Rốt cục, hắn ngừng lại, nắm trường tiên đứng kia thở hổn hển, thân hình run rẩy, tiến lên từng bước lại bỗng nhiên ngừng, ngơ ngác nhìn nàng quần áo tả tơi, trên lưng còn có vết máu.
A Sơ lui vào trong góc, không ngừng run rẩy, cảm giác roi đã ngừng mới có chút lơi lỏng, thở dốc từng ngụm, mắt nhắm chặt, một giọt lệ đọng ngay khóe mắt. Thấy nước mắt của nàng, ánh mắt Mộ Khanh càng thêm đông lạnh, tiên lên trước, ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm nàng, thanh âm trầm thấp đầy tức giận “mở to mắt ra, không phải nói hắn sẽ đến sao? người đâu? Không phải ngươi rất tin tưởng hắn sao?”
A Sơ cố tránh tay hắn “đau”
Xoa hai má trắng bệch của nàng, hắn thập giọng nói “đau là được rồi. Không đau, ngươi vĩnh viễn không nhớ được kết cục phản bội ta”. Hắn gục đầu xuống, môi áp lên vết thương trên người nàng như là hút máu.
A Sơ cắn răng, mặc hắn liếm hút vết thương. Hắn cúi đầu, tóc dài phủ xuống khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lại không che dấu được góc cạnh lãnh tuấn. Mày kiếm nhắn lại, hắn nhắm mắt, lông mi dài rợp như cánh bướm, chạm vào mu bàn tay nàng. Hắn chậm rãi liếm từ vết thương trên mu bàn tay nàng, rồi tới tay áo, lần lượt liếm sạch máu tươi.
Toàn thân nổi da gà, A Sơ dùng sức rút tay lại, buông tay áo. Ánh mắt như ưng nhìn chằm chằm nàng, cánh môi còn dính máu, làm cho người ta có chút nổi da gà còn có vài phần mị hoặc. Tiếp theo, ánh mắt của hắn dời về phía quần áo của nàng bị roi đán tơi tả, tóc tai rối loạn, nhìn thiên hạ hỗn độn như thế, không ngờ trong mắt lại có chút lửa nóng.
Hầu kết lên xuống, miệng khô lưỡi nóng, đột nhiên xô ngã nàng xuống đất.
“A!” Vừa rồi bởi vì né tránh, lưng trúng nhiều roi, bây giờ bị xô ngã xuống đất gập ghềnh, khó tránh khỏi bị đau. A Sơ cắn môi, ngũ quan vặn vẹo, toàn thân lại phát run, hai má trắng bệch như giấy…
Người bên trên cứng đờ, đưa tay xoa mày nàng, ngay sau đó buông nàng ra, nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Không ai thích cảm giác bị giam cầm. Toàn thân đau đớn, A Sơ cố gắng ngồi thẳng người. Vết roi làm cho cả người nàng bị thương, dù nhẹ nhàng dựa vào vách cũng thấy đau. Nhìn thiết hoàn dưới chân, A Sơ nhíu mày suy nghĩ. Tiên lực đã bị Mộ Khanh phong tỏa, nếu hắn không giết chết nàng. Nàng nhất định phải tìm cách bỏ trốn, nàng không muốn chết nên phải trốn, chẳng có lý do nào khác.
Ngày hôm sau, Mộ Khanh không có tới. A Sơ bị giam trong phòng nhỏ, cảm giác đau đớn khiến nàng hô hấp khó khăn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ca múa cùng tiếng cười đùa của nam nữ từ đại điện truyền tới. A Sơ nghĩ chắc Mộ Khanh đã quên trong phòng còn có một người.
Ban đêm, ánh trăng theo song cửa sổ chiếu vào, chiếu lên xiêm y rách tả tơi trên người nàng, lạnh lẽo vô cùng. Vết thương đã kết vảy, gây nên cảm giác ngứa ngáy, giống như có con kiến bò trên người. A Sơ không thoải mái xoay thân mình, đứng lên giũ giũ quần áo, quả nhiên có mấy con kiến rơi xuống. Đưa ta vuốt tóc, sợi tóc khô ráp, rối bời. A Sơ nghĩ lúc này mình chật vật đến cực điểm, đồng thời nàng cũng hi vọng lúc này Mộ Khanh đến đây, nhìn thấy bộ dạng ghê tởm của nàng, nói không chừng sẽ để nàng đi.
