Liên Dụ nói đưa Lô đại nhân ra ngoài xong cũng không thèm quay lại nhìn hắn.
Chén trà thơm được hắn đảo đảo trong tay, thỉnh thoảng chụp chụp cái nắp hai cái. Đại sảnh rộng lớn vang lên tiếng kêu rên của Lô Văn Miểu.
Lô Văn Miểu vốn không thông minh nhưng nhìn Phương Uyển Chi ngồi bên cạnh Liên Dụ, không hiểu cũng phải hiểu. Hắn khóc ròng:”Các lão tha mạng, hạ quan biết rõ quy củ rồi. Lần sau không dám nữa.”
Trong lòng hắn lại cực kỳ hận Phương Chính, nếu không phải ông ta đưa bức tranh kia tới, hắn đâu phải chịu phần vạ này. Không có Liên Dụ ở đây hắn đã bổ nhào qua túm tóc ông ta rồi.
Phương Chính ở bên này cũng không tốt hơn Lô Văn Miểu là mấy, tuy không bị đánh nhưng nghe tiếng la khóc cộng thêm tiếng tát, chân ông cũng sợ tới run rẩy.
Liên đại nhân uống trà xong tựa người trên ghế lười biếng hỏi: “Phương lão bản có hiểu quy củ không?”
Tay áo Phương Chính run lên, vội đáp: “Hiểu, hiểu. Giờ ta sẽ mang tiền biếu trả lại cho Lô đại nhân.”
Liên Dụ liền gật đầu, phất tay bảo cấm vệ rút lui, rồi nói với Lô Văn Miểu:
“Gần đây ta rất thích đi trà lâu nghe kể chuyện, ở đó còn biết được rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám trong đại trạch nhiều vị quan trong triều. Ta thích nghe chứ không thích người khác sắp xếp ta, hiểu chưa?”
Lô Văn Miểu rất lắm lời, trong triều có chuyện gì hắn sẽ mang ra ngoài truyền bá đầu tiên. Liên Dụ không quan tâm tới thanh danh của mình, không có nghĩa là để cho Phương Uyển Chi bị người ta dèm pha.
Đây mới là ý của việc học quy củ.
Lô Văn Miểu xoa đầu, sao dám nói chữ không được. Khuôn mặt đầy bụi đất cười cười liên tục đảm bảo mình sẽ giữ miệng kín như bưng.
Liên Dụ xoa xoa đầu hắn một cái, cho qua. Lô Văn Miểu được đại xá, vừa thở dài vừa bỏ chạy.
Tòa nhà Phương phủ rất lớn, cũng là phú hộ trong kinh. Phương lão bản tuy không có danh tiếng trong quan trường nhưng cũng là nhân vật lớn trong giới.
Hắn tự nhận mình am hiểu lòng người, đối nhân xử thế cũng rất lão làng, nhưng trước mặt tên hậu sinh Liên Dụ này lại không thể bày ra vẻ trưởng giả được.
Phương Chính vẫn thấy Liên Dụ còn khá nhỏ, tướng mạo cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi, như thiếu niên thôi. Nhưng nào có thiếu niên nào quái đản như thế, khiến cho ông không biết phải nói chuyện với nhau kiểu gì.
Giống như hiện tại, người kia mặc áo quan màu hồng thêu hạc, ngọc đái nhị phẩm, trên đỉnh đầu là lương quan. Ai mà nghĩ hắn hai bảy tuổi không, cứ như cựu thần nội các. Lỗi lạc thì cũng lỗi lạc, quý khí cũng có phần quý khí, nhưng khuôn mặt này trẻ quá, không hề giống quan nhân.
Ông lại liếc mắt nhìn Phương Uyển Chi bên cạnh, khuôn mặt cũng khá trẻ con, bộ dạng thì không phải nói, nhưng tính tình thì y như mẹ ruột của nàng, quật cường tận xương, lại còn hay khóc lóc. Nhưng Phương Uyển Chi lại rất hiểu nguyên tắc, giống như chuyện Lô Văn Miểu vừa rồi, nàng không ngăn cản, cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi đó, giờ mới nói vài câu với Liên Dụ.
