Lưu Lăng vẫn tiếp tục nghi ngờ Bạch Yến Trầm có vấn đề. Không phải vì hắn nhìn ra được manh mối gì, mà vì ở Hoa Quả thôn hắn không biết người nào khác, ngoại trừ tên La Bàn Nhi, cũng chỉ có thể nghi ngờ hắn ta.
Hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Ta đang giám thị ngươi.” Dù là ngày hay đêm cũng phải chú ý quan sát, ngay cả đi nhà xí cũng phải phòng thủ.
Nhưng mà dường nhu Liên Dụ không quan tâm tới Bạch Yến Trầm lắm, cho nên Lưu Lăng không rõ có cần phải đi theo cái tên suốt ngày khóc lóc này hay không.
Một ngày kia, Bạch Yến Trầm cầm giấy đi từ nhà xí ra, chạm vào khuôn mặt béo nịch của Lưu lăng. Mắt Lưu Lăng không lớn không nhỏ, hôm nay hiếm khi lóe sáng. Hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Gần đây có phải ngươi bị táo bón không? Bản vương ngồi nghe đã lâu không thấy động tĩnh gì hết”.
Bạch Yến Trầm đứng khóc, kéo áo lên lau nước mắt.
“Vương gia, nếu ngài thật sự hoài nghi hạ quan, thì cứ bắt hạ quan giam vào đại lao đi, ngài cứ hành hạ thế này hạ quan thực sự không chịu nổi. Còn nữa, chuyện ở Hoa Quả thôn không phải là do hạ quan gửi sớ lên sao, nếu chuyện mờ ám là do hạ quan làm, tại sao còn muốn tự tìm phiền toái thế chứ?”
“Hạ quan ở Hoa Quả thôn đã mười năm, dân chúng Nhạn Nam đều biết ta. Kể từ khi La Bàn Nhi đến đây xưng vương xưng bá, hạ quan cũng thành con chuột trên đường, sao lại giúp người ta đi làm loạn được”.
Lưu Lăng nghe xong thì thấy hắn nói cực kì có lý, vội vàng gật đầu một cái, đưa tay phải kéo cái mũi Bạch Yến Trầm một cái, giật lên giật xuống, làm cho đối phương kêu gào khóc loạn, nước .mắt nước mũi đều chảy ra, xác định đây không phải mặt nạ mới tin người này chính là Bạch Yến Trầm. Hắn chùi tay vào áo người kia rồi nói: “Ừ, là mặt thật. Giờ ta biết ngươi không lừa gạt rồi”.
Vài ngày sau đó, Hoa Quả Thôn lại náo loạn chuyện cổ trùng, nghe nói có một thứ gì đó như sâu, leo vào sân nhiều nhà dân, cắn người. Giữa ban ngày dùng lửa cũng không đốt cháy. La Bàn Nhi đang định sống chết mặc bây, thì thấy Liên Dụ cầm một đống bột thuốc tiêu diệt hết cổ trùng, sắc mặt hắn cũng trở nên hết sức khó coi.
Liên tiếp ba ngày, hai người liên tục đấu đá. Liên Dụ có thể trị cổ độc, cho nên Cung lão gia lo sợ La Bàn Nhi sẽ lại gieo Hàng đầu, ngay cả ra khỏi cửa ông cũng không ra, như thể đã hao hết tâm sức giờ phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ông không tin hắn có thể bỏ được cái gì vào.
Lưu Lăng suốt ngày ngồi ì trong nhà Liên Dụ nghe ngóng, cho tới ngày đó nhìn thấy Bạch Yến Trầm đi ra, trên mặt như bôi một lớp phấn, mắt lờ đờ không nhìn thấy gì, tròng mắt cũng trắng trợn.
Hắn nói với Lưu Lăng vài ngày gần đây mình không ngủ được, bị mấy thứ kia hù dọa, cho nên muốn xuống núi. Huống hồ cơ thể hắn vốn không tốt, ở lại cũng không giúp được Liên đại nhân cái gì, có khi còn thêm liên lụy.
Lưu Lăng tự phân tích một lúc, thấy hắn nói rất đúng, mình cũng sợ sâu, nhớ tới cái thứ đầy lông bò bò hai ngày trước mà rợn người, buổi trưa hai người quyết định nói với Liên Dụ muốn xuống núi.
