Mộ Khanh mỉm cười giải thích “Đây là khoai lang,mỹ vị thế gian” đột nhiên nhướng mày đề nghị “hay là chúng ta nướng khoai đi”
A Sơ ăn qua không ít mỹ vị, nhưng chưa từng tự tay làm. Nàng cũng biết nướng là thế nào, bỏ lên lửa lăn qua lăn lại…hẳn là rất thú vị, hơn nữa mấy món nướng luôn ăn rất ngon, hưng phấn tán thành “được, được, nướng xong, ta muốn nếm thử trước”
Mộ Khanh gật gật đầu,cầm hai củ khoai lang đi về phía hồ nước “ngươi nhóm lửa đi”
A Sơ không nể mặ “Ngươi dùng thuật biến một cái là được rồi”
“Ngươi nhóm lửa, ta rửa khoai, vợ chồng đồng cam cộng khổ”
A Sơ không cãi lại, tìm một cây gậy rắn chắc, bắt đầu đào đất, Mộ Khanh lại yêu cầu “giống như làm bếp vậy, bênh cạnh để một lỗ hổng, không phải ở bên trên”
A Sơ bỏ cây gậy xuống “hay là chúng ta đến phòng bếp nướng’ sao không dùng bếp có sẵn lại mất công đào bếp dã chiến chứ.
Mộ Khanh nhìn về phía chân trời “ngươi không muốn biết cảm giác ở ngoài nấu cơm dã ngoài là thế nào sao?”
A Sơ ngẩng đầu thấy trời trong nắng ấm, thời tiết rất đẹp, nếu ở trong phòng thì đúng là lãng phí. Cầm lấy cây gậy, nàng bắt đầu làm theo lời Mộ Khanh, trước tiên đào một cái lỗ, đáy bằng, cũng may đất rắn chắc, nên không dễ bị đổ.
Đại công cáo thành
Lúc này, Mộ Khanh cũng đã thu thập không ít củi khô, lá khô, đứng phía sau nàng, ôm lấy nàng khích lệ “thật lợi hại, ta biết ngươi am hiểu chuyện này mà”
Hắn đột nhiên ôm khiến A Sơ có chút thẹn thùng, không lên tiếng. Hơi thở ấm áp phả lên cổ nàng, trong lòng bắt đầu rung động. Nàng nắm vạt áo, cắn môi, vừa khẩn trương vừa chờ mong. Bàn tay to đột nhiên nắm lấy tay nàng.
“Để ta tới đi” giọng điệu tràn ngập từ tính. A Sơ cả kinh, chẳng lẽ hắn sẽ…nhưng lúc này đang là ban ngày nha, tuy Thiên cảnh có kết giới, tiên tỳ tiên thị cũng sẽ không đột nhiên đến Thương Nhiên điện, nhưng nàng chưa chuẩn bị tâm lý để làm “chuyện tốt” vào ba ngày,còn ở bên ngoài nha. A Sơ đỏ mặt nghĩ, người phía sau nhẹ nhàng thổi khí khiến hai chân nàng mềm nhũn, ngã vào vòng tay hắn.
Nhìn ánh mắt của hắn, A Sơ lại cảm thấy…tự mình đa tình…Mộ Khanh cũng nhìn nàng hồi lâu rồi đưa tay nắm lấy cây gậy trong tay nàng “ta nói nướng khoai” hắn để nàng ngồi bên cạnh “ta muốn dùng mộc côn để khều lửa”
A Sơ mờ mịt nhìn hắn, cười cười.
Mộ Khanh búng tay tạo ra ngọn lửa, châm vào nhúm cỏ khô rồi nhét vào trong hang đất, tiếp theo dùng mộc côn nhét cành khô vào chỗ khe hở. Không lâu sau khói đen bốc lên, lửa cháy bùng. Mộ Khanh ném hai củ khoai vào đống lửa, nướng một lát, vỏ khoai từ màu hồng chuyển sang màu đen, hơi nhăn. Mộ Khanh sợ lửa không đủ lớn, bỏ thêm mấy nhánh cây. Đột nhiên một cơn gió thổi qua làm ngọn lửa bùng lên, vừa lúc Mộ Khanh cúi đầu đút nhánh cây vào, ngọn lửa lập tức chụp lên đầu hắn rồi lại nháy mắt rụt trở về.