Ban đêm, ánh trăng như sương, tà tà theo ngoài cửa sổ rắc. Phong theo môn khâu lý tiến vào đến, gợi lên nàng vỡ tan quần áo, từng đợt lãnh. Miệng vết thương đã muốn vảy kết, trên người ngứa. Giống có rất nhiều tiểu con kiến đi. A Sơ không thoải mái xoay xoay thân mình, đứng lên đạn đạn trên người quần áo, quả thực có mấy con kiến nghĩ rơi xuống cỏ khô thượng. Thân thủ bắt trảo tóc. Sợi tóc khô héo thắt, cùng dây cột tóc triền cùng nơi. A Sơ tưởng, chính mình giờ phút này nhất định chật vật đến cực điểm. Đồng thời, nàng hy vọng Mộ Khanh điểm đến, có lẽ nhìn đến nàng này phó ghê tởm dạng. Nói không chừng để lại nàng.
Đang nghĩ thì bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, A Sơ vội vàng ngồi lui vào một góc, nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra, một bóng trắng xuất hiện. A Sơ mở to mắt nhìn hắn, trong mắt không chút cảm tình, ôn hòa nhìn hắn, giống như nhìn một người xa lạ.
Người đi vào vài bước rồi dừng lại. Nàng dời tầm mắt, ngơ ngác nhìn góc tường. Bóng người bước tới, nắm lấy cằm của nàng, nhìn chăm chú, ánh mắt băng sương, đột nhiên đưa ra yêu cầu “nhảy cho ta xem đi”
Không hiểu vì sao hắn lại muốn vậy, nàng do dự một lát rồi lắc đầu “ta sẽ không nhảy”
“Vẫn câu nói kia, chỉ cần ta vừa lòng có thể cho ngươi tự do’
Nàng ngẩng đầu. Hắn mỉm cười, đưa tay tháo bỏ thiế hoàn trên chân nàng, ôm lấy nàng, ánh mắt dừng lại trên mắt cá chân bị sưng đỏ một chút rồi đi ra ngoài ‘để các nàng dạy ngươi”
A Sơ biết các nàng mà hắn nói là ai, nghĩ tới nữ yêu tinh thân thể như không xương triền miên dưới thân nam tinh, A Sơ chỉ cảm thấy ghê tởm. Nhưng Mộ Khanh lại thích nhìn nữ nhân như vậy, có lẽ nam nhân đều háo sắc cho nên hắn mới muốn nàng cũng làm như vậy để thỏa mãn dục vọng trong lòng mình.
Mộ Khanh an bài một lục y nữ tử dạy nàng múa điệu kinh hồng.
Nữ tử cực kỳ mềm dẻo, từ cánh tay đến eo, từ eo đến mông đều xoay rất đẹp, còn có vẻ dụ hoặc. A Sơ mặc vũ y đỏ thẫm, hở nửa ngực, hai cánh tay cũng lộ ra ngoài, vế roi vẫn chưa tan hết, trên cổ tay còn đeo sợi dây màu đó, đuôi váy hất cao để lộ hai bàn chân.
Các nữ tinh vây quanh xem, cười nói như vậy nhảy cho nam nhân xem mới dụ hoặc.
Lục y nữ tử nhảy kinh hồng khúc một lần, bảo A Sơ làm lại hai lần, sau đó đi đến cạnh các nữ tinh ngồi nói chuyện phiếm. Nữ tinh tấu nhạc giống như cố ý làm khó, giai điệu lúc chậm lúc nhanh, không hề giống như khi lục y nữ tử nhảy. A Sơ cố gắng học tập nhưng bị giai điệu như vậy làm cho vũ bộ bị rối loạn, lúc này lục y nữ tử lại lên tiếng
“Mộ thượng tiên rất thích xem ta nhảy, nếu ngươi học được một chút tinh túy của ta, có bóng dáng của ta chắc chắn sẽ làm hắn mê đắm ngươi, đến lúc đó được ân trạch, nhất định phải cảm tạ ta nha”. Nàng xoa khuôn mặt mình, còn cố ý kéo cổ áo xuống thấp, lộ ra dáng người nóng bỏng.
