Đối với người bất hạnh mà nói, vô luận thời gian là bao lâu, hạnh phúc đều ngắn ngủi.
Đối với người may mắn mà nói, vô luận có hạnh phúc bao lâu, thời gian đều ngắn ngủi!
Tạ chốn hồng trần sâu thẳm này, Nhạc Phàm đã may mắn, mặc dù kinh qua ngàn vạn đau khổ, nhưng giờ phút này, hắn đã có thể cảm thấy hạnh phúc ở bên mình.
Hai người bên nhau, hồn nhiên quên đi tất cả.
Một lúc lâu, Nhạc Phàm ngẩng đầu, nhìn ra bốn phía hỏi: "Trần Hương, chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Nơi này là biển cả, chúng ta đang ở trên một chiếc thuyền lớn" Trần Hương thỉ thẻ từ trong lòng của Nhạc Phàm lên tiếng: "Là một người phụ nữ tên là Thi Bích Dao đưa chúng ta tới, nghe họ nói mục đích là vì người".
"Ở trên thuyền?!" Nhạc Phàm gật đầu, trong lòng đã hiểu.
"Có phải có cái gì không đúng phải không?" Trần Hương nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
"Không có gì" Nhạc Phàm nhẹ nhàng ôm lấy Trần Hương, trấn an nói: "Muội không nên lo lắng, lúc đầu ta có đáp ứng dẫn bọn họ đi tìm một vật, sau khi xong việc sẽ rời đi, nói vậy lúc này hẳn là đang trên đường đến đó".
"Tìm đồ vật?" Trần Hương đôi mi thanh tú nhướn lên: "Muội thấy những người này mỗi người đều không đơn giản, hẳn đều là 'người tu hành', sao lại cần người hỗ trợ tìm đồ vật? Hơn nữa, thái độ của bọn họ cũng không tốt, thậm chí có chút cực đoan!" Nghĩ lại tình hình lúc Hồng bào lão phụ động thủ đối với đối với Nhạc Phàm, trong lòng Trần Hương như có lửa.
Thái độ!? Nhạc Phàm tức cười, hắn quả thật không có để ý thái độ của người khác đối với mình. Lúc đầu, nếu không có Thi Bích Dao bắt Tiểu Minh Hữu để trao đổi, hắn làm sao chịu hợp tác với đối phương? Thái độ của hai bên, tự nhiên sẽ không có chổ nào tốt cả.
"Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt…"
Nhạc Phàm trong ánh mắt sắc bén lộ ra sự ôn hòa, hắn không muốn lây sự buồn rầu của mình sang cho Trần Hương, càng không muốn đối phương gặp nguy hiểm gì, vì vậy nói sang chuyện khác: "Nhã Nhi, chúng ta ở trên thuyền đã bao nhiêu ngày rồi?"
"Muội cũng không biết" Trần Hương lắc đầu nói: "Khi muội tỉnh lại thì đã ở trên thuyền rồi, sau đó… đã ở chỗ này ba ngày".
Ba ngày rất ngắn ngủi, nhưng đối với một người đang chờ đợi mà nói, ba canh giờ cũng đã là khó mà chịu nổi rồi.
Nhìn khuôn mặt gầy ốm của Trần Hương, Nhạc Phàm cảm thấy đau lòng. Hắn có thể hiểu được… Bởi vì, hắn đã chờ đợi giờ phút này, không biết đã đợi bao nhiêu ngày tháng rồi!
Trần Hương mặt giản ra cười nói: "Ca, người vì muội, kinh qua nhiều khổ nạn như vậy, thậm chí ngay cả tính mạng cũng có thể bỏ đi, Trần Hương đợi ba ngày thì tính làm gì?"
Nhạc Phàm nắm thật chặt tay, sự ấm áp truyền đến trái tim của hai người.
Dừng một chút, Trần Hương quan tâm hỏi: "Ca ca, người hiện tại thân thể đã không có việc gì rồi chứ?"
Nhạc Phàm vuốt nhẹ mái tóc trắng như tuyết nói: "Ngoại trừ mái tóc trắng này, thì cái gì cũng rất khỏe, so với trước còn muốn khỏe hơn".
