Rừng rậm âm u, phong cảnh tú lệ, một màu xanh biếc vô hạn, tràn đầy sinh cơ.
Trong phòng nhỏ, Nhạc Phàm lẳng lặng nằm ở trên giường gỗ, tóc bạc tán loạn, khuôn mặt uể oải, phảng phất đang bị bệnh nặng.
Trần Hương yên lặng ở một bên chăm sóc, ôm hộp đựng đao màu đen trước ngực, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn cùng phức tạp.
Nữ nhân tình hoài, ta có phải là chính ta không? Ta có còn là chính ta không?
Nhìn người đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, trong mắt cô gái hiện lên vẻ buồn bả thất sắc.
Mê mang, bất lực…
Lúc này, bản thân nàng cũng không rõ ràng lắm bản thân rốt cuộc là ai? Là Vạn Nhã nhi hay là Trần Hương? Hoặc là, mình là Nhã Nhi mà cũng là Trần Hương.
Nhã Nhi là tên của một đứa nhỏ cần cù, tâm của nàng rất là dịu dàng thiện lương. Chỉ tiếc, nàng quên mất tên của mình cùng thân nhân, quên tất cả quá khứ. Bởi vậy, mỗi khi nàng cô độc, tự ti, thương cảm, tịch mịch… bao phủ lấy bản thân.
Nhã Nhi khát vọng được sống ở trong cái thế giới nho nhỏ của bản thân, nơi đó có gia gia, thúc thúc, ca ca, có một vài "bằng hữu", mặc dù người khác cười nhạo, dè bỉu, thậm chí khi dễ, nhưng cuối cùng sẽ có người bảo vệ nàng, chiếu cố nàng, thương yêu nàng, loại cảm giác không muốn xa rời ở trong sâu thẳm này, tràn ngập trong linh hồn, mặc dù luân hồi cũng không có thể diệt được.
Song, đúng là bởi vì không muốn xa rời, bản thân mới có thể trở nên mềm yếu, càng sợ hãi mất mát, mất đi những gì mà bản thân xem là tốt đẹp nhất…
Trong bóng tối, Nhã Nhi lựa chọn trốn tránh, vì vậy mới có Trần Hương như bây giờ.
Trần Hương rất kiên cường, ít nhất nàng sống rất có lý tính. Dù sao, nàng phải mang trách nhiệm cùng hy vọng của "Thiên môn". Chỉ bất quá, việc này đối với một côc gái tuổi còn trẻ mà nói, quá mức trầm trọng… nặng tới mức làm cho nàng khó có thể gánh vác được. Bởi vậy, Trần Hương cũng lựa chọn trốn tránh.
Đúng vậy, nàng đang trốn tránh, nàng rất lạnh lùng, đồng thời, nàng cũng rất cô độc.
Nàng vốn tưởng rằng, có thể che dấu được cảm tình của mình, là có thể làm tốt, có thể chuyên tâm… nhưng nhân tính rất phức tạp, tình cảm là một thứ gì đó rất hư vô mờ mịt, là thứ không thể đoán trước được nhất trên thế gian này, có tìm cũng không ra.
Vô luận là Trần Hương hay là Nhã Nhi, tình cảm đối với Nhạc Phàm làm sao có thể quên được?
Nhớ lại, giống như ánh sao băng xẹt qua tính mạng, từng bức ảnh quen thuộc thoáng hiện ra trước mắt…
An tâm, hạnh phúc, cay đắng, thống khổ, cô độc, bất lực, mê mang, sợ hãi.
"Trần Hương cô nương, Lý tiểu huynh đệ nhất định không có việc gì đâu".
Phía sau truyền đến một thanh âm, Trần Hương phảng phất như không nghe thấy.
Tang Nha Tộc trưởng bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết nên như thế nào.
Vị lão nhân này mặc dù cả đời cô độc, nhưng hắn đối với tinh thần cảm giác lại dị thường nhạy cảm, tự nhiên nhìn ra được, quan hệ giữa hai người trong đó tuyệt đối không phải vài lời là có thể nói rõ ràng được.