“Mộ tiên thượng nói, lần này ta dạy tốt sẽ theo cùng ta cả đêm. Hảo muội muội, vì hạnh phúc của tỷ tỷ, ngươi nhất định phải học cho tất tốt ah” nàng cúi đầu vân vê lọn tóc, vẻ mặt trào phúng.
“Ta cũng không phải nam nhân mà biết thương hương tiếc ngọc” nói xong, quăng mộ trái nho lên đầu A Sơ làm mọi người cười ầm lên.
“Nhảy không đẹp, y như con vịt xòe hai cái cánh. Đời này không có nam nhân nào thích ngươi đâu. Nhảy xấu như vậy chi bằng nhảy xuống biển tự sát đi. Ngươi là mặt sắt sao? từ đầu đến cuối cứ bày ra biểu tình này, đưa bản mặt thối cho ai xem? Sao? không chịu nổi ta? Chịu không nổi cũng phải chịu”. Nữ tử chỉ tay vào A Sơ, mắng một trận.
Chịu không nổi nàng? Chịu không nổi nàng! A Sơ thực chịu không nổi, quăng một chiếc giày vào mặt nàng ta. Nữ tử kia ngẩn người, khóc lóc ầm ĩ, vội vàng chạy đi, xem ra là đi tìm Mộ Khanh
A Sơ tức giận mắng to “ta là mặt sắt chứ gì? Ta sẽ cho ngươi thấy ta có phải mặt sắt hay không. Khóc cái gì mà khóc, bày ra bộ dạng lê hoa đái vụ chờ thượng tiên xem sao? khóc đến mức nướng mắt nước mũi tùm lum thấy mà ghê. Suýt chút nữa lại quên, ngươi là xà tinh, hèn chi mắt nhỏ, mỏ nhọn, mũi hếch lên trời, miệng còn độc như vậy”
Nữ tử ngừng khóc, nhe răng nhếch miệng nhào lên đánh nhau với A Sơ. A Sơ bị khóa tiên lực nên đâu phải là đối thủ của xà tinh, trên người lại thêm mấy vết máu. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, có nữ tin la lên “Mộ thượng tiên đến, Mộ thương tiên sẽ làm chủ cho Thanh tỷ tỷ ah”
Lục y nữ tử lập tức đứng lên khỏi người A Sơ, vẻ mặt vô tội nhìn Mộ Khanh. A Sơ nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, sửa sang xiêm y, không thèm để ý ánh mắt của mọi người.
Mộ Khanh đi tới, ánh mắt nhìn nàng nhưng chân lại đi về phía lục y nữ tử. Nữ tử kia sắc mặt nhu nhược, cúi đầu ngượng ngùng. Mộ Khanh cúi người nhặt chiếc giày thêu bên người nàng, tát cho nàng một cái “ta bảo ngươi dạy nàng nhảy chứ không phải để ngươi chọc giận nàng”
Nữ tử không thể tin nhìn hắn, hốc mắt rưng rưng cũng không dám khóc, bụm mặt lạnh run. Nữ tinh chung quanh cũng không dám nói, đồng loạt quỳ xuống đất.
Mộ Khanh đi qua ôm lấy A Sơ, ngồi lên ghế, đặt nàng lên đùi, cầm giày thêu, cúi người. A Sơ ngẩn người, chẳng lẽ Mộ Khanh muốn mang giày cho nàng? Ngón chân nhanh chóng hất ra, bỏ luôn chiếc giày còn lại. Mộ Khanh quay đầu, khó hiểu nhìn nàng.
“Giầy chạm qua xà tinh , ta không cần!” A Sơ nói.
