Mộ Khanh tà tà liếc A Sơ một cái rồi quay lại đối diện với Yêu Hoa
Hai người cứ đứng yên nhìn nhau, không phát ra tiếng động, giống như bọn họ đang thi xem ai sẽ nháy mắt trước.
A Sơ chờ đến nhàm chán, hi vọng bọn nhanh phân thắng bại, cứ giằng co như thế làm tâm của nàng càng lúc càng bất an. Dường như phát hiện ra nàng không kiên nhẫn, Mộ Khanh vỗ vỗ đầu nàng, muốn nàng đi sang một bên ngồi. Yêu Hoa lúc này cười khinh miệt hỏi Mộ Khanh “nghe nói thời gian trước băng tháp bị hủy, nhưng pháp chú định băng tháp là do Mộ Khanh thượng tiên hạ, không biết vì sao dễ dàng bị hủy như vậy? không biết thượng tiên đã tra ra manh mối gì chưa?’
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Khanh trầm xuống “pháp thuật cao tới đâu vẫn có lỗ hổng, chuyện này không có gì đáng để tò mò”
Yêu Hoa càng thêm giễu cợt “thượng tiên đương nhiên không cần lo lắng cho băng tháp rồi” liếc nhìn A Sơ một cái lại nói “bên cạnh Mộ Khanh thượng tiên đã có giai nhân, đương nhiên là không cần lo lắng”
Mộ Khanh dường như dằn nén tức giận đã lâu, lúc này đột nhiên bộc phát, một luồng ngân quang lóe ra từ tay phải của hắn, tay cầm trường kiếm, mặt đằng đằng sát khí nói “không phải chuyện băng tháp có liên quan tới ngươi sao? Hôm nay ngươi muốn lãnh giáo bản lĩnh của bổn tiên?”
Thấy Mộ Khanh như thế, Yêu Hoa cũng không khách khí, chỉ quạt vào hắn nói “ngươi nói bậy bạ gì đó. Tự ngươi bảo hộ thân mình nàng không tốt thì hoài nghi người khác sao? Ngươi và ta đều là thượng tiên, dù ta sống ở Thanh Khâu, không thường đến Cửu trọng thiên nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng”
A Sơ lập tức cúi đầu kiểm tra thân thể, phát hiện mình không có gì khác lạ, không biết nàng mà Yêu Hoa nói là ai?
Mộ Khanh vung tay áo, một đạo ngân quang chụp lấy cây quạt, giữa không trung liền có bột phấn bay bay, bướng bỉnh nói “khi dễ ngươi thì sao?’
Nói xong liền huy kiếm Yêu Hoa nghiêng người né tránh, hóa ra cây roi hồng quang chiếu rọi, vung tay lên, tảng đá cách đó ba thước lập tức bể làm đôi “đường đường là quân sư Thiên giới lại công khai khi dễ ta, thật sự không biết xấu hổ”
Mộ Khanh lạnh lùng đáp trả “ngươi đùa giỡn người của Đông Lăng điện ta trước, ta có thể không để ý sao?’
Vẫn nghĩ Mộ Khanh là quân sư, chỉ ra chủ ý chứ không biết dùng võ, hôm nay được mục sở thị thật làm người ta khiếp sợ. Nếu Nguyễn Nguyễn và Ngọc Cẩm có mặt ở đây, e là cũng sợ đến ngây người.
Hai người ngay sau đó không chút do dự mà động thủ, nhưng khống chế lực đạo rất tốt, chỉ đảo quanh trong viện này, cây cỏ bên ngoài không bị ảnh hưởng chút nào.
A Sơ lấy tay che mặt, nhìn một roi một kiếm đấu với nhau. Nhìn thân thủ thì Mộ Khanh lợi hại hơn một chút nhưng xét về vũ khí thì Yêu Hoa lại chiếm thượng phong. Trường tiên trong tay Yêu Hoa không chút yếu thế quấn lấy thanh kiếm trong tay Mộ Khanh, hơn mười chiêu vẫn bất phân thắng bại. Mộ Khanh có chút tức giận, trường kiếm đánh thẳng vào cánh tay cầm trường tiên của Yêu Hoa.
