Đảo mắt đã ở trong Tuyệt Mệnh cốc hai ngày.
Giang Tiểu Phong nhàm chán nằm trên bãi cỏ, ngây ngốc nhìn bầu trời cao.
Hắn vốn không phải là người ở yên được, nhưng ở trong Tuyệt Mệnh cốc, hắn tuyệt vọng phát hiện mình cư nhiên lại không có chuyện gì có thể làm!
Muốn trộm đồ vật này nọ thì hắn lại không có gan.
Muốn đi gây họa thì có Lý Nhạc Phàm nhìn chằm chằm, quả thực so với tự sát còn muốn khó khăn hơn.
Muốn tìm người đánh nhau, người của Bạch gia căn bản là không để ý tới mình, chẳng lẽ lại đi tìm Lý Nhạc Phàm đánh nhau? Trừ phi đầu mình bị va phải ván cửa trở nên u mê thôi.
Giang Tiểu Phong cảm thấy bi ai vạn phần, bộ mặt như đưa đám. Bất quá, cuộc sống như thế này cũng không phải là chuyện xấu. Hắn có được cảm giác phi thường bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho hắn không cảm giác được sự hiện hữu của mình. Tim của hắn, linh hồn của hắn, tùy theo cảm giác không ngừng kéo dài ra, bao trùm lấy bầu trời, phảng phất như bầu trời ở trong lòng mình, thiên địa chính là mình vậy.
Sinh mệnh cường đại và cứng cỏi, sinh mệnh yếu nhược và bất lực.
Tử vong sợ hãi và uy hiếp, tử vong lãnh đạm và ích kỷ.
Thiên địa rộng lớn và dầy nặng, thiên địa tình hoài và bao dung.
Hùng tráng! Hùng hồn! Ý cảnh phi phàm!
Vào giờ khắc này, Giang Tiểu Phong đang ở trong đốn ngộ.
Phòng trong.
Nhạc Phàm đang tu luyện, đột nhiên cảm nhận được ba động mãnh liệt truyền đến. Hắn mở hai mắt ra, trong mắt có chút sáng rọi dị thường.
Cùng một thời gian, trong Dược Vương điện, Bạch Hằng Phong và Bạch tổng quản cũng cảm giác được mà chạy ra ngoài.
- Mới vừa rồi chẳng lẽ chính là...
Vẻ mặt Bạch Hằng Phong có chút kinh sợ, Bạch tổng quản bình tĩnh gật đầu nói:
- Không sai, đúng là ý chí sinh tử, ý cảnh thiên đạo! Hình như nó được truyền tới từ chỗ của Lý Nhạc Phàm, hẳn là có người đột phá cảnh giới thiên đạo.
- Lý Nhạc Phàm?
Bạch Hằng Phong cau mày nói:
- Chẳng lẽ là Lý Nhạc Phàm đột phá?
- Không phải! Cổ ý cảnh tán mà không tụ, hiển nhiên là người vừa mới đột phá cảnh giới thiên đạo, cũng không phải là Lý Nhạc Phàm, hẳn là Giang Tiểu Phong - thanh niên vẫn đi bên cạnh Lý Nhạc Phàm.
- Thật sự là hậu sanh khả úy a!
Bạch Hằng Phong thở dài nói:
- Không quản bọn hắn như thế nào, chỉ cần không quấy rối Tuyệt Mệnh cốc chúng ta là được, Đại trưởng lão sắp đi ra, chúng ta nên chuẩn bị một chút đi.
- Bà ta cuối cùng cũng đi ra sao?
Ánh mắt của Bạch tổng quản chớp lóe, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.
...
Ý chí sinh tử, thiên đạo luân hồi.
Ngộ tính, cơ duyên, trí tuệ, lực lượng, ý cảnh, ý niệm...
Giang Tiểu Phong chưa bao giờ từng có lý giải sâu sắc về bản thân như vậy, giống như bản thân được mổ ra thành vô số mảnh nhỏ, mọi chi tiết đều hiện ra.
Loại cảm giác sướng khoái này len lỏi ở trên mỗi một dây thần kinh, mỗi một giọt máu!