Hai người này nhìn qua cũng không phải tình cảm thắm thiết lắm, bên chân của Phương Uyển Chi là con mèo ú, trên cổ buộc một sợi dây thừng, có vẻ là cực kỳ không tình nguyện khi bị đẩy ra ngoài, bốn chân quỳ rạp trên mặt đất, mặt mày nhăn nhó.
Trong lòng Phương Chính lẩm bẩm một hồi, sau đó lặng lẽ kéo Phương Uyển Chi lại.
Ông phải hỏi rõ chuyện của hai người này đã, chỉ là vừa kéo, Liên Dụ đã liếc mắt nhìn sang, rồi đưa tay lôi Phương Uyển Chi về lại. Trên mặt như viết mấy chữ, người này là của ta, ông đừng có động vào nàng.
Phương Uyển Chi buồn cười, cũng không ngồi cùng hắn nữa, nàng nhìn thấy Thanh Liễu đang đứng bên ngoài liên tục nhón chân nghểnh cổ nhìn vào bên trong, cũng biết mình không về nhà nửa ngày, nhất định đã làm nàng ấy sợ. Cho nên Phương Uyển Chi buông tay Liên Dụ ra, bước tới an ủi người kia.
Thanh Liễu cứ tưởng tiểu thư chạy tới cửa thành để chém Liên Dụ nữa chứ.
Phương Uyển Chi nghĩ Thanh Liễu cần an ủi, nhưng đâu biết Phương Chính cũng khẩn cầu nàng ở lại lắm. Nàng vừa ra khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại ông và Liên Dụ. Ông ngồi im không dám nói gì, được một lúc thì thấy Liên Dụ vẫy tay, ông vội cúi người bước tới, khom lưng hỏi: “Các lão có gì dặn dò?”
Liên Dụ lắc đầu.
Thật ra hắn không thích Phương Chính, nhưng nến muốn cưới Phương Uyển Chi, hắn không thể không gặp ông ta vài lần.
Hắn nói: “Ta không có dặn dò gì, chỉ định để Phương Uyển Chi chuyển tới nhà ta ở, cho nên muốn thông báo với ông một tiếng.”
Phương Chính không chút do dự liền gật đầu.
“Được, ta giúp ngài chuyển đi. Thực ra chúng ta cũng không cần danh phận gì, nếu ngài thích…”
Ông định nói đưa Phương Uyển Chi vào làm thiếp thất cũng đã tốt lắm rồi.
Chỉ là sợ lời này sẽ chọc giận Liên Dụ, cho nên không dám mở miệng. Nhưng ông không nói, Liên Dụ lại giành nói trước.
Hắn nói với Phương Chính: “Ta muốn cưới Phương Uyển Chi, cưới hỏi đàng hoàng.”
Sau khi nói xong lại thấy khá hoang mang, bởi vì hắn chưa cưới bao giờ, cho nên không biết có phải nên nói vậy hay không nữa.
Liên Dụ ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói.
“Lễ hỏi là ba cửa tiệm và một kho bạc tư, nhưng không phải đưa cho ông, mà sẽ ghi tên của Phương Uyển Chi. Tam thư lục lễ ta sẽ cho người chuẩn bị, 50 vạn lượng vàng thật để ông dưỡng lão. Có lẽ ta sẽ không hiếu thuận ông, nếu như Uyển Chi phải về nhà thì ta cũng sẽ không ngăn cản.”
Dù nói như vậy nhưng Liên Dụ cũng không phải quá ghét Phương Chính, chỉ là hắn thấy người này không quá quan trọng. Lẽ thường vô thương bất gian, ông ta tính toán cũng không phải là có lỗi gì. Nhưng ông ta lại xem Phương Uyển Chi như một vật phẩm giao dịch, đây là điểm mà hắn cực kì không thích.
Phương Chính nghe xong thì sững sờ lúc đầu, sau đó là vui vẻ đến điên cuồng.
Liên Dụ muốn cưới Phương Uyển Chi, cưới hỏi đàng hoàng, đó chính là nhị phẩm phu nhân đó. Mà ông là cha của Phương Uyển Chi, chính là nhạc phụ của Lan Khanh đó. Liên Dụ là quan lớn, ông cũng là nhạc phụ của quan nhị phẩm, không cần phải nghi ngờ gì nữa, cả trời hoàng kim như rơi thẳng vào mặt.
Nhưng những gì Liên Dụ nói ông cũng hiểu, muốn vui cũng không vui nổi.
