"Ta tên Thiết Huyết, nam nhi Thiết Huyết".
"Nam nhi Thiết Huyết…"
Dưới sự kích động của Đồng Tường , đám người Huynh đệ hội sục sôi, phấn chấn không thôi.
Đã như thế, để tiếng hô gọi càng lúc càng mãnh liệt hơn.
"Thiết Huyết!"
"Thiết Huyết! Thiết Huyết"
"Thiết Huyết! Thiết Huyết! Thiết Huyết"
Nếu là trước đây, có người hỏi: trên giang hồ người nào là lợi hại nhất?
Mọi người tất nhiên đều trả lời: Tự nhiên là Thập đại cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo! Bởi vì bọn họ chính là đại biểu cho đỉnh cao của võ học, là tượng trưng của thực lực!
Chính là giờ đây, trong mắt mọi người, những kẻ được gọi là cao thủ, chỉ bất quá là một đám vô sỉ chỉ biết tư lợi, cho dù võ công phi thường lợi hại, cũng chỉ là siêp cấp vô sỉ mà thôi. Duy chỉ có Thiết Huyết, với nhân cách mị lực như thế, võ công cảnh giới như thế, mới có tư cách được xưng là cao thủ lý tưởng trong lòng bọn họ.
Lúc này, tình huống tại trường liếc qua là rõ!
Hắc bạch lưỡng đạo cơ hồ cao thủ xuất hết, ngay cả đại biểu các thế lực trung gian cũng ở trong, duy có Thanh Bang án binh bất động, khiến cho giang hồ mọi người đối với Thanh Bang thêm vài phần kính trọng.
Bất quá, đại thế giang hồ lấy nhiều làm chính, dù Thanh Bang bất động, ưu thế trên trường vẫn như cũ thuộc về phía các đại thế lực. Cho nên mọi người cũng vì Thiết Huyết mà bất bình căm phẫn.
Trong tiếng hô sùng bái, Thiết Huyết đằng không, từ trời cao nhìn xuống, lập tức các đại cao thủ liên tiếp nhảy theo, một hồi đại chiến rung động giang hồ tại đây triển khai.
Chiến đấu kịch liệt vượt xa với dự tưởng.
Phải biết rằng, mười đại cao thủ, tùy tiện một người trong đấy đều là uy chấn bát phương, càng huống chi cả mười đều xuất hiện, uy thế có thể tưởng tượng ra.
Mọi người chỉ thấy không trung các loại ánh sáng đủ sắc chớp hiện chói mắt, kỳ công dị học xuất tầng tầng bất tận, làm cho người nhìn mà tâm thần kích động, nhãn thần hoa lên, hận không lập tức học được…
Trong thoáng chốc, không khí chất động không ngừng, mọi người hô hấp trở nên chút loạn.
"Oành!"
"Oành oành oành!"
Một tiếng chấn động kịch liệt, khiến tâm thần run rẩy. Huyết khí cuộn chảy, người võ công thấp kém tới tấp chạy lui về sau, tránh xa khỏi chu vi "Tụ võ đài".
Tại trung ương của ánh sáng, Thiết Huyết trong tay cầm ma binh, múa động dày đặc đến gió thấu không ra, giống như một kén tằm to lớn, sít sao bảo hộ tự mình ở trong, không người nào có thể công phá.
Kịch liệt tranh đấu, thời gian qua rất nhanh…
Lấy mười địch một, các đại cao thủ vậy mà công mãi không xong, càng bị người khinh bỉ.
Tình huống như vậy quả thật làm cho người của các đại thế lực chán nản không thôi… Nếu tiếp tục thế, người của các đại thế lực làm sao có thể ngẩng đầu hành tẩu giang hồ?
Dưới tình huống như thế, các đại cao thủ đều lọt vào tròng của Thiết Huyết.
"Ý chí" cùng "niềm tin" là hạch tâm của quần thể, nếu là bị hủy, sau này muốn ngưng tụ cũng là ngàn vạn khó khăn. Không biết sao chuyện biến thành thế này, ai cũng không thể thay đổi, chỉ diệt trừ được đối phương, mới có thể vãn hồi thế cục sau cùng.
Quan Mạc Vân nhìn toàn cục, lớn tiếng trách mắng: "Chư vị nếu là sợ đầu sợ đuôi, chúng ta tất cả đừng mong thành công".
