền đệ tử của Thiên Tà Tông tông chủ, hôm nay trở thành phế nhân, hỏi hắn như thế nào giao lại công đạo cho Hướng tông chủ?
Cảm nhân được áp lực âm hàn, Đan Tử Anh cùng hai vị sư tỷ kinh hãi vạn phần, biết được đối phương lợi hại, các nàng nào dám coi thường vọng động, chỉ có thể lo lắng nhìn tới Nhạc Phàm phía trước. Tiểu Hỏa kẻ này thật lại là hưng phấn dị thường, nhe răng giơ vuốt khiêu khích lão giả kia. Mà Nhạc Phàm lẳng lặng đứng ở một bên, một bộ dáng không chút quan tâm… Đối với hắn mà nói, việc muốn làm đã hoàn thành, nếu là không cần thiết, hắn cũng không có xuất thủ.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nhạc Phàm nghĩ đơn giản, bất quá đối phương làm sao có thể khẳng khái từ bỏ ý đồ.
"Các người mau đi đi, đêm nay ở đây rất nguy hiểm" Cảm giác được từ không khí truyền đến khí tức dị thường, Nhạc Phàm chuyển tới ba người Đan Tử Anh lời nhắc nhở, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như cũ.
"Không! Chúng ta phải lưu lại trợ giúp ngươi" Đan Tử Anh như dùng hết sức lắc mạnh đầu nói, còn hai vị sư tỷ bên cạnh cũng kiên định gật đầu. Thân là một trong chính đạo cửu phái, các nàng có tôn nghiêm của mình, nếu là lâm trận lùi bước, bỏ bằng hữu mà chạy, sợ rằng các nàng cả đời đều cũng không thể ngẩng đầu mà làm người, càng huống chi, đối phương còn đã từng cứu tính mệnh mấy người mình.
"Giúp ta? Các người là đang muốn chết" Nhạc Phàm không chút tình cảm, âm thanh lạnh lùng nói: "Các người có thể giúp ta cái gì? Nhanh rời đi, chẳng lẽ còn muốn ta bảo vệ các người? Hừ!"
"Ta, ta…" Đan Tử Anh biết được đối phương nói là muốn khích mình, còn muốn nói gì, lại bị ánh mắt Nhạc Phàm trừng lại, hai vị sư tỷ cũng có chút xấu hổ. Các nàng cũng rõ ràng, nếu là tranh đấu xảy ra, bằng công phu ba người bọn mình, căn bản chẳng giúp được cái gì.
"Ha ha ha…"
Nhan hộ pháp giận dữ mà cười, hoàn toàn bị phẫn nộ che lấp ý nghĩ: "Còn muốn chạy? Đả thương người Thiên Tà Tông của ta, các người còn chạy được sao? Bạch đạo phải không? Được! Rất được! Hắc hắc… Hôm nay các người ai cũng đừng nghĩ rời đi được!"
Vừa dứt lời, bốn phía cửa sổ khách sạn đều bị đẩy văng, một đám hắc y nhân tay cầm cung nỏ, tên đã lắp sẵn giương thẳng vào đám người Nhạc Phàm trong sân.
Khẩn trương! Thất thố!
Đan Tử Anh kinh hô thất thanh, hai vị sư tỷ phản ứng không chậm, từng người tách ra, hình thành thế Tam tài.
Nhạc Phàm quay đầu lại liếc mắt, tâm lý âm thầm gật đầu, lập tức đá nhẹ Tiểu Hỏa nói: "Cho người một con gà nướng, đừng có lười biếng!"
"Ngao, ngao!" Nghe được gà nướng, Tiểu Hỏa con mắt đảo đảo, nước miếng ứa ra, phảng phất con gà nướng đã ngay bên miệng rồi.
Mọi người kỳ quái, cũng không rõ Nhạc Phàm đối với một súc sanh nói cái gì, chẳng lẽ súc sanh này còn thật có thể hiểu tiếng người. Bất quá, Nhan hộ pháp nếu biết được Nhạc Phàm dùng một con gà đánh đổi lấy bọn chúng, không biết có thể bực tức tới hộc máu hay không.
"Được được được! Ta thật muốn xem các người có bản lĩnh gì…" Nhìn đối phương mặt vô biểu tình, Nhan hộ pháp lại cng đầy sát khí, đối với ngoài cửa sổ phẫn nộ quát lớn: "Phóng cho ta!"
"Vút, vút vút vút,…"
"Vút, vút, vút…"
Từng tiếng phá không vang lên, tên như mưa từ bốn phương tám hướng bắn tới, làm người không chỗ né tránh.
