Thời gian buổi trưa trước cửa hội quán mọi người chen chúc đầy náo nhiệt.
So ra, hậu viện hội quán thanh tịnh hơn rất nhiều.
Gió nhẹ thổi qua, hoa cỏ tỏa hương.
Trong một gian phòng dễ chịu, Phú Khai Bình ngồi xếp bằng trên bục, trên bàn đang để một ấm trà xanh, nước sôi nhè nhẹ, mùi thơm phảng phất.
Vinh Quang Cảnh ngồi đối diện, đang cầm chén trà chậm rãi uống.
Chốc lát trôi qua, Phú Khai Bình chậm rãi mở miệng: "Vinh lão đệ, hiện giờ nơi này chỉ có hai chúng ta, có ý nghĩ gì thì cứ nói thẳng đừng ngại."
"Nga?"
Vinh Quang Cảnh buông chén trà, nhìn thẳng đối phương nói: "Tựa hồ là Phú huynh muốn ta đến mà, lẽ nào không phải huynh có lời muốn nói với ta sao?"
Thầm mắng một tiếng giảo hoạt, Phú Khai Bình cười ha hả nói: "Vinh lão đệ a, chúng ta tương giao đã nhiều năm, cũng đã hiểu rõ về nhau, cần gì phải trước mặt người ngay không nói lời nói xấu? Lẽ nào ta suy nghĩ gì, lão đệ còn không biết?"
Vinh Quang Cảnh thản nhiên nói: "Biết thì sẽ thế nào? Huynh hẳn cũng biết, ta không thích làm chuyện không dám chắc."
"Đệ thực là không nhìn thấy thỏ thì không xòe cánh ưng..."
Phú Khai Bình đau khổ cười, thở dài nói: "Thiên hạ tứ đại tài thần, Triệu Thiên Cân chính là ma môn chí tôn tạm thời không đề cập đến, bây giờ năng lực của Lăng Thông càng lúc càng lớn, nếu cứ để hắn tùy ý phát triển, sau này thương minh này còn chỗ cho chúng ta dung thân sao?"
Vinh Quang Cảnh nhếch miệng, vẻ mặt không đổi nói: "Phú huynh sợ là đã nghe vài lời đe dọa phải không?"
"Ta nghe lời đe dọa?"
Phú Khai Bình cười quái dị nói: "Lăng Thông là thương minh tổng hội chủ, âm thầm kinh doanh nhiều năm. Biểu hiện ra ngoài, hắn dù rất ít quan tâm đến chuyện của thương minh, đối với việc làm của chúng ta có việc gì có thể tránh được tai mắt của hắn? Nhất là mấy năm gần đây, Lăng Thông cùng hai lão bà của hắn thủ đoạn rất cao, dám đả thông mấy thương lộ nối trung nguyên với ngoại vực, hơn nữa sản nghiệp kinh doanh của hắn ở các nơi, hiện tại gọi hắn là thiên hạ đệ nhất thủ phú cũng không sai chút nào, thậm chí so với Triệu Thiên Cân năm đó còn muốn lợi hại hơn rất nhiều. Đệ nói xem, cứ tiếp tục như vậy, hai người chúng ta phải đi đâu đây?"
Thấy Vinh Quang Cảnh trầm mặc không nói, Phú Khai Bình nói tiếp: "Thành thực mà nói, Lăng Thông kia vốn là một kẻ hậu bối đi sau, nhưng luôn bị hắn đè đầu cưỡi cổ, lòng ta luôn cảm thấy khó chịu, nói vậy tâm lý của Vinh lão đệ cũng không thoải mái phải không! Phú mỗ lần này mới đệ đến đây, là muốn cùng đệ thương nghị liên thủ... Ta tin tưởng, lấy điều kiện của hai người chúng ta, nếu đồng ý hợp tác, nhất định có thể đá Lăng Thông ra ngoài."