Trên bàn bày bốn mặn một canh, thêm mấy món xào, tinh xảo thì chưa tới mức, nói chung là hết sức bình thường. đều là tay nghề của Phương đại cô nương. Suốt ngày nàng cứ làm lui làm tới mấy món đó, mà Liên Dụ dường như ăn không biết chán.
Lưu Lăng gắp một miếng thịt béo, nói: “Dưới chân núi thức ăn ngon hơn, bản vương ở đây sắp gầy như cành liễu rồi, phải về thôi”.
Người trên bàn dường như không ai đoán hoài tới hắn, bởi vì họ đâu có thấy cành liễu nào. Vương Thủ Tài đang nằm sấp gặm thịt nạc bên cạnh liếc hắn một cái, ánh mắt như thể đồng tình. Nó cũng cảm thấy mình gầy rồi, nhưng mà Phương Uyển Chi vẫn cho rằng nó béo.
Giận dỗi vùi mặt vào bát cơm, suýt nữa thì mắc kẹt, nó cố gắng một lúc mới rút đầu ra được, uất ức gặm thịt vụn và cơm viên, tâm tình cực kém.
Liên đại nhân không buồn lí giải tâm tình của hai tên mập, hắn vẫn thấy món ăn A Đào nấu là ngon nhất, đặt đũa xuống múc thêm một muỗng canh thang.
“Cũng đúng lúc ta chán ở đây rồi, cùng nhau về thôi”.
Chiếc đũa trong tay Bạch Yến Trầm trượt từ trên tay xuống, rơi thẳng đến chân Liên Dụ.
Hắn sợ đến ngẩn ra, vội cuống quít đứng dậy, chắp tay nhận lỗi:
“Hạ quan thất thố, do mấy ngày gần đây ngủ không được ngon giấc, cho nên mới… ”
Liên Dụ như cười như không, rũ mắt đảo hai cái trong chén canh.
“Không sao, ta cũng thấy mệt mỏi, không cầm nổi đũa rồi.”
Rồi sau đó căn dặn bà tử.
“Đưa cho Bạch đại nhân đôi mới.”
Lưu Lăng ngồi giữa hai người bọn họ, cảm thấy những lời này không phải chỉ có ý tứ đơn giản như mặt ngoài, nhưng hắn nghe không hiểu, cũng không muốn đoán, dù sao Liên Dụ về cùng bọn họ, hắn sẽ không sợ bị sâu cắn.
Ăn trưa xong, ngoại trừ Bạch Yến Trầm, những người còn lại dường như ăn rất ngon lành.
Thân thể hắn có vẻ luôn không tốt, như hắn giải thích, là vì bị hù dọa, kinh hãi quá mức, suýt nữa thì nôn ra máu cho nên mới mệt mỏi đến vậy, Lưu Lăng nhìn mà tặc lưỡi. Bạch Yến Trầm này quá là nhát gan, chỉ có mấy con trùng mà sợ đến nôn cả máu.
Nhưng mà khi mấy người muốn xuống núi, Hoa Quả thôn lại có chuyện xảy ra. Thậm chí, có lời đồn rằng Liên Dụ là đại quan trong triều, tới đây để bắt bọn họ. Người trong thôn càng thêm sợ hãi, không còn ai dám ra đường, nhà đóng chặt như nêm.
Khi Cung lão gia biết tin, ông cùng với mấy lão nhân cùng nhau chạy tới, khóc lóc kể lể với Liên Dụ một hồi.
Bây giờ ông đã không còn quan tâm thân phận của Liên Dụ là gì nữa, ông chỉ lo lắng, hắn đi về rồi, sau này trong thôn lại xảy ra chuyện gì, ông biết kêu ai. Giờ ông đắc tội với La Bàn Nhi như thế, đưa bạc hắn ta cũng không thèm quan tâm nữa.
Liên Dụ thuận tay sờ sờ đầu của ông, nói: “Không xảy ra chuyện nữa đâu , hắn mệt mỏi rồi.”
Nói xong thì nhìn thoáng qua Bạch Yến Trầm.
Hắn ta bước chân đi ra ngoài, vội vã muốn xuống núi.
Hắn ta nói với Liên Dụ:
“Đại nhân, bên ngoài tòa nhà rất náo loạn, e là một lúc lâu cũng không giải tán được. Không bằng để hạ quan xuống núi trước, chuẩn bị bữa tối cho ngài trước.”
Liên Dụ ngước mắt nhìn mặt trời chính giữa đầu.
“Không vội, hôm nay thời tiết tốt, trước cứ mang quỷ ra phơi nắng đã, ta sợ bọn nó mốc luôn rồi”.
