Oa! Tiểu Đinh Tử ngươi xem, cái luận võ đại hộ này thật là náo nhiệt, gần như toàn bộ người trong giang hồ đều đã đến a!
- Đúng vậy , thật là nhiều người, ít nhất cũng phải tầm mười vạn a!
- Cái này là giang hồ sao, quả thực khiến cho ta nhiệt nhiệt sôi trào, quá náo nhiệt rồi!
- Chính thế, chính thế, oa ha ha ha!
Đi đầu là Long Tuấn cùng Đinh Nghị trên mặt thỉnh thoảng hiện lên vẻ kích động.
- A tuấn ngươi còn nhớ ước mơ khi còn nhỏ của chúng ta không, bái sư học nghệ về sau hành hiệp trượng nghĩa, phiêu bạt giang hồ, trở thành đại hiệp khách được vạn người kính ngưỡng
Chứng kiến tràng cảnh tấp nập trước mắt, Định Nghị nhịn không được có cảm giác tức cảnh sinh tình, giống như chính mình là một cá nhân đang tồn tại ở một thế giới khác.
Long Tuấn thu liễn tiếu ý, vỗ vỗ cái ót nói:
- Đương nhiên là nhớ kĩ rồi! Khi đó chúng ta lang thang khắp nơi, trên thân chỉ có mỗi bộ quần áo rách, sống cuộc sống bữa no bữa đói, trông thấy đám người có tiền thì không nhịn được chửi bới một phen, tự mình thống khoái một chút, chỉ là bây giờ mộng tưởng với hiện thực càng ngày càng cách xa nhau rồi
- Đúng vậy, con đường đến với mộng tưởng của chúng ta càng ngày càng xa rồi
- Quản cái khỉ gió gì, chúng ta còn trẻ như vậy, sau này còn rất nhiều cơ hội!
Long Tuấn nhún nhún vai nói:
- Ít nhất, hai người chúng ta hiện tại cũng có thể coi là được vạn người kính ngưỡng rồi? Tuy rằng không phải là đại hiệp khách gì, nhưng dầu gì thì cũng là một đại tướng quân phải không? Hắc hắc!
Đinh Nghị yên lặng gật đầu nói:
- Nói thực ra, chấn thủ biên quan cũng không có gì là không tốt, chỉ có điều ta vẫn hoài niệm thời gian cùng sư phụ hành tẩu giang hồ. Tuy rằng khi đó chúng ta lăn lộn, luôn làm liên lụy sư phụ, nhưng lão nhân gia ngài cho tới bây giờ vẫn chưa từng trách chúng ta
Nhắc lại chuyện xưa, Long Tuấn sống mũi có chút cay cay:
- Nếu không phải gặp được sư phụ, chỉ sợ bây giờ chúng ta vẫn còn cùng đám khất cái tranh đoạt thức ăn
- Ta quyết định!
Đinh Nghị thần sắc trịnh trọng nói:
- Từ nay về sau ta sẽ đi theo bên cạnh sư phụ, người đi đến chỗ nào thì ta sẽ ở chỗ đó
Long Tuấn phác xuy cười, ra vẻ hiếu kỳ hỏi:
- Ta nói nè Tiểu Đinh Tử, ngươi nếu cứ một mực đi theo sư phụ, vậy tiểu tức phụ của ngươi nên giải quyết như thế nào
Đinh Nghị không chút do dự nói:
- Cái này cũng chẳng có gì, cùng một chỗ đi theo ta là được!
- Chuyện này ngươi cũng nghĩ ra được!