Mộ Khanh buông giầy, nắm lấy đôi chân nhỏ hỏi “hôm nay còn muốn nhảy sao?’
“Không nhảy”
“Hảo.” Mộ Khanh ôm nàng đi ra cửa, ánh mắt sắc bén đảo qua đám nữ tinh một lượt rồi rời đi. Điện lúc trước A Sơ ở đã bị khóa cho nên nàng chỉ có thể ngủ trong điện của Mộ Khanh. Tuy biết đây là hắn làm nhưng thấy hai ngày nay vẫn chưa xảy ra chuyện gì nên cũng không dám kháng cự. Đi vào trong điện, bên trong có mùi mực, trên án còn là giấy, dưới ánh nến nét mực còn chưa khô.
Đặt A Sơ xuống bể chuẩn bị cùng nhau tắm rửa, nàng lại đi lên “nơi này nữ tinh từng tắm qua, ta không cần” dứt lời chân trần chạy ra sau bình phong, ở đó có một bồn tắm.
Mộ Khanh cũng đi theo, dùng tiểu pháp thuật làm cho nước ấm lên, bên trên còn có mấy cánh hoa tươi. Hai ngày nay nàng chưa được tắm rửa, hắn nghe tiếng nước mà tâm viên ý mãn nhưng cố tình không thể chạm vào. Trên người nàng có vết thương, sợ chạm vào sẽ đau.
A Sơ vô tâm tắm rửa sau bức bình phong trong suốt trước mặt Mộ Khanh một hồi rồi lau khô thân mình, mặc trung y vào. Mộ Khanh ngồi trước án viết gì đó, A Sơ từ xa liếc hắn một cái rồi lên giường nằm.
Chốc lát sau người trước bàn cũng đứng lên, tiếp theo sau bìn phong cũng vang lên tiếng nước, một hồi thì hắn đi ra, đi đến bên tháp. A Sơ nhắm mắt giả bộ đã ngủ. Ánh nến trong điện đã tắt, màn cũng được buông xuống, giường chùng xuống một chút, một bộ ngực ấm áp mang theo mùi hoa tiến lại gần.
A Sơ lui vào trong góc, không ngừng run rẩy, cảm giác roi đã ngừng mới có chút lơi lỏng, thở dốc từng ngụm, mắt nhắm chặt, một giọt lệ đọng ngay khóe mắt. Thấy nước mắt của nàng, ánh mắt Mộ Khanh càng thêm đông lạnh, tiên lên trước, ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm nàng, thanh âm trầm thấp đầy tức giận “mở to mắt ra, không phải nói hắn sẽ đến sao? người đâu? Không phải ngươi rất tin tưởng hắn sao?”
A Sơ cố tránh tay hắn “đau”
Xoa hai má trắng bệch của nàng, hắn thập giọng nói “đau là được rồi. Không đau, ngươi vĩnh viễn không nhớ được kết cục phản bội ta”. Hắn gục đầu xuống, môi áp lên vết thương trên người nàng như là hút máu.
A Sơ cắn răng, mặc hắn liếm hút vết thương. Hắn cúi đầu, tóc dài phủ xuống khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lại không che dấu được góc cạnh lãnh tuấn. Mày kiếm nhắn lại, hắn nhắm mắt, lông mi dài rợp như cánh bướm, chạm vào mu bàn tay nàng. Hắn chậm rãi liếm từ vết thương trên mu bàn tay nàng, rồi tới tay áo, lần lượt liếm sạch máu tươi.
Toàn thân nổi da gà, A Sơ dùng sức rút tay lại, buông tay áo. Ánh mắt như ưng nhìn chằm chằm nàng, cánh môi còn dính máu, làm cho người ta có chút nổi da gà còn có vài phần mị hoặc. Tiếp theo, ánh mắt của hắn dời về phía quần áo của nàng bị roi đán tơi tả, tóc tai rối loạn, nhìn thiên hạ hỗn độn như thế, không ngờ trong mắt lại có chút lửa nóng.