Hắn muốn phân rõ giới hạn với ông.
50 vạn lượng vàng thật không phải là số lượng nhỏ, đừng nói là dưỡng lão đời này, đến con cháu đời sau cũng đủ sống tới già. Nhưng thỏa mãn nhất vẫn là có được người con rể như Liên Dụ.
Đầu óc Phương Chính quay lòng vòng, vừa nghĩ tới quan hệ của hai người sau này, trong lòng bỗng nhiên lại thấy mình cao hơn. Cao đến mức ông đã nghĩ muốn để người ngồi đằng kia đứng dậy, có con rể nào mà ngồi thế không.
Bởi vậy, ông cũng bưng chung trà ngồi đối diện Liên Dụ, vỗ vỗ bắp đùi.
“Này, Liên đại nhân à, dù sao lão phu cũng là cha ruột của Uyển Chi, Liên đại nhân nói vậy cũng quá là khách khí rồi. Bạc lão già này có thể không cần, chỉ cần Uyển Chi gả đi không chịu uất ức là được rồi.”
Bộ dáng như vậy nhưng thật không ra thể thống gì .
Liên Dụ là quan lớn, thứ dân ngồi ngang hàng với quan nhị phẩm, Phương Chính đang ỷ lại vào thân phận mới và vị trí của Phương Uyển Chi trong lòng Liên Dụ.
Ông biết rõ nếu không phải rất thích, Liên Dụ sẽ không cưới hỏi đàng hoàng.
Mà Liên các lão đối với chuyện người ta có tôn trọng mình hay không cũng không quan tâm cho lắm, cho nên hắn không để ý đến việc thay đổi chớp nhoáng của Phương Chính lần này. Tiểu nhân hắn đã gặp nhiều, Phương Chính cũng không phải là người khó coi nhất.
Ông nói không cần bạc, chính là cần quyền.
Hắn chờ câu sau của ông ta.
Quả nhiên, Phương Chính chép miệng hai cái miệng, nhẹ giọng nói.
“Uyển Chi có hai ca ca và một muội muội ngày thường vẫn hay chăm sóc nàng, đương nhiên bây giờ cũng không thể quên ơn những huynh đệ đó. Ngài là người thông minh, rất thông minh nữa, cho nên ta nói vậy, đương nhiên ngài sẽ hiểu.”
Liên Dụ nhìn ông ta nở nụ cười, cũng không nói gì, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.
Phương Chính vừa nhìn thấy thế thì càng được voi đòi tiên, ông xoa xoa tay tiến đến gần, nói thẳng:
“Nhà chúng ta là thương nhân bán lương thực, ngày ngày ngoài việc làm ăn cũng không có thu nhập nào thêm. Nghe nói ngài có buôn muối đường Lưỡng Quảng, không chỉ trong thành mà trong quân doanh cũng có nhiều mối quan hệ, hai đứa con trai của ta nếu nhậm chức ở kinh thành, dưới mí mắt của thánh thượng thì không tốt lắm, nhưng mà ngài là ai chứ, muốn cử ai làm gì, không phải chỉ nói một hai câu là được sao”.
Liên Dụ bày tỏ là mình đã hiểu, gõ hai cái lên mặt bàn nói: “Lưu Cố vào đây.”
Bên ngoài lập tức có cấm vệ bước tới.
Phương Chính nhận ra người này là Thống lĩnh cấm vệ tam quân ở trong kinh thành, là con ruột của đại tướng Lưu Thịnh dưới trướng Liên lão gia.
Phương Chính vừa nhìn thấy Liên Dụ gọi hắn vào, trong lòng đã vui như nở hoa.
Ông nghĩ hẳn là muốn sắp xếp cho con mình đây mà. Nếu có thể nhận hai chức ở quân doanh, thân phận và địa vị chắc chắn sẽ khác trước kia. Phương Chính vội ân cần cầm lấy ấm trà pha thêm cho Liên Dụ.
Liên Dụ đưa tay cản lại, lông mi rũ xuống.
“Gọi vài người vào bắt Phương lão bản cho ta .”
Nắp bình trà Phương Chính đang cầm cũng rơi xuống đất.
