Trong doanh trướng Tử Dịch Doanh, Nhạc Phàm đang ngồi trên mặt đất, thu liễm tinh thần, khai thông khối tinh thần lực trong thức hải. Mặc dù vô pháp không chế nó một cách hoàn toàn, nhưng hắn có thể cảm thấy rất thân thiết, tựa như là một bộ phận của thân thể. Xác định không có nguy hiểm, Nhạc Phàm thả lỏng sự chú tâm đối với tinh thần lực, toàn thân toàn tâm nhập định vào việc tu dưỡng thân thể.
Không thể không nói là sinh mệnh nguyên khí rất thần kì. Vừa rồi trong nội thể thất tình chi khí rất yếu nhược chậm chạp, chỉ qua một chốc lát, màu sắc của thất tình chi khí đã trở nên rõ ràng đậm nét hơn nhiều...
Ngoại gia công phu là một quá trình lâu dài. Lệ Vân tu luyện Long Cực Cửu Biến là một kì công, trên chiến trường đã trải qua trui rèn sinh tử hơn mười năm cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới luyện thể đại thừa. Thế cũng có thể tưởng tượng được luyện tập loại công phu như vậy tuyệt đối người thường không thể chịu đựng nổi. Điều này không những cần rất nhiều thời gian và tinh lực, mà còn cần nghị lực cực lớn và tâm trí rất kiên định.
Tuy nhiên, muốn qua luyện tập ngoại gia công phu mà đòi đạt tới đỉnh cao võ học cơ hồ là không có khả năng. Chí thiểu trong võ lâm cũng chưa từng nghe xuất hiện một người nào như thế, cho nên cũng cần phải có dũng khí đối diện với thất bại.
Mọi người khi đối diện sự việc trước mắt thường luống cuống không dám tiến lên, cho nên ai cũng thường theo thói quen đi theo con đường của người đi trước, rất ít người có thể vượt qua khỏi sự ràng buộc đó. Nhạc Phàm đối diện với tương lai vô định không phải là không thấy e ngại, cũng không phải không cảm thấy sợ hãi, chỉ có điều tính cách bất khuất giúp hắn có quyết tâm chống lại những thử thách chưa từng gặp qua.
Mặc dù luyện thể là một quá trình lâu dài gian khổ, hơn nữa không có phương hướng, vô pháp để đi theo, nhưng Nhạc Phàm cảm giác như có một sự tiềm ẩn đại diện cho khả năng vô hạn, cho nên hắn đối với tương lai trở nên hi vọng vô cùng. Điều này không chỉ là vì hắn có thể chất và năng lực kì dị, mà quan trọng hơn là hắn rất tin tưởng, chỉ cần bản thân chịu khó nhất định sẽ có thu hoạch. Có thời gian, trong lòng lại có niềm tin là đã có thể tạo cho con người một sức mạnh vô cùng to lớn.
Nhạc Phàm hít thở không khí đạm bạc thanh nhã, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn gọi loại khí này là thiên địa nguyên khí. Bởi vì trước đây hắn hoàn toàn không rõ bản thân hít thở đã hấp thu loại khí tức như thế nào, chỉ biết là loại khí tức này không ngừng làm cho bản thân tinh thần sảng khoái, hơn nữa thất tình chi khí còn có thể hấp thu, quả thật là ảo diệu vô cùng.
Nguyên khí tiến nhập vào thân thể Nhạc Phàm liền phân tán khắp nơi, một phần bị thất tình chi khí hấp thu, rồi thông qua thất tình chi khí mà chữa trị kinh mạch bị thương, tôi luyện nhục thể của bản thân...
Một canh giờ trôi qua, thể lực của Nhạc Phàm giờ đây đã khôi phục hoàn toàn, nhưng thất tình chi khí cũng mới chỉ được hơn nửa, hơn nữa tốc độ khôi phục cũng không còn nhanh như vừa rồi. Xem ra không chỉ nhất thời nửa khắc là có thể khôi phục được, trong lòng hắn không khỏi có chút thất vọng.
Nhạc Phàm biết có những chuyện không nên vội vàng, cho nên hắn rũ bỏ lo lắng trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài doanh trướng. Vừa ra ngoài hắn đã thấy ba người bọn Đông Vũ tiến đến.
"Hắc hắc! Chúng ra vẫn còn sống, quả thật là rất tốt!" Từ Kiệt bước lên một bước ôm chặt Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Có thể sống cũng không dễ dàng, nhưng chúng ta nhất định sẽ sống mà thoát khỏi đây!"