Giang Tiểu Phong đình trệ ở cảnh giới thiên thiên đỉnh phong đã nhiều năm. Chỉ vì lòng hắn không tụ, cho nên không thể viên mãn, mãi không bước qua được ngưỡng cửa thiên đạo. Hôm nay hắn chợt ngộ đạo, hoa nở thấy ta, ta thấy người người.
Cảm ngộ Thiên đạo, sinh tử đều diệt, phép tắc hung hiểm!
Hơi có sai lầm, sẽ bị hãm nhập trong cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhạc Phàm lặng lẽ thủ hộ ngoài trang viên, cảm thụ cảm thụ của người khác, lĩnh hội lĩnh hội của người khác...
Trong ý cảnh, thiên đạo biến hóa!
Điều này giống như là gội rửa tâm linh, linh hồn thăng hoa, làm người ta không tự chủ được đắm chìm trong đó, được lợi không ít.
- Tiểu huynh đệ...
Cách đó không xa, Bạch tổng quản bước nhanh tới:
- Tiểu huynh đệ, đại trưởng lão sắp xuất quan, gia chủ đặc biệt để cho ta tới mời người cùng đi tới.
Khi nói chuyện, ánh mắt Bạch tổng quản chuyển sang phía Giang Tiểu Phong trên bãi cỏ:
- Mười năm đắc đạo một lần ngộ, trăm năm tu vi trăm năm không. Vị tiểu huynh đệ này đúng là người có được đại cơ duyên, đại trí tuệ, hôm nay một khi đắc đạo, tương lai tiền đồ vô lượng a!
Nhạc Phàm nhìn Giang Tiểu Phong một chút, trầm tĩnh nói:
- Ta hi vọng sẽ không có người tới quấy rầy hắn.
- Đây là tự nhiên.
Bạch tổng quản cam đoan:
- Ta đã sai người đem nơi này cách ly, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào trang viên nửa bước.
- Đa tạ.
Nhạc Phàm khách khí như thế đúng là làm cho Bạch tổng quản có chút không thích ứng, cười nói:
- Các người đều là khách nhân của Tuyệt Mệnh cốc, bảo hộ các người chính là đương nhiên, không cần khách khí. Huống chi vị tiểu huynh đệ này ở trong Tuyệt Mệnh cốc tìm hiểu sinh tử mà đột phá, có thể nói là hắn có duyên với Tuyệt Mệnh cốc chúng ta, cũng là cơ duyên của Tuyệt Mệnh cốc chúng ta.
Lời nói của Bạch tổng quản đầy thâm ý sâu sắc, bất quá đối phương nghe có hiểu hay không vẫn là một chuyện khác.
- Chúng ta đi thôi.
Khom người, Bạch tổng quản đi trước một bước.
Nhạc Phàm theo sát phía sau, trước khi đi, hắn còn cố ý đem tiểu hoàng xà lưu lại.
Một đường đi thẳng, bất tri bất giác đã đi tới ngoại vi của Tuyệt Mệnh cốc.
Nơi này cổ thụ chọc trời, giống như là một khu rừng rậm nguyên thủy.
Hai người càng đi càng sâu, càng lúc càng hoang vắng, cuối cùng đi tới trước mặt một sơn động.
Huyệt động này vô cùng bí ẩn, bị cây cối hoa cỏ hoàn toàn đem cửa động lấp đi. Nếu không phải là người biết rõ huyền diệu trong đó, tuyệt đối không dễ gì phát hiện ra.
Nhạc Phàm đối với sự quyết đoán của gia chủ Bạch gia cũng có chút bội phục, đối phương có thể dưới tình huống như vậy đem một người xa lạ tới nơi này, đủ để chứng minh hắn thực lòng muốn giao hảo.
- Trong động có nhiều bất tiện, kính mời tiểu huynh đệ ở chỗ này chờ trong chốc lát.
Tới nơi này Bạch tổng quản tựa hồ có thật nhiều tâm sự, vẻ mặt biến hóa dị thường. Về sau lại càng có vẻ thất hồn lạc phách. Đây hết thảy tự nhiên được Nhạc Phàm nhìn thấy, bất quá hắn cũng không có nói gì. Dù sao hắn cũng không phải là một người vô vị đi dòm ngó chuyện riêng của người khác.