Long Tuấn cười mắng:
- Chẳng lẽ tiểu tử ngươi đã quên, lúc trước chúng ta đã đáp ứng trợ giúp Tĩnh Nguyệt cùng Tiểu Phượng giết Chu Khang Cảnh vì bọn họ mà báo thù, huống chi Chu Khang Cảnh lại là cừu nhân của sư phụ, cho nên chúng ta bây giờ vẫn chưa thể buông tay được. Cho dù chúng ta một mực muốn đi theo bên canh sư phụ lão nhân gia, nhưng bây giờ vẫn còn vô số chuyện cần chúng ta đi làm, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể trợ giúp cho sư phụ
- Ân, như vậy cũng được
Đinh Nghị cẩn thận suy nghĩ, nhưng vẫn y nguyên cố chấp nói:
- Bất quá , đợi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa rồi, ta vẫn muốn đi theo sư phụ, đến lúc đó ta mang theo Tiểu Phượng, còn ngươi mang theo bà cô hung ác kia ở cùng một chỗ
Long tuấn nghe vậy rất là bất mãn:
- Cái gì mà bà cô hung ác, Tiểu Nguyệt Nguyệt đối với ta rất là ôn nhu rồi! Ngươi lại dám hồ thuyết bất đạo, có tin là nàng xé nát cái miệng thúi này của nhà ngươi không!
- Dạ dạ, dạ
Đinh Nghị khẽ lau cái trán đầy mồ hôi lanhk, lặng lẽ quay đầu lại ngó trộm Chu Tĩnh Nguyệt phía sau lưng, trong lòng tâm thần bất định. Tỷ muội Chu Tĩnh Nguyệt cùng Chu Phượng đi ở phía sau, chứng kiến hai tên kia thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại quay lại liếc trộm mình không khỏi nhíu mày.
- Tỷ tỷ, người nói hai tên kia đang thì thầm cái gì vậy?
Chu Phượng nhếch môi, căm giận nói:
- Hai người kia lén lén lút lút như thế khẳng định là đang nói bậy gì đó sau lưng chúng ta. Đinh Nghị bây giờ càng ngày càng không thành thật rồi, xem ta về sau như thế nào thu thập hắn
Chu Tĩnh Nguyệt im lặng không nói,khuôn mặt lạnh như băng lộ ra vẻ mỉm cười
Tựa hồ phát giác được cái gì, hai người Đinh Nghị không khỏi giật mình đánh thót một cái
- A, sư phụ, sư phụ!!!
Dừng bước lại, Long Tuấn quay đầu lại tí tửng nói:
- Người xem, trên đài nhiều ngươi như vậy, nhất định là đại hội võ lâm đã bắt đầu rồi, đệ tử đi trước nhé. Ặc không không phải, để đệ tử đi trước mở đường, hắc hắc!
Nói xong, Long Tuấn vội vàng kéo Đinh Nghị giống như là gió cuốn phi thẳng về phía " Tụ Võ Thai"
- Hai tên tiểu tử thúi này, lúc trước ra cửa còn nghiêm chỉnh, giờ lại giống như là hai con khỉ rồi!
Nhan Nguyệt Thi tức giận nói, Phó Suất đứng một bên cười ha hả nói:
- Bọn hắn thế này coi như là tốt rồi, như Khấu lão gia tử vừa ra khỏi cửa là đã biến mất tiêu, cũng chẳng đợi chúng ta đi cùng, cái tính nóng nảy vẫn là như vậy
- Phốc xuy~~
Nhan Nguyệt Thi che miệng cười nói:
- Tính cách của Khấu lão gia tử, huynh không phải là không biết, cho tới bây giờ đều không có chịu ngồi yên, hơn nữa tiền bối ngài ẩn cư ở nơi hoang sơn dã lĩnh đã nhiều năm, chỉ sợ là buồn đến mức sắp phát bệnh rồi, thực sự là khó trách Khấu lão gia tử được. Lần này thật vất vả mới có một lần giang hồ thịnh hội, đương nhiên lão gia tử sẽ vội vã đến tham gia náo nhiệt rồi. Ngược lại hai tên tiểu tử Long Tuấn cùng Đinh Nghị kia, chấn thủ biên quan đã nhiều năm, mà vẫn như là hai tiểu hài tử vậy.
Mọi người nghe vậy đều lẳng lặng mỉm cười
Nhắc đến hài tử, Nhan Nguyệt Thi lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Nhạc Phàm chậm rãi đi ở phía sau, mang theo hai tiểu hài tử Tiểu Vũ cùng Nữu Nữu
- Ta nói Nhạc Phàm, ngươi chẳng lẽ thực sự sẽ mang hai cái tiểu hài tử này đến võ lâm đại hội sao
Nhan Nguyệt Thi chứng kiến hai khuôn mặt non nớt kia, không khỏi sinh lòng yêu thương nói:
- Lần võ lâm đại hội này, cao thủ tụ tập, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, hai hài tử này so với Băng Nhi cũng không lớn hơn bao nhiêu, ngay cả Băng Nhi chúng ta cũng không mang theo, cái này có ổn không?