Ông hoang mang: “Các lão, ý ngài là gì vậy? Phương mỗ không ăn hối lộ, không làm chuyện trái pháp luật. Huống chi ngài còn muốn Uyển Chi nhà ta…”
Liên Dụ đặt hai tay lên bàn, nghiêng đầu ừ một tiếng.
“Phạm hay không cũng phải nói một hai câu là xong. Ta cũng chỉ cần Phương Uyển Chi mà thôi. Ông cũng biết ta là quan lớn, ông nội còn là vương gia mà nhỉ”.
Lưu Cố quả thật gọi cấm vệ đi vào, Phương Chính không dám ngồi trên ghế, vội vàng chắp tay lạy Liên Dụ: “Vừa rồi tiểu nhân mạo phạm, mong ngài đừng để ý, chỉ là nói đùa, nói đùa thôi”.
Thấy Liên Dụ không có ý kiến gì, ông lại vội vàng thêm một câu: “Tiểu nhân là người thô kệch, không đọc nhiều sách, nếu có đắc tội ngài thì ngài nể mặt Uyển Chi đừng chấp nhặt với ta”.
Liên Dụ nhìn ông một cái: “Phương lão bản nói không sai”. Hắn phất tay ý bảo Lưu Cố đi xuống.
Cũng là cho Phương Chính một bậc thang đi xuống.
Phương Chính lo sợ đứng bên cạnh nhìn hắn, rồi mới dè dặt hỏi một câu:
“Vậy ngài vừa mới nói 50 vạn lượng lễ hỏi.”
Liên Dụ cúi đầu, lấy ngón tay vẽ vẽ từng vòng nhỏ trên bàn.
Tim Phương Chính nhói lên một nhịp, đắn đo rồi nói một câu: “Thực ra 40 vạn lượng cũng được”.
Liên Dụ vẫn không nói gì.
Ruột của Phương Chính cũng xanh hết cả.
“Nếu không thì, 30 vạn lượng.”
“Uống trà đi.”
Liên Dụ mím môi, rót cho Phương Chính một ly trà.
Hắn chỉ muốn cho ông một bài học, về phần bạc, một phần cũng không thiếu, đó là thể diện của Phương Uyển Chi. Hắn muốn nàng có thể thuận lợi thoải mái lấy mình.
—-2015/10/11 23:46:33|17723717—-
Chén trà thơm được hắn đảo đảo trong tay, thỉnh thoảng chụp chụp cái nắp hai cái. Đại sảnh rộng lớn vang lên tiếng kêu rên của Lô Văn Miểu.
Lô Văn Miểu vốn không thông minh nhưng nhìn Phương Uyển Chi ngồi bên cạnh Liên Dụ, không hiểu cũng phải hiểu. Hắn khóc ròng:”Các lão tha mạng, hạ quan biết rõ quy củ rồi. Lần sau không dám nữa.”
Trong lòng hắn lại cực kỳ hận Phương Chính, nếu không phải ông ta đưa bức tranh kia tới, hắn đâu phải chịu phần vạ này. Không có Liên Dụ ở đây hắn đã bổ nhào qua túm tóc ông ta rồi.
Phương Chính ở bên này cũng không tốt hơn Lô Văn Miểu là mấy, tuy không bị đánh nhưng nghe tiếng la khóc cộng thêm tiếng tát, chân ông cũng sợ tới run rẩy.
Liên đại nhân uống trà xong tựa người trên ghế lười biếng hỏi: “Phương lão bản có hiểu quy củ không?”
Tay áo Phương Chính run lên, vội đáp: “Hiểu, hiểu. Giờ ta sẽ mang tiền biếu trả lại cho Lô đại nhân.”
Liên Dụ liền gật đầu, phất tay bảo cấm vệ rút lui, rồi nói với Lô Văn Miểu:
“Gần đây ta rất thích đi trà lâu nghe kể chuyện, ở đó còn biết được rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám trong đại trạch nhiều vị quan trong triều. Ta thích nghe chứ không thích người khác sắp xếp ta, hiểu chưa?”
Lô Văn Miểu rất lắm lời, trong triều có chuyện gì hắn sẽ mang ra ngoài truyền bá đầu tiên. Liên Dụ không quan tâm tới thanh danh của mình, không có nghĩa là để cho Phương Uyển Chi bị người ta dèm pha.
Đây mới là ý của việc học quy củ.
