- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a?
- Không nghĩ ra Thiên Tuyết Lĩnh lại xuất hiện một kẻ dở hơi như vậy, mặt mũi của Chúc Huyễn Đại Tôn đã bị hắn đánh mất hết rồi.
- Các ngươi ăn nói cho cẩn thận một chút, vị tiền bối kia chính là sư đệ của Chúc Huyễn Đại Tôn, nếu như để hắn nghe thấy, các ngươi chuẩn bị tự phế tu vi đi a!
- Cái gì? Hắn là sư đệ Chúc Huyễn Đại Tôn sao? Vì sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói qua Chúc Huyễn Đại Tôn có sư đệ?
- Nói nhảm, ngươi cho rằng mình là ai? Chuyện của Chúc Huyễn Đại Tôn ngươi biết được bao nhiêu? Vị tiền bối kia tính tình quái lạ, thích chơi trò mai danh ẩn tích. Vì vậy người biết sự tồn tại của hắn cũng không nhiều lắm, ta cũng chỉ trùng hợp nghe nói tới mà thôi. Chỉ là, không ngờ hắn tới đây tham gia Ẩn Lâm Đại Hội, chắc hẳn đây là ý tứ của Chúc Huyễn Đại Tôn.
- Thì ra là thế. Nguy hiểm thật, đa tạ huynh đài nhắc nhở. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
- Không có chi.
- Hai người kia thực sự là cao thủ sao? Một chút phong phạm cũng không có.
- Đúng vậy! Người không biết còn tưởng rằng là hai người đàn bà chanh chua đang mắng chửi nhau a.
- Hắc hắc. Thiên Đạo liên minh quả nhiên nhân tài đông đúc, dạng người nào cũng có a.
- Hay đây là chiến thuật của người ta cũng không biết chừng.
- Chiến thuật cái rắm, chỉ biết mắng chửi người thì có thể có bản lĩnh gì, nếu đổi lại là ta, ta đã sớm xông lên rồi, mặc kệ là thắng hay thua.
- Bọn họ sẽ không tiếp tục mắng như vậy chứ?
- Ai mà biết được.
Tiếng nghị luận của mọi người truyền vào tay đám người Thiên Đạo liên minh, khiến cho cả đám mặt đỏ tới mang tai.
Mạc Bắc mặt đỏ tía tai, có cảm giác vô cùng mất mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Đối phương không coi trọng mặt mũi, hắn há có thể không coi trọng.
Vì vậy, Mạc Bắc hừ lạnh một tiếng, mặc cho đối phương nói cái gì, hắn đều khinh thường không nói.
Đối với chuyện này, Nguyễn Minh Bảo vô cùng hưởng thụ cảm giác mắng chửi này, chỉ tiếc người ta không để ý tới hắn, một mình hắn cũng không mắng được.
Chỉ chốc lát sau, hai người ngừng mắng, trên đài rốt cuộc an tĩnh.
Khụ khụ
Ho khan hai tiếng, Nguyễn Minh Bảo lại mở miệng nói:
- Ta nói này người quái dị kia, ngươi đến khiêu chiến ta sao? Vì sao còn chưa động thủ?
- Tên điên nhà ngươi.
Mạc Bắc đáp lại một câu, châm chọc nói:
- Vậy ngươi vì sao không xuất thủ? Không phải là dựa vào miệng lưỡi mà đứng trên đây đó chứ?
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Nguyễn Minh Bảo ngẩn ra, sau đó lập tức tím mặt nói:
- Ngươi nói Bảo ca ca ta chỉ biết khua môi múa mép sao? Con mẹ nó. Để Bảo ca ca ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Thân hình hắn nhoáng lên, thân ảnh không ngờ lại biến mất tại chỗ, nhanh như một đạo thiểm điện bắn thẳng tới chỗ Mạc Bắc.
Sự tương phản của Nguyễn Minh Bảo khiến cho mọi người líu lưỡi, vừa rồi còn cãi nhau rất vui vẻ, hiện tại lại giống như một thùng thuốc nổ. Tính cách như vậy, không ngờ lại xuất hiện trong một con người.
Đối mặt với cường giả dưới Đại Tôn, Mạc Bắc sao lại không có sự phòng bị nào. Chỉ thấy thân thể hắn khom lại, tạo thành một vòng cung, trên hưng hiện lên một cái xác rùa, quang mang lóe lên, tỏa ra khí tức trầm trọng như núi.
Bồng.
Âm hưởng vang lên, hai người đều tự văng ra, không ai bị hao tổn gì.
- Đó là vật gì?
Nguyễn Minh Bảo lặng lặng nhìn Mạc Bắc, một chiêu không đắc thủ, khiến cho hắn có chút không hiểu, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn trên nhìn dưới.
- Đó chính là Thần Quy Bối của Mạc gia gia ngươi.
Mạc Bắc cười hắc hắc, vững vàng đứng tại chỗ.
Từ lúc trước khi lên đài, hắn từng quan sát kỹ, trong tám người, Nguyễn MInh Bảo là người có thực lực yếu nhất. Thế nhưng thế tấn công của người này vô cùng quỷ dị, làm cho người ta khó lòng phòng bị, bởi vậy khiến cho rất nhiều người khiêu chiến ăn phải quả đắng. Đương nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân là Mạc Bắc lựa chọn đối phương, đối phó người khác, sự phòng ngự của hắn không thể phát huy tác dụng quá lớn, thế nhưng khi đối mặt với Nguyễn MInh Bảo, hắn lại có thể lấy tĩnh chế động. Có một câu nói áp dụng đúng vào trường hợp này là, dùng sở trường của ta tấn công sở đoản của địch.