Nhưng chỉ một chớp mắt như vậy cũng là A Sơ hoảng sợ, nàng vội vàng kéo Mộ Khanh ra rồi đột nhiên ôm bụng cười ha ha.
Mộ Khanh tro bụi đầy mặt, cảm giác cái ót hơi nóng, đưa tay sờ thử lại bắt được mấy cộng tóc bị cháy, nhất thời đen mặt. Hắn lập tức chạy tới bên hồ nước soi thử, lại không kịp lấy thăng bằng, suýt chút nữa thì ngã xuống nước. Khuôn mặt trắng nõn che kín tro bụi chưa nói, ngay cả tóc trên trán cũng bị thiêu rụi, có mấy lọn tóc còn cháy quăn queo cuộn lại thành một nùi, phong thái ngọc thụ lâm phong hoàn toàn bị hủy hoại.
“Mộ Khanh, ngươi…ngươi hiện giờ giống như một đóa hoa nha, hahaha” A Sơ chỉ vào cái ót hắn, ôm bụng cười.
Mộ Khanh không lên tiếng, yên lặng ngồi xuống bên hang đất, quắc mắt trừng trừng nhìn ngọn lửa nhảy nhót bên trong. A Sơ đi đến bên cạnh, ngón tay chọt chọt vào mấy cộng tóc quăn queo của hắn “khi nào khoai mới nướng xong, ta đói bụng, ngươi cũng không thể bỏ dở nửa chừng, hôm nay nhất định phải nướng chín khoai nha”
“Hừ hừ!” Mộ Khanh cười lạnh, niệm pháp chú làm cho ngọn lửa đột nhiên bùng lên, cháy điên cuồng, khói đen mù mịt, Mộ Khanh dang hai tay trước ngực ngăn chặn, ngón tay trỏ búng một cái, lửa cháy càng thêm mạnh.
A Sơ nhìn ngọn lửa, nơm nớp lo sợ, kéo tay áo hắn, lo lắng hỏi “hay là thôi đi, lửa cháy như vậy nhìn rất đáng sợ, có lẽ hai củ khoai cũng bị nướng cháy rồi”
Mộ Khanh hừ lạnh một tiếng, thu tay, ống tay áo vung lên, động đất sụp đổ, lửa tắt, khói vẫn còn bốc lên. A Sơ nước mắt chảy ròng ròng, ôm mặt chạy tới bên hồ nước, quay đầu lại thấy Mộ Khanh đang cầm một nhánh cây lớn chọt chọt bới bới động đất, lôi ra hai củ khoai lang.
“Cháy, không ăn” nhìn hai củ khoai đen sì, A Sơ lắc đầu
Mộ Khanh vẫn nghiêm mặt, ngón tay thon dài bẻ củ khoai làm hai, lộ ra lớp thịt vàng nhạt và mùi thơm mê người
“Oa, bên ngoài cháy đen mà bên trong không sao, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon nha” A Sơ kinh hỉ, hận không thể lập tức nếm thử.