Thiên quân vạn mã chưa từng ngăn cản được bước Nhạc Phàm, đối mặt tình cảnh như thế hắn lại sợ hãi sao? Kình lực vận chuyển, một tầng cương khí hộ thân màu xanh dựnglên, chặn lấy tên bắn. Mặc cho bên ngoài cuồng phong bạo vũ, Nhạc Phàm cũng là an nhiên tự tại, giống như đang đứng tại hai cái thế giới bất đồng. Mà Tiểu Hỏa dưới chân thân ảnh chợt động, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
So sánh với Nhạc Phàm ung dung thoải mái, Đan Tử Anh cùng hai sư tỷ lộ ra vẻ khổ cực vô cùng. Âm vang leng keng tiếng binh khí va chạm, các nàng tâm thần thu liễm, đắm chìm vào trong kiếm trận, miễn cưỡng ngăn trở mưa tên. Nhưng là, cường nỏ dù sao chính là vũ khí đại hình sát thương, hơn nữa lại có cao thủ gia thêm nội kình, dù bị ngăn cản, từng cổ từng cổ lực đạo to lớn vẫn chấn tới cánh tay ba người tê rần…
Lời xưa có câu: đánh lâu không xong, tất bại không nghi ngờ. Cứ như thế, trận pháp ba người tất bị lưới tên phá tan, còn lại các nàng rõ là tính mạnh không còn.
Hết thảy Nhạc Phàm đều thấy trong mắt, nhưng là cũng không để ý tới. Những người này, phải chịu chút đau khổ mới có thể rõ ràng cái gì kêu là theo lực mà làm, nếu không, chẳng những bảo vệ không được mình, còn có thể trở thành trở ngại của người khác.
"A! A!"
"Đó là cái gì?"
"Nhanh ngăn lại… A!"
"A"
Ngay lúc ba nữ Đan Tử Anh âm thầm kêu khổ, từng tiếng thảm thiết kinh dị vang lên bên tai, bất giác, áp lực chung quanh giảm bớt không ít.
"Đây, đây là? Sao… Sao lại như thế?" Nhan hộ pháp nghe tiếng nhìn tới, chỉ thấy ngoài cửa sổ một đạo hồng ảnh thoáng hiện, môn hạ đệ tử kêu thảm thiết không ngừng, không có nửa điểm hoàn thủ.
Càng xem tâm càng lạnh. Tự mình nhìn từng đệ tử chết đi, Nhan hộ pháp mắt như nứt rạn. Đây đều là hạch tâm đệ tử hắn tổn hao vô số tâm huyết mới bồi dưỡng thành. Làm sao mới chỉ chút thời gian, đã có hơn mười người chết, đợi Nhan hộ pháp phản ứng lại, cũng đã không kịp ngăn cản.
"Dừng tay! Nhanh dừng tay! Tất cả quay lại cho ta! Gầm…"
Một tiếng phẫn nộ rít gào, Nhan Hộ Pháp nhảy lên cao, cước đạp gió hướng Nhạc Phàm áp xuống mãnh liệt… Theo như vừa rồi chứng kiến, Nhan hộ pháp tự nhiên biết đối phương lợi hại, có thể dùng quyền phong ngạnh phá kiếm khí của mình một cách nhẹ nhàng, cho nên một kích vì tức giận chính là không chút lưu tình.
"Thiên tà ngũ tuyệt – Hàn sương kính"
"Oành oành oành…"
Lực va chạm như từng đợt sóng mãnh liệt, hướng chung quanh khuếch tán. Những chiếc bàn, ghế bằng gỗ, không cách nào chịu nổi áp lực cường đại, nháy mắt dưới kình khí hóa thành tro bụi.
Phảng phất sau bạo phong mưa vũ là sự lặng yên, bụi mù dần dần tản đi…
Nhạc Phàm cùng ba người Đan Tử Anh bình yên đứng tại giữa sân, Tiểu Hỏa cũng đã một bên chân Nhạc Phàm. Mà các đệ tử Thiên Tà Tông còn lại lui về phía sau Nhan hộ pháp, cảnh giác nhìn phía trước, nhất là con súc sanh hồng mao cổ quái kia.
Sau một kích, Nhan hộ pháp đã không thể áp bức đối phương, ngược lại còn bị đẩy lui, trong lòng kinh hãi khó nói thành lời. Nhan hộ pháp kẻ này mặc dù tính cách tàn bạo, cũng không phải không biết suy nghĩ, trải qua lần giao thủ vừa rồi, hắn đã thấy tự mình cùng đối phương chênh lệch, cưỡng áp huyết khí bốc lên, tỉnh táo lại.
"Kẻ kia là ai? Đó là quái vật gì?" Nhan hộ pháp gắt gao nhìn tới Nhạc Phàm cùng Tiểu Hỏa dưới đất, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Hắn vừa rồi đem tất cả sự chú ý tập trung vào Nhạc Phàm, đối với Tiểu Hỏa chính là không thèm để ý, hiện tại mới phát hiện là sai lầm!
"Tại hạ Nhan Hùng, chính là Thiên Tà Tông tả hộ pháp" Nhan Hùng sửa lại y bào, chắp tay nói: "Các hạ võ công như thế, chắc là cũng không phải hạng vô danh?"