Đông Vũ bước lên nói: "Nhạc Phàm nói không sai. Chúng ta nhất định có thể sống đến lúc rời khỏi đây. Chúng ta cũng còn rất nhiều chuyện cần hoàn thành". Ngữ khí có vẻ kiên định khiến người khác không thể hoài nghi.
Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong gật đầu mạnh mẽ.
"Ha ha..." Lập tức bốn người cùng nhau cười lớn...
...Một tháng trôi qua, chiến trường vẫn là chiến trường, giết chóc vẫn là giết chóc, thay đổi có lẽ chỉ là người chết và thời gian. Nhạc Phàm đã sớm quen với cuộc sống đầy máu và lửa như thế. Nhưng hắn tịnh không vì chém giết vô tận mà trở nên vô cảm. Ngược lại, khi hắn nhìn thấy các thi thể trên mặt đất, trong lòng càng cảm thấy sinh mệnh là rất yếu ớt, đồng thời càng thấy quý giá hơn.
Tử Dịch Doanh hiện tại chỉ còn hơn ba ngàn người. Mặc dù mỗi lần chiến đấu mọi người đều ở vị trí tiền tuyến nhưng đã không mất mát nhiều như lúc đầu. Dù sao tù nhân cũng là những kẻ giết người nhiều lần, nếu luận về sức chiến đấu, so với quân chính quy thì họ mạnh hơn nhiều. Hơn nữa qua mỗi kì hạn thì lại có vài trăm tử tù được bổ sung, khiến cho sức mạnh chiến đấu của Tử Dịch Doanh vẫn còn rất cường đại.
Nhạc Phàm đã trải qua vài lần thử thách chiến hỏa, sớn khống chế được lực đạo đến độ tùy tâm sử dục. Mặc dù trên chiến trường thể lực tiêu hao vẫn rất lớn nhưng hắn ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Vì đã sáng tạo ra đao pháp thực dùng trên chiến trường, Nhạc Phàm quyết định bắt đầu kế hoạch thứ hai. Đó là cân đối tổng thể, phối hợp cước bộ, thân pháp, động tác và sức mạnh bản thân.
Sự kết hợp cước bộ và thân pháp khiến cho Nhạc Phàm có thể hành động dễ dàng thành thạo, so với thân pháp linh xảo của Đông Vũ cũng không thua kém. Nhưng hắn muốn giống như Đông Vũ, vừa tránh né vừa phản kích, chỉ cần một chiêu chế địch. Việc đó tịnh không chỉ cần phản ứng, mà còn cần phán đoán chính xác và năng lực khống chế thân thể, mà phương diện đó hắn hoàn toàn thua kém rất xa.
Tốc độ và thể lực đều là điểm mạnh của Nhạc Phàm. Do thói quen lâu năm của hắn nên phương pháp công kích sớm đã định hình. Nếu chỉ là nhờ vào tốc độ mà thắng, hoặc chỉ là sức mạnh mà thắng thì hắn cũng không khó khăn như thế. Nhưng tốc độ và sức mạnh cùng kết hợp để tạo thành phương thức công kích, trải qua nhiều lần thử nghiệm hắn đã chịu khổ không nói nên lời.
Thói quen đã thành thì rất khó sửa, nếu muốn sửa thì phải trả một cái giá không nhỏ. Thông thường muốn bỏ một thói quen thì phải cần trả giá nhiều thứ. Đối mặt với địch nhân đông như thế, áp lực lên Nhạc Phàm tăng lên rất nhiều, thể lực đã bị thử thách quá lớn.
Theo kinh nghiệm chiến đấu gia tăng, động tác trở nên thuần thục, Nhạc Phàm cơ bản đã thích ứng với phương thức chiến đấu như thế. Bất quá cái giá phải trả chính là vết thương khắp người hắn.
Hai tháng nữa trôi qua, chiến trường cũng không còn kịch liệt như lúc đầu. Nhạc Phàm không ngừng tránh né công kích của địch nhân, hắn giống như linh xà loạn vũ, xuyên lượn trong trận địa của địch.
"Rắc!" Vào lúc quyết định, thanh đao trong tay phải hắn đột nhiên gãy rời. Nhìn thấy vô số lưỡi đao xung quanh bổ xuống, trong sát na đầu óc Nhạc Phàm trở nên trống rỗng. Thời gian phảng phất như ngừng hẳn lại, chỉ thấy vô số lưỡi đao từ từ chém xuống. Trong lằn ranh sinh tử, hắn lại bạo phát tiềm lực kinh nhân. Hắn ném thanh đao gãy đi với tốc độ mắt thường khó có thể thấy nổi. Thanh đao bên tay trái chuyển sang tay phải, rồi toàn thân nhoáng lên một cái, cả người như là cùng lúc xuất ra nhiều đôi tay, hướng tới bốn phương tám hướng địch nhân mà chém ra...