Nói như vậy nhưng lại xoay người ngồi xuống cái ghế chân cao trong viện, với lấy miếng bánh trên bàn cho vào miệng, bộ dạng hết sức nhàn nhã, sai người ra hậu viện vác mấy cái vạc lớn ra đây.
Cung lão gia vừa thấy mấy thứ kia đã sợ tới mức liên tiếp lùi về sau, mấy con quỷ này náo loạn nhà ông lâu như vậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhưng những thứ đó không còn quậy nữa, lòng ông cũng thấy yên tâm hơn.
Bên ngoài tòa nhà người dân vẫn ngưỡng cổ lên ngóng tin, không ngờ cửa lớn lại mở ra, một đống vạc lớn được đưa ra ngoài. Thứ này mọi người vẫn còn nhớ rõ. Trong đó đều là quỷ, ngay cả lá bùa phong ấn cũng chưa động tới.
Thôn dân Hoa Quả Thôn nhiều năm bị mấy thứ này đả thương, cho nên không dám đứng gần.
Liên Dụ vung tay một cái, mười hai cái vại bật nắp hết lên, lần lượt lộ ra từng khuôn mặt máu me dữ tợn.
Mọi người đều biết, quỷ không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng không dám xuất hiện lúc giữa trưa, nếu không sẽ bị hóa đến hồn phi phách tán.
Nhưng mà những thứ này, dưới ánh nắng chói chang chỉ hơi nheo mắt, hoàn toàn không có dấu vết tiêu tán.
Mặt, là mặt người. Thậm chí Cung lão gia còn nhận ra đại phu nhân nhà mình và Tam di thái. Nhưng da trên mặt các nàng đã bong tróc hết cả.
Liên Dụ thấy họ thúi quá, vội cầm khăn bịt kín mũi miệng, chọn người tương đối sạch sẽ nhất, đưa tay xé ra, tấm da người rơi xuống đất.
Một đám người ồ lên.
Người này không phải là tên hộ pháp Tiếu nhị cẩu quanh năm vẫn ở bên cạnh La Bàn Nhi sao? Liên các lão thích sạch sẽ, không muốn đưa tay ra nữa, trong đám người có mấy tráng hán gan lớn tiến lên giật xuống, tiếng bàn tán càng lớn hơn, dần trở thành la hét ầm ĩ.
“Bọn họ là là người, làm sao có thể là quỷ được.”
Bọn họ đương nhiên là người.
Không có những người này, La Bàn Nhi sao có thể lừa gạt được.
Liên Dụ nói: “Những thứ này đều là da người, lấy từ xác người chết, mọi người nghĩ lại cẩn thận xem, có phải sau khi trong nhà có người mất, không bao lâu sau lại có quỷ hiện ra”.
“Da mặt đã rữa nát, phải dùng thuốc mới ngăn không bị rữa ra. Vài ngày gần đây mấy thứ da này không được bôi thuốc cho nên mới khô héo quăn xoắn lại, bong tróc ra”.
Mọi người nghe vậy thì ngẫm nghĩ, quả đúng là như thế.
Cứ nhà nào mới có người mất, sẽ có quỷ đến phá phách.
Không hiểu người kia điên loạn đến mức nào, mà người chết cũng không tha, không để cho họ chết toàn thây, còn lột da mặt người ta, người dân càng nghĩ càng thấy phẫn nộ.
Liên Dụ ngồi trở lại trên cái ghế cao chân, bảo bà tử mang nước tới rửa tay, đối với chuyện này cũng không buồn bã thở dài gì hết. Ruồi bọ không bâu trứng không nứt, trong lòng người ta không có quỷ, thì sao có thể bị người chết làm giật mình bể mật.
Giống như đại phu nhân đã chết của Cung lão gia, có thể dọa chết Tam di thái, cũng vì nàng đã làm chuyện có lỗi với bà ấy. Mọi việc đều có nhân duyên, ngày thường không làm việc trái với lương tâm, sẽ không sợ quỷ tới gõ cửa.
Sau khi rửa sạch tay, hắn nhíu lông mày oán giận với Phương Uyển Chi.
“Bọn họ thối quá.”
Phương đại cô nương dở khóc dở cười nhìn hắn, đột nhiên rất muốn xoa xoa gương mặt kia. Chỉ là bây giờ có nhiều người quá, thôi đợi đến lúc vào phòng đóng cửa đã rồi xoa.
