Trần vương Lưu Lễ trong bụng không có mấy thơ văn, nhìn bên ngoài thì có vẻ u mê đần độn rất dễ dàng thân cận.
Bữa ăn hôm nay hắn cố ý chọn một nơi gần núi kế sông ở kinh giao. Nói rằng nơi đó rất tốt, hợp với tính tình của Lan Khanh, là một nơi mà văn nhân mặc khách rất thích, ngắm hoa xem nước vô cùng thi vị.
Thực ra là vì Lưu Lễ không muốn mấy người trong cung biết được, có khi còn chạy tới tham gia náo nhiệt.
Xe ngựa lảo đảo đi về phía trước, lại còn đi đường rừng, qua mấy vùng đất trống còn nghe thấy tiếng đập thóc. Phương Uyển Chi ngồi nghiêm chỉnh trên xe, có cảm giác như được đưa vào núi làm con dâu nuôi từ bé cho người ta.
Liên Dụ yên lặng đưa cho nàng một tờ giấy, trên đó có đề tên “thê tử” của hắn, nhà ở đâu, tên “thân sinh phụ mẫu”. Trên giấy còn viết, tất cả là do ông nội hắn chọn lựa, hôn sự này cũng là do ông định.
Phương Uyển Chi bĩu môi, hiểu là Liên Dụ không muốn nói chuyện với nàng, bằng không có hai câu này, hai người ngồi song song với nhau cần gì phải đưa giấy.
Liên các lão không muốn mở miệng, Phương đại cô nương cũng không thèm để ý, chỉ cái tên trên tay rồi rất khiêm tốn hỏi:
“Thê tử của ngài tên là Liễu Chi Chi, nhạc phụ là Vương Phú Phú, nhạc mẫu là Lỗ Điều Điều? Ba người trong nhà là ba họ à?”
Liên Dụ liền ngẩn người một lúc, sau đó nhận lấy tờ giấy xoát xoát vài nét bút sửa Vương Phú Phú thành Liễu Phú Phú.
Nãy viết bừa không để ý.
Phương Uyển Chi cố gắng không để khóe miệng co rút.
“Cái kia, phu nhân của ngài tính tình như thế nào? Trên này không có viết, ngài nói đơn giản hai câu đi, để tránh ta để lộ trước mặt vương gia.”
Trên mặt Liên Dụ liền mờ mịt, phu nhân của hắn tính tình thế nào sao hắn biết được? Hắn đã có phu nhân đâu. Liên Dụ ôm Vương Thủ Tài trong lòng, dịch ra bên cạnh cửa sổ xe, như thể không để ý đến nàng, nhìn lên nhìn xuống một lúc rồi nói: “Như cô vậy”.
Rồi lại như sợ Phương Uyển Chi không hiểu, một lát sau lại nói tiếp:
“Hay khóc lóc om sòm vờ chết như thế.”
Phương Uyển Chi muốn nói lại thôi, hít một hơi thật sâu.
Nàng thỉnh thoảng mới khóc, cũng rất ít khi giả bộ đòi chết, là một thiên kim phú thương, nàng rất coi trọng đức hạnh đó. Hơn nữa nàng khóc lóc vờ chết là vì ai ép ra chứ?
Nếu như là lúc bình thường, nàng nhất định sẽ cãi nhau với hắn. Chỉ là kể từ khi biết được thân phận của Liên Dụ, nàng rất ít khi chống đối lại hắn.
Liên Dụ thấy Phương Uyển Chi ngậm quả đắng thì vô cùng sung sướng, sờ loạn lỗ tai của Vương Thủ Tài, còn hừ khẽ. Giọng hắn vốn rất dễ nghe, rầm rì trong cổ họng, nhưng lại trầm thấp vui tai. Ấy thế mà lọt vào tai Phương đại cô nương cũng không thấy hay ho chút nào.
Cho nên nàng nhích lại gần Liên Dụ, rất vâng lời nói:
“Đại nhân, vậy ta phải gọi ngài thế nào đây? Gọi thẳng tên có phải không có thể thống không?
Liên đại nhân phun một ngụm trà ra ngoài, không lên tiếng.
Phương Uyển Chi nói vô cùng tự nhiên:
“Gọi phu quân hình như cũng không tốt lắm đâu? Quá sức khách khí. Tướng công cũng không nên, hơi quái dị, hay là gia chủ? ! !”
Nàng bỗng nhiên cất cao giọng.
“Khụ”.
Ngay cả tiên tử nước chảy mây trôi như hắn cũng sặc một ngụm nước trà.
Hắn chau mày hắng giọng hai cái, còn chưa kịp nói gì, thì thấy Phương Uyển Chi đã hồng cả mặt, thẹn thùng vặn xoắn cả ngón tay, Liên Dụ mím môi cười khẽ.