Lúc này, Nhạc Phàm tâm linh sáng suốt, đem tất cả động tác công kích mà sử dụng. Hắn không ngừng huy động thanh đao, tay trái nắm chặt thành quyền, song cước cùng chuyển động, biến hóa phương vị di chuyển giữa khe hở của rừng đao thương, không một ai có thể ngăn cản nổi cước bộ của hắn.
Trong trận địa địch nhân, trải qua hai lượt chém giết, Nhạc Phàm khống chế thân thể càng ngày càng như ý, việc phối hợp toàn thân đã trở nên thuần thục. Giản đơn đao pháp với chỉ năm động tác "khảm, phách, chuyển, giá, đạn" được hắn phát huy đến tận cùng, tựa như đó là một loại đao pháp sát nhân trời ban, mỗi lần đi qua là máu rơi xuống đất. Vì sử dụng động tác càng liền lạc, hắn từ năm động tác "khảm, phách, chuyển, giá, đạn" đã nhập lại thêm hai động tác "trảm" và "tha".
Trên chiến trường, Nhạc Phàm không ngừng luyện tập bảy động tác "khảm, phách, chuyển, giá, đạn, trảm, tha". Hắn cảm thấy thất tình chi khí vận chuyển theo quỹ đạo rất phù hợp, chiêu thức trở nên càng thêm sắc gọn thuần thục. Giờ khắc này, một bộ đao pháp hoàn chỉnh sơ bộ cuối cùng cũng hình thành... Về sau, trong quá trình chiến đấu, loại đao pháp này được Nhạc Phàm cải thiện không ngừng, rồi được lưu truyền hậu thế trong chiến trường. Đó chính là loại đao pháp thực dụng nhất trên sa trường - Đao chiến thất thức.
Nhạc Phàm lúc này kích động vô cùng, trải qua hơn ba tháng nỗ lực, một loại đao pháp thực dụng trên chiến trường cuối cùng cũng hình thành. Mặc dù chỉ là sơ khai, nhưng uy lực của nó cũng khiến Nhạc Phàm tin tưởng vô cùng. Trong lòng hắn cảm thấy sướng khoái, không nhịn được hét dài một tiếng...
Không thể không nói là sinh mệnh nguyên khí rất thần kì. Vừa rồi trong nội thể thất tình chi khí rất yếu nhược chậm chạp, chỉ qua một chốc lát, màu sắc của thất tình chi khí đã trở nên rõ ràng đậm nét hơn nhiều...
Ngoại gia công phu là một quá trình lâu dài. Lệ Vân tu luyện Long Cực Cửu Biến là một kì công, trên chiến trường đã trải qua trui rèn sinh tử hơn mười năm cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới luyện thể đại thừa. Thế cũng có thể tưởng tượng được luyện tập loại công phu như vậy tuyệt đối người thường không thể chịu đựng nổi. Điều này không những cần rất nhiều thời gian và tinh lực, mà còn cần nghị lực cực lớn và tâm trí rất kiên định.
Tuy nhiên, muốn qua luyện tập ngoại gia công phu mà đòi đạt tới đỉnh cao võ học cơ hồ là không có khả năng. Chí thiểu trong võ lâm cũng chưa từng nghe xuất hiện một người nào như thế, cho nên cũng cần phải có dũng khí đối diện với thất bại.
Mọi người khi đối diện sự việc trước mắt thường luống cuống không dám tiến lên, cho nên ai cũng thường theo thói quen đi theo con đường của người đi trước, rất ít người có thể vượt qua khỏi sự ràng buộc đó. Nhạc Phàm đối diện với tương lai vô định không phải là không thấy e ngại, cũng không phải không cảm thấy sợ hãi, chỉ có điều tính cách bất khuất giúp hắn có quyết tâm chống lại những thử thách chưa từng gặp qua.
Mặc dù luyện thể là một quá trình lâu dài gian khổ, hơn nữa không có phương hướng, vô pháp để đi theo, nhưng Nhạc Phàm cảm giác như có một sự tiềm ẩn đại diện cho khả năng vô hạn, cho nên hắn đối với tương lai trở nên hi vọng vô cùng. Điều này không chỉ là vì hắn có thể chất và năng lực kì dị, mà quan trọng hơn là hắn rất tin tưởng, chỉ cần bản thân chịu khó nhất định sẽ có thu hoạch. Có thời gian, trong lòng lại có niềm tin là đã có thể tạo cho con người một sức mạnh vô cùng to lớn.