Vinh Quang Cảnh nghe vậy tiêu sái nói: "Phú huynh như vậy không nói trắng ra, chẳng lẽ coi Vinh mỗ là đứa trẻ ba tuổi chưa biết gì sao? Trên thương trường, ta chỉ mưu lợi ích, những chuyện khác không có quan hệ. Càng huống chi Lăng Thông mặc dù thế lớn, nhưng cũng không có ý động đến chúng ta, nếu không chúng ta còn có thể an ổn đến lúc này sao? Đương nhiên, cho dù việc gì cũng đều có giá của nó, những việc nhìn không quan trọng như thế, ta hà tất phải mạo hiểm loại trừ hắn."
Phú Khai Bình sớm biết đối phương sẽ nói vậy, gượng cười hai tiếng nói: "Vinh lão đệ đừng sốt ruột, hãy nghe ta nói hết đã... Nói đến tiền tài, đối với những người như ta và ngươi đã không còn bao nhiêu ý nghĩa. Nếu Vinh lão đệ có thể giúp ta ngồi trên vị trí thương minh tổng hội chủ, dĩ nhiên đệ cũng được không ít chỗ tốt."
"Nói hay!"
Vinh Quang Cảnh hai mắt nhắm lại, tựa hồ vẫn chờ đợi câu nói này.
Một lúc lâu sau, cánh cửa chậm rãi mở ra, Vinh Quang Cảnh từ trong phòng đi ra, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Nơi dừng chân của Bách An thương hội.
Lúc này, Sử Mạnh Lâm một mình đi tới đi lui trong đại sảnh, có vẻ lo lắng bất an.
Bách An thương hội, một trong tam đại thương hội.
Tuy rằng nói thế, nhưng Sử Mạnh Lâm biết, so với hai đại thương hội khác mà nói, căn cơ của mình rất nông cạn, căn bản không gây ra được sóng gió gì lớn.
Bách An thương hội là toàn bộ tâm huyết của Sử Mạnh Lâm, trải qua vô số gian truân, từng bước mới tiến đến ngày hôm nay. Bây giờ, chỉ vì một bước đi lầm lỡ làm bản thân chịu tai họa ngập trời... Bản thân chèn ép Đại Thông thương hội nhiều năm như vậy, lại liên lụy đến Quỳ Hoa cung thiếu cung chủ bị phế, đầu tiên không nói đám người Lăng Thông sẽ đối phó mình như thế nào, chỉ một cửa này của Quỳ Hoa cung cũng sẽ rất khó đi qua. Hắn tin rằng, chỉ cần rời khỏi Lạc Dương, tính mạng của bản thân và gia đình sẽ không còn do bản thân làm chủ nữa rồi.
Nên làm cái gì bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ? Sử gia nên làm cái gì bây giờ?
Sử Mạnh Lâm đứng ngồi không yên, vẻ mặt âm trầm tới cực điểm! Lúc này và quá khứ bất đồng, nếu là dùng chút tiền tài có thể làm xong việc, hắn nguyện ý dùng một nửa tài phú của bản thân để vãn hồi nguy cơ. Chỉ tiếc là lần này liên lụy đến ân oán giang hồ, tuyệt đối không phải dạng nhân vật tiểu thương như hắn có khả năng giải quyết.
Ngay lúc Sử Mạnh Lâm thúc thủ vô sách, một người xa lạ xuất hiện trong trung ương đại sảnh.
Người này toàn thân hồng y che mặt, ánh mắt sắc bén, toàn thân tỏa ra khí tức dị thường kinh khủng!
"Người nào!? Ngươi... Ngươi là ai?!"
Sử Mạnh Lâm thấy có người đột nhiên xông vào, trong lòng kinh hãi vô cùng! Hắn còn tưởng người của Quỳ Hoa cung đến báo thù, đang muốn hô to cứu mạng, thì lại phát hiện mình mở miệng nhưng không thể nói được gì, ngay cả thân thể cũng không thể nhúc nhích.