"A!" Đan Tử Anh cùng hai sư tỷ nghe vậy kinh hãi thất sắc, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Hộ pháp Thiên Tà Tông đây chính là hắc đạo đại cao thủ, đừng nói tiểu bối các nàng, chính là sư phụ các nàng cũng phải e ngại hắn ba phần.
"Tiền bối là phụ thân của Nhan Nguyệt Thi?"
"Ách!" Nhan Hùng không nghĩ tới đối phương trực tiếp nói như thế, trong lòng bất phẫn, cho nên hừ lạnh một tiếng.
Nhan Hùng cùng Nhan Nguyệt Thi cha con mâu thuẫn thiên hạ đều biết, Nhạc Phàm cũng đã nghe Lăng Thông nói qua chuyện xưa giữa Nhan Nguyệt Thi cùng Phó Suất. Bất quá, hắn một người ngoài, chuyện nhà người khác cũng không tiện nói gì, huống hồ, tình huống của hắn so với người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Lý Nhạc Phàm, thợ săn chốn sơn dã" Biết được đối phương là cha Nhan Nguyệt Thi, Nhạc Phàm cũng trở nên có chút khách khí.
Thay đổi to lớn khiến mọi người đương trường sững sờ, vừa rồi còn đánh đập tàn nhẫn, bây giờ lại lẫy lễ tương đãi. Đương nhiên, đám đệ tử Thiên Tà Tông tâm lý đều rõ ràng, đối phương tuyệt không phải bởi vì đám người mình là thuộc Thiên Tà Tông mới đối đãi như thế.
"Lý… Lý Nhạc Phàm? Đao cuồng Lý Nhạc Phàm!" Nhan Hùng từng tại "Vũ tàng trọng quang đại hội" gặp qua Nhạc Phàm, lúc ấy đối phương một đầu tóc bạc, nhưng bây giờ… hắn phải đánh giá lại, khuôn mặt có chút co rút, trong lòng không khỏi nuốt cục nước đắng.
Nhan Hùng hành tẩu giang hồ hơn mười năm, đương nhiên rõ ràng sự tình nào không nên làm, người nào không nên gây tới. Đao cuồng Lý Nhạc Phàm từ khi xuất đạo tới nay, quả thực quật khởi như thần thoại, một thân võ công thâm không lường được, càng là người cơ cảnh, quyết đoán, sát phạt quyết tuyệt, hung danh vang dội thiên hạ. Nếu ai tới chọc hắn, sợ là hàng ngày khó mà yên ổn có cơm ăn.
Thầm mắng một tiếng "xung động", Nhan Hùng cười khan nói: "Hắc! Trước mắt, nguyên lai lại là Đao cuồng tiểu huynh đệ… Tần Ngọc tiểu tử này nhân phẩm có vấn đề, hôm nay gặp quả báo cũng là đúng. Nghĩ đến vừa rồi là sự hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi. Ha ha!" Nhan Hùng người tuy thô bạo, nhưng cũng minh bạch giờ là thời kỳ then chốt, hắn thật không muốn Thiên Tà Tông gặp phải đại địch, nếu không hậu quả thật không thể tưởng nổi. Tần Ngọc làm người bình thường hắn cũng hiểu, lần này chọc tới Đao cuồng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
Đám người Đan Tử Anh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người, địa vị Nhạc Phàm trong lòng các nàng lại một lần nữa tăng cao tới độ không thể diễn tả. Các nàng nghĩ không ra danh chấn giang hồ, hộ pháp Thiên Tà Tông, lại thỏa hiệp như thế, mà lại còn mặt dày nhận lỗi như thế.
Nhan Hùng dù sao là phụ thân của Nhan Nguyệt Thi, Nhạc Phàm đối vối hắn cũng không có ác cảm gì, tự nhiên không muốn làm khó. Chỉ nhìn một chút tới Tần Ngọc chết ngất đi mà nói: "Hắn có cừu với ta, bây giờ đã hoàn trả, từ nay về sau ta cùng các người không có gì dính líu, nếu là các người còn muốn báo thù thì cứ tới tìm mình ta, hy vọng đừng làm khó dễ những người khác" Nói rồi nhìn đám người Đan Tử Anh ở bên, ý tứ không nói cũng hiểu.
"Ha ha…" Nhan Hùng cười lớn nói: "Tiểu huynh đệ lo lắng quá rồi, chúng ta Thiên Tà Tông tuy là hắc đạo, chuyện xấu làm không ít, nhưng khi dễ tiểu bối loại việc này chũng ta cũng là khinh thường, càng huống chi chuyện này vốn là hiểu lầm. Nhan Hùng hướng người cam đoan, Thiên Tà Tông sau này tuyệt không tìm ba vị cô nương này gây phiền toái".
