"Tiểu tiểu đương phô" chính là một cửa tiệm hết sức tầm thường, tại thời điểm nóng như lửa cháy hiện nay tại thành Lạc Dương, chẳng ai lại thèm để ý đến nó.
Đương nhiên vẫn có ngoại lệ.
Không xa đó, một gã bán hàng rong nấp tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ, lặng lẽ quan sát tình huống cửa tiệm… Sau khi Lý Nhạc Phàm tiến vào cửa tiệm, không lâu sau cửa chính, cửa sổ bốn bề đều đóng chặt, lộ vẻ thần bí.
"Xem ra chính là chỗ này rồi".
Gật gật đầu, gã bán hàng rong thấy mình đã đạt được mục đích. Nhưng vào lúc hắn đang định rời đi, một bóng đen bỗng xuất hiện sau lưng hắn, tên bán hàng rong hoàn toàn không kịp phản ứng, đã không còn khống chế được thân thể của mình, trong nháy mắt mất đi tri giác.
Tại đại sảnh ở hậu đường, Nhạc Phàm ngồi trên chiếc ghế mây, nhắm mắt điều tức, Tiểu Hỏa lười biếng nằm một bên, Nó….không lẽ cũng biết nhắm mắt điều tức sao.
Không lâu sau, ngoại đường truyền tới một loạt tiếng bước chân.
"Lý đại ca… Người rốt cuộc cũng đã tới" Một gã thiếu niên thân vận bạch y, bước nhanh vào đại sảnh, nhìn người ngồi trên ghế đầy kích động.
Người đó miệng cười tươi lộ vẻ thân thiết, đôi mắt trong sáng chân thành, khuôn mặt hiện rõ nét quan tâm.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. Nhạc Phàm không khỏi mỉm cười, đứng dậy đón đối phương: "Mới hơn nửa tháng không gặp, Vân Phương đã cao lớn hẳn ra, thật tốt!"
Vân Phương mặc dù xử sự ổn trọng, thậm chí có chút giống thiếu niên lão thành nhưng nghe người mình tôn kính khen ngợi vẫn có chút xấu hổ, vô ý đưa tay lên gãi gãi đầu.
" Lý đại ca…"
Hai người ôm chầm lấy nhau, vui vẻ nói chuyện.
Lý đại ca, Tô lão bọn họ đều rất nhớ huynh" Hai người vừa ngồi xuống, Vân Phương cười khổ nói: " Nếu không phải thành Lạc Dương quá loạn, họ không tiện dính vào thì sợ là đã sớm tới đây rồi".
"Ừm. Tô gia gia thân thể vẫn khỏe chứ?"
Tô lão hiện giờ khỏe lắm, mọi tâm sự đều đã hoàn thành, ở nhà bây giờ lại có nhiều bằng hữu làm bạn, luyện quyền luyện cước, tinh thần so với trước đây tốt hơn nhiều".
"Vậy là tốt rồi. Còn Thiết Nam và Tư Đồ Yến thì sao?"
"Bọn họ… Ài!" Nghĩ tới chuyện của Thiết Nam và Tư Đồ Yến, Vân Phương thở dài tiếc nuối.
"Có chuyện gì?" Nhạc Phàm nhíu mày, sắc mặt chuyển thành trầm tĩnh. Thiết Nam gây cho hắn một ấn tượng rất tốt, biết chịu khó chịu khổ lại có quan hệ với Tô Phóng Hào, quan hệ của bọn họ lại càng thân như huynh đệ. Nếu Thiết Nam xảy ra chuyện gì, Nhạc Phàm không tưởng tượng nổi trong lòng Tô Phóng Hòa bi thương ra sao, chuyện đó hắn thật không muốn xảy ra.
"Bọn Thiết Nam hiện giờ không sao" Vân Phương lắc đầu nói: " Số hai người đó thật khổ, Tư Đồ gia vẫn không chịu đồng ý cho bọn họ thành hôn. Cuối cùng Thiết Nam hạ quyết tâm đem Tư Đồ Yến bỏ trốn. Tư Đồ gia này thật không biết tốt xấu mà…"
"Dám yêu dám làm, xem ra Thiết Nam thay đổi không ít rồi" Nhạc Phàm gật gật đầu, tạm thời cảm thấy yên tâm.
"Đúng vậy!" Vân Phương hắc hắc cười nói: " Tô lão cũng nói Thiết Nam cuối cùng cũng trưởng thành, xem ra vài năm nữa là có thể được bế chắt rồi. Ha ha!"
"Thật sao, vậy thật tốt quá!" Nhạc Phàm vui mừng nói: "Bọn hắn hiện tại thế nào?"
"Bọn hắn hiện tại đang gặp rắc rối…" Vân Phương ngưng cười, tiếp tục nói: "Trên đường xuống phía Nam, bọn hắn ra tay cứu được Tam công chúa Đại Minh, bọn họ đang bị người của triều đình cùng Ảnh Sát môn truy sát".
"Tam công chúa!?" Nhạc Phàm giật mình nghĩ lại những ngày tại Huyết Y môn, cả người đứng dậy, trong mắt hiện một tia lạnh giá.
Vân Phương biết đối phương lo lắng, vội vàng giải thích: "Lý đại ca yên tâm, bọn họ không gặp phải chuyện gì không may đâu, Quý lão đã phái người âm thầm theo sau bọn họ rồi, hiện giờ vẫn rất an toàn. Hơn nữa thế lực phía sau Tam công chúa cũng chẳng phải hiền lành gì… Ý Tô lão muốn Thiết Nam qua rèn luyện mà mau trưởng thành".
" Là ý của Tô gia gia ư?"
"Đúng vậy. Nếu không chúng ta sao dám để bảo bối của người gặp nguy hiểm chứ, hơn nữa bọn họ cũng sắp đến Lạc Dương rồi".
Nghe xong câu trả lời chắc chắn của Vân Phương, Nhạc Phàm thở dài thư thái. Nếu là ý tứ của Tô lão, lại có Quý lão xem chừng, vậy chắc sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Giọng nói thay đổi, Nhạc Phàm trầm giọng hỏi: " Có tìm hiểu được tin tức gì của Minh Hữu không?"
"Điều này…" Vân Phương xấu hổ nói: "Vẫn… vẫn không có. Lý đại ca, ta…"
"Không cần tự trách mình." Nhạc Phàm đã sớm dự đoán, ngắt lời Vân Phương nói: "Đám người kia dụng tâm muốn đối phó ta, tự nhiên sẽ không để lộ sơ hở gì. Các người tận lực là được, kỳ thực chuyện này cứ để ta tự mình xử lý đi".
Thấy không khí có vẻ trầm trọng, Vân Phương đột nhiên cười nói: " Đúng rồi Lý đại ca, hai người đồ đệ của huynh bây giờ ở cùng với Tam đương gia của Thanh bang tại Lạc Dương… Cuộc sống đúng là rất tiêu diêu đó".
"Ồ! Long Tuấn, Đinh Nghị…" Vẻ mặt Nhạc Phàm buồn phiền, đối với hai tên đồ đệ này không khỏi lo lắng: "Mấy ngày không có tin tức của bọn chúng, cũng không biết hai tên đó ra sao nữa".
Vân Phương mỉm cười nói: "Lý đại ca, người thu được hai người đồ đệ thật tốt đấy. Bọn hắn hiện nay không tệ đâu, không những dám thiêu chỗ ở của Độc ẩn dược vương mà còn dám đối đầu cùng người của Ngũ độc giáo…"
Vân Phương lập tức đem việc phát sinh vài ngày trước nói cho Nhạc Phàm biết, khiến hắn cảm khái không thôi, thật không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà giang hồ đã phát sinh nhiều chuyện như vậy. Chỉ có điều hắn cũng không có ý định lập tức đi gặp Long Tuấn và Đinh Nghị bởi còn một số việc cần tính toán kĩ một chút.
Sau đó Vân Phương đem tình thế Lạc Dương hiện tại nói rõ cho Nhạc Phàm biết để có sự chuẩn bị trước.
"Lý đại ca, từ nay đến võ lâm đại hội chỉ còn ba ngày, không bằng huynh trước hết cứ ở chỗ này đi, ta còn có chút vấn đề muốn thỉnh giáo huynh".
Nghe được thỉnh cầu của Vân Phương, Nhạc Phàm hơi do dự. Cũng biết đối phương muốn tốt cho mình, nhưng thân phận mình rất đặc thù, nếu để người khác phát hiện sợ rằng làm liên lụy đến người của Thần Ky các.
Biết được suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, Vân Phương cầm tay hắn nói: "Lý đại ca, huynh quên Thần Ky các đại biểu cho cái gì rồi sao, nếu tin tức của huynh mà cũng không giữ kín được thì chúng ta về nhà cày ruộng cho xong".
"Vậy… Được rồi!" Đối với nhiệt tình của Vân Phương, Nhạc Phàm cũng không đành lòng từ chối, chẳng biết làm gì hơn là gật đầu đồng ý. Dù sao mình cũng cần tìm một nơi thanh tịnh, chỗ này cũng rất thích hợp.
"Tốt tốt lắm!" Thấy hắn đồng ý lưu lại, Vân Phương cao hứng không thôi: "Vậy ta đi an bài đây".
Đến bây giờ, Nhạc Phàm cũng tính là đã có chỗ ở tại Lạc Dương.
Trên dãy núi phía tây ngăn cách Hà Nam và Lạc Dương, núi cao trập trùng, mây mù quấn quýt.
Trên con đường núi vừa dài vừa hẹp, một nhóm năm người đang rảo bước vội vàng… Bọn họ chính là nhóm người của Đại Minh tam công chúa đang bị truy sát. Đương nhiên Thiết Nam và Tư Đồ Yến cũng nằm trong số đó.
"Tam công chúa, đi hết sơn đạo này là có thể tới Lạc Dương rồi".
"Tốt lắm, phía trước có tòa miếu hoang, mọi người dừng lại chỉnh trang một chút.
"Hay quá, hay quá, Phượng nhi phải rửa ráy một chút".
"Tốt lắm".
Thích đẹp là thiên tính của nữ nhân, cũng là quyền lợi của bọn họ, dù hiện tại bị địch nhân truy sát, cũng chẳng ai muốn để người khác nhìn thấy vẻ chật vật khốn khổ của mình, nhất là tại thành thị phồn hoa nhiệt náo như Lạc Dương.
Bốn vị nữ nhân đã quyết định, Thiết Nam là nam nhân duy nhất ở đây tự nhiên là cũng không có quyền phản đối, chỉ biết lắc đầu cười khổ, hy vọng tốt nhất là địch nhân không đuổi đến quá nhanh.
"Bên trong có người!"
Vừa mới tới ngoài cửa miếu, Trương Tĩnh liền nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh dị thường, lập tức dừng bước. Thiế Nam vội vàng che phía trước mọi người, chú ý cảnh giác tình huống xung quanh!
Chẳng nhẽ lại là địch nhân mai phục? Lần này lại tới? Đối phương có bao nhiêu cao thủ?
"Ha ha ha…"
Đang lúc mấy người Chu Tĩnh Nguyệt đang nghĩ ngợi phân vân, bên trong phá miếu truyền ra một trận cười hào sảng: "Bằng hữu nào tới bên ngoài đó, sao không vào đi".
"Ồ? Âm thanh này sao quen tai vậy" Chu Phượng hơi do dự nhưng vẫn cất bước tiến vào ngôi miếu cũ, Thiết Nam mấy người thấy vậy cũng vội vàng theo sau.
Căn miếu không lớn, tàn tạ không kể xiết, trên vách mạng nhện giăng đầy, dưới tượng phật vỡ là một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau. Nam nhân chừng ba mươi tuổi, người khoác áo lam, nhìn qua anh khí bộc phát, nữ nhân kiều diễm động lòng người nhưng không mất vẻ đoan trang.
"Là… là các người?"
Trương Tĩnh thấy hai người trước mắt, đứng sững sờ tại chỗ. Chu Phượng liền tiến lên ôm lấy vị nữ tử nọ: "Nhan tỷ tỷ, Phượng nhi rất nhớ người…"
"Ha ha… Lão Phó, huynh xem cô gái này miệng lưỡi càng ngày càng ngọt mà".
Đôi nam nữ này đúng là Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi. Nhạc Phàm rời khỏi biên quan không được bao lâu, bọn hắn cũng rời đi… Sau đó nghe tin Lạc Dương có võ lâm thịnh hội, tự nhiên cũng tới tham gia náo nhiệt.
"Thế giới này thật sự nhỏ hẹp, không ngờ tại đây cũng có thể gặp người quen. Từ lúc từ biệt ở biên quan, còn nghĩ rất khó có thể gặp lại chứ. Ha ha!"
Nhan Nguyệt Nhi buông tiểu nha đầu ra, ánh mắt hướng tới mấy người còn lại.
"Ha ha ha…" Phó Suất đứng dậy cười nói: "Có bằng hữu từ phương xa tới, không khỏi vui mừng. Duyên phận thật là kỳ diệu… Nào nào, mọi người ngồi xuống nói chuyện".