Phó Suất nhẹ gật đầu, tiếp lời:
- Đúng vậy Nhạc Phàm, đại hội võ lâm lần trước, cũng chỉ bởi vì tu sĩ tranh đấu mà giang hồ gặp phải tai họa, tử thương vô số. Lần này nếu lại xảy ra tranh đấu, ta lo lắng hai hài tử này sẽ gặp phải nguy hiểm, không bằng để cho bọn chúng trở về
- Không! Chúng ta sẽ không về đâu!!
Một thanh âm giòn tan truyền đến, Tiểu Vũ nắm bàn tay của tiểu muội muội, quật cường nói:
- Chúng ta muốn đi võ lâm đại hội, chúng ta muốn như đại thúc đồng dạng sẽ trở nên mạnh mẽ, chúng ta không sợ nguy hiểm.
Nữu Nữu nghe xong liên tục không ngừng gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, đại thúc dạy chúng ta rất nhiều thứ, tự chúng ta sẽ chiếu cố bản thân
Không để ý đến ánh mắt có phần trách cứ của Nhan Nguyệt Thi, Nhạc Phàm vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Nếu như đổi một cái thời gian, một cái không gian khác, có lẽ ta sẽ để bọn chúng sống một cuộc sống bình thường
Nhạc Phàm lời còn chưa dứt, nhưng là mọi người như thế nào lại không rõ ý của hắn. Trong loạn thế, có đôi khi chúng ta không được lựa chọn. Hai hài tử này đã bước lên con đường kia, thì nhất định phải kiên cường mà đi hết
- Được rồi, được rồi, ta cái gì cũng chưa nói, mà sao các ngươi lại nôn nóng vậy!
Vương Sung một tay ôm lấy Nữu Nữu đặt lên trên bờ vai mình, dõng dạc nói:
- Ta cũng đồng ý với phương pháp của Nhạc Phàm, để cho hai hài tử này mở mang kiến thức, đối với tu hành về sau mới có lợi, hơn nữa chúng ta nhiều người như vậy, còn không bảo hộ được hai hài tử? Nếu có chuyện gì phát sinh cùng lắm chúng ta mang bọn chúng đi trước. Huống chi hai đồ nhi này của ta công phu cũng không tồi,bảo vệ tính mạng có lẽ là không có vấn đề gì. Khi ta bằng tuổi bọn chúng, chỉ biết cùng một đám tiểu thí hài đánh nhau ầm ĩ. Hừ! Các ngươi đừng có cười, tên tiểu tử Lý Nhạc Phàm lúc đó vẫn còn đi săn thỏ con đấy. Hắc hắc hắc!"
- Săn thỏ con? !
Mọi người biểu tình vô cùng quái dị, nhìn về phía Lý Nhạc Phàm, nhưng khuôn mặt hắn không lộ ra chút biểu cảm nào
Bên cạnh, Tư Mã Quân Hành vội cầm lấy giấy bút nói:
- Không ngờ thủa niên thiếu của Lý huynh và Vương huynh lại là như thế, đêm hôm qua, cố sự sau này của Lý huynh Quân Hành đã hiểu rõ, chỉ là không biết sau này tại sao Vương huynh lại trở thành tam đương gia của Thanh bang. Với thành tựu của Vương huynh ngày hôm nay, chắc hẳn kinh lịch bất phàm. Kính xin Vương huynh chỉ giáo, Quân Hành muốn đem việc này hảo hảo ghi lại, để lưu truyền cho hậu nhân
Bị người lật qua lật lại, Vương sung lập tức trợn trắng mắt. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua người nào như Tư Mã Quân Hành, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào
Nhìn biểu lộ sững sờ của Vương Sung, mọi người không nhịn được mà cười mỉm, chỉ là đúng lúc này bên cạnh chợt truyền đến thanh âm của Thiết Nam, mang theo một tia kinh ngạc:
- Mọi người mau nhìn, Khấu tiền bối hình như đang cùng người khác động thủ
Thiết Nam vừa dứt lời, Tư Đồ Yến lập tức kinh ngạc nói:
- Dường như tất cả mọi người trên đài, đều là Thiên đạo cao thủ
- Cái gì?