Trầm mặc một lúc, không khí có chút ngưng trọng.
Tang Nha Tộc trưởng nghĩ đến người trong tộc, đang muốn rời đi… Lúc này Trần Hương đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng hỏi: "Tiền bối, hắn… có tỉnh lại không?"
Giọng điệu mềm mại, mang theo sự mệt mỏi, sự khẩn trương, một chút quan tâm, hy vọng.
Nội tâm của cô gái đang sinh ra một loại sợ hãi khó hiểu, sự sợ hãi đó đến từ sự rung động của linh hồn. Nàng sợ! Rất sợ rất sợ, nếu như người ở trên giường không thể tỉnh lại, bản thân sẽ thế nào đây? Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Ai cũng đều thấy được tình trạng của Nhạc Phàm là không được tốt, thậm chí là rất tệ. Trần Hương sau khi do thám tình hình trong cơ thể Nhạc Phàm, ngoại trừ biết trong cơ thể đối phương hết sức hỗn loạn, thì cũng không có thu hoạch gì.
Đối với phương diện khống chế tinh thần lực, Trần Hương cũng không thông thạo cho lắm, do đó chỉ có thể hỏi vị dị thuật sư ở bên cạnh.
Nghe đối phương gọi mình là tiền bối, Tang Nha Tộc trưởng nao nao, cảm giác nhạy cảm nói cho lão biết, cô gái trước mắt tựa hồ thay đổi, không lạnh như băng giống như trước, đã khác biệt… lão nghĩ có lẽ như vậy là tốt hơn.
"Tình hình của tiểu huynh đệ hiện tại rất kỳ quái…"
Phục hồi tinh thần lại, Tang Nha Tộc trưởng chậm rãi nói: "Kinh mạch rất yếu ớt, cho nên hạn chế mở rộng sức mạnh, với tình huống bình thường mà nói, kinh mạch của người học võ đích không thể nghịch hành, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma, mặc dù lão phu không phải là người học võ, nhưng cũng hiểu được đạo lý trong đó".
Trần Hương gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nàng biết lời tiếp theo của đối phương mới là trọng điểm.
Dừng một chút, Tang Nha Tộc trưởng tiếp tục nói: "Vừa rồi lão phu dùng linh thức dọ thám, phát hiện trong cơ thể tiểu huynh đệ hết sức hỗn loạn. Trong đó có ba cổ năng lượng phi thường cường đại đang vận chuyển, ngay cả tinh thần lực của ta cũng không thể tới gần một chút nào. Càng quỷ dị chính là, năng lượng trong kinh mạch của hắn đảo nghịch mà đi, tự thành tuần hoàn mà càng ngày càng khổng lồ… Hiện tượng kỳ dị như thế, lão phu trước nay chưa thấy, cho nên… lão phu cũng không biết nên cứu trị như thế nào".
Lão nhân nói một hồi, Thiên vu nhất tộc từ xa xưa quả nhiên sinh mạng lực cường đại, dưới tình huống hung hiểm như vậy, mà vẫn không chế,hai chữ 'quái vật' dùng cho Nhạc Phàm, thật sự là một chút cũng không oan uổng cho hắn.
Đương nhiên, Tang Nha Tộc trưởng cũng không rõ ràng lắm, Nhạc Phàm nỗ lực cố gắng tu luyện "Long cực cửu biến", thân thể tự nhiên cứng cỏi.
Trần Hương nghe vậy, mày liền trầm xuống!
Điều này cho dù người không hiểu võ công cũng có thể hiểu được, kinh mạch của con người rất nhỏ bé và yếu ớt, làm sao có thể thừa nhận được ba loại lực lượng tranh chấp nhau? Càng huống chi, ba loại lực lượng dị thường này làm cho người ta sợ hãi, tinh thần lực mạnh như Tang Nha Tộc trưởng cũng bó tay. nếu không phải thân thể Nhạc Phàm cứng rắn như sắt, sợ rằng đã nổ tung mà chết.