Bầu trời chuyển sắc, u ám hẳn lên, trong không khí truyền đến cảm giác hanh khô, xem ra trời cũng muốn mưa rồi.
Chỉ chốc lát sau, trong sơn động truyền đến từng trận động tĩnh.
Cước bộ tiến gần, Bạch Hằng Phong từ trong đó đi ra.
Phía sau hắn là một lão phu nhân đầu trắng bạc, toàn thân lộ ra linh khí, đôi mắt trong veo, vẻ mặt hòa ái, nơi khóe mắt lộ đầy dấu vết của năm tháng. Đã chừng này tuổi mà vẫn có khí chất như vậy, không khó nghĩ khi còn trẻ nhan sắc của bà ta như thế nào.
Bạch tổng quản nhìn thấy lão phu nhân, thân mình nhất thời khẽ run lên, sự chờ đợi và thống khổ dây dưa ở trong mắt.
- Tố Tẩm...
Nghe tiếng gọi khẽ, lão phu nhân chấn động mạnh trong lòng, nhưng bà ta vẫn nỗ lực áp chế tâm tình của mình, để lộ ra nụ cười có chút mệt mỏi:
- Những năm gần đây vất vả cho người rồi Bạch tổng quản.
Ba chữ "Bạch tổng quản" giống như búa tạ hung hăng đập vào trong lòng của Bạch tổng quản. Hắn có ngàn lời muốn nói cho đối phương biết, nhưng lời vừa tới miệng thì không tài nào phát thành tiếng. Trong lòng chua xót vạn phần:
"Hơn năm mươi năm chờ đợi, cho dù là một tảng đá cũng phải bị hòa tan, nhưng sao lòng của nàng so với tảng đá còn muốn cứng rắn hơn."
- Ngươi chính là người bên ngoài tới cầu y?
Bạch Tố Tẩm chuyển sang phía Nhạc Phàm đánh giá nói:
- Trên trán sát khí ngưng mà nội liễm, trong mắt thần quang khi tụ khi tán, đúng là mệnh hồn tổn hao quá nhiều.
Tiếp theo, Bạch Tố Tẩm trực tiếp kiểm tra mạch đập của Nhạc Phàm, nhất thời cau mày, thỉnh thoảng ngạc nhiên, thỉnh thoảng cảm thán.
- Kim châm phá khiếu, phá rồi lại lập, sinh sôi bất diệt, tuần hoàn không ngừng... Hay cho một chiêu Phá khiếu trọng sinh, người đã thi châm tất nhiên là thánh thủ tuyệt thế.
Một lát sau, Bạch Tố Tẩm buông cổ tay Nhạc Phàm xuống, cảm khái nói:
- Hài tử, người vì ngươi mà thi châm quả thực rất giỏi, mà ngươi có thể gắng gượng qua lại càng giỏi hơn.
Dừng một chút, Bạch Tố Tẩm lại hỏi:
- Hài tử, ngươi cũng đã biết, toàn thân ngươi không có một huyệt khiếu?
- Biết.
Nhạc Phàm gật gật đầu.
Bạch Tố Tẩm lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết, y đạo lấy huyệt khiếu làm cơ sở, không có huyệt khiếu, thì cũng vô pháp thi châm.
- Biết!
Nhạc Phàm vẫn gật đầu.
Bạch Tố Tẩm thở dài nói:
- Ngươi đã biết, vậy còn tới nơi này làm gì? Chứng bệnh của ngươi, y thuật căn bản là vô pháp chữa trị.
"..."
Nhạc Phàm không có mở miệng, lẳng lặng chờ đợi đối phương nói hết ý.
- Con đường y thuật, mênh mông không bờ bến, cho dù là dùng của đời học tập, cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi. Thời thượng cổ, y đạo chẳng qua là tiểu thuật, ở trên nó còn có thần đạo. Chỉ tiếc là những năm nay ta vẫn vô pháp hiểu được ảo diệu bên trong. Hài tử, lấy năng lực trước mắt của lão thân ta, không có nắm chắc trị liệu được cho ngươi, không biết ngươi có tính toán gì không?