Mộ Khanh đưa tay ngăn nàng lại,ngón tay dính tro bụi nhéo má nàng ‘mèo ham ăn, hiện còn nóng, chờ một chút nữa là có thể ăn”
Kiên nhẫn chờ một lát, Mộ Khanh mới lột vỏ khoai, thổi thổi cho bớt ngụi rồi đưa và miệng A Sơ. A Sơ vội vàng cắn một miếng lớn, bị nóng đến há miệng hà hơi. Mộ Khanh lấy tay để dưới cằm nàng, ý bảo nàng nhả ra, A Sơ kiên trì dùng đầu lưỡi đảo đảo miếng khoai trong miệng cho đến lúc nguội bớt mới nuốt xuống bụng. Mộ Khanh dở khóc dở cười “cắn từng miếng nhỏ thôi, cẩn thận coi chừng bị nóng”
A Sơ cầm lấy củ khoai, thổi cho bớt nóng rồi làm theo Mộ Khanh nói, cắn từng miếng nhỏ “vừa thơm vừa ngọt, ăn ngon”
Còn một củ, thấy Mộ Khanh không ăn, A Sơ liền đưa củ khoai của mình cho hắn “ngươi ăn đi”
Mộ Khanh liếm môi, nhìn củ khoai, biết ý của hắn, A Sơ đưa miếng khoai lên miệng hắn “ăn đi”
Ánh mắt thâm tình nhìn nàng, cánh môi mềm mại cắn lấy miếng khoai mà nhai nuốt, đang lúc nhu tình mật ý nhưng nhìn thấy vẻ “mắt ngọc mày ngài” của hắn, A Sơ nhịn không được mà bật cười thành tiếng, miếng khoai suýt chút nữa rơi xuống đất. Mộ Khanh hồ nghi nhìn nàng rồi đột nhiên ý thức được vấn đề, đứng dậy đi đến bên hồ nước rửa mặt sạch sẽ, mặt nước phản chiếu mái tóc bị cháy quăn queo của hắn…
Bên kia A Sơ đã ăn xong một củ khoai, cầm lấy củ còn lại hướng về phía hắn kêu lên “ngươi không ăn, ta ăn”
Mộ Khanh quay lại, nổi giận đùng đùng đoạt lấy củ khoai “chỉ biết ăn thôi, tóc ta đã thành như vậy, ngươi không đến an ủi, cái này coi như là trừng phạt”
“Ngươi nằm mơ” A Sơ cũng đưa tay giàn lại.
Mộ Khanh giơ cao củ khoai, chạy đi, A Sơ lập tức đuổi theo, từ chỗ giành khoai lang biến thành chơi rượt đuổi. Hai người chơi vui đến quên trời đất, sau đó cùng nhau ăn khoai lang. A Sơ dựa vào vai Mộ Khanh nói “khoai lang ngon, khoai lang ngọt, khoai lang mỹ vị”. Sau đó lại đề nghị Mộ Khanh ngày mai tiếp tục nướng khoai, hơn nữa còn phải nướng nhiều hơn. Đột nhiên nàng lấy tay ôm bụng, cúi người, vẻ mặt thống khổ “bụng ta có chút khó chịu, có phải khoai nướng chưa chín không?”
Mộ Khanh sờ bụng mình, không thấy cảm giác đau đớn, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của A Sơ “nhịn một chút, trước về nằm nghỉ, ta bảo Thương Thuật đến xem, sẽ không đau nữa’ Mộ Khanh vừa ăn ủi vừa dìu nàng về phòng, đi được hai bước, A Sơ ngồi bệt xuống, khóc nức nở ‘ta không đi được, chân mềm, bụng đau quá là đau”
A Sơ vừa kêu vừa khóc, Mộ Khanh nghe được tâm cũng đau, cẩn thận ôm nàng về phòng. A Sơ cuộn người lại, biểu tìn thống khổ, không ngừng rên rỉ. Nguyễn Nguyễn lấy khăn lau mặt cho nàng, Mộ Khanh dẫn âm cho Thương Thuật, nói sơ tình huống của A Sơ, kêu hắn mau đến đây.
Không lâu sau chân trời xuất hiện một đám mây trắng, Mộ Khanh ra đón, lôi kéo Thương Thuật nhanh chóng vào phòng. Thương Thuật tức giận nhìn bộ dáng của Mộ Khanh, tức thì kinh ngạc kêu lên “ai nha, tóc của ngươi y như tổ chim”
A Sơ ôm bụng kêu đau vẫn không quên phụ họa “đúng, đúng, chính xác là bị lửa thiêu”
Nguyễn Nguyễn cũng nhịn không được che miệng nở nụ cười.
Mộ Khanh gấp đến độ không để ý, phất tay áo giận dữ nói “ngươi đừng nhìn ta, xem A Sơ kìa”
Thương Thuật đi tới bắt mạch, miệng lẩm bẩm “khí chất thật giống…cũng không giống lắm, ngươi khi nào thì nghĩ thông suốt mà gia nhập một đội với ta?”