Lúc trước, Mộ Khanh chủ yếu đánh vào người của Yêu Hoa, hắn đều dùng trường tiên dễ dàng phá giải nhưng lần này cánh tay cầm roi bị đánh, muốn dùng roi để đối phó quả có chút khó khăn. Nhưng hồ ly rốt cuộc vẫn là hồ ly, chỉ thấy lưng áo của Yêu Hoa chấn động một cái đã lộ ra cái đuôi trắng xù lông. Nếu Mộ Khanh vẫn nhắm đánh vào tay hắn thì cái đuôi kia sẽ thuận thế đánh trả.
A Sơ dù không hay ra ngoài nhung cũng biết lực đạo ở đuôi rất lớn, cái đuôi mang theo yêu lực mà đánh trúng phàm nhân thì sẽ chết chắc, còn nếu Mộ Khanh bị đánh trúng thì không chết cũng bị thương.
Tình thế cấp bách, A Sơ đành hô lên một câu chỉ có Thương Thuật mới có thể không rùng mình mà nói “các ngươi đừng đánh nữa. Hôm nay các tiên tụ hội là muốn làm cho chúng tiên hòa hòa khí khí, tạo phúc cho nhân gian. Các ngươi lại ở hậu viện đấu pháp với nhau, chẳng lẽ không để ý tới mệnh lệnh và thể diện của Thượng đế sao?’
Yêu Hoa nghe nàng nói vậy thì có chút chần chờ. Mộ Khanh cũng dùng tay, nhân lúc roi trên tay Yêu Hoa ngừng lại, hắn liền tìm được sơ hở. Thực lực của Mộ Khanh chắc chắn là ở trên Yêu Hoa, nếu hắn thực không để ý tới mệnh lệnh hay thể diện của Thượng đế thì chắc chắn trong lúc Yêu Hoa chần chờ thì cánh tay đã bị chém trúng. Tuy nhiên Yêu Hoa rốt cuộc vẫn bị thương. A Sơ nhìn cánh tay hắn nhiễm máu, bất an nhìn hai người, sợ bọn họ lại đánh nhau. Nhưng Yêu Hoa đã thu trường tiên lại, miệng niệm khẩu quyết rồi phủ tay lên vết thương, lập tức cánh tay không thấy một vết sẹo. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Khanh một cái rồi mới phất tay áo bỏ đi.
A Sơ há hốc mồm, từ đầu đến giờ vẫn có chút mơ hồ. Nàng chưa từng thấy Mộ Khanh giận dữ như vậy, cũng chưa từng thấy hắn đánh nhau, Nghĩ việc này là vì mình, trong lòng không khỏi thấy mềm mại.
Mộ Khanh thu hồi thanh kiếm, lệ khí quanh thân cũng tiêu tán. Hắn bình tĩnh nhìn theo phương hướng Yêu Hoa rời đi, giống như trấn an người bên cạnh “hồ ly sẽ không vô cớ đùa giỡn người, việc này bản tiên chắc chắn sẽ điều tra rõ”
Sao lại cảm thấy lời này của hắn như đang giấu diếm gì đó?
Có điều…hắn nói đúng là không thể vô duyên vô cớ, vậy Yêu Hoa…không phải vì tướng mạo của nàng chứ?
Sao có thể. Nàng dù không đẹp bằng Ngọc Cẩm nhưng cũng tự thấy mình không tệ.
Đang muốn hỏi thì Mộ Khanh đã xoay người bước đi, A Sơ quýnh lên, chắn ngang người hắn. Thật ra nàng cũng hiểu tính tình Mộ Khanh rất cứng, quả nhiên không phúc hậu mà để cả người nàng đụng phải cái đầu. A Sơ còn đang cầm bầu rượu, va chạm này không chỉ làm ngực nàng đau mà cánh tay cũng bị vung lên, quỳnh tương ngọc lộ lập tức dính đầy vạt áo hai người.