Một câu nói, quả nhiên là nói trúng tâm các đại cao thủ. Bọn họ những người này đều là giữ lòng riêng, không chịu hiển lộ thực lực chân chính của mình, không nghĩ tới Quan Mạc Vân một lời điểm trúng, thật mất hết mặt mũi.
Cân nhắc lợi hại, các đại cao thủ quyết định phóng tay xuất lực.
"Quan Tông chủ nói không sai! Không thể để Thiết Huyết phát triển thêm".
Thượng Quan Phi Hồng dã tâm không giảm, đến lúc này tự nhiên không muốn chứng kiến Huynh đệ hội độc đại giang hồ.
Có người dẫn đầu, các đại cao thủ cũng đều xuất ngôn phụ họa.
"Lên!"
"Nghịch thiên duy ngã cửu trọng kình".
Quan Mạc Vân song chưởng huy động, hình thành hắc động to lớn, như muốn thôn phệ tất cả.
"Khí phách sơn hà".
Thượng Quan Phi Hồng khí thế tăng vọt, những lằn xanh trực vồ tới trước.
"Huyết hải vô nhai…"
Cừu Hận Huyết lấy ra loan đao, hóa thân thành một đoàn huyết vụ quỷ dị.
"Thần long hiện!"
Xà Vô Quân xà tiên linh động, như thần long ẩn hiện, uốn xuất hiểm độc.
"Quỳ hoa thất tuyệt kình!"
Minh Tâm hội tụ lực lượng toàn thân vào song quyền, một đạo quang hoa xẹt qua, như phải phá hết thảy ngăn cản.
"Nhất kiếm thiên ngoại!"
Mạnh Trường Thiên thu kiếm vào vỏ, lại bạt xuất ra, hóa thành vạn trượng ngân quang…
"Vạn kiếm tề phi".
Cổ Kiếm Nhân một kiếm phi xuất, tuy không có thế của vạn kiếm, nhưng cũng có bách kiếm chi uy.
"Phách kiếm quyết".
Bộ Siêu Quần trong tay là đại kiếm, từ trên chém xuống, bá đạo vô cùng.
"Phong vân động!"
Phương Đông Minh Không song cước lướt gió, đang tĩnh chợt động thế như lôi đình.
Các đại tuyệt học đương thời đều hiện ra, trận thế hoa lệ quả thực trước nay chưa từng thấy.
Bầu không khí ngưng trọng dị thường.
Dưới đài lòng người nghiêm trọng, nín thở thật sâu, đám người Nhạc Phàm cũng là chau mày, mà người các đại thế lực lộ ra ánh mắt chờ mong.
Có thể kháng trụ được không? Thiết Huyết có thành không?
Không ai có thể khẳng định điều gì, tranh đấu chỉ trong sát na.
"Bùng!"
"Oành…"
"Oành oành oành…"
"Oành oành oành oành…"
Từng đợt từng đợt chấn đinh tai nhức óc! Mọi người tựa hồ cảm thấy cả tim cũng vọt nhảy ra.
Khí kình tán loạn, hình thành một cái kén bằng ánh sáng to lớn, nhất thời bao phủ Thiết Huyết trong đấy.
Chẳng lẽ kết thúc rồi sao?
Trong cái kén đó, Thiết Huyết cười lạnh không thôi, hắn hết thảy vì hôm nay, tốn hao không biết bao nhiêu nỗ lực cùng tâm huyết, lại có thể bại ở đây? Hắn chính là muốn lập uy, muốn giang hồ thần phục, muốn đem tự mình ở trên đỉnh cao mà dẫn dắt giang hồ.
Mọi người đều tưởng rằng "Phệ hồn" chỉ sắc bén, mà không biết rằng đặc tính khác trong nó, đó là người cầm ma binh trong tay, đối với thiên địa chi thế nắm càng dễ dàng hơn. Phải biết, thiên đạo cao thủ cùng tiên thiên cao thủ khác nhau, chính là sự nắm giữ cùng vận dụng thiên địa chi thế.
Ngẫm lại, thế gian người nào có thể so cao thấp cùng thiên địa? Cùng lôi điện cộng lực? Cùng thủy hỏa tương dung? Bởi vậy, ai có thể lấy được một chút thiên địa chi thế, uy lực tự nhiên khó mà tưởng tượng. Mà ma binh "Phệ hồn" lại là có thể tăng năng lực lợi dụng thiên địa chi thế lên rất nhiều, tự nhiên uy lực vô cùng, cho nên mới có lời: "Có được ma binh, thiên hạ vô địch".