- Quả nhiên! Tất cả đều là Thiên Đạo cao thủ!
- Ồ, hình như đó là Tiểu Thanh cùng Lạc Thần? Bọn họ như thế nào cũng tới?
- Đi!
Nhạc Phàm nhướng mày mang theo Tiểu Vũ phi thẳng lên. Vương Sung mờ mịt, trừng hai mắt đồng dạng cũng mang theo Nữu Nữu đuổi theo. Cùng lúc đó, vợ chồng Phó Suất cùng tỷ muội Chu Tĩnh Nguyệt liền lập tức đứng dậy phi sát theo phía sau
Tư Mã Quân Hành nhìn thấy vậy nhịn không được cười khổ. Hắn vốn chỉ là một văn sĩ, lấy đâu ra công phu phi thiên độn địa như vậy. Nhìn nhìn hai chân của mình, lại chứng kiến cảnh tượng nhân triều( biển người) hùng dũng như thế, liền ngẩn cả người ra
- Đúng là một tên thư sinh ngốc!
Tư Đồ Yến lắc lắc đầu, Thiết Nam liền bước lên phía trước nói:
- Tư Mã huynh đệ nếu không ngại để Thiết Nam này mang ngươi qua?
Tư Mã Quân Hành vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu nói:
- Không ngại, không ngại, như vậy thì quá tốt rồi! Đa tạ Thiết huynh!
Thiết Nam cười chất phát, nâng đối phương phi lên trên đài.
Trên tụ võ thai, Khấu Phỉ đang giằng co cùng huynh đệ Bộ Gia, nhưng một đạo thân ảnh chợt hiện lên, hạ xuống dưới đài
Người đến là một nam tử, tuổi không lớn lắm, dáng người trung đẳng, trên tay dắt theo một nam hài. Mọi người không có để ý đến đứa bé kia, toàn bộ ánh mắt đều rơi trên người nam tử. Một thân trường bào áo trắng, lưng đeo một cái thiết hạp, da màu cổ đồng, khuôn mặt lạnh lùng xen lẫn vẻ kiên nghị, đôi mắt thâm thúy ngẫu nhiên lóe xuất vẻ tang thương. Một đầu tóc đen buộc gọn gàn sau lưng, trên trán phiêu tán một vài sợi tóc trắng
- Là hắn……….?
Mọi người chưa kịp phản ứng lại một thân ảnh đạp không mà đến. Đồng dạng là một nam tử trên vai mang theo một nữ hài tử, một thân trang phục màu đen, sau lưng đeo một thanh trường thương đậm chất cổ xưa. Sau đó từng thân ảnh liện tục hạ xuống dưới đài
- Đại ca!!
Chứng kiến rõ ràng người tới, Tạ Tiểu Thanh thân thể run lên, sát khí giữa hai hàng lông mày tiêu tán không ít
- Đại ca
Gồng mình kêu lên một tiếng, thân ảnh Tạ Tiểu Thanh phóng tới ôm lấy Nhạc Phàm, trọng miệng không ngừng run rẩy lặp đi lặp lại hai tiếng" đại ca"
Nhạc Phàm chậm dãi dơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tạ Tiểu Thanh, thanh âm khô khốc mang theo vẻ thương cảm:
- Tiểu Thanh muội trưởng thành rồi
Mười năm trước, Tạ Tiểu Thanh vẫn chỉ là một tiểu cô nương, bây giờ gặp lại nàng cũng đã trở thành một thiếu nữ rồi
- Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, không ai dám khi dễ ngươi
- Đại ca!!
Giờ phút này, Tạ Tiểu Thanh giống như là tìm được thân nhân duy nhất của nàng vậy, nàng gắt gao chôn chặt ở trong lồng ngực Lý Nhạc Phàm, bao nhiêu ủy khuất, tất cả đều hóa thành nước mắt tràn ra. Trên đài hết thảy đều trở nên bất động, mọi ánh mắt đều rơi trên hai thân ảnh kia
- Nam tử kia chẳng lẽ chính là người trong truyền thuyết Lý Nhạc Phàm?