“Gia chủ giống với cường đạo quá, ta hay đọc thoại bản, thấy người ta gọi là tiểu tâm can, tâm can nhi rất nhiều. Nhưng tục khí quá, hay ta gọi ngài là tiểu các các, lanh lảnh, dễ đọc, lại đáng yêu.
Tiểu các các đáng yêu giờ không ho khan nữa, trực tiếp vén rèm xe lên đi ra ngoài ngồi với Bì Bì. Hắn xếp bằng yên lặng ngồi bên ngoài, gió lớn thổi bay tà áo. Ba chữ tiểu các các này đúng là mạo phạm bản thân mình hết sức, một canh giờ tiếp theo cũng không để ý đến Phương Uyển Chi.
Lần này Lưu Lễ chọn một nơi khá vắng vẻ, đừng nói tới mấy vị trong cung kia, ngay cả hắn cũng suýt chút nữa không tìm ra nơi đó.
Lượn mấy vòng quanh đỉnh núi, hắn tìm được một nông gia rồi hỏi quán Hồi hương.
Chỗ này rất ít người biết đến, nhưng tới rồi lại sẽ lưu luyến nơi này. Đây là quán cơm chứ không phải tửu lâu, là một viện xá đàng hoàng, bình thường chỉ có ít khách nhân, ngồi mấy bàn, tán gẫu ồn ào náo nhiệt.
Khách quý đến đây thì được phục vụ trong viện riêng, tất cả đều bày trong tiểu viện đó, đồ ăn theo kiểu dân dã thôn quê, có chim trĩ, có cá, rau dại, đều là món ăn hằng ngày của dân chúng địa phương, còn đối với các quan lão gai môn trong kinh thành lại có phần mới mẻ
Cho nên vị trí này mặc dù xa xôi, nhưng cũng kiếm được không ít lời.
Lưu Lễ mở tiệc chiêu đãi Liên Dụ, đương nhiên là bao hết cả viện. Sân lớn trống trải, nói chuyện cũng nghe được tiếng vang. Bên trong nhà bếp khói tỏa ra, mùi thơm phảng phất, mấy người vừa vào cũng tự nhiên thấy đói.
Một cái bàn to đặt đầy thức ăn ngon. Đầu tiên Liên Dụ khách khí vài câu với Trần vương, qua lại một lúc, khách khí đủ rồi thì bắt đầu làm việc của mình.
Lưu Lễ nhìn hắn đầu tiên là hỏi chưởng quỹ một cái ghế dựa cao chân, sau đó đặt một cái nệm êm lên, thử hai cái thấy thoải mái thì mới đặt con mèo trong lòng vào đó.
Con mèo kia thật mập, khuôn mặt cũng trở nên béo tròn. Hai bàn chân trước đứng thẳng, ngồi vững vàng trên ghế nệm.
Liên Dụ cầm một cái chén đất khá cũ kĩ từ tay Bì Bì, hai tròng mắt của Lưu Lễ trừng ra hồi lâu, phát hiện đây là đồ sứ thời Đông Tấn nguyên thủy. Tên này lại dùng để cho mèo ăn.
Con mèo kia nhìn cái chén một lúc, rồi vươn người đưa tay đè lên cái chén vỡ kêu meo meo.
Muốn ăn cơm.
Mọi người trên bàn còn chưa ăn đâu, nó lại muốn ăn trước.
Lưu Lễ không nói một tiếng nào, thấy Liên Dụ phu nhân bước vài bước qua, gõ vài cái lên đầu con mèo, nghiêm nghị trách cứ.
“Nhìn hai ngày nay mày lên mặt quá nhỉ, đợi lát nữa mới được ăn.”
Nàng đã muốn thu thập nó từ sớm, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội rồi, những thứ không nói khác, bắt Vương Thủ Tài lại thu thập nó thì chắc chắn phải làm.
Dường như Vương Thủ Tài muốn điên rồi, nó trợn tròn đôi mắt mèo, bày ra tư thế muốn nhào lên, giương nanh múa vuốt meo meo hai tiếng, lại meo meo thêm hai tiếng nữa, nhìn vô cùng lợi hại, Phương Uyển Chi lại vỗ một cái, đừng có mà kiêu căng.
Phương Uyển Chi từng đánh nó, nó cũng biết sợ.
Ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn cha mình, xin xỏ.
Liên Dụ liền ôm nó vào trong ngực, vừa ôm vừa xoa.
“Nhìn ta làm gì, ta cũng sợ nàng.”
Phương Uyển Chi nghĩ, Liên Dụ đúng là yêu tinh, rõ ràng cũng muốn dạy dỗ Vương Thủ Tài, nhưng lần nào cũng đều mượn tay nàng cả, hắn sẽ là người hiền lành. Nhìn Vương Thủ Tài chán ghét hắn mà xem, nó cũng không phải là mèo ngốc đâu.