"Oành…"
Kén bạo phá ra, các đại cao thủ lũ lượt bị chấn văng, duy chỉ còn một thân ảnh cao gầy vẫn đứng tại không trung.
"Tới hay lắm! Vậy, để ta cho các người biết, cái gì gọi là lực lượng! Thực lực chênh lệch, không phải người nhiều là có thể lấp đầy…"
"Ha ha ha ha…"
Trong tiếng cười cuồng ngạo, Thiết Huyết trán hiện những lằn chạy ngang dọc, như giận dữ tóc đều dựng lên! Quanh thân tản ra khí thế bễ nghế thiên hạ.
Giơ cao ma binh, một cổ áp lực phô thiên cái địa, như gió cuốn mà đến.
Đám người Quan Mạc Vân mặc dù được cho là thiên đạo cao thủ, nhưng bọn hắn dù sao cũng chưa bước vào thiên đạo, đối mặt với thiên đia uy thế như vậy, bọn họ làm sao có thể kháng lại, đến một nửa thực lực lúc bình thường cũng không thể phát huy.
"Ma binh phá…"
Tiếng gầm điên cuồng rung trời, trực phá cửu tiêu hoàng tuyền.
Một chiêu này chính là Thiết Huyết đạt được từ "Phệ hồn" chi lực.
"Tinh…"
Một đạo ánh sáng màu đen vạch phá thiên địa, thẳng xuống trung ương Tụ võ đài, so với ngày qua thì càng uy lực gấp trăm lần.
"Oành…"
Ánh sáng màu đen thôn phệ cả Tụ võ đài, đám người các đại thế lực đều bị bao lấy ở trong.
Thiên địa chi uy, sao có thể ngăn cản!
Từng tia sáng tiêu tan dần hiện ra, Tụ võ đài vẫn hoàn hảo như cũ hiện ra trước mặt mọi người, đến ngay cả người các đại thế lực trên đài cao cũng là bình yên vô sự.
Chẳng lẽ hết thảy đều chỉ là ảo giác? Nếu thật sự là ảo giác, thì cũng quả thật là quá chân thật.
Mọi người lại nhìn lên đài cao, chỉ thấy mấy người gian nan từ trên nền bò dây, đồng thời khóe miệng còn dính máu tươi, hiển nhiên đã thụ trọng thương. Bọn họ đúng là thập đại cao thủ kia.
Thất bại rồi, đám người Quan Mạc Vân lấy mười địch một, cuối cùng lại là thất bại.
Cả hội trường một mảng trầm tĩnh, cơ hồ mọi người đều là một biểu tình rung động, kinh hãi! Những nhân sĩ giang hồ bình thường lại càng sợ ngây ngốc! Ai cũng không có nghĩ tới, Thiết Huyết lại với tư thái cường hãn tới như thế hoàn toàn áp đảo đám người Quan Mạc Vân.
Vừa rồi sự xúc động trong nháy mắt kia, tất cả mọi người vĩnh viễn không thể quên! Giờ phút này hết thảy phát sinh, khắc sâu hơn bao giờ hết ở trong đầu mọi người.
Thiết Huyết chậm rãi hạ xuống, tay cầm ma binh ngạo nghễ giữa trường… Áo bào lay động, khí thế to lớn, giống như chiến thần giáng lâm.
Nhìn các đại cao thủ trọng thương chung quang, Thiết Huyết cười nhạt. Hắn dụng cường đại lực lượng để nói cho mọi người biết, đây lêtswj chênh lệch về thực lực.
Đại hội nhất thời một trận tĩnh lặng chết chóc!
"Cha!"
Đột nhiên một tiếng gọi lớn, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng này.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, nhưng chỉ thấy xa xa c một đám đông…
Một đám hồng y nhân từ ngang trời xuất hiện, đồng thời nhảy tới đài cao. Mà trong đó có một nữ tự bị bọn chúng chế trụ, chính là tiếng nàng kêu gọi.
Quan Mạc Vân hai mắt mở lớn, nữ tử này dĩ nhiên lại là nữ nhi của hắn, Quan Tâm!