Lô Văn Miểu xoa đầu, sao dám nói chữ không được. Khuôn mặt đầy bụi đất cười cười liên tục đảm bảo mình sẽ giữ miệng kín như bưng.
Liên Dụ xoa xoa đầu hắn một cái, cho qua. Lô Văn Miểu được đại xá, vừa thở dài vừa bỏ chạy.
Tòa nhà Phương phủ rất lớn, cũng là phú hộ trong kinh. Phương lão bản tuy không có danh tiếng trong quan trường nhưng cũng là nhân vật lớn trong giới.
Hắn tự nhận mình am hiểu lòng người, đối nhân xử thế cũng rất lão làng, nhưng trước mặt tên hậu sinh Liên Dụ này lại không thể bày ra vẻ trưởng giả được.
Phương Chính vẫn thấy Liên Dụ còn khá nhỏ, tướng mạo cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi, như thiếu niên thôi. Nhưng nào có thiếu niên nào quái đản như thế, khiến cho ông không biết phải nói chuyện với nhau kiểu gì.
Giống như hiện tại, người kia mặc áo quan màu hồng thêu hạc, ngọc đái nhị phẩm, trên đỉnh đầu là lương quan. Ai mà nghĩ hắn hai bảy tuổi không, cứ như cựu thần nội các. Lỗi lạc thì cũng lỗi lạc, quý khí cũng có phần quý khí, nhưng khuôn mặt này trẻ quá, không hề giống quan nhân.
Ông lại liếc mắt nhìn Phương Uyển Chi bên cạnh, khuôn mặt cũng khá trẻ con, bộ dạng thì không phải nói, nhưng tính tình thì y như mẹ ruột của nàng, quật cường tận xương, lại còn hay khóc lóc. Nhưng Phương Uyển Chi lại rất hiểu nguyên tắc, giống như chuyện Lô Văn Miểu vừa rồi, nàng không ngăn cản, cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi đó, giờ mới nói vài câu với Liên Dụ.
Hai người này nhìn qua cũng không phải tình cảm thắm thiết lắm, bên chân của Phương Uyển Chi là con mèo ú, trên cổ buộc một sợi dây thừng, có vẻ là cực kỳ không tình nguyện khi bị đẩy ra ngoài, bốn chân quỳ rạp trên mặt đất, mặt mày nhăn nhó.
Trong lòng Phương Chính lẩm bẩm một hồi, sau đó lặng lẽ kéo Phương Uyển Chi lại.
Ông phải hỏi rõ chuyện của hai người này đã, chỉ là vừa kéo, Liên Dụ đã liếc mắt nhìn sang, rồi đưa tay lôi Phương Uyển Chi về lại. Trên mặt như viết mấy chữ, người này là của ta, ông đừng có động vào nàng.
Phương Uyển Chi buồn cười, cũng không ngồi cùng hắn nữa, nàng nhìn thấy Thanh Liễu đang đứng bên ngoài liên tục nhón chân nghểnh cổ nhìn vào bên trong, cũng biết mình không về nhà nửa ngày, nhất định đã làm nàng ấy sợ. Cho nên Phương Uyển Chi buông tay Liên Dụ ra, bước tới an ủi người kia.
Thanh Liễu cứ tưởng tiểu thư chạy tới cửa thành để chém Liên Dụ nữa chứ.
Phương Uyển Chi nghĩ Thanh Liễu cần an ủi, nhưng đâu biết Phương Chính cũng khẩn cầu nàng ở lại lắm. Nàng vừa ra khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại ông và Liên Dụ. Ông ngồi im không dám nói gì, được một lúc thì thấy Liên Dụ vẫy tay, ông vội cúi người bước tới, khom lưng hỏi: “Các lão có gì dặn dò?”
Liên Dụ lắc đầu.
Thật ra hắn không thích Phương Chính, nhưng nến muốn cưới Phương Uyển Chi, hắn không thể không gặp ông ta vài lần.
Hắn nói: “Ta không có dặn dò gì, chỉ định để Phương Uyển Chi chuyển tới nhà ta ở, cho nên muốn thông báo với ông một tiếng.”
Phương Chính không chút do dự liền gật đầu.
“Được, ta giúp ngài chuyển đi. Thực ra chúng ta cũng không cần danh phận gì, nếu ngài thích…”
Ông định nói đưa Phương Uyển Chi vào làm thiếp thất cũng đã tốt lắm rồi.