"Trương Tĩnh ra mắt Phó đại hiệp, Nhan nữ hiệp." Trương Tĩnh tiến lên hành lễ, đưa tay về phía Chu Tĩnh Nguyệt nói: "Vị này chính là Tam công chúa, lần trước còn muốn cảm tạ nhị vị tương trợ" Nói xong lại hành lễ.
"Không cần khách khí." Nhan Nguyệt nâng Trương Tĩnh lên, nhìn Chu Tĩnh Nguyệt nói: "Vậy ra đây chính là Tam công chúa Đại Minh sao?"
"Nhan nữ hiệp cứ gọi ta là Chu Tĩnh Nguyệt… Tĩnh Nguyệt ra mắt Nhan nữ hiệp, Phó đại hiệp, cám ơn nhị vị lần trước cứu giúp…" Chu Tĩnh Nguyệt là công chúa những lại rất hâm mộ người giang hồ vô câu vô thúc, hôm nay gặp mặt hai người nổi danh hào hiệp trên gaing hồ, lại là ân nhân của mình, khó trách có chút kích động.
Phó Suất mìm cười, ánh mắt chuyển hướng tới hai người khác hỏi: "Vậy hai vị này là?"
"Bọn họ là Thiết Nam và Tư Đồ Yến…" Trương Tĩnh vội trả lời: "Chúng ta trên đường gặp nạn, được bọn họ cứu giúp…"
Tư Đồ Yến bẽn lẽn cúi đầu, nhẹ nhàng kéo kéo Thiết Nam đang sững sờ, sau đó hắn bỗng tỉnh ngộ đỏ mặt hỏi: "Các người… Các người chính là Phó Suất đại ca và Nhan đại tỷ sao!"
"Ồ!" Phó Suất ngạc nhiên hỏi:"Vị tiểu đệ này biết chúng ta sao?"
Vừa nói xong mấy người Chu Tĩnh Nguyệt liền mỉm cười, trên giang hồ người không biết Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi hai vị hiệp lữ không nhiều lắm. Bất quá Nhan Nguyệt Nhi không nghĩ như vậy bởi nàng thấy trong mắt đối phương hiện lên một vẻ thân thiết, mừng rỡ từ nội tâm.
"Đúng vậy!" Thiết Nam thành thật gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Ta, ta nghe Lý đại ca nhắc tới các người. Không… không ngờ tới chỗ này lại…"
"Lý đại ca?" Phó Suất ngẩn ra: "Ngươi nói chính là Lý Nhạc Phàm?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chính là Lý đại ca. Hắn còn bảo ta phải học tập các người…"
Nghe thấy câu trả lời của Thiết Nam, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, Chu Tĩnh Nguyệt ba nữ miệng mở to. Mấy người đi cũng nhau vài ngày, các nàng chỉ biết đối phương là một đôi tình lữ lưu lạc giang hồ, không hề biết đối phương với Lý Nhạc Phàm có quan hệ, hơn nữa nhìn dáng vẻ, quan hệ giữa bọn họ không hề tầm thường.
Hóa ra đều là bằng hữu, thế giới này thật sựu quá thần kỳ rồi!
Mấy người ngồi xuống, nói chuyện càng lúc càng sôi nổi.
Ngay lúc đó ngoài miếu truyền tới một loạt bước chân nhanh chóng bao vây xung quanh.
"Đám ruồi nhặng đáng chết kia".
Trương Tĩnh bực tức nói ra miệng, quan sát tình huống.
Mấy người Thiết Nam cẩn thận đề phòng.
Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi nhìn nhau mà cười: "Xem ra lại có khách tới rồi".
Mặt trời lên cao, bầu trời bắt đầu quang đãng, mây mù dần dần tản đi.
Đột nhiên, một đám đông hắc y nhân nhanh chóng tụ tập tại một ngôi miếu cũ, tập hợp thành một vòng tròn.
Những người này đều cầm nỏ cứng, thân thủ nhanh nhẹn, toàn thân phát tán ra sát khí đậm đặc, khẳng định không phải là thiện nam tín nữ… Ít nhất, bọn hắn không phải đến đây để du sơn ngoạn thủy.
"Tham kiến Tổng quản…"
Đợi những người ở ngoài đã bố trí thỏa đáng, một gã trung niên nam tử mặt phấn tóc bạc chậm rãi từ trong rừng đi ra. Người này ăn mặc áo gấm, tay thành hình hoa lan, môi bôi đỏ, khóe mắt liếc ngang, trên khuôn mặt có vẻ cười âm lãnh, nhìn thế nào cũng không giống nam tử.
"Không để lại người sống, giết cho ta!!"
Một thanh âm sắc nhọn truyền vào tai, hắc y nhân xung quanh đội ngũ chỉnh tề, nỏ cứng trong tay sẵn sàng phát động.
"Xẹt! Xẹt!"
"Xẹt! Xẹt! Xẹt!"
"Vù… Vù… Vù…"
Ngôi miếu cũ nát trước mặt, lại bị những người này tàn phá!
Hàng trăm mũi tên xé gió, như bầy ong bắn phá ngôi miếu. "Oành đùng" một tiếng sụp đổ, dưới tác dụng của vô số áp lực, ngôi miếu cũ rốt cuộc sụp đổ, gạch ngói bay ra bốn phía khói bụi mù mịt, đám hắc y nhân cũng ngừng không bắn tên nữa.
Khói bụi dần dần tản đi, chỉ thấy từ trong đống đổ nát phóng ra mấy thân ảnh, bọn họ đúng là đám người Thiết Cường, Phó Suất và Tam công chúa.
Đám hắc y nhân kia đang muốn tiếp tục bắn tên, tên Tổng quản kia đưa tay ra dấu ngừng lại, trên khuôn mặt chuyển sang âm trầm.
Hai bên nhìn nhau, Chu Tĩnh Nguyệt sửng sốt, lập tức khuôn mặt đầy vẻ giận dữ: "Sao lại là ngươi?"
"Hắc hắc… Đại nội Tổng quản Văn Bân ra mắt Tam công chúa điện hạ" Nam tử ẻo lả khom người hành lễ, sau đó sửa sang lại quần áo nói: "Bổn tọa phụng lệnh Thái tử điện hạ làm việc, có chỗ đắc tội mong công chúa chớ trách".
"Văn Bân lớn mật, thật là một tên cẩu nô tài, thái giám đáng chết!" Một tiếng quát giận, Trương Tĩnh bước tới: "Ngươi dám cấu kết với người trong giang hồ ám sát công chúa, lại còn nói năng càn quấy, ta thấy ngươi hẳn là đồ đầu chó".
Văn Bân không thèm để ý nói: "Ta là nô tài, vậy ai sẽ làm chủ? Các ngươi phải biết, ta nói chính là sự thật. Bởi vì… ta không phải nói dối với những kẻ sắp chết".
Lạnh lùng…
Chu Tĩnh Nguyệt ngây dại! Nàng cảm thấy khó mà tin được. Thế nhân đều nói Hoàng gia vô tình, nhưng không ngờ điều đó lại phát sinh trên người mình.
Đám người Tam công chúa một đoạn đường khôngngừng bị truy sát, tâm lý tự nhiên không khỏi phiền muộn. Làm sao không biết thếcục trong triều, cũng không dám trở về Hoàng thành, thậm chí ngay cả quan phủ cũng không dám kinh động. Nàng vốn định trốn cho qua kiếp nạn lần này, đợi tất cả yên ổn lại rồi mới tính kế… Nhưng không ngờ, người muốn sát hại mình lại là Thái tử, ca ca mình!
Trong lòng đau buồn, Chu Tĩnh Nguyệt lạnh giọng nói: "Giỏi! Giỏi cho nô tài ngươi! Phải cho phụ hoàng biết việc này, để xem các ngươi có muốn cũng không chết tử tế được".
"Ha ha ha ha…"
Âm thanh cười cuồng ngạo bén nhọn làm kinh động cả chim chóc trong rừng, Văn Bân mặt lộ vẻ hài hước nói: "Ngươi vẫn tưởng ngươi hiện tại vẫn là Tam công chúa Đại Minh sao? Buồn cười thật buồn cười… lão Sùng Trinh phụ hoàng ngươi đã về nơi cực lạc rồi, cho dù có biết thì có thể làm sao, cùng lắm cũng chỉ có thể biến thành quỷ vè cứu ngươi? Ha ha ha…"
"Ngươi… ngươi nói cái gì!? Không! Không thể… nhất định không thể…"
Nghe được phụ thân gặp nguy hiểm, Chu Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy thiên địa xoay chuyển, khí dâng lên đầu thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Trương Tĩnh kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Chu Tĩnh Nguyệt, an ủi nói: "Công chúa đừng nghe hắn nói bậy, Hoàng thượng là đấng cửu ngũ chí tôn, làm sao lại để những kẻ gian nịnh này làm hại, hơn nữa bên cạnh Hoàng thượng còn có Long vệ bảo vệ, tuyệt đối là an toàn. Ta nghĩ, Thái tử khẳng định là giấu Hoàng thượng để làm chuyện này, hắn cũng không đắc ý lâu đâu!"
"Hừ hừ!" Văn Bân âm âm cười nói: "Bổn tọa nếu dám công khai truy sát các ngươi như thế, thì việc gì phải nói dối với các ngươi. Ta thấy Tam công chúa nên theo ta về Hoàng cung đi, nói không chừng Thái tử điện hạ sẽ thay đổi chủ ý cũng không chừng".
"Ta… ta phải giết ngươi! Giết ngươi!" Lửa giận cùng cừu hận xâm chiếm nội tâm của Chu Tĩnh Nguyệt, sự thương tâm làm cho nàng mất đi sự bình tĩnh vốn có. Nếu không có Trương Tĩnh ôm chặt nàng lại, sợ rằng nàng đã xông lên rồi.
"Tốt! Rất tốt! Nếu các ngươi không thức thời, đừng trách sao bổn tọa lòng dạ độc ác!"
Văn Bân đột nhiên chuyển thân, như quỷ ảnh trực tiếp xuất hiện trước mặt Chu Tĩnh Nguyệt, bàn tay gầy nhỏ chộp tới…
Đối phương tới quá nhanh, mắt thường căn bản không thể theo kịp, mặc dù Trương Tĩnh đã có chuẩn bị, cũng khó mà chống lại được chưởng đầy uy lực này.
"Dừng tay…"
Ngay trong lúc nguy cấp, một bóng người xẹt qua, đưa Chu Tĩnh Nguyệt ra chỗ khác… Đó là Tư Đồ Yến đang im lặng đứng ở một bên. "Cửu tuyệt huyền âm mạch" quả nhiên không tệ, xem ra nàng vẫn thăng tiến trên con đường võ học.
Văn Bân như vậy cười lạnh, đang muốn biến thế truy đuổi, chỉ thấy một đôi bàn tay từ phía sau Trương Tĩnh đột nhiên xuất hiện, nhắm thẳng vào mặt mình.
"Bùng…"
Một bàn tay gầy nhỏ, một đôi thiết chưởng, cả hai chạm vào nhautức thì lùi lại mấy bước, cây cối ở giữa tan tác, không khí chấn động.
"Ngươi chính là tiểu tử thúi ba lần bốn lượt phá hỏng đại sự của ta?" Văn Bân tay thủ thế, lạnh lùng nhìn thiếu niên có vẻ bình thường trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: "Tên iểu tử thúi ngu ngốc này, trông khờ khạo, trông gương mặt thế kia, trông thế nào cũng không giống cao thủ gì".
"Là… là ta" Thiết Nam đứng trước mặt đám người Tư Đồ Yến, thật thà gật gật đầu.
Văn Bân con mắt xoay chuyển, đột nhiên hỏi: "Ngươi tên gì? Sư phụ là ai?"
"Ta gọi là Thiết Nam, thiết là cứng rắn, nam nhi là nam" Thiết nam không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: "Sư phụ ta là Thiết Cường, bất quá võ công của ta là do một lão nhân truyền thụ".
"Phì! Lão nhân? Nói nhảm… Thiết Cường? Thiết Nam? Trên giang hồ cũng chưa từng nghe qua người này… xem dáng vẻ đúng là tiểu tử vừa bước chân ra giang hồ!" Trong lòng suy nghĩ, Văn Bân hung ác nói: "Tiểu tử thúi, ngươi cũng biết hậu quả của việc đắc tội với triều đình chứ? Chính là đại tội tru diệt cửu tộc! Ngươi mau đưa Tam công chúa giao ra, ta sẽ bẩm báo Thái tử, bảo đảm ngươi sẽ gia quan tiến tước".
"Ngươi câm mồm…" Trương Tĩnh muốn phản bác, Thiết Nam ngắt lời nói: "Vị đại nhân này chớ có lừa gạt ta, Thiết Nam ta mặc dù không thông minh, nhưng có nguyên tắc của mình. Sư phụ từng cho ta biết, hiệp giả đại nghĩa, không khuất phục trước uy vũ, không vì tiền tài mà động lòng… Các ngươi lấy nhiều khi ít, hơn nữa lại là đối với phụ nữ, ta cho dù không phải là người hiệp nghĩa gì, cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn".