- Dường như chính là hắn!
- Thoạt nhìn quá bình thường ah!
- Các ngươi thì biết cái đếch gì, cái kia gọi là Phản Phác Quy Chân, càng là người bình thường thì càng lợi hại, nói không chừng so với Đao si tiền bối còn muốn lợi hại hơn!
- Không thể nào!
- Trường giang sóng sau xô sóng trước, đời sau lại càng cường đại hơn đời trước, có cái gì là không thể?
- Cũng phải!
- Mau nhìn mau nhìn! Lý Nhạc Phàm rốt cục xuất hiện, tướng mạo so với mười năm về trước vẫn giống như đúc
- Năm đó Lý Nhạc Phàm hung uy ngập trời, liên tiếp đánh bại ba vị tu sĩ, không biết tu vi hiện nay của hắn như thế nào?
- Khẳng định so với trước kia lợi hại hơn nhiều, nhìn phong độ, khí thế của người ta kìa!
- A! Hai hài tử này là ai?
- Không phải là hài tử của Lý Nhạc Phàm đó chứ?
- Xem niên kỷ thì rất có thể!
- Ồ, vị nam tử bên cạnh Lý Nhạc Phàm thật quen mắt, chỉ là ta không nhớ nổi là ai?
- Mau nhìn người nọ sau lưng đeo một thanh trường thương?
- Ah! Ta nhớ ra rồi! Ta nhớ ra rồi! Là Thương tà! Người kia là Thương Tà Vương Sung! Thanh Bang Tam đương gia!
- Còn có một nam, một nữ bên cạnh Thương tà, dường như là cái gì mà Giang Hồ hiệp lữ…?
- Là kiếm hiệp Phó Suất cùng phu nhân của hắn Nhan Nguyệt Thi."
- Đúng rồi, còn mấy người lạ mặt kia là ai?
- Chưa thấy qua.?
- Ta cũng không biết!
- Vị ăn mặc như thư sinh kia dường như ta đã gặp qua, hình như là người chấp bút hiện tại của Tư Mã phủ, Tư Mã Quân Hành
- Quân Nhất Quân Hành, nhất đối! Chính là Tư Mã Quân Hành!
- Không ngờ lại là hắn?
Dưới đài cao một lần nữa lại trở nên huyên náo. Tiêu điểm của mọi người đếu dồn vào trên thân đám người Lý Nhạc Phàm, sự tình Thánh Vực cùng Bộ Gia huynh muội lập tức bị ném qua một bên
- Lý Nhạc Phàm, ngươi rốt cuộc cũng tới
Trên đài Quan Tâm yên lặng chăm chú nhìn thân ảnh của Lý Nhạc Phàm, phảng phất giống như hồi tưởng lại mười năm về trước ,mang theo một tia day dứt
Bên cạnh Đặng Thất càng thêm kích động, trực tiếp vọt tới trước mặt Vương Sung, nện một quyền vào ngực đối phương cười nói:
- Xú tiểu tử, trở về cũng không đến tổng hội Thanh Bang tìm ta, trong mắt ngươi có hay không còn có nhị ca này!
- Hắc hắc! Lão Nhị!!
Vương Sung cười xấu hổ, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Cho dù Vương Sung đối với Thanh Bang nội loạn đã tâm tàn ý lạnh, nhưng tình cảm giữa hắn và Đặng Thất thì vẫn giữ nguyên. Dù sao hai người năm đó chính là huynh đệ nương tựa vào nhau mà chém giết từ trong biển máu đi ra
- Lão tam, trở về đi, Thanh Bang cần ngươi
Đặng Thất nắm lấy bả vai của Vương Sung, trầm giọng nói:
- Mấy năm nay ta cũng mệt mỏi quá rồi, nếu không phải chèo trống giữ lấy điểm cơ nghiệp ấy của đại ca, ta sợ là chính mình cũng giống như ngươi sống một đời tiêu dao khoái hoạt, nhưng ngươi nghĩ cho kĩ, trở về đi…!