"Như vậy thì tốt rồi!" Nhạc Phàm gật đầu không nhiều lời nữa… Chính khi hắn đang muốn rời đi thì, Nhan Hùng đột nhiên gọi lại hỏi: "Tiểu huynh đệ, Nhan Hùng có chuyện muốn thỉnh giáo người một chút, không biết…"
Đối phương thái độ rất khách khí, Nhạc Phàm cũng không phải người ngốc, đáp lễ nói: "Tiền bối muốn biết điều gì?"
Trầm ngâm một chút, Nhan Hùng chỉnh sắc mặt nói: "Nhan mỗ lần này đi ra chính vì tìm người, ta biết tiểu huynh đệ là từ Thiếu Lâm hạ sơn, có thể cho ta biết Thánh nữ của chúng ở đâu không?"
"Thánh nữ các người? Tiền bối nói là Quan Tâm cô nương?" Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi.
"Đúng là Quan Tâm" Nhan Hùng tiếp theo nói: "Nhan mỗ cũng biết tiểu nha đầu tùy hứng làm bậy, nói vậy lần này lại đem cho tiểu huynh đệ không ít phiền toái. Cho nên…"
Nhạc Phàm biết đối phương muốn nói gì, khoát tay nói: "Quan cô nương đích xác có tới Thiếu Lâm tìm ta, ta không có làm khó gì nàng, Thiếu Lâm cũng không có làm khó nàng, mấy ngày trước nàng thì đã xuống núi".
"Như vậy…" Nhan Hùng cau mày, tâm tư khó yên lòng.
Nhạc Phàm thấy đối phương thần sắc lo lắng, biết khẳng định đã phát sinh việc gì, mới hỏi: "Có phải Quan cô nương xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không?"
Thở một hơi dài, Nhan Hùng gật đầu nói: "Tiểu huynh đệ có điều không biết, giang hồ đồn đãi, Thiếu Lâm Tự ngầm giở thủ đoạn, cùng các môn phái chính đạo bắt người… Nhan mỗ chính là muốn lên Thiếu Lâm nói chuyện một phen".
"Thánh nữ bị bắt?" Nhạc Phàm cảm thấy thật ngoài ý muốn, đồng thời cũng rõ sự tình trọng đã vượt quá mình tưởng tượng. Thánh nữ Thiên Tà Tông thân phận đặc thù, ở thời kỳ mẫn cảm này mất tích, tất tạo thành hắc bạch lưỡng đạo chính diện xung đột, nếu là xử lý không tốt, tất nhiên là trên giang hồ lại một hồi tinh phong huyết vũ, hơn nữa tự mình cũng có chút liên quan ở trong.
Suy nghĩ một chút, Nhạc Phàm mở miệng hỏi: "Các người tin lời giang hồ đồn đãi?"
"Không tin!" Nhan Hùng dứt khoát nói: "Hắc bạch lưỡng đạo mặc dù giằng co không ngớt, nhưng sẽ không gây ra việc tổn nhân bất lợi kỷ như thế. Huống chi, cho dù bọn hắn có lá gan lớn như trời, cũng không dám bắt đi Thánh nữ bên ta. Chỉ bất quá điều này có chút kỳ quặc, cho nên…"
"Cho nên các người muốn lên Thiếu Lâm, hy vọng gây cho chánh đạo áp lực, để cho bọn họ cũng xuất chút lực" Nhạc Phàm tiếp lời, nhìn thẳng đối phương nói: "Việc này quan hệ trọng đại, các người cũng không sợ bọn họ cự tuyệt?"
"Ách!" Nghe được đối phương một lời đã nói ra mưu kế của bên mình, Nhan Hùng nhất thời sửng sốt, lập tức mặt dày mà nói: "Ta vì hắc đạo, làm việc tự nhiên không cần quang minh chính đại, chỉ cần đạt được mục đích là được. Hắc hắc hắc…"
"Vô sỉ!" Đan Tử Anh thầm mắng không thôi, bên cạnh hai vị sư tỷ vẻ mặt cũng là lộ ra vẻ phẫn nộ.
Nhan Hùng ngược lại chưa phát giác tự mình có vấn đề, chắp tay nói với Nhạc Phàm: "Quan hỗ còn có chuyện quan trọng, cáo từ ở đây… Chúng ta đi!"
Nhạc Phàm gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người mang theo Tần Ngọc rời đi.
Tần Ngọc từng tiếng thở gấp gáp, bên góc đại sảnh đột nhiên xuất hiện một trung niên nam tử cao lớn đưa tay ôm lấy hắn, vội vàng cho uống vào từng viên thuốc màu lục hòng kéo dài tính mạnh.
Người này khuôn mặt cương nghị, tóc buông xõa, trang phục trắng xám, có vẻ khôi ngô hữu lực, trước ngực có thêu một đóa hoa màu đỏ lòe loẹt, xem ra chính là Nhan hộ pháp mà Tần Ngọc đã nói.