"Hay! Tiểu huynh đệ nói rất hay! Nói rất hay! Ha ha ha…" Phó Suất cười thống khoái, âm thanh làm cả khu rừng xào xạc, chấn động cả hai tai của mọi người.
"Nội lực thật thâm hậu!" Văn Bân sắc mặt biến đổi, đối phương hiển nhiên không có thiện chí gì,bụng âm thầm tính kế ứng phó.
Không để ý tới người khác nghĩ như thế nào, Nhan Nguyệt Thi cũng không nhịn được cười nói: "Thiết tiểu huynh đệ mặc dù có chút khờ khạo, nhưng tâm chí phi phàm, tương lai nhất định sẽ là một đại nhân vật".
Chu Phượng đang được Nhan Nguyệt Thi ôm vào lòng, không ngừng gật đầu, trong mắt lộ ra ánh mắt sùng bái.
"Thật là một nam nhi cứng rắn!"
Nhìn tới bóng lưng ở trước mặt mình, Chu Tĩnh Nguyệt cùng Trương Tĩnh trong tâm tự nhiên sinh ra cảm giác kính nể.
Bị một đám người nhìn như thế, Thiết Nam ngượng ngùng quay đầu đi, giấu đi vẻ xấu hổ. Tư Đồ Yến ở phía sau cũng thẹn thùng cười, nhìn thẳng vào người mà mình luôn quan tâm.
"Hừ hừ! Thật là một thiếu niên anh hùng, để bổn tọa xem ngươi có cái gì mà dám ở đây xuất ra những lời đại ngôn như vậy!"
Văn Bân trong lòng đã có quyết định, trước tiên bắt lấy đối phương rồi hãy nói. Lập tức không nhiều lời nữa, một lần nữa xông về phía Thiết Nam, tốc độ nhanh hơn lúc nãy nhiều.
"Bùng…"
"Bùng… bùng… bùng…"
Tàn ảnh xẹt qua khắp trời, Thiết Nam như chiếc lá giữa đại dương, giữa muôn trùng gióng dữ mà phiêu đãng bất định, đám người Chu Tĩnh Nguyệt thấy tình trạng đó cũng lo lắng không thôi.
"Lão Phó…"
Nhan Nguyệt Thi khẩn trương nhìn về phía Phó Suất, người này vẫn bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng, Thiết tiểu huynh đệ mới vào giang hồ, phải đối diện với khó khăn mới có thể trưởng thành được. Đối phương cũng là đại nội cao thủ khó gặp, võ công cũng thành một lộ độc đáo, một dịp tốt để luyện tập như thé, nếu bỏ qua, cũng khó mà có được? Yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm gì lớn đâu".
"Nói vậy cũng được, trông hắn có thể tiếp tên thái giám lâu như vậy, căn bản quả thật cũng không tệ".
"Không chỉ như vậy, trong đó còn có biến hóa hãy cứ chờ xem…"
Trong lúc hai người chuyện trò, cục diện đã xảy ra biến hóa.
Đánh lâu mà vẫn không được gì, Văn Bân trong lòng khó chịu khó nói thành lời, nghĩ không ra một tiểu tử trông bình thường như thế, lại đánh mãi mà không ngã được, đánh kiểu này cũng không ngã được đối phương. Dưới sự nóng lòng, quyền cước càng lúc càng nhanh, như quỷ mỵ ảo ảnh, chiêu thức càng lúc càng độc ác, muốn dồn đối phương vào chỗ chết!
Qua vài lần gặp nguy hiểm sát thân, Thiết Nam trong âm dần dần ổn định, quyền thế biến đổi, mặc cho đối phương có cuồng loạn thế nào vẫn không bị cuốn theo, bản thân vẫn như tự luyện quyền.
"Vũ chi nhất đạo nãi tu thân chi đạo, dĩ lực nhi vi, dĩ hình nhi động, dĩ thế nhi phát, dĩ tĩnh nhi động, vô vi vô tương… Phá thiên địa chi bích chướng, việt sanh tử chi cực hạn, thành vũ đạo chi kính lực…"
Tạm dịch: "Đạo võ học là đạo tu thân, lấy lực làm chủ, lấy hình làm động, lấy thế làm phát,lấy tĩnh chế động, không hình không dạng,… Phá ngăn trở của thiên địa, phá sinh tử cực hạn, tạo nên lực của võ đạo…"
"Vũ kinh tổng cương" Những tinh yếu trong đó nhất nhất hiện lên trong đầu như tia chớp, Thiết Nam tinh thần phấn chấn, thân thể ổn như thái sơn, quyền phong nổi lên bốn phía, đem bản thân tụ lại một chỗ.
Gió nổi như phá không, từ không trung truyền tới từng cơn chấn động kịch liệt.
Uy thế càng tới càng mạnh, càng tới càng uy lực…
Quyền kình dần dần khuếch tán, trực tiếp bức vào Văn Bân, làm hắn công kích càng lúc càng chậm lại!
"Quyền pháp thật huyền diệu!" Nhan Nguyệt Thi trong mắt thể hiện vẻ kinh dị, tức thì quay sang Phó Suất nói: "Lão Phó, chàng xem tiểu huynh đệ thân thủ như thế nào".
"Kình sảo bên trong vẫn chưa đủ, nhưng võ công chiêu thức của hắn kỳ diệu, như là ta đứng gần thấy. Nội lực của hắn cũng đã đạt đến tiên thiên, đủ để tiếu ngạo giang hồ" Phó Suất gật đầu mà cười, khẳng định sự bình phẩm.
"Đúng vậy, công phu này có vẻ bình thường nhưng bên trong lại chứa huyền cơ, mỗi lần xuất lực đều có sự chuẩn bị… Bằng hữu của Nhạc Phàm huynh đệ cũng không phải đơn giản".
Hai người đứng cảm khái, đám người Chu Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh cũng thấy vậy hoa cả mắt, kinh dị vô cùng!.
"Quả là ác! Tiểu tử thúi tìm chết…" Một tiếng thét chói tai tức tối vọng lên tận mây.
Dưới cơn thịnh nộ, Văn Bân cũng không ẩn tàng thật lực, một cổ âm hàn lan tràn ra bốn phía, làm cho lòng người sinh ra lạnh lẻo, giống như rơi vào động băng sâu thẳm.
Thực lực thật cường hãn! Công pháp thật quỷ dị!
Hai người Chu Tĩnh Nguyệt cùng Trương Tĩnh trong mắt đều ngạc nhiên cùng kinh hãi, các nàng mặc dù biết Văn Bân là nội cung đệ nhất cao thủ, nhưng không biết hắn lợi hại như vậy, càng không biết đối phương tu luyện loại công pháp như vậy, âm tà như vậy!
Một cổ khí lạnh tụ tập lại, Thiết Nam chỉ cảm thấy huyết khí bị ngăn trở, quyền cước không khỏi chậm lại.
Nhan Nguyệt Thi cả kinh, cẩn thận nó: "Thiết tiểu huynh đệ lực không đủ rồi, xem ra chúng ta phải ra tay thôi!"
"Không!" Phó Suất bình tĩnh nói: "Ta thấy hiện tại vẫn chưa cần! Tiểu huynh đệ mặc dù đang lâm vào hạ phong, nhưng vẫn ổn mà không loạn, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của hắn, hình như còn có kỳ chiêu chưa dùng. Càng là thời khắc nguy hiểm thì càng có thể phát huy tiềm lực của một người, cứ để cho hắn cầm cự một hồi nữa".
"Cứ vậy đi" Phó Suất đã nói, mọi người dĩ nhiên nghe theo.
Nói là nói, Thiết Nam đích xác là có điểm oan uổng, tâm tình hắn giờ phút này cũng không giống Phó Suất nói là ổn mà không loạn. Mà ngược lại, kỳ thật nội tâm Thiết Nam cũng vạn phần khẩn trương, khổ sở không thôi, chỉ là hắn luôn luôn không thích nói ra, trên khuôn mặt cũng không có thể hiện gì nhiều, giống như là Nhạc Phàm, cho nên mọi người cũng chỉ thấy vẻ mặt trầm tĩnh của hắn… Nhưng sự khổ sở trong nội tâm củ hắn, thì ai có thể biết?
Phải biết rằng, Văn Bân chính là Hoàng cung nội đệ nhất cao thủ, võ công tu vi đúng là thâm hậu, Một tiểu tử mới ra giang hồ như Thiết Nam làm sao có thể sánh bằng. Nếu không có "Vũ kinh tổng cương" chiêu thức kỳ diệu, sợ là hắn đã bại trận rồi. Vón là, dưới áp lực thật lớn, hơn chục năm nội lực của hắn đã sắp kiệt quệ, chỉ còn đứng vững bằng một ý chí bất khuất không chịu gục ngã.
"Ta vẫn chưa được… chưa được… quyền cước cũng đã không còn sức…"
"Quá nặng… quá lạnh… quá đau…"
"Kiên trì… kiên trì… kiên trì…"
Mồ hôi đọng lại thành bông tuyết, máu bị rét lạnh đóng băng, Thiết Nam biết bản thân đã cận kề cái chết!
Trước mắt trống rỗng, không gian trướcmặt bị thay thế bởi hồi ức…
Vận mệnh của đứa trẻ không có người giúp đỡ… hy vọng của thiếu niên cùng sự ngây thơ…
Cay đắng, ngọt ngào, bình thản, hạnh phúc!
"Bùng…"
Trong lòng tựa hồ có cái gì đó vỡ vụn, một sự lĩnh ngộ đột nhiên hiểu ra trong đầu!
Ta muốn phá vỡ tất cả những gì ràng buộc!
Ta muốn theo đuổi võ đạo cực hạn!
Ta muốn trong lòng không có bóng đêm!
Ta muốn vượt lên thiên địa!
"Phá vũ thành không…"
Một tiếng gầm lớn! Thiết Nam đột nhiên bạo phát!
Phá lập chi đạo chính là sinh tử chi đạo, chân khí trong đan điền cạn kiệt, một cỗ chân khí mới theo đó cũng được sinh ra…
Trong khoảnh khắc này, Thiết Nam chỉ cảm giác huyết mạch toàn thân nghịch lưu, tứ chi tràn đầy sức mạnh vô cùng vô tận, khí thế bỗng nhiên bạo phát, mọi thứ cản trở xung quanh đều tỏ ra nhỏ bé không đáng kể.
"Phá vũ thành không… Phá phá phá cho ta…"
Điên cuồng thét lớn! Thiết Nam lần đầu tiên gặp được kình địch, bạo phát ra thực lực trước giờ chưa bao giờ có, mang võ học trong "Vũ Kinh Tổng Cương" phát huy hết mức.
"Bùng! Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!"
…
Quyền ảnh đầy trời! Kình khí tán loạn! Những thanh âm bạo liệt vang vọng trong không khí, hình thành một đạo cương khí vô hình, lăng lệ mà điên cuồng!
"Đây… Đây là loại võ công gì?! Đây là loại võ công gì?!"
Mỗi một âm thanh quyền phá giống như là đánh vào trên thân thể chính mình! Văn Bân trong lòng kinh sợ, đâu còn để ý tới thể diện,vội vàng thu lại hàn khí xung quanh, không dám tùy tiện tiến công.
Quá lợi hại rồi! Quá điên cuồng rồi!
Nét mặt mọi người không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngây người nhìn Thiết Nam giữa quyền kình đầy trời.
"Lão Phó, chàng quả nhiên nói đúng, tuyệt chiêu của tiểu huynh đệ đúng là lợi hại".
Nhan Nguyệt Thi thở ra một hơi dài thư thái, tán thưởng nhìn Phó Suất một cái, sau đó cười lớn mà nói: "Đúng vậy, đúng vậy!"
…
Chiếu theo đạo lí mà nói, Thiết Nam mặc dù từ nhỏ luyện võ, nền tảng xem như không tệ, nhưng với niên kỉ như hắn bây giờ, thì cứ cho là võ học kì tài cũng không thể một bước tới trời, cùng tiên thiên cao thủ đối địch.
Tư Đồ Yến cùng Thiết Nam sống chung với Thiết Nam đã lâu, bây giờ đối với võ học chi đạo cũng ít nhiều hiểu rõ, nàng đương nhiên biết rằng học võ không phải là một bước là thành. Nhưng nàng làm sao cũng không hiểu được, Thiết Nam vì sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, như là một người xa lạ, khiến người cao hứng nhưng không trọn vẹn.
Thật ra,Thiết Nam có thể có thành công ngày hôm nay đều nhờ "Vũ Kinh Tổng Cương" mà được.
"Vũ Kinh Tổng Cương" xác thực là một bộ võ học điển tịch phi thường thần kì, những gì được kí tải ở bên trong rất khổng lồ, người đạt được bộ sách này chỉ cần lĩnh hội ảo diệu bên trong, hiểu được thì sẽ hiểu được, không dùng thời gian để đánh giá, nếu như không thì vô pháp lí giải, cho dù ngươi ta có xem mười năm hai mươi năm cũng đồng dạng không đạt được mà thôi. Thiết Nam vào lúc này, tu luyện"Vũ Kinh Tổng Cương" không được nửa năm thời gian, nhưng hiện tại dựa vào chiêu thức võ công cùng Văn Bân là tiên thiên cao thủ này đối địch, do vậy có thể thấy dược sự huyền diệu của bộ võ học!