Hầu kết lên xuống, miệng khô lưỡi nóng, đột nhiên xô ngã nàng xuống đất.
“A!” Vừa rồi bởi vì né tránh, lưng trúng nhiều roi, bây giờ bị xô ngã xuống đất gập ghềnh, khó tránh khỏi bị đau. A Sơ cắn môi, ngũ quan vặn vẹo, toàn thân lại phát run, hai má trắng bệch như giấy…
Người bên trên cứng đờ, đưa tay xoa mày nàng, ngay sau đó buông nàng ra, nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Không ai thích cảm giác bị giam cầm. Toàn thân đau đớn, A Sơ cố gắng ngồi thẳng người. Vết roi làm cho cả người nàng bị thương, dù nhẹ nhàng dựa vào vách cũng thấy đau. Nhìn thiết hoàn dưới chân, A Sơ nhíu mày suy nghĩ. Tiên lực đã bị Mộ Khanh phong tỏa, nếu hắn không giết chết nàng. Nàng nhất định phải tìm cách bỏ trốn, nàng không muốn chết nên phải trốn, chẳng có lý do nào khác.
Ngày hôm sau, Mộ Khanh không có tới. A Sơ bị giam trong phòng nhỏ, cảm giác đau đớn khiến nàng hô hấp khó khăn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ca múa cùng tiếng cười đùa của nam nữ từ đại điện truyền tới. A Sơ nghĩ chắc Mộ Khanh đã quên trong phòng còn có một người.
Ban đêm, ánh trăng theo song cửa sổ chiếu vào, chiếu lên xiêm y rách tả tơi trên người nàng, lạnh lẽo vô cùng. Vết thương đã kết vảy, gây nên cảm giác ngứa ngáy, giống như có con kiến bò trên người. A Sơ không thoải mái xoay thân mình, đứng lên giũ giũ quần áo, quả nhiên có mấy con kiến rơi xuống. Đưa ta vuốt tóc, sợi tóc khô ráp, rối bời. A Sơ nghĩ lúc này mình chật vật đến cực điểm, đồng thời nàng cũng hi vọng lúc này Mộ Khanh đến đây, nhìn thấy bộ dạng ghê tởm của nàng, nói không chừng sẽ để nàng đi.
Ban đêm, ánh trăng như sương, tà tà theo ngoài cửa sổ rắc. Phong theo môn khâu lý tiến vào đến, gợi lên nàng vỡ tan quần áo, từng đợt lãnh. Miệng vết thương đã muốn vảy kết, trên người ngứa. Giống có rất nhiều tiểu con kiến đi. A Sơ không thoải mái xoay xoay thân mình, đứng lên đạn đạn trên người quần áo, quả thực có mấy con kiến nghĩ rơi xuống cỏ khô thượng. Thân thủ bắt trảo tóc. Sợi tóc khô héo thắt, cùng dây cột tóc triền cùng nơi. A Sơ tưởng, chính mình giờ phút này nhất định chật vật đến cực điểm. Đồng thời, nàng hy vọng Mộ Khanh điểm đến, có lẽ nhìn đến nàng này phó ghê tởm dạng. Nói không chừng để lại nàng.
Đang nghĩ thì bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, A Sơ vội vàng ngồi lui vào một góc, nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra, một bóng trắng xuất hiện. A Sơ mở to mắt nhìn hắn, trong mắt không chút cảm tình, ôn hòa nhìn hắn, giống như nhìn một người xa lạ.