Nhạc Phàm hít thở không khí đạm bạc thanh nhã, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn gọi loại khí này là thiên địa nguyên khí. Bởi vì trước đây hắn hoàn toàn không rõ bản thân hít thở đã hấp thu loại khí tức như thế nào, chỉ biết là loại khí tức này không ngừng làm cho bản thân tinh thần sảng khoái, hơn nữa thất tình chi khí còn có thể hấp thu, quả thật là ảo diệu vô cùng.
Nguyên khí tiến nhập vào thân thể Nhạc Phàm liền phân tán khắp nơi, một phần bị thất tình chi khí hấp thu, rồi thông qua thất tình chi khí mà chữa trị kinh mạch bị thương, tôi luyện nhục thể của bản thân...
Một canh giờ trôi qua, thể lực của Nhạc Phàm giờ đây đã khôi phục hoàn toàn, nhưng thất tình chi khí cũng mới chỉ được hơn nửa, hơn nữa tốc độ khôi phục cũng không còn nhanh như vừa rồi. Xem ra không chỉ nhất thời nửa khắc là có thể khôi phục được, trong lòng hắn không khỏi có chút thất vọng.
Nhạc Phàm biết có những chuyện không nên vội vàng, cho nên hắn rũ bỏ lo lắng trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài doanh trướng. Vừa ra ngoài hắn đã thấy ba người bọn Đông Vũ tiến đến.
"Hắc hắc! Chúng ra vẫn còn sống, quả thật là rất tốt!" Từ Kiệt bước lên một bước ôm chặt Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Có thể sống cũng không dễ dàng, nhưng chúng ta nhất định sẽ sống mà thoát khỏi đây!"
Đông Vũ bước lên nói: "Nhạc Phàm nói không sai. Chúng ta nhất định có thể sống đến lúc rời khỏi đây. Chúng ta cũng còn rất nhiều chuyện cần hoàn thành". Ngữ khí có vẻ kiên định khiến người khác không thể hoài nghi.
Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong gật đầu mạnh mẽ.
"Ha ha..." Lập tức bốn người cùng nhau cười lớn...
...Một tháng trôi qua, chiến trường vẫn là chiến trường, giết chóc vẫn là giết chóc, thay đổi có lẽ chỉ là người chết và thời gian. Nhạc Phàm đã sớm quen với cuộc sống đầy máu và lửa như thế. Nhưng hắn tịnh không vì chém giết vô tận mà trở nên vô cảm. Ngược lại, khi hắn nhìn thấy các thi thể trên mặt đất, trong lòng càng cảm thấy sinh mệnh là rất yếu ớt, đồng thời càng thấy quý giá hơn.
Tử Dịch Doanh hiện tại chỉ còn hơn ba ngàn người. Mặc dù mỗi lần chiến đấu mọi người đều ở vị trí tiền tuyến nhưng đã không mất mát nhiều như lúc đầu. Dù sao tù nhân cũng là những kẻ giết người nhiều lần, nếu luận về sức chiến đấu, so với quân chính quy thì họ mạnh hơn nhiều. Hơn nữa qua mỗi kì hạn thì lại có vài trăm tử tù được bổ sung, khiến cho sức mạnh chiến đấu của Tử Dịch Doanh vẫn còn rất cường đại.
Nhạc Phàm đã trải qua vài lần thử thách chiến hỏa, sớn khống chế được lực đạo đến độ tùy tâm sử dục. Mặc dù trên chiến trường thể lực tiêu hao vẫn rất lớn nhưng hắn ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Vì đã sáng tạo ra đao pháp thực dùng trên chiến trường, Nhạc Phàm quyết định bắt đầu kế hoạch thứ hai. Đó là cân đối tổng thể, phối hợp cước bộ, thân pháp, động tác và sức mạnh bản thân.
Sự kết hợp cước bộ và thân pháp khiến cho Nhạc Phàm có thể hành động dễ dàng thành thạo, so với thân pháp linh xảo của Đông Vũ cũng không thua kém. Nhưng hắn muốn giống như Đông Vũ, vừa tránh né vừa phản kích, chỉ cần một chiêu chế địch. Việc đó tịnh không chỉ cần phản ứng, mà còn cần phán đoán chính xác và năng lực khống chế thân thể, mà phương diện đó hắn hoàn toàn thua kém rất xa.