Đương nhiên, "Vũ Kinh Tổng Cương" có thể xưng là kì học, tự nhiên không phải dễ dàng tu luyện thành công như vậy, đơn giản mà nói, phàm là người tu luyện bộ sách này, phải trong chiến đấu mà trưởng thành, không ngừng vượt qua bản thân mình, khiêu chiến cực hạn, chỉ có trong bước ngoặc sanh tử mới có thể bạo phát ra tiềm lực to lớn nhất. Nhớ năm đó, Bạch Tố Vân được giang hồ kính trọng xưng "Vũ Đế", chính là bởi vì hắn không ngừng khiêu chiến, không ngừng vượt qua chính mình.
Võ học chi đạo, chính là trong sự tập luyện cùng sự kiên trì, ai cũng muốn có được một chút tài hoa, bằng không thành tựu có hạn.
…
Hai người quyết đấu trong rừng, mọi người xem đến mê mẩn, nhưng không phát hiện ra chân trời vạch qua hai đạo dị quang, hạ xuống không xa nơi sườn núi, lại gần thì thấy, thì ra là lão đầu y phục cổ quái và một thư sinh trung niên nam tử đỏm dáng.
Lão đầu biểu tình lười nhác, nam tử anh khí bộc phát, hai người trang phục khác biệt nhau rất lớn, ứng chung với nhau rõ ràng quái dị vô cùng.
"Ồ" Lão đầu nhìn về hướng cánh rừng, gãi đầu nói: "Tên tiểu gia hỏa kia chính là đồ đệ của lão Bạch? Sao lại kém như vậy? Nhìn tới nhìn lui tầm tầm thường thường! Nếu đã nhận một tên đồ đệ như vậy, Bạch lão đầu lần này muốn khóc cũng khó rồi, hắc… hắc…"
"Lỗ sư thúc lời này thật lạ" Không thích ở bên mà cười trên nỗi đau của kẻ khác, trung niên nam tử phản bác nói: "Tiểu tử kia mặc dù dáng vóc tầm thường, nhưng hắn căn cơ thâm hậu, tâm trầm khí ổn, tấm lòng thuần hậu, cũng xem như là bậc đại trí trong hàng hậu bối…" Ngừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Ta nghe Phong sư thúc nói, tiểu huynh đệ này tập luyện "Vũ Kinh Tổng Cương" còn chưa đến nửa năm, hiện giờ có được thực lực như vậy, hiển nhiên đã lĩnh ngộ được võ công tinh diệu của Bạch sư thúc".
"Như thế thì sao? Chỉ khơi khơi một tên tiên thiên chi cảnh cũng không đối phó nổi…" Tồi lão đầu liếc liếc, hậm hực nói: "Bằng vào bổn sự như hắn, tại Thánh vực tiện tay vơ cả nắm, nếu bị người ta biết hắn là truyền nhân của "Bạch Vũ Đế", mấy lão gia hỏa chúng ta còn không bị người ta cười cho rụng răng sao! Hừ!"
Trung niên nam tử mỉm cười nói: "Võ công cao cường đều do hàng ngày luyện mà thành, ai có thể một bước lên tới trời? Với niên kỉ của hắn hiện giờ, được như vậy cũng là rất khó rồi".
"Ai có thể một bước lên tới trời ư? Đó còn không thấy sao!"
"Hử?"
"Có thời điểm cũng vẫn sẽ có ngoại lệ." Lão đầu thu lại dáng vẻ lười nhác, trầm giọng nói: "Trên giang hồ có một người có thể phá cái lệ này".
"Người nói là…"
"Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm".
Trung niên nam tử rúng động ngây người, không khỏi cười khổ nói: "Lỗ sư thúc nói phải, Lý Nhạc Phàm người này không thể như người thường mà luận, cái giá hắn phải trả… Chắc hẳn là người cũng biết. Có lẽ, giang hồ chính bởi vì có Lý Nhạc Phàm, cho nên mới đặc sắc như vậy".
"Ai nói không phải vậy?" Lão đầu lại quay lại biểu tình lười nhác như trước: "Đám người Ẩn tông kia còn không phải là vì hắn mà đi sao? Hắc Hắc!"
"Phải rồi!" Trung niên nam tử gật gật đầu, thầm nghĩ: "Nếu như không có sư đệ bọn họ chuyển tin tức đến, e rằng bây giờ ta còn u mê trong bóng tối" Nghĩ xong, chuyển chủ đề nói: "Lỗ sư thúc, chúng ta bây giờ có đi xuống không?"
"Đương nhiên là không!" Lão đầu ngăn đối phương lại, đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Nếu muốn trưởng thành thì phải rèn luyện, bây giờ chính là một cơ hội tốt, thì để cho tiểu gia hỏa kia rèn luyện một chút, nếu có nguy hiểm chúng ta lại ra tay cũng không muộn… Ngươi xem, còn có nhiều người như vậy không tham chiến, đợi cả nhà náo nhiệt náo nhiệt cho vui. Ngươi rốt cuộc có cho mọi người một cơ hội hay không?"
"Ài!" Trung niên nam tử toát mồ hôi lạnh, âm thầm kêu khổ ngừng.
…
Kì công dị học của Thiết Nam khiến Chu Tĩnh Nguyệt và mọi người như si như dại.
Hai người đại chiến, thời gian càng kéo càng dài ra, Văn Bân lúc này bị công thế lăng lệ của đối phương chế ngự, đâu còn có thể phân thần làm gì khác. Dưới sự bất đắc dĩ, cũng chỉ tốt nhất là thay đổi kế hoạch.
"Động thủ…"
Một âm thanh sắc bén hét vang động núi rừng.
Thì tại lúc này, trong bụi cỏ vọt ra một đạo hắc ảnh, trực tiếp hướng Chu Tĩnh Nguyệt bắn tới.
"Tinh…"
Còn không đợi Trương Tĩnh phản ứng lại, Long Ngâm Kiếm sau lưng Phó Suất đã xuất khỏi vỏ, người nhanh như gió, tay vẽ Thái Cực, tâm động ý động, liên miên bất tuyệt… Chính là Võ Đang tuyệt học "Vô Thượng Thái Cực Kiếm Pháp"
"Đinh đinh đinh đinh…"
Binh khí xung đột va chạm phát ra âm thanh như chuông bạc, đám người bắt đầu hỗn chiến, Nhan Nguyệt Thi cũng thầm lo lắng, trong lòng không biết làm sao để bảo hộ Chu Phượng thoát thân, chỉ biết cảnh giác để ý tình huống xung quanh.
Đám người thần bí đều là sát thủ chữ Thiên của Ảnh Sát Môn, bọn chúng chẳng những võ công quỷ dị độc ác, mà còn chỉ công không thủ, hoàn toàn là lối đánh không cần mạng, vây quanh Phó Suất với "Vô Thượng Thái Cực Kiếm Pháp"phòng ngự kinh thiên, nhưng đối mặt thế công như vậy cũng chỉ cười khổ không thôi, nào dám nửa điểm xem thường, từ đây có thể nhìn ra, đối phương vì sát hại Tam công chúa mà đã xuất vốn thật nhiều.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Thiết Nam trong lòng lo lắng, nhưng chỉ vì lần này đối thủ thực lực cường đại, có thể giữ vững thế công cũng xem như là không tệ rồi, vẫn đang cùng Văn Bân tiếp tục chiến đấu,h ai bên đều dùng hết toàn lực đánh đến nan phân nan giải… Ngoài ra những hắc y nhân còn lại trông ra tình huống cũng động thủ động cước loạn xạ, một trường đại chiến cứ như vậy bạo phát.
"Lên!"
"Giết…"
….
Nhan Nguyệt Thi một tay ôm lấy Chu Phượng, một tay vung hoa kiếm ngập trời, giết đến địch thủ tay chân rối loạn!
Trải qua biến cố vừa rồi, Chu Tĩnh Nguyệt đã hồi phục bình tĩnh lại, cùng Trương Tĩnh mọi người đứng một bên, nỗ lực ngăn cản địch nhân xâm phạm. Nhưng thân hình Tư Đồ Yến nhẹ nhàng bay xuyên qua lại giữa đám người, mặc tình hắc y nhân thi triển sát chiêu làm sao cũng không mảy may chạm được.
Đã vậy đám hắc y nhân này suy cho cùng cũng là một lũ liều mạng, đối mặt sát đấu càng đánh càng dũng. Chỉ trong khoảnh khắc, đám người Chu Tĩnh Nguyệt đã lộ sắc mặt mệt mỏi, cứ như vậy tiếp diễn không tránh khỏi thất thủ.
Chiến thế dần dần loan ra khắp nơi, tiếng hô chém giết không ngừng vang động núi rừng, cục diện cũng càng lúc càng hỗn loạn...
Đột nhiên lúc này, phía xa lại có lại có mười đạo thân ảnh bay nhanh đến.
Chẳng lẽ lại là sát thủ?
Lúc Chu Tĩnh Nguyệt cảm thấy vạn phần cay đắng, một thanh âm quen thuộc truyền đến: "Công chúa điện hạ chớ kinh hãi, Long vệ trưởng Trương Xuyên đến hộ giá".
Lời nói vừa dứt, một đám người y phục màu vàng xông vào trong tràng, nháy mắt đem công thế của hắn y nhân khóa lại, lập tức vây bảo hộ xung quanh Tam công chúa mọi người, mà đầu lĩnh chính là "Long Nhất" Trương Xuyên.
Long vệ chính là hoàng bài của Hoàng tộc, trừ phi gặp phải biến cố Hoàng tộc, bình thường không dễ dàng xuất động. Hiện tại thấy Long vệ đã đến, Chu Tĩnh Nguyệt tự nhiên an tâm không ít.
"Long Cửu tham kiến đại nhân" Trương Tĩnh nhìn người vừa đến,lập tức tiến vế phía trước hành lễ.
"Hừm!" Trương Xuyên lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương nói: "Tử nha đầu ngươi càng ngày càng láo xược, lại dám tự mình dẫn công chúa điện hạ xuất cung, nếu công chúa điện hạ có gì ngoài ý muốn, ta thấy ngươi mười cái đầu cũng không đủ… Đợi trở về ta sẽ thu thập ngươi".
Trương Tĩnh tự biết lần này phạm lỗi không nhỏ, chỉ lặng lẽ cuối cầu, Chu Tĩnh Nguyệt thấy vậy trong lòng bất nhẫn, cố gắng khuyên giải: "Trương đại nhân không cần trách cứ Long Cửu, chuyện này chính là do ta mà ra, là ta ép nàng ra ngoài… Đúng rồi, các ngươi sao lại đến đây?"
Có công chúa cầu tình, Trương Xuyên cũng không nói thêm gì nữa, chuyển đề tài khác nói: "Hiện giờ triều cục hỗn loạn, Ngao thủ lĩnh biết được Tam công chúa bị ám sát nên lệnh ta đến bảo hộ. Nhưng chỉ là trên đường gặp phải không ít sát thủ mai phục,cho nên bây giờ mới đến" Nói xong nhìn lại tình huống xung quanh.
Trong rừng vẫn như cũ tranh đấu không ngừng, Văn Bân cùng Thiết Nam vẫn đang kịch đấu. Ở hướng khác, Phó Suất đang một địch năm vẫn không rơi vào thế hạ phong, còn Nhan Nguyệt Thi và Tư Đồ Yến cũng an lành không việc gì.
Thế cục theo đó dần ổn định, Chu Tĩnh Nguyệt đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Trương đại nhân, nhanh nhanh cho ta biết, Phụ hoàng của ta hiện giờ rốt cuộc như thế nào?"
"Điều này…" Trương Xuyên mặt buồn rầu nói: "Lúc công chúa bỏ đi không bao lâu, hoàng thượng liên tục ốm đau, đến như Thái y bọn họ cũng không cách nào trị tận gốc phiền muộn ức kết của Hoàng thượng, vì phòng ngừa có người thừa cơ hội làm loạn, Ngao thủ lĩnh và vài vị cung phụng giữ kín nội bộ trong cung".
"Phụ hoàng, Phụ hoàng… Tam nhi xin lỗi người! Là con không tốt… Là con không tốt!!" Chu Tĩnh Nguyệt nghe được Phụ thân bệnh nặng, nghĩ lại những việc đã qua của mình trong lòng không khỏi hỗ thẹn đau lòng, bỗng nhiên quỵ xuống trên mặt đất, ôm mặt mà khóc.
Trương Tĩnh trong long buồn bã, tiến về phía trước đỡ công chúa lên nói: "Hoàng thượng là chân mệnh thiên tử, cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì, nói không chừng đợi công chúa vừa hồi cung, bệnh của hoàng thượng sẽ khỏi thôi".
"Phụ hoàng nhất định sẽ không có chuyện gì! Nhất định sẽ không…" Chu Tĩnh Nguyệt lau nước mắt kiên định gật gật đầu nói: "Được,đợi xong mọi chuyện ở đây chúng ta nhanh chóng trở về Hoàng cung".