Trong lòng Nhạc Phàm cũng đã sớm có chuẩn bị để nghe những lời này, bởi vậy hắn cũng không có thất vọng quá mức, chỉ nói:
- Ta cần có thời gian, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không biết người có biện pháp nào đem thương thế của ta tạm thời áp chế hay không, ta chỉ cần nửa năm... không, ba tháng là đủ rồi. Ta chỉ cần ba tháng, để ta đi làm những việc ta nên làm.
- Ba tháng...
Đám người Bạch Tố Tẩm nghe được câu này, trong lòng không khỏi có phần chua xót. Bọn họ có thể cảm nhận được, Lý Nhạc Phàm khát vọng mãnh liệt đối với sinh mệnh, hơn nữa, trong tim của hắn có sự ràng buộc. Đây không phải là đối với sinh mệnh không bỏ, mà là đối với vận mệnh không cam.
Có loại người, tử vong không uy hiếp được hắn, lực lượng không áp bách được hắn, thống khổ không khuất phục được hắn, hắn vẫn kiên cường tiến tới.
Ở trên người Nhạc Phàm, Bạch Tố Tẩm nhìn thấy được một loại tinh thần như vậy, làm người ta cảm động! Làm người ta rung động!
- Hài tử, ngươi đi theo ta...
Bạch Tố Tẩm thở dài một tiếng, chuyển thân đi vào trong động.
...
Trong một gian mật thất mờ tối, Nhạc Phàm ngồi xếp trên một giường ngọc, trước ngực, sau lưng của hắn cắm đầy kim châm dài ngắn bất đồng.
Bên cạnh, Bạch Tố Tẩm tay cầm kim châm nói:
- Hài tử, ta hiện tại sử dụng thượng cổ kỳ thuật "Kim châm nghĩ huyệt chi pháp" giúp ngươi mở ra huyệt khiếu, nối thẳng hai hồn thiên địa. Phương pháp này nguy hiểm dị thường, phải giữ vững thanh tỉnh tuyệt đối, cho nên ta hi vọng ngươi có thể chịu đựng ở trong thống khổ.
Nhạc Phàm không có mở miệng, chẳng qua là biểu tình trên mặt càng thêm thận trọng.
Bạch Tố Tẩm âm thầm gật đầu, cánh tay lập tức vũ động, bảy mươi hai cây kim châm đồng thời rơi vào trên đầu Nhạc Phàm, thậm chí có vài cây trực tiếp xuyên vào trong, kỳ thuật hung hiểm như thế, xác thực là không có mấy người dám nếm thử.
Bạch Hằng Phong, Bạch tổng quản và mấy vị trưởng lão khác đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, không tự chủ lộ ra vẻ khẩn trương.
Thi châm xong, Bạch Tố Tẩm lui xuống, vẻ mệt mỏi trên mặt càng đậm.
Bạch tổng quản thấy thế vội vàng truyền cho nàng một đạo chân nguyên, giúp bà ta lấy lại chút khí sắc.
- Đại tỷ, người này mệnh hồn tổn hao nhiều, như thế còn có thể thông suốt được sao?
Nhị trưởng lão nghi hoặc nhìn Lý Nhạc Phàm.
Bạch Tố Tẩm thở dài nói:
- Đứa nhỏ này thật không đơn giản, ngay lúc ta thi châm liền đã bảo vệ tâm mạch, ngưng tụ xuất thần hồn, mặc dù mệnh hồn bị hao tổn, hắn cũng có thể giữ vững thần chí bất diệt một thời gian ngắn. Hơn nữa năng lực khôi phục của hắn cực mạnh. Ta học y nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên biết tới, quả thực là Bất Tử Chi Thân! Nếu không phải mệnh hồn hao tổn, lực lượng của hắn sẽ cực kỳ khủng bố, thật không biết hắn tuổi còn trẻ sao lại tu luyện ra được như thế.
Nhị trưởng lão gật đầu nói:
- Kỳ nhân tất có kỳ mệnh, kinh lịch của người này tất nhiên không phải chúng ta có khả năng tưởng tượng được.
Bất quá thượng cổ kỳ thuật hung hiểm vạn phần, thành hay bại vẫn phải xem vào tạo hóa của hắn.