Người đi vào vài bước rồi dừng lại. Nàng dời tầm mắt, ngơ ngác nhìn góc tường. Bóng người bước tới, nắm lấy cằm của nàng, nhìn chăm chú, ánh mắt băng sương, đột nhiên đưa ra yêu cầu “nhảy cho ta xem đi”
Không hiểu vì sao hắn lại muốn vậy, nàng do dự một lát rồi lắc đầu “ta sẽ không nhảy”
“Vẫn câu nói kia, chỉ cần ta vừa lòng có thể cho ngươi tự do’
Nàng ngẩng đầu. Hắn mỉm cười, đưa tay tháo bỏ thiế hoàn trên chân nàng, ôm lấy nàng, ánh mắt dừng lại trên mắt cá chân bị sưng đỏ một chút rồi đi ra ngoài ‘để các nàng dạy ngươi”
A Sơ biết các nàng mà hắn nói là ai, nghĩ tới nữ yêu tinh thân thể như không xương triền miên dưới thân nam tinh, A Sơ chỉ cảm thấy ghê tởm. Nhưng Mộ Khanh lại thích nhìn nữ nhân như vậy, có lẽ nam nhân đều háo sắc cho nên hắn mới muốn nàng cũng làm như vậy để thỏa mãn dục vọng trong lòng mình.
Mộ Khanh an bài một lục y nữ tử dạy nàng múa điệu kinh hồng.
Nữ tử cực kỳ mềm dẻo, từ cánh tay đến eo, từ eo đến mông đều xoay rất đẹp, còn có vẻ dụ hoặc. A Sơ mặc vũ y đỏ thẫm, hở nửa ngực, hai cánh tay cũng lộ ra ngoài, vế roi vẫn chưa tan hết, trên cổ tay còn đeo sợi dây màu đó, đuôi váy hất cao để lộ hai bàn chân.
Các nữ tinh vây quanh xem, cười nói như vậy nhảy cho nam nhân xem mới dụ hoặc.
Lục y nữ tử nhảy kinh hồng khúc một lần, bảo A Sơ làm lại hai lần, sau đó đi đến cạnh các nữ tinh ngồi nói chuyện phiếm. Nữ tinh tấu nhạc giống như cố ý làm khó, giai điệu lúc chậm lúc nhanh, không hề giống như khi lục y nữ tử nhảy. A Sơ cố gắng học tập nhưng bị giai điệu như vậy làm cho vũ bộ bị rối loạn, lúc này lục y nữ tử lại lên tiếng
“Mộ thượng tiên rất thích xem ta nhảy, nếu ngươi học được một chút tinh túy của ta, có bóng dáng của ta chắc chắn sẽ làm hắn mê đắm ngươi, đến lúc đó được ân trạch, nhất định phải cảm tạ ta nha”. Nàng xoa khuôn mặt mình, còn cố ý kéo cổ áo xuống thấp, lộ ra dáng người nóng bỏng.
“Mộ tiên thượng nói, lần này ta dạy tốt sẽ theo cùng ta cả đêm. Hảo muội muội, vì hạnh phúc của tỷ tỷ, ngươi nhất định phải học cho tất tốt ah” nàng cúi đầu vân vê lọn tóc, vẻ mặt trào phúng.
“Ta cũng không phải nam nhân mà biết thương hương tiếc ngọc” nói xong, quăng mộ trái nho lên đầu A Sơ làm mọi người cười ầm lên.
“Nhảy không đẹp, y như con vịt xòe hai cái cánh. Đời này không có nam nhân nào thích ngươi đâu. Nhảy xấu như vậy chi bằng nhảy xuống biển tự sát đi. Ngươi là mặt sắt sao? từ đầu đến cuối cứ bày ra biểu tình này, đưa bản mặt thối cho ai xem? Sao? không chịu nổi ta? Chịu không nổi cũng phải chịu”. Nữ tử chỉ tay vào A Sơ, mắng một trận.