Thuộc hạ của La Bàn Nhi cũng có đến, giờ thấy cảnh tượng như vậy, hắn không có cách nào không chế, vội cuống quít lẻn về mật báo.
Hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Ta đang giám thị ngươi.” Dù là ngày hay đêm cũng phải chú ý quan sát, ngay cả đi nhà xí cũng phải phòng thủ.
Nhưng mà dường nhu Liên Dụ không quan tâm tới Bạch Yến Trầm lắm, cho nên Lưu Lăng không rõ có cần phải đi theo cái tên suốt ngày khóc lóc này hay không.
Một ngày kia, Bạch Yến Trầm cầm giấy đi từ nhà xí ra, chạm vào khuôn mặt béo nịch của Lưu lăng. Mắt Lưu Lăng không lớn không nhỏ, hôm nay hiếm khi lóe sáng. Hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Gần đây có phải ngươi bị táo bón không? Bản vương ngồi nghe đã lâu không thấy động tĩnh gì hết”.
Bạch Yến Trầm đứng khóc, kéo áo lên lau nước mắt.
“Vương gia, nếu ngài thật sự hoài nghi hạ quan, thì cứ bắt hạ quan giam vào đại lao đi, ngài cứ hành hạ thế này hạ quan thực sự không chịu nổi. Còn nữa, chuyện ở Hoa Quả thôn không phải là do hạ quan gửi sớ lên sao, nếu chuyện mờ ám là do hạ quan làm, tại sao còn muốn tự tìm phiền toái thế chứ?”
“Hạ quan ở Hoa Quả thôn đã mười năm, dân chúng Nhạn Nam đều biết ta. Kể từ khi La Bàn Nhi đến đây xưng vương xưng bá, hạ quan cũng thành con chuột trên đường, sao lại giúp người ta đi làm loạn được”.
Lưu Lăng nghe xong thì thấy hắn nói cực kì có lý, vội vàng gật đầu một cái, đưa tay phải kéo cái mũi Bạch Yến Trầm một cái, giật lên giật xuống, làm cho đối phương kêu gào khóc loạn, nước .mắt nước mũi đều chảy ra, xác định đây không phải mặt nạ mới tin người này chính là Bạch Yến Trầm. Hắn chùi tay vào áo người kia rồi nói: “Ừ, là mặt thật. Giờ ta biết ngươi không lừa gạt rồi”.
Vài ngày sau đó, Hoa Quả Thôn lại náo loạn chuyện cổ trùng, nghe nói có một thứ gì đó như sâu, leo vào sân nhiều nhà dân, cắn người. Giữa ban ngày dùng lửa cũng không đốt cháy. La Bàn Nhi đang định sống chết mặc bây, thì thấy Liên Dụ cầm một đống bột thuốc tiêu diệt hết cổ trùng, sắc mặt hắn cũng trở nên hết sức khó coi.
Liên tiếp ba ngày, hai người liên tục đấu đá. Liên Dụ có thể trị cổ độc, cho nên Cung lão gia lo sợ La Bàn Nhi sẽ lại gieo Hàng đầu, ngay cả ra khỏi cửa ông cũng không ra, như thể đã hao hết tâm sức giờ phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ông không tin hắn có thể bỏ được cái gì vào.
Lưu Lăng suốt ngày ngồi ì trong nhà Liên Dụ nghe ngóng, cho tới ngày đó nhìn thấy Bạch Yến Trầm đi ra, trên mặt như bôi một lớp phấn, mắt lờ đờ không nhìn thấy gì, tròng mắt cũng trắng trợn.
Hắn nói với Lưu Lăng vài ngày gần đây mình không ngủ được, bị mấy thứ kia hù dọa, cho nên muốn xuống núi. Huống hồ cơ thể hắn vốn không tốt, ở lại cũng không giúp được Liên đại nhân cái gì, có khi còn thêm liên lụy.
Lưu Lăng tự phân tích một lúc, thấy hắn nói rất đúng, mình cũng sợ sâu, nhớ tới cái thứ đầy lông bò bò hai ngày trước mà rợn người, buổi trưa hai người quyết định nói với Liên Dụ muốn xuống núi.
Trên bàn bày bốn mặn một canh, thêm mấy món xào, tinh xảo thì chưa tới mức, nói chung là hết sức bình thường. đều là tay nghề của Phương đại cô nương. Suốt ngày nàng cứ làm lui làm tới mấy món đó, mà Liên Dụ dường như ăn không biết chán.