"Nhưng thật ra, tình huống cũng không phải là tồi tệ như trong tưởng tượng…"
Tang áp tộc trường nhìn ra sự lo lắng của Trần Hương, ngữ khí uyển chuyển nói: "Tiểu huynh đệ trong cơ thể tuy có lực bài xích khác thường, nhưng ba loại lực lượng lại đang khắc chế lẫn nhau, nhất thời cũng không có gì nguy hiểm. Nếu ta đoán không sai, hai luồng lực lượng trong đó là do hắn tự thân và huyết mạch truyền thừa của Thiên vu nhất tộc… Về phần luồng thứ ba, hẳn là sát khí màu đỏ mà hắn đã hấp thu vào trong cơ thể".
"Cái gì!?"
Trần Hương thân hình rung động, sắc mặt tái nhợt! Lực lượng của sát khí màu đỏ cùng chiến văn nàng đã chứng kiến… Một thì điên cuồng, một thì tàn nhẫn, không khó tưởng tượng hai loại lực lượng này mà tiến vào thân thể, sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
Trần Hương mờ mịt thất thố, chỉ phải dùng sức cắn môi, tận lực lấy lại sự tỉnh táo. Nhưng tâm tình trong nội tâm vẫn không ngừng khuấy động.
"Đứa nhỏ, bình tỉnh một chút".
Tang Nha Tộc trưởng tâm trạng không đành lòng, sinh ra một cổ tinh thần lực nhu hòa vỗ về tâm tình của cô gái.
Bất kể cô gái có bao nhiêu kiên cường, có bao nhiêu dũng cảm, nàng trong mắt lão nhân, chỉ là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ đang mờ mịt trong sự bất lực.
"Nhất định có biện pháp, nhất định có".
Trần Hương đột nhiên đứng dậy, ánh mắt mê mang đột nhiên trở nên vô cùng kiên định, bắn ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi.
Tang Nha Tộc trưởng chú ý tới sự biến hóa của khí thế đối phương, đang muốn mở miệng lại bị cắt ngang.
"Nga… ngao ngao ngao…"
Một thanh âm phẫn nộ gầm lên vang vọng cả sơn cốc, kinh động mọi người.
Trong phòng nhỏ, Nhạc Phàm lẳng lặng nằm ở trên giường gỗ, tóc bạc tán loạn, khuôn mặt uể oải, phảng phất đang bị bệnh nặng.
Trần Hương yên lặng ở một bên chăm sóc, ôm hộp đựng đao màu đen trước ngực, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn cùng phức tạp.
Nữ nhân tình hoài, ta có phải là chính ta không? Ta có còn là chính ta không?
Nhìn người đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, trong mắt cô gái hiện lên vẻ buồn bả thất sắc.
Mê mang, bất lực…
Lúc này, bản thân nàng cũng không rõ ràng lắm bản thân rốt cuộc là ai? Là Vạn Nhã nhi hay là Trần Hương? Hoặc là, mình là Nhã Nhi mà cũng là Trần Hương.
Nhã Nhi là tên của một đứa nhỏ cần cù, tâm của nàng rất là dịu dàng thiện lương. Chỉ tiếc, nàng quên mất tên của mình cùng thân nhân, quên tất cả quá khứ. Bởi vậy, mỗi khi nàng cô độc, tự ti, thương cảm, tịch mịch… bao phủ lấy bản thân.
Nhã Nhi khát vọng được sống ở trong cái thế giới nho nhỏ của bản thân, nơi đó có gia gia, thúc thúc, ca ca, có một vài "bằng hữu", mặc dù người khác cười nhạo, dè bỉu, thậm chí khi dễ, nhưng cuối cùng sẽ có người bảo vệ nàng, chiếu cố nàng, thương yêu nàng, loại cảm giác không muốn xa rời ở trong sâu thẳm này, tràn ngập trong linh hồn, mặc dù luân hồi cũng không có thể diệt được.
Song, đúng là bởi vì không muốn xa rời, bản thân mới có thể trở nên mềm yếu, càng sợ hãi mất mát, mất đi những gì mà bản thân xem là tốt đẹp nhất…
Trong bóng tối, Nhã Nhi lựa chọn trốn tránh, vì vậy mới có Trần Hương như bây giờ.