"Nam nhi Thiết Huyết…"
Dưới sự kích động của Đồng Tường , đám người Huynh đệ hội sục sôi, phấn chấn không thôi.
Đã như thế, để tiếng hô gọi càng lúc càng mãnh liệt hơn.
"Thiết Huyết!"
"Thiết Huyết! Thiết Huyết"
"Thiết Huyết! Thiết Huyết! Thiết Huyết"
Nếu là trước đây, có người hỏi: trên giang hồ người nào là lợi hại nhất?
Mọi người tất nhiên đều trả lời: Tự nhiên là Thập đại cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo! Bởi vì bọn họ chính là đại biểu cho đỉnh cao của võ học, là tượng trưng của thực lực!
Chính là giờ đây, trong mắt mọi người, những kẻ được gọi là cao thủ, chỉ bất quá là một đám vô sỉ chỉ biết tư lợi, cho dù võ công phi thường lợi hại, cũng chỉ là siêp cấp vô sỉ mà thôi. Duy chỉ có Thiết Huyết, với nhân cách mị lực như thế, võ công cảnh giới như thế, mới có tư cách được xưng là cao thủ lý tưởng trong lòng bọn họ.
Lúc này, tình huống tại trường liếc qua là rõ!
Hắc bạch lưỡng đạo cơ hồ cao thủ xuất hết, ngay cả đại biểu các thế lực trung gian cũng ở trong, duy có Thanh Bang án binh bất động, khiến cho giang hồ mọi người đối với Thanh Bang thêm vài phần kính trọng.
Bất quá, đại thế giang hồ lấy nhiều làm chính, dù Thanh Bang bất động, ưu thế trên trường vẫn như cũ thuộc về phía các đại thế lực. Cho nên mọi người cũng vì Thiết Huyết mà bất bình căm phẫn.
Trong tiếng hô sùng bái, Thiết Huyết đằng không, từ trời cao nhìn xuống, lập tức các đại cao thủ liên tiếp nhảy theo, một hồi đại chiến rung động giang hồ tại đây triển khai.
Chiến đấu kịch liệt vượt xa với dự tưởng.
Phải biết rằng, mười đại cao thủ, tùy tiện một người trong đấy đều là uy chấn bát phương, càng huống chi cả mười đều xuất hiện, uy thế có thể tưởng tượng ra.
Mọi người chỉ thấy không trung các loại ánh sáng đủ sắc chớp hiện chói mắt, kỳ công dị học xuất tầng tầng bất tận, làm cho người nhìn mà tâm thần kích động, nhãn thần hoa lên, hận không lập tức học được…
Trong thoáng chốc, không khí chất động không ngừng, mọi người hô hấp trở nên chút loạn.
"Oành!"
"Oành oành oành!"
Một tiếng chấn động kịch liệt, khiến tâm thần run rẩy. Huyết khí cuộn chảy, người võ công thấp kém tới tấp chạy lui về sau, tránh xa khỏi chu vi "Tụ võ đài".
Tại trung ương của ánh sáng, Thiết Huyết trong tay cầm ma binh, múa động dày đặc đến gió thấu không ra, giống như một kén tằm to lớn, sít sao bảo hộ tự mình ở trong, không người nào có thể công phá.
Kịch liệt tranh đấu, thời gian qua rất nhanh…
Lấy mười địch một, các đại cao thủ vậy mà công mãi không xong, càng bị người khinh bỉ.
Tình huống như vậy quả thật làm cho người của các đại thế lực chán nản không thôi… Nếu tiếp tục thế, người của các đại thế lực làm sao có thể ngẩng đầu hành tẩu giang hồ?
Dưới tình huống như thế, các đại cao thủ đều lọt vào tròng của Thiết Huyết.
"Ý chí" cùng "niềm tin" là hạch tâm của quần thể, nếu là bị hủy, sau này muốn ngưng tụ cũng là ngàn vạn khó khăn. Không biết sao chuyện biến thành thế này, ai cũng không thể thay đổi, chỉ diệt trừ được đối phương, mới có thể vãn hồi thế cục sau cùng.
Quan Mạc Vân nhìn toàn cục, lớn tiếng trách mắng: "Chư vị nếu là sợ đầu sợ đuôi, chúng ta tất cả đừng mong thành công".