Xiêm y của A Sơ không tính là quý trọng nhưng của Mộ Khanh là do Thượng đế ban cho. Nguyễn Nguyễn nói nàng ta ngay cả chạm vào cũng không dám, chỉ sợ ngón tay dính tro bụi sẽ bám vào quần áo, vậy mà nàng lại làm đổ rượu lên đó.
Nhìn gương mặt âm trầm của Mộ Khanh, A Sơ biết là hắn đau lòng, vội vàng lấy khăn ra lau, hi vọng không để lại dấu vết, Thượng đế sẽ không phát hiện ra, Mộ Khanh cũng sẽ không tống nàng ra khỏi cung.
Mộ Khanh hai tay chống nạnh, ngạo nghễ để mặc nàng lau nhưng rượu thấm vào bên trong vẫn làm quần áo bị ẩm ướt. A Sơ nhìn quanh, thấy không có ai liền kéo vạt áo của hắn, hai ngón tay kép khăn lau xoa xoa trước ngực hắn. Mộ Khanh cúi đầu nhìn, “hừ” một tiếng.
Mắt thấy sẽ đại công cáo thành, nào ngờ bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, hai người quay đầu nhìn lại thì thấy hai tiểu tiên tỳ đang kinh ngạc che miệng, kim bàn tử cũng bị quăng đi, trừng trừng nhìn bọn họ.
Chuyện này là sao?
Mộ Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực đứng, chỗ bị dính rượu cũng không sai biệt mà A Sơ, một tay thò vào trong vạt áo của hắn, chỗ trước ngực bị rượu làm ướt nhìn giống như là do nước miếng chảy xuống. Thấy thế nào thì cũng là nàng xâm phạm hắn.
Hai cái tiểu tiên tỳ trời sanh tính thuần khiết, nhìn thấy một màn như vậy tất nhiên là không tiếp thu được. A Sơ rút tay khỏi vạt áo của Mộ Khanh, ngượng ngùng cười nói với các nàng “chúng ta…”
“A!” Tiểu tiên tỳ hét lên một tiếng, bỏ chạy.
Sợ ngây người rồi.
Hai người cứ đứng yên nhìn nhau, không phát ra tiếng động, giống như bọn họ đang thi xem ai sẽ nháy mắt trước.
A Sơ chờ đến nhàm chán, hi vọng bọn nhanh phân thắng bại, cứ giằng co như thế làm tâm của nàng càng lúc càng bất an. Dường như phát hiện ra nàng không kiên nhẫn, Mộ Khanh vỗ vỗ đầu nàng, muốn nàng đi sang một bên ngồi. Yêu Hoa lúc này cười khinh miệt hỏi Mộ Khanh “nghe nói thời gian trước băng tháp bị hủy, nhưng pháp chú định băng tháp là do Mộ Khanh thượng tiên hạ, không biết vì sao dễ dàng bị hủy như vậy? không biết thượng tiên đã tra ra manh mối gì chưa?’
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Khanh trầm xuống “pháp thuật cao tới đâu vẫn có lỗ hổng, chuyện này không có gì đáng để tò mò”
Yêu Hoa càng thêm giễu cợt “thượng tiên đương nhiên không cần lo lắng cho băng tháp rồi” liếc nhìn A Sơ một cái lại nói “bên cạnh Mộ Khanh thượng tiên đã có giai nhân, đương nhiên là không cần lo lắng”
Mộ Khanh dường như dằn nén tức giận đã lâu, lúc này đột nhiên bộc phát, một luồng ngân quang lóe ra từ tay phải của hắn, tay cầm trường kiếm, mặt đằng đằng sát khí nói “không phải chuyện băng tháp có liên quan tới ngươi sao? Hôm nay ngươi muốn lãnh giáo bản lĩnh của bổn tiên?”
Thấy Mộ Khanh như thế, Yêu Hoa cũng không khách khí, chỉ quạt vào hắn nói “ngươi nói bậy bạ gì đó. Tự ngươi bảo hộ thân mình nàng không tốt thì hoài nghi người khác sao? Ngươi và ta đều là thượng tiên, dù ta sống ở Thanh Khâu, không thường đến Cửu trọng thiên nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng”
A Sơ lập tức cúi đầu kiểm tra thân thể, phát hiện mình không có gì khác lạ, không biết nàng mà Yêu Hoa nói là ai?