Những trưởng lão khác cũng nhao nhao gật đầu.
Giang Tiểu Phong nhàm chán nằm trên bãi cỏ, ngây ngốc nhìn bầu trời cao.
Hắn vốn không phải là người ở yên được, nhưng ở trong Tuyệt Mệnh cốc, hắn tuyệt vọng phát hiện mình cư nhiên lại không có chuyện gì có thể làm!
Muốn trộm đồ vật này nọ thì hắn lại không có gan.
Muốn đi gây họa thì có Lý Nhạc Phàm nhìn chằm chằm, quả thực so với tự sát còn muốn khó khăn hơn.
Muốn tìm người đánh nhau, người của Bạch gia căn bản là không để ý tới mình, chẳng lẽ lại đi tìm Lý Nhạc Phàm đánh nhau? Trừ phi đầu mình bị va phải ván cửa trở nên u mê thôi.
Giang Tiểu Phong cảm thấy bi ai vạn phần, bộ mặt như đưa đám. Bất quá, cuộc sống như thế này cũng không phải là chuyện xấu. Hắn có được cảm giác phi thường bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho hắn không cảm giác được sự hiện hữu của mình. Tim của hắn, linh hồn của hắn, tùy theo cảm giác không ngừng kéo dài ra, bao trùm lấy bầu trời, phảng phất như bầu trời ở trong lòng mình, thiên địa chính là mình vậy.
Sinh mệnh cường đại và cứng cỏi, sinh mệnh yếu nhược và bất lực.
Tử vong sợ hãi và uy hiếp, tử vong lãnh đạm và ích kỷ.
Thiên địa rộng lớn và dầy nặng, thiên địa tình hoài và bao dung.
Hùng tráng! Hùng hồn! Ý cảnh phi phàm!
Vào giờ khắc này, Giang Tiểu Phong đang ở trong đốn ngộ.
Phòng trong.
Nhạc Phàm đang tu luyện, đột nhiên cảm nhận được ba động mãnh liệt truyền đến. Hắn mở hai mắt ra, trong mắt có chút sáng rọi dị thường.
Cùng một thời gian, trong Dược Vương điện, Bạch Hằng Phong và Bạch tổng quản cũng cảm giác được mà chạy ra ngoài.
- Mới vừa rồi chẳng lẽ chính là...
Vẻ mặt Bạch Hằng Phong có chút kinh sợ, Bạch tổng quản bình tĩnh gật đầu nói:
- Không sai, đúng là ý chí sinh tử, ý cảnh thiên đạo! Hình như nó được truyền tới từ chỗ của Lý Nhạc Phàm, hẳn là có người đột phá cảnh giới thiên đạo.
- Lý Nhạc Phàm?
Bạch Hằng Phong cau mày nói:
- Chẳng lẽ là Lý Nhạc Phàm đột phá?
- Không phải! Cổ ý cảnh tán mà không tụ, hiển nhiên là người vừa mới đột phá cảnh giới thiên đạo, cũng không phải là Lý Nhạc Phàm, hẳn là Giang Tiểu Phong - thanh niên vẫn đi bên cạnh Lý Nhạc Phàm.
- Thật sự là hậu sanh khả úy a!
Bạch Hằng Phong thở dài nói:
- Không quản bọn hắn như thế nào, chỉ cần không quấy rối Tuyệt Mệnh cốc chúng ta là được, Đại trưởng lão sắp đi ra, chúng ta nên chuẩn bị một chút đi.
- Bà ta cuối cùng cũng đi ra sao?
Ánh mắt của Bạch tổng quản chớp lóe, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.
...
Ý chí sinh tử, thiên đạo luân hồi.
Ngộ tính, cơ duyên, trí tuệ, lực lượng, ý cảnh, ý niệm...
Giang Tiểu Phong chưa bao giờ từng có lý giải sâu sắc về bản thân như vậy, giống như bản thân được mổ ra thành vô số mảnh nhỏ, mọi chi tiết đều hiện ra.
Loại cảm giác sướng khoái này len lỏi ở trên mỗi một dây thần kinh, mỗi một giọt máu!