Tuyệt vọng! Thống khổ! Sợ hãi! Hành hạ!
Đủ loại tâm tình phức tạp tràn ngập thần kinh của Sử Mạnh Lâm... Xong hết rồi! Hết thảy đều xong hết rồi! Mình sắp chết rồi, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, đối phương sẽ giết mình như thế nào? Nên làm cái gì bây giờ?! Lúc này nên làm gì?!
Đang lúc Sử Mạnh Lâm suy nghĩ miên man, hồng y nhân nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi yên tâm, ta không tới giết ngươi, nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi hiện tại đã là một người chết rồi."
Nghe đối phương nói không phải tới giết mình, trái tim Sử Mạnh Lâm thoáng buông lỏng, nhưng vẫn khẩn trương nhìn đối phương như cũ.
"Như vậy là được rồi..."
Hồng y nhân khoát tay, Sử Mạnh Lâm lập tức hồi phục tự do.
"Các... Các hạ là ai, không biết tìm Sử mỗ có việc gì?"
Sử Mạnh Lâm dù sao cũng là người chủ một thương hội, lăn lộn thương trường nhiều năm, rất nhanh liền tỉnh táo lại.
"Ta thích cùng người thông minh nói chuyện."
Hồng y nhân tán thưởng cười, chắp hai tay sau lưng nói: "Ta lần này đến đây, là muốn cùng ông chủ Sử hợp tác làm một đại sự. Sau khi việc thành, ngươi sẽ được không ít chỗ tốt."
Sử Mạnh Lâm trong lòng vừa động, cố ra vẻ mặt khó khăn nói: "Các hạ quá xem trọng Sử mỗ rồi, hiện tại ta như bồ tát bằng bùn qua sông, tự thân còn khó bảo toàn, nào có thể giúp được gì, các hạ sợ là tìm sai người rồi."
"Người ta muốn tìm, tự nhiên là sẽ không sai." Hồng y nhân thâm ý nhìn đối phương nói: "Ông chủ Sử chẳng lẽ cho rằng, ta sẽ có hứng tìm một người sắp chết hợp tác sao? Ngươi yên tâm, ta biết ngươi đã đắc tội với Lăng Thông và Quỳ Hoa cung, nhưng nếu ngươi nghe ta an bài, ta đảm bảo ngươi vô sự, thậm chí còn có cơ hội trở thành người đứng trên mọi người."
"Nói thế có thật không!"
Sử Mạnh Lâm đột nhiên biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, tựa như một người chết đuối bắt được một cây cứu mạng, hoàn toàn mất đi vẻ lãnh tĩnh trong quá khứ.
Hồng y nhân thanh âm chuyển sang lạnh nhạt nói: "Ta nếu muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay, cần gì phải tiện nghi cho ngươi... Hơn nữa, ngươi căn bản không có tư cách nói điều kiện với ta."
Sử Mạnh Lâm trong lòng phát lạnh, vội vàng nói: "Sử mỗ không có ý đó, chỉ cần có thể bản đảm tính mạng là đủ rồi."
Lặng lẽ liếc đối phương, Sử Mạnh Lâm cung kính nói: "Không biết các hạ muốn Sử mỗ đi làm việc gì?"
Hồng y nhân hài lòng gật đầu nói: "Ta muốn thương hội của ngươi vận chuyển vài thứ vào Lạc Dương cho ta... Ngươi cứ chuẩn bị đi, đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi."
Dứt lời, hồng y nhân bay vào không trung, nhẹ nhàng rời đi.
"Tu... Tu sĩ!"
Sử Mạnh Lâm tâm thần đại chấn, ngược lại mừng rỡ như điên! Có thiên đạo tu sĩ ở sau lưng ủng hộ, Đại Thông thương hội thì tính là gì?
Quỳ Hoa cung cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
"Ha ha ha ha..."