"Ca, người tu luyện công pháp gì vậy? Thật kỳ quái…" Lập tức, Trần Hương đem những nghi hoặc trong lòng mà mình đã thấy ngày đó nhất nhất nói lại cho Nhạc Phàm, người nọ mắt lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
"Đan tâm thạch?!"
Nhạc Phàm sờ sờ viên đá nhỏ trên cổ, thủy chung nghĩ không hiểu vật ấy rốt cuộc có gì bí mật! Hắn nhớ, Lý Đàm cha hắn khi đưa vật này cho hắn, vẻ mặt phi thường trịnh trọng, chính là sự minh chứng cho một thợ săn vĩ đại. Hiện suy nghĩ lại, tất nhiên không phải đơn giản như vậy.
Tiếp theo lấy ra "Thiên tinh", Nhạc Phàm kỳ quái hỏi: "Nhã nhi, muội là người của Ẩn tông, có biết "Thiên tinh" này là vật gì không?"
"Đại ca, "Thiên tinh" này là vật rất tốt đấy…" Trần Hương vui vẻ cười nói: "Tại tu hành giới, tu luyện phi thường khó khăn, chẳng những tư chất phải rất tốt, còn phải có cơ sở vật chất hùng hậu… Cho nên mới có sự tranh chấp thiên hạ giữa Ẩn tông và Ma Môn, mà "Thiên tinh" này chính là năng lượng tinh túy. Người trong tu hành giới có thể thông qua "Thiên tinh" mà trực tiếp hấp thu chuyển hóa năng lượng, sử dụng để đề cao chân nguyên của bản thân nhanh hơn, hơn nữa không bị sự giới hạn của cảnh giới!"
Thấy Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi, bộ dáng cũng không chút quan tâm, Trần Hương khó chịu bày ra bộ dáng của nữ nhi: "Đại ca đừng xem thường "Thiên tinh" này, đối với người trong tu hành giới mà nói, vật này chính là rất khó mà có được, tựa như người nghèo ở thế tục thấy được một khối hoàng kim thật lớn vậy, quả thực không thể đo lường! Nếu không, lúc Vô Trần Tử đánh cuộc cùng Ma Môn, cũng sẽ không do dự không quyết" Nhìn "Thiên tinh" trong tay Nhạc Phàm, Trần Hương hai mắt vui vẻ như hai mảnh trăng non.
"Thì ra là như vậy, khó trách…"
Nhớ tới vẻ mặt của mấy người đó lúc ấy, Nhạc Phàm cũng hiểu ra. Lập tức, hắn đưa tay cầm ba mảnh "Thiên tinh" đặt ở trong tay Trần Hương.
"Ca…"
"Nếu đối với muội có chỗ tốt, cứ giữ để tu luyện đi! Muội an toàn, ta mới yên tâm".
"…" Trần Hương yên lặng nhận lấy, trong mắt như ngân ngấn nước mắt. Nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng ôn nhu của đối phương, mặc dù Nhạc Phàm cho tới bây giờ cũng không hiểu cách biểu hiện sự ôn nhu của mình như thế nào…
Nhìn bộ dáng của Trần Hương, Nhạc Phàm ngược lại nhớ tới một chuyện, mày càng ngưng trọng, suy nghĩ qua, hắn tiện tay gọi ra "Tiển hồn"…
Sắc đen, như tràn ngập cả căn phòng… đen tối như thôn phệ tất cả! Như thẩm thấu vào tận linh hồn!
"Ca, cái này đến tột cùng là cái gì?" Trần Hương mở miệng hô lên, tâm thần kịch liệt run rẩy!
Tiểu Hỏa bên giường đột nhiên giật mình, khẩn trương nhìn "Tiển hồn" chậm rãi thối lui, bộ lông dựng lên, khẽ gầm nhẹ!