Vương Sung thần sắc ảm đạm, không có trả lời, hai người cứ như vậy trầm mặc
Một phía khác, Tông Lạc Thần cũng hướng phía Lý Nhạc Phàm đi đến:
- Bái kiến Lý đại ca
- Ngươi chính là Tông Lạc Thần?
Nhạc Phàm ngước mắt đánh giá nam tử kiên nghị trước mắt này, âm thầm gật đầu, hắn có thể cảm nhận được từ trên người đối phương một loại khí chất trầm ổn, nội liễm, loại khí chất này để cho hắn liên tưởng đến một người, một người đã mất nhiều nắm trước đó, Chinh Vũ Đại Tướng Quân Địch Thu Nhiên
- Phải, là đệ
Tông Lạc Thần cũng đánh giá đối phương, ánh mắt lập lòe
Cái tên "Lý Nhạc Phàm" này hắn không chỉ một lần nghe được từ trong miệng Tạ Tiểu Thanh cùng đám người Long Tuấn, Truyền kì về vị nam tử này, sự kiên cường cùng bất khuất của hắn khiến mình phải tôn kính nể phục, hắn cho rằng khi gặp mặt vị nam tử khiến mình phải tôn kính này, hắn sẽ rất kích động, thế nhưng Tông Lạc Thần phát hiện ra rằng, bản thân lại phi thường bình tĩnh. Đúng vậy, Tông Lạc Thần rất bình tĩnh, bởi vì hắn phát hiện trên người Lý Nhạc Phàm cũng không có cảm nhận được cái khí chất siêu phàm thoát tục, thậm chí, đối phương còn giống như là một nam nhân phi thường bình thường. Chỉ là càng là như thế, trong lòng hắn đối với Lý Nhạc Phàm càng tôn trọng hơn.
Nếu như nói, có một tuyệt thế kì tài, trời sinh hắn đã bất phàm, tài trí hơn người, đến một ngày hắn làm ra một sự tình kinh thiên động địa, có lẽ mọi người sẽ tán thưởng, sẽ thưởng thức, nhưng tuyệt sẽ không kinh ngạc, người bất phàm tất nhiên sẽ làm ra chuyện bất phàm. Nhưng là nếu đổi lại là một người bình thường, làm ra việc kinh thiên động địa, đó mới để cho người khác rúng động! Giờ phút này trong mắt Tông Lạc Thần, Lý Nhạc Phàm chính là một người bình thường như vậy
- Đại ca ca!
Khóc lớn một hồi, Tạ Tiểu Thanh mới một lần nữa ngẩng đầu lên. Khi nàng thấy trước ngực Lý Nhạc Phàm một mảnh ướt sũng, khuôn mặt không nhịn được có chút hồng lên. Nhạc Phàm vỗ vỗ lưng Tiểu Thanh nói:
- Chuyện của các ngươi, Long Tuấn bọn hắn đã nói cho ta hết rồi!
Tạ Tiểu Thanh thương tâm cúi đầu nói:
- Đại ca, có phải hay không ta rất vô dụng, đã không báo thù được, còn muốn liên lụy đến huynh
- Không! Là ta vô dụng
Tông lạc Thần cướp lời nói:
- Thân là nam nhi lại không thể vì thân nhân mà báo thù, là ta vô dụng! Bất quá chỉ cần một ngày ta còn thở, ta sẽ tuyệt đối không buông tha!
Nhạc Phàm nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
- Yên tâm! Ta sẽ cho các ngươi cơ hội!
- Đại ca ca!
Tạ Tiểu Thanh muốn nói gì đó, chỉ là Lý Nhạc Phàm ngắt lời:
- Ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca? Chuyện của ngươi ta lại có thể không quản sao? Những ngày này khiến ngươi phải chịu khổ, chỉ trách đại ca này trở về quá muộn!
Buông Tiểu Thanh ra, Nhạc Phàm chậm rãi xoay người. Trong nháy mắt hắn quay người lại, chợt bộc phát ra một cỗ sát khí kinh thiên, bao phủ toàn bộ thiên địa. Cảm nhận được cỗ sát ý này, không ít kẻ tâm thần run rẩy, khuôn mặt tái nhợt
Những người quen biết Lý Nhạc Phàm biết rằng lúc này hắn muốn giết người!
/800
|