"Không hay! Kinh mạch… đã đứt hoàn toàn!" Ngay lúc Nhan hộ pháp bắt lấy mạch môn của Tần Ngọc, nháy mắt cả người sững sờ tại chỗ. Lúc này Tần Ngọc toàn thân kinh mạch đều đã bị chấn nát, cho dù miễn cưỡng giữ được mạng, từ nay về sau cũng chỉ là một phế nhân. Mặc dù Nhan hộ pháp không biết đến tột cùng vì sao phát sinh như thế, nhưng Thiên Tà Tông ở tại giang hồ, há có thể chịu được đại nhục thế này?
Nhìn Tần Ngọc chết ngất đi, Nhan hộ pháp đầu tóc như dựng đứng, trong lòng phẫn nộ không thôi, một cổ khí tức âm trầm từ trong cơ thể lan tràn ra chu vi bốn phía. Tần Ngọc chính là Thiên Tà Tông đại sư huynh, càng là thân truyền đệ tử của Thiên Tà Tông tông chủ, hôm nay trở thành phế nhân, hỏi hắn như thế nào giao lại công đạo cho Hướng tông chủ?
Cảm nhân được áp lực âm hàn, Đan Tử Anh cùng hai vị sư tỷ kinh hãi vạn phần, biết được đối phương lợi hại, các nàng nào dám coi thường vọng động, chỉ có thể lo lắng nhìn tới Nhạc Phàm phía trước. Tiểu Hỏa kẻ này thật lại là hưng phấn dị thường, nhe răng giơ vuốt khiêu khích lão giả kia. Mà Nhạc Phàm lẳng lặng đứng ở một bên, một bộ dáng không chút quan tâm… Đối với hắn mà nói, việc muốn làm đã hoàn thành, nếu là không cần thiết, hắn cũng không có xuất thủ.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nhạc Phàm nghĩ đơn giản, bất quá đối phương làm sao có thể khẳng khái từ bỏ ý đồ.
"Các người mau đi đi, đêm nay ở đây rất nguy hiểm" Cảm giác được từ không khí truyền đến khí tức dị thường, Nhạc Phàm chuyển tới ba người Đan Tử Anh lời nhắc nhở, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như cũ.
"Không! Chúng ta phải lưu lại trợ giúp ngươi" Đan Tử Anh như dùng hết sức lắc mạnh đầu nói, còn hai vị sư tỷ bên cạnh cũng kiên định gật đầu. Thân là một trong chính đạo cửu phái, các nàng có tôn nghiêm của mình, nếu là lâm trận lùi bước, bỏ bằng hữu mà chạy, sợ rằng các nàng cả đời đều cũng không thể ngẩng đầu mà làm người, càng huống chi, đối phương còn đã từng cứu tính mệnh mấy người mình.
"Giúp ta? Các người là đang muốn chết" Nhạc Phàm không chút tình cảm, âm thanh lạnh lùng nói: "Các người có thể giúp ta cái gì? Nhanh rời đi, chẳng lẽ còn muốn ta bảo vệ các người? Hừ!"
"Ta, ta…" Đan Tử Anh biết được đối phương nói là muốn khích mình, còn muốn nói gì, lại bị ánh mắt Nhạc Phàm trừng lại, hai vị sư tỷ cũng có chút xấu hổ. Các nàng cũng rõ ràng, nếu là tranh đấu xảy ra, bằng công phu ba người bọn mình, căn bản chẳng giúp được cái gì.
"Ha ha ha…"
Nhan hộ pháp giận dữ mà cười, hoàn toàn bị phẫn nộ che lấp ý nghĩ: "Còn muốn chạy? Đả thương người Thiên Tà Tông của ta, các người còn chạy được sao? Bạch đạo phải không? Được! Rất được! Hắc hắc… Hôm nay các người ai cũng đừng nghĩ rời đi được!"
Vừa dứt lời, bốn phía cửa sổ khách sạn đều bị đẩy văng, một đám hắc y nhân tay cầm cung nỏ, tên đã lắp sẵn giương thẳng vào đám người Nhạc Phàm trong sân.
Khẩn trương! Thất thố!
Đan Tử Anh kinh hô thất thanh, hai vị sư tỷ phản ứng không chậm, từng người tách ra, hình thành thế Tam tài.
Nhạc Phàm quay đầu lại liếc mắt, tâm lý âm thầm gật đầu, lập tức đá nhẹ Tiểu Hỏa nói: "Cho người một con gà nướng, đừng có lười biếng!"
"Ngao, ngao!" Nghe được gà nướng, Tiểu Hỏa con mắt đảo đảo, nước miếng ứa ra, phảng phất con gà nướng đã ngay bên miệng rồi.
Mọi người kỳ quái, cũng không rõ Nhạc Phàm đối với một súc sanh nói cái gì, chẳng lẽ súc sanh này còn thật có thể hiểu tiếng người. Bất quá, Nhan hộ pháp nếu biết được Nhạc Phàm dùng một con gà đánh đổi lấy bọn chúng, không biết có thể bực tức tới hộc máu hay không.