"Không nghĩ tới Tiển hồn lại có biến hóa! Thật kỳ quái…"
Nhạc Phàm thu hồi "Tiển hồn", trong mắt xẹt qua vẻ mừng rỡ: "Nhã Nhi, đây là Tiển hồn mà ta tu luyện, lấy tinh thần thực chất hóa làm thủ đoạn công kích, có thể làm tổn thương tâm thần của con người, làm cho người ta tinh thần suy yếu, thậm chí suy kiệt…" Dừng một chút, lại chuyển hỏi: "Muội thấy Tiển hồn cùng công pháp của các muội có sự tương quan như thế nào?"
"òO!" Trần Hương lấy lại tinh thần suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài nói: "Tiển hồn này quá quỷ dị, muội căn bản là không cách nào so sánh, dù sao cũng sẽ không kém!"
Trần Hương bây giờ vẫn không biết chuyện Nhạc Phàm phát sinh cùng Vô Trần Tử và Mông Chiến, tự nhiên không biết sự lợi hại chân chính của Tiển hồn, nếu không nàng sẽ không dùng mấy chữ "cũng không kém". Mà Nhạc Phàm cũng không định nói cho đối phương việc này, dù sao cũng chỉ là dưới sự liều mạng mới có thành tích này, hắn cũng không thể cứ mỗi lần gặp phải cường địch đều phải liều mạng sao?!
"Nhã Nhi, ta muốn biết tu hành giới các muội có thực lực phân ra như thế nào?" Có chút suy tư, Nhạc Phàm vẫn phải hỏi rõ vấn đề này, đem sự phán đoán của mình so với thực tế.
"Cái này đơn giản…" Trần Hương cười cười, nói thẳng: "Chúng ta lấy thiên địa linh khí tinh khiết để tu luyện chân nguyên, tiểu thành là có thực lực ngang với thiên đạo cao thủ trong giang hồ, lúc này mới tính là nhập môn. Tại tu hành giới, cảnh giới cảnh giới được phân chia theo sự không chế thiên địa chi lực, chia làm thiên đạo sơ cảnh, thiên đạo trung cảnh, thiên đạo cao cảnh, mà lực lượng chia làm cửu phẩm: thiên đạo nhất phẩm thấp nhất, cửu phẩm cực mạnh! Bình thường mà nói, cảnh giới quyết định lực lượng, mà lực lượng lại không bị cảnh giới kềm chế. Cái này giống như là người vào thiên đạo trung cảnh, nhất định là có lực lượng thiên đạo tứ phẩm, nhưng lực lượng cũng phụ thuộc vào công pháp của tông phái mà quyết định".
"Vậy Vô Trần Tử cùng Mông Chiến bây giờ là cảnh giới gì?"
"Vô Trần Tử là thiên đạo trung cảnh thượng tầng, Mông Chiến còn ở vào thiên đạo trung cảnh hạ tầng".
Nhớ tới Bạch Tố Vân cùng Kiếm Ma, Nhạc Phàm nhất thời cảm thấy chênh lệch với bản thân, lại hỏi: "Nhã Nhi, cảnh giới của muội là gì?"
"Muội…" Trần Hương trong mắt hiện lên vẻ phức tạp nói: "Muội tu luyện chính là Thiên môn bí thuật "Nịch thủy tâm kinh" và "Thiên huyền mật pháp", từ khi cô cô tẩy tủy cho muội, muội đã có cảnh giới thiên đạo sơ cảnh hạ tầng, hôm nay… sắp đột phá lên thiên đạo trung cảnh" Nhớ tới Thiên môn, Trần Hương cũng cảm thấy có tình cảm khó có thể nào dứt bỏ được.
Nhạc Phàm cúi đầu không nói, nghe thế cũng có nhiều điều chưa được rõ ràng lắm, hắn đột nhiên hiểu được bản thân có rất nhiều điều chưa biết, mặc dù hắn trước kia cũng không cảm thấy bản thân hiểu rõ được bao nhiêu về thế giới này, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy dốt nát như ngày hôm nay.
Trong lúc đang suy nghĩ, trong thuyền đột nhiên truyền đến một trận rung chuyển kịch liệt!
Phát sinh chuyện gì vậy?
…
"Chú thích: thiên địa linh khí cùng thiên địa nguyên khí có bản chất khác nhau, sau này Tử Mộc sẽ nhân chuyện xưa mà nói lại tỉ mỉ cho mọi người hiểu".