Mộ Khanh vung tay áo, một đạo ngân quang chụp lấy cây quạt, giữa không trung liền có bột phấn bay bay, bướng bỉnh nói “khi dễ ngươi thì sao?’
Nói xong liền huy kiếm Yêu Hoa nghiêng người né tránh, hóa ra cây roi hồng quang chiếu rọi, vung tay lên, tảng đá cách đó ba thước lập tức bể làm đôi “đường đường là quân sư Thiên giới lại công khai khi dễ ta, thật sự không biết xấu hổ”
Mộ Khanh lạnh lùng đáp trả “ngươi đùa giỡn người của Đông Lăng điện ta trước, ta có thể không để ý sao?’
Vẫn nghĩ Mộ Khanh là quân sư, chỉ ra chủ ý chứ không biết dùng võ, hôm nay được mục sở thị thật làm người ta khiếp sợ. Nếu Nguyễn Nguyễn và Ngọc Cẩm có mặt ở đây, e là cũng sợ đến ngây người.
Hai người ngay sau đó không chút do dự mà động thủ, nhưng khống chế lực đạo rất tốt, chỉ đảo quanh trong viện này, cây cỏ bên ngoài không bị ảnh hưởng chút nào.
A Sơ lấy tay che mặt, nhìn một roi một kiếm đấu với nhau. Nhìn thân thủ thì Mộ Khanh lợi hại hơn một chút nhưng xét về vũ khí thì Yêu Hoa lại chiếm thượng phong. Trường tiên trong tay Yêu Hoa không chút yếu thế quấn lấy thanh kiếm trong tay Mộ Khanh, hơn mười chiêu vẫn bất phân thắng bại. Mộ Khanh có chút tức giận, trường kiếm đánh thẳng vào cánh tay cầm trường tiên của Yêu Hoa.
Lúc trước, Mộ Khanh chủ yếu đánh vào người của Yêu Hoa, hắn đều dùng trường tiên dễ dàng phá giải nhưng lần này cánh tay cầm roi bị đánh, muốn dùng roi để đối phó quả có chút khó khăn. Nhưng hồ ly rốt cuộc vẫn là hồ ly, chỉ thấy lưng áo của Yêu Hoa chấn động một cái đã lộ ra cái đuôi trắng xù lông. Nếu Mộ Khanh vẫn nhắm đánh vào tay hắn thì cái đuôi kia sẽ thuận thế đánh trả.
A Sơ dù không hay ra ngoài nhung cũng biết lực đạo ở đuôi rất lớn, cái đuôi mang theo yêu lực mà đánh trúng phàm nhân thì sẽ chết chắc, còn nếu Mộ Khanh bị đánh trúng thì không chết cũng bị thương.
Tình thế cấp bách, A Sơ đành hô lên một câu chỉ có Thương Thuật mới có thể không rùng mình mà nói “các ngươi đừng đánh nữa. Hôm nay các tiên tụ hội là muốn làm cho chúng tiên hòa hòa khí khí, tạo phúc cho nhân gian. Các ngươi lại ở hậu viện đấu pháp với nhau, chẳng lẽ không để ý tới mệnh lệnh và thể diện của Thượng đế sao?’
Yêu Hoa nghe nàng nói vậy thì có chút chần chờ. Mộ Khanh cũng dùng tay, nhân lúc roi trên tay Yêu Hoa ngừng lại, hắn liền tìm được sơ hở. Thực lực của Mộ Khanh chắc chắn là ở trên Yêu Hoa, nếu hắn thực không để ý tới mệnh lệnh hay thể diện của Thượng đế thì chắc chắn trong lúc Yêu Hoa chần chờ thì cánh tay đã bị chém trúng. Tuy nhiên Yêu Hoa rốt cuộc vẫn bị thương. A Sơ nhìn cánh tay hắn nhiễm máu, bất an nhìn hai người, sợ bọn họ lại đánh nhau. Nhưng Yêu Hoa đã thu trường tiên lại, miệng niệm khẩu quyết rồi phủ tay lên vết thương, lập tức cánh tay không thấy một vết sẹo. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Khanh một cái rồi mới phất tay áo bỏ đi.