Tâm tình tốt đẹp, Sử Mạnh Lâm lông mi giương lên, cất bước đi ra đại sảnh.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh
So ra, hậu viện hội quán thanh tịnh hơn rất nhiều.
Gió nhẹ thổi qua, hoa cỏ tỏa hương.
Trong một gian phòng dễ chịu, Phú Khai Bình ngồi xếp bằng trên bục, trên bàn đang để một ấm trà xanh, nước sôi nhè nhẹ, mùi thơm phảng phất.
Vinh Quang Cảnh ngồi đối diện, đang cầm chén trà chậm rãi uống.
Chốc lát trôi qua, Phú Khai Bình chậm rãi mở miệng: "Vinh lão đệ, hiện giờ nơi này chỉ có hai chúng ta, có ý nghĩ gì thì cứ nói thẳng đừng ngại."
"Nga?"
Vinh Quang Cảnh buông chén trà, nhìn thẳng đối phương nói: "Tựa hồ là Phú huynh muốn ta đến mà, lẽ nào không phải huynh có lời muốn nói với ta sao?"
Thầm mắng một tiếng giảo hoạt, Phú Khai Bình cười ha hả nói: "Vinh lão đệ a, chúng ta tương giao đã nhiều năm, cũng đã hiểu rõ về nhau, cần gì phải trước mặt người ngay không nói lời nói xấu? Lẽ nào ta suy nghĩ gì, lão đệ còn không biết?"
Vinh Quang Cảnh thản nhiên nói: "Biết thì sẽ thế nào? Huynh hẳn cũng biết, ta không thích làm chuyện không dám chắc."
"Đệ thực là không nhìn thấy thỏ thì không xòe cánh ưng..."
Phú Khai Bình đau khổ cười, thở dài nói: "Thiên hạ tứ đại tài thần, Triệu Thiên Cân chính là ma môn chí tôn tạm thời không đề cập đến, bây giờ năng lực của Lăng Thông càng lúc càng lớn, nếu cứ để hắn tùy ý phát triển, sau này thương minh này còn chỗ cho chúng ta dung thân sao?"
Vinh Quang Cảnh nhếch miệng, vẻ mặt không đổi nói: "Phú huynh sợ là đã nghe vài lời đe dọa phải không?"
"Ta nghe lời đe dọa?"
Phú Khai Bình cười quái dị nói: "Lăng Thông là thương minh tổng hội chủ, âm thầm kinh doanh nhiều năm. Biểu hiện ra ngoài, hắn dù rất ít quan tâm đến chuyện của thương minh, đối với việc làm của chúng ta có việc gì có thể tránh được tai mắt của hắn? Nhất là mấy năm gần đây, Lăng Thông cùng hai lão bà của hắn thủ đoạn rất cao, dám đả thông mấy thương lộ nối trung nguyên với ngoại vực, hơn nữa sản nghiệp kinh doanh của hắn ở các nơi, hiện tại gọi hắn là thiên hạ đệ nhất thủ phú cũng không sai chút nào, thậm chí so với Triệu Thiên Cân năm đó còn muốn lợi hại hơn rất nhiều. Đệ nói xem, cứ tiếp tục như vậy, hai người chúng ta phải đi đâu đây?"
Thấy Vinh Quang Cảnh trầm mặc không nói, Phú Khai Bình nói tiếp: "Thành thực mà nói, Lăng Thông kia vốn là một kẻ hậu bối đi sau, nhưng luôn bị hắn đè đầu cưỡi cổ, lòng ta luôn cảm thấy khó chịu, nói vậy tâm lý của Vinh lão đệ cũng không thoải mái phải không! Phú mỗ lần này mới đệ đến đây, là muốn cùng đệ thương nghị liên thủ... Ta tin tưởng, lấy điều kiện của hai người chúng ta, nếu đồng ý hợp tác, nhất định có thể đá Lăng Thông ra ngoài."