Một câu nói, quả nhiên là nói trúng tâm các đại cao thủ. Bọn họ những người này đều là giữ lòng riêng, không chịu hiển lộ thực lực chân chính của mình, không nghĩ tới Quan Mạc Vân một lời điểm trúng, thật mất hết mặt mũi.
Cân nhắc lợi hại, các đại cao thủ quyết định phóng tay xuất lực.
"Quan Tông chủ nói không sai! Không thể để Thiết Huyết phát triển thêm".
Thượng Quan Phi Hồng dã tâm không giảm, đến lúc này tự nhiên không muốn chứng kiến Huynh đệ hội độc đại giang hồ.
Có người dẫn đầu, các đại cao thủ cũng đều xuất ngôn phụ họa.
"Lên!"
"Nghịch thiên duy ngã cửu trọng kình".
Quan Mạc Vân song chưởng huy động, hình thành hắc động to lớn, như muốn thôn phệ tất cả.
"Khí phách sơn hà".
Thượng Quan Phi Hồng khí thế tăng vọt, những lằn xanh trực vồ tới trước.
"Huyết hải vô nhai…"
Cừu Hận Huyết lấy ra loan đao, hóa thân thành một đoàn huyết vụ quỷ dị.
"Thần long hiện!"
Xà Vô Quân xà tiên linh động, như thần long ẩn hiện, uốn xuất hiểm độc.
"Quỳ hoa thất tuyệt kình!"
Minh Tâm hội tụ lực lượng toàn thân vào song quyền, một đạo quang hoa xẹt qua, như phải phá hết thảy ngăn cản.
"Nhất kiếm thiên ngoại!"
Mạnh Trường Thiên thu kiếm vào vỏ, lại bạt xuất ra, hóa thành vạn trượng ngân quang…
"Vạn kiếm tề phi".
Cổ Kiếm Nhân một kiếm phi xuất, tuy không có thế của vạn kiếm, nhưng cũng có bách kiếm chi uy.
"Phách kiếm quyết".
Bộ Siêu Quần trong tay là đại kiếm, từ trên chém xuống, bá đạo vô cùng.
"Phong vân động!"
Phương Đông Minh Không song cước lướt gió, đang tĩnh chợt động thế như lôi đình.
Các đại tuyệt học đương thời đều hiện ra, trận thế hoa lệ quả thực trước nay chưa từng thấy.
Bầu không khí ngưng trọng dị thường.
Dưới đài lòng người nghiêm trọng, nín thở thật sâu, đám người Nhạc Phàm cũng là chau mày, mà người các đại thế lực lộ ra ánh mắt chờ mong.
Có thể kháng trụ được không? Thiết Huyết có thành không?
Không ai có thể khẳng định điều gì, tranh đấu chỉ trong sát na.
"Bùng!"
"Oành…"
"Oành oành oành…"
"Oành oành oành oành…"
Từng đợt từng đợt chấn đinh tai nhức óc! Mọi người tựa hồ cảm thấy cả tim cũng vọt nhảy ra.
Khí kình tán loạn, hình thành một cái kén bằng ánh sáng to lớn, nhất thời bao phủ Thiết Huyết trong đấy.
Chẳng lẽ kết thúc rồi sao?
Trong cái kén đó, Thiết Huyết cười lạnh không thôi, hắn hết thảy vì hôm nay, tốn hao không biết bao nhiêu nỗ lực cùng tâm huyết, lại có thể bại ở đây? Hắn chính là muốn lập uy, muốn giang hồ thần phục, muốn đem tự mình ở trên đỉnh cao mà dẫn dắt giang hồ.
Mọi người đều tưởng rằng "Phệ hồn" chỉ sắc bén, mà không biết rằng đặc tính khác trong nó, đó là người cầm ma binh trong tay, đối với thiên địa chi thế nắm càng dễ dàng hơn. Phải biết, thiên đạo cao thủ cùng tiên thiên cao thủ khác nhau, chính là sự nắm giữ cùng vận dụng thiên địa chi thế.
Ngẫm lại, thế gian người nào có thể so cao thấp cùng thiên địa? Cùng lôi điện cộng lực? Cùng thủy hỏa tương dung? Bởi vậy, ai có thể lấy được một chút thiên địa chi thế, uy lực tự nhiên khó mà tưởng tượng. Mà ma binh "Phệ hồn" lại là có thể tăng năng lực lợi dụng thiên địa chi thế lên rất nhiều, tự nhiên uy lực vô cùng, cho nên mới có lời: "Có được ma binh, thiên hạ vô địch".