Chỉ là sợ lời này sẽ chọc giận Liên Dụ, cho nên không dám mở miệng. Nhưng ông không nói, Liên Dụ lại giành nói trước.
Hắn nói với Phương Chính: “Ta muốn cưới Phương Uyển Chi, cưới hỏi đàng hoàng.”
Sau khi nói xong lại thấy khá hoang mang, bởi vì hắn chưa cưới bao giờ, cho nên không biết có phải nên nói vậy hay không nữa.
Liên Dụ ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói.
“Lễ hỏi là ba cửa tiệm và một kho bạc tư, nhưng không phải đưa cho ông, mà sẽ ghi tên của Phương Uyển Chi. Tam thư lục lễ ta sẽ cho người chuẩn bị, 50 vạn lượng vàng thật để ông dưỡng lão. Có lẽ ta sẽ không hiếu thuận ông, nếu như Uyển Chi phải về nhà thì ta cũng sẽ không ngăn cản.”
Dù nói như vậy nhưng Liên Dụ cũng không phải quá ghét Phương Chính, chỉ là hắn thấy người này không quá quan trọng. Lẽ thường vô thương bất gian, ông ta tính toán cũng không phải là có lỗi gì. Nhưng ông ta lại xem Phương Uyển Chi như một vật phẩm giao dịch, đây là điểm mà hắn cực kì không thích.
Phương Chính nghe xong thì sững sờ lúc đầu, sau đó là vui vẻ đến điên cuồng.
Liên Dụ muốn cưới Phương Uyển Chi, cưới hỏi đàng hoàng, đó chính là nhị phẩm phu nhân đó. Mà ông là cha của Phương Uyển Chi, chính là nhạc phụ của Lan Khanh đó. Liên Dụ là quan lớn, ông cũng là nhạc phụ của quan nhị phẩm, không cần phải nghi ngờ gì nữa, cả trời hoàng kim như rơi thẳng vào mặt.
Nhưng những gì Liên Dụ nói ông cũng hiểu, muốn vui cũng không vui nổi.
Hắn muốn phân rõ giới hạn với ông.
50 vạn lượng vàng thật không phải là số lượng nhỏ, đừng nói là dưỡng lão đời này, đến con cháu đời sau cũng đủ sống tới già. Nhưng thỏa mãn nhất vẫn là có được người con rể như Liên Dụ.
Đầu óc Phương Chính quay lòng vòng, vừa nghĩ tới quan hệ của hai người sau này, trong lòng bỗng nhiên lại thấy mình cao hơn. Cao đến mức ông đã nghĩ muốn để người ngồi đằng kia đứng dậy, có con rể nào mà ngồi thế không.
Bởi vậy, ông cũng bưng chung trà ngồi đối diện Liên Dụ, vỗ vỗ bắp đùi.
“Này, Liên đại nhân à, dù sao lão phu cũng là cha ruột của Uyển Chi, Liên đại nhân nói vậy cũng quá là khách khí rồi. Bạc lão già này có thể không cần, chỉ cần Uyển Chi gả đi không chịu uất ức là được rồi.”
Bộ dáng như vậy nhưng thật không ra thể thống gì .
Liên Dụ là quan lớn, thứ dân ngồi ngang hàng với quan nhị phẩm, Phương Chính đang ỷ lại vào thân phận mới và vị trí của Phương Uyển Chi trong lòng Liên Dụ.
Ông biết rõ nếu không phải rất thích, Liên Dụ sẽ không cưới hỏi đàng hoàng.
Mà Liên các lão đối với chuyện người ta có tôn trọng mình hay không cũng không quan tâm cho lắm, cho nên hắn không để ý đến việc thay đổi chớp nhoáng của Phương Chính lần này. Tiểu nhân hắn đã gặp nhiều, Phương Chính cũng không phải là người khó coi nhất.
Ông nói không cần bạc, chính là cần quyền.
Hắn chờ câu sau của ông ta.
Quả nhiên, Phương Chính chép miệng hai cái miệng, nhẹ giọng nói.
“Uyển Chi có hai ca ca và một muội muội ngày thường vẫn hay chăm sóc nàng, đương nhiên bây giờ cũng không thể quên ơn những huynh đệ đó. Ngài là người thông minh, rất thông minh nữa, cho nên ta nói vậy, đương nhiên ngài sẽ hiểu.”