"Rõ!"
Đương nhiên vẫn có ngoại lệ.
Không xa đó, một gã bán hàng rong nấp tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ, lặng lẽ quan sát tình huống cửa tiệm… Sau khi Lý Nhạc Phàm tiến vào cửa tiệm, không lâu sau cửa chính, cửa sổ bốn bề đều đóng chặt, lộ vẻ thần bí.
"Xem ra chính là chỗ này rồi".
Gật gật đầu, gã bán hàng rong thấy mình đã đạt được mục đích. Nhưng vào lúc hắn đang định rời đi, một bóng đen bỗng xuất hiện sau lưng hắn, tên bán hàng rong hoàn toàn không kịp phản ứng, đã không còn khống chế được thân thể của mình, trong nháy mắt mất đi tri giác.
Tại đại sảnh ở hậu đường, Nhạc Phàm ngồi trên chiếc ghế mây, nhắm mắt điều tức, Tiểu Hỏa lười biếng nằm một bên, Nó….không lẽ cũng biết nhắm mắt điều tức sao.
Không lâu sau, ngoại đường truyền tới một loạt tiếng bước chân.
"Lý đại ca… Người rốt cuộc cũng đã tới" Một gã thiếu niên thân vận bạch y, bước nhanh vào đại sảnh, nhìn người ngồi trên ghế đầy kích động.
Người đó miệng cười tươi lộ vẻ thân thiết, đôi mắt trong sáng chân thành, khuôn mặt hiện rõ nét quan tâm.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. Nhạc Phàm không khỏi mỉm cười, đứng dậy đón đối phương: "Mới hơn nửa tháng không gặp, Vân Phương đã cao lớn hẳn ra, thật tốt!"
Vân Phương mặc dù xử sự ổn trọng, thậm chí có chút giống thiếu niên lão thành nhưng nghe người mình tôn kính khen ngợi vẫn có chút xấu hổ, vô ý đưa tay lên gãi gãi đầu.
" Lý đại ca…"
Hai người ôm chầm lấy nhau, vui vẻ nói chuyện.
Lý đại ca, Tô lão bọn họ đều rất nhớ huynh" Hai người vừa ngồi xuống, Vân Phương cười khổ nói: " Nếu không phải thành Lạc Dương quá loạn, họ không tiện dính vào thì sợ là đã sớm tới đây rồi".
"Ừm. Tô gia gia thân thể vẫn khỏe chứ?"
Tô lão hiện giờ khỏe lắm, mọi tâm sự đều đã hoàn thành, ở nhà bây giờ lại có nhiều bằng hữu làm bạn, luyện quyền luyện cước, tinh thần so với trước đây tốt hơn nhiều".
"Vậy là tốt rồi. Còn Thiết Nam và Tư Đồ Yến thì sao?"
"Bọn họ… Ài!" Nghĩ tới chuyện của Thiết Nam và Tư Đồ Yến, Vân Phương thở dài tiếc nuối.
"Có chuyện gì?" Nhạc Phàm nhíu mày, sắc mặt chuyển thành trầm tĩnh. Thiết Nam gây cho hắn một ấn tượng rất tốt, biết chịu khó chịu khổ lại có quan hệ với Tô Phóng Hào, quan hệ của bọn họ lại càng thân như huynh đệ. Nếu Thiết Nam xảy ra chuyện gì, Nhạc Phàm không tưởng tượng nổi trong lòng Tô Phóng Hòa bi thương ra sao, chuyện đó hắn thật không muốn xảy ra.
"Bọn Thiết Nam hiện giờ không sao" Vân Phương lắc đầu nói: " Số hai người đó thật khổ, Tư Đồ gia vẫn không chịu đồng ý cho bọn họ thành hôn. Cuối cùng Thiết Nam hạ quyết tâm đem Tư Đồ Yến bỏ trốn. Tư Đồ gia này thật không biết tốt xấu mà…"
"Dám yêu dám làm, xem ra Thiết Nam thay đổi không ít rồi" Nhạc Phàm gật gật đầu, tạm thời cảm thấy yên tâm.
"Đúng vậy!" Vân Phương hắc hắc cười nói: " Tô lão cũng nói Thiết Nam cuối cùng cũng trưởng thành, xem ra vài năm nữa là có thể được bế chắt rồi. Ha ha!"
"Thật sao, vậy thật tốt quá!" Nhạc Phàm vui mừng nói: "Bọn hắn hiện tại thế nào?"
"Bọn hắn hiện tại đang gặp rắc rối…" Vân Phương ngưng cười, tiếp tục nói: "Trên đường xuống phía Nam, bọn hắn ra tay cứu được Tam công chúa Đại Minh, bọn họ đang bị người của triều đình cùng Ảnh Sát môn truy sát".
"Tam công chúa!?" Nhạc Phàm giật mình nghĩ lại những ngày tại Huyết Y môn, cả người đứng dậy, trong mắt hiện một tia lạnh giá.
Vân Phương biết đối phương lo lắng, vội vàng giải thích: "Lý đại ca yên tâm, bọn họ không gặp phải chuyện gì không may đâu, Quý lão đã phái người âm thầm theo sau bọn họ rồi, hiện giờ vẫn rất an toàn. Hơn nữa thế lực phía sau Tam công chúa cũng chẳng phải hiền lành gì… Ý Tô lão muốn Thiết Nam qua rèn luyện mà mau trưởng thành".
" Là ý của Tô gia gia ư?"
"Đúng vậy. Nếu không chúng ta sao dám để bảo bối của người gặp nguy hiểm chứ, hơn nữa bọn họ cũng sắp đến Lạc Dương rồi".
Nghe xong câu trả lời chắc chắn của Vân Phương, Nhạc Phàm thở dài thư thái. Nếu là ý tứ của Tô lão, lại có Quý lão xem chừng, vậy chắc sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Giọng nói thay đổi, Nhạc Phàm trầm giọng hỏi: " Có tìm hiểu được tin tức gì của Minh Hữu không?"
"Điều này…" Vân Phương xấu hổ nói: "Vẫn… vẫn không có. Lý đại ca, ta…"
"Không cần tự trách mình." Nhạc Phàm đã sớm dự đoán, ngắt lời Vân Phương nói: "Đám người kia dụng tâm muốn đối phó ta, tự nhiên sẽ không để lộ sơ hở gì. Các người tận lực là được, kỳ thực chuyện này cứ để ta tự mình xử lý đi".
Thấy không khí có vẻ trầm trọng, Vân Phương đột nhiên cười nói: " Đúng rồi Lý đại ca, hai người đồ đệ của huynh bây giờ ở cùng với Tam đương gia của Thanh bang tại Lạc Dương… Cuộc sống đúng là rất tiêu diêu đó".
"Ồ! Long Tuấn, Đinh Nghị…" Vẻ mặt Nhạc Phàm buồn phiền, đối với hai tên đồ đệ này không khỏi lo lắng: "Mấy ngày không có tin tức của bọn chúng, cũng không biết hai tên đó ra sao nữa".
Vân Phương mỉm cười nói: "Lý đại ca, người thu được hai người đồ đệ thật tốt đấy. Bọn hắn hiện nay không tệ đâu, không những dám thiêu chỗ ở của Độc ẩn dược vương mà còn dám đối đầu cùng người của Ngũ độc giáo…"
Vân Phương lập tức đem việc phát sinh vài ngày trước nói cho Nhạc Phàm biết, khiến hắn cảm khái không thôi, thật không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà giang hồ đã phát sinh nhiều chuyện như vậy. Chỉ có điều hắn cũng không có ý định lập tức đi gặp Long Tuấn và Đinh Nghị bởi còn một số việc cần tính toán kĩ một chút.
Sau đó Vân Phương đem tình thế Lạc Dương hiện tại nói rõ cho Nhạc Phàm biết để có sự chuẩn bị trước.
"Lý đại ca, từ nay đến võ lâm đại hội chỉ còn ba ngày, không bằng huynh trước hết cứ ở chỗ này đi, ta còn có chút vấn đề muốn thỉnh giáo huynh".
Nghe được thỉnh cầu của Vân Phương, Nhạc Phàm hơi do dự. Cũng biết đối phương muốn tốt cho mình, nhưng thân phận mình rất đặc thù, nếu để người khác phát hiện sợ rằng làm liên lụy đến người của Thần Ky các.
Biết được suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, Vân Phương cầm tay hắn nói: "Lý đại ca, huynh quên Thần Ky các đại biểu cho cái gì rồi sao, nếu tin tức của huynh mà cũng không giữ kín được thì chúng ta về nhà cày ruộng cho xong".
"Vậy… Được rồi!" Đối với nhiệt tình của Vân Phương, Nhạc Phàm cũng không đành lòng từ chối, chẳng biết làm gì hơn là gật đầu đồng ý. Dù sao mình cũng cần tìm một nơi thanh tịnh, chỗ này cũng rất thích hợp.
"Tốt tốt lắm!" Thấy hắn đồng ý lưu lại, Vân Phương cao hứng không thôi: "Vậy ta đi an bài đây".
Đến bây giờ, Nhạc Phàm cũng tính là đã có chỗ ở tại Lạc Dương.
Trên dãy núi phía tây ngăn cách Hà Nam và Lạc Dương, núi cao trập trùng, mây mù quấn quýt.
Trên con đường núi vừa dài vừa hẹp, một nhóm năm người đang rảo bước vội vàng… Bọn họ chính là nhóm người của Đại Minh tam công chúa đang bị truy sát. Đương nhiên Thiết Nam và Tư Đồ Yến cũng nằm trong số đó.
"Tam công chúa, đi hết sơn đạo này là có thể tới Lạc Dương rồi".
"Tốt lắm, phía trước có tòa miếu hoang, mọi người dừng lại chỉnh trang một chút.
"Hay quá, hay quá, Phượng nhi phải rửa ráy một chút".
"Tốt lắm".
Thích đẹp là thiên tính của nữ nhân, cũng là quyền lợi của bọn họ, dù hiện tại bị địch nhân truy sát, cũng chẳng ai muốn để người khác nhìn thấy vẻ chật vật khốn khổ của mình, nhất là tại thành thị phồn hoa nhiệt náo như Lạc Dương.
Bốn vị nữ nhân đã quyết định, Thiết Nam là nam nhân duy nhất ở đây tự nhiên là cũng không có quyền phản đối, chỉ biết lắc đầu cười khổ, hy vọng tốt nhất là địch nhân không đuổi đến quá nhanh.
"Bên trong có người!"
Vừa mới tới ngoài cửa miếu, Trương Tĩnh liền nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh dị thường, lập tức dừng bước. Thiế Nam vội vàng che phía trước mọi người, chú ý cảnh giác tình huống xung quanh!
Chẳng nhẽ lại là địch nhân mai phục? Lần này lại tới? Đối phương có bao nhiêu cao thủ?
"Ha ha ha…"
Đang lúc mấy người Chu Tĩnh Nguyệt đang nghĩ ngợi phân vân, bên trong phá miếu truyền ra một trận cười hào sảng: "Bằng hữu nào tới bên ngoài đó, sao không vào đi".
"Ồ? Âm thanh này sao quen tai vậy" Chu Phượng hơi do dự nhưng vẫn cất bước tiến vào ngôi miếu cũ, Thiết Nam mấy người thấy vậy cũng vội vàng theo sau.
Căn miếu không lớn, tàn tạ không kể xiết, trên vách mạng nhện giăng đầy, dưới tượng phật vỡ là một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau. Nam nhân chừng ba mươi tuổi, người khoác áo lam, nhìn qua anh khí bộc phát, nữ nhân kiều diễm động lòng người nhưng không mất vẻ đoan trang.
"Là… là các người?"
Trương Tĩnh thấy hai người trước mắt, đứng sững sờ tại chỗ. Chu Phượng liền tiến lên ôm lấy vị nữ tử nọ: "Nhan tỷ tỷ, Phượng nhi rất nhớ người…"
"Ha ha… Lão Phó, huynh xem cô gái này miệng lưỡi càng ngày càng ngọt mà".
Đôi nam nữ này đúng là Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi. Nhạc Phàm rời khỏi biên quan không được bao lâu, bọn hắn cũng rời đi… Sau đó nghe tin Lạc Dương có võ lâm thịnh hội, tự nhiên cũng tới tham gia náo nhiệt.
"Thế giới này thật sự nhỏ hẹp, không ngờ tại đây cũng có thể gặp người quen. Từ lúc từ biệt ở biên quan, còn nghĩ rất khó có thể gặp lại chứ. Ha ha!"
Nhan Nguyệt Nhi buông tiểu nha đầu ra, ánh mắt hướng tới mấy người còn lại.
"Ha ha ha…" Phó Suất đứng dậy cười nói: "Có bằng hữu từ phương xa tới, không khỏi vui mừng. Duyên phận thật là kỳ diệu… Nào nào, mọi người ngồi xuống nói chuyện".