"Oành…"
Kén bạo phá ra, các đại cao thủ lũ lượt bị chấn văng, duy chỉ còn một thân ảnh cao gầy vẫn đứng tại không trung.
"Tới hay lắm! Vậy, để ta cho các người biết, cái gì gọi là lực lượng! Thực lực chênh lệch, không phải người nhiều là có thể lấp đầy…"
"Ha ha ha ha…"
Trong tiếng cười cuồng ngạo, Thiết Huyết trán hiện những lằn chạy ngang dọc, như giận dữ tóc đều dựng lên! Quanh thân tản ra khí thế bễ nghế thiên hạ.
Giơ cao ma binh, một cổ áp lực phô thiên cái địa, như gió cuốn mà đến.
Đám người Quan Mạc Vân mặc dù được cho là thiên đạo cao thủ, nhưng bọn hắn dù sao cũng chưa bước vào thiên đạo, đối mặt với thiên đia uy thế như vậy, bọn họ làm sao có thể kháng lại, đến một nửa thực lực lúc bình thường cũng không thể phát huy.
"Ma binh phá…"
Tiếng gầm điên cuồng rung trời, trực phá cửu tiêu hoàng tuyền.
Một chiêu này chính là Thiết Huyết đạt được từ "Phệ hồn" chi lực.
"Tinh…"
Một đạo ánh sáng màu đen vạch phá thiên địa, thẳng xuống trung ương Tụ võ đài, so với ngày qua thì càng uy lực gấp trăm lần.
"Oành…"
Ánh sáng màu đen thôn phệ cả Tụ võ đài, đám người các đại thế lực đều bị bao lấy ở trong.
Thiên địa chi uy, sao có thể ngăn cản!
Từng tia sáng tiêu tan dần hiện ra, Tụ võ đài vẫn hoàn hảo như cũ hiện ra trước mặt mọi người, đến ngay cả người các đại thế lực trên đài cao cũng là bình yên vô sự.
Chẳng lẽ hết thảy đều chỉ là ảo giác? Nếu thật sự là ảo giác, thì cũng quả thật là quá chân thật.
Mọi người lại nhìn lên đài cao, chỉ thấy mấy người gian nan từ trên nền bò dây, đồng thời khóe miệng còn dính máu tươi, hiển nhiên đã thụ trọng thương. Bọn họ đúng là thập đại cao thủ kia.
Thất bại rồi, đám người Quan Mạc Vân lấy mười địch một, cuối cùng lại là thất bại.
Cả hội trường một mảng trầm tĩnh, cơ hồ mọi người đều là một biểu tình rung động, kinh hãi! Những nhân sĩ giang hồ bình thường lại càng sợ ngây ngốc! Ai cũng không có nghĩ tới, Thiết Huyết lại với tư thái cường hãn tới như thế hoàn toàn áp đảo đám người Quan Mạc Vân.
Vừa rồi sự xúc động trong nháy mắt kia, tất cả mọi người vĩnh viễn không thể quên! Giờ phút này hết thảy phát sinh, khắc sâu hơn bao giờ hết ở trong đầu mọi người.
Thiết Huyết chậm rãi hạ xuống, tay cầm ma binh ngạo nghễ giữa trường… Áo bào lay động, khí thế to lớn, giống như chiến thần giáng lâm.
Nhìn các đại cao thủ trọng thương chung quang, Thiết Huyết cười nhạt. Hắn dụng cường đại lực lượng để nói cho mọi người biết, đây lêtswj chênh lệch về thực lực.
Đại hội nhất thời một trận tĩnh lặng chết chóc!
"Cha!"
Đột nhiên một tiếng gọi lớn, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng này.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, nhưng chỉ thấy xa xa c một đám đông…
Một đám hồng y nhân từ ngang trời xuất hiện, đồng thời nhảy tới đài cao. Mà trong đó có một nữ tự bị bọn chúng chế trụ, chính là tiếng nàng kêu gọi.
Quan Mạc Vân hai mắt mở lớn, nữ tử này dĩ nhiên lại là nữ nhi của hắn, Quan Tâm!
/800
|