Trần Hương rất kiên cường, ít nhất nàng sống rất có lý tính. Dù sao, nàng phải mang trách nhiệm cùng hy vọng của "Thiên môn". Chỉ bất quá, việc này đối với một côc gái tuổi còn trẻ mà nói, quá mức trầm trọng… nặng tới mức làm cho nàng khó có thể gánh vác được. Bởi vậy, Trần Hương cũng lựa chọn trốn tránh.
Đúng vậy, nàng đang trốn tránh, nàng rất lạnh lùng, đồng thời, nàng cũng rất cô độc.
Nàng vốn tưởng rằng, có thể che dấu được cảm tình của mình, là có thể làm tốt, có thể chuyên tâm… nhưng nhân tính rất phức tạp, tình cảm là một thứ gì đó rất hư vô mờ mịt, là thứ không thể đoán trước được nhất trên thế gian này, có tìm cũng không ra.
Vô luận là Trần Hương hay là Nhã Nhi, tình cảm đối với Nhạc Phàm làm sao có thể quên được?
Nhớ lại, giống như ánh sao băng xẹt qua tính mạng, từng bức ảnh quen thuộc thoáng hiện ra trước mắt…
An tâm, hạnh phúc, cay đắng, thống khổ, cô độc, bất lực, mê mang, sợ hãi.
"Trần Hương cô nương, Lý tiểu huynh đệ nhất định không có việc gì đâu".
Phía sau truyền đến một thanh âm, Trần Hương phảng phất như không nghe thấy.
Tang Nha Tộc trưởng bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết nên như thế nào.
Vị lão nhân này mặc dù cả đời cô độc, nhưng hắn đối với tinh thần cảm giác lại dị thường nhạy cảm, tự nhiên nhìn ra được, quan hệ giữa hai người trong đó tuyệt đối không phải vài lời là có thể nói rõ ràng được.
Trầm mặc một lúc, không khí có chút ngưng trọng.
Tang Nha Tộc trưởng nghĩ đến người trong tộc, đang muốn rời đi… Lúc này Trần Hương đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng hỏi: "Tiền bối, hắn… có tỉnh lại không?"
Giọng điệu mềm mại, mang theo sự mệt mỏi, sự khẩn trương, một chút quan tâm, hy vọng.
Nội tâm của cô gái đang sinh ra một loại sợ hãi khó hiểu, sự sợ hãi đó đến từ sự rung động của linh hồn. Nàng sợ! Rất sợ rất sợ, nếu như người ở trên giường không thể tỉnh lại, bản thân sẽ thế nào đây? Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Ai cũng đều thấy được tình trạng của Nhạc Phàm là không được tốt, thậm chí là rất tệ. Trần Hương sau khi do thám tình hình trong cơ thể Nhạc Phàm, ngoại trừ biết trong cơ thể đối phương hết sức hỗn loạn, thì cũng không có thu hoạch gì.
Đối với phương diện khống chế tinh thần lực, Trần Hương cũng không thông thạo cho lắm, do đó chỉ có thể hỏi vị dị thuật sư ở bên cạnh.
Nghe đối phương gọi mình là tiền bối, Tang Nha Tộc trưởng nao nao, cảm giác nhạy cảm nói cho lão biết, cô gái trước mắt tựa hồ thay đổi, không lạnh như băng giống như trước, đã khác biệt… lão nghĩ có lẽ như vậy là tốt hơn.
"Tình hình của tiểu huynh đệ hiện tại rất kỳ quái…"
Phục hồi tinh thần lại, Tang Nha Tộc trưởng chậm rãi nói: "Kinh mạch rất yếu ớt, cho nên hạn chế mở rộng sức mạnh, với tình huống bình thường mà nói, kinh mạch của người học võ đích không thể nghịch hành, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma, mặc dù lão phu không phải là người học võ, nhưng cũng hiểu được đạo lý trong đó".
Trần Hương gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nàng biết lời tiếp theo của đối phương mới là trọng điểm.