Đối với người may mắn mà nói, vô luận có hạnh phúc bao lâu, thời gian đều ngắn ngủi!
Tạ chốn hồng trần sâu thẳm này, Nhạc Phàm đã may mắn, mặc dù kinh qua ngàn vạn đau khổ, nhưng giờ phút này, hắn đã có thể cảm thấy hạnh phúc ở bên mình.
Hai người bên nhau, hồn nhiên quên đi tất cả.
Một lúc lâu, Nhạc Phàm ngẩng đầu, nhìn ra bốn phía hỏi: "Trần Hương, chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Nơi này là biển cả, chúng ta đang ở trên một chiếc thuyền lớn" Trần Hương thỉ thẻ từ trong lòng của Nhạc Phàm lên tiếng: "Là một người phụ nữ tên là Thi Bích Dao đưa chúng ta tới, nghe họ nói mục đích là vì người".
"Ở trên thuyền?!" Nhạc Phàm gật đầu, trong lòng đã hiểu.
"Có phải có cái gì không đúng phải không?" Trần Hương nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
"Không có gì" Nhạc Phàm nhẹ nhàng ôm lấy Trần Hương, trấn an nói: "Muội không nên lo lắng, lúc đầu ta có đáp ứng dẫn bọn họ đi tìm một vật, sau khi xong việc sẽ rời đi, nói vậy lúc này hẳn là đang trên đường đến đó".
"Tìm đồ vật?" Trần Hương đôi mi thanh tú nhướn lên: "Muội thấy những người này mỗi người đều không đơn giản, hẳn đều là 'người tu hành', sao lại cần người hỗ trợ tìm đồ vật? Hơn nữa, thái độ của bọn họ cũng không tốt, thậm chí có chút cực đoan!" Nghĩ lại tình hình lúc Hồng bào lão phụ động thủ đối với đối với Nhạc Phàm, trong lòng Trần Hương như có lửa.
Thái độ!? Nhạc Phàm tức cười, hắn quả thật không có để ý thái độ của người khác đối với mình. Lúc đầu, nếu không có Thi Bích Dao bắt Tiểu Minh Hữu để trao đổi, hắn làm sao chịu hợp tác với đối phương? Thái độ của hai bên, tự nhiên sẽ không có chổ nào tốt cả.
"Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt…"
Nhạc Phàm trong ánh mắt sắc bén lộ ra sự ôn hòa, hắn không muốn lây sự buồn rầu của mình sang cho Trần Hương, càng không muốn đối phương gặp nguy hiểm gì, vì vậy nói sang chuyện khác: "Nhã Nhi, chúng ta ở trên thuyền đã bao nhiêu ngày rồi?"
"Muội cũng không biết" Trần Hương lắc đầu nói: "Khi muội tỉnh lại thì đã ở trên thuyền rồi, sau đó… đã ở chỗ này ba ngày".
Ba ngày rất ngắn ngủi, nhưng đối với một người đang chờ đợi mà nói, ba canh giờ cũng đã là khó mà chịu nổi rồi.
Nhìn khuôn mặt gầy ốm của Trần Hương, Nhạc Phàm cảm thấy đau lòng. Hắn có thể hiểu được… Bởi vì, hắn đã chờ đợi giờ phút này, không biết đã đợi bao nhiêu ngày tháng rồi!
Trần Hương mặt giản ra cười nói: "Ca, người vì muội, kinh qua nhiều khổ nạn như vậy, thậm chí ngay cả tính mạng cũng có thể bỏ đi, Trần Hương đợi ba ngày thì tính làm gì?"
Nhạc Phàm nắm thật chặt tay, sự ấm áp truyền đến trái tim của hai người.
Dừng một chút, Trần Hương quan tâm hỏi: "Ca ca, người hiện tại thân thể đã không có việc gì rồi chứ?"
Nhạc Phàm vuốt nhẹ mái tóc trắng như tuyết nói: "Ngoại trừ mái tóc trắng này, thì cái gì cũng rất khỏe, so với trước còn muốn khỏe hơn".