Giang Tiểu Phong đình trệ ở cảnh giới thiên thiên đỉnh phong đã nhiều năm. Chỉ vì lòng hắn không tụ, cho nên không thể viên mãn, mãi không bước qua được ngưỡng cửa thiên đạo. Hôm nay hắn chợt ngộ đạo, hoa nở thấy ta, ta thấy người người.
Cảm ngộ Thiên đạo, sinh tử đều diệt, phép tắc hung hiểm!
Hơi có sai lầm, sẽ bị hãm nhập trong cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhạc Phàm lặng lẽ thủ hộ ngoài trang viên, cảm thụ cảm thụ của người khác, lĩnh hội lĩnh hội của người khác...
Trong ý cảnh, thiên đạo biến hóa!
Điều này giống như là gội rửa tâm linh, linh hồn thăng hoa, làm người ta không tự chủ được đắm chìm trong đó, được lợi không ít.
- Tiểu huynh đệ...
Cách đó không xa, Bạch tổng quản bước nhanh tới:
- Tiểu huynh đệ, đại trưởng lão sắp xuất quan, gia chủ đặc biệt để cho ta tới mời người cùng đi tới.
Khi nói chuyện, ánh mắt Bạch tổng quản chuyển sang phía Giang Tiểu Phong trên bãi cỏ:
- Mười năm đắc đạo một lần ngộ, trăm năm tu vi trăm năm không. Vị tiểu huynh đệ này đúng là người có được đại cơ duyên, đại trí tuệ, hôm nay một khi đắc đạo, tương lai tiền đồ vô lượng a!
Nhạc Phàm nhìn Giang Tiểu Phong một chút, trầm tĩnh nói:
- Ta hi vọng sẽ không có người tới quấy rầy hắn.
- Đây là tự nhiên.
Bạch tổng quản cam đoan:
- Ta đã sai người đem nơi này cách ly, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào trang viên nửa bước.
- Đa tạ.
Nhạc Phàm khách khí như thế đúng là làm cho Bạch tổng quản có chút không thích ứng, cười nói:
- Các người đều là khách nhân của Tuyệt Mệnh cốc, bảo hộ các người chính là đương nhiên, không cần khách khí. Huống chi vị tiểu huynh đệ này ở trong Tuyệt Mệnh cốc tìm hiểu sinh tử mà đột phá, có thể nói là hắn có duyên với Tuyệt Mệnh cốc chúng ta, cũng là cơ duyên của Tuyệt Mệnh cốc chúng ta.
Lời nói của Bạch tổng quản đầy thâm ý sâu sắc, bất quá đối phương nghe có hiểu hay không vẫn là một chuyện khác.
- Chúng ta đi thôi.
Khom người, Bạch tổng quản đi trước một bước.
Nhạc Phàm theo sát phía sau, trước khi đi, hắn còn cố ý đem tiểu hoàng xà lưu lại.
Một đường đi thẳng, bất tri bất giác đã đi tới ngoại vi của Tuyệt Mệnh cốc.
Nơi này cổ thụ chọc trời, giống như là một khu rừng rậm nguyên thủy.
Hai người càng đi càng sâu, càng lúc càng hoang vắng, cuối cùng đi tới trước mặt một sơn động.
Huyệt động này vô cùng bí ẩn, bị cây cối hoa cỏ hoàn toàn đem cửa động lấp đi. Nếu không phải là người biết rõ huyền diệu trong đó, tuyệt đối không dễ gì phát hiện ra.
Nhạc Phàm đối với sự quyết đoán của gia chủ Bạch gia cũng có chút bội phục, đối phương có thể dưới tình huống như vậy đem một người xa lạ tới nơi này, đủ để chứng minh hắn thực lòng muốn giao hảo.
- Trong động có nhiều bất tiện, kính mời tiểu huynh đệ ở chỗ này chờ trong chốc lát.
Tới nơi này Bạch tổng quản tựa hồ có thật nhiều tâm sự, vẻ mặt biến hóa dị thường. Về sau lại càng có vẻ thất hồn lạc phách. Đây hết thảy tự nhiên được Nhạc Phàm nhìn thấy, bất quá hắn cũng không có nói gì. Dù sao hắn cũng không phải là một người vô vị đi dòm ngó chuyện riêng của người khác.