"Được được được! Ta thật muốn xem các người có bản lĩnh gì…" Nhìn đối phương mặt vô biểu tình, Nhan hộ pháp lại cng đầy sát khí, đối với ngoài cửa sổ phẫn nộ quát lớn: "Phóng cho ta!"
"Vút, vút vút vút,…"
"Vút, vút, vút…"
Từng tiếng phá không vang lên, tên như mưa từ bốn phương tám hướng bắn tới, làm người không chỗ né tránh.
Thiên quân vạn mã chưa từng ngăn cản được bước Nhạc Phàm, đối mặt tình cảnh như thế hắn lại sợ hãi sao? Kình lực vận chuyển, một tầng cương khí hộ thân màu xanh dựnglên, chặn lấy tên bắn. Mặc cho bên ngoài cuồng phong bạo vũ, Nhạc Phàm cũng là an nhiên tự tại, giống như đang đứng tại hai cái thế giới bất đồng. Mà Tiểu Hỏa dưới chân thân ảnh chợt động, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
So sánh với Nhạc Phàm ung dung thoải mái, Đan Tử Anh cùng hai sư tỷ lộ ra vẻ khổ cực vô cùng. Âm vang leng keng tiếng binh khí va chạm, các nàng tâm thần thu liễm, đắm chìm vào trong kiếm trận, miễn cưỡng ngăn trở mưa tên. Nhưng là, cường nỏ dù sao chính là vũ khí đại hình sát thương, hơn nữa lại có cao thủ gia thêm nội kình, dù bị ngăn cản, từng cổ từng cổ lực đạo to lớn vẫn chấn tới cánh tay ba người tê rần…
Lời xưa có câu: đánh lâu không xong, tất bại không nghi ngờ. Cứ như thế, trận pháp ba người tất bị lưới tên phá tan, còn lại các nàng rõ là tính mạnh không còn.
Hết thảy Nhạc Phàm đều thấy trong mắt, nhưng là cũng không để ý tới. Những người này, phải chịu chút đau khổ mới có thể rõ ràng cái gì kêu là theo lực mà làm, nếu không, chẳng những bảo vệ không được mình, còn có thể trở thành trở ngại của người khác.
"A! A!"
"Đó là cái gì?"
"Nhanh ngăn lại… A!"
"A"
Ngay lúc ba nữ Đan Tử Anh âm thầm kêu khổ, từng tiếng thảm thiết kinh dị vang lên bên tai, bất giác, áp lực chung quanh giảm bớt không ít.
"Đây, đây là? Sao… Sao lại như thế?" Nhan hộ pháp nghe tiếng nhìn tới, chỉ thấy ngoài cửa sổ một đạo hồng ảnh thoáng hiện, môn hạ đệ tử kêu thảm thiết không ngừng, không có nửa điểm hoàn thủ.
Càng xem tâm càng lạnh. Tự mình nhìn từng đệ tử chết đi, Nhan hộ pháp mắt như nứt rạn. Đây đều là hạch tâm đệ tử hắn tổn hao vô số tâm huyết mới bồi dưỡng thành. Làm sao mới chỉ chút thời gian, đã có hơn mười người chết, đợi Nhan hộ pháp phản ứng lại, cũng đã không kịp ngăn cản.
"Dừng tay! Nhanh dừng tay! Tất cả quay lại cho ta! Gầm…"
Một tiếng phẫn nộ rít gào, Nhan Hộ Pháp nhảy lên cao, cước đạp gió hướng Nhạc Phàm áp xuống mãnh liệt… Theo như vừa rồi chứng kiến, Nhan hộ pháp tự nhiên biết đối phương lợi hại, có thể dùng quyền phong ngạnh phá kiếm khí của mình một cách nhẹ nhàng, cho nên một kích vì tức giận chính là không chút lưu tình.
"Thiên tà ngũ tuyệt – Hàn sương kính"
"Oành oành oành…"
Lực va chạm như từng đợt sóng mãnh liệt, hướng chung quanh khuếch tán. Những chiếc bàn, ghế bằng gỗ, không cách nào chịu nổi áp lực cường đại, nháy mắt dưới kình khí hóa thành tro bụi.
Phảng phất sau bạo phong mưa vũ là sự lặng yên, bụi mù dần dần tản đi…
Nhạc Phàm cùng ba người Đan Tử Anh bình yên đứng tại giữa sân, Tiểu Hỏa cũng đã một bên chân Nhạc Phàm. Mà các đệ tử Thiên Tà Tông còn lại lui về phía sau Nhan hộ pháp, cảnh giác nhìn phía trước, nhất là con súc sanh hồng mao cổ quái kia.
Sau một kích, Nhan hộ pháp đã không thể áp bức đối phương, ngược lại còn bị đẩy lui, trong lòng kinh hãi khó nói thành lời. Nhan hộ pháp kẻ này mặc dù tính cách tàn bạo, cũng không phải không biết suy nghĩ, trải qua lần giao thủ vừa rồi, hắn đã thấy tự mình cùng đối phương chênh lệch, cưỡng áp huyết khí bốc lên, tỉnh táo lại.