"Ca, người tu luyện công pháp gì vậy? Thật kỳ quái…" Lập tức, Trần Hương đem những nghi hoặc trong lòng mà mình đã thấy ngày đó nhất nhất nói lại cho Nhạc Phàm, người nọ mắt lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
"Đan tâm thạch?!"
Nhạc Phàm sờ sờ viên đá nhỏ trên cổ, thủy chung nghĩ không hiểu vật ấy rốt cuộc có gì bí mật! Hắn nhớ, Lý Đàm cha hắn khi đưa vật này cho hắn, vẻ mặt phi thường trịnh trọng, chính là sự minh chứng cho một thợ săn vĩ đại. Hiện suy nghĩ lại, tất nhiên không phải đơn giản như vậy.
Tiếp theo lấy ra "Thiên tinh", Nhạc Phàm kỳ quái hỏi: "Nhã nhi, muội là người của Ẩn tông, có biết "Thiên tinh" này là vật gì không?"
"Đại ca, "Thiên tinh" này là vật rất tốt đấy…" Trần Hương vui vẻ cười nói: "Tại tu hành giới, tu luyện phi thường khó khăn, chẳng những tư chất phải rất tốt, còn phải có cơ sở vật chất hùng hậu… Cho nên mới có sự tranh chấp thiên hạ giữa Ẩn tông và Ma Môn, mà "Thiên tinh" này chính là năng lượng tinh túy. Người trong tu hành giới có thể thông qua "Thiên tinh" mà trực tiếp hấp thu chuyển hóa năng lượng, sử dụng để đề cao chân nguyên của bản thân nhanh hơn, hơn nữa không bị sự giới hạn của cảnh giới!"
Thấy Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi, bộ dáng cũng không chút quan tâm, Trần Hương khó chịu bày ra bộ dáng của nữ nhi: "Đại ca đừng xem thường "Thiên tinh" này, đối với người trong tu hành giới mà nói, vật này chính là rất khó mà có được, tựa như người nghèo ở thế tục thấy được một khối hoàng kim thật lớn vậy, quả thực không thể đo lường! Nếu không, lúc Vô Trần Tử đánh cuộc cùng Ma Môn, cũng sẽ không do dự không quyết" Nhìn "Thiên tinh" trong tay Nhạc Phàm, Trần Hương hai mắt vui vẻ như hai mảnh trăng non.
"Thì ra là như vậy, khó trách…"
Nhớ tới vẻ mặt của mấy người đó lúc ấy, Nhạc Phàm cũng hiểu ra. Lập tức, hắn đưa tay cầm ba mảnh "Thiên tinh" đặt ở trong tay Trần Hương.
"Ca…"
"Nếu đối với muội có chỗ tốt, cứ giữ để tu luyện đi! Muội an toàn, ta mới yên tâm".
"…" Trần Hương yên lặng nhận lấy, trong mắt như ngân ngấn nước mắt. Nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng ôn nhu của đối phương, mặc dù Nhạc Phàm cho tới bây giờ cũng không hiểu cách biểu hiện sự ôn nhu của mình như thế nào…
Nhìn bộ dáng của Trần Hương, Nhạc Phàm ngược lại nhớ tới một chuyện, mày càng ngưng trọng, suy nghĩ qua, hắn tiện tay gọi ra "Tiển hồn"…
Sắc đen, như tràn ngập cả căn phòng… đen tối như thôn phệ tất cả! Như thẩm thấu vào tận linh hồn!
"Ca, cái này đến tột cùng là cái gì?" Trần Hương mở miệng hô lên, tâm thần kịch liệt run rẩy!
Tiểu Hỏa bên giường đột nhiên giật mình, khẩn trương nhìn "Tiển hồn" chậm rãi thối lui, bộ lông dựng lên, khẽ gầm nhẹ!
"Không nghĩ tới Tiển hồn lại có biến hóa! Thật kỳ quái…"
Nhạc Phàm thu hồi "Tiển hồn", trong mắt xẹt qua vẻ mừng rỡ: "Nhã Nhi, đây là Tiển hồn mà ta tu luyện, lấy tinh thần thực chất hóa làm thủ đoạn công kích, có thể làm tổn thương tâm thần của con người, làm cho người ta tinh thần suy yếu, thậm chí suy kiệt…" Dừng một chút, lại chuyển hỏi: "Muội thấy Tiển hồn cùng công pháp của các muội có sự tương quan như thế nào?"