Chịu không nổi nàng? Chịu không nổi nàng! A Sơ thực chịu không nổi, quăng một chiếc giày vào mặt nàng ta. Nữ tử kia ngẩn người, khóc lóc ầm ĩ, vội vàng chạy đi, xem ra là đi tìm Mộ Khanh
A Sơ tức giận mắng to “ta là mặt sắt chứ gì? Ta sẽ cho ngươi thấy ta có phải mặt sắt hay không. Khóc cái gì mà khóc, bày ra bộ dạng lê hoa đái vụ chờ thượng tiên xem sao? khóc đến mức nướng mắt nước mũi tùm lum thấy mà ghê. Suýt chút nữa lại quên, ngươi là xà tinh, hèn chi mắt nhỏ, mỏ nhọn, mũi hếch lên trời, miệng còn độc như vậy”
Nữ tử ngừng khóc, nhe răng nhếch miệng nhào lên đánh nhau với A Sơ. A Sơ bị khóa tiên lực nên đâu phải là đối thủ của xà tinh, trên người lại thêm mấy vết máu. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, có nữ tin la lên “Mộ thượng tiên đến, Mộ thương tiên sẽ làm chủ cho Thanh tỷ tỷ ah”
Lục y nữ tử lập tức đứng lên khỏi người A Sơ, vẻ mặt vô tội nhìn Mộ Khanh. A Sơ nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, sửa sang xiêm y, không thèm để ý ánh mắt của mọi người.
Mộ Khanh đi tới, ánh mắt nhìn nàng nhưng chân lại đi về phía lục y nữ tử. Nữ tử kia sắc mặt nhu nhược, cúi đầu ngượng ngùng. Mộ Khanh cúi người nhặt chiếc giày thêu bên người nàng, tát cho nàng một cái “ta bảo ngươi dạy nàng nhảy chứ không phải để ngươi chọc giận nàng”
Nữ tử không thể tin nhìn hắn, hốc mắt rưng rưng cũng không dám khóc, bụm mặt lạnh run. Nữ tinh chung quanh cũng không dám nói, đồng loạt quỳ xuống đất.
Mộ Khanh đi qua ôm lấy A Sơ, ngồi lên ghế, đặt nàng lên đùi, cầm giày thêu, cúi người. A Sơ ngẩn người, chẳng lẽ Mộ Khanh muốn mang giày cho nàng? Ngón chân nhanh chóng hất ra, bỏ luôn chiếc giày còn lại. Mộ Khanh quay đầu, khó hiểu nhìn nàng.
“Giầy chạm qua xà tinh , ta không cần!” A Sơ nói.
Mộ Khanh buông giầy, nắm lấy đôi chân nhỏ hỏi “hôm nay còn muốn nhảy sao?’
“Không nhảy”
“Hảo.” Mộ Khanh ôm nàng đi ra cửa, ánh mắt sắc bén đảo qua đám nữ tinh một lượt rồi rời đi. Điện lúc trước A Sơ ở đã bị khóa cho nên nàng chỉ có thể ngủ trong điện của Mộ Khanh. Tuy biết đây là hắn làm nhưng thấy hai ngày nay vẫn chưa xảy ra chuyện gì nên cũng không dám kháng cự. Đi vào trong điện, bên trong có mùi mực, trên án còn là giấy, dưới ánh nến nét mực còn chưa khô.
Đặt A Sơ xuống bể chuẩn bị cùng nhau tắm rửa, nàng lại đi lên “nơi này nữ tinh từng tắm qua, ta không cần” dứt lời chân trần chạy ra sau bình phong, ở đó có một bồn tắm.
Mộ Khanh cũng đi theo, dùng tiểu pháp thuật làm cho nước ấm lên, bên trên còn có mấy cánh hoa tươi. Hai ngày nay nàng chưa được tắm rửa, hắn nghe tiếng nước mà tâm viên ý mãn nhưng cố tình không thể chạm vào. Trên người nàng có vết thương, sợ chạm vào sẽ đau.
A Sơ vô tâm tắm rửa sau bức bình phong trong suốt trước mặt Mộ Khanh một hồi rồi lau khô thân mình, mặc trung y vào. Mộ Khanh ngồi trước án viết gì đó, A Sơ từ xa liếc hắn một cái rồi lên giường nằm.
Chốc lát sau người trước bàn cũng đứng lên, tiếp theo sau bìn phong cũng vang lên tiếng nước, một hồi thì hắn đi ra, đi đến bên tháp. A Sơ nhắm mắt giả bộ đã ngủ. Ánh nến trong điện đã tắt, màn cũng được buông xuống, giường chùng xuống một chút, một bộ ngực ấm áp mang theo mùi hoa tiến lại gần.
/154
|