- Thần quy bối?
Nguyễn Minh Bảo trừng mắt, đùa cợt:
- Hóa ra là một lão ô quy, thảo nào lại như vậy. Hắc hắc.
Đối phương dùng ngôn ngữ công kích, Mạc Bắc không chút để ý, nói:
- Tên quái dị nhà ngươi đừng nói nhiều vô ích, nếu như có bản lĩnh thì tiến lên, nếu như ngại mình không có bản lĩnh thì lăn xuống đài đi, miễn ở chỗ này mất mặt.
- Oa Oa! Ngươi dám nói với ta như vậy.
Tính tình của Nguyễn Minh Bảo luôn luôn biến đổi bất định, kêu to:
- Dám nói Bảo ca ca không có bản lĩnh, vậy thì hãy chống mắt mà xem Bảo ca ca hủy đi cái xác rùa của ngươi.
- Xem Đại Hóa Phân Thân Thuật của ta!
Không khí ba động một cách quỷ dị, khí thế của Nguyễn Minh Bảo đột nhiên tăng vọt, thân thể nhẹ nhàng run lên, biến hóa ra mười thân ảnh bao vây Mạc Bắc, sau đó phân biệt đánh tới những bộ vị khác nhau.
- Đại địa khí, cho ta mượn đại dũng, Thần quy bối sơn, lực đỉnh vạn trọng.
Mạc Bắc lần thứ hai lại khom người, một chỉ mạnh mẽ được điểm ra, bao phủ hư ảnh.
- Thống khoái! Thống khoái! Thống khoái!
Thế tiến công của Nguyễn Minh Bảo mờ ảo, khiến cho đám người phía dưới không biết dâu là chân thân.
Mạc Bắc không để ý những thứ khác, cố chết phòng ngự, cho dù ngươi tiến công ngập trời, hắn vẫn bất động như núi.
Song phương giằng co, khiến cho phía dưới nhấc lên một trận ồn ào.
Ai cũng thật không ngờ, dưới thế tấn công điên cuồng của Nguyễn Minh Bảo, Mạc Bắc không ngờ lại có thể kiên trì ngạnh kháng. Phải biết rằng đó là công kích của cường giả đỉnh phong a!
Phía Thiên Đạo liên minh, đám người Khấu Phỉ không có lấy nửa điểm khẩn trương. Tương giao nhiều năm, thực lực của Mạc Bắc như thế nào bọn họ rõ ràng nhất. Chỉ là, tên này chỉ trọng phòng ngự, quả thực khiến cho kẻ khác giận sôi máu. Cho dù là đám người Khấu Phỉ cùng nhau công kích, cũng rất khó phá được phòng ngự, chứ đừng nói tới một mình Nguyễn Minh Bảo công kích, nhìn như tên điên, trên thực tế tất cả lực lượng đều phân tán.
Thấy hai người giao thủ, Điêu Minh cũng ngứa ngáy, cất bước đạp không về phía Sở Việt.
Đối với hành động của Điêu Minh, các cao thủ Thiên Đạo liên minh không có lấy nửa điểm ngoài ý muốn, ngược lại lại cảm thấy vô cùng tự nhiên. Nam nhi nào mà không có máu anh hùng, chứ đừng nói tới những cao thủ nhiều năm chém giết trong giang hồ.
Có Điêu Minh đi đầu, Cửu Huyền phóng người lên theo, bay thẳng về phía Thiên Âm.
Ngay sau đó, các cao thủ của Thiên Đạo liên minh đều lên đài.
Không Văn tìm tới Liễu Nhân, Thái Tiêu tìm tới Tả Tâm Minh, Thiết Huyết chọn Túc Vận lão nhân, Thích Minh Hữu thì lại chọn Hàn Băng.
Đối với lựa chọn của các cao thủ này, mọi người đều không có gì dị nghị, thế nhưng Nhạc Phàm lên đài khiến cho chúng tán tu và thế lực các nơi đều sững sờ tại chỗ. Bởi vì người hắn lựa chọn chính là kẻ mạnh nhất trong tám vị cường giả, Ma Kiếm lão nhân Độc Cô Vô Phong.
Từ lúc bắt đầu khiêu chiến cho đến bây giờ, những cường giả khác đều có người thử, duy chỉ có Ma Kiếm lão nhân này không có người nào khiêu chiến. Bởi vậy có thể thấy được sự uy hiếp của người này trong Tu Hành Giới ra sao.
Nếu để các thế lực lựa chọn, bọn họ tuyệt không chọn đi khiêu chiến Ma Kiếm lão nhân này.
Khi Nhạc Phàm xuất hiện trên đài cao, Ma Kiếm lão nhân vẫn nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở hai mắt.
- Ngươi đã tới.
Độc Cô Vô Phong dường như đã sớm đoán ra trước, vô cùng thỏa mãn gật đầu.
Vẻ mặt Nhạc Phàm lạnh nhạt, yên lặng nhìn đối phương. Sở dĩ hắn lên đây là chỉ vì một câu hứa hẹn năm đó. Lập tức hắn lấy từ trong lòng ra một cái thiếp.
Kiếm ma thiếp!
Độc Cô Vô Phong thu hồi chiến thiếp, trong mắt hiện lên sự cảm khái.
Chuyện năm nào như hiện ra trước mắt...
/800
|