"Trương Tĩnh ra mắt Phó đại hiệp, Nhan nữ hiệp." Trương Tĩnh tiến lên hành lễ, đưa tay về phía Chu Tĩnh Nguyệt nói: "Vị này chính là Tam công chúa, lần trước còn muốn cảm tạ nhị vị tương trợ" Nói xong lại hành lễ.
"Không cần khách khí." Nhan Nguyệt nâng Trương Tĩnh lên, nhìn Chu Tĩnh Nguyệt nói: "Vậy ra đây chính là Tam công chúa Đại Minh sao?"
"Nhan nữ hiệp cứ gọi ta là Chu Tĩnh Nguyệt… Tĩnh Nguyệt ra mắt Nhan nữ hiệp, Phó đại hiệp, cám ơn nhị vị lần trước cứu giúp…" Chu Tĩnh Nguyệt là công chúa những lại rất hâm mộ người giang hồ vô câu vô thúc, hôm nay gặp mặt hai người nổi danh hào hiệp trên gaing hồ, lại là ân nhân của mình, khó trách có chút kích động.
Phó Suất mìm cười, ánh mắt chuyển hướng tới hai người khác hỏi: "Vậy hai vị này là?"
"Bọn họ là Thiết Nam và Tư Đồ Yến…" Trương Tĩnh vội trả lời: "Chúng ta trên đường gặp nạn, được bọn họ cứu giúp…"
Tư Đồ Yến bẽn lẽn cúi đầu, nhẹ nhàng kéo kéo Thiết Nam đang sững sờ, sau đó hắn bỗng tỉnh ngộ đỏ mặt hỏi: "Các người… Các người chính là Phó Suất đại ca và Nhan đại tỷ sao!"
"Ồ!" Phó Suất ngạc nhiên hỏi:"Vị tiểu đệ này biết chúng ta sao?"
Vừa nói xong mấy người Chu Tĩnh Nguyệt liền mỉm cười, trên giang hồ người không biết Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi hai vị hiệp lữ không nhiều lắm. Bất quá Nhan Nguyệt Nhi không nghĩ như vậy bởi nàng thấy trong mắt đối phương hiện lên một vẻ thân thiết, mừng rỡ từ nội tâm.
"Đúng vậy!" Thiết Nam thành thật gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Ta, ta nghe Lý đại ca nhắc tới các người. Không… không ngờ tới chỗ này lại…"
"Lý đại ca?" Phó Suất ngẩn ra: "Ngươi nói chính là Lý Nhạc Phàm?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chính là Lý đại ca. Hắn còn bảo ta phải học tập các người…"
Nghe thấy câu trả lời của Thiết Nam, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, Chu Tĩnh Nguyệt ba nữ miệng mở to. Mấy người đi cũng nhau vài ngày, các nàng chỉ biết đối phương là một đôi tình lữ lưu lạc giang hồ, không hề biết đối phương với Lý Nhạc Phàm có quan hệ, hơn nữa nhìn dáng vẻ, quan hệ giữa bọn họ không hề tầm thường.
Hóa ra đều là bằng hữu, thế giới này thật sựu quá thần kỳ rồi!
Mấy người ngồi xuống, nói chuyện càng lúc càng sôi nổi.
Ngay lúc đó ngoài miếu truyền tới một loạt bước chân nhanh chóng bao vây xung quanh.
"Đám ruồi nhặng đáng chết kia".
Trương Tĩnh bực tức nói ra miệng, quan sát tình huống.
Mấy người Thiết Nam cẩn thận đề phòng.
Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi nhìn nhau mà cười: "Xem ra lại có khách tới rồi".
Mặt trời lên cao, bầu trời bắt đầu quang đãng, mây mù dần dần tản đi.
Đột nhiên, một đám đông hắc y nhân nhanh chóng tụ tập tại một ngôi miếu cũ, tập hợp thành một vòng tròn.
Những người này đều cầm nỏ cứng, thân thủ nhanh nhẹn, toàn thân phát tán ra sát khí đậm đặc, khẳng định không phải là thiện nam tín nữ… Ít nhất, bọn hắn không phải đến đây để du sơn ngoạn thủy.
"Tham kiến Tổng quản…"
Đợi những người ở ngoài đã bố trí thỏa đáng, một gã trung niên nam tử mặt phấn tóc bạc chậm rãi từ trong rừng đi ra. Người này ăn mặc áo gấm, tay thành hình hoa lan, môi bôi đỏ, khóe mắt liếc ngang, trên khuôn mặt có vẻ cười âm lãnh, nhìn thế nào cũng không giống nam tử.
"Không để lại người sống, giết cho ta!!"
Một thanh âm sắc nhọn truyền vào tai, hắc y nhân xung quanh đội ngũ chỉnh tề, nỏ cứng trong tay sẵn sàng phát động.
"Xẹt! Xẹt!"
"Xẹt! Xẹt! Xẹt!"
"Vù… Vù… Vù…"
Ngôi miếu cũ nát trước mặt, lại bị những người này tàn phá!
Hàng trăm mũi tên xé gió, như bầy ong bắn phá ngôi miếu. "Oành đùng" một tiếng sụp đổ, dưới tác dụng của vô số áp lực, ngôi miếu cũ rốt cuộc sụp đổ, gạch ngói bay ra bốn phía khói bụi mù mịt, đám hắc y nhân cũng ngừng không bắn tên nữa.
Khói bụi dần dần tản đi, chỉ thấy từ trong đống đổ nát phóng ra mấy thân ảnh, bọn họ đúng là đám người Thiết Cường, Phó Suất và Tam công chúa.
Đám hắc y nhân kia đang muốn tiếp tục bắn tên, tên Tổng quản kia đưa tay ra dấu ngừng lại, trên khuôn mặt chuyển sang âm trầm.
Hai bên nhìn nhau, Chu Tĩnh Nguyệt sửng sốt, lập tức khuôn mặt đầy vẻ giận dữ: "Sao lại là ngươi?"
"Hắc hắc… Đại nội Tổng quản Văn Bân ra mắt Tam công chúa điện hạ" Nam tử ẻo lả khom người hành lễ, sau đó sửa sang lại quần áo nói: "Bổn tọa phụng lệnh Thái tử điện hạ làm việc, có chỗ đắc tội mong công chúa chớ trách".
"Văn Bân lớn mật, thật là một tên cẩu nô tài, thái giám đáng chết!" Một tiếng quát giận, Trương Tĩnh bước tới: "Ngươi dám cấu kết với người trong giang hồ ám sát công chúa, lại còn nói năng càn quấy, ta thấy ngươi hẳn là đồ đầu chó".
Văn Bân không thèm để ý nói: "Ta là nô tài, vậy ai sẽ làm chủ? Các ngươi phải biết, ta nói chính là sự thật. Bởi vì… ta không phải nói dối với những kẻ sắp chết".
Lạnh lùng…
Chu Tĩnh Nguyệt ngây dại! Nàng cảm thấy khó mà tin được. Thế nhân đều nói Hoàng gia vô tình, nhưng không ngờ điều đó lại phát sinh trên người mình.
Đám người Tam công chúa một đoạn đường khôngngừng bị truy sát, tâm lý tự nhiên không khỏi phiền muộn. Làm sao không biết thếcục trong triều, cũng không dám trở về Hoàng thành, thậm chí ngay cả quan phủ cũng không dám kinh động. Nàng vốn định trốn cho qua kiếp nạn lần này, đợi tất cả yên ổn lại rồi mới tính kế… Nhưng không ngờ, người muốn sát hại mình lại là Thái tử, ca ca mình!
Trong lòng đau buồn, Chu Tĩnh Nguyệt lạnh giọng nói: "Giỏi! Giỏi cho nô tài ngươi! Phải cho phụ hoàng biết việc này, để xem các ngươi có muốn cũng không chết tử tế được".
"Ha ha ha ha…"
Âm thanh cười cuồng ngạo bén nhọn làm kinh động cả chim chóc trong rừng, Văn Bân mặt lộ vẻ hài hước nói: "Ngươi vẫn tưởng ngươi hiện tại vẫn là Tam công chúa Đại Minh sao? Buồn cười thật buồn cười… lão Sùng Trinh phụ hoàng ngươi đã về nơi cực lạc rồi, cho dù có biết thì có thể làm sao, cùng lắm cũng chỉ có thể biến thành quỷ vè cứu ngươi? Ha ha ha…"
"Ngươi… ngươi nói cái gì!? Không! Không thể… nhất định không thể…"
Nghe được phụ thân gặp nguy hiểm, Chu Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy thiên địa xoay chuyển, khí dâng lên đầu thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Trương Tĩnh kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Chu Tĩnh Nguyệt, an ủi nói: "Công chúa đừng nghe hắn nói bậy, Hoàng thượng là đấng cửu ngũ chí tôn, làm sao lại để những kẻ gian nịnh này làm hại, hơn nữa bên cạnh Hoàng thượng còn có Long vệ bảo vệ, tuyệt đối là an toàn. Ta nghĩ, Thái tử khẳng định là giấu Hoàng thượng để làm chuyện này, hắn cũng không đắc ý lâu đâu!"
"Hừ hừ!" Văn Bân âm âm cười nói: "Bổn tọa nếu dám công khai truy sát các ngươi như thế, thì việc gì phải nói dối với các ngươi. Ta thấy Tam công chúa nên theo ta về Hoàng cung đi, nói không chừng Thái tử điện hạ sẽ thay đổi chủ ý cũng không chừng".
"Ta… ta phải giết ngươi! Giết ngươi!" Lửa giận cùng cừu hận xâm chiếm nội tâm của Chu Tĩnh Nguyệt, sự thương tâm làm cho nàng mất đi sự bình tĩnh vốn có. Nếu không có Trương Tĩnh ôm chặt nàng lại, sợ rằng nàng đã xông lên rồi.
"Tốt! Rất tốt! Nếu các ngươi không thức thời, đừng trách sao bổn tọa lòng dạ độc ác!"
Văn Bân đột nhiên chuyển thân, như quỷ ảnh trực tiếp xuất hiện trước mặt Chu Tĩnh Nguyệt, bàn tay gầy nhỏ chộp tới…
Đối phương tới quá nhanh, mắt thường căn bản không thể theo kịp, mặc dù Trương Tĩnh đã có chuẩn bị, cũng khó mà chống lại được chưởng đầy uy lực này.
"Dừng tay…"
Ngay trong lúc nguy cấp, một bóng người xẹt qua, đưa Chu Tĩnh Nguyệt ra chỗ khác… Đó là Tư Đồ Yến đang im lặng đứng ở một bên. "Cửu tuyệt huyền âm mạch" quả nhiên không tệ, xem ra nàng vẫn thăng tiến trên con đường võ học.
Văn Bân như vậy cười lạnh, đang muốn biến thế truy đuổi, chỉ thấy một đôi bàn tay từ phía sau Trương Tĩnh đột nhiên xuất hiện, nhắm thẳng vào mặt mình.
"Bùng…"
Một bàn tay gầy nhỏ, một đôi thiết chưởng, cả hai chạm vào nhautức thì lùi lại mấy bước, cây cối ở giữa tan tác, không khí chấn động.
"Ngươi chính là tiểu tử thúi ba lần bốn lượt phá hỏng đại sự của ta?" Văn Bân tay thủ thế, lạnh lùng nhìn thiếu niên có vẻ bình thường trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: "Tên iểu tử thúi ngu ngốc này, trông khờ khạo, trông gương mặt thế kia, trông thế nào cũng không giống cao thủ gì".
"Là… là ta" Thiết Nam đứng trước mặt đám người Tư Đồ Yến, thật thà gật gật đầu.
Văn Bân con mắt xoay chuyển, đột nhiên hỏi: "Ngươi tên gì? Sư phụ là ai?"
"Ta gọi là Thiết Nam, thiết là cứng rắn, nam nhi là nam" Thiết nam không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: "Sư phụ ta là Thiết Cường, bất quá võ công của ta là do một lão nhân truyền thụ".
"Phì! Lão nhân? Nói nhảm… Thiết Cường? Thiết Nam? Trên giang hồ cũng chưa từng nghe qua người này… xem dáng vẻ đúng là tiểu tử vừa bước chân ra giang hồ!" Trong lòng suy nghĩ, Văn Bân hung ác nói: "Tiểu tử thúi, ngươi cũng biết hậu quả của việc đắc tội với triều đình chứ? Chính là đại tội tru diệt cửu tộc! Ngươi mau đưa Tam công chúa giao ra, ta sẽ bẩm báo Thái tử, bảo đảm ngươi sẽ gia quan tiến tước".
"Ngươi câm mồm…" Trương Tĩnh muốn phản bác, Thiết Nam ngắt lời nói: "Vị đại nhân này chớ có lừa gạt ta, Thiết Nam ta mặc dù không thông minh, nhưng có nguyên tắc của mình. Sư phụ từng cho ta biết, hiệp giả đại nghĩa, không khuất phục trước uy vũ, không vì tiền tài mà động lòng… Các ngươi lấy nhiều khi ít, hơn nữa lại là đối với phụ nữ, ta cho dù không phải là người hiệp nghĩa gì, cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn".
"Hay! Tiểu huynh đệ nói rất hay! Nói rất hay! Ha ha ha…" Phó Suất cười thống khoái, âm thanh làm cả khu rừng xào xạc, chấn động cả hai tai của mọi người.