Lưu Lăng gắp một miếng thịt béo, nói: “Dưới chân núi thức ăn ngon hơn, bản vương ở đây sắp gầy như cành liễu rồi, phải về thôi”.
Người trên bàn dường như không ai đoán hoài tới hắn, bởi vì họ đâu có thấy cành liễu nào. Vương Thủ Tài đang nằm sấp gặm thịt nạc bên cạnh liếc hắn một cái, ánh mắt như thể đồng tình. Nó cũng cảm thấy mình gầy rồi, nhưng mà Phương Uyển Chi vẫn cho rằng nó béo.
Giận dỗi vùi mặt vào bát cơm, suýt nữa thì mắc kẹt, nó cố gắng một lúc mới rút đầu ra được, uất ức gặm thịt vụn và cơm viên, tâm tình cực kém.
Liên đại nhân không buồn lí giải tâm tình của hai tên mập, hắn vẫn thấy món ăn A Đào nấu là ngon nhất, đặt đũa xuống múc thêm một muỗng canh thang.
“Cũng đúng lúc ta chán ở đây rồi, cùng nhau về thôi”.
Chiếc đũa trong tay Bạch Yến Trầm trượt từ trên tay xuống, rơi thẳng đến chân Liên Dụ.
Hắn sợ đến ngẩn ra, vội cuống quít đứng dậy, chắp tay nhận lỗi:
“Hạ quan thất thố, do mấy ngày gần đây ngủ không được ngon giấc, cho nên mới… ”
Liên Dụ như cười như không, rũ mắt đảo hai cái trong chén canh.
“Không sao, ta cũng thấy mệt mỏi, không cầm nổi đũa rồi.”
Rồi sau đó căn dặn bà tử.
“Đưa cho Bạch đại nhân đôi mới.”
Lưu Lăng ngồi giữa hai người bọn họ, cảm thấy những lời này không phải chỉ có ý tứ đơn giản như mặt ngoài, nhưng hắn nghe không hiểu, cũng không muốn đoán, dù sao Liên Dụ về cùng bọn họ, hắn sẽ không sợ bị sâu cắn.
Ăn trưa xong, ngoại trừ Bạch Yến Trầm, những người còn lại dường như ăn rất ngon lành.
Thân thể hắn có vẻ luôn không tốt, như hắn giải thích, là vì bị hù dọa, kinh hãi quá mức, suýt nữa thì nôn ra máu cho nên mới mệt mỏi đến vậy, Lưu Lăng nhìn mà tặc lưỡi. Bạch Yến Trầm này quá là nhát gan, chỉ có mấy con trùng mà sợ đến nôn cả máu.
Nhưng mà khi mấy người muốn xuống núi, Hoa Quả thôn lại có chuyện xảy ra. Thậm chí, có lời đồn rằng Liên Dụ là đại quan trong triều, tới đây để bắt bọn họ. Người trong thôn càng thêm sợ hãi, không còn ai dám ra đường, nhà đóng chặt như nêm.
Khi Cung lão gia biết tin, ông cùng với mấy lão nhân cùng nhau chạy tới, khóc lóc kể lể với Liên Dụ một hồi.
Bây giờ ông đã không còn quan tâm thân phận của Liên Dụ là gì nữa, ông chỉ lo lắng, hắn đi về rồi, sau này trong thôn lại xảy ra chuyện gì, ông biết kêu ai. Giờ ông đắc tội với La Bàn Nhi như thế, đưa bạc hắn ta cũng không thèm quan tâm nữa.
Liên Dụ thuận tay sờ sờ đầu của ông, nói: “Không xảy ra chuyện nữa đâu , hắn mệt mỏi rồi.”
Nói xong thì nhìn thoáng qua Bạch Yến Trầm.
Hắn ta bước chân đi ra ngoài, vội vã muốn xuống núi.
Hắn ta nói với Liên Dụ:
“Đại nhân, bên ngoài tòa nhà rất náo loạn, e là một lúc lâu cũng không giải tán được. Không bằng để hạ quan xuống núi trước, chuẩn bị bữa tối cho ngài trước.”
Liên Dụ ngước mắt nhìn mặt trời chính giữa đầu.
“Không vội, hôm nay thời tiết tốt, trước cứ mang quỷ ra phơi nắng đã, ta sợ bọn nó mốc luôn rồi”.
Nói như vậy nhưng lại xoay người ngồi xuống cái ghế chân cao trong viện, với lấy miếng bánh trên bàn cho vào miệng, bộ dạng hết sức nhàn nhã, sai người ra hậu viện vác mấy cái vạc lớn ra đây.