"Kẻ kia là ai? Đó là quái vật gì?" Nhan hộ pháp gắt gao nhìn tới Nhạc Phàm cùng Tiểu Hỏa dưới đất, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Hắn vừa rồi đem tất cả sự chú ý tập trung vào Nhạc Phàm, đối với Tiểu Hỏa chính là không thèm để ý, hiện tại mới phát hiện là sai lầm!
"Tại hạ Nhan Hùng, chính là Thiên Tà Tông tả hộ pháp" Nhan Hùng sửa lại y bào, chắp tay nói: "Các hạ võ công như thế, chắc là cũng không phải hạng vô danh?"
"A!" Đan Tử Anh cùng hai sư tỷ nghe vậy kinh hãi thất sắc, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Hộ pháp Thiên Tà Tông đây chính là hắc đạo đại cao thủ, đừng nói tiểu bối các nàng, chính là sư phụ các nàng cũng phải e ngại hắn ba phần.
"Tiền bối là phụ thân của Nhan Nguyệt Thi?"
"Ách!" Nhan Hùng không nghĩ tới đối phương trực tiếp nói như thế, trong lòng bất phẫn, cho nên hừ lạnh một tiếng.
Nhan Hùng cùng Nhan Nguyệt Thi cha con mâu thuẫn thiên hạ đều biết, Nhạc Phàm cũng đã nghe Lăng Thông nói qua chuyện xưa giữa Nhan Nguyệt Thi cùng Phó Suất. Bất quá, hắn một người ngoài, chuyện nhà người khác cũng không tiện nói gì, huống hồ, tình huống của hắn so với người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Lý Nhạc Phàm, thợ săn chốn sơn dã" Biết được đối phương là cha Nhan Nguyệt Thi, Nhạc Phàm cũng trở nên có chút khách khí.
Thay đổi to lớn khiến mọi người đương trường sững sờ, vừa rồi còn đánh đập tàn nhẫn, bây giờ lại lẫy lễ tương đãi. Đương nhiên, đám đệ tử Thiên Tà Tông tâm lý đều rõ ràng, đối phương tuyệt không phải bởi vì đám người mình là thuộc Thiên Tà Tông mới đối đãi như thế.
"Lý… Lý Nhạc Phàm? Đao cuồng Lý Nhạc Phàm!" Nhan Hùng từng tại "Vũ tàng trọng quang đại hội" gặp qua Nhạc Phàm, lúc ấy đối phương một đầu tóc bạc, nhưng bây giờ… hắn phải đánh giá lại, khuôn mặt có chút co rút, trong lòng không khỏi nuốt cục nước đắng.
Nhan Hùng hành tẩu giang hồ hơn mười năm, đương nhiên rõ ràng sự tình nào không nên làm, người nào không nên gây tới. Đao cuồng Lý Nhạc Phàm từ khi xuất đạo tới nay, quả thực quật khởi như thần thoại, một thân võ công thâm không lường được, càng là người cơ cảnh, quyết đoán, sát phạt quyết tuyệt, hung danh vang dội thiên hạ. Nếu ai tới chọc hắn, sợ là hàng ngày khó mà yên ổn có cơm ăn.
Thầm mắng một tiếng "xung động", Nhan Hùng cười khan nói: "Hắc! Trước mắt, nguyên lai lại là Đao cuồng tiểu huynh đệ… Tần Ngọc tiểu tử này nhân phẩm có vấn đề, hôm nay gặp quả báo cũng là đúng. Nghĩ đến vừa rồi là sự hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi. Ha ha!" Nhan Hùng người tuy thô bạo, nhưng cũng minh bạch giờ là thời kỳ then chốt, hắn thật không muốn Thiên Tà Tông gặp phải đại địch, nếu không hậu quả thật không thể tưởng nổi. Tần Ngọc làm người bình thường hắn cũng hiểu, lần này chọc tới Đao cuồng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
Đám người Đan Tử Anh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người, địa vị Nhạc Phàm trong lòng các nàng lại một lần nữa tăng cao tới độ không thể diễn tả. Các nàng nghĩ không ra danh chấn giang hồ, hộ pháp Thiên Tà Tông, lại thỏa hiệp như thế, mà lại còn mặt dày nhận lỗi như thế.
Nhan Hùng dù sao là phụ thân của Nhan Nguyệt Thi, Nhạc Phàm đối vối hắn cũng không có ác cảm gì, tự nhiên không muốn làm khó. Chỉ nhìn một chút tới Tần Ngọc chết ngất đi mà nói: "Hắn có cừu với ta, bây giờ đã hoàn trả, từ nay về sau ta cùng các người không có gì dính líu, nếu là các người còn muốn báo thù thì cứ tới tìm mình ta, hy vọng đừng làm khó dễ những người khác" Nói rồi nhìn đám người Đan Tử Anh ở bên, ý tứ không nói cũng hiểu.