Bầu trời chuyển sắc, u ám hẳn lên, trong không khí truyền đến cảm giác hanh khô, xem ra trời cũng muốn mưa rồi.
Chỉ chốc lát sau, trong sơn động truyền đến từng trận động tĩnh.
Cước bộ tiến gần, Bạch Hằng Phong từ trong đó đi ra.
Phía sau hắn là một lão phu nhân đầu trắng bạc, toàn thân lộ ra linh khí, đôi mắt trong veo, vẻ mặt hòa ái, nơi khóe mắt lộ đầy dấu vết của năm tháng. Đã chừng này tuổi mà vẫn có khí chất như vậy, không khó nghĩ khi còn trẻ nhan sắc của bà ta như thế nào.
Bạch tổng quản nhìn thấy lão phu nhân, thân mình nhất thời khẽ run lên, sự chờ đợi và thống khổ dây dưa ở trong mắt.
- Tố Tẩm...
Nghe tiếng gọi khẽ, lão phu nhân chấn động mạnh trong lòng, nhưng bà ta vẫn nỗ lực áp chế tâm tình của mình, để lộ ra nụ cười có chút mệt mỏi:
- Những năm gần đây vất vả cho người rồi Bạch tổng quản.
Ba chữ "Bạch tổng quản" giống như búa tạ hung hăng đập vào trong lòng của Bạch tổng quản. Hắn có ngàn lời muốn nói cho đối phương biết, nhưng lời vừa tới miệng thì không tài nào phát thành tiếng. Trong lòng chua xót vạn phần:
"Hơn năm mươi năm chờ đợi, cho dù là một tảng đá cũng phải bị hòa tan, nhưng sao lòng của nàng so với tảng đá còn muốn cứng rắn hơn."
- Ngươi chính là người bên ngoài tới cầu y?
Bạch Tố Tẩm chuyển sang phía Nhạc Phàm đánh giá nói:
- Trên trán sát khí ngưng mà nội liễm, trong mắt thần quang khi tụ khi tán, đúng là mệnh hồn tổn hao quá nhiều.
Tiếp theo, Bạch Tố Tẩm trực tiếp kiểm tra mạch đập của Nhạc Phàm, nhất thời cau mày, thỉnh thoảng ngạc nhiên, thỉnh thoảng cảm thán.
- Kim châm phá khiếu, phá rồi lại lập, sinh sôi bất diệt, tuần hoàn không ngừng... Hay cho một chiêu Phá khiếu trọng sinh, người đã thi châm tất nhiên là thánh thủ tuyệt thế.
Một lát sau, Bạch Tố Tẩm buông cổ tay Nhạc Phàm xuống, cảm khái nói:
- Hài tử, người vì ngươi mà thi châm quả thực rất giỏi, mà ngươi có thể gắng gượng qua lại càng giỏi hơn.
Dừng một chút, Bạch Tố Tẩm lại hỏi:
- Hài tử, ngươi cũng đã biết, toàn thân ngươi không có một huyệt khiếu?
- Biết.
Nhạc Phàm gật gật đầu.
Bạch Tố Tẩm lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết, y đạo lấy huyệt khiếu làm cơ sở, không có huyệt khiếu, thì cũng vô pháp thi châm.
- Biết!
Nhạc Phàm vẫn gật đầu.
Bạch Tố Tẩm thở dài nói:
- Ngươi đã biết, vậy còn tới nơi này làm gì? Chứng bệnh của ngươi, y thuật căn bản là vô pháp chữa trị.
"..."
Nhạc Phàm không có mở miệng, lẳng lặng chờ đợi đối phương nói hết ý.
- Con đường y thuật, mênh mông không bờ bến, cho dù là dùng của đời học tập, cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi. Thời thượng cổ, y đạo chẳng qua là tiểu thuật, ở trên nó còn có thần đạo. Chỉ tiếc là những năm nay ta vẫn vô pháp hiểu được ảo diệu bên trong. Hài tử, lấy năng lực trước mắt của lão thân ta, không có nắm chắc trị liệu được cho ngươi, không biết ngươi có tính toán gì không?