Cung lão gia vừa thấy mấy thứ kia đã sợ tới mức liên tiếp lùi về sau, mấy con quỷ này náo loạn nhà ông lâu như vậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhưng những thứ đó không còn quậy nữa, lòng ông cũng thấy yên tâm hơn.
Bên ngoài tòa nhà người dân vẫn ngưỡng cổ lên ngóng tin, không ngờ cửa lớn lại mở ra, một đống vạc lớn được đưa ra ngoài. Thứ này mọi người vẫn còn nhớ rõ. Trong đó đều là quỷ, ngay cả lá bùa phong ấn cũng chưa động tới.
Thôn dân Hoa Quả Thôn nhiều năm bị mấy thứ này đả thương, cho nên không dám đứng gần.
Liên Dụ vung tay một cái, mười hai cái vại bật nắp hết lên, lần lượt lộ ra từng khuôn mặt máu me dữ tợn.
Mọi người đều biết, quỷ không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng không dám xuất hiện lúc giữa trưa, nếu không sẽ bị hóa đến hồn phi phách tán.
Nhưng mà những thứ này, dưới ánh nắng chói chang chỉ hơi nheo mắt, hoàn toàn không có dấu vết tiêu tán.
Mặt, là mặt người. Thậm chí Cung lão gia còn nhận ra đại phu nhân nhà mình và Tam di thái. Nhưng da trên mặt các nàng đã bong tróc hết cả.
Liên Dụ thấy họ thúi quá, vội cầm khăn bịt kín mũi miệng, chọn người tương đối sạch sẽ nhất, đưa tay xé ra, tấm da người rơi xuống đất.
Một đám người ồ lên.
Người này không phải là tên hộ pháp Tiếu nhị cẩu quanh năm vẫn ở bên cạnh La Bàn Nhi sao? Liên các lão thích sạch sẽ, không muốn đưa tay ra nữa, trong đám người có mấy tráng hán gan lớn tiến lên giật xuống, tiếng bàn tán càng lớn hơn, dần trở thành la hét ầm ĩ.
“Bọn họ là là người, làm sao có thể là quỷ được.”
Bọn họ đương nhiên là người.
Không có những người này, La Bàn Nhi sao có thể lừa gạt được.
Liên Dụ nói: “Những thứ này đều là da người, lấy từ xác người chết, mọi người nghĩ lại cẩn thận xem, có phải sau khi trong nhà có người mất, không bao lâu sau lại có quỷ hiện ra”.
“Da mặt đã rữa nát, phải dùng thuốc mới ngăn không bị rữa ra. Vài ngày gần đây mấy thứ da này không được bôi thuốc cho nên mới khô héo quăn xoắn lại, bong tróc ra”.
Mọi người nghe vậy thì ngẫm nghĩ, quả đúng là như thế.
Cứ nhà nào mới có người mất, sẽ có quỷ đến phá phách.
Không hiểu người kia điên loạn đến mức nào, mà người chết cũng không tha, không để cho họ chết toàn thây, còn lột da mặt người ta, người dân càng nghĩ càng thấy phẫn nộ.
Liên Dụ ngồi trở lại trên cái ghế cao chân, bảo bà tử mang nước tới rửa tay, đối với chuyện này cũng không buồn bã thở dài gì hết. Ruồi bọ không bâu trứng không nứt, trong lòng người ta không có quỷ, thì sao có thể bị người chết làm giật mình bể mật.
Giống như đại phu nhân đã chết của Cung lão gia, có thể dọa chết Tam di thái, cũng vì nàng đã làm chuyện có lỗi với bà ấy. Mọi việc đều có nhân duyên, ngày thường không làm việc trái với lương tâm, sẽ không sợ quỷ tới gõ cửa.
Sau khi rửa sạch tay, hắn nhíu lông mày oán giận với Phương Uyển Chi.
“Bọn họ thối quá.”
Phương đại cô nương dở khóc dở cười nhìn hắn, đột nhiên rất muốn xoa xoa gương mặt kia. Chỉ là bây giờ có nhiều người quá, thôi đợi đến lúc vào phòng đóng cửa đã rồi xoa.
Thuộc hạ của La Bàn Nhi cũng có đến, giờ thấy cảnh tượng như vậy, hắn không có cách nào không chế, vội cuống quít lẻn về mật báo.
/66
|