Mộ Khanh đen mặt hét ‘câm miệng”
Thương Thuật tức giận mắng lại “ta nói kệ ta, ngươi bảo ta im thì sao có thể nói cho ngươi biết tình huống của A Sơ”
Mộ Khanh không kiên nhẫn “vậy ngươi có chẩn đoán được nàng bị làm sao không? Y Tiên đại nhân?’
Thương Thuật thu tay, lấy trong hòm thuốc ra một viên đan dược nhét vào miệng A Sơ. A Sơ nuốt xuống, chốc lát sau đã thấy bụng ấm áp,cảm giác đau đớn cũng biến mất.
“Nàng mang thai .” Thương Thuật nói.
“Ngươi không nói sớm.” Mộ Khanh liếc hắn, đột nhiên thảng thốt rồi từ trên ghế té nhào xuống đất.
Thương Thuật dùng mũi chân đá đá hắn “uy, mông ngươi có đau không? Có cần ta xem cho không?”
Mộ Khan hất chân hắn ra, đi đến trước mặt A Sơ, vui sướng đưa tay đến trước bụng nàng nhưng lại không dám đặt xuống. A Sơ thấy vậy nắm lấy tay hắn đặt xuống bụng mình. Bàn tay hắn cách lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của nàng, làm như bên dưới là một sinh mện nhỏ, trong mắt không giấu được sự hưng phấn, khẩn trương và kích động
“Đây là chuyện mừng lớn nha” Nguyễn Nguyễn cũng rất hưng phấn, lập tức tính toán “thực đơn hàng ngày phải điều chỉnh, hoa cỏ cây cối cũng phải sửa, ngay cả quần áo trâm cài cũng phải sàng lọc lại, ta cũng không có nhiều kinh nghiêm lắm, phải trở về thỉnh giáo các bậc trưởng bối có kinh nghiệm khác”
Mộ Khanh hào sảng khoát tay “Đi! đi”
Nguyễn Nguyễn cười hì hì thi lễ rồi lui ra.
A Sơ ăn qua không ít mỹ vị, nhưng chưa từng tự tay làm. Nàng cũng biết nướng là thế nào, bỏ lên lửa lăn qua lăn lại…hẳn là rất thú vị, hơn nữa mấy món nướng luôn ăn rất ngon, hưng phấn tán thành “được, được, nướng xong, ta muốn nếm thử trước”
Mộ Khanh gật gật đầu,cầm hai củ khoai lang đi về phía hồ nước “ngươi nhóm lửa đi”
A Sơ không nể mặ “Ngươi dùng thuật biến một cái là được rồi”
“Ngươi nhóm lửa, ta rửa khoai, vợ chồng đồng cam cộng khổ”
A Sơ không cãi lại, tìm một cây gậy rắn chắc, bắt đầu đào đất, Mộ Khanh lại yêu cầu “giống như làm bếp vậy, bênh cạnh để một lỗ hổng, không phải ở bên trên”
A Sơ bỏ cây gậy xuống “hay là chúng ta đến phòng bếp nướng’ sao không dùng bếp có sẵn lại mất công đào bếp dã chiến chứ.
Mộ Khanh nhìn về phía chân trời “ngươi không muốn biết cảm giác ở ngoài nấu cơm dã ngoài là thế nào sao?”
A Sơ ngẩng đầu thấy trời trong nắng ấm, thời tiết rất đẹp, nếu ở trong phòng thì đúng là lãng phí. Cầm lấy cây gậy, nàng bắt đầu làm theo lời Mộ Khanh, trước tiên đào một cái lỗ, đáy bằng, cũng may đất rắn chắc, nên không dễ bị đổ.