Trong lòng Nhạc Phàm cũng đã sớm có chuẩn bị để nghe những lời này, bởi vậy hắn cũng không có thất vọng quá mức, chỉ nói:
- Ta cần có thời gian, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không biết người có biện pháp nào đem thương thế của ta tạm thời áp chế hay không, ta chỉ cần nửa năm... không, ba tháng là đủ rồi. Ta chỉ cần ba tháng, để ta đi làm những việc ta nên làm.
- Ba tháng...
Đám người Bạch Tố Tẩm nghe được câu này, trong lòng không khỏi có phần chua xót. Bọn họ có thể cảm nhận được, Lý Nhạc Phàm khát vọng mãnh liệt đối với sinh mệnh, hơn nữa, trong tim của hắn có sự ràng buộc. Đây không phải là đối với sinh mệnh không bỏ, mà là đối với vận mệnh không cam.
Có loại người, tử vong không uy hiếp được hắn, lực lượng không áp bách được hắn, thống khổ không khuất phục được hắn, hắn vẫn kiên cường tiến tới.
Ở trên người Nhạc Phàm, Bạch Tố Tẩm nhìn thấy được một loại tinh thần như vậy, làm người ta cảm động! Làm người ta rung động!
- Hài tử, ngươi đi theo ta...
Bạch Tố Tẩm thở dài một tiếng, chuyển thân đi vào trong động.
...
Trong một gian mật thất mờ tối, Nhạc Phàm ngồi xếp trên một giường ngọc, trước ngực, sau lưng của hắn cắm đầy kim châm dài ngắn bất đồng.
Bên cạnh, Bạch Tố Tẩm tay cầm kim châm nói:
- Hài tử, ta hiện tại sử dụng thượng cổ kỳ thuật "Kim châm nghĩ huyệt chi pháp" giúp ngươi mở ra huyệt khiếu, nối thẳng hai hồn thiên địa. Phương pháp này nguy hiểm dị thường, phải giữ vững thanh tỉnh tuyệt đối, cho nên ta hi vọng ngươi có thể chịu đựng ở trong thống khổ.
Nhạc Phàm không có mở miệng, chẳng qua là biểu tình trên mặt càng thêm thận trọng.
Bạch Tố Tẩm âm thầm gật đầu, cánh tay lập tức vũ động, bảy mươi hai cây kim châm đồng thời rơi vào trên đầu Nhạc Phàm, thậm chí có vài cây trực tiếp xuyên vào trong, kỳ thuật hung hiểm như thế, xác thực là không có mấy người dám nếm thử.
Bạch Hằng Phong, Bạch tổng quản và mấy vị trưởng lão khác đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, không tự chủ lộ ra vẻ khẩn trương.
Thi châm xong, Bạch Tố Tẩm lui xuống, vẻ mệt mỏi trên mặt càng đậm.
Bạch tổng quản thấy thế vội vàng truyền cho nàng một đạo chân nguyên, giúp bà ta lấy lại chút khí sắc.
- Đại tỷ, người này mệnh hồn tổn hao nhiều, như thế còn có thể thông suốt được sao?
Nhị trưởng lão nghi hoặc nhìn Lý Nhạc Phàm.
Bạch Tố Tẩm thở dài nói:
- Đứa nhỏ này thật không đơn giản, ngay lúc ta thi châm liền đã bảo vệ tâm mạch, ngưng tụ xuất thần hồn, mặc dù mệnh hồn bị hao tổn, hắn cũng có thể giữ vững thần chí bất diệt một thời gian ngắn. Hơn nữa năng lực khôi phục của hắn cực mạnh. Ta học y nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên biết tới, quả thực là Bất Tử Chi Thân! Nếu không phải mệnh hồn hao tổn, lực lượng của hắn sẽ cực kỳ khủng bố, thật không biết hắn tuổi còn trẻ sao lại tu luyện ra được như thế.
Nhị trưởng lão gật đầu nói:
- Kỳ nhân tất có kỳ mệnh, kinh lịch của người này tất nhiên không phải chúng ta có khả năng tưởng tượng được.
Bất quá thượng cổ kỳ thuật hung hiểm vạn phần, thành hay bại vẫn phải xem vào tạo hóa của hắn.
Những trưởng lão khác cũng nhao nhao gật đầu.
/800
|