"Ha ha…" Nhan Hùng cười lớn nói: "Tiểu huynh đệ lo lắng quá rồi, chúng ta Thiên Tà Tông tuy là hắc đạo, chuyện xấu làm không ít, nhưng khi dễ tiểu bối loại việc này chũng ta cũng là khinh thường, càng huống chi chuyện này vốn là hiểu lầm. Nhan Hùng hướng người cam đoan, Thiên Tà Tông sau này tuyệt không tìm ba vị cô nương này gây phiền toái".
"Như vậy thì tốt rồi!" Nhạc Phàm gật đầu không nhiều lời nữa… Chính khi hắn đang muốn rời đi thì, Nhan Hùng đột nhiên gọi lại hỏi: "Tiểu huynh đệ, Nhan Hùng có chuyện muốn thỉnh giáo người một chút, không biết…"
Đối phương thái độ rất khách khí, Nhạc Phàm cũng không phải người ngốc, đáp lễ nói: "Tiền bối muốn biết điều gì?"
Trầm ngâm một chút, Nhan Hùng chỉnh sắc mặt nói: "Nhan mỗ lần này đi ra chính vì tìm người, ta biết tiểu huynh đệ là từ Thiếu Lâm hạ sơn, có thể cho ta biết Thánh nữ của chúng ở đâu không?"
"Thánh nữ các người? Tiền bối nói là Quan Tâm cô nương?" Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi.
"Đúng là Quan Tâm" Nhan Hùng tiếp theo nói: "Nhan mỗ cũng biết tiểu nha đầu tùy hứng làm bậy, nói vậy lần này lại đem cho tiểu huynh đệ không ít phiền toái. Cho nên…"
Nhạc Phàm biết đối phương muốn nói gì, khoát tay nói: "Quan cô nương đích xác có tới Thiếu Lâm tìm ta, ta không có làm khó gì nàng, Thiếu Lâm cũng không có làm khó nàng, mấy ngày trước nàng thì đã xuống núi".
"Như vậy…" Nhan Hùng cau mày, tâm tư khó yên lòng.
Nhạc Phàm thấy đối phương thần sắc lo lắng, biết khẳng định đã phát sinh việc gì, mới hỏi: "Có phải Quan cô nương xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không?"
Thở một hơi dài, Nhan Hùng gật đầu nói: "Tiểu huynh đệ có điều không biết, giang hồ đồn đãi, Thiếu Lâm Tự ngầm giở thủ đoạn, cùng các môn phái chính đạo bắt người… Nhan mỗ chính là muốn lên Thiếu Lâm nói chuyện một phen".
"Thánh nữ bị bắt?" Nhạc Phàm cảm thấy thật ngoài ý muốn, đồng thời cũng rõ sự tình trọng đã vượt quá mình tưởng tượng. Thánh nữ Thiên Tà Tông thân phận đặc thù, ở thời kỳ mẫn cảm này mất tích, tất tạo thành hắc bạch lưỡng đạo chính diện xung đột, nếu là xử lý không tốt, tất nhiên là trên giang hồ lại một hồi tinh phong huyết vũ, hơn nữa tự mình cũng có chút liên quan ở trong.
Suy nghĩ một chút, Nhạc Phàm mở miệng hỏi: "Các người tin lời giang hồ đồn đãi?"
"Không tin!" Nhan Hùng dứt khoát nói: "Hắc bạch lưỡng đạo mặc dù giằng co không ngớt, nhưng sẽ không gây ra việc tổn nhân bất lợi kỷ như thế. Huống chi, cho dù bọn hắn có lá gan lớn như trời, cũng không dám bắt đi Thánh nữ bên ta. Chỉ bất quá điều này có chút kỳ quặc, cho nên…"
"Cho nên các người muốn lên Thiếu Lâm, hy vọng gây cho chánh đạo áp lực, để cho bọn họ cũng xuất chút lực" Nhạc Phàm tiếp lời, nhìn thẳng đối phương nói: "Việc này quan hệ trọng đại, các người cũng không sợ bọn họ cự tuyệt?"
"Ách!" Nghe được đối phương một lời đã nói ra mưu kế của bên mình, Nhan Hùng nhất thời sửng sốt, lập tức mặt dày mà nói: "Ta vì hắc đạo, làm việc tự nhiên không cần quang minh chính đại, chỉ cần đạt được mục đích là được. Hắc hắc hắc…"
"Vô sỉ!" Đan Tử Anh thầm mắng không thôi, bên cạnh hai vị sư tỷ vẻ mặt cũng là lộ ra vẻ phẫn nộ.
Nhan Hùng ngược lại chưa phát giác tự mình có vấn đề, chắp tay nói với Nhạc Phàm: "Quan hỗ còn có chuyện quan trọng, cáo từ ở đây… Chúng ta đi!"
Nhạc Phàm gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người mang theo Tần Ngọc rời đi.
/800
|