"Nội lực thật thâm hậu!" Văn Bân sắc mặt biến đổi, đối phương hiển nhiên không có thiện chí gì,bụng âm thầm tính kế ứng phó.
Không để ý tới người khác nghĩ như thế nào, Nhan Nguyệt Thi cũng không nhịn được cười nói: "Thiết tiểu huynh đệ mặc dù có chút khờ khạo, nhưng tâm chí phi phàm, tương lai nhất định sẽ là một đại nhân vật".
Chu Phượng đang được Nhan Nguyệt Thi ôm vào lòng, không ngừng gật đầu, trong mắt lộ ra ánh mắt sùng bái.
"Thật là một nam nhi cứng rắn!"
Nhìn tới bóng lưng ở trước mặt mình, Chu Tĩnh Nguyệt cùng Trương Tĩnh trong tâm tự nhiên sinh ra cảm giác kính nể.
Bị một đám người nhìn như thế, Thiết Nam ngượng ngùng quay đầu đi, giấu đi vẻ xấu hổ. Tư Đồ Yến ở phía sau cũng thẹn thùng cười, nhìn thẳng vào người mà mình luôn quan tâm.
"Hừ hừ! Thật là một thiếu niên anh hùng, để bổn tọa xem ngươi có cái gì mà dám ở đây xuất ra những lời đại ngôn như vậy!"
Văn Bân trong lòng đã có quyết định, trước tiên bắt lấy đối phương rồi hãy nói. Lập tức không nhiều lời nữa, một lần nữa xông về phía Thiết Nam, tốc độ nhanh hơn lúc nãy nhiều.
"Bùng…"
"Bùng… bùng… bùng…"
Tàn ảnh xẹt qua khắp trời, Thiết Nam như chiếc lá giữa đại dương, giữa muôn trùng gióng dữ mà phiêu đãng bất định, đám người Chu Tĩnh Nguyệt thấy tình trạng đó cũng lo lắng không thôi.
"Lão Phó…"
Nhan Nguyệt Thi khẩn trương nhìn về phía Phó Suất, người này vẫn bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng, Thiết tiểu huynh đệ mới vào giang hồ, phải đối diện với khó khăn mới có thể trưởng thành được. Đối phương cũng là đại nội cao thủ khó gặp, võ công cũng thành một lộ độc đáo, một dịp tốt để luyện tập như thé, nếu bỏ qua, cũng khó mà có được? Yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm gì lớn đâu".
"Nói vậy cũng được, trông hắn có thể tiếp tên thái giám lâu như vậy, căn bản quả thật cũng không tệ".
"Không chỉ như vậy, trong đó còn có biến hóa hãy cứ chờ xem…"
Trong lúc hai người chuyện trò, cục diện đã xảy ra biến hóa.
Đánh lâu mà vẫn không được gì, Văn Bân trong lòng khó chịu khó nói thành lời, nghĩ không ra một tiểu tử trông bình thường như thế, lại đánh mãi mà không ngã được, đánh kiểu này cũng không ngã được đối phương. Dưới sự nóng lòng, quyền cước càng lúc càng nhanh, như quỷ mỵ ảo ảnh, chiêu thức càng lúc càng độc ác, muốn dồn đối phương vào chỗ chết!
Qua vài lần gặp nguy hiểm sát thân, Thiết Nam trong âm dần dần ổn định, quyền thế biến đổi, mặc cho đối phương có cuồng loạn thế nào vẫn không bị cuốn theo, bản thân vẫn như tự luyện quyền.
"Vũ chi nhất đạo nãi tu thân chi đạo, dĩ lực nhi vi, dĩ hình nhi động, dĩ thế nhi phát, dĩ tĩnh nhi động, vô vi vô tương… Phá thiên địa chi bích chướng, việt sanh tử chi cực hạn, thành vũ đạo chi kính lực…"
Tạm dịch: "Đạo võ học là đạo tu thân, lấy lực làm chủ, lấy hình làm động, lấy thế làm phát,lấy tĩnh chế động, không hình không dạng,… Phá ngăn trở của thiên địa, phá sinh tử cực hạn, tạo nên lực của võ đạo…"
"Vũ kinh tổng cương" Những tinh yếu trong đó nhất nhất hiện lên trong đầu như tia chớp, Thiết Nam tinh thần phấn chấn, thân thể ổn như thái sơn, quyền phong nổi lên bốn phía, đem bản thân tụ lại một chỗ.
Gió nổi như phá không, từ không trung truyền tới từng cơn chấn động kịch liệt.
Uy thế càng tới càng mạnh, càng tới càng uy lực…
Quyền kình dần dần khuếch tán, trực tiếp bức vào Văn Bân, làm hắn công kích càng lúc càng chậm lại!
"Quyền pháp thật huyền diệu!" Nhan Nguyệt Thi trong mắt thể hiện vẻ kinh dị, tức thì quay sang Phó Suất nói: "Lão Phó, chàng xem tiểu huynh đệ thân thủ như thế nào".
"Kình sảo bên trong vẫn chưa đủ, nhưng võ công chiêu thức của hắn kỳ diệu, như là ta đứng gần thấy. Nội lực của hắn cũng đã đạt đến tiên thiên, đủ để tiếu ngạo giang hồ" Phó Suất gật đầu mà cười, khẳng định sự bình phẩm.
"Đúng vậy, công phu này có vẻ bình thường nhưng bên trong lại chứa huyền cơ, mỗi lần xuất lực đều có sự chuẩn bị… Bằng hữu của Nhạc Phàm huynh đệ cũng không phải đơn giản".
Hai người đứng cảm khái, đám người Chu Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh cũng thấy vậy hoa cả mắt, kinh dị vô cùng!.
"Quả là ác! Tiểu tử thúi tìm chết…" Một tiếng thét chói tai tức tối vọng lên tận mây.
Dưới cơn thịnh nộ, Văn Bân cũng không ẩn tàng thật lực, một cổ âm hàn lan tràn ra bốn phía, làm cho lòng người sinh ra lạnh lẻo, giống như rơi vào động băng sâu thẳm.
Thực lực thật cường hãn! Công pháp thật quỷ dị!
Hai người Chu Tĩnh Nguyệt cùng Trương Tĩnh trong mắt đều ngạc nhiên cùng kinh hãi, các nàng mặc dù biết Văn Bân là nội cung đệ nhất cao thủ, nhưng không biết hắn lợi hại như vậy, càng không biết đối phương tu luyện loại công pháp như vậy, âm tà như vậy!
Một cổ khí lạnh tụ tập lại, Thiết Nam chỉ cảm thấy huyết khí bị ngăn trở, quyền cước không khỏi chậm lại.
Nhan Nguyệt Thi cả kinh, cẩn thận nó: "Thiết tiểu huynh đệ lực không đủ rồi, xem ra chúng ta phải ra tay thôi!"
"Không!" Phó Suất bình tĩnh nói: "Ta thấy hiện tại vẫn chưa cần! Tiểu huynh đệ mặc dù đang lâm vào hạ phong, nhưng vẫn ổn mà không loạn, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của hắn, hình như còn có kỳ chiêu chưa dùng. Càng là thời khắc nguy hiểm thì càng có thể phát huy tiềm lực của một người, cứ để cho hắn cầm cự một hồi nữa".
"Cứ vậy đi" Phó Suất đã nói, mọi người dĩ nhiên nghe theo.
Nói là nói, Thiết Nam đích xác là có điểm oan uổng, tâm tình hắn giờ phút này cũng không giống Phó Suất nói là ổn mà không loạn. Mà ngược lại, kỳ thật nội tâm Thiết Nam cũng vạn phần khẩn trương, khổ sở không thôi, chỉ là hắn luôn luôn không thích nói ra, trên khuôn mặt cũng không có thể hiện gì nhiều, giống như là Nhạc Phàm, cho nên mọi người cũng chỉ thấy vẻ mặt trầm tĩnh của hắn… Nhưng sự khổ sở trong nội tâm củ hắn, thì ai có thể biết?
Phải biết rằng, Văn Bân chính là Hoàng cung nội đệ nhất cao thủ, võ công tu vi đúng là thâm hậu, Một tiểu tử mới ra giang hồ như Thiết Nam làm sao có thể sánh bằng. Nếu không có "Vũ kinh tổng cương" chiêu thức kỳ diệu, sợ là hắn đã bại trận rồi. Vón là, dưới áp lực thật lớn, hơn chục năm nội lực của hắn đã sắp kiệt quệ, chỉ còn đứng vững bằng một ý chí bất khuất không chịu gục ngã.
"Ta vẫn chưa được… chưa được… quyền cước cũng đã không còn sức…"
"Quá nặng… quá lạnh… quá đau…"
"Kiên trì… kiên trì… kiên trì…"
Mồ hôi đọng lại thành bông tuyết, máu bị rét lạnh đóng băng, Thiết Nam biết bản thân đã cận kề cái chết!
Trước mắt trống rỗng, không gian trướcmặt bị thay thế bởi hồi ức…
Vận mệnh của đứa trẻ không có người giúp đỡ… hy vọng của thiếu niên cùng sự ngây thơ…
Cay đắng, ngọt ngào, bình thản, hạnh phúc!
"Bùng…"
Trong lòng tựa hồ có cái gì đó vỡ vụn, một sự lĩnh ngộ đột nhiên hiểu ra trong đầu!
Ta muốn phá vỡ tất cả những gì ràng buộc!
Ta muốn theo đuổi võ đạo cực hạn!
Ta muốn trong lòng không có bóng đêm!
Ta muốn vượt lên thiên địa!
"Phá vũ thành không…"
Một tiếng gầm lớn! Thiết Nam đột nhiên bạo phát!
Phá lập chi đạo chính là sinh tử chi đạo, chân khí trong đan điền cạn kiệt, một cỗ chân khí mới theo đó cũng được sinh ra…
Trong khoảnh khắc này, Thiết Nam chỉ cảm giác huyết mạch toàn thân nghịch lưu, tứ chi tràn đầy sức mạnh vô cùng vô tận, khí thế bỗng nhiên bạo phát, mọi thứ cản trở xung quanh đều tỏ ra nhỏ bé không đáng kể.
"Phá vũ thành không… Phá phá phá cho ta…"
Điên cuồng thét lớn! Thiết Nam lần đầu tiên gặp được kình địch, bạo phát ra thực lực trước giờ chưa bao giờ có, mang võ học trong "Vũ Kinh Tổng Cương" phát huy hết mức.
"Bùng! Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!"
…
Quyền ảnh đầy trời! Kình khí tán loạn! Những thanh âm bạo liệt vang vọng trong không khí, hình thành một đạo cương khí vô hình, lăng lệ mà điên cuồng!
"Đây… Đây là loại võ công gì?! Đây là loại võ công gì?!"
Mỗi một âm thanh quyền phá giống như là đánh vào trên thân thể chính mình! Văn Bân trong lòng kinh sợ, đâu còn để ý tới thể diện,vội vàng thu lại hàn khí xung quanh, không dám tùy tiện tiến công.
Quá lợi hại rồi! Quá điên cuồng rồi!
Nét mặt mọi người không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngây người nhìn Thiết Nam giữa quyền kình đầy trời.
"Lão Phó, chàng quả nhiên nói đúng, tuyệt chiêu của tiểu huynh đệ đúng là lợi hại".
Nhan Nguyệt Thi thở ra một hơi dài thư thái, tán thưởng nhìn Phó Suất một cái, sau đó cười lớn mà nói: "Đúng vậy, đúng vậy!"
…
Chiếu theo đạo lí mà nói, Thiết Nam mặc dù từ nhỏ luyện võ, nền tảng xem như không tệ, nhưng với niên kỉ như hắn bây giờ, thì cứ cho là võ học kì tài cũng không thể một bước tới trời, cùng tiên thiên cao thủ đối địch.
Tư Đồ Yến cùng Thiết Nam sống chung với Thiết Nam đã lâu, bây giờ đối với võ học chi đạo cũng ít nhiều hiểu rõ, nàng đương nhiên biết rằng học võ không phải là một bước là thành. Nhưng nàng làm sao cũng không hiểu được, Thiết Nam vì sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, như là một người xa lạ, khiến người cao hứng nhưng không trọn vẹn.
Thật ra,Thiết Nam có thể có thành công ngày hôm nay đều nhờ "Vũ Kinh Tổng Cương" mà được.
"Vũ Kinh Tổng Cương" xác thực là một bộ võ học điển tịch phi thường thần kì, những gì được kí tải ở bên trong rất khổng lồ, người đạt được bộ sách này chỉ cần lĩnh hội ảo diệu bên trong, hiểu được thì sẽ hiểu được, không dùng thời gian để đánh giá, nếu như không thì vô pháp lí giải, cho dù ngươi ta có xem mười năm hai mươi năm cũng đồng dạng không đạt được mà thôi. Thiết Nam vào lúc này, tu luyện"Vũ Kinh Tổng Cương" không được nửa năm thời gian, nhưng hiện tại dựa vào chiêu thức võ công cùng Văn Bân là tiên thiên cao thủ này đối địch, do vậy có thể thấy dược sự huyền diệu của bộ võ học!