Bữa ăn hôm nay hắn cố ý chọn một nơi gần núi kế sông ở kinh giao. Nói rằng nơi đó rất tốt, hợp với tính tình của Lan Khanh, là một nơi mà văn nhân mặc khách rất thích, ngắm hoa xem nước vô cùng thi vị.
Thực ra là vì Lưu Lễ không muốn mấy người trong cung biết được, có khi còn chạy tới tham gia náo nhiệt.
Xe ngựa lảo đảo đi về phía trước, lại còn đi đường rừng, qua mấy vùng đất trống còn nghe thấy tiếng đập thóc. Phương Uyển Chi ngồi nghiêm chỉnh trên xe, có cảm giác như được đưa vào núi làm con dâu nuôi từ bé cho người ta.
Liên Dụ yên lặng đưa cho nàng một tờ giấy, trên đó có đề tên “thê tử” của hắn, nhà ở đâu, tên “thân sinh phụ mẫu”. Trên giấy còn viết, tất cả là do ông nội hắn chọn lựa, hôn sự này cũng là do ông định.
Phương Uyển Chi bĩu môi, hiểu là Liên Dụ không muốn nói chuyện với nàng, bằng không có hai câu này, hai người ngồi song song với nhau cần gì phải đưa giấy.
Liên các lão không muốn mở miệng, Phương đại cô nương cũng không thèm để ý, chỉ cái tên trên tay rồi rất khiêm tốn hỏi:
“Thê tử của ngài tên là Liễu Chi Chi, nhạc phụ là Vương Phú Phú, nhạc mẫu là Lỗ Điều Điều? Ba người trong nhà là ba họ à?”
Liên Dụ liền ngẩn người một lúc, sau đó nhận lấy tờ giấy xoát xoát vài nét bút sửa Vương Phú Phú thành Liễu Phú Phú.
Nãy viết bừa không để ý.
Phương Uyển Chi cố gắng không để khóe miệng co rút.
“Cái kia, phu nhân của ngài tính tình như thế nào? Trên này không có viết, ngài nói đơn giản hai câu đi, để tránh ta để lộ trước mặt vương gia.”
Trên mặt Liên Dụ liền mờ mịt, phu nhân của hắn tính tình thế nào sao hắn biết được? Hắn đã có phu nhân đâu. Liên Dụ ôm Vương Thủ Tài trong lòng, dịch ra bên cạnh cửa sổ xe, như thể không để ý đến nàng, nhìn lên nhìn xuống một lúc rồi nói: “Như cô vậy”.
Rồi lại như sợ Phương Uyển Chi không hiểu, một lát sau lại nói tiếp:
“Hay khóc lóc om sòm vờ chết như thế.”
Phương Uyển Chi muốn nói lại thôi, hít một hơi thật sâu.
Nàng thỉnh thoảng mới khóc, cũng rất ít khi giả bộ đòi chết, là một thiên kim phú thương, nàng rất coi trọng đức hạnh đó. Hơn nữa nàng khóc lóc vờ chết là vì ai ép ra chứ?
Nếu như là lúc bình thường, nàng nhất định sẽ cãi nhau với hắn. Chỉ là kể từ khi biết được thân phận của Liên Dụ, nàng rất ít khi chống đối lại hắn.
Liên Dụ thấy Phương Uyển Chi ngậm quả đắng thì vô cùng sung sướng, sờ loạn lỗ tai của Vương Thủ Tài, còn hừ khẽ. Giọng hắn vốn rất dễ nghe, rầm rì trong cổ họng, nhưng lại trầm thấp vui tai. Ấy thế mà lọt vào tai Phương đại cô nương cũng không thấy hay ho chút nào.
Cho nên nàng nhích lại gần Liên Dụ, rất vâng lời nói:
“Đại nhân, vậy ta phải gọi ngài thế nào đây? Gọi thẳng tên có phải không có thể thống không?
Liên đại nhân phun một ngụm trà ra ngoài, không lên tiếng.
Phương Uyển Chi nói vô cùng tự nhiên:
“Gọi phu quân hình như cũng không tốt lắm đâu? Quá sức khách khí. Tướng công cũng không nên, hơi quái dị, hay là gia chủ? ! !”
Nàng bỗng nhiên cất cao giọng.
“Khụ”.
Ngay cả tiên tử nước chảy mây trôi như hắn cũng sặc một ngụm nước trà.
Hắn chau mày hắng giọng hai cái, còn chưa kịp nói gì, thì thấy Phương Uyển Chi đã hồng cả mặt, thẹn thùng vặn xoắn cả ngón tay, Liên Dụ mím môi cười khẽ.