Đại công cáo thành
Lúc này, Mộ Khanh cũng đã thu thập không ít củi khô, lá khô, đứng phía sau nàng, ôm lấy nàng khích lệ “thật lợi hại, ta biết ngươi am hiểu chuyện này mà”
Hắn đột nhiên ôm khiến A Sơ có chút thẹn thùng, không lên tiếng. Hơi thở ấm áp phả lên cổ nàng, trong lòng bắt đầu rung động. Nàng nắm vạt áo, cắn môi, vừa khẩn trương vừa chờ mong. Bàn tay to đột nhiên nắm lấy tay nàng.
“Để ta tới đi” giọng điệu tràn ngập từ tính. A Sơ cả kinh, chẳng lẽ hắn sẽ…nhưng lúc này đang là ban ngày nha, tuy Thiên cảnh có kết giới, tiên tỳ tiên thị cũng sẽ không đột nhiên đến Thương Nhiên điện, nhưng nàng chưa chuẩn bị tâm lý để làm “chuyện tốt” vào ba ngày,còn ở bên ngoài nha. A Sơ đỏ mặt nghĩ, người phía sau nhẹ nhàng thổi khí khiến hai chân nàng mềm nhũn, ngã vào vòng tay hắn.
Nhìn ánh mắt của hắn, A Sơ lại cảm thấy…tự mình đa tình…Mộ Khanh cũng nhìn nàng hồi lâu rồi đưa tay nắm lấy cây gậy trong tay nàng “ta nói nướng khoai” hắn để nàng ngồi bên cạnh “ta muốn dùng mộc côn để khều lửa”
A Sơ mờ mịt nhìn hắn, cười cười.
Mộ Khanh búng tay tạo ra ngọn lửa, châm vào nhúm cỏ khô rồi nhét vào trong hang đất, tiếp theo dùng mộc côn nhét cành khô vào chỗ khe hở. Không lâu sau khói đen bốc lên, lửa cháy bùng. Mộ Khanh ném hai củ khoai vào đống lửa, nướng một lát, vỏ khoai từ màu hồng chuyển sang màu đen, hơi nhăn. Mộ Khanh sợ lửa không đủ lớn, bỏ thêm mấy nhánh cây. Đột nhiên một cơn gió thổi qua làm ngọn lửa bùng lên, vừa lúc Mộ Khanh cúi đầu đút nhánh cây vào, ngọn lửa lập tức chụp lên đầu hắn rồi lại nháy mắt rụt trở về.
Nhưng chỉ một chớp mắt như vậy cũng là A Sơ hoảng sợ, nàng vội vàng kéo Mộ Khanh ra rồi đột nhiên ôm bụng cười ha ha.
Mộ Khanh tro bụi đầy mặt, cảm giác cái ót hơi nóng, đưa tay sờ thử lại bắt được mấy cộng tóc bị cháy, nhất thời đen mặt. Hắn lập tức chạy tới bên hồ nước soi thử, lại không kịp lấy thăng bằng, suýt chút nữa thì ngã xuống nước. Khuôn mặt trắng nõn che kín tro bụi chưa nói, ngay cả tóc trên trán cũng bị thiêu rụi, có mấy lọn tóc còn cháy quăn queo cuộn lại thành một nùi, phong thái ngọc thụ lâm phong hoàn toàn bị hủy hoại.
“Mộ Khanh, ngươi…ngươi hiện giờ giống như một đóa hoa nha, hahaha” A Sơ chỉ vào cái ót hắn, ôm bụng cười.
Mộ Khanh không lên tiếng, yên lặng ngồi xuống bên hang đất, quắc mắt trừng trừng nhìn ngọn lửa nhảy nhót bên trong. A Sơ đi đến bên cạnh, ngón tay chọt chọt vào mấy cộng tóc quăn queo của hắn “khi nào khoai mới nướng xong, ta đói bụng, ngươi cũng không thể bỏ dở nửa chừng, hôm nay nhất định phải nướng chín khoai nha”
“Hừ hừ!” Mộ Khanh cười lạnh, niệm pháp chú làm cho ngọn lửa đột nhiên bùng lên, cháy điên cuồng, khói đen mù mịt, Mộ Khanh dang hai tay trước ngực ngăn chặn, ngón tay trỏ búng một cái, lửa cháy càng thêm mạnh.