Dừng một chút, Tang Nha Tộc trưởng tiếp tục nói: "Vừa rồi lão phu dùng linh thức dọ thám, phát hiện trong cơ thể tiểu huynh đệ hết sức hỗn loạn. Trong đó có ba cổ năng lượng phi thường cường đại đang vận chuyển, ngay cả tinh thần lực của ta cũng không thể tới gần một chút nào. Càng quỷ dị chính là, năng lượng trong kinh mạch của hắn đảo nghịch mà đi, tự thành tuần hoàn mà càng ngày càng khổng lồ… Hiện tượng kỳ dị như thế, lão phu trước nay chưa thấy, cho nên… lão phu cũng không biết nên cứu trị như thế nào".
Lão nhân nói một hồi, Thiên vu nhất tộc từ xa xưa quả nhiên sinh mạng lực cường đại, dưới tình huống hung hiểm như vậy, mà vẫn không chế,hai chữ 'quái vật' dùng cho Nhạc Phàm, thật sự là một chút cũng không oan uổng cho hắn.
Đương nhiên, Tang Nha Tộc trưởng cũng không rõ ràng lắm, Nhạc Phàm nỗ lực cố gắng tu luyện "Long cực cửu biến", thân thể tự nhiên cứng cỏi.
Trần Hương nghe vậy, mày liền trầm xuống!
Điều này cho dù người không hiểu võ công cũng có thể hiểu được, kinh mạch của con người rất nhỏ bé và yếu ớt, làm sao có thể thừa nhận được ba loại lực lượng tranh chấp nhau? Càng huống chi, ba loại lực lượng dị thường này làm cho người ta sợ hãi, tinh thần lực mạnh như Tang Nha Tộc trưởng cũng bó tay. nếu không phải thân thể Nhạc Phàm cứng rắn như sắt, sợ rằng đã nổ tung mà chết.
"Nhưng thật ra, tình huống cũng không phải là tồi tệ như trong tưởng tượng…"
Tang áp tộc trường nhìn ra sự lo lắng của Trần Hương, ngữ khí uyển chuyển nói: "Tiểu huynh đệ trong cơ thể tuy có lực bài xích khác thường, nhưng ba loại lực lượng lại đang khắc chế lẫn nhau, nhất thời cũng không có gì nguy hiểm. Nếu ta đoán không sai, hai luồng lực lượng trong đó là do hắn tự thân và huyết mạch truyền thừa của Thiên vu nhất tộc… Về phần luồng thứ ba, hẳn là sát khí màu đỏ mà hắn đã hấp thu vào trong cơ thể".
"Cái gì!?"
Trần Hương thân hình rung động, sắc mặt tái nhợt! Lực lượng của sát khí màu đỏ cùng chiến văn nàng đã chứng kiến… Một thì điên cuồng, một thì tàn nhẫn, không khó tưởng tượng hai loại lực lượng này mà tiến vào thân thể, sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
Trần Hương mờ mịt thất thố, chỉ phải dùng sức cắn môi, tận lực lấy lại sự tỉnh táo. Nhưng tâm tình trong nội tâm vẫn không ngừng khuấy động.
"Đứa nhỏ, bình tỉnh một chút".
Tang Nha Tộc trưởng tâm trạng không đành lòng, sinh ra một cổ tinh thần lực nhu hòa vỗ về tâm tình của cô gái.
Bất kể cô gái có bao nhiêu kiên cường, có bao nhiêu dũng cảm, nàng trong mắt lão nhân, chỉ là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ đang mờ mịt trong sự bất lực.
"Nhất định có biện pháp, nhất định có".
Trần Hương đột nhiên đứng dậy, ánh mắt mê mang đột nhiên trở nên vô cùng kiên định, bắn ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi.
Tang Nha Tộc trưởng chú ý tới sự biến hóa của khí thế đối phương, đang muốn mở miệng lại bị cắt ngang.
"Nga… ngao ngao ngao…"
Một thanh âm phẫn nộ gầm lên vang vọng cả sơn cốc, kinh động mọi người.
/800
|