A Sơ há hốc mồm, từ đầu đến giờ vẫn có chút mơ hồ. Nàng chưa từng thấy Mộ Khanh giận dữ như vậy, cũng chưa từng thấy hắn đánh nhau, Nghĩ việc này là vì mình, trong lòng không khỏi thấy mềm mại.
Mộ Khanh thu hồi thanh kiếm, lệ khí quanh thân cũng tiêu tán. Hắn bình tĩnh nhìn theo phương hướng Yêu Hoa rời đi, giống như trấn an người bên cạnh “hồ ly sẽ không vô cớ đùa giỡn người, việc này bản tiên chắc chắn sẽ điều tra rõ”
Sao lại cảm thấy lời này của hắn như đang giấu diếm gì đó?
Có điều…hắn nói đúng là không thể vô duyên vô cớ, vậy Yêu Hoa…không phải vì tướng mạo của nàng chứ?
Sao có thể. Nàng dù không đẹp bằng Ngọc Cẩm nhưng cũng tự thấy mình không tệ.
Đang muốn hỏi thì Mộ Khanh đã xoay người bước đi, A Sơ quýnh lên, chắn ngang người hắn. Thật ra nàng cũng hiểu tính tình Mộ Khanh rất cứng, quả nhiên không phúc hậu mà để cả người nàng đụng phải cái đầu. A Sơ còn đang cầm bầu rượu, va chạm này không chỉ làm ngực nàng đau mà cánh tay cũng bị vung lên, quỳnh tương ngọc lộ lập tức dính đầy vạt áo hai người.
Xiêm y của A Sơ không tính là quý trọng nhưng của Mộ Khanh là do Thượng đế ban cho. Nguyễn Nguyễn nói nàng ta ngay cả chạm vào cũng không dám, chỉ sợ ngón tay dính tro bụi sẽ bám vào quần áo, vậy mà nàng lại làm đổ rượu lên đó.
Nhìn gương mặt âm trầm của Mộ Khanh, A Sơ biết là hắn đau lòng, vội vàng lấy khăn ra lau, hi vọng không để lại dấu vết, Thượng đế sẽ không phát hiện ra, Mộ Khanh cũng sẽ không tống nàng ra khỏi cung.
Mộ Khanh hai tay chống nạnh, ngạo nghễ để mặc nàng lau nhưng rượu thấm vào bên trong vẫn làm quần áo bị ẩm ướt. A Sơ nhìn quanh, thấy không có ai liền kéo vạt áo của hắn, hai ngón tay kép khăn lau xoa xoa trước ngực hắn. Mộ Khanh cúi đầu nhìn, “hừ” một tiếng.
Mắt thấy sẽ đại công cáo thành, nào ngờ bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, hai người quay đầu nhìn lại thì thấy hai tiểu tiên tỳ đang kinh ngạc che miệng, kim bàn tử cũng bị quăng đi, trừng trừng nhìn bọn họ.
Chuyện này là sao?
Mộ Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực đứng, chỗ bị dính rượu cũng không sai biệt mà A Sơ, một tay thò vào trong vạt áo của hắn, chỗ trước ngực bị rượu làm ướt nhìn giống như là do nước miếng chảy xuống. Thấy thế nào thì cũng là nàng xâm phạm hắn.
Hai cái tiểu tiên tỳ trời sanh tính thuần khiết, nhìn thấy một màn như vậy tất nhiên là không tiếp thu được. A Sơ rút tay khỏi vạt áo của Mộ Khanh, ngượng ngùng cười nói với các nàng “chúng ta…”
“A!” Tiểu tiên tỳ hét lên một tiếng, bỏ chạy.
Sợ ngây người rồi.
/154
|