A Sơ nhìn ngọn lửa, nơm nớp lo sợ, kéo tay áo hắn, lo lắng hỏi “hay là thôi đi, lửa cháy như vậy nhìn rất đáng sợ, có lẽ hai củ khoai cũng bị nướng cháy rồi”
Mộ Khanh hừ lạnh một tiếng, thu tay, ống tay áo vung lên, động đất sụp đổ, lửa tắt, khói vẫn còn bốc lên. A Sơ nước mắt chảy ròng ròng, ôm mặt chạy tới bên hồ nước, quay đầu lại thấy Mộ Khanh đang cầm một nhánh cây lớn chọt chọt bới bới động đất, lôi ra hai củ khoai lang.
“Cháy, không ăn” nhìn hai củ khoai đen sì, A Sơ lắc đầu
Mộ Khanh vẫn nghiêm mặt, ngón tay thon dài bẻ củ khoai làm hai, lộ ra lớp thịt vàng nhạt và mùi thơm mê người
“Oa, bên ngoài cháy đen mà bên trong không sao, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon nha” A Sơ kinh hỉ, hận không thể lập tức nếm thử.
Mộ Khanh đưa tay ngăn nàng lại,ngón tay dính tro bụi nhéo má nàng ‘mèo ham ăn, hiện còn nóng, chờ một chút nữa là có thể ăn”
Kiên nhẫn chờ một lát, Mộ Khanh mới lột vỏ khoai, thổi thổi cho bớt ngụi rồi đưa và miệng A Sơ. A Sơ vội vàng cắn một miếng lớn, bị nóng đến há miệng hà hơi. Mộ Khanh lấy tay để dưới cằm nàng, ý bảo nàng nhả ra, A Sơ kiên trì dùng đầu lưỡi đảo đảo miếng khoai trong miệng cho đến lúc nguội bớt mới nuốt xuống bụng. Mộ Khanh dở khóc dở cười “cắn từng miếng nhỏ thôi, cẩn thận coi chừng bị nóng”
A Sơ cầm lấy củ khoai, thổi cho bớt nóng rồi làm theo Mộ Khanh nói, cắn từng miếng nhỏ “vừa thơm vừa ngọt, ăn ngon”
Còn một củ, thấy Mộ Khanh không ăn, A Sơ liền đưa củ khoai của mình cho hắn “ngươi ăn đi”
Mộ Khanh liếm môi, nhìn củ khoai, biết ý của hắn, A Sơ đưa miếng khoai lên miệng hắn “ăn đi”
Ánh mắt thâm tình nhìn nàng, cánh môi mềm mại cắn lấy miếng khoai mà nhai nuốt, đang lúc nhu tình mật ý nhưng nhìn thấy vẻ “mắt ngọc mày ngài” của hắn, A Sơ nhịn không được mà bật cười thành tiếng, miếng khoai suýt chút nữa rơi xuống đất. Mộ Khanh hồ nghi nhìn nàng rồi đột nhiên ý thức được vấn đề, đứng dậy đi đến bên hồ nước rửa mặt sạch sẽ, mặt nước phản chiếu mái tóc bị cháy quăn queo của hắn…
Bên kia A Sơ đã ăn xong một củ khoai, cầm lấy củ còn lại hướng về phía hắn kêu lên “ngươi không ăn, ta ăn”
Mộ Khanh quay lại, nổi giận đùng đùng đoạt lấy củ khoai “chỉ biết ăn thôi, tóc ta đã thành như vậy, ngươi không đến an ủi, cái này coi như là trừng phạt”
“Ngươi nằm mơ” A Sơ cũng đưa tay giàn lại.
Mộ Khanh giơ cao củ khoai, chạy đi, A Sơ lập tức đuổi theo, từ chỗ giành khoai lang biến thành chơi rượt đuổi. Hai người chơi vui đến quên trời đất, sau đó cùng nhau ăn khoai lang. A Sơ dựa vào vai Mộ Khanh nói “khoai lang ngon, khoai lang ngọt, khoai lang mỹ vị”. Sau đó lại đề nghị Mộ Khanh ngày mai tiếp tục nướng khoai, hơn nữa còn phải nướng nhiều hơn. Đột nhiên nàng lấy tay ôm bụng, cúi người, vẻ mặt thống khổ “bụng ta có chút khó chịu, có phải khoai nướng chưa chín không?”