Vinh Quang Cảnh nghe vậy tiêu sái nói: "Phú huynh như vậy không nói trắng ra, chẳng lẽ coi Vinh mỗ là đứa trẻ ba tuổi chưa biết gì sao? Trên thương trường, ta chỉ mưu lợi ích, những chuyện khác không có quan hệ. Càng huống chi Lăng Thông mặc dù thế lớn, nhưng cũng không có ý động đến chúng ta, nếu không chúng ta còn có thể an ổn đến lúc này sao? Đương nhiên, cho dù việc gì cũng đều có giá của nó, những việc nhìn không quan trọng như thế, ta hà tất phải mạo hiểm loại trừ hắn."
Phú Khai Bình sớm biết đối phương sẽ nói vậy, gượng cười hai tiếng nói: "Vinh lão đệ đừng sốt ruột, hãy nghe ta nói hết đã... Nói đến tiền tài, đối với những người như ta và ngươi đã không còn bao nhiêu ý nghĩa. Nếu Vinh lão đệ có thể giúp ta ngồi trên vị trí thương minh tổng hội chủ, dĩ nhiên đệ cũng được không ít chỗ tốt."
"Nói hay!"
Vinh Quang Cảnh hai mắt nhắm lại, tựa hồ vẫn chờ đợi câu nói này.
Một lúc lâu sau, cánh cửa chậm rãi mở ra, Vinh Quang Cảnh từ trong phòng đi ra, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Nơi dừng chân của Bách An thương hội.
Lúc này, Sử Mạnh Lâm một mình đi tới đi lui trong đại sảnh, có vẻ lo lắng bất an.
Bách An thương hội, một trong tam đại thương hội.
Tuy rằng nói thế, nhưng Sử Mạnh Lâm biết, so với hai đại thương hội khác mà nói, căn cơ của mình rất nông cạn, căn bản không gây ra được sóng gió gì lớn.
Bách An thương hội là toàn bộ tâm huyết của Sử Mạnh Lâm, trải qua vô số gian truân, từng bước mới tiến đến ngày hôm nay. Bây giờ, chỉ vì một bước đi lầm lỡ làm bản thân chịu tai họa ngập trời... Bản thân chèn ép Đại Thông thương hội nhiều năm như vậy, lại liên lụy đến Quỳ Hoa cung thiếu cung chủ bị phế, đầu tiên không nói đám người Lăng Thông sẽ đối phó mình như thế nào, chỉ một cửa này của Quỳ Hoa cung cũng sẽ rất khó đi qua. Hắn tin rằng, chỉ cần rời khỏi Lạc Dương, tính mạng của bản thân và gia đình sẽ không còn do bản thân làm chủ nữa rồi.
Nên làm cái gì bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ? Sử gia nên làm cái gì bây giờ?
Sử Mạnh Lâm đứng ngồi không yên, vẻ mặt âm trầm tới cực điểm! Lúc này và quá khứ bất đồng, nếu là dùng chút tiền tài có thể làm xong việc, hắn nguyện ý dùng một nửa tài phú của bản thân để vãn hồi nguy cơ. Chỉ tiếc là lần này liên lụy đến ân oán giang hồ, tuyệt đối không phải dạng nhân vật tiểu thương như hắn có khả năng giải quyết.
Ngay lúc Sử Mạnh Lâm thúc thủ vô sách, một người xa lạ xuất hiện trong trung ương đại sảnh.
Người này toàn thân hồng y che mặt, ánh mắt sắc bén, toàn thân tỏa ra khí tức dị thường kinh khủng!
"Người nào!? Ngươi... Ngươi là ai?!"
Sử Mạnh Lâm thấy có người đột nhiên xông vào, trong lòng kinh hãi vô cùng! Hắn còn tưởng người của Quỳ Hoa cung đến báo thù, đang muốn hô to cứu mạng, thì lại phát hiện mình mở miệng nhưng không thể nói được gì, ngay cả thân thể cũng không thể nhúc nhích.
Tuyệt vọng! Thống khổ! Sợ hãi! Hành hạ!