Đương nhiên, "Vũ Kinh Tổng Cương" có thể xưng là kì học, tự nhiên không phải dễ dàng tu luyện thành công như vậy, đơn giản mà nói, phàm là người tu luyện bộ sách này, phải trong chiến đấu mà trưởng thành, không ngừng vượt qua bản thân mình, khiêu chiến cực hạn, chỉ có trong bước ngoặc sanh tử mới có thể bạo phát ra tiềm lực to lớn nhất. Nhớ năm đó, Bạch Tố Vân được giang hồ kính trọng xưng "Vũ Đế", chính là bởi vì hắn không ngừng khiêu chiến, không ngừng vượt qua chính mình.
Võ học chi đạo, chính là trong sự tập luyện cùng sự kiên trì, ai cũng muốn có được một chút tài hoa, bằng không thành tựu có hạn.
…
Hai người quyết đấu trong rừng, mọi người xem đến mê mẩn, nhưng không phát hiện ra chân trời vạch qua hai đạo dị quang, hạ xuống không xa nơi sườn núi, lại gần thì thấy, thì ra là lão đầu y phục cổ quái và một thư sinh trung niên nam tử đỏm dáng.
Lão đầu biểu tình lười nhác, nam tử anh khí bộc phát, hai người trang phục khác biệt nhau rất lớn, ứng chung với nhau rõ ràng quái dị vô cùng.
"Ồ" Lão đầu nhìn về hướng cánh rừng, gãi đầu nói: "Tên tiểu gia hỏa kia chính là đồ đệ của lão Bạch? Sao lại kém như vậy? Nhìn tới nhìn lui tầm tầm thường thường! Nếu đã nhận một tên đồ đệ như vậy, Bạch lão đầu lần này muốn khóc cũng khó rồi, hắc… hắc…"
"Lỗ sư thúc lời này thật lạ" Không thích ở bên mà cười trên nỗi đau của kẻ khác, trung niên nam tử phản bác nói: "Tiểu tử kia mặc dù dáng vóc tầm thường, nhưng hắn căn cơ thâm hậu, tâm trầm khí ổn, tấm lòng thuần hậu, cũng xem như là bậc đại trí trong hàng hậu bối…" Ngừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Ta nghe Phong sư thúc nói, tiểu huynh đệ này tập luyện "Vũ Kinh Tổng Cương" còn chưa đến nửa năm, hiện giờ có được thực lực như vậy, hiển nhiên đã lĩnh ngộ được võ công tinh diệu của Bạch sư thúc".
"Như thế thì sao? Chỉ khơi khơi một tên tiên thiên chi cảnh cũng không đối phó nổi…" Tồi lão đầu liếc liếc, hậm hực nói: "Bằng vào bổn sự như hắn, tại Thánh vực tiện tay vơ cả nắm, nếu bị người ta biết hắn là truyền nhân của "Bạch Vũ Đế", mấy lão gia hỏa chúng ta còn không bị người ta cười cho rụng răng sao! Hừ!"
Trung niên nam tử mỉm cười nói: "Võ công cao cường đều do hàng ngày luyện mà thành, ai có thể một bước lên tới trời? Với niên kỉ của hắn hiện giờ, được như vậy cũng là rất khó rồi".
"Ai có thể một bước lên tới trời ư? Đó còn không thấy sao!"
"Hử?"
"Có thời điểm cũng vẫn sẽ có ngoại lệ." Lão đầu thu lại dáng vẻ lười nhác, trầm giọng nói: "Trên giang hồ có một người có thể phá cái lệ này".
"Người nói là…"
"Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm".
Trung niên nam tử rúng động ngây người, không khỏi cười khổ nói: "Lỗ sư thúc nói phải, Lý Nhạc Phàm người này không thể như người thường mà luận, cái giá hắn phải trả… Chắc hẳn là người cũng biết. Có lẽ, giang hồ chính bởi vì có Lý Nhạc Phàm, cho nên mới đặc sắc như vậy".
"Ai nói không phải vậy?" Lão đầu lại quay lại biểu tình lười nhác như trước: "Đám người Ẩn tông kia còn không phải là vì hắn mà đi sao? Hắc Hắc!"
"Phải rồi!" Trung niên nam tử gật gật đầu, thầm nghĩ: "Nếu như không có sư đệ bọn họ chuyển tin tức đến, e rằng bây giờ ta còn u mê trong bóng tối" Nghĩ xong, chuyển chủ đề nói: "Lỗ sư thúc, chúng ta bây giờ có đi xuống không?"
"Đương nhiên là không!" Lão đầu ngăn đối phương lại, đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Nếu muốn trưởng thành thì phải rèn luyện, bây giờ chính là một cơ hội tốt, thì để cho tiểu gia hỏa kia rèn luyện một chút, nếu có nguy hiểm chúng ta lại ra tay cũng không muộn… Ngươi xem, còn có nhiều người như vậy không tham chiến, đợi cả nhà náo nhiệt náo nhiệt cho vui. Ngươi rốt cuộc có cho mọi người một cơ hội hay không?"
"Ài!" Trung niên nam tử toát mồ hôi lạnh, âm thầm kêu khổ ngừng.
…
Kì công dị học của Thiết Nam khiến Chu Tĩnh Nguyệt và mọi người như si như dại.
Hai người đại chiến, thời gian càng kéo càng dài ra, Văn Bân lúc này bị công thế lăng lệ của đối phương chế ngự, đâu còn có thể phân thần làm gì khác. Dưới sự bất đắc dĩ, cũng chỉ tốt nhất là thay đổi kế hoạch.
"Động thủ…"
Một âm thanh sắc bén hét vang động núi rừng.
Thì tại lúc này, trong bụi cỏ vọt ra một đạo hắc ảnh, trực tiếp hướng Chu Tĩnh Nguyệt bắn tới.
"Tinh…"
Còn không đợi Trương Tĩnh phản ứng lại, Long Ngâm Kiếm sau lưng Phó Suất đã xuất khỏi vỏ, người nhanh như gió, tay vẽ Thái Cực, tâm động ý động, liên miên bất tuyệt… Chính là Võ Đang tuyệt học "Vô Thượng Thái Cực Kiếm Pháp"
"Đinh đinh đinh đinh…"
Binh khí xung đột va chạm phát ra âm thanh như chuông bạc, đám người bắt đầu hỗn chiến, Nhan Nguyệt Thi cũng thầm lo lắng, trong lòng không biết làm sao để bảo hộ Chu Phượng thoát thân, chỉ biết cảnh giác để ý tình huống xung quanh.
Đám người thần bí đều là sát thủ chữ Thiên của Ảnh Sát Môn, bọn chúng chẳng những võ công quỷ dị độc ác, mà còn chỉ công không thủ, hoàn toàn là lối đánh không cần mạng, vây quanh Phó Suất với "Vô Thượng Thái Cực Kiếm Pháp"phòng ngự kinh thiên, nhưng đối mặt thế công như vậy cũng chỉ cười khổ không thôi, nào dám nửa điểm xem thường, từ đây có thể nhìn ra, đối phương vì sát hại Tam công chúa mà đã xuất vốn thật nhiều.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Thiết Nam trong lòng lo lắng, nhưng chỉ vì lần này đối thủ thực lực cường đại, có thể giữ vững thế công cũng xem như là không tệ rồi, vẫn đang cùng Văn Bân tiếp tục chiến đấu,h ai bên đều dùng hết toàn lực đánh đến nan phân nan giải… Ngoài ra những hắc y nhân còn lại trông ra tình huống cũng động thủ động cước loạn xạ, một trường đại chiến cứ như vậy bạo phát.
"Lên!"
"Giết…"
….
Nhan Nguyệt Thi một tay ôm lấy Chu Phượng, một tay vung hoa kiếm ngập trời, giết đến địch thủ tay chân rối loạn!
Trải qua biến cố vừa rồi, Chu Tĩnh Nguyệt đã hồi phục bình tĩnh lại, cùng Trương Tĩnh mọi người đứng một bên, nỗ lực ngăn cản địch nhân xâm phạm. Nhưng thân hình Tư Đồ Yến nhẹ nhàng bay xuyên qua lại giữa đám người, mặc tình hắc y nhân thi triển sát chiêu làm sao cũng không mảy may chạm được.
Đã vậy đám hắc y nhân này suy cho cùng cũng là một lũ liều mạng, đối mặt sát đấu càng đánh càng dũng. Chỉ trong khoảnh khắc, đám người Chu Tĩnh Nguyệt đã lộ sắc mặt mệt mỏi, cứ như vậy tiếp diễn không tránh khỏi thất thủ.
Chiến thế dần dần loan ra khắp nơi, tiếng hô chém giết không ngừng vang động núi rừng, cục diện cũng càng lúc càng hỗn loạn...
Đột nhiên lúc này, phía xa lại có lại có mười đạo thân ảnh bay nhanh đến.
Chẳng lẽ lại là sát thủ?
Lúc Chu Tĩnh Nguyệt cảm thấy vạn phần cay đắng, một thanh âm quen thuộc truyền đến: "Công chúa điện hạ chớ kinh hãi, Long vệ trưởng Trương Xuyên đến hộ giá".
Lời nói vừa dứt, một đám người y phục màu vàng xông vào trong tràng, nháy mắt đem công thế của hắn y nhân khóa lại, lập tức vây bảo hộ xung quanh Tam công chúa mọi người, mà đầu lĩnh chính là "Long Nhất" Trương Xuyên.
Long vệ chính là hoàng bài của Hoàng tộc, trừ phi gặp phải biến cố Hoàng tộc, bình thường không dễ dàng xuất động. Hiện tại thấy Long vệ đã đến, Chu Tĩnh Nguyệt tự nhiên an tâm không ít.
"Long Cửu tham kiến đại nhân" Trương Tĩnh nhìn người vừa đến,lập tức tiến vế phía trước hành lễ.
"Hừm!" Trương Xuyên lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương nói: "Tử nha đầu ngươi càng ngày càng láo xược, lại dám tự mình dẫn công chúa điện hạ xuất cung, nếu công chúa điện hạ có gì ngoài ý muốn, ta thấy ngươi mười cái đầu cũng không đủ… Đợi trở về ta sẽ thu thập ngươi".
Trương Tĩnh tự biết lần này phạm lỗi không nhỏ, chỉ lặng lẽ cuối cầu, Chu Tĩnh Nguyệt thấy vậy trong lòng bất nhẫn, cố gắng khuyên giải: "Trương đại nhân không cần trách cứ Long Cửu, chuyện này chính là do ta mà ra, là ta ép nàng ra ngoài… Đúng rồi, các ngươi sao lại đến đây?"
Có công chúa cầu tình, Trương Xuyên cũng không nói thêm gì nữa, chuyển đề tài khác nói: "Hiện giờ triều cục hỗn loạn, Ngao thủ lĩnh biết được Tam công chúa bị ám sát nên lệnh ta đến bảo hộ. Nhưng chỉ là trên đường gặp phải không ít sát thủ mai phục,cho nên bây giờ mới đến" Nói xong nhìn lại tình huống xung quanh.
Trong rừng vẫn như cũ tranh đấu không ngừng, Văn Bân cùng Thiết Nam vẫn đang kịch đấu. Ở hướng khác, Phó Suất đang một địch năm vẫn không rơi vào thế hạ phong, còn Nhan Nguyệt Thi và Tư Đồ Yến cũng an lành không việc gì.
Thế cục theo đó dần ổn định, Chu Tĩnh Nguyệt đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Trương đại nhân, nhanh nhanh cho ta biết, Phụ hoàng của ta hiện giờ rốt cuộc như thế nào?"
"Điều này…" Trương Xuyên mặt buồn rầu nói: "Lúc công chúa bỏ đi không bao lâu, hoàng thượng liên tục ốm đau, đến như Thái y bọn họ cũng không cách nào trị tận gốc phiền muộn ức kết của Hoàng thượng, vì phòng ngừa có người thừa cơ hội làm loạn, Ngao thủ lĩnh và vài vị cung phụng giữ kín nội bộ trong cung".
"Phụ hoàng, Phụ hoàng… Tam nhi xin lỗi người! Là con không tốt… Là con không tốt!!" Chu Tĩnh Nguyệt nghe được Phụ thân bệnh nặng, nghĩ lại những việc đã qua của mình trong lòng không khỏi hỗ thẹn đau lòng, bỗng nhiên quỵ xuống trên mặt đất, ôm mặt mà khóc.
Trương Tĩnh trong long buồn bã, tiến về phía trước đỡ công chúa lên nói: "Hoàng thượng là chân mệnh thiên tử, cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì, nói không chừng đợi công chúa vừa hồi cung, bệnh của hoàng thượng sẽ khỏi thôi".
"Phụ hoàng nhất định sẽ không có chuyện gì! Nhất định sẽ không…" Chu Tĩnh Nguyệt lau nước mắt kiên định gật gật đầu nói: "Được,đợi xong mọi chuyện ở đây chúng ta nhanh chóng trở về Hoàng cung".
"Rõ!"
/800
|