“Gia chủ giống với cường đạo quá, ta hay đọc thoại bản, thấy người ta gọi là tiểu tâm can, tâm can nhi rất nhiều. Nhưng tục khí quá, hay ta gọi ngài là tiểu các các, lanh lảnh, dễ đọc, lại đáng yêu.
Tiểu các các đáng yêu giờ không ho khan nữa, trực tiếp vén rèm xe lên đi ra ngoài ngồi với Bì Bì. Hắn xếp bằng yên lặng ngồi bên ngoài, gió lớn thổi bay tà áo. Ba chữ tiểu các các này đúng là mạo phạm bản thân mình hết sức, một canh giờ tiếp theo cũng không để ý đến Phương Uyển Chi.
Lần này Lưu Lễ chọn một nơi khá vắng vẻ, đừng nói tới mấy vị trong cung kia, ngay cả hắn cũng suýt chút nữa không tìm ra nơi đó.
Lượn mấy vòng quanh đỉnh núi, hắn tìm được một nông gia rồi hỏi quán Hồi hương.
Chỗ này rất ít người biết đến, nhưng tới rồi lại sẽ lưu luyến nơi này. Đây là quán cơm chứ không phải tửu lâu, là một viện xá đàng hoàng, bình thường chỉ có ít khách nhân, ngồi mấy bàn, tán gẫu ồn ào náo nhiệt.
Khách quý đến đây thì được phục vụ trong viện riêng, tất cả đều bày trong tiểu viện đó, đồ ăn theo kiểu dân dã thôn quê, có chim trĩ, có cá, rau dại, đều là món ăn hằng ngày của dân chúng địa phương, còn đối với các quan lão gai môn trong kinh thành lại có phần mới mẻ
Cho nên vị trí này mặc dù xa xôi, nhưng cũng kiếm được không ít lời.
Lưu Lễ mở tiệc chiêu đãi Liên Dụ, đương nhiên là bao hết cả viện. Sân lớn trống trải, nói chuyện cũng nghe được tiếng vang. Bên trong nhà bếp khói tỏa ra, mùi thơm phảng phất, mấy người vừa vào cũng tự nhiên thấy đói.
Một cái bàn to đặt đầy thức ăn ngon. Đầu tiên Liên Dụ khách khí vài câu với Trần vương, qua lại một lúc, khách khí đủ rồi thì bắt đầu làm việc của mình.
Lưu Lễ nhìn hắn đầu tiên là hỏi chưởng quỹ một cái ghế dựa cao chân, sau đó đặt một cái nệm êm lên, thử hai cái thấy thoải mái thì mới đặt con mèo trong lòng vào đó.
Con mèo kia thật mập, khuôn mặt cũng trở nên béo tròn. Hai bàn chân trước đứng thẳng, ngồi vững vàng trên ghế nệm.
Liên Dụ cầm một cái chén đất khá cũ kĩ từ tay Bì Bì, hai tròng mắt của Lưu Lễ trừng ra hồi lâu, phát hiện đây là đồ sứ thời Đông Tấn nguyên thủy. Tên này lại dùng để cho mèo ăn.
Con mèo kia nhìn cái chén một lúc, rồi vươn người đưa tay đè lên cái chén vỡ kêu meo meo.
Muốn ăn cơm.
Mọi người trên bàn còn chưa ăn đâu, nó lại muốn ăn trước.
Lưu Lễ không nói một tiếng nào, thấy Liên Dụ phu nhân bước vài bước qua, gõ vài cái lên đầu con mèo, nghiêm nghị trách cứ.
“Nhìn hai ngày nay mày lên mặt quá nhỉ, đợi lát nữa mới được ăn.”
Nàng đã muốn thu thập nó từ sớm, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội rồi, những thứ không nói khác, bắt Vương Thủ Tài lại thu thập nó thì chắc chắn phải làm.
Dường như Vương Thủ Tài muốn điên rồi, nó trợn tròn đôi mắt mèo, bày ra tư thế muốn nhào lên, giương nanh múa vuốt meo meo hai tiếng, lại meo meo thêm hai tiếng nữa, nhìn vô cùng lợi hại, Phương Uyển Chi lại vỗ một cái, đừng có mà kiêu căng.
Phương Uyển Chi từng đánh nó, nó cũng biết sợ.
Ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn cha mình, xin xỏ.
Liên Dụ liền ôm nó vào trong ngực, vừa ôm vừa xoa.
“Nhìn ta làm gì, ta cũng sợ nàng.”
Phương Uyển Chi nghĩ, Liên Dụ đúng là yêu tinh, rõ ràng cũng muốn dạy dỗ Vương Thủ Tài, nhưng lần nào cũng đều mượn tay nàng cả, hắn sẽ là người hiền lành. Nhìn Vương Thủ Tài chán ghét hắn mà xem, nó cũng không phải là mèo ngốc đâu.
/66
|