Liên Dụ nhìn ông ta nở nụ cười, cũng không nói gì, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.
Phương Chính vừa nhìn thấy thế thì càng được voi đòi tiên, ông xoa xoa tay tiến đến gần, nói thẳng:
“Nhà chúng ta là thương nhân bán lương thực, ngày ngày ngoài việc làm ăn cũng không có thu nhập nào thêm. Nghe nói ngài có buôn muối đường Lưỡng Quảng, không chỉ trong thành mà trong quân doanh cũng có nhiều mối quan hệ, hai đứa con trai của ta nếu nhậm chức ở kinh thành, dưới mí mắt của thánh thượng thì không tốt lắm, nhưng mà ngài là ai chứ, muốn cử ai làm gì, không phải chỉ nói một hai câu là được sao”.
Liên Dụ bày tỏ là mình đã hiểu, gõ hai cái lên mặt bàn nói: “Lưu Cố vào đây.”
Bên ngoài lập tức có cấm vệ bước tới.
Phương Chính nhận ra người này là Thống lĩnh cấm vệ tam quân ở trong kinh thành, là con ruột của đại tướng Lưu Thịnh dưới trướng Liên lão gia.
Phương Chính vừa nhìn thấy Liên Dụ gọi hắn vào, trong lòng đã vui như nở hoa.
Ông nghĩ hẳn là muốn sắp xếp cho con mình đây mà. Nếu có thể nhận hai chức ở quân doanh, thân phận và địa vị chắc chắn sẽ khác trước kia. Phương Chính vội ân cần cầm lấy ấm trà pha thêm cho Liên Dụ.
Liên Dụ đưa tay cản lại, lông mi rũ xuống.
“Gọi vài người vào bắt Phương lão bản cho ta .”
Nắp bình trà Phương Chính đang cầm cũng rơi xuống đất.
Ông hoang mang: “Các lão, ý ngài là gì vậy? Phương mỗ không ăn hối lộ, không làm chuyện trái pháp luật. Huống chi ngài còn muốn Uyển Chi nhà ta…”
Liên Dụ đặt hai tay lên bàn, nghiêng đầu ừ một tiếng.
“Phạm hay không cũng phải nói một hai câu là xong. Ta cũng chỉ cần Phương Uyển Chi mà thôi. Ông cũng biết ta là quan lớn, ông nội còn là vương gia mà nhỉ”.
Lưu Cố quả thật gọi cấm vệ đi vào, Phương Chính không dám ngồi trên ghế, vội vàng chắp tay lạy Liên Dụ: “Vừa rồi tiểu nhân mạo phạm, mong ngài đừng để ý, chỉ là nói đùa, nói đùa thôi”.
Thấy Liên Dụ không có ý kiến gì, ông lại vội vàng thêm một câu: “Tiểu nhân là người thô kệch, không đọc nhiều sách, nếu có đắc tội ngài thì ngài nể mặt Uyển Chi đừng chấp nhặt với ta”.
Liên Dụ nhìn ông một cái: “Phương lão bản nói không sai”. Hắn phất tay ý bảo Lưu Cố đi xuống.
Cũng là cho Phương Chính một bậc thang đi xuống.
Phương Chính lo sợ đứng bên cạnh nhìn hắn, rồi mới dè dặt hỏi một câu:
“Vậy ngài vừa mới nói 50 vạn lượng lễ hỏi.”
Liên Dụ cúi đầu, lấy ngón tay vẽ vẽ từng vòng nhỏ trên bàn.
Tim Phương Chính nhói lên một nhịp, đắn đo rồi nói một câu: “Thực ra 40 vạn lượng cũng được”.
Liên Dụ vẫn không nói gì.
Ruột của Phương Chính cũng xanh hết cả.
“Nếu không thì, 30 vạn lượng.”
“Uống trà đi.”
Liên Dụ mím môi, rót cho Phương Chính một ly trà.
Hắn chỉ muốn cho ông một bài học, về phần bạc, một phần cũng không thiếu, đó là thể diện của Phương Uyển Chi. Hắn muốn nàng có thể thuận lợi thoải mái lấy mình.
—-2015/10/11 23:46:33|17723717—-
/66
|