Mộ Khanh sờ bụng mình, không thấy cảm giác đau đớn, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của A Sơ “nhịn một chút, trước về nằm nghỉ, ta bảo Thương Thuật đến xem, sẽ không đau nữa’ Mộ Khanh vừa ăn ủi vừa dìu nàng về phòng, đi được hai bước, A Sơ ngồi bệt xuống, khóc nức nở ‘ta không đi được, chân mềm, bụng đau quá là đau”
A Sơ vừa kêu vừa khóc, Mộ Khanh nghe được tâm cũng đau, cẩn thận ôm nàng về phòng. A Sơ cuộn người lại, biểu tìn thống khổ, không ngừng rên rỉ. Nguyễn Nguyễn lấy khăn lau mặt cho nàng, Mộ Khanh dẫn âm cho Thương Thuật, nói sơ tình huống của A Sơ, kêu hắn mau đến đây.
Không lâu sau chân trời xuất hiện một đám mây trắng, Mộ Khanh ra đón, lôi kéo Thương Thuật nhanh chóng vào phòng. Thương Thuật tức giận nhìn bộ dáng của Mộ Khanh, tức thì kinh ngạc kêu lên “ai nha, tóc của ngươi y như tổ chim”
A Sơ ôm bụng kêu đau vẫn không quên phụ họa “đúng, đúng, chính xác là bị lửa thiêu”
Nguyễn Nguyễn cũng nhịn không được che miệng nở nụ cười.
Mộ Khanh gấp đến độ không để ý, phất tay áo giận dữ nói “ngươi đừng nhìn ta, xem A Sơ kìa”
Thương Thuật đi tới bắt mạch, miệng lẩm bẩm “khí chất thật giống…cũng không giống lắm, ngươi khi nào thì nghĩ thông suốt mà gia nhập một đội với ta?”
Mộ Khanh đen mặt hét ‘câm miệng”
Thương Thuật tức giận mắng lại “ta nói kệ ta, ngươi bảo ta im thì sao có thể nói cho ngươi biết tình huống của A Sơ”
Mộ Khanh không kiên nhẫn “vậy ngươi có chẩn đoán được nàng bị làm sao không? Y Tiên đại nhân?’
Thương Thuật thu tay, lấy trong hòm thuốc ra một viên đan dược nhét vào miệng A Sơ. A Sơ nuốt xuống, chốc lát sau đã thấy bụng ấm áp,cảm giác đau đớn cũng biến mất.
“Nàng mang thai .” Thương Thuật nói.
“Ngươi không nói sớm.” Mộ Khanh liếc hắn, đột nhiên thảng thốt rồi từ trên ghế té nhào xuống đất.
Thương Thuật dùng mũi chân đá đá hắn “uy, mông ngươi có đau không? Có cần ta xem cho không?”
Mộ Khan hất chân hắn ra, đi đến trước mặt A Sơ, vui sướng đưa tay đến trước bụng nàng nhưng lại không dám đặt xuống. A Sơ thấy vậy nắm lấy tay hắn đặt xuống bụng mình. Bàn tay hắn cách lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của nàng, làm như bên dưới là một sinh mện nhỏ, trong mắt không giấu được sự hưng phấn, khẩn trương và kích động
“Đây là chuyện mừng lớn nha” Nguyễn Nguyễn cũng rất hưng phấn, lập tức tính toán “thực đơn hàng ngày phải điều chỉnh, hoa cỏ cây cối cũng phải sửa, ngay cả quần áo trâm cài cũng phải sàng lọc lại, ta cũng không có nhiều kinh nghiêm lắm, phải trở về thỉnh giáo các bậc trưởng bối có kinh nghiệm khác”
Mộ Khanh hào sảng khoát tay “Đi! đi”
Nguyễn Nguyễn cười hì hì thi lễ rồi lui ra.
/154
|