"òO!" Trần Hương lấy lại tinh thần suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài nói: "Tiển hồn này quá quỷ dị, muội căn bản là không cách nào so sánh, dù sao cũng sẽ không kém!"
Trần Hương bây giờ vẫn không biết chuyện Nhạc Phàm phát sinh cùng Vô Trần Tử và Mông Chiến, tự nhiên không biết sự lợi hại chân chính của Tiển hồn, nếu không nàng sẽ không dùng mấy chữ "cũng không kém". Mà Nhạc Phàm cũng không định nói cho đối phương việc này, dù sao cũng chỉ là dưới sự liều mạng mới có thành tích này, hắn cũng không thể cứ mỗi lần gặp phải cường địch đều phải liều mạng sao?!
"Nhã Nhi, ta muốn biết tu hành giới các muội có thực lực phân ra như thế nào?" Có chút suy tư, Nhạc Phàm vẫn phải hỏi rõ vấn đề này, đem sự phán đoán của mình so với thực tế.
"Cái này đơn giản…" Trần Hương cười cười, nói thẳng: "Chúng ta lấy thiên địa linh khí tinh khiết để tu luyện chân nguyên, tiểu thành là có thực lực ngang với thiên đạo cao thủ trong giang hồ, lúc này mới tính là nhập môn. Tại tu hành giới, cảnh giới cảnh giới được phân chia theo sự không chế thiên địa chi lực, chia làm thiên đạo sơ cảnh, thiên đạo trung cảnh, thiên đạo cao cảnh, mà lực lượng chia làm cửu phẩm: thiên đạo nhất phẩm thấp nhất, cửu phẩm cực mạnh! Bình thường mà nói, cảnh giới quyết định lực lượng, mà lực lượng lại không bị cảnh giới kềm chế. Cái này giống như là người vào thiên đạo trung cảnh, nhất định là có lực lượng thiên đạo tứ phẩm, nhưng lực lượng cũng phụ thuộc vào công pháp của tông phái mà quyết định".
"Vậy Vô Trần Tử cùng Mông Chiến bây giờ là cảnh giới gì?"
"Vô Trần Tử là thiên đạo trung cảnh thượng tầng, Mông Chiến còn ở vào thiên đạo trung cảnh hạ tầng".
Nhớ tới Bạch Tố Vân cùng Kiếm Ma, Nhạc Phàm nhất thời cảm thấy chênh lệch với bản thân, lại hỏi: "Nhã Nhi, cảnh giới của muội là gì?"
"Muội…" Trần Hương trong mắt hiện lên vẻ phức tạp nói: "Muội tu luyện chính là Thiên môn bí thuật "Nịch thủy tâm kinh" và "Thiên huyền mật pháp", từ khi cô cô tẩy tủy cho muội, muội đã có cảnh giới thiên đạo sơ cảnh hạ tầng, hôm nay… sắp đột phá lên thiên đạo trung cảnh" Nhớ tới Thiên môn, Trần Hương cũng cảm thấy có tình cảm khó có thể nào dứt bỏ được.
Nhạc Phàm cúi đầu không nói, nghe thế cũng có nhiều điều chưa được rõ ràng lắm, hắn đột nhiên hiểu được bản thân có rất nhiều điều chưa biết, mặc dù hắn trước kia cũng không cảm thấy bản thân hiểu rõ được bao nhiêu về thế giới này, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy dốt nát như ngày hôm nay.
Trong lúc đang suy nghĩ, trong thuyền đột nhiên truyền đến một trận rung chuyển kịch liệt!
Phát sinh chuyện gì vậy?
…
"Chú thích: thiên địa linh khí cùng thiên địa nguyên khí có bản chất khác nhau, sau này Tử Mộc sẽ nhân chuyện xưa mà nói lại tỉ mỉ cho mọi người hiểu".
/800
|