Tốc độ và thể lực đều là điểm mạnh của Nhạc Phàm. Do thói quen lâu năm của hắn nên phương pháp công kích sớm đã định hình. Nếu chỉ là nhờ vào tốc độ mà thắng, hoặc chỉ là sức mạnh mà thắng thì hắn cũng không khó khăn như thế. Nhưng tốc độ và sức mạnh cùng kết hợp để tạo thành phương thức công kích, trải qua nhiều lần thử nghiệm hắn đã chịu khổ không nói nên lời.
Thói quen đã thành thì rất khó sửa, nếu muốn sửa thì phải trả một cái giá không nhỏ. Thông thường muốn bỏ một thói quen thì phải cần trả giá nhiều thứ. Đối mặt với địch nhân đông như thế, áp lực lên Nhạc Phàm tăng lên rất nhiều, thể lực đã bị thử thách quá lớn.
Theo kinh nghiệm chiến đấu gia tăng, động tác trở nên thuần thục, Nhạc Phàm cơ bản đã thích ứng với phương thức chiến đấu như thế. Bất quá cái giá phải trả chính là vết thương khắp người hắn.
Hai tháng nữa trôi qua, chiến trường cũng không còn kịch liệt như lúc đầu. Nhạc Phàm không ngừng tránh né công kích của địch nhân, hắn giống như linh xà loạn vũ, xuyên lượn trong trận địa của địch.
"Rắc!" Vào lúc quyết định, thanh đao trong tay phải hắn đột nhiên gãy rời. Nhìn thấy vô số lưỡi đao xung quanh bổ xuống, trong sát na đầu óc Nhạc Phàm trở nên trống rỗng. Thời gian phảng phất như ngừng hẳn lại, chỉ thấy vô số lưỡi đao từ từ chém xuống. Trong lằn ranh sinh tử, hắn lại bạo phát tiềm lực kinh nhân. Hắn ném thanh đao gãy đi với tốc độ mắt thường khó có thể thấy nổi. Thanh đao bên tay trái chuyển sang tay phải, rồi toàn thân nhoáng lên một cái, cả người như là cùng lúc xuất ra nhiều đôi tay, hướng tới bốn phương tám hướng địch nhân mà chém ra...
Lúc này, Nhạc Phàm tâm linh sáng suốt, đem tất cả động tác công kích mà sử dụng. Hắn không ngừng huy động thanh đao, tay trái nắm chặt thành quyền, song cước cùng chuyển động, biến hóa phương vị di chuyển giữa khe hở của rừng đao thương, không một ai có thể ngăn cản nổi cước bộ của hắn.
Trong trận địa địch nhân, trải qua hai lượt chém giết, Nhạc Phàm khống chế thân thể càng ngày càng như ý, việc phối hợp toàn thân đã trở nên thuần thục. Giản đơn đao pháp với chỉ năm động tác "khảm, phách, chuyển, giá, đạn" được hắn phát huy đến tận cùng, tựa như đó là một loại đao pháp sát nhân trời ban, mỗi lần đi qua là máu rơi xuống đất. Vì sử dụng động tác càng liền lạc, hắn từ năm động tác "khảm, phách, chuyển, giá, đạn" đã nhập lại thêm hai động tác "trảm" và "tha".
Trên chiến trường, Nhạc Phàm không ngừng luyện tập bảy động tác "khảm, phách, chuyển, giá, đạn, trảm, tha". Hắn cảm thấy thất tình chi khí vận chuyển theo quỹ đạo rất phù hợp, chiêu thức trở nên càng thêm sắc gọn thuần thục. Giờ khắc này, một bộ đao pháp hoàn chỉnh sơ bộ cuối cùng cũng hình thành... Về sau, trong quá trình chiến đấu, loại đao pháp này được Nhạc Phàm cải thiện không ngừng, rồi được lưu truyền hậu thế trong chiến trường. Đó chính là loại đao pháp thực dụng nhất trên sa trường - Đao chiến thất thức.
Nhạc Phàm lúc này kích động vô cùng, trải qua hơn ba tháng nỗ lực, một loại đao pháp thực dụng trên chiến trường cuối cùng cũng hình thành. Mặc dù chỉ là sơ khai, nhưng uy lực của nó cũng khiến Nhạc Phàm tin tưởng vô cùng. Trong lòng hắn cảm thấy sướng khoái, không nhịn được hét dài một tiếng...
/800
|