Đủ loại tâm tình phức tạp tràn ngập thần kinh của Sử Mạnh Lâm... Xong hết rồi! Hết thảy đều xong hết rồi! Mình sắp chết rồi, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, đối phương sẽ giết mình như thế nào? Nên làm cái gì bây giờ?! Lúc này nên làm gì?!
Đang lúc Sử Mạnh Lâm suy nghĩ miên man, hồng y nhân nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi yên tâm, ta không tới giết ngươi, nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi hiện tại đã là một người chết rồi."
Nghe đối phương nói không phải tới giết mình, trái tim Sử Mạnh Lâm thoáng buông lỏng, nhưng vẫn khẩn trương nhìn đối phương như cũ.
"Như vậy là được rồi..."
Hồng y nhân khoát tay, Sử Mạnh Lâm lập tức hồi phục tự do.
"Các... Các hạ là ai, không biết tìm Sử mỗ có việc gì?"
Sử Mạnh Lâm dù sao cũng là người chủ một thương hội, lăn lộn thương trường nhiều năm, rất nhanh liền tỉnh táo lại.
"Ta thích cùng người thông minh nói chuyện."
Hồng y nhân tán thưởng cười, chắp hai tay sau lưng nói: "Ta lần này đến đây, là muốn cùng ông chủ Sử hợp tác làm một đại sự. Sau khi việc thành, ngươi sẽ được không ít chỗ tốt."
Sử Mạnh Lâm trong lòng vừa động, cố ra vẻ mặt khó khăn nói: "Các hạ quá xem trọng Sử mỗ rồi, hiện tại ta như bồ tát bằng bùn qua sông, tự thân còn khó bảo toàn, nào có thể giúp được gì, các hạ sợ là tìm sai người rồi."
"Người ta muốn tìm, tự nhiên là sẽ không sai." Hồng y nhân thâm ý nhìn đối phương nói: "Ông chủ Sử chẳng lẽ cho rằng, ta sẽ có hứng tìm một người sắp chết hợp tác sao? Ngươi yên tâm, ta biết ngươi đã đắc tội với Lăng Thông và Quỳ Hoa cung, nhưng nếu ngươi nghe ta an bài, ta đảm bảo ngươi vô sự, thậm chí còn có cơ hội trở thành người đứng trên mọi người."
"Nói thế có thật không!"
Sử Mạnh Lâm đột nhiên biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, tựa như một người chết đuối bắt được một cây cứu mạng, hoàn toàn mất đi vẻ lãnh tĩnh trong quá khứ.
Hồng y nhân thanh âm chuyển sang lạnh nhạt nói: "Ta nếu muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay, cần gì phải tiện nghi cho ngươi... Hơn nữa, ngươi căn bản không có tư cách nói điều kiện với ta."
Sử Mạnh Lâm trong lòng phát lạnh, vội vàng nói: "Sử mỗ không có ý đó, chỉ cần có thể bản đảm tính mạng là đủ rồi."
Lặng lẽ liếc đối phương, Sử Mạnh Lâm cung kính nói: "Không biết các hạ muốn Sử mỗ đi làm việc gì?"
Hồng y nhân hài lòng gật đầu nói: "Ta muốn thương hội của ngươi vận chuyển vài thứ vào Lạc Dương cho ta... Ngươi cứ chuẩn bị đi, đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi."
Dứt lời, hồng y nhân bay vào không trung, nhẹ nhàng rời đi.
"Tu... Tu sĩ!"
Sử Mạnh Lâm tâm thần đại chấn, ngược lại mừng rỡ như điên! Có thiên đạo tu sĩ ở sau lưng ủng hộ, Đại Thông thương hội thì tính là gì?
Quỳ Hoa cung cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
"Ha ha ha ha..."
Tâm tình tốt đẹp, Sử Mạnh Lâm lông mi giương lên, cất bước đi ra đại sảnh.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh
/800
|